Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 164: Đón con
Chuột Mèo
10/05/2024
Nghe con trai nói xong, hai ông bà như hiểu ý. Liền lập tức đứng dậy nhìn về phía hắn mà nói.
- Chúng ta đi nghỉ đây. Con giải quyết cho xong chuyện đi nhé, ảnh hưởng đến cháu ta là không xong đâu. Nghe chưa.
Ông Mộ nắm tay bà Mộ mà đi về phía phòng ngủ. Ông vẫn không quên cảnh cáo hắn.
- Vâng, ba mẹ yên tâm. Con sẽ giải thích ổn thỏa.
Nhìn hai ông bà về phòng, hắn cũng an tâm mà trở về phòng mình. Chỉ cần nghỉ đến ngày mai có thể đi đón con thì hắn vui biết bao.
Trở về căn phòng cưới khi xưa, hắn nghĩ về ngày tháng còn cô bên cạnh.
Khi đó, hắn vì quá mù quáng mà đã hành hạ cô đủ kiểu. Để bây giờ, hối hận cũng không kịp. Mong muốn cô quay lại nhưng vô cách.
Bước vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ xong hắn tiến ra phía giường và đặt lưng xuống. Rất nhanh, đã chìm vào giấc ngủ.
_____________.
Sáng sớm hôm sau, vì phải đến công ty sớm. Nên hai đứa trẻ cùng ý được mẹ gọi dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, chúng được cô đưa tới trường.
Vừa gặp cô giáo, cô đã lại thông báo.
- Hôm nay, ba của hai bạn sẽ đón chúng, nên cô giáo không cần thông báo cho tôi đâu nhé.
- Vâng phụ huynh cứ yên tâm. Không biết tình trạng của Bảo Khôi thế nào rồi?
- Cảm ơn cô quan tâm, thằng bé đã hình phục rồi.
Nhìn về phía hai đứa con trong lớp học, cô thấy thật mừng vì chúng ở lớp lại được chào đón đến như vậy.
Phía hai đứa nhỏ.
Sau khi ở bệnh viện một tuần thì hôm nay chúng đi học, được rất đông các bạn vây quanh. Ai cũng hỏi xem chúng ổn không, đặc biệt là Bảo Khôi. Cậu bé được các bạn quan tâm hơn nhiều vì dù gì hôm đấy cậu cũng nhập viện trong tình trạng bất tỉnh.
Riêng Nhã Đình, cô bé vẫn giữ thái độ không ưa gì hai anh em họ.
Nhìn con thêm lần nữa. Cô cuối cùng cũng chào cô giá rồi rời đi.
______________.
Đến bốn giờ chiều, hắn hý hửng dời bàn làm việc mang theo áo khoác đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của nhân viên.
- Cô có thấy không. Hôm nay boss khác ngày thường quá. Từ sáng đến giờ ngài ấy luôn không tập trung vào công việc. Bây giờ mới bốn giờ đã đi đâu mất. Thật tò mò mà.
Mấy cô lễ tân cùng nhân viên khắp công ty thì nhau bàn tán. Đúng lúc này trợ lý Vương đi qua. Một cô liền nhiều chuyện mà hỏi.
- Trợ lý Vương. Sao hôm nay sếp lạ thế.
- Chút các cô còn bất ngờ hơn. Nên dành sự bất ngờ đấy đến chút nữa đi.
Nói xong anh liền quay người mà dời đi.
________.
Tại cổng trường mầm non. Một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng khiến ai cũng trầm trồ không biết phụ huynh của trẻ nào mà lại có xe sang trọng như thế. Ngay cả mẹ của Nhã Đình đến đón con cũng bất ngờ theo.
Hắn bước xuống từ trên xe sang, khiến hàng ngàn con mắt của các mẹ trong sân đều phát sáng.
Bỏ qua ánh mắt của những người phụ nữ ấy, hắn tiến về phía lớp trẻ một.
- Chào cô. Tôi đến đón con.
Cô giáo nghe giọng nói đàn ông thì quay lại nhìn. Một thân hình hoàn hảo đập vào mắt khiến cô bất giác ngơ người.
Hắn thấy cô không phản ứng liền gọi thêm một câu.
- Cô ơi. Tôi đến đón con.
- À…à phụ huynh đến đón cháu nào. Trong lớp chúng tôi dường như chưa từng nhận con của anh.
Cô giáo vừa mới nói xong, phía bên trong lớp học đã chuyền đến tiếng hô to của Bảo An.
- Ba…
Cùng với hành động nói, cô bé liền chạy nhanh về phía hắn mà ôm chầm.
- Cô yên tâm. Đấy là cha chúng con.
Bảo Khôi bước từng bước ở phía sau vừa đi ra vừa giải thích với cô giáo.
Khi đã đủng sẽ bên cạnh hắn, lúc này cô mới để ý.
- Bản sao…bản sao mà. Giống quá.
