Chương 13: Say nắng
Quả Quýt Nhỏ
30/08/2024
Lưu Viễn đưa tay xoa đầu mèo con, tâm trạng cũng chả khá hơn bao nhiêu, càng nhìn mèo con lại càng nhớ An Hy.
- Tao cảm thấy mình như thằng ngốc vậy, cứ sợ hãi người nào đó đến cướp cô ấy khỏi tao, nhưng tao lại chả làm được gì cả, chả có tí dũng khí nào để tỏ tình cô ấy...Vì tao biết cô ấy chỉ xem tao là bạn sẽ không có chuyện thích tao đâu....Cứ cảm thấy bản thân y hệt liều thuốc an thần của cô ấy. Ở bên an ủi, chăm sóc khi cô ấy cần và sẽ bị cô ấy bỏ rơi khi không cần dùng đến....
Tao rất sợ cái cảm giác đó, rất sợ....Rất muốn thổ lộ nhưng sợ An Hy sẽ ghét tao...Nhưng vì thế mà lại đến trễ một bước rồi...Cứ làm liều thuốc an thần vẫn tốt hơn...
Mèo con kêu lên bực bội, đập đầu cộp cộp vào tau Lưu Viễn tỏ ý nói cậu phải can đảm lên!
- Sao thế! đang cổ vũ tao à? cảm ơn mày nhé nhóc con..Tâm trạng có vẻ tốt hơn hẳn rồi. Mày có thấy tao giống 1 con quỷ ích kỉ không? hahhaha...Đúng rồi nhỉ! Tao có thể đợi cô ấy mà, đợi bao nhiêu năm cũng được. Chỉ cần vẫn còn sống...Tao vẫn sẽ đợi An Hy..Rồi đến ngày nào đó. Cô ấy sẽ nhận ra thôi mà. Đúng chứ?..
Trong lúc đó An Hy đang chạy khắp nơi tìm Lưu Viễn.
- Lưu Viễn thối này, chạy đi đâu rồi chứ??......Hay là...Nơi đó?
Trong tiểu thuyết có nhắc đến nơi Lưu Viễn hay đến mỗi khi buồn phiền. An Hy theo kí ức trong sách tìm đến nơi đó. Một chiếc lỗ chó nhỏ nhỏ xinh xinh đập vào mắt cô.
- Haizz cuối cùng cũng tìm thấy rồi!...Sao cậu ấy có thể chui lọt cái lỗ nhỏ như vậy được chứ??
An Hy cố gắng chui vào trong, mới chui một nửa người thì ngay lập tức ùa vào mặt là một mùi hoa thơm ngát, dịu nhẹ với vô số loài hoa đầy màu sắc khác nhau, đua nở cùng với ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu rọi, gió thổi làm những cánh hoa bay nhẹ theo gió làm khung cảnh càng thêm rực rỡ y hệt một biển hoa thu nhỏ. Chàng trai ấy nằm ngủ giữa vườn hoa, trên ngực chú mèo trắng nhỏ cũng ngủ cùng cậu ấy. Trông rất đáng yêu, ánh nắng chiều chiếu nhẹ lên gương mặt Lưu Viễn, gương mặt khiến An Hy không thể nào thích ai khác.
An Hy bò đến gần Lưu Viễn, cậu ấy ngủ say đến không cảm nhận được gì. Cô nhìn ngắm rồi cảm thán gương mặt cậu.
- Sao thượng đế lại tạo ra người có khuôn mặt đẹp trai như vậy chứ? Nhìn là muốn cắn cậu ấy một phát mà!
Cô đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của Lưu Viễn. Bất chợt Lưu Viễn mở mắt, tay nhanh như cắt cầm lấy tay An Hy.
- Sao...Sao cậu tìm đến đây được, sao lại biết tớ ở đây mà tìm được thế?
- Ờ....Ờ tớ đánh hơi được đấy! Thấy mũi của tớ thính không? Đi...Đi theo mùi của cậu là tìm được ấy mà....Hehe
Cô lúng túng nghĩ thầm: "mình không thể nói cho cậu ấy là mình xuyên vào An Hy và nơi này là được nhắc đến trong tiểu thuyết được."
Lưu Viễn thở dài nhìn cô bạn thanh mai của mình rồi cười bất lực.
