Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 95: Ngất
Chuột Mèo
23/03/2024
Xách vali xuống dưới nhà, nhìn về phía hắn đang ngồi thẩn thờ nhìn bản ly hôn mà cô đưa. Không lưu luyến gì, cô lên tiếng:
- Anh ký đi, ngày mai sẽ có luật sư đến giải quyết nốt chuyện này. Từ giờ tôi sẽ dọn ra ngoài sống, không làm phiền đến anh nữa. Cũng cảm ơn anh thời gian qua đã cho tôi ở đây.
- Em tính đi đâu? Tôi vẫn chưa đồng ý ly hôn thì em vẫn là vợ tôi mà, em không được đi đâu hết.
Hắn nghe cô nói lời tạm biệt như vậy thì quay nhanh về phía sau, thấy trong tay cô đầy đủ hết vali và đồ đạc thì lập tức lao tới, giữ chặt lấy vai cô, không muốn cho cô đi.
- Anh đừng có quá đáng, chuyện đã như vậy rồi. Ly hôn là cách tốt nhất rồi. Hãy buông tha cho tôi đi.
Cô hất mạnh tay hắn ra khỏi người mình, đưa tay nắm lấy chiếc vali toan kéo đi thì…
- Aaaa…Anh làm trò gì vậy. Buông tôi xuống.
Còn chưa đi được bước nào, đã bị hắn một lần nữa vác lên vai mà hướng cầu thang đi lên. Miệng không người gằn giọng với cô.
- Nếu em đã không chịu nghe lời thì tôi phải dùng biện pháp khác thôi.
Nói là làm, hắn vác cô trên vai một mạch đi tới phòng ngủ rồi đạp mạnh cửa sau đó ném cô xuống giường thật mạnh.
Bị lực ném của hắn làm cho cô có chút mơ hồ, đầu có chút quay cuồng. Cố gắng bò dậy.
Nhưng còn chưa nâng người khỏi nệm đã bị hắn áp toàn thân to lớn mà chặn lại, kìm chặt cô dưới thân. Không biết tự bao giờ trên tay hắn đã làm hai tấm vải lớn.
Ngồi trên người cô, hắn nhanh nhẹn cột hai tay cô vào thành giường, miệng không ngừng lặp lại câu nói.
- Em không được đi đâu hết. Em không được đi đâu cả. Em là của tôi, có chết cũng là của tôi.
- Tên điên này, anh muốn như thế nào hả. Cứ phải ép tôi đến chết anh mới chịu sao. THẢ TÔI RA.
Cô hét lên đầy bất lực. Giọng cô như muốn vỡ ra, nhưng hắn vẫn không quan tâm.
Lực xiết ở hai tay cô rất chặt, lại thêm cô vùng vẫy muốn thoát ra khiến cho da tay dần đỏ lên, cuối cùng trở nên tím tái.
Hắn như người mất trí, sau khi cột cố định cô vào thành giường thì điên cuồng mà chiếm lấy cô.
Cuối xuống, cố gắng cắn mút đôi môi đỏ mọng đến bật máu, trên ngần cổ trắng những vết tím xanh xuất hiện chi chít khắp nơi. Bộ đồ trên người cũng bị hắn một lực xé rách. Tuyến phòng ngự cuối cùng trên cơ thể cũng không còn nữa.
Hắn cứ thế như một con thú hoang, điên cuồng mà tàn phá cô. Không dạo đầu, không dịu dàng. Cứ như vậy, hắn ăn trọn cô hết lần này tới lần khác.
Miệng không ngừng thì thầm.
- Tôi không hề làm chuyện kia với Uyển Như, tại sao em không tin tôi.
Hắn hỏi trong vô thức, rồi lại tự cười mà trả lời.
- Em cũng đầu hề tin tôi. Vậy chi bằng để tôi chứng minh cho em thấy.
Nhìn con thú đang điên cuồng cắn nuốt mình, cô vô lực. Hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt tái nhợt. Cô không còn sức mà kháng cự nữa. Tim cô cũng đau đủ rồi. Hắn hành hạ cô từ thể xác đến tinh thần. Cô giờ như người không hồn, nằm yên bất động mặc cho hắn chiếm đoạt.
Ý thức dần mờ hồ, hai mắt cô cũng mờ đi.
Ngất, cô ngất rồi.
Nhưng tên điên kia vẫn không tha cho cô.
Con thú điên trong hắn cứ như vậy hành hạ cô, tới tận tối muộn. Hắn mới lấy lại được ý thức mà nhìn người con gái dưới thân. Cô ngất rồi, phía dưới vì bị hắn tàn phá mà sưng đỏ lên. Đâu đó còn vương vài giọt máu.
Hắn giật mình, khẽ ngồi dậy rồi tiến tới tháo bỏ hai miếng vải đang cột chặt tay cô xuống. Miệng không ngừng xin lỗi.
- Uyển Nhi, tôi xin lỗi,là tôi đáng chết. Em tỉnh lại đi được không?
