Chương 13: Tôi sẽ nghe lời anh.
Thắm Lê
22/12/2019
Thân thể của hai người càng lúc càng chìm sâu xuống biển. Ý thức của Hạ
Vũ Yến bắt đầu mơ hồ, bị ngạt thở khiến cô khó chịu như sắp chết, thân
thể cô không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa, dần dần cô nhắm mắt
lại.
Trên môi cô đột nhiên nóng lên, có một luồng khí nóng bỏng truyền thẳng vào miệng cô, làm giảm đi sự khó chịu trong phổi của cô, thân thể Hạ Vũ Yến lấy lại được một ít sức lực.
Đôi mắt dần mở ra lần nữa, cô kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Nghệ Văn đang áp sát mình.
Tại sao hắn lại cứu cô...?
Sau khi hô hấp cho Hạ Vũ Yến, Lục Nghệ Văn ôm chặt lấy eo cô, đôi chân thon dài ra sức, đưa Hạ Vũ Yến ra khỏi mặt nước.
Cô thở hổn hển không ngừng, phổi của cô vẫn còn đang nhói đau, chân tay của Hạ Vũ Yến mềm nhũn đi, nhưng vẫn bị Lục Nghệ Văn ôm chặt đưa lên bờ.
Lục Nghệ Văn theo sát cô lên bờ toàn thân ướt đẫm, những cọng tóc đen rủ xuống trước trán, trông vừa ung dung vừa gợi cảm.
"Tiểu Yến!" Tống Tiến Hải lo lắng gọi tên của cô, chạy nhanh tới trước thì bị hai tên vệ sĩ cản lại.
Để có thể ở bên cạch Tống Tiến Hải, cô đã muốn bỏ trốn hết hai lần, lúc nãy cô còn không màng đến tính mạng mà tìm đến cái chết, thật đúng là quá si tình. Lục Nghệ Văn cúi người xuống, bóp lấy cái cằm nhỏ và lạnh toát của Hạ Vũ Yến: "Cô hi sinh vì Tống Tiến Hải nhiều như vậy, theo cô thì có phải hắn cũng hi sinh một thứ gì đó không?"
"Lục Nghệ Văn, anh muốn làm gì? Tiến Hải đã bị tàn phế một chân rồi." Hạ Vũ Yến hoảng hốt nói.
Nhưng cô càng lo lắng cho người đàn ông khác như vậy, chẳng khác nào đang thách thức sự tức giận của Lục Nghệ Văn lại càng sục sôi hơn.
"Ném Tống Tiến Hải xuống biển cho tôi, trước khi hắn xin tha mạng thì không được cho hắn lên bờ." Lục Nghệ Văn ra lệnh cho tên vệ sĩ.
Vệ sĩ tuân lệnh, kéo lê Tống Tiến Hải đến bên bờ, sau đó thì đạp anh rơi xuống biển.
Tống Tiến Hải biết bơi nhưng khi đầu của anh mới ngoi ra khỏi mặt nước thì bị tên vệ sĩ ấn trở lại xuống mặt nước, anh bị ngạt nước và như bị chết ngộp.
"Dừng tay lại!" Hạ Vũ Yến hất tay Lục Nghệ Văn ra, xông đến bên biển.
Hai vệ sĩ thấy vậy liền ngăn cô lại giữ chặt cô trên bờ, để cô chứng kiến tận mắt cảnh Tống Tiến Hải bị ngạt nước mà vùng vẫy không ngừng.
Đợi đến khi Tống Tiến Hải sắp chết ngạt, vệ sĩ liền buông tay ra. Anh nổi lên mặt nước hít thở gấp gáp. Chưa kịp phản ứng anh lại bị tên vệ sĩ ấn đầu xuống nước lần nữa.
"Đừng mà, dừng tay lại." Hạ Vũ Yến không chịu được nữa, cô khóc thật to: "Tiến Hải anh hãy xin tha mạng đi, đừng gắn gượng nữa. Nếu cứ như vậy thì anh sẽ chết thật đó."
Toàn thân Tống Tiến Hải đều là nước, mặt tái nhợt trông thê thảm vô cùng.
