Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 111: Quyết định của cô
Chuột Mèo
03/04/2024
Khi cả ba đã rời khỏi nhà hàng, cô về cũng với Anh Thư còn Bạch Trung Khải anh thì đi xe riêng.
Ngồi trên xe, tâm trạng cô trở nên rối bời. Gương mặt cũng từ vui vẻ trước đó mà trở nên nặng nề hơn.
Nhìn biểu cảm của bạn mình mà Anh Thư lo lắng.
- Uyển Nhi cậu sao thế, tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Có chuyện gì sao?
- Nãy trong nhà vệ sinh tớ gặp Mộ Dung Phong sau đó lại gặp Cung Uyển Như.
- Cái gì. Thế hắn coa làm gì cậu không? Còn chị ta nữa, có ức hiếp cậu không?
- Anh ta không làm gì, nhưng Cung Uyển Như thì chị ta trông có thể rất vui khi đả kích mình.
- Chị ta làm gì cậu à.
- Chị ta bảo chị ta có thai rồi, cha đứa bé là Mộ Dung Phong.
- CÁI GÌ???.
Anh Thư há hốc miệng vì không thể tin nổi tin tức mình vừa nghe.
- Vậy…vậy đứa bé của cậu thì sao?
- Con mình sẽ không có người cha như anh ta. Một kẻ lừa dối. Mình quyết định rồi, đứa bé này, mình sẽ tự nuôi, còn anh ta không liên quan gì hết. Và anh ta sẽ không thể biết được sự tồn tại của nó, anh ta không xứng.
Nghe cô nói, Anh Thư cũng vui mừng hẳn lên, khuôn mặt cũng giãn ra rất nhiều. Nụ cười cũng đã xuất hiện trên mặt.
- Vậy đứa bé này, sau này mình sẽ là mẹ nuôi của nó nhé.
- Tất nhiên rồi. Cậu là bạn tốt của mình mà. Con mình thì cũng là con cậu thôi.
Uyển Nhi nhìn qua bạn mình rồi cười tươi nói.
Cũng may bên cạnh cô còn có Anh Thư và Bạch Trung Khải anh, nếu không không biết cô sẽ như thế nào nữa. Bây giờ cô đã có thai, cũng không thể đi học nữa, chắc cô sẽ nghỉ học để đi xin một công việc gì đấy làm rồi kiếm thêm chút thu nhập, không thể cứ dựa vào hai người họ mãi được.
- À mà này, mai cậu đi học lại chứ, hôm nay đã xin nghỉ rồi?
Anh Thư như chợt nhớ ra chuyện gì bèn hỏi cô.
- Không, mình sẽ không đi học nữa. Vù trường thuộc tập đoàn Mộ Dung nên nếu mình tiếp tục đi học vậy thì chuyện mình có thai sẽ đến tai của Mộ Dung Phong ngay. Nên mình phải nghỉ, và mình sẽ kiếm một công việc gì đấy để làm.
Cô bình tĩnh trả lời.
- Như vậy…
- Cậu đừng lo lắng, mình sẽ không sao đâu.
Chưa kịp để Anh Thư nói hết câu, cô đã chặn lại lời nói khiến cô bạn đành nghe theo.
Vừa nói xong thì chiếc xe cũng đã tới trước của nhà cô. Xuống xe chào tạm biệt Anh Thư rồi cô bước nhanh vào trong nhà.
Bây giờ, cô không còn một mình, cô còn có bé con. Nên tâm trạng không được quá xấu. Cô phải lạc quan lên, chỉ cần cố gắng ba tháng đầu, khi đấy bé con của cô ổn định rồi thì không sao nữa.
Bước vào trong phòng ngủ. Dọn dẹp lại đống sách vở của cô sang một bên. Tạm thời cô không thể tiếp tục đi học nữa, vì an toàn của cô và bé con đành phải gác lại chuyện học hành đợi sau này ổn định thì học tiếp cũng không sao.
Mười phút sau, xô cuối cùng cũng dọn xong đống sách vở. Với tay cầm theo tờ báo tìm việc, ngồi lên giường tay kèm theo cây bút bắt đầu tìm việc.
Cũng may trước đấy, trước nhà cô có ai đó làm rớt tờ báo này, bây giờ khi cô cần lại có ngay không phải mất công đi tìm kiếm.
Tay cầm bút, tay giữ bài báo. Mắt hạnh nhìn từng thông tin trong bài đăng tuyển mà khoang từng nơi. Bất kể việc gì, cô cũng sẽ thử một lần.
Nhấc điện thoại gọi cho từng nơi đăng tuyển, nhưng đời không như mơ.