Nhìn hắn và cậu nhóc, cô giáo bất giác thốt lên.
Hắn nghe cô nói thế thì càng vui hơn.
- Chúng ta đi nghỉ đây. Con giải quyết cho xong chuyện đi nhé, ảnh hưởng đến cháu ta là không xong đâu. Nghe chưa.
Ông Mộ nắm tay bà Mộ mà đi về phía phòng ngủ. Ông vẫn không quên cảnh cáo hắn.
- Vâng, ba mẹ yên tâm. Con sẽ giải thích ổn thỏa.
Nhìn hai ông bà về phòng, hắn cũng an tâm mà trở về phòng mình. Chỉ cần nghỉ đến ngày mai có thể đi đón con thì hắn vui biết bao.
Trở về căn phòng cưới khi xưa, hắn nghĩ về ngày tháng còn cô bên cạnh.
Khi đó, hắn vì quá mù quáng mà đã hành hạ cô đủ kiểu. Để bây giờ, hối hận cũng không kịp. Mong muốn cô quay lại nhưng vô cách.
Bước vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ xong hắn tiến ra phía giường và đặt lưng xuống. Rất nhanh, đã chìm vào giấc ngủ.
_____________.
Sáng sớm hôm sau, vì phải đến công ty sớm. Nên hai đứa trẻ cùng ý được mẹ gọi dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, chúng được cô đưa tới trường.
Vừa gặp cô giáo, cô đã lại thông báo.
- Hôm nay, ba của hai bạn sẽ đón chúng, nên cô giáo không cần thông báo cho tôi đâu nhé.
- Vâng phụ huynh cứ yên tâm. Không biết tình trạng của Bảo Khôi thế nào rồi?
- Cảm ơn cô quan tâm, thằng bé đã hình phục rồi.
Nhìn về phía hai đứa con trong lớp học, cô thấy thật mừng vì chúng ở lớp lại được chào đón đến như vậy.
Phía hai đứa nhỏ.
Sau khi ở bệnh viện một tuần thì hôm nay chúng đi học, được rất đông các bạn vây quanh. Ai cũng hỏi xem chúng ổn không, đặc biệt là Bảo Khôi. Cậu bé được các bạn quan tâm hơn nhiều vì dù gì hôm đấy cậu cũng nhập viện trong tình trạng bất tỉnh.
Riêng Nhã Đình, cô bé vẫn giữ thái độ không ưa gì hai anh em họ.
Nhìn con thêm lần nữa. Cô cuối cùng cũng chào cô giá rồi rời đi.
______________.
Đến bốn giờ chiều, hắn hý hửng dời bàn làm việc mang theo áo khoác đi ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của nhân viên.
- Cô có thấy không. Hôm nay boss khác ngày thường quá. Từ sáng đến giờ ngài ấy luôn không tập trung vào công việc. Bây giờ mới bốn giờ đã đi đâu mất. Thật tò mò mà.
Mấy cô lễ tân cùng nhân viên khắp công ty thì nhau bàn tán. Đúng lúc này trợ lý Vương đi qua. Một cô liền nhiều chuyện mà hỏi.
- Trợ lý Vương. Sao hôm nay sếp lạ thế.
- Chút các cô còn bất ngờ hơn. Nên dành sự bất ngờ đấy đến chút nữa đi.
Nói xong anh liền quay người mà dời đi.
________.
Tại cổng trường mầm non. Một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng khiến ai cũng trầm trồ không biết phụ huynh của trẻ nào mà lại có xe sang trọng như thế. Ngay cả mẹ của Nhã Đình đến đón con cũng bất ngờ theo.
Hắn bước xuống từ trên xe sang, khiến hàng ngàn con mắt của các mẹ trong sân đều phát sáng.
Bỏ qua ánh mắt của những người phụ nữ ấy, hắn tiến về phía lớp trẻ một.
- Chào cô. Tôi đến đón con.
Cô giáo nghe giọng nói đàn ông thì quay lại nhìn. Một thân hình hoàn hảo đập vào mắt khiến cô bất giác ngơ người.
Hắn thấy cô không phản ứng liền gọi thêm một câu.
- Cô ơi. Tôi đến đón con.
- À…à phụ huynh đến đón cháu nào. Trong lớp chúng tôi dường như chưa từng nhận con của anh.
Cô giáo vừa mới nói xong, phía bên trong lớp học đã chuyền đến tiếng hô to của Bảo An.
- Ba…
Cùng với hành động nói, cô bé liền chạy nhanh về phía hắn mà ôm chầm.
- Cô yên tâm. Đấy là cha chúng con.
Bảo Khôi bước từng bước ở phía sau vừa đi ra vừa giải thích với cô giáo.
Khi đã đủng sẽ bên cạnh hắn, lúc này cô mới để ý.
- Bản sao…bản sao mà. Giống quá.
Nhìn hắn và cậu nhóc, cô giáo bất giác thốt lên.
Hắn nghe cô nói thế thì càng vui hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.