Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 141: Tôi gặp hai đứa trẻ rất giống cậu
Chuột Mèo
24/04/2024
Hai đứa trẻ được mẹ đưa đi chơi tàu lượn thì vui quá mà quên luôn mớ câu hỏi kia.
Chúng nô đùa hắn vui vẻ, được cô cùng Anh Thư dắt đi chơi đủ loại trò chơi khác nhau.
Đến tận giữa trưa, khi nắng đã lên đỉnh đầu, cô mới nhắc hai đứa ra về.
- Nào hai đứa, chúng ta về và đi ăn chút gì đã nào.
- Vâng ạ.
Cả hai đứa trẻ đồng thanh.
Và rồi hai lớn hai nhỏ dắt tay nhau bước ra khỏi khu vui chơi giải trí. Trên đường tới nhà hàng ăn trưa, họ đi qua một tiệm bán thú cưng. Hai đứa trẻ reo hò thích thú, rồi kéo mẹ chúng vào bên trong.
Vừa vào đến nơi, hai đứa liền đặt chân tại một chuồng nhốt con Alaska khá to. Chú chó có màu lông trắng pha chút nâu trông vô cùng đáng yêu.
- Mẹ chúng ta mua chú cho này đi.
Tiểu Khôi nhanh nhảu nói.
- Đúng đó mẹ. Mua chú chó này đi.
Tiến lại gần chuồng, cô cần chừ khi chú chó khá to.
- Chú chó này to quá, chúng ta không nên mua đây sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này đây, cô nhân viên cửa hàng cũng tiến tới gần giải thích.
- Quý khách yên tâm. Chó ở cửa hàng đều là chó thuần chủng, sẽ không gây gại cho chủ nhân. Nhưng chúng rất giỏi trong việc trông nhà nên quý khách yên tâm.
- Mẹ…mẹ mua chú chó đi, mẹ nhìn xem nó cũng thích chúng con mà.
Tiểu Bảo Bảo bắt đầu nhõng nhẽo.
- Haizzz được rồi mẹ mua.
Cô chịu thua với hai đứa nhóc này.
Cuối cùng chú chó cũng được về chung nhà với hai đứa nhóc. Khiến chúng vô cùng vui sướng.
Rồi cả bốn người bước ra khỏi tiệm thú cưng và trở về nhà để nấu ăn.(Vì không thể mang chó vào nhà hàng).
Về phía Âu Dương Minh Dực, hắn sau khi bám theo Anh Thư ở khu vui chơi giải trí thì cuối cùng cũng bị cô nàng đuổi đi mà không được chấp nhận lời xin lỗi.
Ôm theo gương mặt đen thui tới trước của tập đoàn Mộ Dung, anh thất thần bước vào. Nếu là mọi lần, anh khi bước vào đây sẽ không ngừng chọc ghẹo những nhân viên nữ, khiến họ ngượng ngùng mà mỗi lần gặp anh phải né trách ngay.
Nhưng hôm nay tuyệt nhiên anh không hề chọc ghẹo ai mà cứ thế thất thần đi lại thang máy bước lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Vừa lên đến nơi, anh đã gặp trợ lý Vương.
- Chào cậu, Âu Dương thiếu gia.
- … Haizzz.
Đáp lại câu trả lời kia thì anh chỉ thở dài, khiến trợ lý Vương ngớ người.
- Cậu ta hôm nay sao thế không biết.
Tự hỏi rồi lại lắc đầu, trợ lí Vương cũng lười quan tâm mà bước đi tiếp.
Vào đến văn phòng của hắn, anh ngồi phịch xuống ghế sofa mà nằm dài than thở.
- Sáu năm…sáu năm rồi. Bao giờ tôi mới được mấy vợ đây.
Hắn không nhìn anh lấy một cái mà lạnh giọng hỏi.
- Lại bị giận à.
- Lão Phong, cậu giúp tôi với, chứ cứ thế này, người anh em của cậu không lấy được vợ mất.
- Chuyện của hai người tôi không liên quan.
Hắn đặt cây bút trong tay xuống rồi đứng lên đi lại phía ghế sofa đối diện ngồi xuống, vẫn theo thói quen rót cho cả hai một ly trà nóng.
- Haizz, sao tôi khổ thế này.