- Cậu là cún hay sao chứ? Mũi thính thật đấy! Đáng ghét nơi bí mật của tớ bị cậu tìm ra mất rồi.
À mà cái tay hư của con cún nhà cậu đình sàm sỡ tớ sao?
- Đâu có chứ! Có...Có con bướm đậu trên mặt cậu nên tớ...Tớ đuổi nó giúp cậu thôi!
An Hy bị cậu ta nắm thóp mặt liền đỏ ửng cả lên, lắp bắp không nói rõ chữ.
- Tiểu cẩu à, cậu nói dối tệ thật ấy nhỉ? Đuôi chó loài ra ngoài rồi kìa!
- Hả....Ở đâu...Ở đâu thế??
An Hy ngây thơ bị con hồ ly kia gạt liền quay sau lưng tìm kiếm chiếc đuôi nhỏ của mình. Lưu Viễn thấy cô như vậy liền bật cười thành tiếng không chịu được mà xoa xoa chiếc đầu không được thông minh mấy của An Hy.
- Tớ lại đùa đấy! Con thỏ ngốc tiểu Hy.
- Gì chứ! Cậu đó Lưu Viễn à, cậu đúng là một con hồ ly ngàn đuôi gian xảo, cực kì đáng ghét!!
"Già đầu rồi mà vẫn bị cậu ta lừa thật là!!"
Lưu Viễn đột nhiên quay mình đè An Hy xuống đất, mặt áp sát An Hy.
- Tại sao...Tại sao cô nhóc nhà cậu lại khiến tớ đau lòng như vậy nhỉ? Cậu luôn khiến tớ bận tâm, lo lắng...Là vì sao chứ? Cậu nói xem...
- Lưu...Lưu Viễn à...Gần quá rồi..
An Hy bị cậu áp sát đến mức mặt đỏ tía tai, Lưu Viễn nghe An Hy nói thế cậu ta càng áp sát cô hơn, lại gần tai An Hy nói thì thầm.
- Gần? Là gần thế nào? Tớ...Thật sự rất ghét cậu ta......
"ý chỉ người An Hy thích"
- Ghét đến không thở nỗi. Muốn làm cầm thú một lần.... E là không được rồi...
Nói xong Lưu Viễn gục xuống vào người An Hy. Cô nhóc hoảng hốt, sờ ngay lên trán anh bạn.
- Lưu..Lưu Viễn à!! Cậu...Cậu làm sao thế? Mau tỉnh lại đi Tống Lưu Viễn à! Nóng...Nóng quá. Sao trán lại nóng thế này, lẽ nào là bị sốt rồi...Phải làm sao đâyy?!!
…
Mèo con kêu lên dụi đầu vào tay An Hy, cái tay nhỏ chỉ chỉ ra phía xa kia tỏ ý muốn chỉ đường cho An Hy đưa Lưu Viễn ra khỏi nơi này.
An Hy vội đỡ Lưu Viễn đứng lên, thân hình nhỏ bé của cô cố gắng đỡ cậu ấy. Lúc nhỏ chiều cao của hai người đã chênh lệch nhau, bây giờ vẫn thế. Đi theo mèo trắng ra khỏi vườn hoa. Không ngờ nơi này y hệt như một khu vườn bí mật vậy. Nhưng lại được cậu ấy chăm sóc rất chu đáo.
An Hy nghĩ thầm: "Tôi xuyên vào cơ thể Lục An Hy này...Sẽ không để cậu thiệt thòi nữa đâu. Lưu Viễn à cậu đã vì tớ quá nhiều rồi."
- Lưu Viễn à! Cậu cố chịu đựng thêm một chút nữa nhé..sắp đến phòng y tế rồi.
- Nhìn...Thân hình nhỏ bé kia của cậu đi. Thỏ con mà đòi dìu nổi Hồ Ly sao? Đồ ngốc hộc hộc....
Lưu Viễn cười rồi nhìn An Hy, hô hấp của cậu bắt đầu khó khăn, cả người nóng rang như lửa đốt. Mồ hôi chảy khắp trán cậu. An Hy cau mày nói trong giận dỗi.
- Sốt cao thế vần còn đùa được. Đừng xem thường tớ, không dìu nỗi thì tớ kéo cậu vẫn được đấy nhé!!!
Đến phòng y tế, ánh nắng chiều rọi qua khung cửa phòng y tế, không hiểu sao lại có chút lấp lánh.
