Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 121: Hắn tới muộn rồi
Chuột Mèo
09/04/2024
Đứng lùi dần về phía xa, Cung Uyển Như đứng tại đấy mà chiêm ngưỡng thành quả của mình. Cuối cùng, cuối cùng nỗi lo nhất của cô ta cũng đã được loại bỏ.
Phía bên trong, ngọn lửa ngày càng lớn. Khiến Cung Uyển Nhi ho sặc sụa, cô của lúc này đây không hề muốn chết, cô không muốn chút nào.
Vì sao cô chưa từng làm gì chị ta, chưa từng tranh dành của chị ta bất cứ thứ gì. Vậy tại sao, chin tai lại năm lần bảy lượt muốn đuổi cùng giết tận cô.
Lửa càng ngày càng lớn, mà xung quanh lại chỉ có mình cô bị trói hết tay chân đnag nằm tại nơi này, làn khói dày đặc khiến cô dần mất đi ý thức.
Khi còn chút ý thức cuối cùng, cô cũng thoáng nhìn thấy một bóng người đang chạy tới phía cô, nhưng rồi ánh mắt cô dần nhắm nghiền nên những âm thanh vang vọng bên cạnh không còn được nghe thấy nữa.
“Bùm”
“Bùm”
“Bùm”
Cung Uyển Như đứng cách xa đấy, thấy mồi lửa dần lớn hơn, âm thanh nổ phát ra cùng với đó là tiếng nổ lớn từ bên trong khiến cô ta như điên dại mà cười vui sướng. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mày đáng bị như thế, cũng như con mẹ mày vậy, cuối cùng cũng chết dưới tay tao mà thôi. Hahaha…
Hai gã đàn ông theo sau cô ta, sau khi nhìn thấy hành động này của Cung Uyển Như thì cũng rợn hết gai ốc. “Đúng là đàn bà điên”. Thầm nghĩ trong lòng, nhưng rồi việc quan trọng của họ là tiền còn lại không phải chuyện họ cần quan tâm.
- Cô Cung, chúng tôi đã làm theo đúng yêu cầu của cô rồi. Vậy số tiền cô đã hứa…
- Được rồi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của các anh. Còn bây giờ thì hãy trốn thật xa đi, đừng để tôi gặp lại hai người.
Nói rồi cô ta cũng lấy điện thoại ra rồi chuyển tiền cho hai kẻ kia. Sau khi nhận được tiền, cả hai cùng tiến về phía chiếc ca nô đã đợi sẵn dưới biển để bỏ chạy.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại Cung Uyển Như và hai tên vệ sĩ. Màn kịch tiếp theo chỉ cần chờ hắn đến nữa thì cô ta có thể diễn rồi.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, hắn cũng đã tới nơi. Nhìn một khoảng cháy lớn, cùng tiếng nổ vang trời mà hắn như chết tại chỗ.
- Không. Không thể như vậy được. Không thể. Uyển Nhi…
Hét lên trong vô vọng, hắn như điên dại mà chạy lại phía đám cháy lớn kia mà không ngừng gọi tên cô.
Đúng lúc này đây, phía sau hắn có một vòng tay mảnh mai ôm chầm lấy hắn. Ngỡ đâu là Uyển Nhi của hắn, vui mừng mà quay lại.
- Uyển Nhi, em…
Lời còn chưa hết câu, nhìn thấy gương mặt không mong muốn thì hắn lại bắt đầu điên cuồng.
- Cô buông tôi ra, tôi phải vào trong cứu em ấy.
- Không, Phong muộn rồi, khi em tới đây căn nhà đã bị đốt cháy. Em cũng đã cố tiến vào bên trong nhưng không thể, lửa quá lớn. Anh không thể vào được. Anh không nghĩ cho em thì phải nghĩ cho con, cho tập đoàn Mộ Dung nữa chứ.
Bị Cung Uyển Như ôm chặt phía sau khiến hắn không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn phía trước mà quỳ xuống gào thét tên cô trong vô vọng.
- Uyển Nhi… Uyển Nhi à, em đừng bỏ anh. Anh sai rồi, tất cả là tại anh, xin em…xin em mà…
Dường như đã kích đã quá lớn khiến hắn từ một người trầm ổn bây giờ lại trở nên điên dại mà gào thét tên cô trong vô vọng. Cơn đau nơi lồng ngực mỗi lúc một lớn, dường như muốn bóp nát trái tim hắn, khi phải bất lực nhìn người hắn yêu chết trong biển lửa.
Giờ đây, người của hắn cũng mới tới. Tất cả đã quá muộn, quá muộn rồi.
Hắn vẫn quỳ ở đấy, không ngừng gào thét vô vọng. Đám người trợ lí Vương cói gắng dập lửa nhanh nhất có thể.
Sau ba mươi phút, đám cháy đã được kiểm soát. Phái người vào kiểm tra, nhưng do lửa quá lớn, khiến mọi thứ bị thiêu trụi hoàn toàn. Không hề tìm ra tung tích.
Hắn sau khi nghe được báo cáo từ trợ lý, cơn đã kích càng lớn hơn.
