Chương 71: Lễ đường
Quả Quýt Nhỏ
08/12/2024
"Đợi bao lâu nay, cuối cùng cái ngày mà chúng tôi mong chờ cũng đã đến! Tuy phải tốn chút tiền, nói đúng hơn là tốn không ít tiền hồng bao nhưng tất cả những gì bỏ ra đều xứng đáng! Hôm nay, ngày vui của người anh em chí cốt của chúng tôi, chính ngay hôm nay. Tống Lưu Viễn chính thức thoát ế!!!"
Còn gì hạnh phúc hơn khi cô gái mà anh ta ngày đêm mong nhớ, tháng năm đợi chờ mặc lên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi xinh đẹp, nắm lấy bàn tay đang run lên vì lo lắng của anh ta rồi cùng nhau tiến vào lễ đường?
Giây phút đó, có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tống Lưu Viễn.
Lễ đường được tổ chức tại một khách sạn gần bờ biển, bãi biển này cũng là nơi người con trai ấy trao nhẫn cầu hôn cho người con gái mà anh ta yêu nhất.
"Khung cảnh mơ mộng đầy nét thơ của bờ biển, điểm xuyến thêm chút sang trọng của những bông hoa hồng trắng cùng dây ruy băng màu hồng được thắt xung quanh nơi tổ chức nghi lễ. Quả thật khi bước chân đến nơi đây, tôi cứ tưởng đã lạc vào chốn thiên đường hoa lệ nào đó!"
Tại sao lại chọn hoa hồng trắng mà không phải một bông hồng đỏ quý phái? Hoa hồng trắng, tượng trưng cho một tình yêu thuần khiết và trong sáng như mối tình đầu ngọt ngào của cô và anh. Nó tuy đơn điệu nhưng lại hết sức sâu đậm, nhẹ nhàng mà tinh tế, không dồn dập cầu kì nhưng lại đem lại cảm giác lãng mạn đến khó tả. (5)
Cũng chính bông hồng trắng này, nơi mọi sắc màu ngọt ngào nhất trên đời được anh ta điểm lên trên từng cánh hoa để dành tặng cho nàng công chúa của anh ta.
- Uầy!! Lễ cưới của cậu ta cũng hoành tráng thật ha!
- Chứ còn gì nữa! Hạnh phúc cả đời của người ta kia mà!
Tùng Cương nắm tay Noãn Sam nhìn xung quanh nơi tổ chức nghi lễ mà cứ luôn miệng cảm thán trước vẻ đẹp xa hoa của lễ đường. Phi Hạo cùng Chí Kiên lại nhanh nhảu chạy lại khu đồ ngọt mà gắp lia lịa từng chiếc bánh vào đĩa với đôi mắt sáng rực. (3)
"Đã tốn tiền bỏ hồng bao! Bây giờ phải ăn cho lại vốn!" (1
- Êy! Macaron vị này tôi chưa ăn bao giờ! Tôi phải ăn thử cái này! Cái này! Cả cái này nữa!!
- Gắp đầy đĩa luôn rồi kìa! Cậu định ăn tráng miệng thay món chính hay gì??
- Cậu giữ thể diện làm cái quái gì chứ? Mau ăn đi, ăn no bụng rồi hai người họ phát cẩu lương chúng ta không chứa nổi cơm cún thì lòng sẽ không đau nữa!
- Ây zo hôm nay Hạo bánh bao của chúng ta thông minh phết nhỉ! Nói hay lắm!! Vậy chắc chúng ta phải ăn no một chút mới được!
- Nhưng mà, sao vẫn chưa thấy cẩu đần của chúng ta thế nhỉ!?
Bỗng sự xuất hiện của hai nhân vật lớn đã làm náo động cả hội trưởng sảnh lớn của khu nghỉ dưỡng thiên đường. Một chiếc xe Audi đen tuyền dừng trước sảnh sờ của khách sạn. Thấy thế Phi Hạo, Chí Kiên cùng Tùng Cương chạy ra hóng biến.
- Nhắc tào tháo là tào tháo đến! Nhìn bọn họ xuất hiện màu mè chưa kìa!
"Đó...Đó không phải là Hàn thiếu gia và phu nhân của anh ta hay sao?? Hai nhân vật lớn này có tầm ảnh hưởng ghê gớm thật đấy!"
Từ Ân và Quân Dật bước xuống xe, một hào quang lấp lánh phát ra từ người của cặp đôi nam nữ chính này. Trông họ sang chảnh và vô cùng quý phái, Từ Ân với chiếc váy đuôi cá màu xanh ngọc bích kết hợp cùng đôi đồng tử cùng màu trong trẻo, nhìn cô ả tựa như một nàng nhân ngư xinh đẹp đang tay trong tay cùng chàng hoàng tử của mình. Quân Dật với vẻ ngoài anh tú, chiếc nơ đỏ màu rựu vang thắt trên cổ áo làm tăng thêm vẻ lịch lãm của anh ta.
- Chúng ta không thể thua thiệt cặp đôi cô dâu chú rể đó! Càng không để hai người họ dìm hàng chúng ta được! Vợ nhỉ!? (2
Quân Dật nhìn cô vợ nhỏ của mình rồi cười đắc ý.
- Anh đó! Chỉ hơn thua là giỏi, không lớn được là bởi thế! Cứ như con nít ấy!
- Trước mặt em! Đứa con nít này nguyện không bao giờ lớn
Hôm nay cô dâu của anh ta vô cùng xinh đẹp, với cách trang điểm nhẹ nhàng cùng chiếc váy cưới trắng có độ phồng ở váy tạo cảm giác bồng bềnh như một nàng cô chúa bước ra từ xứ sở thần tiên diệu kì. Cô dâu An Hy bây giờ không cầu kì nhưng cũng chả đơn điệu, nàng tiên nhỏ với mái tóc nâu vàng hạt dẻ được điểm lên một chiếc khăn voan trắng trông vô cùng dịu dàng và đáng yêu. Đôi đồng tử ánh tím khẽ chớp nhẹ, nếu nhìn kĩ có thể thấy được sự hạnh phúc trong màu mắt xinh đẹp của cô nàng, đôi môi hồng anh đào cũng vì ngày vui này mà cong lên trông thấy.