Những nơi hợp với ngành của cô thì yêu cầu phải có kinh nghiệm trên một năm.
Ngồi trên xe, tâm trạng cô trở nên rối bời. Gương mặt cũng từ vui vẻ trước đó mà trở nên nặng nề hơn.
Nhìn biểu cảm của bạn mình mà Anh Thư lo lắng.
- Uyển Nhi cậu sao thế, tâm trạng có vẻ không ổn lắm. Có chuyện gì sao?
- Nãy trong nhà vệ sinh tớ gặp Mộ Dung Phong sau đó lại gặp Cung Uyển Như.
- Cái gì. Thế hắn coa làm gì cậu không? Còn chị ta nữa, có ức hiếp cậu không?
- Anh ta không làm gì, nhưng Cung Uyển Như thì chị ta trông có thể rất vui khi đả kích mình.
- Chị ta làm gì cậu à.
- Chị ta bảo chị ta có thai rồi, cha đứa bé là Mộ Dung Phong.
- CÁI GÌ???.
Anh Thư há hốc miệng vì không thể tin nổi tin tức mình vừa nghe.
- Vậy…vậy đứa bé của cậu thì sao?
- Con mình sẽ không có người cha như anh ta. Một kẻ lừa dối. Mình quyết định rồi, đứa bé này, mình sẽ tự nuôi, còn anh ta không liên quan gì hết. Và anh ta sẽ không thể biết được sự tồn tại của nó, anh ta không xứng.
Nghe cô nói, Anh Thư cũng vui mừng hẳn lên, khuôn mặt cũng giãn ra rất nhiều. Nụ cười cũng đã xuất hiện trên mặt.
- Vậy đứa bé này, sau này mình sẽ là mẹ nuôi của nó nhé.
- Tất nhiên rồi. Cậu là bạn tốt của mình mà. Con mình thì cũng là con cậu thôi.
Uyển Nhi nhìn qua bạn mình rồi cười tươi nói.
Cũng may bên cạnh cô còn có Anh Thư và Bạch Trung Khải anh, nếu không không biết cô sẽ như thế nào nữa. Bây giờ cô đã có thai, cũng không thể đi học nữa, chắc cô sẽ nghỉ học để đi xin một công việc gì đấy làm rồi kiếm thêm chút thu nhập, không thể cứ dựa vào hai người họ mãi được.
- À mà này, mai cậu đi học lại chứ, hôm nay đã xin nghỉ rồi?
Anh Thư như chợt nhớ ra chuyện gì bèn hỏi cô.
- Không, mình sẽ không đi học nữa. Vù trường thuộc tập đoàn Mộ Dung nên nếu mình tiếp tục đi học vậy thì chuyện mình có thai sẽ đến tai của Mộ Dung Phong ngay. Nên mình phải nghỉ, và mình sẽ kiếm một công việc gì đấy để làm.
Cô bình tĩnh trả lời.
- Như vậy…
- Cậu đừng lo lắng, mình sẽ không sao đâu.
Chưa kịp để Anh Thư nói hết câu, cô đã chặn lại lời nói khiến cô bạn đành nghe theo.
Vừa nói xong thì chiếc xe cũng đã tới trước của nhà cô. Xuống xe chào tạm biệt Anh Thư rồi cô bước nhanh vào trong nhà.
Bây giờ, cô không còn một mình, cô còn có bé con. Nên tâm trạng không được quá xấu. Cô phải lạc quan lên, chỉ cần cố gắng ba tháng đầu, khi đấy bé con của cô ổn định rồi thì không sao nữa.
Bước vào trong phòng ngủ. Dọn dẹp lại đống sách vở của cô sang một bên. Tạm thời cô không thể tiếp tục đi học nữa, vì an toàn của cô và bé con đành phải gác lại chuyện học hành đợi sau này ổn định thì học tiếp cũng không sao.
Mười phút sau, xô cuối cùng cũng dọn xong đống sách vở. Với tay cầm theo tờ báo tìm việc, ngồi lên giường tay kèm theo cây bút bắt đầu tìm việc.
Cũng may trước đấy, trước nhà cô có ai đó làm rớt tờ báo này, bây giờ khi cô cần lại có ngay không phải mất công đi tìm kiếm.
Tay cầm bút, tay giữ bài báo. Mắt hạnh nhìn từng thông tin trong bài đăng tuyển mà khoang từng nơi. Bất kể việc gì, cô cũng sẽ thử một lần.
Nhấc điện thoại gọi cho từng nơi đăng tuyển, nhưng đời không như mơ.
Những nơi hợp với ngành của cô thì yêu cầu phải có kinh nghiệm trên một năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.