…
Im lặng. Đáp lại hắn làm một khoảng không tĩnh mịch. Chỉ có lời nói và hơi thở đầy lo lắng của hắn phả vào không trung.
- Anh ký đi, ngày mai sẽ có luật sư đến giải quyết nốt chuyện này. Từ giờ tôi sẽ dọn ra ngoài sống, không làm phiền đến anh nữa. Cũng cảm ơn anh thời gian qua đã cho tôi ở đây.
- Em tính đi đâu? Tôi vẫn chưa đồng ý ly hôn thì em vẫn là vợ tôi mà, em không được đi đâu hết.
Hắn nghe cô nói lời tạm biệt như vậy thì quay nhanh về phía sau, thấy trong tay cô đầy đủ hết vali và đồ đạc thì lập tức lao tới, giữ chặt lấy vai cô, không muốn cho cô đi.
- Anh đừng có quá đáng, chuyện đã như vậy rồi. Ly hôn là cách tốt nhất rồi. Hãy buông tha cho tôi đi.
Cô hất mạnh tay hắn ra khỏi người mình, đưa tay nắm lấy chiếc vali toan kéo đi thì…
- Aaaa…Anh làm trò gì vậy. Buông tôi xuống.
Còn chưa đi được bước nào, đã bị hắn một lần nữa vác lên vai mà hướng cầu thang đi lên. Miệng không người gằn giọng với cô.
- Nếu em đã không chịu nghe lời thì tôi phải dùng biện pháp khác thôi.
Nói là làm, hắn vác cô trên vai một mạch đi tới phòng ngủ rồi đạp mạnh cửa sau đó ném cô xuống giường thật mạnh.
Bị lực ném của hắn làm cho cô có chút mơ hồ, đầu có chút quay cuồng. Cố gắng bò dậy.
Nhưng còn chưa nâng người khỏi nệm đã bị hắn áp toàn thân to lớn mà chặn lại, kìm chặt cô dưới thân. Không biết tự bao giờ trên tay hắn đã làm hai tấm vải lớn.
Ngồi trên người cô, hắn nhanh nhẹn cột hai tay cô vào thành giường, miệng không ngừng lặp lại câu nói.
- Em không được đi đâu hết. Em không được đi đâu cả. Em là của tôi, có chết cũng là của tôi.
- Tên điên này, anh muốn như thế nào hả. Cứ phải ép tôi đến chết anh mới chịu sao. THẢ TÔI RA.
Cô hét lên đầy bất lực. Giọng cô như muốn vỡ ra, nhưng hắn vẫn không quan tâm.
Lực xiết ở hai tay cô rất chặt, lại thêm cô vùng vẫy muốn thoát ra khiến cho da tay dần đỏ lên, cuối cùng trở nên tím tái.
Hắn như người mất trí, sau khi cột cố định cô vào thành giường thì điên cuồng mà chiếm lấy cô.
Cuối xuống, cố gắng cắn mút đôi môi đỏ mọng đến bật máu, trên ngần cổ trắng những vết tím xanh xuất hiện chi chít khắp nơi. Bộ đồ trên người cũng bị hắn một lực xé rách. Tuyến phòng ngự cuối cùng trên cơ thể cũng không còn nữa.
Hắn cứ thế như một con thú hoang, điên cuồng mà tàn phá cô. Không dạo đầu, không dịu dàng. Cứ như vậy, hắn ăn trọn cô hết lần này tới lần khác.
Miệng không ngừng thì thầm.
- Tôi không hề làm chuyện kia với Uyển Như, tại sao em không tin tôi.
Hắn hỏi trong vô thức, rồi lại tự cười mà trả lời.
- Em cũng đầu hề tin tôi. Vậy chi bằng để tôi chứng minh cho em thấy.
Nhìn con thú đang điên cuồng cắn nuốt mình, cô vô lực. Hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên gương mặt tái nhợt. Cô không còn sức mà kháng cự nữa. Tim cô cũng đau đủ rồi. Hắn hành hạ cô từ thể xác đến tinh thần. Cô giờ như người không hồn, nằm yên bất động mặc cho hắn chiếm đoạt.
Ý thức dần mờ hồ, hai mắt cô cũng mờ đi.
Ngất, cô ngất rồi.
Nhưng tên điên kia vẫn không tha cho cô.
Con thú điên trong hắn cứ như vậy hành hạ cô, tới tận tối muộn. Hắn mới lấy lại được ý thức mà nhìn người con gái dưới thân. Cô ngất rồi, phía dưới vì bị hắn tàn phá mà sưng đỏ lên. Đâu đó còn vương vài giọt máu.
Hắn giật mình, khẽ ngồi dậy rồi tiến tới tháo bỏ hai miếng vải đang cột chặt tay cô xuống. Miệng không ngừng xin lỗi.
- Uyển Nhi, tôi xin lỗi,là tôi đáng chết. Em tỉnh lại đi được không?
…
Im lặng. Đáp lại hắn làm một khoảng không tĩnh mịch. Chỉ có lời nói và hơi thở đầy lo lắng của hắn phả vào không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.