Âu Dương Minh Dực không ngừng than thở.
- Tại cậu hay chọc ghẹo con gái nhà người ta làm gì để cô ấy ghen thì chẳng thế.
- Tôi đâu chọc ghẹo ai, chỉ là bị cô ấy vô tình bắt gặp đi cùng đối tác của công ty. Mà cậu biết đấy, tôi đẹp trai nên cô giá kia cứ sán lại, lỗi đâu do tôi.
Anh vừa nó vừa tự đắc mà hất cằm.
- À mà đúng rồi.
Như nhớ ra chuyện gì, Âu Dương Minh Dực tiếp tục nói.
- Cậu biết hôm nay tôi gặp ai không?
- Ai.
Hắn lạnh nhạt nói.
- Vợ cậu…à vợ cũ của cậu. Cung Uyển Nhi.
- Ừm. Rồi sao.
- Cậu không ngạc nhiên sao?.
- Lúc đầu coa ngạc nhiên nhưng giờ nghe cậu nói thì không lấy làm ngạc nhiên.
- Sao lại thế?
- Đối tác của công ty tôi mới thu mua là cô ấy.
- Ồ.
Anh nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên.
- Nhưng tôi còn gặp người khác nữa, có hai đứa nhỏ đi cùng cô ấy.
- Cậu nói hai đứa nhỏ sao?
Hắn nghe tới đây thì dừng lại động tác uống trà.
- Đúng, một trai một gái. Hai đứa đấy tầm khoảng năm, sáu tuổi. Nhìn chúng rất có nét giống cậu. Đặc biệt là bé trai kia. Không khác phiên bản thu nhỏ của cậu là bao.
Hắn nghe xong thì không khỏi nhíu mày.
- Cậu nói giống tôi sao, chuyện đấy là không thể nào?
Hắn vô cùng bất ngờ, khi nghe anh nói như vậy.
- Cậu không tin à, đây xem đi. Nói có sách, mách có chứng. Tôi lén chụp lại đấy.
Như sợ hắn không tin, anh liền đưa ngay tấm hình chụp hai đứa nhóc đang chơi đùa mà anh đã lén chụp trộn được cho hắn xem, nhìn thấy cậu bé hắn từng gặp ở sân bay thì giật mình.
Chúng nô đùa hắn vui vẻ, được cô cùng Anh Thư dắt đi chơi đủ loại trò chơi khác nhau.
Đến tận giữa trưa, khi nắng đã lên đỉnh đầu, cô mới nhắc hai đứa ra về.
- Nào hai đứa, chúng ta về và đi ăn chút gì đã nào.
- Vâng ạ.
Cả hai đứa trẻ đồng thanh.
Và rồi hai lớn hai nhỏ dắt tay nhau bước ra khỏi khu vui chơi giải trí. Trên đường tới nhà hàng ăn trưa, họ đi qua một tiệm bán thú cưng. Hai đứa trẻ reo hò thích thú, rồi kéo mẹ chúng vào bên trong.
Vừa vào đến nơi, hai đứa liền đặt chân tại một chuồng nhốt con Alaska khá to. Chú chó có màu lông trắng pha chút nâu trông vô cùng đáng yêu.
- Mẹ chúng ta mua chú cho này đi.
Tiểu Khôi nhanh nhảu nói.
- Đúng đó mẹ. Mua chú chó này đi.
Tiến lại gần chuồng, cô cần chừ khi chú chó khá to.
- Chú chó này to quá, chúng ta không nên mua đây sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này đây, cô nhân viên cửa hàng cũng tiến tới gần giải thích.
- Quý khách yên tâm. Chó ở cửa hàng đều là chó thuần chủng, sẽ không gây gại cho chủ nhân. Nhưng chúng rất giỏi trong việc trông nhà nên quý khách yên tâm.
- Mẹ…mẹ mua chú chó đi, mẹ nhìn xem nó cũng thích chúng con mà.
Tiểu Bảo Bảo bắt đầu nhõng nhẽo.
- Haizzz được rồi mẹ mua.
Cô chịu thua với hai đứa nhóc này.
Cuối cùng chú chó cũng được về chung nhà với hai đứa nhóc. Khiến chúng vô cùng vui sướng.
