Chương 93
Không Biết Là Cái Bút Danh Thứ Mấy
22/03/2024
Heinz Norman 16 tuổi rời khỏi Châu Anh Tân, thông qua tuyển sinh đặc biệt gia nhập trường quân đội thủ đô trước tuổi.
Năm đó, sau khi cha hắn biết hắn từ bỏ suất nhập học học viện Tinh Hải, chuyển sang trường quân đội ở tang lễ của ông nội*, hai cha con đã cãi nhau ầm ĩ. Từ đó quan hệ của Heinz và cha mình - ông Fern Norman cũng rơi xuống điểm đóng băng. Cộng thêm những ma sát hiểu lầm trong tuổi dậy thì, có khoảng gần 2 năm hai người không nói với nhau câu nào.
*Vì đây là thế giới song song nên coi như không có đoạn "ông nội hi sinh trong chiến tranh tự vệ 30 năm trước" nhé:v
Nguyên nhân chủ yếu là do cả hai đều quá bận, việc ông nội hi sinh trên chiến trường khiến Heinz Norman càng kiên định với con đường sau này. Hắn là kiểu người làm gì cũng muốn làm tốt nhất, mà lý tưởng hắn muốn thực hiện lại quá lớn lao xa xôi, nên để được gia nhập bộ quân sự sớm hơn, Heinz cố gắng giành vị trí số 1 trong mọi phương diện. 18 tuổi, vì thành tích xuất sắc và năng lực vượt trội, hắn trở thành trường hợp đặc biệt được tham dự vào nhiệm vụ của bộ quân sự.
Sau khi nhiệm vụ thành công mỹ mãn, Heinz Norman vì biểu hiện ưu tú mà được quân công cấp hai. Trong đại hội khen thưởng, cha hắn như thường lệ có mặt. Thượng tướng Norman ngồi trên địa vị cao nhiều năm, mấy chuyện nhỏ như danh sách khen thưởng lần này có ai, sĩ quan phụ tá sẽ không mang tới làm phiền ông, lại thêm hai cha con giận dỗi không chịu nói chuyện với nhau, nên lúc trao tặng huân chương, thượng tướng Norman thấy con mình thì suýt mất kiểm soát cơ mặt.
Heinz Norman 18 tuổi thấy rất hả hê, dù sao được chứng kiến bản mặt băng đá cả thế giới này nợ tiền ông của cha hắn bị phá vỡ thật sự rất không dễ dàng.
Đại hội kết thúc, hai cha con ngầm hiểu ở lại nói chuyện. Nhìn nhau hết 10 phút, thượng tướng Norman mới đằng hắng, mất tự nhiên nói: "Cuối tuần về nhà một ngày, mẹ anh... Rất nhớ anh."
Nhắc tới Hannah, bầu không khí giữa hai người nháy mắt ôn hòa hơn rất nhiều. Heinz cũng có áy náy, hắn đã hai năm không về nhà, thế là đồng ý.
"Với cả." Thượng tướng Norman nói chuyện với hắn luôn rất cứng nhắc: "Trong nhà có một thành viên mới, là em trai anh."
Heinz nhướng hàng mày sắc bén, theo bản năng châm chọc: "Con tưởng là ngài đã mất khả năng đẻ rồi?"
Bầu không khí khó khăn lắm mới dịu lại lập tức đóng băng, thượng tướng Norman lạnh giọng bảo: "Đúng là không đẻ được, nên nhận nuôi."
Heinz buồn phiền cắn m.ôi dưới, do dự một lúc mới nói: "Em ấy mấy tuổi rồi? Thích cái gì? Con về... Cũng tiện mang quà."
Nhìn ra được thượng tướng Norman rất thích bé trai mới nhận nuôi này, nghe vậy khuôn mặt băng giá cũng mềm mại hơn nhiều. Ông bỏ mũ xuống, giọng điệu thoải mái hơn: "Là một Omega thuần châu Á, mới 10 tuổi, rất xinh xắn đáng yêu."