Nàng thơ với dáng vẻ xinh đẹp hệt thiên sứ ấy trên tay cầm một bó hoa cưới, ngồi trong phòng trang điểm cô dâu mà hồi hộp không thôi. Căn phòng chỉ mỗi mình cô, vì thế có thể nghe thấy tiếng con tim đang đập loạn lên vì phấn khích. Bỗng Từ Ân, Vy Vy và Noãn Sam mở cửa phòng bước vào, liền chạy đến ôm lấy cô bạn của bọn họ mà ríu rít chúc mừng:
- Hy Hy! Công chúa nhỏ của bọn tớ hôm nay đẹp quá!!!
- Đúng đúng! Cứ như là xé truyện bước ra ấy! Chị Hy Hy quả thật rất xinh đẹp! Viễn ca ca đúng là rất may mắn đó nha!
- Em gái, chúc mừng hôn lễ của hai đứa! Hy Hy nhà chúng ta đẹp lắm!
- Em cảm ơn mọi người nhiều lắm!!! Ân Ân à, chị Vy Vy cả Noãn Sam nữa! Rất cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của tớ! Hy Hy rất vui!
Từ Ân thấy rõ sự hạnh phúc trong nụ cười đáng yêu ấy của cô bạn mà lòng cũng vui thay cô đôi phần, cười tươi Từ Ân ôm lấy An Hy rồi vỗ nhẹ lưng cô bạn mà thủ thỉ:
- Cuối cùng ngày mà cô gái ngốc nhà cậu mong chờ cũng đã diễn ra rồi nè! Hết ghen tị với chị em tốt của cậu chưa nhỉ!?
- Ai...Ai nói là tớ ghen tị chứ hả!?? Không có à nha!
- Thôi chị đừng chối nữa! Em còn phát hiện ra sự phiền muộn trong nụ cười gượng gạo của chị lúc ấy nữa đó!
- Em đó! Còn bỏ về một mình kia mà, có chờ ai đâu chứ!
- Ơ ơ...Mọi người hùa nhau ăn hiếp tớ!!
An Hy không ngờ các chị em tốt của cô lại để ý cô đến vậy, tất cả những cảm xúc buồn bã tiêu cực vào hôm lễ cưới ấy đều được cô giấu rất kỹ như thế nhưng họ lại lập tức phát hiện ra. Quả thật kiếp này cô sống không chút uổng phí! Tất cả những gì các kiếp sống trước cô không có được, kiếp này đều đến với An Hy theo cách đẹp đẽ nhất!
Chắc hẳn thượng đế đang bù đắp và lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời của cô nàng, còn anh ấy chính là mảnh ghép duy nhất lấp đầy bức tranh tình cảm còn gian dở của cô. (1)
"Cảm ơn ngài đã mang con đến với thế giới ngọt ngào này một lần nữa! Cảm
ơn ngài vì đã cho con gặp lại vì tinh tú ấy! Con nhất định sẽ nắm thật chặt những gì con đang có, và sẽ không để bất cứ ai cướp nó khỏi con nữa!!"
Các chị em tốt, gia đình tuyệt vời,...Và cả bạn đời hoàn hảo! Thượng để đúng là đã thiên vị nàng nữ phụ này quá rồi! (3)
...
Lưu Viễn cứ liên tục đi lui đi tới nơi diễn ra hôn lễ, tay chống cằm mà thở dài lo lắng, trong lòng cứ có một cảm giác hồi hộp, nôn nao đến khó tả, hôm nay là ngày vui cả đời của anh và cô nên có lẽ tên nam nhân này đang vui như nở hàng trăm bông hoa trong khu vườn nội tâm nho nhỏ ấy mất rồi.
Quân Dật nhìn người anh em tốt của mình đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh ta cười nham hiểm rồi tiến đến vỗ một phát trời giáng vào vai anh bạn mà cười vô cùng đắc ý.
- Người anh em!!! Lần đầu làm chú rể còn bỡ ngỡ quá sao hả!? Cần anh đây truyền chút kinh nghiệm không? (5)
- A ha ha...Kinh nghiệm con khỉ! Tôi còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ hài hước của cẩu đần nhà cậu trong ngày trọng đại của cậu đấy, thật là tiết quá!
- Vãi thật! Nhắc mới nhớ tên hồ ly thối nát nhà cậu còn không thèm có mặt trong lễ cưới của tôi! Tiền hồng bao, trừ vào tiền mừng cưới của cậu đi!!
- Thật là! Tên cún vàng họ Hàn ghi thù cũng quá là dai rồi!
Giây phút này cuối cùng cũng đã đến!
Hôn lễ được tổ chức ngoài trời, dưới bãi biển xanh trong trẻo, màu trời dịu dàng cùng nắng ấm và gió biển, tạo cảm giác thật tươi mới thật nên thơ.
Chú rể Lưu Viễn đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn xuống tất cả các quang khách cùng người thân và bạn bè của anh mà đổ mồ hôi, có lẽ anh đang rất là hồi hộp. Không biết cô dâu của anh, sẽ xinh đẹp đến thế nào?
Mẹ và bố cùng mẹ vợ của anh ngồi dưới cũng cười tủm tỉm vì sự hồi hộp lo lắng của cậu con trai trong ngày trọng đại nhất của mình.
"Được thấy con khỏe mạnh lớn lên, được thấy con mỉm cười hạnh phúc trong hôn lễ của bản thân, bố mẹ cũng đã rất mãn nguyện!"
Lưu Viễn lo lắng đến mức cứ liên tục lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, tay vuốt vuốt lồng ngực không ngừng trấn an bản thân. Bỗng giọng của MC cất lên đã cắt ngang những dòng suy nghĩ của Lưu Viễn, khiến anh chợt lấy lại bình tĩnh.
- Xin mời các vị quan khách hướng mắt về cuối sân khấu! Để chào đón cô dâu xinh đẹp của chúng ta!ll
Đồng loạt tất cả các quan khách cùng nhau hướng về cuối sân khấu, một bóng hình lấp lánh xinh đẹp từ từ đi đến trong sự reo hò cảm thán của mọi người.
- Xin mời cô dâu Lục An Hy tiến lên lễ đường!
An Hy nhẹ nhàng suất hiện hệt như một thiên sứ với bộ váy cưới trắng tuyệt đẹp. Thảm đỏ trải dài tựa một con đường dẫn đến tình yêu ngọt ngào của cô và anh, từng bước chân, từng cử chỉ ôn nhu thanh lịch cành làm cô dâu của chúng ta càng toát lên vẻ kiêu sa thoát tục. Chiếc váy cưới trắng đơn điệu với hai dây thắt nơ không những khiến cô trẻ trung mà còn làm An Hy trở nên xinh đẹp đến mê người, một chiếc dây đeo cổ làm nổi bật xương quai xanh cân đối cùng bờ vai nhỏ nhắn trắng trẻo của An Hy. (1)
Đằng sau lớp khăn voan mờ ảo ấy là một nhan sắc xinh đẹp động lòng người, diện mạo ngọt ngào và dịu dàng hệt như một tiên tử đang lẩn trốn trong khu vườn thần tiên kì diệu. Đôi đồng tử ánh tím khẽ nhìn xung quanh, thấy tất cả người thân và bạn bè đều có mặt đông đủ để chúc phúc cho ngày vui của cô khiến An Hy hạnh phúc đến ngỡ ngàng, đôi môi hồng cũng vì thế mà mỉm cười rạng rỡ.
