Chương 24: Phiên Ngoại 2: Đừng ăn thịt ta!!!
Quả Quýt Nhỏ
04/09/2024
Trong cái không khí vui tươi, náo nhiệt của tết trung thu ở thành Vân Tiêu. Khắp nơi, mọi nhà đều treo đèn lồng cầu mong một đêm tết trung thu bình an và no ấm. Khiến thành Vân Tiêu được nhuộm đầy sắc đỏ. Hòa lẫn với ánh đèn là ánh sáng trong trẻo của viên ngọc trai đang được treo lơ lửng trên tấm vải màu đen tuyền huyền ảo, điểm lên nó là những vì sao nhỏ lấp lánh.
Mọi người đổ xô ra đường xem náo nhiệt, xem những con Lân mình đầy màu sắc cùng dòng người múa nhảy.
Tiếng trống, tiếng chiêng vang xa đến từng hẻm nhỏ của thành Vân Tiêu.
Trên con đường đông người tấp nập và nhộn nhịp đó, một cô nương dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo khoắc lông trắng tinh mềm mại nhìn y hệt một chú thỏ ngọc. Đôi má ửng hồng và đôi đồng tử màu tím nhạt lại khiến nàng càng thêm đáng yêu. Nàng ta tung tăng, tay cầm chiếc quạt tròn phe phẩy. Chú thỏ ngọc mềm mại ấy hòa vào dòng người, ngó nghiêng, ngó dọc có vẻ rất tò mò. Gương mặt hiện rõ sự phấn khích.
- Không ngờ ở trần gian lại thú vị như vậy!! Cái thứ đang phát sáng đó thì gọi là đèn lồng? Oa! còn thứ mềm mềm như đám mây đó được gọi là gì nhỉ!?
Nhìn thấy rất thú vị nàng ấy chạy đến một gian hàng nhỏ, nơi có ông chủ đang làm kẹo bông, từng sợi đường nhỏ đan xen nhau trông rất vui mắt. Thấy tiểu cô nương tò mò như vậy ông chủ liền hỏi:
Tiểu cô nương! có vẻ là chưa nhìn thấy thứ này bao giờ phải không?! Có muốn ăn thử không?Ông chủ! cái này là gì thế?Nó được gọi là kẹo bông gòn. Đây! cô nương ăn thử điNói xong ông ấy đưa cho tiểu cô nương một cây kẹo bông màu hồng phấn.
Ta....ta không có tiền! ta không nhận được đâu!!Không sao coi như quà gặp mặt!
- Cảm cảm ơn ông chủ!! ta sẽ ăn thật ngon!
Vừa đi vừa ăn cây kẹo bông mềm mại ấy lại khiến trong lòng vui lạ thường. Tiểu cô nương nghĩ thầm trong lòng, chiếc bụng nhỏ bắt đầu khởi nghĩa.
- Haizzzz phải làm sao đây! ta không có tiền, không mua được gì hết...nghe nói ở nơi này có loại bánh mà chỉ trung thu mới có, nghe nói nó ngon lắm, ăn vào là nhớ một đời! ta muốn ăn! muốn ăn quá đi mất!!!! ta cũng không biết ở đây tiền có nghĩa là gì nhỉ? bây giờ ta đói quá! làm sao đây!!
Đi được một lúc, cô nương ấy dừng lại trước một tiệm bánh có tên Nguyệt Hạ. Một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp tiệm. Ngửi thấy mùi hương ấy bụng của nàng lại báo động. Bước vào quán mọi người ăn uống rất vui vẻ, trên bàn của họ là những chiếc bánh trung thu nhiều màu sắc. Bà chủ quán lanh miệng mời khách
Tiểu cô nương xinh đẹp mau ngồi đi ngồi đi!!A! cái này được gọi là bánh trung thu sao?Đúng rồi! đúng rồi! chỉ có trung thu chúng tôi mới làm nó thôi đấy!! ăn một lần nhớ một đời.Nghe thấy vậy, tiểu cô nương hớn hở đến lạ thường, lòng thầm nghĩ
- Thì ra đây là chiếc bánh mà mình muốn được nếm thử một lần trong đời! chiếc bánh mà mình phải rất vất vả mới xin được xuống trần gian để được ăn thử!! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!!
Nhưng mà ...mình không có tiền!! phải làm sao ăn được nó bây giờ!!?
Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, va phải một nam nhân mặc Hán phục màu đỏ sẫm, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hồ ly đang ngồi uống rượu một mình, không thể nhìn rõ dung nhan nhưng lại toát ra khí chất rất đặc biệt.
Chắc hẳn hắn ta nhan sắc không tầm thường.
trên bàn của nam nhân ấy là một đĩa bánh trung thu vừa mới được mang lên. Nhìn thấy vậy hai mắt của nàng ta sáng rực, chạy đến bên bàn của vị nam nhân kia nhìn chằm chằm đĩa bánh trung thu của hắn.
Thấy vậy hắn ta không vội mà chỉ rót một ly rượu đặt xuống bàn, nhìn lên phía cô nương ấy giọng của hắn trầm pha chút lạnh lùng nói:
- Hửm! cô nương đây muốn nhờ vả ta gì sao!?
Tiểu cô nương nắm chặt tay, nuốt nước bọt và dứt khoắc nói một cách rất ngây thơ
- Ta..! vị ca ca này có thể cho ta xin một cái bánh được không!!?
Nghe thấy câu nói ngốc nghếch, đáng yêu của tiểu cô nương ấy, hắn ta không tự chủ được mà bật cười.
Hahaa được! (5°Vị ca ca này nói thật chứ!!Nhưng mà...ta không định cho không vị tiểu thư này đâu!
Hắn ta chống cằm nghiêng đầu cười đểu nhìn về phía con thỏ nhỏ đang khó hiểu, và nói
- Uống với ta một ly, ta cho cô một cái bánh! đồng ý không?
Không đợi hắn ta nói tiếp câu, tiểu cô nương này đã đồng ý mà chả cần suy nghĩ.
- Ta đồng ý!! ta đồng ý với huynh
Cô ấy ngồi xuống bàn, tư thế sẵn sàng để nhận bánh, tò mò hỏi tên nam nhân ấy
Vị ca ca này! ta nên xưng hô với huynh như nào?Cứ gọi Lưu Viễn là được.Ta tên là An Hy!!An trong bình an và Hy trong vui vẻ, may mắn!!
An Hy cầm ly rượu lên cụng nhẹ vào ly của Lưu Viễn, uống sạch một hơi hết cạn ly rượu mà chẳng hề hay biết, tửu lượng của nàng rất kém.
Ha ta uống hết rồi nhé! vị ca ca này không được nuốt lời đâu đấy!Không ngờ cô nương lại dạn như vậy đấy! Nào đây, của tiểu cô nươngLấy một chiếc bánh trung thu đưa vào đĩa của An Hy.
Nào thêm ly nữa đi!! ta muốn có nhiều bánh!!Được được!!An Hy nâng ly rượu lên, Lưu Viễn rót đầy ắp chả nể nang gì, bầu không khí của mùa thu pha lẫn hương rượu cay nhẹ thật khiến người ta ngây ngất. Ánh trăng soi nhẹ ánh lên gương mặt được che đi bởi chiếc mặt nạ ấy, không hiểu sao lại có thể đẹp như thế.
Lưu Viễn nâng cốc rượu lên uống, chân đặt lên ghế, tay tựa vào đầu gối cái dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa ngang tàng.
Tiểu cô nương vì tửu lượng kém, uống được năm ly đã nằm bẹp xuống bàn, hai má vì say mà đỏ ửng lên. Do nàng uống quá chén nên đĩa bánh từ đó cũng đầy ắp.
Ánh mắt lim dim như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nàng nhìn lên phía Lưu Viễn, hình như đã bị đôi mắt tựa trời sao kia thu hút, nàng cứ nhìn chăm chăm hắn, lòng thầm khen ngợi
- Không ngờ....ừm. .ừm ở...trần gian lại có.. nam nhân....đẹp đến vậy. .ừm...
Gió thu nhẹ thoảng xen lẫn hương rượu, pha thêm vị ngọt thanh của ánh trăng làm bầu không khí thật ám muội.
Màn đêm bao trùm, yên tĩnh đến lạ thường, có lẽ vì quá hợp nhau nên hai người cứ uống, cứ rót rượu, cứ tâm sự.
Nên cũng chẳng ai để ý đến thời gian nữa. Quán cũng đã thưa người, người dân cũng đã ai về nhà nấy. Trung thu có lẽ cũng sắp kết thúc rồi!
Hội chợ đông người nhộn nhịp, giờ chỉ còn quán này sáng đèn.