Cô y tá kiểm tra qua Lưu Viễn thấy cậu ấy đã hạ sốt, cô bảo:
- Không sao rồi. Cậu ấy là do bị say nắng đấy. Không sao đâu em đừng lo, nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay thôi. Cho cậu ấy uống nhiều nước cam nhé!
- Vâng, em cảm ơn cô nhiều lắm..
An Hy cậu thiếu niên nằm trên giường bệnh trước mặt lòng thầm nghĩ: "đúng là ngốc mà, trưa nắng thế kia mà chạy đi ra nơi nắng như thế không sốt mới lạ đấy. Cái tên hồ ly thối tha vậy mà nói chỉ mình cậu lo lắng cho tớ. Tớ cũng lo cho cậu muốn chết đi được. Lúc đó...Cậu ấy nói ghét ai cơ...Là do mình nói mình có người mình thích nên cậu ấy ghen rồi. hahahaa tên ngốc, tự ghen tuông với bản thân cơ đấy!!"
An Hy ôm chú mèo nhỏ dũng cảm ấy lên, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó rồi thủ thỉ. Nhất định không thể bỏ qua chú mèo nhỏ này được!
- Mèo con à. Cảm ơn em nhiều nhé, nếu vẫn chưa có nơi nào để về thì có thế đến nhà chị. Chị sẽ nuôi nhóc.
- Cũng may là tan học rồi!
Đưa tay lên trán Lưu Viễn kiểm tra. Cậu ấy chợt tỉnh. Lưu Viễn cười đểu rồi nhìn An Hy.
- Đừng có nhân cơ hội tớ ngất rồi thực hiện hành động xấu xa lần 2 nhé. Đồ lưu manh tiểu Hy!!
- Làm chuyện xấu xa thì tớ cũng phải đợi cậu tỉnh táo, khỏe mạnh đã chứ. Tớ không có tồi tệ thế đâu.
- Không biết vì sao...Tớ lại muốn cậu sàm sỡ tớ đấy.hhahahahaaa..
"Dù chả có danh phận gì"
- Cái tên biến thái nhà cậu. Đợi cậu khỏe lại tớ tính sổ với cậu sau!
An Hy lại lần nữa đỏ mặt, đúng là không thể cưỡng lại nhan sắc của cậu ta mà.
- Tao cảm thấy mình như thằng ngốc vậy, cứ sợ hãi người nào đó đến cướp cô ấy khỏi tao, nhưng tao lại chả làm được gì cả, chả có tí dũng khí nào để tỏ tình cô ấy...Vì tao biết cô ấy chỉ xem tao là bạn sẽ không có chuyện thích tao đâu....Cứ cảm thấy bản thân y hệt liều thuốc an thần của cô ấy. Ở bên an ủi, chăm sóc khi cô ấy cần và sẽ bị cô ấy bỏ rơi khi không cần dùng đến....
Tao rất sợ cái cảm giác đó, rất sợ....Rất muốn thổ lộ nhưng sợ An Hy sẽ ghét tao...Nhưng vì thế mà lại đến trễ một bước rồi...Cứ làm liều thuốc an thần vẫn tốt hơn...
Mèo con kêu lên bực bội, đập đầu cộp cộp vào tau Lưu Viễn tỏ ý nói cậu phải can đảm lên!
- Sao thế! đang cổ vũ tao à? cảm ơn mày nhé nhóc con..Tâm trạng có vẻ tốt hơn hẳn rồi. Mày có thấy tao giống 1 con quỷ ích kỉ không? hahhaha...Đúng rồi nhỉ! Tao có thể đợi cô ấy mà, đợi bao nhiêu năm cũng được. Chỉ cần vẫn còn sống...Tao vẫn sẽ đợi An Hy..Rồi đến ngày nào đó. Cô ấy sẽ nhận ra thôi mà. Đúng chứ?..
Trong lúc đó An Hy đang chạy khắp nơi tìm Lưu Viễn.
- Lưu Viễn thối này, chạy đi đâu rồi chứ??......Hay là...Nơi đó?
Trong tiểu thuyết có nhắc đến nơi Lưu Viễn hay đến mỗi khi buồn phiền. An Hy theo kí ức trong sách tìm đến nơi đó. Một chiếc lỗ chó nhỏ nhỏ xinh xinh đập vào mắt cô.
