Chương 54
Thắm Lê
23/12/2019
Lục Nghệ Văn lo lắng nhìn phản ứng của Hạ Vũ Yến: "Vũ Yến."
"Lục Nghệ Văn." Nước mắt của Hạ Vũ Yến chợt tràn ra: "Rốt cuộc anh đã thay đổi hay chưa, tại sao bây giờ anh lại bắt tôi phải phá thai, 3 đứa vẫn chưa đủ đúng không, nó là con của anh."
"Không phải." Lục Nghệ Văn muốn giải thích: "Vũ Yến, em nghe anh nói..."
Bốp...
Hạ Vũ Yến dùng sức tát cho Lục Nghệ Văn 1 bạt tay: "Đủ rồi, anh còn muốn nói gì nữa, Lục Nghệ Văn, tôi nơi cho anh biết, nếu anh còn bắt tôi phá thai, tôi sẽ chết trước mặt anh."
"Đừng." Lục Nghệ Văn hoảng loạn: "Vũ Yến, em bình tĩnh lại, được, anh không ép em, em đừng nghĩ quẩn, Vũ Yến."
Hạ Vũ Yến chạy ra khỏi thư phòng của Lục Nghệ Văn, cô chạy về phòng ngủ, bật khóc nức nở.
Tại sao? Tại sao hắn lại bắt cô phá thai? Hắn không hề thay đổi, vẫn tàn nhẫn như vậy?
Hạ Vũ Yến cảm thấy thật sự thất vọng.
Lục Nghệ Văn cứ đứng bất động trong thư phòng, trên mặt vẫn còn dấu tay của Hạ Vũ Yến, cô đánh rất mạnh, nhưng hắn lại không có cảm giác đau.
Hắn thất bại rồi sao? Hạ Vũ Yến thà chết chứ không bỏ đứa bé, hắn làm sao giải thích với cô đây?
Lục Nghệ Văn thật sự hoảng loạn, kèm theo nỗi sợ hãi, hắn sợ mất đi Hạ Vũ Yến, hắn vẫn còn nhớ cảm giác đó, cảm giác khi nghe Hạ Vũ Yến nhảy lầu, lúc đó hắn điên cuồng thế nào, khó chịu thế nào, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Bây giờ nếu cô vì sinh đứa con của hắn mà mất đi sinh mạng, hắn phải chịu đựng thế nào đây?
Lục Nghệ Văn bắt đầu lên mạng tìm bác sĩ khắp nơi, tìm loại thuốc tốt nhất cho Hạ Vũ Yến.
Mấy ngày trôi qua, hắn không ăn uống gì, anh tìm được một bác sĩ người Mỹ, bà ta đã hơn 60 tuổi, nhưng về phụ sản thì bà dường như chưa hề thất bại.
Lục Nghệ Văn bắt đầu tìm cách liên lạc với bà.
Hạ Vũ Yến mấy ngày liền cũng không muốn gặp Lục Nghệ Văn, hắn cũng ở suốt trong thư phòng, không đến công ty cũng không ra ngoài dùng bữa.
Tâm trạng của Hạ Vũ Yến rối bời, cô ngồi trên sofa, tự nhiên Lục Nghệ Văn cầm ly sữa đi về phía cô, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại mệt mỏi vô cùng, chứng tỏ mấy ngày qua hắn ít khi nghỉ ngơi.
Hắn muốn làm gì?
Hạ Vũ Yến khó hiểu nhìn hắn.
Lục Nghệ Văn đưa ly sữa cho cô, giọng khàn đi: "Anh xin lỗi, Vũ Yến, em đừng giận nữa."
Hạ Vũ Yến trơ mắt nhìn ly sữa trên tay hắn, nghi ngờ hỏi: "Anh lại muốn làm gì? Trong này là thứ gì?"
Lục Nghệ Văn ngơ ngác trước câu hỏi của Hạ Vũ Yến.
Cô đã hoàn toàn mất lòng tin với hắn rồi sao?
Hắn đã tìm được bác sĩ rồi, hắn không muốn cô bỏ đứa bé nữa.
"Em uống ly sữa đi, anh không muốn làm gì cả, trong này cũng chỉ có sữa thôi." Lục Nghệ Văn nhanh chóng giải thích.
Hạ Vũ Yến cười một cách chế giễu: "Anh nghĩ tôi tin anh sao? Anh một mực bắt tôi bỏ con, bây giờ anh mang thứ này kêu tôi uống."
