Chương 29
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
22/03/2024
Hai người ăn tối xong làm nốt công việc dựng giàn nho, sau đó Heinz mang bàn ăn pha lê vừa mua ra sân lắp đặt. Gió chiều thoang thoảng, mái hiên rơi xuống vô vàn cánh hoa tươi, hoàng hôn tan tác, trà nóng trên bàn lượn lờ khói trắng. Sầm Dao mở EP, cùng Heinz chơi cờ.
Hương trà nhài đậm đà, Sầm Dao hết sức nghiêm túc nhìn bàn cờ. Đầu ngón tay Omega đẩy quân cờ màu đen di chuyển, Heinz nhẹ nhàng nhướng mày, khá hứng thú hỏi: "Em chắc chắn rồi chứ?"
Sầm Dao khựng lại, nhìn vẻ điềm nhiên của Heinz, không chịu thua: "Tôi chắc chắn."
Kết quả là bị Heinz hành ra bã, đến mức lần đầu tiên Sầm Dao phải hoài nghi trí thông minh của mình. Sau lần thứ n không thể tránh được quân tướng của Heinz, Sầm Dao cam chịu đẩy ngã "hoàng hậu": "Không chơi nữa!"
Heinz cười, đặt quân cờ về lại bàn cờ: "Lần nữa đi, lần này tôi nhường em."
Đáng ghét, sỉ nhục người ta. Sầm Dao thấy mình đúng là nghĩ quẩn, sao lại chơi cờ với một thiếu tướng chứ. Y bưng ly trà đứng dậy: "Anh chơi mình đi."
Biển hoa được gió thổi dậy sóng, hoa rụng bay tán loạn, cánh hoa lam dầm mưa lửng lơ đậu xuống bên cạnh ly trà của Heinz. Ngón tay thon dài nhặt lên cánh hoa, nhìn bóng lưng tức xì khói của Omega đằng trước, khẽ mỉm cười.
Buổi tối có trận mưa nhỏ, Sầm Dao lo cho đống hoa mong manh đương độ đẹp nhất của mình, tắm xong mặc áo ngủ ngồi cạnh cửa sổ. Heinz khoác cho y chiếc áo, ôm lấy Sầm Dao từ đằng sau.
Cơ thể đang căng cứng của Sầm Dao nhanh chóng thả lỏng, lẳng lặng tựa vào lồng ngực người đàn ông. Adam tắt đèn, mùi bạc hà tràn ngập căn phòng. Sầm Dao bị Heinz hôn tới nỗi độ.ng tình, được Alpha bế ngồi lên bệ cửa sổ, y rùng mình, y chưa uống thuốc.
Nhưng rất mau, Heinz nắm cằm Sầm Dao, cưỡng ép bản thân rời xa Omega. Hắn cọ mũi vào bên má Sầm Dao, trầm giọng bảo: "Đợi một chút."
Nhiệt độ và cái hôn mang theo pheromone của người đàn ông rời đi. Sầm Dao ngồi bên bệ cửa sổ ngẩn ra, tiếng mưa rơi róc rách, ngón tay y dùng sức tới nỗi trắng bệch. Y không hiểu tại sao mình lại nghe lời như vậy, vội vàng nhảy xuống bệ cửa, lại bị Alpha trở lại bế lên. Heinz ôm hôn y, hỏi y muốn đi đâu.
"Thế anh, anh đi đâu?" Sầm Dao bị hôn nói ngắt quãng, còi báo động trong lòng réo to. Y cố gắng tìm về lí trí trong dụ/c vọng, định đẩy Heinz ra, lại bị Alpha bắt lấy tay. Hắn tiến tới hôn lên miệng y: "Đi lấy bao."
Sầm Dao sửng sốt, trong bóng đêm chủ động hôn lên cằm Heinz, thì thầm: "Vệ ủy phát à?"
Biện pháp an toàn bị cấm lưu thông trên thị trường, nhưng mỗi tháng vệ ủy sẽ phát cho các quân nhân chức vị từ thượng tá trở lên.
Heinz ừ, giải thích: "Hôm em độn.g dục cần tạo kết nên mới không dùng."
Sầm Dao ôm cổ Heinz, ghé vào tai hắn hỏi: "Vậy sao hôm nay lại dùng?"
Heinz ôm eo Sầm Dao để y dán sát vào người mình: "Em còn quá nhỏ, tôi không thể chăm sóc em, về sau thời cuộc sẽ còn rung chuyển, đợi mọi thứ yên ổn rồi tính."
Trời mưa đến triền miên, Sầm Dao nghe thấy tiếng nước. Pheromone mát lạnh của Heinz quấn lấy đầu ngón tay y. Sầm Dao rất phối hợp, cũng rất ngoan, dẫn tới Heinz nhiều lần mất kiểm soát. Mưa tạnh, Heinz bế Sầm Dao đã khóc đến nhũn người từ bệ cửa sổ lên giường. Hai người gối lên tiếng nước nhỏ xuống mái hiên, ôm nhau thiếp đi.