- Haizz cuối cùng cũng tìm thấy rồi!...Sao cậu ấy có thể chui lọt cái lỗ nhỏ như vậy được chứ??
An Hy cố gắng chui vào trong, mới chui một nửa người thì ngay lập tức ùa vào mặt là một mùi hoa thơm ngát, dịu nhẹ với vô số loài hoa đầy màu sắc khác nhau, đua nở cùng với ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu rọi, gió thổi làm những cánh hoa bay nhẹ theo gió làm khung cảnh càng thêm rực rỡ y hệt một biển hoa thu nhỏ. Chàng trai ấy nằm ngủ giữa vườn hoa, trên ngực chú mèo trắng nhỏ cũng ngủ cùng cậu ấy. Trông rất đáng yêu, ánh nắng chiều chiếu nhẹ lên gương mặt Lưu Viễn, gương mặt khiến An Hy không thể nào thích ai khác.
An Hy bò đến gần Lưu Viễn, cậu ấy ngủ say đến không cảm nhận được gì. Cô nhìn ngắm rồi cảm thán gương mặt cậu.
- Sao thượng đế lại tạo ra người có khuôn mặt đẹp trai như vậy chứ? Nhìn là muốn cắn cậu ấy một phát mà!
Cô đưa tay chạm nhẹ lên mái tóc của Lưu Viễn. Bất chợt Lưu Viễn mở mắt, tay nhanh như cắt cầm lấy tay An Hy.
- Sao...Sao cậu tìm đến đây được, sao lại biết tớ ở đây mà tìm được thế?
- Ờ....Ờ tớ đánh hơi được đấy! Thấy mũi của tớ thính không? Đi...Đi theo mùi của cậu là tìm được ấy mà....Hehe
Cô lúng túng nghĩ thầm: "mình không thể nói cho cậu ấy là mình xuyên vào An Hy và nơi này là được nhắc đến trong tiểu thuyết được."
Lưu Viễn thở dài nhìn cô bạn thanh mai của mình rồi cười bất lực.
- Cậu là cún hay sao chứ? Mũi thính thật đấy! Đáng ghét nơi bí mật của tớ bị cậu tìm ra mất rồi.
À mà cái tay hư của con cún nhà cậu đình sàm sỡ tớ sao?
- Đâu có chứ! Có...Có con bướm đậu trên mặt cậu nên tớ...Tớ đuổi nó giúp cậu thôi!
An Hy bị cậu ta nắm thóp mặt liền đỏ ửng cả lên, lắp bắp không nói rõ chữ.
- Tiểu cẩu à, cậu nói dối tệ thật ấy nhỉ? Đuôi chó loài ra ngoài rồi kìa!
- Hả....Ở đâu...Ở đâu thế??
An Hy ngây thơ bị con hồ ly kia gạt liền quay sau lưng tìm kiếm chiếc đuôi nhỏ của mình. Lưu Viễn thấy cô như vậy liền bật cười thành tiếng không chịu được mà xoa xoa chiếc đầu không được thông minh mấy của An Hy.
- Tớ lại đùa đấy! Con thỏ ngốc tiểu Hy.
- Gì chứ! Cậu đó Lưu Viễn à, cậu đúng là một con hồ ly ngàn đuôi gian xảo, cực kì đáng ghét!!
"Già đầu rồi mà vẫn bị cậu ta lừa thật là!!"
Lưu Viễn đột nhiên quay mình đè An Hy xuống đất, mặt áp sát An Hy.
- Tại sao...Tại sao cô nhóc nhà cậu lại khiến tớ đau lòng như vậy nhỉ? Cậu luôn khiến tớ bận tâm, lo lắng...Là vì sao chứ? Cậu nói xem...
- Lưu...Lưu Viễn à...Gần quá rồi..
An Hy bị cậu áp sát đến mức mặt đỏ tía tai, Lưu Viễn nghe An Hy nói thế cậu ta càng áp sát cô hơn, lại gần tai An Hy nói thì thầm.
- Gần? Là gần thế nào? Tớ...Thật sự rất ghét cậu ta......
"ý chỉ người An Hy thích"
- Ghét đến không thở nỗi. Muốn làm cầm thú một lần.... E là không được rồi...
Nói xong Lưu Viễn gục xuống vào người An Hy. Cô nhóc hoảng hốt, sờ ngay lên trán anh bạn.