Nói xong Hạ Vũ Yến Trang giật lấy ly sữa ném xuống nền, chiếc ly vỡ nát, sữa trắng văng lên người của Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn không kịp phản ứng lại nhận thêm một bạt tay từ Hạ Vũ Yến.
Cô đứng lên đi nhanh về phòng.
Những ngày tiếp theo vẫn như vậy, Lục Nghệ Văn chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô đều không ăn, cũng không muốn gặp mặt hắn.
Hạ Vũ Yến tự mình đi bệnh viện, bác sĩ nói với Hạ Vũ Yến: "Lục thiếu phu nhân, cái thai của cô là song thai."
"Song thai?" Hạ Vũ Yến hỏi.
Là song thai, trong bụng cô có 2 sinh mạng.
Nghĩ đến Lục Nghệ Văn bắt cô bỏ cái thai này, hắn không biết là song thai.
Thấy Hạ Vũ Yến trầm ngâm, bác sĩ hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao." Hạ Vũ Yến lắc đầu: "Chỉ là... Nghệ Văn, anh ấy không muốn tôi giữ cái thai này, nhưng tôi thà chết còn hơn là bỏ nó, hơn nữa là 2 đứa bé."
Vị bác sĩ không ngạc nhiên.
Quả nhiên Lục Nghệ Văn không cho Hạ Vũ Yến biết tình trạng của cô ấy, tử cung cô đã bị tổn thương, giờ lại mang song thai, e rằng cơ thể cô không chịu nổi.
"Lục thiếu phu nhân, cô hận chồng cô sao?" Bác sĩ hỏi.
Hạ Vũ Yến giật mình khi nghe câu hỏi này, cô trơ mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô rồi nói: "Vậy cô có biết tình trạng của mình không?"
"Tôi?" Hạ Vũ Yến khó hiểu: "Tình trạng của tôi thế nào?"
Bác sĩ thở dài: "Lục tiên sinh không muốn cô có thai, muốn cô bỏ cái thai này vì có lý do cả. Cô còn nhớ những lần sảy thai trước không? Nó ảnh hưởng đến tử cung của cô, bây giờ tử cung của cô không tốt, nếu mang thai, cái thai sẽ khó giữ, nhưng lúc nãy tôi kiểm tra cái thai rất khoẻ mạnh."
Hạ Vũ Yến liền nói: "Vậy thì có vấn đề gì không?"
"Nếu cái thai của cô không có vấn đề, thì chính là cô gặp vấn đề." Bác sĩ kết luận: "Nếu cô vẫn giữ cái thai này, cơ thể của cô sẽ không chịu được, sẽ gặp tình trạng "Bỏ mẹ lấy con", Lục tiên sinh tất nhiên không muốn đều này."
"Cái gì?" Hạ Vũ Yến như không tin lời bác sĩ: "Không thể nào!"
Về đến nhà, Hạ Vũ Yến ngồi xuống sofa, cô nhớ lại cái cảnh cô tát Lục Nghệ Văn.
Cô đã hiểu lầm hắn rồi, thật ra hắn đã thay đổi, hắn sợ mất đi cô, vậy mà cô còn đánh hắn, mắng hắn, nhưng hắn chỉ im lặng, chỉ nhỏ nhẹ xin lỗi cô.
Hắn không sai, là cô sai, cô sai rồi.
Cô mở cửa bước vào thư phòng của Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn đang gục trên bàn làm việc của hắn, như hắn đang rất mệt mỏi.
Hạ Vũ Yến nhìn hắn, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Hắn gầy đi rất nhiều, bao nhiêu ngày hắn không ra dùng bữa, chỉ ngồi ở nơi này tìm kiếm cách chữa bệnh cho Hạ Vũ Yến.
Hạ Vũ Yến đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn có vẻ không thích hợp lắm, cô đặt tay lên vai hắn, muốn gọi hắn dậy.
Hạ Vũ Yến giật mình, phát hiện cơ thể Lục Nghệ Văn rất nóng.
Hắn phát sốt rồi.
"Nghệ Văn." Hạ Vũ Yến hoảng hốt, gọi hắn.
Lục Nghệ Văn chậm rãi mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Hạ Vũ Yến, hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lau nước mắt cho Hạ Vũ Yến, giọng khàn đi nhiều: "Vũ Yến, em làm sao vậy, em khó chịu chỗ nào sao, sao em lại khóc?"
Hắn vẫn còn rất quan tâm đến cô, không màng đến mình đang bị sốt cao.
Hạ Vũ Yến lắc đầu, nói: "Nghệ Văn, em xin lỗi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, anh đừng tự hành hạ mình nữa."