Heinz ngạc nhiên, thượng tướng Norman mỗi lần đánh giá ai đều sẽ dùng mấy từ cứng ngắc khô khan, rất hiếm khi dùng từ ngữ mang sắc thái tình cảm mãnh liệt như vậy. Hắn cũng thả lỏng hơn, cởi mũ: "Em ấy thế nào?"
"Rất đáng yêu." Thượng tướng Norman lặp lại: "Cực kì đáng yêu."
Heinz: "... Ý con là tính cách."
"Tính cách rất yên tĩnh, rất ngoan, thằng bé rất thông minh. Vốn là viện sĩ Sầm nhận nuôi, nhưng vì dự án bà ấy phải đi biên cảnh Tatra hai năm, đứa bé còn quá nhỏ, nên nhờ chúng ta chăm sóc." Thượng tướng Norman hiếm khi nói nhiều như vậy, đôi mắt xanh gần như giống hệt Heinz nhìn hắn: "Dù sao cũng đáng yêu hơn anh hồi còn bé nhiều."
Heinz buồn cười, cũng không mấy để ý việc ông cha ngầm chê bai mình. Nói thật là hắn còn rất vui, có một đứa em ở bên cạnh làm bạn với cha mẹ, ít nhiều sẽ đền bù được cho thiếu sót của hắn.
"Con biết rồi, cuối tuần sẽ về." Heinz chỉnh lại mũ, hỏi tiếp: "Em ấy có thích gì không?"
"Quà cho trẻ em bình thường không hợp với thằng bé đâu." Thượng tướng Norman nói: "Có thể tặng một mô hình cơ giáp của anh."
Omega mà cũng thích mấy cái này à? Chắc là có, dù sao cũng là con trai. Heinz không nghĩ nhiều, hành quân lễ: "Gửi lời hỏi thăm của con tới mẹ."
Mùng 1 tháng 7, trường quân đội thủ đô bắt đầu kì nghỉ quý 3, Heinz hiếm khi không ở lại trường huấn luyện, một ngày trước khi kì nghỉ bắt đầu đã thu dọn hành lí.
Leon đang tập tạ tay ngạc nhiên trước hành động của hắn: "Chú em, mày tính về nhà đấy à?"
Heinz ừ: "Cha tao bảo tao có thêm một đứa em trai, về xem thử."
"Tưởng cha mày tịt giống rồi chứ?" Xazor đang chim chuột với đàn em mới tán vội thò đầu ra từ giường trên: "Đù má, sao mày cầm theo cả mô hình cơ giáp G17 limited về thế? Đừng bảo là tặng cho thằng oắt đó nhé?"
"Tặng tao còn hơn." Leon trông mà thèm: "Một đứa bé sơ sinh thì sao chơi được mô hình cơ giáp?"
Heinz đánh tay Leon: "Không phải trẻ sơ sinh, cha mẹ tao nhận nuôi, nam Omega 10 tuổi."
"Oa, bé Omega à." Leon cởi trần tiếp tục nâng tạ tay: "Chắc thủ tục khó xử lý lắm nhỉ?"
"Thế mới nói Omega phiền bỏ mẹ." Xazor thả mồm đi chơi: "Đã yếu nhớt còn nhu nhược, độn.g dục không có Alpha là không sống nổi, Beta tốt hơn."
Ouston đang im lặng đọc sách cũng mở miệng: "Tổ chức bình đẳng O mà nghe được câu này của mày thì coi chừng bị lột da."
"Chúng mày có ai không phải do Omega sinh?" Heinz đóng va li, giọng điệu cay nghiệt châm chọc: "Có giỏi thì về nói câu đó trước mặt mẹ hay ba tụi mày đi, để họ xem mình chịu tội như thế sinh ra cái thứ gì."
Ba người kia ngậm miệng, toàn thanh niên 18 19 tuổi, quan điểm khác nhau cãi vã là bình thường. Nhưng lần này Heinz chửi rất đúng, và Heinz Norman trước giờ luôn không thích nghe mấy câu đó. Ouston làm dịu bầu không khí: "Khi nào mày trở lại trường thế?"