- Lưu..Lưu Viễn à!! Cậu...Cậu làm sao thế? Mau tỉnh lại đi Tống Lưu Viễn à! Nóng...Nóng quá. Sao trán lại nóng thế này, lẽ nào là bị sốt rồi...Phải làm sao đâyy?!!
…
Mèo con kêu lên dụi đầu vào tay An Hy, cái tay nhỏ chỉ chỉ ra phía xa kia tỏ ý muốn chỉ đường cho An Hy đưa Lưu Viễn ra khỏi nơi này.
An Hy vội đỡ Lưu Viễn đứng lên, thân hình nhỏ bé của cô cố gắng đỡ cậu ấy. Lúc nhỏ chiều cao của hai người đã chênh lệch nhau, bây giờ vẫn thế. Đi theo mèo trắng ra khỏi vườn hoa. Không ngờ nơi này y hệt như một khu vườn bí mật vậy. Nhưng lại được cậu ấy chăm sóc rất chu đáo.
An Hy nghĩ thầm: "Tôi xuyên vào cơ thể Lục An Hy này...Sẽ không để cậu thiệt thòi nữa đâu. Lưu Viễn à cậu đã vì tớ quá nhiều rồi."
- Lưu Viễn à! Cậu cố chịu đựng thêm một chút nữa nhé..sắp đến phòng y tế rồi.
- Nhìn...Thân hình nhỏ bé kia của cậu đi. Thỏ con mà đòi dìu nổi Hồ Ly sao? Đồ ngốc hộc hộc....
Lưu Viễn cười rồi nhìn An Hy, hô hấp của cậu bắt đầu khó khăn, cả người nóng rang như lửa đốt. Mồ hôi chảy khắp trán cậu. An Hy cau mày nói trong giận dỗi.
- Sốt cao thế vần còn đùa được. Đừng xem thường tớ, không dìu nỗi thì tớ kéo cậu vẫn được đấy nhé!!!
Đến phòng y tế, ánh nắng chiều rọi qua khung cửa phòng y tế, không hiểu sao lại có chút lấp lánh.
Cô y tá kiểm tra qua Lưu Viễn thấy cậu ấy đã hạ sốt, cô bảo:
- Không sao rồi. Cậu ấy là do bị say nắng đấy. Không sao đâu em đừng lo, nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay thôi. Cho cậu ấy uống nhiều nước cam nhé!
- Vâng, em cảm ơn cô nhiều lắm..
An Hy cậu thiếu niên nằm trên giường bệnh trước mặt lòng thầm nghĩ: "đúng là ngốc mà, trưa nắng thế kia mà chạy đi ra nơi nắng như thế không sốt mới lạ đấy. Cái tên hồ ly thối tha vậy mà nói chỉ mình cậu lo lắng cho tớ. Tớ cũng lo cho cậu muốn chết đi được. Lúc đó...Cậu ấy nói ghét ai cơ...Là do mình nói mình có người mình thích nên cậu ấy ghen rồi. hahahaa tên ngốc, tự ghen tuông với bản thân cơ đấy!!"
An Hy ôm chú mèo nhỏ dũng cảm ấy lên, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó rồi thủ thỉ. Nhất định không thể bỏ qua chú mèo nhỏ này được!
- Mèo con à. Cảm ơn em nhiều nhé, nếu vẫn chưa có nơi nào để về thì có thế đến nhà chị. Chị sẽ nuôi nhóc.
- Cũng may là tan học rồi!
Đưa tay lên trán Lưu Viễn kiểm tra. Cậu ấy chợt tỉnh. Lưu Viễn cười đểu rồi nhìn An Hy.
- Đừng có nhân cơ hội tớ ngất rồi thực hiện hành động xấu xa lần 2 nhé. Đồ lưu manh tiểu Hy!!
- Làm chuyện xấu xa thì tớ cũng phải đợi cậu tỉnh táo, khỏe mạnh đã chứ. Tớ không có tồi tệ thế đâu.
- Không biết vì sao...Tớ lại muốn cậu sàm sỡ tớ đấy.hhahahahaaa..
"Dù chả có danh phận gì"
- Cái tên biến thái nhà cậu. Đợi cậu khỏe lại tớ tính sổ với cậu sau!
An Hy lại lần nữa đỏ mặt, đúng là không thể cưỡng lại nhan sắc của cậu ta mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.