"Lục Nghệ Văn." Nước mắt của Hạ Vũ Yến chợt tràn ra: "Rốt cuộc anh đã thay đổi hay chưa, tại sao bây giờ anh lại bắt tôi phải phá thai, 3 đứa vẫn chưa đủ đúng không, nó là con của anh."
"Không phải." Lục Nghệ Văn muốn giải thích: "Vũ Yến, em nghe anh nói..."
Bốp...
Hạ Vũ Yến dùng sức tát cho Lục Nghệ Văn 1 bạt tay: "Đủ rồi, anh còn muốn nói gì nữa, Lục Nghệ Văn, tôi nơi cho anh biết, nếu anh còn bắt tôi phá thai, tôi sẽ chết trước mặt anh."
"Đừng." Lục Nghệ Văn hoảng loạn: "Vũ Yến, em bình tĩnh lại, được, anh không ép em, em đừng nghĩ quẩn, Vũ Yến."
Hạ Vũ Yến chạy ra khỏi thư phòng của Lục Nghệ Văn, cô chạy về phòng ngủ, bật khóc nức nở.
Tại sao? Tại sao hắn lại bắt cô phá thai? Hắn không hề thay đổi, vẫn tàn nhẫn như vậy?
Hạ Vũ Yến cảm thấy thật sự thất vọng.
Lục Nghệ Văn cứ đứng bất động trong thư phòng, trên mặt vẫn còn dấu tay của Hạ Vũ Yến, cô đánh rất mạnh, nhưng hắn lại không có cảm giác đau.
Hắn thất bại rồi sao? Hạ Vũ Yến thà chết chứ không bỏ đứa bé, hắn làm sao giải thích với cô đây?
Lục Nghệ Văn thật sự hoảng loạn, kèm theo nỗi sợ hãi, hắn sợ mất đi Hạ Vũ Yến, hắn vẫn còn nhớ cảm giác đó, cảm giác khi nghe Hạ Vũ Yến nhảy lầu, lúc đó hắn điên cuồng thế nào, khó chịu thế nào, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Bây giờ nếu cô vì sinh đứa con của hắn mà mất đi sinh mạng, hắn phải chịu đựng thế nào đây?
Lục Nghệ Văn bắt đầu lên mạng tìm bác sĩ khắp nơi, tìm loại thuốc tốt nhất cho Hạ Vũ Yến.
Mấy ngày trôi qua, hắn không ăn uống gì, anh tìm được một bác sĩ người Mỹ, bà ta đã hơn 60 tuổi, nhưng về phụ sản thì bà dường như chưa hề thất bại.
Lục Nghệ Văn bắt đầu tìm cách liên lạc với bà.
Hạ Vũ Yến mấy ngày liền cũng không muốn gặp Lục Nghệ Văn, hắn cũng ở suốt trong thư phòng, không đến công ty cũng không ra ngoài dùng bữa.
Tâm trạng của Hạ Vũ Yến rối bời, cô ngồi trên sofa, tự nhiên Lục Nghệ Văn cầm ly sữa đi về phía cô, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại mệt mỏi vô cùng, chứng tỏ mấy ngày qua hắn ít khi nghỉ ngơi.
Hắn muốn làm gì?
Hạ Vũ Yến khó hiểu nhìn hắn.
Lục Nghệ Văn đưa ly sữa cho cô, giọng khàn đi: "Anh xin lỗi, Vũ Yến, em đừng giận nữa."
Hạ Vũ Yến trơ mắt nhìn ly sữa trên tay hắn, nghi ngờ hỏi: "Anh lại muốn làm gì? Trong này là thứ gì?"
Lục Nghệ Văn ngơ ngác trước câu hỏi của Hạ Vũ Yến.
Cô đã hoàn toàn mất lòng tin với hắn rồi sao?
Hắn đã tìm được bác sĩ rồi, hắn không muốn cô bỏ đứa bé nữa.
"Em uống ly sữa đi, anh không muốn làm gì cả, trong này cũng chỉ có sữa thôi." Lục Nghệ Văn nhanh chóng giải thích.
Hạ Vũ Yến cười một cách chế giễu: "Anh nghĩ tôi tin anh sao? Anh một mực bắt tôi bỏ con, bây giờ anh mang thứ này kêu tôi uống."
Nói xong Hạ Vũ Yến Trang giật lấy ly sữa ném xuống nền, chiếc ly vỡ nát, sữa trắng văng lên người của Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn không kịp phản ứng lại nhận thêm một bạt tay từ Hạ Vũ Yến.
