Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 156: Tâm sự mỏng
Chuột Mèo
03/05/2024
Vừa bước vào đến nơi, cô thấy hắn liền khẽ nói với hai con.
- Bảo Khôi, Bảo An đây là cha ruột của hai đứa.
Hai cô cậu đưa ánh mắt về phía hắn. Hắn cũng nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng cô cũng đã công nhận hắn rồi. Giờ chỉ còn xem hai đứa như thế nào.
Khẽ nhẹ giọng nói.
- Bảo Khôi con thế nào rồi?
Cậu bé vẫn quan sát hắn, dù đã đoán được từ trước. Nhưng khi muốn lên tiếng để gọi tiếng cha thì như nghẹn lai tại họng khiến cậu bé không nói được. Chỉ có thể nói có lệ.
- Con…con ổn rồi.
Nói xong cậy bé quay mặt đi, để lại cho hắn một sự gượng gạo khó nói.
- Mẹ đây là ba ruột con thật hả.
Bảo An đang được cô ôm thì quay qua nhìn hắn rồi hỏi cô.
- Ừm. Đó là ba ruột của các con.
Cô không trốn tránh nữa mà trả lời thật lòng.
Cô bé đưa ánh mắt to tròn nhìn hắn không chớp. Miệng nhỏ nói một câu khiến hắn á khẩu.
- Hưm. Đúng là nhìn y như bản sao anh trai.
Hắn nghe cố bé nói xong mà cười gượng, lý nào lại là hắn giống thằng bé chứ không phải thằng bé giống hắn. Nhìn về cô nhóc hắn khẽ nói.
- Vậy, tiểu Bảo Bảo có muốn về nhà cùng ba không?
- Không, tiểu Bảo Bảo ở với mẹ thôi. Mẹ ở đâu tiểu Bảo Bảo ở đấy. Cả anh hai cũng vậy. Phải không anh.
Nói xong cô bé quay qua Bảo Khôi mà hỏi.
- Đúng rồi.
Cậu bé nằm trên giường cũng gật gần đồng ý.
- Hai đứa không về cùng ba sao? Các con về thì mẹ các con mới về mà.
- Không. Không đâu, Bảo An muốn ở với mẹ thôi, ghét ở với ba.
Nghe con gái nói, hắn không còn gì để hỏi, chỉ đành im lặng.
- Anh nghe rồi đấy. Hai đứa không muốn về cùng anh. Nên anh đừng cố khuyên nhủ nữa.
- Được, anh biết rồi.
- Vậy thôi giờ cũng muộn rồi. Bảo Khôi cũng đã tỉnh, nên hai người về nghỉ ngơi đi. Mình em ở đây được rồi.
Cô nhìn về phía hắn và anh nói.
- Mình em ở đây có ổn không?
Anh nhìn cô mà hỏi.
- Để anh ở đây cùng em đi. Tiện chăm sóc hai đứa nhỏ luôn.
Hắn cũng lên tiếng.
- Không cần đâu, em ở một mình được, hai đứa nhỏ cũng ngoan. Nên không cần thêm người ở đâu. Mình đủ rồi. Cả hai về nghỉ ngơi đi mai còn đi làm nữa.
- Được rồi. Vậy anh về trước nhé.
Bạch Trung Khải anh đành xuống nước, cuối cùng cũng chào cô rồi ra về.
- …
Hắn im lặng không nói gì, vẫn đứng đấy. Sau khi anh về, cô vẫn thấy hắn đứng ở đấy thì hỏi.
- Anh không về sao, còn ở đây làm gì.
- Anh ở với con thêm chút không được sao.
- Tùy anh vậy. Tôi đi tắm cho Bảo An đây. Nếu anh đã ở đây thì để ý Bảo Khôi hộ tôi.
- Được. Em đi đi.
Nói xong cô ôm Bảo An bước vào trong nhà vệ sinh để tắm rửa qua cho cô bé.
Phía bên ngoài chỉ còn lại hắn và cậu bé. Cả hai rơi vào im lặng. Hắn cảm thấy không khí khá ngột ngạt nên đã lên tiếng hỏi.
- Con cùng em gái và mẹ thời gian qua sống tốt chứ.
- Chúng con vẫn tốt. Chỉ có mẹ là khá vất vả vì phải chăm sóc cả hai anh em.
Cậu bé đáp lại hắn, sau đó kiền hỏi thêm.
- Tại sao người không đi tìm chúng con và mẹ.
- Không phải ta không tìm. Mà là tìm không ra.
- Sao lại vậy?
- Mẹ con đã thay đổi tên khi xuất cảnh.
- Vậy tại sao khi xưa người lại đối xử như vậy với mẹ con.
- Ta…
Hắn ngập ngừng nhưng rồi vẫn trả lời.
- Ta khi đó bị một kẻ ác dắt mũi mà không hề hay biết nên mới xảy ra cớ sự như hôm nay. Nhưng ta đã biết sai, từ lúc biết mẹ con còn sống ta không ngừng tìm kiếm nhưng không hề có tung tích.
- Con và em có hận ta không?
Hắn tiếp tục hỏi.
- Ban đầu khi con điều tra về người đã vô cùng hận, nhưng giờ thì đã giảm rồi. Và cũng cảm ơn người đã chuyền máu cho con. Còn sau này người muốn chúng con yêu thương người thì phải xem biểu hiện của người đối với mẹ chúng con ra sao đã.
- Được. Ta sẽ cố gắng.