Heinz còn giận, lạnh giọng bảo khai giảng, lưu loát xách vali ra ngoài.
Trường quân đội rất lớn, phân ra làm bảy khu chính. Với tác phong của thượng tướng Norman thì không đời nào ông cho xe tới đón hắn, Heinz cũng không ngại, xách hành lí tới bãi đỗ xe bay.
Tháng 7 là tháng có khí hậu đẹp nhất trong năm ở thủ đô, khu giảng đường chính có cả rừng dành dành thơm tới nao lòng. Heinz cúi đầu nhìn EP, chợt thấy một nữ Omega bị bạn đẩy về phía trước.
Heinz thầm thở dài, lạnh giọng hỏi: "Có việc gì à?"
Dũng khí của Omega lập tức xì ra hết khi nghe được giọng điệu lạnh lùng của hắn. Alpha trước mặt cô quá tuấn tú xuất sắc, mái tóc vàng sáng chói không được chải vuốt gọn gàng như bình thường mà hơi rối rũ xuống trán, tạo cảm giác hờ hững nhưng không kém phần sắc bén. Đôi mắt xanh thẳm vô cảm nhìn người. Hôm nay hắn lại không mặc đồng phục mà khoác lên mình một chiếc áo thun đen và quần lao động giống như hàng thiết kế riêng, bắp chân rắc chắc thon dài nằm gọn trong đôi bốt cổ ngắn. Lần đầu tiên Omega được tiếp xúc gần với Heinz như vậy, bị chiều cao và khí thế của Alpha gây áp lực, lắp bắp nói: "Bạn Norman, ngày mai, ngày mai có buổi quan hệ hữu nghị với viện quân y, có thể mời bạn tới tham gia không?"
Xe bay đã tới bãi đỗ, Heinz lịch sự lại xa cách gật đầu với cô: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Từ trường quân đội tới vịnh Aegean tốn 3 tiếng ngồi xe, lúc Heinz về tới nơi đã là 5 giờ chiều. Ráng chiều đỏ rực vung đầy vịnh biển, Heinz xác nhận thân phận xong bước lên con đường nhỏ thân quen.
Bóng cây lắc lư trong nắng chiều, tiếng sóng xa xăm vọng tới từ mặt biển, mà trước cửa biệt thự, mẹ hắn đã đứng đợi như bao lần.
Chỉ là lần này bên cạnh người phụ nữ duyên dáng còn có một bé trai.
Hannah tiến lên ôm hắn, dán mặt một chút, rồi mới tươi cười dắt tay cậu bé, giới thiệu: "Heinz, đây là em trai con, em tên là Sầm Dao."
Sầm Dao là một cậu bé rất xinh xắn, mái tóc đen mềm hơi xoăn, đôi mắt đen to tròn lúng liếng, làn da trắng sữa, vẫn còn nét phúng phính của trẻ con. Cậu bé có vẻ sợ người lạ và bẽn lẽn, trốn sau lưng Hannah, nhưng vẫn thoải mái nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đen tràn đầy tò mò.
Heinz bỗng hiểu tại sao cha hắn không ngừng nhấn mạnh em mình rất đáng yêu. Hắn đoán có thể là Sầm Dao trời sinh yếu ớt, vì so với một đứa trẻ 10 tuổi, nhóc con bé loắt choắt. Heinz ngồi xổm xuống, vươn tay với cậu bé, ôn hòa nói: "Chào em Sầm Dao, anh là anh trai em, Heinz."
Sầm Dao đặt cái tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn, nở nụ cười, Heinz phát hiện cậu nhóc này lại có lúm đồng tiền. Giọng bé Omega còn rất non nớt: "Chào anh ạ, em là Sầm Dao."
Sau khi tròn 15 tuổi, lần đầu tiên Heinz Norman đồng ý với ông cha nhà mình, Sầm Dao đúng là rất đáng yêu.
Người nhà hiếm khi tụ họp đầy đủ, Hannah đặt hơn mười món, thậm chí còn mở chai rượu nho 50 năm. Heinz và thượng tướng Norman như thường lệ không có bất cứ giao lưu nào, nhưng đối thoại của Hannah và Sầm Dao đủ để bữa ăn này đầm ấm hạnh phúc.