Cô đứng lên đi nhanh về phòng.
Những ngày tiếp theo vẫn như vậy, Lục Nghệ Văn chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô đều không ăn, cũng không muốn gặp mặt hắn.
Hạ Vũ Yến tự mình đi bệnh viện, bác sĩ nói với Hạ Vũ Yến: "Lục thiếu phu nhân, cái thai của cô là song thai."
"Song thai?" Hạ Vũ Yến hỏi.
Là song thai, trong bụng cô có 2 sinh mạng.
Nghĩ đến Lục Nghệ Văn bắt cô bỏ cái thai này, hắn không biết là song thai.
Thấy Hạ Vũ Yến trầm ngâm, bác sĩ hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không sao." Hạ Vũ Yến lắc đầu: "Chỉ là... Nghệ Văn, anh ấy không muốn tôi giữ cái thai này, nhưng tôi thà chết còn hơn là bỏ nó, hơn nữa là 2 đứa bé."
Vị bác sĩ không ngạc nhiên.
Quả nhiên Lục Nghệ Văn không cho Hạ Vũ Yến biết tình trạng của cô ấy, tử cung cô đã bị tổn thương, giờ lại mang song thai, e rằng cơ thể cô không chịu nổi.
"Lục thiếu phu nhân, cô hận chồng cô sao?" Bác sĩ hỏi.
Hạ Vũ Yến giật mình khi nghe câu hỏi này, cô trơ mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cô rồi nói: "Vậy cô có biết tình trạng của mình không?"
"Tôi?" Hạ Vũ Yến khó hiểu: "Tình trạng của tôi thế nào?"
Bác sĩ thở dài: "Lục tiên sinh không muốn cô có thai, muốn cô bỏ cái thai này vì có lý do cả. Cô còn nhớ những lần sảy thai trước không? Nó ảnh hưởng đến tử cung của cô, bây giờ tử cung của cô không tốt, nếu mang thai, cái thai sẽ khó giữ, nhưng lúc nãy tôi kiểm tra cái thai rất khoẻ mạnh."
Hạ Vũ Yến liền nói: "Vậy thì có vấn đề gì không?"
"Nếu cái thai của cô không có vấn đề, thì chính là cô gặp vấn đề." Bác sĩ kết luận: "Nếu cô vẫn giữ cái thai này, cơ thể của cô sẽ không chịu được, sẽ gặp tình trạng "Bỏ mẹ lấy con", Lục tiên sinh tất nhiên không muốn đều này."
"Cái gì?" Hạ Vũ Yến như không tin lời bác sĩ: "Không thể nào!"
Về đến nhà, Hạ Vũ Yến ngồi xuống sofa, cô nhớ lại cái cảnh cô tát Lục Nghệ Văn.
Cô đã hiểu lầm hắn rồi, thật ra hắn đã thay đổi, hắn sợ mất đi cô, vậy mà cô còn đánh hắn, mắng hắn, nhưng hắn chỉ im lặng, chỉ nhỏ nhẹ xin lỗi cô.
Hắn không sai, là cô sai, cô sai rồi.
Cô mở cửa bước vào thư phòng của Lục Nghệ Văn.
Lục Nghệ Văn đang gục trên bàn làm việc của hắn, như hắn đang rất mệt mỏi.
Hạ Vũ Yến nhìn hắn, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt chảy xuống.
Hắn gầy đi rất nhiều, bao nhiêu ngày hắn không ra dùng bữa, chỉ ngồi ở nơi này tìm kiếm cách chữa bệnh cho Hạ Vũ Yến.
Hạ Vũ Yến đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hắn có vẻ không thích hợp lắm, cô đặt tay lên vai hắn, muốn gọi hắn dậy.
Hạ Vũ Yến giật mình, phát hiện cơ thể Lục Nghệ Văn rất nóng.
Hắn phát sốt rồi.
"Nghệ Văn." Hạ Vũ Yến hoảng hốt, gọi hắn.
Lục Nghệ Văn chậm rãi mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Hạ Vũ Yến, hắn ngồi thẳng dậy, đưa tay lau nước mắt cho Hạ Vũ Yến, giọng khàn đi nhiều: "Vũ Yến, em làm sao vậy, em khó chịu chỗ nào sao, sao em lại khóc?"
Hắn vẫn còn rất quan tâm đến cô, không màng đến mình đang bị sốt cao.
Hạ Vũ Yến lắc đầu, nói: "Nghệ Văn, em xin lỗi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, anh đừng tự hành hạ mình nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.