Chương 24
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
22/03/2024
Ngày nghỉ thường không có việc gì làm, với Sầm Dao chỉ là lúc ăn uống ngủ nghỉ có thêm một người bên cạnh thôi.
Nhưng tới đêm, khi y cầm ly trà xanh chuẩn bị vào phòng thí nghiệm chiến đấu tới sáng, lại bị Heinz gọi về.
Alpha vừa tắm xong, mái tóc vàng rực rỡ còn ướt. Hắn đứng cạnh lan can tầng hai, vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi Sầm Dao ở dưới lầu mấy giờ đi ngủ.
Sầm Dao lập tức thấy trà xanh trong tay nặng tựa ngàn vàng.
Đèn trong nhà là màu vàng nghệ ấm áp, Alpha vừa tắm xong còn hơi nước, mặc áo ngủ đứng dưới đèn, lộ ra hơn nửa bộ ng/ực cân đối cường tráng, cơ bụng còn lấp ló. Chưa tính mấy cái này, hắn còn dùng đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhìn y chằm chằm, hỏi y mấy giờ đi ngủ.
Sầm Dao thản nhiên đặt chén trà xuống: "Giờ làm việc và nghỉ ngơi của tôi rất quy luật, đi ngủ ngay đây."
Nằm lên giường xong Sầm Dao mới nghĩ, thế này không chỉ đơn giản là có thêm một người bên cạnh đâu.
Heinz tựa ở đầu giường, cong một chân, cầm quyển sách, cái này hắn tìm được trong phòng chứa đồ trên tầng 2. Ở thời đại hiện giờ, sách giấy đã lùi khỏi sân khấu trở thành lịch sử, thành vật sưu tầm, nhưng phòng chứa đồ của Sầm Dao gần như chất đống những cuốn sách giấy như vậy.
Heinz nhìn Omega đang dựa vào mình chơi game, hỏi: "Có muốn ôm không?"
Sầm Dao sửng sốt, quay lại nhìn hắn: "Tôi thấy hết ỷ lại rồi."
Heinz rủ mắt: "Nhưng mà tôi muốn ôm em."
"Alpha cũng sẽ bị ỷ lại à?" Sầm Dao lưu lại tiến độ game, đóng màn hình, quay người đối mặt với Heinz: "Anh khó chịu lắm à?"
Heinz ừ một tiếng, khép sách đặt lên tủ đầu giường, vén chăn lên với Sầm Dao.
Sầm Dao không nghi ngờ gì, cứ thế chui vào l.ồng ngực Heinz, vòng tay ôm lấy bờ eo gầy đầy sức mạnh của hắn, đặt cằm lên vai Alpha.
Heinz ôm y, hỏi: "Đau không?"
"Ôm vậy không đau." Sầm Dao nói: "Nhưng mà cứ ôm thế này kì lắm."
Sợi tóc của Heinz êm ái chạm vào khuôn mặt Sầm Dao, hắn hỏi: "Kì chỗ nào?"
"Cũng đâu thể chỉ ôm thôi không làm gì." Sầm Dao buông tay, nhổm dậy khỏi ngực hắn: "Để tôi dựa vào người anh đi, tôi đang thèm chơi game."
Nói đoạn y ngồi dậy, đưa lưng về phía Heinz, tựa vào lồ.ng ngực Alpha, chân hai người dính vào nhau: "Vậy có được không?"
Heinz nói được.
Thế là Sầm Dao vui vẻ mở game.
Heinz vòng một tay ôm eo Sầm Dao, kéo y vào gần mình hơn chút, sau đó đặt cằm lên vai Omega, nhìn y chơi game.
Giờ Sầm Dao mới thấy xấu hổ. Tóc và hơi thở của Heinz cứ êm ái gãi lên mặt và cổ y, ngưa ngứa mềm mềm. Y bảo: "Anh chỉ nhìn tôi chơi thôi à?"
Heinz kề trán lên vai y, có vẻ như rất buồn ngủ: "Không sao, em cứ chơi đi, tôi ôm một chút thôi."
Sầm Dao rất không đúng lúc nhớ tới lời thoại nổi tiếng của mấy thằng đầu bò: Không sao, anh chỉ cọ bên ngoài thôi không đâm vào đâu.
... Tuy là Heinz cũng đâm vào rồi.
"Được rồi." Sầm Dao tắt màn hình, quay lại bổ nhào lên người Heinz, ghé vào ngực hắn nói: "Không chơi nữa, ngủ đi, tôi cũng buồn ngủ rồi."
Heinz kéo chăn lên đắp cho cả hai, Adam tắt đèn trong phòng.
Sầm Dao quen cửa quen nẻo tìm vị trí thoải mái trong lồ/ng ngực Heinz, nghe thấy hắn nói: "Ngày mai tôi phải tới Nội Các báo cáo công tác, với nộp đơn."
Sầm Dao mở mắt: "Đơn gì?"
Heinz: "Tôi ở trong bộ quân sự có phòng riêng, nộp đơn trả lại, về sau ở đây."
Sầm Dao ồ một tiếng, lại nhắm mắt. Ngẫm nghĩ một hồi, y nói: "Vậy ngoài phòng huấn luyện ra có cần phải làm thêm một phòng làm việc không?"
Heinz lặng lẽ nở nụ cười: "Ừ, phiền em."
"Không phiền." Sầm Dao bắt đầu buồn ngủ, Heinz lại hỏi: "Mấy giờ em đi làm."
Sầm Dao nói nô lệ nghiên cứu 9 giờ đi 5 giờ về.
Heinz cúi đầu hôn lên trán y, nhẹ giọng: "Ngủ đi."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Heinz Norman bắt đầu triển khai tấn công, mới là giai đoạn đầu thôi.