Trong lúc ăn, Heinz một lần nữa ngạc nhiên với Sầm Dao. Bé Omega được dạy dỗ rất tốt, lễ nghi dùng cơm tiêu chuẩn và tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, chỉ là ăn rất ít, còn hơi kén ăn.
Nhưng Heinz không lên tiếng hay khuyên nhủ, dù sao mới là ngày đầu gặp mặt, phải để lại ấn tượng tốt.
Sau bữa ăn, hắn mua một tựa game cho trẻ em ở trên mạng. Heinz cứ nghĩ là trẻ em tuổi này ăn cơm xong sẽ chơi game xem phim hoạt hình gì đó, nhưng Sầm Dao lại không có hứng thú. Tuy cậu bé vẫn cười nói cảm ơn anh, nhưng không mở giao diện trò chơi.
Heinz không xen vào, xoa đầu Sầm Dao rồi vào phòng huấn luyện. Đợi hắn tắm rửa xong ra ngoài, lại phát hiện Sầm Dao thế mà đang làm toán trên màn hình lớn ngoài phòng khách.
Hắn im lặng xem vài phút, xác định Sầm Dao không phải đang nghịch chơi, đây đúng là giáo trình Vật Lý cấp độ 3.
Heinz: "..."
Hannah cười đưa cốc sữa nóng cho hắn: "Dao Dao rất thông minh, là bé thiên tài đó nha."
Bé thiên tài nghe tiếng quay lại, thấy Hannah lập tức nở nụ cười ngọt ngào. Hannah chuyển cốc sữa cho nhóc con, cúi xuống nói: "Bé cưng uống cái này xong phải đi ngủ nha."
Sầm Dao hơi do dự, ôm cốc sữa, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Hannah. Hannah bị nhìn tới mềm lòng, sắp bỏ cuộc để bé con tính thêm nửa tiếng, lại thấy Heinz khẽ cười, thong thả nói: "Không ngủ đúng giờ thì không cao lên được đâu nhóc."
Năm đó, sau khi cha hắn biết hắn từ bỏ suất nhập học học viện Tinh Hải, chuyển sang trường quân đội ở tang lễ của ông nội*, hai cha con đã cãi nhau ầm ĩ. Từ đó quan hệ của Heinz và cha mình - ông Fern Norman cũng rơi xuống điểm đóng băng. Cộng thêm những ma sát hiểu lầm trong tuổi dậy thì, có khoảng gần 2 năm hai người không nói với nhau câu nào.
*Vì đây là thế giới song song nên coi như không có đoạn "ông nội hi sinh trong chiến tranh tự vệ 30 năm trước" nhé:v
Nguyên nhân chủ yếu là do cả hai đều quá bận, việc ông nội hi sinh trên chiến trường khiến Heinz Norman càng kiên định với con đường sau này. Hắn là kiểu người làm gì cũng muốn làm tốt nhất, mà lý tưởng hắn muốn thực hiện lại quá lớn lao xa xôi, nên để được gia nhập bộ quân sự sớm hơn, Heinz cố gắng giành vị trí số 1 trong mọi phương diện. 18 tuổi, vì thành tích xuất sắc và năng lực vượt trội, hắn trở thành trường hợp đặc biệt được tham dự vào nhiệm vụ của bộ quân sự.
Sau khi nhiệm vụ thành công mỹ mãn, Heinz Norman vì biểu hiện ưu tú mà được quân công cấp hai. Trong đại hội khen thưởng, cha hắn như thường lệ có mặt. Thượng tướng Norman ngồi trên địa vị cao nhiều năm, mấy chuyện nhỏ như danh sách khen thưởng lần này có ai, sĩ quan phụ tá sẽ không mang tới làm phiền ông, lại thêm hai cha con giận dỗi không chịu nói chuyện với nhau, nên lúc trao tặng huân chương, thượng tướng Norman thấy con mình thì suýt mất kiểm soát cơ mặt.