"An Hy trông thật xinh đẹp!!"
Đi cạnh cô là bố Tấn, khoác tay con gái cùng cô bước vào lễ đường. Đi đến tận bây giờ vẫn luôn là người nhà của cô, và đặt biệt là bố. Ông luôn luôn đứng đằng sau cổ vũ cho từng bước tiến của cuộc đời An Hy, là người ủng hộ cô và luôn thương cô vô điều kiện.
"Bố! Người đàn ông đầu tiên đã khiến cuộc đời của con thêm tươi đẹp!"
Tiến gần đến Lưu Viễn, người đàn ông thứ hai và cũng là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời An Hy. Bộ vest đen cùng chiếc nơ cùng màu được thắt ở cổ áo sơ mi càng làm rõ sự cao lãnh và cuốn hút của anh ta. Mái tóc xanh đen được tạo kiểu gọn gàng, đôi đồng tử ánh xanh ma mị sắc sảo, sóng mũi cao tinh tế cùng nụ cười rực rỡ, lại tăng thêm vẻ ngoài lịch lãm của anh ta. Trông anh chàng như một hoàng tử trong mơ của mọi cô công chúa. (4)
Tống Lưu Viễn, một chàng trai có vẻ đẹp tựa yêu hồ mê muội con người. Giờ đã thuộc quyền sở hữu của một nàng tiên nhỏ!
Hai người vừa nhìn thấy nhau đã chẳng kìm được lòng mình mà nở nụ cười hạnh phúc, bố nhẹ nhành buông tay con gái, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đặt vào lòng bàn tay của Lưu Viễn rồi nghẹn ngào, ông nói:
- Bố..Bố giao con bé lại cho con....Giao báu vật quý giá nhất nhà bố cho con nắm giữ, nhất định không được làm con bé đau lòng con nhớ chưa...Lưu Viễn, bố tin con! (3)
- Bố à...Con hứa sẽ không làm bố thất vọng đâu!!! Xin bố hãy tin ở con, con nhất định sẽ nâng niu báu vật mà bố gửi gắm!
Vương Tấn cười mãn nguyện rồi cũng về với bà vợ xinh đẹp của mình dưới khán đài, ông ôm lấy vợ rồi bật khóc hệt như một đứa trẻ to xác ích kỷ. Sự tiết nuối lẫn lưu luyến theo nước mắt mà chảy hết ra ngoài. Dĩ Phương ôm lấy ông chồng của mình rồi vỗ nhẹ vào lưng ông mà an ủi: (5)
- Thôi nào, thôi nào, ngày vui của con gái sao lại khóc thế này! Tôi biết, tôi biết ông cố gắng đưa con bé lên đến lễ đường chắc hẳn ông đã kìm nén lắm mà! Không khóc nữa không khóc nữa!
- Tấn đại ca như ông mà cũng rơi lệ nữa hả!?
Ôi trời nhìn hai nó đứa đẹp đôi chưa kìa!!
Phụ huynh ngồi với nhau mà thầm vui trong lòng.
Lưu Viễn nhìn cô dâu xinh đẹp của mình trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi ấy, anh không tài nào kìm nổi sự xúc động trong lòng. Hai hàng nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, cô dâu cười tươi ôm lấy mặt chú rể rồi lau nhẹ đi những giọt nước mắt ấy của anh mà nhỏ giọng: (3
- Ơ kìa? Có ai kết hôn với cô dâu xinh đẹp thế này mà lại khóc bao giờ?
- Tại...Tại...Hức...Anh...Hạnh phúc quá!!...Vợ anh đẹp quá!...Anh thật sự không kìm lòng được...
Hai người đàn ông của cuộc đời cô lại cùng bật khóc trong chính ngày vui của An Hy!
- Cuối cùng em...Cũng chính thức thuộc về anh rồi!
MC cũng vì cảnh tượng hạnh phúc này mà đầu mũi cũng cay cay, ông lên tiếng:
- Nào nào! Bây giờ cô dâu và chú rể cùng hướng mặt vào nhau và trao cho nhau lời tuyên thệ tuyệt vời nhất để chứng minh cho tình yêu của hai người đi nào!
Lưu Viễn nắm chặt lấy bàn tay cô dâu của mình mà nói với giọng đầy kiên định:
-
- Tôi Tống Lưu Viễn nhận cô dâu Lục An Hy làm vợ, hứa cả đời này chỉ thuộc về em, yêu mỗi em và cưng chiều mỗi em! Nguyện là nam nhân của em cả đời, không bao giờ rời xa em! Dù là khi thịnh vượng hay gian nan cũng sẽ một lòng bên cạnh em không rời, Khi ốm đau hay những lúc khỏe mạnh vẫn sẽ luôn ở bên An Hy và trải qua cùng em cho đến khi bạc đầu! Lục An Hy! Anh yêu em!!!!
- Tôi! Lục An Hy nhận Tống Lưu Viễn làm chồng, hứa cả đời này chỉ bên anh, yêu anh và mãi mãi thuộc về anh! Nguyện làm công chúa để anh cưng chiều, nguyện làm người bạn đời bên anh lúc anh hạnh phúc và buồn bã, lúc khỏe mạnh hay ốm đau, lúc thành công hay thất bại, luôn san sẻ và cùng anh trải qua sự ngọt ngào của thế giới! Tống Lưu Viễn!! Em yêu anh!!
Họ trao nhẫn cưới cho đối phương, nước mắt hạnh phúc cứ tuôn trào không dứt. Hai chiếc nhẫn đã vào khít ngón áp út của hai người, cặp nhẫn kim cương được tạo hình mặt trăng và mặt trời y hệt chiếc vòng cặp của cô và anh. Gỡ bỏ chiếc vòng tình bạn, đeo lên chiếc nhẫn cưới, cởi bỏ bộ đồng phục học sinh mặc lên mình lễ phục cho ngày trọng đại nhất cuộc đời. Là điều hạnh phúc nhất của những cặp đôi yêu nhau.