Bồng nhiên một làn khói hồng bọc lấy An Hy, tiểu cô nương nhỏ ấy hình như đã quá say quên mất phòng ngự mà đã hiện nguyên hình thành một chú thỏ màu trắng mềm mại mũm mỉm. An Hy thật ra là thỏ ngọc, lén lén lút lút chạy xuống trần gian chỉ vì muốn nếm thử chiếc bánh trung thu, tò mò muốn xem ở trần gian không khí tấp nập như thế nào, ai ngờ lại bị một nam nhân không rõ lai lịch chuốc say.
Trong lúc ngủ mơ nàng thỏ ngọc nhỏ ham ăn cứ luôn miệng nói sảng, tay chân ôm lấy một chiếc bánh trung thu.
- Oa..bánh trung thu ngon quá! ngon quá đi!...ca ca cho ta..thêm một cái nữa nào!...
Thấy vậy Lưu Viễn cũng chẳng bất ngờ, hắn ta xách cổ của chú thỏ mềm mại ấy lên, đưa sát mặt của hắn. Cười đểu
- Uống rượu mà có cả đồ nhắm nữa thì thật tuyệt nhỉ! tiểu thỏ ú?
Thỏ nhỏ An Hy nghe vậy liền lơ mơ mở mắt, nàng giật mình khi thấy tại sao bản thân lại hiện nguyên hình còn bị nam nhân kia xách cổ.
Mắt đối mắt
- Gần...gần quá!
Hắn ta cười lưu manh, đầu của hắn mọc lên hai cái tai, hình như chả muốn che giấu nữa rồi.
Hắn há miệng gần cổ của thỏ con, như muốn cắn một miếng lớn, hai cái răng nanh y hệt mãnh thú của hắn làm
An Hy run rẩy.
Hai chân trước mũm mỉm của nàng vơ loạn xạ, quơ lung tung vùng vẫy
- Hồ..hồ ly! đừng! đừng qua đây! đừng có ăn thịt ta! thịt ta dai lắm! ngài sẽ chê đấy! lúc đó vứt đi sẽ uổng phí lắm!!
Hai chân trước của tiểu thỏ cứ quơ loạn lên, mắt nhắm nghiền vị sợ hãi không cẩn thân quơ trúng mặt nạ của hắn ta, chiệc mặt nạ hồ ly rơi xuống để lộ một khuôn mặt anh tú, tinh xảo cùng đôi mắt tựa các vì sao tuyệt đẹp. Hai má cô thỏ ngốc đỏ ửng, tim đập mạnh đến nỗi sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
- Đẹp!.... đẹp quá!...
Đồng tử của hắn ta co lại, hắn nhíu mày nói nhỏ vào đôi tay đỏ ửng của An Hy.
Sao thấy thế nào?Soái..soái ca! Ở không không!!! đồ lưu manh mau thả ta xuống!!!
Được làm đồ nhắm cho soái ca, tiểu thỏ ú có thích không? (2)Hắn ta lại là một con hồ ly, xảo quyệt. Với cái khoảng cách gần như vậy chẳng cô nương nào có thể không ngượng ngùng, nàng thỏ ú dùng đôi tay nhỏ mềm mại che đi đôi mắt cùng với đôi má đang ửng đỏ. Nhưng lại không cưỡng lại được mà hé tay nhìn lén hắn.
Thấy cô nàng nhìn lén lộ liễu như vậy, con hồ ly đê tiện này còn nhếch mép cười, hắn sờ vào đôi tai đang vếnh lên của An Hy, làm nàng giật mình.
- Ta không ngờ! thỏ ú cũng biến thái như vậy đấy!
Hắn hôn nhẹ vào trán An Hy, nàng hoảng hốt tim giật thót.
- Ngươi!.. ngươi là tên biến thái thì có!! Được!! nếu đã vậy ta không khách sáo đâu nhé!!
Thỏ nhỏ mũm mĩm, lao tới mặt của Lưu Viễn hôn vào môi hắn khiến hắn ta không kịp trở tay, thật sự con hồ ly lưu manh kia không biết sẽ có một ngày hắn bị một con thỏ cướp đi nụ hôn đầu như vậy. Mặt và tai hắn đỏ bừng, lấy tay che miệng.