Heinz Norman 18 tuổi thấy rất hả hê, dù sao được chứng kiến bản mặt băng đá cả thế giới này nợ tiền ông của cha hắn bị phá vỡ thật sự rất không dễ dàng.
Đại hội kết thúc, hai cha con ngầm hiểu ở lại nói chuyện. Nhìn nhau hết 10 phút, thượng tướng Norman mới đằng hắng, mất tự nhiên nói: "Cuối tuần về nhà một ngày, mẹ anh... Rất nhớ anh."
Nhắc tới Hannah, bầu không khí giữa hai người nháy mắt ôn hòa hơn rất nhiều. Heinz cũng có áy náy, hắn đã hai năm không về nhà, thế là đồng ý.
"Với cả." Thượng tướng Norman nói chuyện với hắn luôn rất cứng nhắc: "Trong nhà có một thành viên mới, là em trai anh."
Heinz nhướng hàng mày sắc bén, theo bản năng châm chọc: "Con tưởng là ngài đã mất khả năng đẻ rồi?"
Bầu không khí khó khăn lắm mới dịu lại lập tức đóng băng, thượng tướng Norman lạnh giọng bảo: "Đúng là không đẻ được, nên nhận nuôi."
Heinz buồn phiền cắn m.ôi dưới, do dự một lúc mới nói: "Em ấy mấy tuổi rồi? Thích cái gì? Con về... Cũng tiện mang quà."
Nhìn ra được thượng tướng Norman rất thích bé trai mới nhận nuôi này, nghe vậy khuôn mặt băng giá cũng mềm mại hơn nhiều. Ông bỏ mũ xuống, giọng điệu thoải mái hơn: "Là một Omega thuần châu Á, mới 10 tuổi, rất xinh xắn đáng yêu."
Heinz ngạc nhiên, thượng tướng Norman mỗi lần đánh giá ai đều sẽ dùng mấy từ cứng ngắc khô khan, rất hiếm khi dùng từ ngữ mang sắc thái tình cảm mãnh liệt như vậy. Hắn cũng thả lỏng hơn, cởi mũ: "Em ấy thế nào?"
"Rất đáng yêu." Thượng tướng Norman lặp lại: "Cực kì đáng yêu."
Heinz: "... Ý con là tính cách."
"Tính cách rất yên tĩnh, rất ngoan, thằng bé rất thông minh. Vốn là viện sĩ Sầm nhận nuôi, nhưng vì dự án bà ấy phải đi biên cảnh Tatra hai năm, đứa bé còn quá nhỏ, nên nhờ chúng ta chăm sóc." Thượng tướng Norman hiếm khi nói nhiều như vậy, đôi mắt xanh gần như giống hệt Heinz nhìn hắn: "Dù sao cũng đáng yêu hơn anh hồi còn bé nhiều."
Heinz buồn cười, cũng không mấy để ý việc ông cha ngầm chê bai mình. Nói thật là hắn còn rất vui, có một đứa em ở bên cạnh làm bạn với cha mẹ, ít nhiều sẽ đền bù được cho thiếu sót của hắn.
"Con biết rồi, cuối tuần sẽ về." Heinz chỉnh lại mũ, hỏi tiếp: "Em ấy có thích gì không?"
"Quà cho trẻ em bình thường không hợp với thằng bé đâu." Thượng tướng Norman nói: "Có thể tặng một mô hình cơ giáp của anh."
Omega mà cũng thích mấy cái này à? Chắc là có, dù sao cũng là con trai. Heinz không nghĩ nhiều, hành quân lễ: "Gửi lời hỏi thăm của con tới mẹ."
Mùng 1 tháng 7, trường quân đội thủ đô bắt đầu kì nghỉ quý 3, Heinz hiếm khi không ở lại trường huấn luyện, một ngày trước khi kì nghỉ bắt đầu đã thu dọn hành lí.
Leon đang tập tạ tay ngạc nhiên trước hành động của hắn: "Chú em, mày tính về nhà đấy à?"