"Từ học đường, em và anh đã cùng nhau đi một quãng đường rất dài mới có thể đến được bây giờ, mới có thể tay trong tay mỉm cười hạnh phúc bước vào lễ đường của chúng ta!"
Lưu Viễn mừng rỡ, ôm chặt lấy báu vật của anh ta rồi thủ thỉ:
- Đeo chiếc nhẫn này rồi, em chính là người con gái cuối cùng của cuộc đời Tống Lưu Viễn này! An Hy à...Cảm ơn em..Cảm ơn em vì đã chọn anh..Cảm ơn em vì đã đồng ý và chấp nhận anh..
- Bây giờ cô dâu chú rể hãy trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt nhất, hãy thể hiện tình cảm của hai người vào nụ hôn này đi nào!
Vén tấm khăn voan trắng lên Lưu Viễn choàng nhẹ lên đầu anh. Bây giờ mới có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người anh yêu rõ như vậy, không kìm nổi lòng mình, anh ôm lấy má An Hy rồi hôn vào môi cô, trao cho cô nụ hôn chân thành và nồng nhiệt nhất.
-
"Cứ tưởng rằng anh mãi chỉ có thể đơn phương em, cứ tưởng rằng chỉ có thể lấy thân phận bạn thân để quan tâm chăm sóc em. Nhưng ai ngờ được, bạch nguyệt quang trong lòng bấy lâu nay lại trở thành nốt chu sa đỏ thẫm in sâu trước lồng ngực."
Họ đẹp đôi thật đấy! Tùng ca ca nhỉ?!
- Em có muốn như họ không? Noãn Sam tiểu thư? 1
- Em bằng lòng!
Tùng Cương cùng cô bạn gái bé nhỏ của anh thì thầm to nhỏ vào tai nhau rồi cười tủm tỉm, Quân Dật, Từ Ân lại nắm chặt tay nhau hồi tưởng lại ngày vui của hai người rồi bất giác mà cười thầm hạnh phúc. Chí Kiên và Phi Hạo lại cảm thấy quá đỗi ghen tị, thấy người anh em tốt của họ hạnh phúc như vậy cũng vui thay cậu ấy. Mặc dù đã ăn rất nhiều phòng trường hợp ăn cẩu lương của bọn họ nhưng dù dạ dày có ăn nhiều thế nào, trái tim vẫn rất trống vắng!
- Tôi và cậu chắc cũng đến lúc phải tìm bạn đời rồi!
- Tìm cô em chân dài nào đó kết thân, nhớ là giới thiệu cho anh em nữa đấy!
Triết Vũ cùng cô giáo nhỏ Đường Vy Vy của mình ngồi dưới khán đài cũng thầm chúc phúc cho cặp đôi trẻ, anh và An Hy dù hay cãi nhau là thế nhưng thấy em gái lấy chồng lại cảm thấy trống vắng đến lạ kì. Sẽ chẳng còn ai giành ăn với anh nữa, sẽ chẳng còn ai mỗi ngày chọc ghẹo rồi hơn thua với anh nữa. Triết Vũ không kìm nổi xúc động mà cay cay nơi khóe mắt. Cô em gái tiểu quỷ tinh nghịch của anh, bây giờ đã đi lấy chồng mất rồi!
- Sao vậy? Trò tiểu Vũ đây là đang luyến tiết hay sao?
- Cô...Cô nói linh tinh gì vậy! Em không có nhé! Nó suốt này chọc tức em! Tiễn được nó đi, em phải mừng mới phải! Sao lại luyến tiết cho được!
- Ôi trời! Bác sĩ ngoại khoa Lục Triết Vũ nói dối tệ quá đi mất!
- Cô có tin sau hôn lễ của bọn nó là tiệc cưới của chúng ta không hả? Ở đó mà trêu chọc tôi! (2
- Hahaa! Đường Vy Vy này rất mong chờ lời cầu hôn của bác sĩ Vũ đó nha!
Sau nụ hôn nồng nhiệt đầy mật ngọt ấy Lưu Viễn nắm chặt lấy tay An Hy, dẫn cô chạy thẳng ra bờ biển trong xanh tươi đẹp. Tay anh cầm theo một chùm bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ rồi vừa chạy anh vừa thả từng quả bóng một. Từng chiếc bóng bay từ từ bay lên khoảng trời xanh cao rộng ấy, tựa như hàng ngàn bông hoa trôi bồng bềnh trong sắc xanh xinh đẹp của bầu trời làm khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Rồi anh từ từ dẫn cô chạm nhẹ vào nước biển trong trẻo mát rượi ấy, lướt qua từng con sóng trắng xóa êm dịu. Lưu Viễn nắm lấy tay An Hy, cùng nhau vui đùa với những con sóng lăn tăn và nước biển mát lành, cùng nhau ngắm lấy bầu trời dành riêng cho hai người, cùng nghiệm lại tất cả những khoảnh khắc có nhau trong thế giới của đối phương. (4)
- Vợ à~ Cảm ơn em..Cảm ơn em nhiều lắm! Cảm ơn nàng công chúa xinh đẹp này đã bước chân vào thế giới đơn điệu của anh, em chính là nốt nhạc êm dịu nhất trong khúc nhạc buồn tẻ, là một tia nắng chiếu qua khung cửa sổ u tối, là bông hoa rực rỡ nhất trong cánh đồng màu xanh buồn bã...Hôm nay...Là ngày mà có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ quên được...Cái ngày, người con gái mà cả đời này anh nguyện trao cả trái tim...Đồng ý gã cho anh!
- Chồng à....Kể từ giây phút này...Chúng ta..Cùng nhau tận hưởng sự ngọt ngào của thế giới này có được không?
-
Dạ được!!!
Anh cười tươi rạng rỡ ôm lấy cô vợ nhỏ của mình rồi nhấc bổng cô lên cao, An Hy cũng hạnh phúc đến nổi cười tươi tít cả mắt. Có lẽ giây phút này chính là minh chứng cho một cuộc đời mới, chính giây phút này chàng trai với 4 kiếp yêu thầm một cô gái đã có thể đường đường chính chính có được hạnh phúc riêng thuộc về mình!
"Nếu có kiếp sau, anh nhất định phải hối lộ với ông trời, để có thể gặp em và yêu em một lần nữa!"
"ĐÓA HOA TÌNH YÊU
ĐANG NỞ RỘ TRONG LÒNG
BẤY LÂU NAY
CŨNG ĐÃ CÓ THỂ ĐƯỜNG HOÀNG
MÀ TẶNG EM!"