Thỏ ú!! ngươi!!..Ha... ta đã đánh dấu chủ quyền rồi đấy!! vị ca ca này chạy không thoát ta đâu! ®Thỏ ú vui vẻ nháy mắt với Lưu Viễn Nàng nghĩ thầm trong lòng
- Không ngờ xuống trần gian, ta lại hốt được một soái ca đó nha!! vui quá đi mất!!!
Mọi người đổ xô ra đường xem náo nhiệt, xem những con Lân mình đầy màu sắc cùng dòng người múa nhảy.
Tiếng trống, tiếng chiêng vang xa đến từng hẻm nhỏ của thành Vân Tiêu.
Trên con đường đông người tấp nập và nhộn nhịp đó, một cô nương dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo khoắc lông trắng tinh mềm mại nhìn y hệt một chú thỏ ngọc. Đôi má ửng hồng và đôi đồng tử màu tím nhạt lại khiến nàng càng thêm đáng yêu. Nàng ta tung tăng, tay cầm chiếc quạt tròn phe phẩy. Chú thỏ ngọc mềm mại ấy hòa vào dòng người, ngó nghiêng, ngó dọc có vẻ rất tò mò. Gương mặt hiện rõ sự phấn khích.
- Không ngờ ở trần gian lại thú vị như vậy!! Cái thứ đang phát sáng đó thì gọi là đèn lồng? Oa! còn thứ mềm mềm như đám mây đó được gọi là gì nhỉ!?
Nhìn thấy rất thú vị nàng ấy chạy đến một gian hàng nhỏ, nơi có ông chủ đang làm kẹo bông, từng sợi đường nhỏ đan xen nhau trông rất vui mắt. Thấy tiểu cô nương tò mò như vậy ông chủ liền hỏi:
Tiểu cô nương! có vẻ là chưa nhìn thấy thứ này bao giờ phải không?! Có muốn ăn thử không?Ông chủ! cái này là gì thế?Nó được gọi là kẹo bông gòn. Đây! cô nương ăn thử điNói xong ông ấy đưa cho tiểu cô nương một cây kẹo bông màu hồng phấn.
Ta....ta không có tiền! ta không nhận được đâu!!Không sao coi như quà gặp mặt!
- Cảm cảm ơn ông chủ!! ta sẽ ăn thật ngon!
Vừa đi vừa ăn cây kẹo bông mềm mại ấy lại khiến trong lòng vui lạ thường. Tiểu cô nương nghĩ thầm trong lòng, chiếc bụng nhỏ bắt đầu khởi nghĩa.
- Haizzzz phải làm sao đây! ta không có tiền, không mua được gì hết...nghe nói ở nơi này có loại bánh mà chỉ trung thu mới có, nghe nói nó ngon lắm, ăn vào là nhớ một đời! ta muốn ăn! muốn ăn quá đi mất!!!! ta cũng không biết ở đây tiền có nghĩa là gì nhỉ? bây giờ ta đói quá! làm sao đây!!
Đi được một lúc, cô nương ấy dừng lại trước một tiệm bánh có tên Nguyệt Hạ. Một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp tiệm. Ngửi thấy mùi hương ấy bụng của nàng lại báo động. Bước vào quán mọi người ăn uống rất vui vẻ, trên bàn của họ là những chiếc bánh trung thu nhiều màu sắc. Bà chủ quán lanh miệng mời khách
Tiểu cô nương xinh đẹp mau ngồi đi ngồi đi!!A! cái này được gọi là bánh trung thu sao?Đúng rồi! đúng rồi! chỉ có trung thu chúng tôi mới làm nó thôi đấy!! ăn một lần nhớ một đời.Nghe thấy vậy, tiểu cô nương hớn hở đến lạ thường, lòng thầm nghĩ
- Thì ra đây là chiếc bánh mà mình muốn được nếm thử một lần trong đời! chiếc bánh mà mình phải rất vất vả mới xin được xuống trần gian để được ăn thử!! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!!
Nhưng mà ...mình không có tiền!! phải làm sao ăn được nó bây giờ!!?
Ánh mắt nàng nhìn xung quanh, va phải một nam nhân mặc Hán phục màu đỏ sẫm, trên mặt mang một chiếc mặt nạ hồ ly đang ngồi uống rượu một mình, không thể nhìn rõ dung nhan nhưng lại toát ra khí chất rất đặc biệt.