Heinz ừ: "Cha tao bảo tao có thêm một đứa em trai, về xem thử."
"Tưởng cha mày tịt giống rồi chứ?" Xazor đang chim chuột với đàn em mới tán vội thò đầu ra từ giường trên: "Đù má, sao mày cầm theo cả mô hình cơ giáp G17 limited về thế? Đừng bảo là tặng cho thằng oắt đó nhé?"
"Tặng tao còn hơn." Leon trông mà thèm: "Một đứa bé sơ sinh thì sao chơi được mô hình cơ giáp?"
Heinz đánh tay Leon: "Không phải trẻ sơ sinh, cha mẹ tao nhận nuôi, nam Omega 10 tuổi."
"Oa, bé Omega à." Leon cởi trần tiếp tục nâng tạ tay: "Chắc thủ tục khó xử lý lắm nhỉ?"
"Thế mới nói Omega phiền bỏ mẹ." Xazor thả mồm đi chơi: "Đã yếu nhớt còn nhu nhược, độn.g dục không có Alpha là không sống nổi, Beta tốt hơn."
Ouston đang im lặng đọc sách cũng mở miệng: "Tổ chức bình đẳng O mà nghe được câu này của mày thì coi chừng bị lột da."
"Chúng mày có ai không phải do Omega sinh?" Heinz đóng va li, giọng điệu cay nghiệt châm chọc: "Có giỏi thì về nói câu đó trước mặt mẹ hay ba tụi mày đi, để họ xem mình chịu tội như thế sinh ra cái thứ gì."
Ba người kia ngậm miệng, toàn thanh niên 18 19 tuổi, quan điểm khác nhau cãi vã là bình thường. Nhưng lần này Heinz chửi rất đúng, và Heinz Norman trước giờ luôn không thích nghe mấy câu đó. Ouston làm dịu bầu không khí: "Khi nào mày trở lại trường thế?"
Heinz còn giận, lạnh giọng bảo khai giảng, lưu loát xách vali ra ngoài.
Trường quân đội rất lớn, phân ra làm bảy khu chính. Với tác phong của thượng tướng Norman thì không đời nào ông cho xe tới đón hắn, Heinz cũng không ngại, xách hành lí tới bãi đỗ xe bay.
Tháng 7 là tháng có khí hậu đẹp nhất trong năm ở thủ đô, khu giảng đường chính có cả rừng dành dành thơm tới nao lòng. Heinz cúi đầu nhìn EP, chợt thấy một nữ Omega bị bạn đẩy về phía trước.
Heinz thầm thở dài, lạnh giọng hỏi: "Có việc gì à?"
Dũng khí của Omega lập tức xì ra hết khi nghe được giọng điệu lạnh lùng của hắn. Alpha trước mặt cô quá tuấn tú xuất sắc, mái tóc vàng sáng chói không được chải vuốt gọn gàng như bình thường mà hơi rối rũ xuống trán, tạo cảm giác hờ hững nhưng không kém phần sắc bén. Đôi mắt xanh thẳm vô cảm nhìn người. Hôm nay hắn lại không mặc đồng phục mà khoác lên mình một chiếc áo thun đen và quần lao động giống như hàng thiết kế riêng, bắp chân rắc chắc thon dài nằm gọn trong đôi bốt cổ ngắn. Lần đầu tiên Omega được tiếp xúc gần với Heinz như vậy, bị chiều cao và khí thế của Alpha gây áp lực, lắp bắp nói: "Bạn Norman, ngày mai, ngày mai có buổi quan hệ hữu nghị với viện quân y, có thể mời bạn tới tham gia không?"
Xe bay đã tới bãi đỗ, Heinz lịch sự lại xa cách gật đầu với cô: "Xin lỗi, tôi có hẹn rồi."
Từ trường quân đội tới vịnh Aegean tốn 3 tiếng ngồi xe, lúc Heinz về tới nơi đã là 5 giờ chiều. Ráng chiều đỏ rực vung đầy vịnh biển, Heinz xác nhận thân phận xong bước lên con đường nhỏ thân quen.