Lục An Hy! Tiểu tổ tông của anh!
Còn gì hạnh phúc hơn khi cô gái mà anh ta ngày đêm mong nhớ, tháng năm đợi chờ mặc lên mình chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi xinh đẹp, nắm lấy bàn tay đang run lên vì lo lắng của anh ta rồi cùng nhau tiến vào lễ đường?
Giây phút đó, có lẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tống Lưu Viễn.
Lễ đường được tổ chức tại một khách sạn gần bờ biển, bãi biển này cũng là nơi người con trai ấy trao nhẫn cầu hôn cho người con gái mà anh ta yêu nhất.
"Khung cảnh mơ mộng đầy nét thơ của bờ biển, điểm xuyến thêm chút sang trọng của những bông hoa hồng trắng cùng dây ruy băng màu hồng được thắt xung quanh nơi tổ chức nghi lễ. Quả thật khi bước chân đến nơi đây, tôi cứ tưởng đã lạc vào chốn thiên đường hoa lệ nào đó!"
Tại sao lại chọn hoa hồng trắng mà không phải một bông hồng đỏ quý phái? Hoa hồng trắng, tượng trưng cho một tình yêu thuần khiết và trong sáng như mối tình đầu ngọt ngào của cô và anh. Nó tuy đơn điệu nhưng lại hết sức sâu đậm, nhẹ nhàng mà tinh tế, không dồn dập cầu kì nhưng lại đem lại cảm giác lãng mạn đến khó tả. (5)
Cũng chính bông hồng trắng này, nơi mọi sắc màu ngọt ngào nhất trên đời được anh ta điểm lên trên từng cánh hoa để dành tặng cho nàng công chúa của anh ta.
- Uầy!! Lễ cưới của cậu ta cũng hoành tráng thật ha!
- Chứ còn gì nữa! Hạnh phúc cả đời của người ta kia mà!
Tùng Cương nắm tay Noãn Sam nhìn xung quanh nơi tổ chức nghi lễ mà cứ luôn miệng cảm thán trước vẻ đẹp xa hoa của lễ đường. Phi Hạo cùng Chí Kiên lại nhanh nhảu chạy lại khu đồ ngọt mà gắp lia lịa từng chiếc bánh vào đĩa với đôi mắt sáng rực. (3)
"Đã tốn tiền bỏ hồng bao! Bây giờ phải ăn cho lại vốn!" (1
- Êy! Macaron vị này tôi chưa ăn bao giờ! Tôi phải ăn thử cái này! Cái này! Cả cái này nữa!!
- Gắp đầy đĩa luôn rồi kìa! Cậu định ăn tráng miệng thay món chính hay gì??
- Cậu giữ thể diện làm cái quái gì chứ? Mau ăn đi, ăn no bụng rồi hai người họ phát cẩu lương chúng ta không chứa nổi cơm cún thì lòng sẽ không đau nữa!
- Ây zo hôm nay Hạo bánh bao của chúng ta thông minh phết nhỉ! Nói hay lắm!! Vậy chắc chúng ta phải ăn no một chút mới được!
- Nhưng mà, sao vẫn chưa thấy cẩu đần của chúng ta thế nhỉ!?
Bỗng sự xuất hiện của hai nhân vật lớn đã làm náo động cả hội trưởng sảnh lớn của khu nghỉ dưỡng thiên đường. Một chiếc xe Audi đen tuyền dừng trước sảnh sờ của khách sạn. Thấy thế Phi Hạo, Chí Kiên cùng Tùng Cương chạy ra hóng biến.
- Nhắc tào tháo là tào tháo đến! Nhìn bọn họ xuất hiện màu mè chưa kìa!
"Đó...Đó không phải là Hàn thiếu gia và phu nhân của anh ta hay sao?? Hai nhân vật lớn này có tầm ảnh hưởng ghê gớm thật đấy!"
Từ Ân và Quân Dật bước xuống xe, một hào quang lấp lánh phát ra từ người của cặp đôi nam nữ chính này. Trông họ sang chảnh và vô cùng quý phái, Từ Ân với chiếc váy đuôi cá màu xanh ngọc bích kết hợp cùng đôi đồng tử cùng màu trong trẻo, nhìn cô ả tựa như một nàng nhân ngư xinh đẹp đang tay trong tay cùng chàng hoàng tử của mình. Quân Dật với vẻ ngoài anh tú, chiếc nơ đỏ màu rựu vang thắt trên cổ áo làm tăng thêm vẻ lịch lãm của anh ta.
- Chúng ta không thể thua thiệt cặp đôi cô dâu chú rể đó! Càng không để hai người họ dìm hàng chúng ta được! Vợ nhỉ!? (2
Quân Dật nhìn cô vợ nhỏ của mình rồi cười đắc ý.
- Anh đó! Chỉ hơn thua là giỏi, không lớn được là bởi thế! Cứ như con nít ấy!
- Trước mặt em! Đứa con nít này nguyện không bao giờ lớn
Hôm nay cô dâu của anh ta vô cùng xinh đẹp, với cách trang điểm nhẹ nhàng cùng chiếc váy cưới trắng có độ phồng ở váy tạo cảm giác bồng bềnh như một nàng cô chúa bước ra từ xứ sở thần tiên diệu kì. Cô dâu An Hy bây giờ không cầu kì nhưng cũng chả đơn điệu, nàng tiên nhỏ với mái tóc nâu vàng hạt dẻ được điểm lên một chiếc khăn voan trắng trông vô cùng dịu dàng và đáng yêu. Đôi đồng tử ánh tím khẽ chớp nhẹ, nếu nhìn kĩ có thể thấy được sự hạnh phúc trong màu mắt xinh đẹp của cô nàng, đôi môi hồng anh đào cũng vì ngày vui này mà cong lên trông thấy.
Nàng thơ với dáng vẻ xinh đẹp hệt thiên sứ ấy trên tay cầm một bó hoa cưới, ngồi trong phòng trang điểm cô dâu mà hồi hộp không thôi. Căn phòng chỉ mỗi mình cô, vì thế có thể nghe thấy tiếng con tim đang đập loạn lên vì phấn khích. Bỗng Từ Ân, Vy Vy và Noãn Sam mở cửa phòng bước vào, liền chạy đến ôm lấy cô bạn của bọn họ mà ríu rít chúc mừng:
- Hy Hy! Công chúa nhỏ của bọn tớ hôm nay đẹp quá!!!