Chắc hẳn hắn ta nhan sắc không tầm thường.
trên bàn của nam nhân ấy là một đĩa bánh trung thu vừa mới được mang lên. Nhìn thấy vậy hai mắt của nàng ta sáng rực, chạy đến bên bàn của vị nam nhân kia nhìn chằm chằm đĩa bánh trung thu của hắn.
Thấy vậy hắn ta không vội mà chỉ rót một ly rượu đặt xuống bàn, nhìn lên phía cô nương ấy giọng của hắn trầm pha chút lạnh lùng nói:
- Hửm! cô nương đây muốn nhờ vả ta gì sao!?
Tiểu cô nương nắm chặt tay, nuốt nước bọt và dứt khoắc nói một cách rất ngây thơ
- Ta..! vị ca ca này có thể cho ta xin một cái bánh được không!!?
Nghe thấy câu nói ngốc nghếch, đáng yêu của tiểu cô nương ấy, hắn ta không tự chủ được mà bật cười.
Hahaa được! (5°Vị ca ca này nói thật chứ!!Nhưng mà...ta không định cho không vị tiểu thư này đâu!
Hắn ta chống cằm nghiêng đầu cười đểu nhìn về phía con thỏ nhỏ đang khó hiểu, và nói
- Uống với ta một ly, ta cho cô một cái bánh! đồng ý không?
Không đợi hắn ta nói tiếp câu, tiểu cô nương này đã đồng ý mà chả cần suy nghĩ.
- Ta đồng ý!! ta đồng ý với huynh
Cô ấy ngồi xuống bàn, tư thế sẵn sàng để nhận bánh, tò mò hỏi tên nam nhân ấy
Vị ca ca này! ta nên xưng hô với huynh như nào?Cứ gọi Lưu Viễn là được.Ta tên là An Hy!!An trong bình an và Hy trong vui vẻ, may mắn!!
An Hy cầm ly rượu lên cụng nhẹ vào ly của Lưu Viễn, uống sạch một hơi hết cạn ly rượu mà chẳng hề hay biết, tửu lượng của nàng rất kém.
Ha ta uống hết rồi nhé! vị ca ca này không được nuốt lời đâu đấy!Không ngờ cô nương lại dạn như vậy đấy! Nào đây, của tiểu cô nươngLấy một chiếc bánh trung thu đưa vào đĩa của An Hy.
Nào thêm ly nữa đi!! ta muốn có nhiều bánh!!Được được!!An Hy nâng ly rượu lên, Lưu Viễn rót đầy ắp chả nể nang gì, bầu không khí của mùa thu pha lẫn hương rượu cay nhẹ thật khiến người ta ngây ngất. Ánh trăng soi nhẹ ánh lên gương mặt được che đi bởi chiếc mặt nạ ấy, không hiểu sao lại có thể đẹp như thế.
Lưu Viễn nâng cốc rượu lên uống, chân đặt lên ghế, tay tựa vào đầu gối cái dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa ngang tàng.
Tiểu cô nương vì tửu lượng kém, uống được năm ly đã nằm bẹp xuống bàn, hai má vì say mà đỏ ửng lên. Do nàng uống quá chén nên đĩa bánh từ đó cũng đầy ắp.
Ánh mắt lim dim như có thể ngủ bất cứ lúc nào, nàng nhìn lên phía Lưu Viễn, hình như đã bị đôi mắt tựa trời sao kia thu hút, nàng cứ nhìn chăm chăm hắn, lòng thầm khen ngợi
- Không ngờ....ừm. .ừm ở...trần gian lại có.. nam nhân....đẹp đến vậy. .ừm...
Gió thu nhẹ thoảng xen lẫn hương rượu, pha thêm vị ngọt thanh của ánh trăng làm bầu không khí thật ám muội.
Màn đêm bao trùm, yên tĩnh đến lạ thường, có lẽ vì quá hợp nhau nên hai người cứ uống, cứ rót rượu, cứ tâm sự.
Nên cũng chẳng ai để ý đến thời gian nữa. Quán cũng đã thưa người, người dân cũng đã ai về nhà nấy. Trung thu có lẽ cũng sắp kết thúc rồi!
Hội chợ đông người nhộn nhịp, giờ chỉ còn quán này sáng đèn.