Hương trà nhài đậm đà, Sầm Dao hết sức nghiêm túc nhìn bàn cờ. Đầu ngón tay Omega đẩy quân cờ màu đen di chuyển, Heinz nhẹ nhàng nhướng mày, khá hứng thú hỏi: "Em chắc chắn rồi chứ?"
Sầm Dao khựng lại, nhìn vẻ điềm nhiên của Heinz, không chịu thua: "Tôi chắc chắn."
Kết quả là bị Heinz hành ra bã, đến mức lần đầu tiên Sầm Dao phải hoài nghi trí thông minh của mình. Sau lần thứ n không thể tránh được quân tướng của Heinz, Sầm Dao cam chịu đẩy ngã "hoàng hậu": "Không chơi nữa!"
Heinz cười, đặt quân cờ về lại bàn cờ: "Lần nữa đi, lần này tôi nhường em."
Đáng ghét, sỉ nhục người ta. Sầm Dao thấy mình đúng là nghĩ quẩn, sao lại chơi cờ với một thiếu tướng chứ. Y bưng ly trà đứng dậy: "Anh chơi mình đi."
Biển hoa được gió thổi dậy sóng, hoa rụng bay tán loạn, cánh hoa lam dầm mưa lửng lơ đậu xuống bên cạnh ly trà của Heinz. Ngón tay thon dài nhặt lên cánh hoa, nhìn bóng lưng tức xì khói của Omega đằng trước, khẽ mỉm cười.
Buổi tối có trận mưa nhỏ, Sầm Dao lo cho đống hoa mong manh đương độ đẹp nhất của mình, tắm xong mặc áo ngủ ngồi cạnh cửa sổ. Heinz khoác cho y chiếc áo, ôm lấy Sầm Dao từ đằng sau.
Cơ thể đang căng cứng của Sầm Dao nhanh chóng thả lỏng, lẳng lặng tựa vào lồng ngực người đàn ông. Adam tắt đèn, mùi bạc hà tràn ngập căn phòng. Sầm Dao bị Heinz hôn tới nỗi độ.ng tình, được Alpha bế ngồi lên bệ cửa sổ, y rùng mình, y chưa uống thuốc.
Nhưng rất mau, Heinz nắm cằm Sầm Dao, cưỡng ép bản thân rời xa Omega. Hắn cọ mũi vào bên má Sầm Dao, trầm giọng bảo: "Đợi một chút."
Nhiệt độ và cái hôn mang theo pheromone của người đàn ông rời đi. Sầm Dao ngồi bên bệ cửa sổ ngẩn ra, tiếng mưa rơi róc rách, ngón tay y dùng sức tới nỗi trắng bệch. Y không hiểu tại sao mình lại nghe lời như vậy, vội vàng nhảy xuống bệ cửa, lại bị Alpha trở lại bế lên. Heinz ôm hôn y, hỏi y muốn đi đâu.
"Thế anh, anh đi đâu?" Sầm Dao bị hôn nói ngắt quãng, còi báo động trong lòng réo to. Y cố gắng tìm về lí trí trong dụ/c vọng, định đẩy Heinz ra, lại bị Alpha bắt lấy tay. Hắn tiến tới hôn lên miệng y: "Đi lấy bao."
Sầm Dao sửng sốt, trong bóng đêm chủ động hôn lên cằm Heinz, thì thầm: "Vệ ủy phát à?"
Biện pháp an toàn bị cấm lưu thông trên thị trường, nhưng mỗi tháng vệ ủy sẽ phát cho các quân nhân chức vị từ thượng tá trở lên.
Heinz ừ, giải thích: "Hôm em độn.g dục cần tạo kết nên mới không dùng."
Sầm Dao ôm cổ Heinz, ghé vào tai hắn hỏi: "Vậy sao hôm nay lại dùng?"
Heinz ôm eo Sầm Dao để y dán sát vào người mình: "Em còn quá nhỏ, tôi không thể chăm sóc em, về sau thời cuộc sẽ còn rung chuyển, đợi mọi thứ yên ổn rồi tính."
Trời mưa đến triền miên, Sầm Dao nghe thấy tiếng nước. Pheromone mát lạnh của Heinz quấn lấy đầu ngón tay y. Sầm Dao rất phối hợp, cũng rất ngoan, dẫn tới Heinz nhiều lần mất kiểm soát. Mưa tạnh, Heinz bế Sầm Dao đã khóc đến nhũn người từ bệ cửa sổ lên giường. Hai người gối lên tiếng nước nhỏ xuống mái hiên, ôm nhau thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.