Hắn cười tươi trong lòng, khi biết con trai đã không còn quá ghét mình nữa.
- Bảo Khôi, Bảo An đây là cha ruột của hai đứa.
Hai cô cậu đưa ánh mắt về phía hắn. Hắn cũng nhìn hai đứa nhỏ, cuối cùng cô cũng đã công nhận hắn rồi. Giờ chỉ còn xem hai đứa như thế nào.
Khẽ nhẹ giọng nói.
- Bảo Khôi con thế nào rồi?
Cậu bé vẫn quan sát hắn, dù đã đoán được từ trước. Nhưng khi muốn lên tiếng để gọi tiếng cha thì như nghẹn lai tại họng khiến cậu bé không nói được. Chỉ có thể nói có lệ.
- Con…con ổn rồi.
Nói xong cậy bé quay mặt đi, để lại cho hắn một sự gượng gạo khó nói.
- Mẹ đây là ba ruột con thật hả.
Bảo An đang được cô ôm thì quay qua nhìn hắn rồi hỏi cô.
- Ừm. Đó là ba ruột của các con.
Cô không trốn tránh nữa mà trả lời thật lòng.
Cô bé đưa ánh mắt to tròn nhìn hắn không chớp. Miệng nhỏ nói một câu khiến hắn á khẩu.
- Hưm. Đúng là nhìn y như bản sao anh trai.
Hắn nghe cố bé nói xong mà cười gượng, lý nào lại là hắn giống thằng bé chứ không phải thằng bé giống hắn. Nhìn về cô nhóc hắn khẽ nói.
- Vậy, tiểu Bảo Bảo có muốn về nhà cùng ba không?
- Không, tiểu Bảo Bảo ở với mẹ thôi. Mẹ ở đâu tiểu Bảo Bảo ở đấy. Cả anh hai cũng vậy. Phải không anh.
Nói xong cô bé quay qua Bảo Khôi mà hỏi.
- Đúng rồi.
Cậu bé nằm trên giường cũng gật gần đồng ý.
- Hai đứa không về cùng ba sao? Các con về thì mẹ các con mới về mà.
- Không. Không đâu, Bảo An muốn ở với mẹ thôi, ghét ở với ba.
Nghe con gái nói, hắn không còn gì để hỏi, chỉ đành im lặng.
- Anh nghe rồi đấy. Hai đứa không muốn về cùng anh. Nên anh đừng cố khuyên nhủ nữa.
- Được, anh biết rồi.
- Vậy thôi giờ cũng muộn rồi. Bảo Khôi cũng đã tỉnh, nên hai người về nghỉ ngơi đi. Mình em ở đây được rồi.
Cô nhìn về phía hắn và anh nói.
- Mình em ở đây có ổn không?
Anh nhìn cô mà hỏi.
- Để anh ở đây cùng em đi. Tiện chăm sóc hai đứa nhỏ luôn.
Hắn cũng lên tiếng.
- Không cần đâu, em ở một mình được, hai đứa nhỏ cũng ngoan. Nên không cần thêm người ở đâu. Mình đủ rồi. Cả hai về nghỉ ngơi đi mai còn đi làm nữa.
- Được rồi. Vậy anh về trước nhé.
Bạch Trung Khải anh đành xuống nước, cuối cùng cũng chào cô rồi ra về.
- …
Hắn im lặng không nói gì, vẫn đứng đấy. Sau khi anh về, cô vẫn thấy hắn đứng ở đấy thì hỏi.
- Anh không về sao, còn ở đây làm gì.
- Anh ở với con thêm chút không được sao.
- Tùy anh vậy. Tôi đi tắm cho Bảo An đây. Nếu anh đã ở đây thì để ý Bảo Khôi hộ tôi.
- Được. Em đi đi.
Nói xong cô ôm Bảo An bước vào trong nhà vệ sinh để tắm rửa qua cho cô bé.
Phía bên ngoài chỉ còn lại hắn và cậu bé. Cả hai rơi vào im lặng. Hắn cảm thấy không khí khá ngột ngạt nên đã lên tiếng hỏi.
- Con cùng em gái và mẹ thời gian qua sống tốt chứ.
- Chúng con vẫn tốt. Chỉ có mẹ là khá vất vả vì phải chăm sóc cả hai anh em.
Cậu bé đáp lại hắn, sau đó kiền hỏi thêm.
- Tại sao người không đi tìm chúng con và mẹ.
- Không phải ta không tìm. Mà là tìm không ra.
- Sao lại vậy?
- Mẹ con đã thay đổi tên khi xuất cảnh.
- Vậy tại sao khi xưa người lại đối xử như vậy với mẹ con.
- Ta…
Hắn ngập ngừng nhưng rồi vẫn trả lời.
- Ta khi đó bị một kẻ ác dắt mũi mà không hề hay biết nên mới xảy ra cớ sự như hôm nay. Nhưng ta đã biết sai, từ lúc biết mẹ con còn sống ta không ngừng tìm kiếm nhưng không hề có tung tích.
- Con và em có hận ta không?
Hắn tiếp tục hỏi.
- Ban đầu khi con điều tra về người đã vô cùng hận, nhưng giờ thì đã giảm rồi. Và cũng cảm ơn người đã chuyền máu cho con. Còn sau này người muốn chúng con yêu thương người thì phải xem biểu hiện của người đối với mẹ chúng con ra sao đã.
- Được. Ta sẽ cố gắng.
Hắn cười tươi trong lòng, khi biết con trai đã không còn quá ghét mình nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.