Bồng nhiên một làn khói hồng bọc lấy An Hy, tiểu cô nương nhỏ ấy hình như đã quá say quên mất phòng ngự mà đã hiện nguyên hình thành một chú thỏ màu trắng mềm mại mũm mỉm. An Hy thật ra là thỏ ngọc, lén lén lút lút chạy xuống trần gian chỉ vì muốn nếm thử chiếc bánh trung thu, tò mò muốn xem ở trần gian không khí tấp nập như thế nào, ai ngờ lại bị một nam nhân không rõ lai lịch chuốc say.
Trong lúc ngủ mơ nàng thỏ ngọc nhỏ ham ăn cứ luôn miệng nói sảng, tay chân ôm lấy một chiếc bánh trung thu.
- Oa..bánh trung thu ngon quá! ngon quá đi!...ca ca cho ta..thêm một cái nữa nào!...
Thấy vậy Lưu Viễn cũng chẳng bất ngờ, hắn ta xách cổ của chú thỏ mềm mại ấy lên, đưa sát mặt của hắn. Cười đểu
- Uống rượu mà có cả đồ nhắm nữa thì thật tuyệt nhỉ! tiểu thỏ ú?
Thỏ nhỏ An Hy nghe vậy liền lơ mơ mở mắt, nàng giật mình khi thấy tại sao bản thân lại hiện nguyên hình còn bị nam nhân kia xách cổ.
Mắt đối mắt
- Gần...gần quá!
Hắn ta cười lưu manh, đầu của hắn mọc lên hai cái tai, hình như chả muốn che giấu nữa rồi.
Hắn há miệng gần cổ của thỏ con, như muốn cắn một miếng lớn, hai cái răng nanh y hệt mãnh thú của hắn làm
An Hy run rẩy.
Hai chân trước mũm mỉm của nàng vơ loạn xạ, quơ lung tung vùng vẫy
- Hồ..hồ ly! đừng! đừng qua đây! đừng có ăn thịt ta! thịt ta dai lắm! ngài sẽ chê đấy! lúc đó vứt đi sẽ uổng phí lắm!!
Hai chân trước của tiểu thỏ cứ quơ loạn lên, mắt nhắm nghiền vị sợ hãi không cẩn thân quơ trúng mặt nạ của hắn ta, chiệc mặt nạ hồ ly rơi xuống để lộ một khuôn mặt anh tú, tinh xảo cùng đôi mắt tựa các vì sao tuyệt đẹp. Hai má cô thỏ ngốc đỏ ửng, tim đập mạnh đến nỗi sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
- Đẹp!.... đẹp quá!...
Đồng tử của hắn ta co lại, hắn nhíu mày nói nhỏ vào đôi tay đỏ ửng của An Hy.
Sao thấy thế nào?Soái..soái ca! Ở không không!!! đồ lưu manh mau thả ta xuống!!!
Được làm đồ nhắm cho soái ca, tiểu thỏ ú có thích không? (2)Hắn ta lại là một con hồ ly, xảo quyệt. Với cái khoảng cách gần như vậy chẳng cô nương nào có thể không ngượng ngùng, nàng thỏ ú dùng đôi tay nhỏ mềm mại che đi đôi mắt cùng với đôi má đang ửng đỏ. Nhưng lại không cưỡng lại được mà hé tay nhìn lén hắn.
Thấy cô nàng nhìn lén lộ liễu như vậy, con hồ ly đê tiện này còn nhếch mép cười, hắn sờ vào đôi tai đang vếnh lên của An Hy, làm nàng giật mình.
- Ta không ngờ! thỏ ú cũng biến thái như vậy đấy!
Hắn hôn nhẹ vào trán An Hy, nàng hoảng hốt tim giật thót.
- Ngươi!.. ngươi là tên biến thái thì có!! Được!! nếu đã vậy ta không khách sáo đâu nhé!!
Thỏ nhỏ mũm mĩm, lao tới mặt của Lưu Viễn hôn vào môi hắn khiến hắn ta không kịp trở tay, thật sự con hồ ly lưu manh kia không biết sẽ có một ngày hắn bị một con thỏ cướp đi nụ hôn đầu như vậy. Mặt và tai hắn đỏ bừng, lấy tay che miệng.
Thỏ ú!! ngươi!!..Ha... ta đã đánh dấu chủ quyền rồi đấy!! vị ca ca này chạy không thoát ta đâu! ®Thỏ ú vui vẻ nháy mắt với Lưu Viễn Nàng nghĩ thầm trong lòng
- Không ngờ xuống trần gian, ta lại hốt được một soái ca đó nha!! vui quá đi mất!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.