Nhưng tới đêm, khi y cầm ly trà xanh chuẩn bị vào phòng thí nghiệm chiến đấu tới sáng, lại bị Heinz gọi về.
Alpha vừa tắm xong, mái tóc vàng rực rỡ còn ướt. Hắn đứng cạnh lan can tầng hai, vừa dùng khăn lau tóc vừa hỏi Sầm Dao ở dưới lầu mấy giờ đi ngủ.
Sầm Dao lập tức thấy trà xanh trong tay nặng tựa ngàn vàng.
Đèn trong nhà là màu vàng nghệ ấm áp, Alpha vừa tắm xong còn hơi nước, mặc áo ngủ đứng dưới đèn, lộ ra hơn nửa bộ ng/ực cân đối cường tráng, cơ bụng còn lấp ló. Chưa tính mấy cái này, hắn còn dùng đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhìn y chằm chằm, hỏi y mấy giờ đi ngủ.
Sầm Dao thản nhiên đặt chén trà xuống: "Giờ làm việc và nghỉ ngơi của tôi rất quy luật, đi ngủ ngay đây."
Nằm lên giường xong Sầm Dao mới nghĩ, thế này không chỉ đơn giản là có thêm một người bên cạnh đâu.
Heinz tựa ở đầu giường, cong một chân, cầm quyển sách, cái này hắn tìm được trong phòng chứa đồ trên tầng 2. Ở thời đại hiện giờ, sách giấy đã lùi khỏi sân khấu trở thành lịch sử, thành vật sưu tầm, nhưng phòng chứa đồ của Sầm Dao gần như chất đống những cuốn sách giấy như vậy.
Heinz nhìn Omega đang dựa vào mình chơi game, hỏi: "Có muốn ôm không?"
Sầm Dao sửng sốt, quay lại nhìn hắn: "Tôi thấy hết ỷ lại rồi."
Heinz rủ mắt: "Nhưng mà tôi muốn ôm em."
"Alpha cũng sẽ bị ỷ lại à?" Sầm Dao lưu lại tiến độ game, đóng màn hình, quay người đối mặt với Heinz: "Anh khó chịu lắm à?"
Heinz ừ một tiếng, khép sách đặt lên tủ đầu giường, vén chăn lên với Sầm Dao.
Sầm Dao không nghi ngờ gì, cứ thế chui vào l.ồng ngực Heinz, vòng tay ôm lấy bờ eo gầy đầy sức mạnh của hắn, đặt cằm lên vai Alpha.
Heinz ôm y, hỏi: "Đau không?"
"Ôm vậy không đau." Sầm Dao nói: "Nhưng mà cứ ôm thế này kì lắm."
Sợi tóc của Heinz êm ái chạm vào khuôn mặt Sầm Dao, hắn hỏi: "Kì chỗ nào?"
"Cũng đâu thể chỉ ôm thôi không làm gì." Sầm Dao buông tay, nhổm dậy khỏi ngực hắn: "Để tôi dựa vào người anh đi, tôi đang thèm chơi game."
Nói đoạn y ngồi dậy, đưa lưng về phía Heinz, tựa vào lồ.ng ngực Alpha, chân hai người dính vào nhau: "Vậy có được không?"
Heinz nói được.
Thế là Sầm Dao vui vẻ mở game.
Heinz vòng một tay ôm eo Sầm Dao, kéo y vào gần mình hơn chút, sau đó đặt cằm lên vai Omega, nhìn y chơi game.
Giờ Sầm Dao mới thấy xấu hổ. Tóc và hơi thở của Heinz cứ êm ái gãi lên mặt và cổ y, ngưa ngứa mềm mềm. Y bảo: "Anh chỉ nhìn tôi chơi thôi à?"
Heinz kề trán lên vai y, có vẻ như rất buồn ngủ: "Không sao, em cứ chơi đi, tôi ôm một chút thôi."
Sầm Dao rất không đúng lúc nhớ tới lời thoại nổi tiếng của mấy thằng đầu bò: Không sao, anh chỉ cọ bên ngoài thôi không đâm vào đâu.
... Tuy là Heinz cũng đâm vào rồi.
"Được rồi." Sầm Dao tắt màn hình, quay lại bổ nhào lên người Heinz, ghé vào ngực hắn nói: "Không chơi nữa, ngủ đi, tôi cũng buồn ngủ rồi."
Heinz kéo chăn lên đắp cho cả hai, Adam tắt đèn trong phòng.
Sầm Dao quen cửa quen nẻo tìm vị trí thoải mái trong lồ/ng ngực Heinz, nghe thấy hắn nói: "Ngày mai tôi phải tới Nội Các báo cáo công tác, với nộp đơn."
Sầm Dao mở mắt: "Đơn gì?"
Heinz: "Tôi ở trong bộ quân sự có phòng riêng, nộp đơn trả lại, về sau ở đây."
Sầm Dao ồ một tiếng, lại nhắm mắt. Ngẫm nghĩ một hồi, y nói: "Vậy ngoài phòng huấn luyện ra có cần phải làm thêm một phòng làm việc không?"
Heinz lặng lẽ nở nụ cười: "Ừ, phiền em."
"Không phiền." Sầm Dao bắt đầu buồn ngủ, Heinz lại hỏi: "Mấy giờ em đi làm."
Sầm Dao nói nô lệ nghiên cứu 9 giờ đi 5 giờ về.
Heinz cúi đầu hôn lên trán y, nhẹ giọng: "Ngủ đi."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Heinz Norman bắt đầu triển khai tấn công, mới là giai đoạn đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.