- Đúng đúng! Cứ như là xé truyện bước ra ấy! Chị Hy Hy quả thật rất xinh đẹp! Viễn ca ca đúng là rất may mắn đó nha!
- Em gái, chúc mừng hôn lễ của hai đứa! Hy Hy nhà chúng ta đẹp lắm!
- Em cảm ơn mọi người nhiều lắm!!! Ân Ân à, chị Vy Vy cả Noãn Sam nữa! Rất cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của tớ! Hy Hy rất vui!
Từ Ân thấy rõ sự hạnh phúc trong nụ cười đáng yêu ấy của cô bạn mà lòng cũng vui thay cô đôi phần, cười tươi Từ Ân ôm lấy An Hy rồi vỗ nhẹ lưng cô bạn mà thủ thỉ:
- Cuối cùng ngày mà cô gái ngốc nhà cậu mong chờ cũng đã diễn ra rồi nè! Hết ghen tị với chị em tốt của cậu chưa nhỉ!?
- Ai...Ai nói là tớ ghen tị chứ hả!?? Không có à nha!
- Thôi chị đừng chối nữa! Em còn phát hiện ra sự phiền muộn trong nụ cười gượng gạo của chị lúc ấy nữa đó!
- Em đó! Còn bỏ về một mình kia mà, có chờ ai đâu chứ!
- Ơ ơ...Mọi người hùa nhau ăn hiếp tớ!!
An Hy không ngờ các chị em tốt của cô lại để ý cô đến vậy, tất cả những cảm xúc buồn bã tiêu cực vào hôm lễ cưới ấy đều được cô giấu rất kỹ như thế nhưng họ lại lập tức phát hiện ra. Quả thật kiếp này cô sống không chút uổng phí! Tất cả những gì các kiếp sống trước cô không có được, kiếp này đều đến với An Hy theo cách đẹp đẽ nhất!
Chắc hẳn thượng đế đang bù đắp và lấp đầy khoảng trống trong cuộc đời của cô nàng, còn anh ấy chính là mảnh ghép duy nhất lấp đầy bức tranh tình cảm còn gian dở của cô. (1)
"Cảm ơn ngài đã mang con đến với thế giới ngọt ngào này một lần nữa! Cảm
ơn ngài vì đã cho con gặp lại vì tinh tú ấy! Con nhất định sẽ nắm thật chặt những gì con đang có, và sẽ không để bất cứ ai cướp nó khỏi con nữa!!"
Các chị em tốt, gia đình tuyệt vời,...Và cả bạn đời hoàn hảo! Thượng để đúng là đã thiên vị nàng nữ phụ này quá rồi! (3)
...
Lưu Viễn cứ liên tục đi lui đi tới nơi diễn ra hôn lễ, tay chống cằm mà thở dài lo lắng, trong lòng cứ có một cảm giác hồi hộp, nôn nao đến khó tả, hôm nay là ngày vui cả đời của anh và cô nên có lẽ tên nam nhân này đang vui như nở hàng trăm bông hoa trong khu vườn nội tâm nho nhỏ ấy mất rồi.
Quân Dật nhìn người anh em tốt của mình đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh ta cười nham hiểm rồi tiến đến vỗ một phát trời giáng vào vai anh bạn mà cười vô cùng đắc ý.
- Người anh em!!! Lần đầu làm chú rể còn bỡ ngỡ quá sao hả!? Cần anh đây truyền chút kinh nghiệm không? (5)
- A ha ha...Kinh nghiệm con khỉ! Tôi còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ hài hước của cẩu đần nhà cậu trong ngày trọng đại của cậu đấy, thật là tiết quá!
- Vãi thật! Nhắc mới nhớ tên hồ ly thối nát nhà cậu còn không thèm có mặt trong lễ cưới của tôi! Tiền hồng bao, trừ vào tiền mừng cưới của cậu đi!!
- Thật là! Tên cún vàng họ Hàn ghi thù cũng quá là dai rồi!
Giây phút này cuối cùng cũng đã đến!
Hôn lễ được tổ chức ngoài trời, dưới bãi biển xanh trong trẻo, màu trời dịu dàng cùng nắng ấm và gió biển, tạo cảm giác thật tươi mới thật nên thơ.
Chú rể Lưu Viễn đứng trên sân khấu, ánh mắt nhìn xuống tất cả các quang khách cùng người thân và bạn bè của anh mà đổ mồ hôi, có lẽ anh đang rất là hồi hộp. Không biết cô dâu của anh, sẽ xinh đẹp đến thế nào?
Mẹ và bố cùng mẹ vợ của anh ngồi dưới cũng cười tủm tỉm vì sự hồi hộp lo lắng của cậu con trai trong ngày trọng đại nhất của mình.
"Được thấy con khỏe mạnh lớn lên, được thấy con mỉm cười hạnh phúc trong hôn lễ của bản thân, bố mẹ cũng đã rất mãn nguyện!"
Lưu Viễn lo lắng đến mức cứ liên tục lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, tay vuốt vuốt lồng ngực không ngừng trấn an bản thân. Bỗng giọng của MC cất lên đã cắt ngang những dòng suy nghĩ của Lưu Viễn, khiến anh chợt lấy lại bình tĩnh.
- Xin mời các vị quan khách hướng mắt về cuối sân khấu! Để chào đón cô dâu xinh đẹp của chúng ta!ll
Đồng loạt tất cả các quan khách cùng nhau hướng về cuối sân khấu, một bóng hình lấp lánh xinh đẹp từ từ đi đến trong sự reo hò cảm thán của mọi người.
- Xin mời cô dâu Lục An Hy tiến lên lễ đường!
An Hy nhẹ nhàng suất hiện hệt như một thiên sứ với bộ váy cưới trắng tuyệt đẹp. Thảm đỏ trải dài tựa một con đường dẫn đến tình yêu ngọt ngào của cô và anh, từng bước chân, từng cử chỉ ôn nhu thanh lịch cành làm cô dâu của chúng ta càng toát lên vẻ kiêu sa thoát tục. Chiếc váy cưới trắng đơn điệu với hai dây thắt nơ không những khiến cô trẻ trung mà còn làm An Hy trở nên xinh đẹp đến mê người, một chiếc dây đeo cổ làm nổi bật xương quai xanh cân đối cùng bờ vai nhỏ nhắn trắng trẻo của An Hy. (1)
Đằng sau lớp khăn voan mờ ảo ấy là một nhan sắc xinh đẹp động lòng người, diện mạo ngọt ngào và dịu dàng hệt như một tiên tử đang lẩn trốn trong khu vườn thần tiên kì diệu. Đôi đồng tử ánh tím khẽ nhìn xung quanh, thấy tất cả người thân và bạn bè đều có mặt đông đủ để chúc phúc cho ngày vui của cô khiến An Hy hạnh phúc đến ngỡ ngàng, đôi môi hồng cũng vì thế mà mỉm cười rạng rỡ.