Rồi cả bốn người bước ra khỏi tiệm thú cưng và trở về nhà để nấu ăn.(Vì không thể mang chó vào nhà hàng).
Về phía Âu Dương Minh Dực, hắn sau khi bám theo Anh Thư ở khu vui chơi giải trí thì cuối cùng cũng bị cô nàng đuổi đi mà không được chấp nhận lời xin lỗi.
Ôm theo gương mặt đen thui tới trước của tập đoàn Mộ Dung, anh thất thần bước vào. Nếu là mọi lần, anh khi bước vào đây sẽ không ngừng chọc ghẹo những nhân viên nữ, khiến họ ngượng ngùng mà mỗi lần gặp anh phải né trách ngay.
Nhưng hôm nay tuyệt nhiên anh không hề chọc ghẹo ai mà cứ thế thất thần đi lại thang máy bước lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Vừa lên đến nơi, anh đã gặp trợ lý Vương.
- Chào cậu, Âu Dương thiếu gia.
- … Haizzz.
Đáp lại câu trả lời kia thì anh chỉ thở dài, khiến trợ lý Vương ngớ người.
- Cậu ta hôm nay sao thế không biết.
Tự hỏi rồi lại lắc đầu, trợ lí Vương cũng lười quan tâm mà bước đi tiếp.
Vào đến văn phòng của hắn, anh ngồi phịch xuống ghế sofa mà nằm dài than thở.
- Sáu năm…sáu năm rồi. Bao giờ tôi mới được mấy vợ đây.
Hắn không nhìn anh lấy một cái mà lạnh giọng hỏi.
- Lại bị giận à.
- Lão Phong, cậu giúp tôi với, chứ cứ thế này, người anh em của cậu không lấy được vợ mất.
- Chuyện của hai người tôi không liên quan.
Hắn đặt cây bút trong tay xuống rồi đứng lên đi lại phía ghế sofa đối diện ngồi xuống, vẫn theo thói quen rót cho cả hai một ly trà nóng.
- Haizz, sao tôi khổ thế này.
Âu Dương Minh Dực không ngừng than thở.
- Tại cậu hay chọc ghẹo con gái nhà người ta làm gì để cô ấy ghen thì chẳng thế.
- Tôi đâu chọc ghẹo ai, chỉ là bị cô ấy vô tình bắt gặp đi cùng đối tác của công ty. Mà cậu biết đấy, tôi đẹp trai nên cô giá kia cứ sán lại, lỗi đâu do tôi.
Anh vừa nó vừa tự đắc mà hất cằm.
- À mà đúng rồi.
Như nhớ ra chuyện gì, Âu Dương Minh Dực tiếp tục nói.
- Cậu biết hôm nay tôi gặp ai không?
- Ai.
Hắn lạnh nhạt nói.
- Vợ cậu…à vợ cũ của cậu. Cung Uyển Nhi.
- Ừm. Rồi sao.
- Cậu không ngạc nhiên sao?.
- Lúc đầu coa ngạc nhiên nhưng giờ nghe cậu nói thì không lấy làm ngạc nhiên.
- Sao lại thế?
- Đối tác của công ty tôi mới thu mua là cô ấy.
- Ồ.
Anh nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên.
- Nhưng tôi còn gặp người khác nữa, có hai đứa nhỏ đi cùng cô ấy.
- Cậu nói hai đứa nhỏ sao?
Hắn nghe tới đây thì dừng lại động tác uống trà.
- Đúng, một trai một gái. Hai đứa đấy tầm khoảng năm, sáu tuổi. Nhìn chúng rất có nét giống cậu. Đặc biệt là bé trai kia. Không khác phiên bản thu nhỏ của cậu là bao.
Hắn nghe xong thì không khỏi nhíu mày.
- Cậu nói giống tôi sao, chuyện đấy là không thể nào?
Hắn vô cùng bất ngờ, khi nghe anh nói như vậy.
- Cậu không tin à, đây xem đi. Nói có sách, mách có chứng. Tôi lén chụp lại đấy.
Như sợ hắn không tin, anh liền đưa ngay tấm hình chụp hai đứa nhóc đang chơi đùa mà anh đã lén chụp trộn được cho hắn xem, nhìn thấy cậu bé hắn từng gặp ở sân bay thì giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.