“Phụt”
Một ngụm máu tươi được hắn phun ra trước mặt. Vì quá đau thương, vì quá mất mát khiến một kẻ máu lạnh vô tình như hắn cũng không chịu được đả kích mà nôn ra máu.
Phía bên trong, ngọn lửa ngày càng lớn. Khiến Cung Uyển Nhi ho sặc sụa, cô của lúc này đây không hề muốn chết, cô không muốn chút nào.
Vì sao cô chưa từng làm gì chị ta, chưa từng tranh dành của chị ta bất cứ thứ gì. Vậy tại sao, chin tai lại năm lần bảy lượt muốn đuổi cùng giết tận cô.
Lửa càng ngày càng lớn, mà xung quanh lại chỉ có mình cô bị trói hết tay chân đnag nằm tại nơi này, làn khói dày đặc khiến cô dần mất đi ý thức.
Khi còn chút ý thức cuối cùng, cô cũng thoáng nhìn thấy một bóng người đang chạy tới phía cô, nhưng rồi ánh mắt cô dần nhắm nghiền nên những âm thanh vang vọng bên cạnh không còn được nghe thấy nữa.
“Bùm”
“Bùm”
“Bùm”
Cung Uyển Như đứng cách xa đấy, thấy mồi lửa dần lớn hơn, âm thanh nổ phát ra cùng với đó là tiếng nổ lớn từ bên trong khiến cô ta như điên dại mà cười vui sướng. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Mày đáng bị như thế, cũng như con mẹ mày vậy, cuối cùng cũng chết dưới tay tao mà thôi. Hahaha…
Hai gã đàn ông theo sau cô ta, sau khi nhìn thấy hành động này của Cung Uyển Như thì cũng rợn hết gai ốc. “Đúng là đàn bà điên”. Thầm nghĩ trong lòng, nhưng rồi việc quan trọng của họ là tiền còn lại không phải chuyện họ cần quan tâm.
- Cô Cung, chúng tôi đã làm theo đúng yêu cầu của cô rồi. Vậy số tiền cô đã hứa…
- Được rồi, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của các anh. Còn bây giờ thì hãy trốn thật xa đi, đừng để tôi gặp lại hai người.
Nói rồi cô ta cũng lấy điện thoại ra rồi chuyển tiền cho hai kẻ kia. Sau khi nhận được tiền, cả hai cùng tiến về phía chiếc ca nô đã đợi sẵn dưới biển để bỏ chạy.
Bây giờ ở đây chỉ còn lại Cung Uyển Như và hai tên vệ sĩ. Màn kịch tiếp theo chỉ cần chờ hắn đến nữa thì cô ta có thể diễn rồi.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu sau, hắn cũng đã tới nơi. Nhìn một khoảng cháy lớn, cùng tiếng nổ vang trời mà hắn như chết tại chỗ.
- Không. Không thể như vậy được. Không thể. Uyển Nhi…
Hét lên trong vô vọng, hắn như điên dại mà chạy lại phía đám cháy lớn kia mà không ngừng gọi tên cô.
Đúng lúc này đây, phía sau hắn có một vòng tay mảnh mai ôm chầm lấy hắn. Ngỡ đâu là Uyển Nhi của hắn, vui mừng mà quay lại.
- Uyển Nhi, em…
Lời còn chưa hết câu, nhìn thấy gương mặt không mong muốn thì hắn lại bắt đầu điên cuồng.
- Cô buông tôi ra, tôi phải vào trong cứu em ấy.
- Không, Phong muộn rồi, khi em tới đây căn nhà đã bị đốt cháy. Em cũng đã cố tiến vào bên trong nhưng không thể, lửa quá lớn. Anh không thể vào được. Anh không nghĩ cho em thì phải nghĩ cho con, cho tập đoàn Mộ Dung nữa chứ.
Bị Cung Uyển Như ôm chặt phía sau khiến hắn không thể di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn phía trước mà quỳ xuống gào thét tên cô trong vô vọng.
- Uyển Nhi… Uyển Nhi à, em đừng bỏ anh. Anh sai rồi, tất cả là tại anh, xin em…xin em mà…
Dường như đã kích đã quá lớn khiến hắn từ một người trầm ổn bây giờ lại trở nên điên dại mà gào thét tên cô trong vô vọng. Cơn đau nơi lồng ngực mỗi lúc một lớn, dường như muốn bóp nát trái tim hắn, khi phải bất lực nhìn người hắn yêu chết trong biển lửa.
Giờ đây, người của hắn cũng mới tới. Tất cả đã quá muộn, quá muộn rồi.
Hắn vẫn quỳ ở đấy, không ngừng gào thét vô vọng. Đám người trợ lí Vương cói gắng dập lửa nhanh nhất có thể.
Sau ba mươi phút, đám cháy đã được kiểm soát. Phái người vào kiểm tra, nhưng do lửa quá lớn, khiến mọi thứ bị thiêu trụi hoàn toàn. Không hề tìm ra tung tích.
Hắn sau khi nghe được báo cáo từ trợ lý, cơn đã kích càng lớn hơn.
“Phụt”
Một ngụm máu tươi được hắn phun ra trước mặt. Vì quá đau thương, vì quá mất mát khiến một kẻ máu lạnh vô tình như hắn cũng không chịu được đả kích mà nôn ra máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.