"An Hy trông thật xinh đẹp!!"
Đi cạnh cô là bố Tấn, khoác tay con gái cùng cô bước vào lễ đường. Đi đến tận bây giờ vẫn luôn là người nhà của cô, và đặt biệt là bố. Ông luôn luôn đứng đằng sau cổ vũ cho từng bước tiến của cuộc đời An Hy, là người ủng hộ cô và luôn thương cô vô điều kiện.
"Bố! Người đàn ông đầu tiên đã khiến cuộc đời của con thêm tươi đẹp!"
Tiến gần đến Lưu Viễn, người đàn ông thứ hai và cũng là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời An Hy. Bộ vest đen cùng chiếc nơ cùng màu được thắt ở cổ áo sơ mi càng làm rõ sự cao lãnh và cuốn hút của anh ta. Mái tóc xanh đen được tạo kiểu gọn gàng, đôi đồng tử ánh xanh ma mị sắc sảo, sóng mũi cao tinh tế cùng nụ cười rực rỡ, lại tăng thêm vẻ ngoài lịch lãm của anh ta. Trông anh chàng như một hoàng tử trong mơ của mọi cô công chúa. (4)
Tống Lưu Viễn, một chàng trai có vẻ đẹp tựa yêu hồ mê muội con người. Giờ đã thuộc quyền sở hữu của một nàng tiên nhỏ!
Hai người vừa nhìn thấy nhau đã chẳng kìm được lòng mình mà nở nụ cười hạnh phúc, bố nhẹ nhành buông tay con gái, cầm lấy bàn tay mềm mại của cô đặt vào lòng bàn tay của Lưu Viễn rồi nghẹn ngào, ông nói:
- Bố..Bố giao con bé lại cho con....Giao báu vật quý giá nhất nhà bố cho con nắm giữ, nhất định không được làm con bé đau lòng con nhớ chưa...Lưu Viễn, bố tin con! (3)
- Bố à...Con hứa sẽ không làm bố thất vọng đâu!!! Xin bố hãy tin ở con, con nhất định sẽ nâng niu báu vật mà bố gửi gắm!
Vương Tấn cười mãn nguyện rồi cũng về với bà vợ xinh đẹp của mình dưới khán đài, ông ôm lấy vợ rồi bật khóc hệt như một đứa trẻ to xác ích kỷ. Sự tiết nuối lẫn lưu luyến theo nước mắt mà chảy hết ra ngoài. Dĩ Phương ôm lấy ông chồng của mình rồi vỗ nhẹ vào lưng ông mà an ủi: (5)
- Thôi nào, thôi nào, ngày vui của con gái sao lại khóc thế này! Tôi biết, tôi biết ông cố gắng đưa con bé lên đến lễ đường chắc hẳn ông đã kìm nén lắm mà! Không khóc nữa không khóc nữa!
- Tấn đại ca như ông mà cũng rơi lệ nữa hả!?
Ôi trời nhìn hai nó đứa đẹp đôi chưa kìa!!
Phụ huynh ngồi với nhau mà thầm vui trong lòng.
Lưu Viễn nhìn cô dâu xinh đẹp của mình trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi ấy, anh không tài nào kìm nổi sự xúc động trong lòng. Hai hàng nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má, cô dâu cười tươi ôm lấy mặt chú rể rồi lau nhẹ đi những giọt nước mắt ấy của anh mà nhỏ giọng: (3
- Ơ kìa? Có ai kết hôn với cô dâu xinh đẹp thế này mà lại khóc bao giờ?
- Tại...Tại...Hức...Anh...Hạnh phúc quá!!...Vợ anh đẹp quá!...Anh thật sự không kìm lòng được...
Hai người đàn ông của cuộc đời cô lại cùng bật khóc trong chính ngày vui của An Hy!
- Cuối cùng em...Cũng chính thức thuộc về anh rồi!
MC cũng vì cảnh tượng hạnh phúc này mà đầu mũi cũng cay cay, ông lên tiếng:
- Nào nào! Bây giờ cô dâu và chú rể cùng hướng mặt vào nhau và trao cho nhau lời tuyên thệ tuyệt vời nhất để chứng minh cho tình yêu của hai người đi nào!
Lưu Viễn nắm chặt lấy bàn tay cô dâu của mình mà nói với giọng đầy kiên định:
-
- Tôi Tống Lưu Viễn nhận cô dâu Lục An Hy làm vợ, hứa cả đời này chỉ thuộc về em, yêu mỗi em và cưng chiều mỗi em! Nguyện là nam nhân của em cả đời, không bao giờ rời xa em! Dù là khi thịnh vượng hay gian nan cũng sẽ một lòng bên cạnh em không rời, Khi ốm đau hay những lúc khỏe mạnh vẫn sẽ luôn ở bên An Hy và trải qua cùng em cho đến khi bạc đầu! Lục An Hy! Anh yêu em!!!!
- Tôi! Lục An Hy nhận Tống Lưu Viễn làm chồng, hứa cả đời này chỉ bên anh, yêu anh và mãi mãi thuộc về anh! Nguyện làm công chúa để anh cưng chiều, nguyện làm người bạn đời bên anh lúc anh hạnh phúc và buồn bã, lúc khỏe mạnh hay ốm đau, lúc thành công hay thất bại, luôn san sẻ và cùng anh trải qua sự ngọt ngào của thế giới! Tống Lưu Viễn!! Em yêu anh!!
Họ trao nhẫn cưới cho đối phương, nước mắt hạnh phúc cứ tuôn trào không dứt. Hai chiếc nhẫn đã vào khít ngón áp út của hai người, cặp nhẫn kim cương được tạo hình mặt trăng và mặt trời y hệt chiếc vòng cặp của cô và anh. Gỡ bỏ chiếc vòng tình bạn, đeo lên chiếc nhẫn cưới, cởi bỏ bộ đồng phục học sinh mặc lên mình lễ phục cho ngày trọng đại nhất cuộc đời. Là điều hạnh phúc nhất của những cặp đôi yêu nhau.
"Từ học đường, em và anh đã cùng nhau đi một quãng đường rất dài mới có thể đến được bây giờ, mới có thể tay trong tay mỉm cười hạnh phúc bước vào lễ đường của chúng ta!"