"Tiểu Yến...thứ mà Lục Nghệ Văn muốn... không những chỉ là sự...van xin của anh...mà còn muốn anh từ...bỏ em..." Tống Tiến Hải ngoi lên mặt nước khó khăn nói: "Nhưng anh...nguyện chết cũng sẽ...không từ bỏ em..."
Hạ Vũ Yến khóc lóc xoay đầu, tinh thần suy sụp yếu ớt.
"Lục Nghệ Văn, tôi thua rồi! Anh muốn làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh tha mạng cho Tống Tiến Hải."
Là do cô quá vô dụng không đủ kiên cường cho nên mới liên lụy đến Tống Tiến Hải lần này đến lần khác.
Trước kia cô hại anh bị tật đi một chân, bây giờ lại hại anh mất cả mạng sống...không được!
Hạ Vũ Yến không muốn nhìn thấy kết cục như vậy nữa, cô ôm lấy chân của Lục Nghệ Văn, tha thiết van xin: "Xin anh hãy tha cho Tống Tiến Hải đi, tôi sẽ không bỏ chạy nữa đâu. Suốt kiếp này, tôi cũng sẽ trở thành món đồ chơi của anh, anh muốn tôi sống thôi sẽ sống, anh muốn tôi chết tôi sẽ chết."
Lục Nghệ Văn cúi đầu xuống nhìn cô thật lạnh lùng và vô tình: "Vậy sao? Vậy bây giờ cô cởi áo đi, cởi trước mặt Tống Tiến Hải, cởi hết tất cả, để làm tôi vui đi."
"Cái gì... " Hạ Vũ Yến ngơ ngác, không ngờ Bạch Vân Hạo lại nói ra những lời như vậy.
"Sao? Làm không được ư?" Lục Nghệ Văn liếc mắt về tên vệ sĩ, ý nói là ra tay. Họ hiểu thì liền ấn Tống Tiến Hải vào nước!
"Tôi làm được!" Hạ Vũ Yến chỉ có thể nhận lời, cô run rẩy đứng dậy, những ngón tay trắng bệch đặt lên trên nút áo: "Tôi cởi, Lục Nghệ Văn, tôi cởi ra là được đúng không?"
Trên môi cô đột nhiên nóng lên, có một luồng khí nóng bỏng truyền thẳng vào miệng cô, làm giảm đi sự khó chịu trong phổi của cô, thân thể Hạ Vũ Yến lấy lại được một ít sức lực.
Đôi mắt dần mở ra lần nữa, cô kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Nghệ Văn đang áp sát mình.
Tại sao hắn lại cứu cô...?
Sau khi hô hấp cho Hạ Vũ Yến, Lục Nghệ Văn ôm chặt lấy eo cô, đôi chân thon dài ra sức, đưa Hạ Vũ Yến ra khỏi mặt nước.
Cô thở hổn hển không ngừng, phổi của cô vẫn còn đang nhói đau, chân tay của Hạ Vũ Yến mềm nhũn đi, nhưng vẫn bị Lục Nghệ Văn ôm chặt đưa lên bờ.
Lục Nghệ Văn theo sát cô lên bờ toàn thân ướt đẫm, những cọng tóc đen rủ xuống trước trán, trông vừa ung dung vừa gợi cảm.
"Tiểu Yến!" Tống Tiến Hải lo lắng gọi tên của cô, chạy nhanh tới trước thì bị hai tên vệ sĩ cản lại.
Để có thể ở bên cạch Tống Tiến Hải, cô đã muốn bỏ trốn hết hai lần, lúc nãy cô còn không màng đến tính mạng mà tìm đến cái chết, thật đúng là quá si tình. Lục Nghệ Văn cúi người xuống, bóp lấy cái cằm nhỏ và lạnh toát của Hạ Vũ Yến: "Cô hi sinh vì Tống Tiến Hải nhiều như vậy, theo cô thì có phải hắn cũng hi sinh một thứ gì đó không?"
"Lục Nghệ Văn, anh muốn làm gì? Tiến Hải đã bị tàn phế một chân rồi." Hạ Vũ Yến hoảng hốt nói.