Bóng cây lắc lư trong nắng chiều, tiếng sóng xa xăm vọng tới từ mặt biển, mà trước cửa biệt thự, mẹ hắn đã đứng đợi như bao lần.
Chỉ là lần này bên cạnh người phụ nữ duyên dáng còn có một bé trai.
Hannah tiến lên ôm hắn, dán mặt một chút, rồi mới tươi cười dắt tay cậu bé, giới thiệu: "Heinz, đây là em trai con, em tên là Sầm Dao."
Sầm Dao là một cậu bé rất xinh xắn, mái tóc đen mềm hơi xoăn, đôi mắt đen to tròn lúng liếng, làn da trắng sữa, vẫn còn nét phúng phính của trẻ con. Cậu bé có vẻ sợ người lạ và bẽn lẽn, trốn sau lưng Hannah, nhưng vẫn thoải mái nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đen tràn đầy tò mò.
Heinz bỗng hiểu tại sao cha hắn không ngừng nhấn mạnh em mình rất đáng yêu. Hắn đoán có thể là Sầm Dao trời sinh yếu ớt, vì so với một đứa trẻ 10 tuổi, nhóc con bé loắt choắt. Heinz ngồi xổm xuống, vươn tay với cậu bé, ôn hòa nói: "Chào em Sầm Dao, anh là anh trai em, Heinz."
Sầm Dao đặt cái tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn, nở nụ cười, Heinz phát hiện cậu nhóc này lại có lúm đồng tiền. Giọng bé Omega còn rất non nớt: "Chào anh ạ, em là Sầm Dao."
Sau khi tròn 15 tuổi, lần đầu tiên Heinz Norman đồng ý với ông cha nhà mình, Sầm Dao đúng là rất đáng yêu.
Người nhà hiếm khi tụ họp đầy đủ, Hannah đặt hơn mười món, thậm chí còn mở chai rượu nho 50 năm. Heinz và thượng tướng Norman như thường lệ không có bất cứ giao lưu nào, nhưng đối thoại của Hannah và Sầm Dao đủ để bữa ăn này đầm ấm hạnh phúc.
Trong lúc ăn, Heinz một lần nữa ngạc nhiên với Sầm Dao. Bé Omega được dạy dỗ rất tốt, lễ nghi dùng cơm tiêu chuẩn và tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, chỉ là ăn rất ít, còn hơi kén ăn.
Nhưng Heinz không lên tiếng hay khuyên nhủ, dù sao mới là ngày đầu gặp mặt, phải để lại ấn tượng tốt.
Sau bữa ăn, hắn mua một tựa game cho trẻ em ở trên mạng. Heinz cứ nghĩ là trẻ em tuổi này ăn cơm xong sẽ chơi game xem phim hoạt hình gì đó, nhưng Sầm Dao lại không có hứng thú. Tuy cậu bé vẫn cười nói cảm ơn anh, nhưng không mở giao diện trò chơi.
Heinz không xen vào, xoa đầu Sầm Dao rồi vào phòng huấn luyện. Đợi hắn tắm rửa xong ra ngoài, lại phát hiện Sầm Dao thế mà đang làm toán trên màn hình lớn ngoài phòng khách.
Hắn im lặng xem vài phút, xác định Sầm Dao không phải đang nghịch chơi, đây đúng là giáo trình Vật Lý cấp độ 3.
Heinz: "..."
Hannah cười đưa cốc sữa nóng cho hắn: "Dao Dao rất thông minh, là bé thiên tài đó nha."
Bé thiên tài nghe tiếng quay lại, thấy Hannah lập tức nở nụ cười ngọt ngào. Hannah chuyển cốc sữa cho nhóc con, cúi xuống nói: "Bé cưng uống cái này xong phải đi ngủ nha."
Sầm Dao hơi do dự, ôm cốc sữa, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Hannah. Hannah bị nhìn tới mềm lòng, sắp bỏ cuộc để bé con tính thêm nửa tiếng, lại thấy Heinz khẽ cười, thong thả nói: "Không ngủ đúng giờ thì không cao lên được đâu nhóc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.