Lưu Viễn mừng rỡ, ôm chặt lấy báu vật của anh ta rồi thủ thỉ:
- Đeo chiếc nhẫn này rồi, em chính là người con gái cuối cùng của cuộc đời Tống Lưu Viễn này! An Hy à...Cảm ơn em..Cảm ơn em vì đã chọn anh..Cảm ơn em vì đã đồng ý và chấp nhận anh..
- Bây giờ cô dâu chú rể hãy trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt nhất, hãy thể hiện tình cảm của hai người vào nụ hôn này đi nào!
Vén tấm khăn voan trắng lên Lưu Viễn choàng nhẹ lên đầu anh. Bây giờ mới có thể nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người anh yêu rõ như vậy, không kìm nổi lòng mình, anh ôm lấy má An Hy rồi hôn vào môi cô, trao cho cô nụ hôn chân thành và nồng nhiệt nhất.
-
"Cứ tưởng rằng anh mãi chỉ có thể đơn phương em, cứ tưởng rằng chỉ có thể lấy thân phận bạn thân để quan tâm chăm sóc em. Nhưng ai ngờ được, bạch nguyệt quang trong lòng bấy lâu nay lại trở thành nốt chu sa đỏ thẫm in sâu trước lồng ngực."
Họ đẹp đôi thật đấy! Tùng ca ca nhỉ?!
- Em có muốn như họ không? Noãn Sam tiểu thư? 1
- Em bằng lòng!
Tùng Cương cùng cô bạn gái bé nhỏ của anh thì thầm to nhỏ vào tai nhau rồi cười tủm tỉm, Quân Dật, Từ Ân lại nắm chặt tay nhau hồi tưởng lại ngày vui của hai người rồi bất giác mà cười thầm hạnh phúc. Chí Kiên và Phi Hạo lại cảm thấy quá đỗi ghen tị, thấy người anh em tốt của họ hạnh phúc như vậy cũng vui thay cậu ấy. Mặc dù đã ăn rất nhiều phòng trường hợp ăn cẩu lương của bọn họ nhưng dù dạ dày có ăn nhiều thế nào, trái tim vẫn rất trống vắng!
- Tôi và cậu chắc cũng đến lúc phải tìm bạn đời rồi!
- Tìm cô em chân dài nào đó kết thân, nhớ là giới thiệu cho anh em nữa đấy!
Triết Vũ cùng cô giáo nhỏ Đường Vy Vy của mình ngồi dưới khán đài cũng thầm chúc phúc cho cặp đôi trẻ, anh và An Hy dù hay cãi nhau là thế nhưng thấy em gái lấy chồng lại cảm thấy trống vắng đến lạ kì. Sẽ chẳng còn ai giành ăn với anh nữa, sẽ chẳng còn ai mỗi ngày chọc ghẹo rồi hơn thua với anh nữa. Triết Vũ không kìm nổi xúc động mà cay cay nơi khóe mắt. Cô em gái tiểu quỷ tinh nghịch của anh, bây giờ đã đi lấy chồng mất rồi!
- Sao vậy? Trò tiểu Vũ đây là đang luyến tiết hay sao?
- Cô...Cô nói linh tinh gì vậy! Em không có nhé! Nó suốt này chọc tức em! Tiễn được nó đi, em phải mừng mới phải! Sao lại luyến tiết cho được!
- Ôi trời! Bác sĩ ngoại khoa Lục Triết Vũ nói dối tệ quá đi mất!
- Cô có tin sau hôn lễ của bọn nó là tiệc cưới của chúng ta không hả? Ở đó mà trêu chọc tôi! (2
- Hahaa! Đường Vy Vy này rất mong chờ lời cầu hôn của bác sĩ Vũ đó nha!
Sau nụ hôn nồng nhiệt đầy mật ngọt ấy Lưu Viễn nắm chặt lấy tay An Hy, dẫn cô chạy thẳng ra bờ biển trong xanh tươi đẹp. Tay anh cầm theo một chùm bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ rồi vừa chạy anh vừa thả từng quả bóng một. Từng chiếc bóng bay từ từ bay lên khoảng trời xanh cao rộng ấy, tựa như hàng ngàn bông hoa trôi bồng bềnh trong sắc xanh xinh đẹp của bầu trời làm khung cảnh càng thêm lãng mạn.
Rồi anh từ từ dẫn cô chạm nhẹ vào nước biển trong trẻo mát rượi ấy, lướt qua từng con sóng trắng xóa êm dịu. Lưu Viễn nắm lấy tay An Hy, cùng nhau vui đùa với những con sóng lăn tăn và nước biển mát lành, cùng nhau ngắm lấy bầu trời dành riêng cho hai người, cùng nghiệm lại tất cả những khoảnh khắc có nhau trong thế giới của đối phương. (4)
- Vợ à~ Cảm ơn em..Cảm ơn em nhiều lắm! Cảm ơn nàng công chúa xinh đẹp này đã bước chân vào thế giới đơn điệu của anh, em chính là nốt nhạc êm dịu nhất trong khúc nhạc buồn tẻ, là một tia nắng chiếu qua khung cửa sổ u tối, là bông hoa rực rỡ nhất trong cánh đồng màu xanh buồn bã...Hôm nay...Là ngày mà có lẽ cả đời này anh sẽ chẳng bao giờ quên được...Cái ngày, người con gái mà cả đời này anh nguyện trao cả trái tim...Đồng ý gã cho anh!
- Chồng à....Kể từ giây phút này...Chúng ta..Cùng nhau tận hưởng sự ngọt ngào của thế giới này có được không?
-
Dạ được!!!
Anh cười tươi rạng rỡ ôm lấy cô vợ nhỏ của mình rồi nhấc bổng cô lên cao, An Hy cũng hạnh phúc đến nổi cười tươi tít cả mắt. Có lẽ giây phút này chính là minh chứng cho một cuộc đời mới, chính giây phút này chàng trai với 4 kiếp yêu thầm một cô gái đã có thể đường đường chính chính có được hạnh phúc riêng thuộc về mình!
"Nếu có kiếp sau, anh nhất định phải hối lộ với ông trời, để có thể gặp em và yêu em một lần nữa!"
"ĐÓA HOA TÌNH YÊU
ĐANG NỞ RỘ TRONG LÒNG
BẤY LÂU NAY
CŨNG ĐÃ CÓ THỂ ĐƯỜNG HOÀNG
MÀ TẶNG EM!"
Lục An Hy! Tiểu tổ tông của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.