Nhưng cô càng lo lắng cho người đàn ông khác như vậy, chẳng khác nào đang thách thức sự tức giận của Lục Nghệ Văn lại càng sục sôi hơn.
"Ném Tống Tiến Hải xuống biển cho tôi, trước khi hắn xin tha mạng thì không được cho hắn lên bờ." Lục Nghệ Văn ra lệnh cho tên vệ sĩ.
Vệ sĩ tuân lệnh, kéo lê Tống Tiến Hải đến bên bờ, sau đó thì đạp anh rơi xuống biển.
Tống Tiến Hải biết bơi nhưng khi đầu của anh mới ngoi ra khỏi mặt nước thì bị tên vệ sĩ ấn trở lại xuống mặt nước, anh bị ngạt nước và như bị chết ngộp.
"Dừng tay lại!" Hạ Vũ Yến hất tay Lục Nghệ Văn ra, xông đến bên biển.
Hai vệ sĩ thấy vậy liền ngăn cô lại giữ chặt cô trên bờ, để cô chứng kiến tận mắt cảnh Tống Tiến Hải bị ngạt nước mà vùng vẫy không ngừng.
Đợi đến khi Tống Tiến Hải sắp chết ngạt, vệ sĩ liền buông tay ra. Anh nổi lên mặt nước hít thở gấp gáp. Chưa kịp phản ứng anh lại bị tên vệ sĩ ấn đầu xuống nước lần nữa.
"Đừng mà, dừng tay lại." Hạ Vũ Yến không chịu được nữa, cô khóc thật to: "Tiến Hải anh hãy xin tha mạng đi, đừng gắn gượng nữa. Nếu cứ như vậy thì anh sẽ chết thật đó."
Toàn thân Tống Tiến Hải đều là nước, mặt tái nhợt trông thê thảm vô cùng.
"Tiểu Yến...thứ mà Lục Nghệ Văn muốn... không những chỉ là sự...van xin của anh...mà còn muốn anh từ...bỏ em..." Tống Tiến Hải ngoi lên mặt nước khó khăn nói: "Nhưng anh...nguyện chết cũng sẽ...không từ bỏ em..."
Hạ Vũ Yến khóc lóc xoay đầu, tinh thần suy sụp yếu ớt.
"Lục Nghệ Văn, tôi thua rồi! Anh muốn làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh tha mạng cho Tống Tiến Hải."
Là do cô quá vô dụng không đủ kiên cường cho nên mới liên lụy đến Tống Tiến Hải lần này đến lần khác.
Trước kia cô hại anh bị tật đi một chân, bây giờ lại hại anh mất cả mạng sống...không được!
Hạ Vũ Yến không muốn nhìn thấy kết cục như vậy nữa, cô ôm lấy chân của Lục Nghệ Văn, tha thiết van xin: "Xin anh hãy tha cho Tống Tiến Hải đi, tôi sẽ không bỏ chạy nữa đâu. Suốt kiếp này, tôi cũng sẽ trở thành món đồ chơi của anh, anh muốn tôi sống thôi sẽ sống, anh muốn tôi chết tôi sẽ chết."
Lục Nghệ Văn cúi đầu xuống nhìn cô thật lạnh lùng và vô tình: "Vậy sao? Vậy bây giờ cô cởi áo đi, cởi trước mặt Tống Tiến Hải, cởi hết tất cả, để làm tôi vui đi."
"Cái gì... " Hạ Vũ Yến ngơ ngác, không ngờ Bạch Vân Hạo lại nói ra những lời như vậy.
"Sao? Làm không được ư?" Lục Nghệ Văn liếc mắt về tên vệ sĩ, ý nói là ra tay. Họ hiểu thì liền ấn Tống Tiến Hải vào nước!
"Tôi làm được!" Hạ Vũ Yến chỉ có thể nhận lời, cô run rẩy đứng dậy, những ngón tay trắng bệch đặt lên trên nút áo: "Tôi cởi, Lục Nghệ Văn, tôi cởi ra là được đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.