Chương 60: Tự cảm thấy hỗ thẹn
Quả Quýt Nhỏ
05/09/2024
Vì sợ các băng đảng khác phát hiện ra Sói Bạc có con trai, sẽ nhân cơ hội đó mà ám sát cậu. Vậy nên bố Lưu Viễn đã nhờ người thuê một căn chung cư gần với tổ chức để tiện chăm sóc cậu ấy.
Chuyển vào nhà mới, ngôi nhà có đầy đủ mọi thứ, rất tiện nghi và rộng rãi. Khác hẳn với sự xa hoa lộng lẫy của dinh thự, nó chỉ là một chung cư bình thường và giản dị.
"Nhưng sống một mình thì cũng thật là cô đơn quá rồi!"
Từ hôm nay cậu chủ tạm thời sống ở đây, có việc gì thì cứ liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức có mặt!Được rồi! Được rồi! Các anh mau về đi.Vâng!Cậu trai vui vẻ gọi điện cho bạn gái, hớn hở mà khoe căn chung cư mới của cậu ta. Lưu Viễn nhìn vào camera, nở nụ cười thật tươi với cô gái bên đầu dây điện thoại. Lòng không nhịn được có chút hào hứng.
Hy Hy!!! Nhìn này nhìn này! Ta da~ Cậu thấy thế nào, đẹp lắm có phải không!!!? (Wao!!! Tống ca ca chuyển đến nhà mới rồi sao!? Tại hạ ngưỡng mộ quá đi mất!Hahaa!!! Vì bố tớ có việc bận vậy nên tớ ở riêng cho tiện đi học và làm việc!!! À...Còn...Tiện gọi điện cho người yêu của tớ nữa~Cho...Cho tớ xem qua nhà của cậu đi!An Hy nghe câu nói đó không nhịn được mà cười thầm trong lòng nhưng vẫn ngại ngùng mà cố đánh trống lãng đi việc khác.
- Được được!!! Cho cậu xem, cho cậu xem!!!
Lưu Viễn đi khắp nhà, quay đủ ngóc ngách căn chung cư cậu sống, có cả bếp, phòng ngủ, phòng tắm mọi nơi đều quay cho cô xem. Cảm giác yêu xa tuy rất nhớ nhưng cũng có chút thú vị!
Lưu Viễn nhỏ giọng, nói vào màn hình điện thoại:
- Tớ còn có cái này muốn cho cậu xem!
Mở cửa phòng ngủ của cậu, bước vào là một căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản. Nhưng thứ khiến cậu ấy tâm đắc không phải là cách trang trí căn phòng mà là bức ảnh tốt nghiệp của người yêu cậu. Nụ cười tỏa nắng của cô gái ấy nhìn vào là có động lực vui vẻ cả ngày, nhìn vào là muốn yêu, muốn cưng nựng.
Aaa!!!! Đại ca! Cậu..Cậu là kẻ biển thái hả!?? (1)Mang theo ảnh người yêu của tớ cũng gọi là phạm pháp sao~?
- Là. Là một tên biến thái thích xem ảnh thiếu nữ!! C
Cô nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực và có chút khinh bỉ. Lưu Viễn không có lá gan so đo với cô, liền qua chủ đề khác ngay.
Lúc tớ mất động lực, mất tinh thần...Ngắm nụ cười của cậu...Lại không hiểu sao có thể làm việc mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt...Cậu thấy thế nào? Thần kì quá có phải không?Tống đại nhân đây là đang nhớ ta đến phát cuồng rồi sao?~Nhớ phát cuồng thì có lẽ là hơi ít rồi! (1)Nhìn gương mặt yêu nghiệt cùng giọng nói cuốn hút của tên hồ ly cô hằng nhung nhớ, tim An Hy không tài nào ngoan ngoãn nghe lời mà cứ đập thình thịch như muốn chạy ra khỏi lồng ngực mà lao đến hun chùn chụt vào màn hình điện thoại. (1
Cậu...Cậu còn bảo ít!?? Thế như nào mới gọi là nhiều chứ!!?Tiểu cô nương nhà cậu muốn biết sao? Vậy thì đưa mặt gần với màn hình một chút!An Hy không chút ngờ vực nghe theo, đưa mặt cô lại gần với màn hình điện thoại. Lưu Viễn nhân cơ hội đó hôn vào camera, lưu manh mà nói với giọng đầy ma mị:
Là nhớ đến nổi tớ chỉ muốn nhảy qua cái màn hình điện thoại này rồi hôn cậu đến nghẹt thở~ (1Cái...Cái đố lưu manh biến thái!!!! (1)Cách một cái màn hình nhưng cậu cũng có thể nghe thấy tiếng con tim của bạn gái mình đang đập liên tục trong lồng ngực. Lưu Viễn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều, cười nhẹ cậu bảo:
Chỉ biến thái với mỗi cậu thôi~ (()Được lắm!!! Cái tên dẻo miệng nhà cậu! Miệng lưỡi chỉ toàn đường mật!Tớ như vậy là từ khi nếm phải mật ngọt của cậu đấy không phải sao?Rồi rồi!! Là cậu thắng! Cậu thắng rồi!!! Tớ không cãi lại nổi cậu!!!Họ vui vẻ trò chuyện đến tối muộn, khi yêu con người ta có thể nằm dài trên giường, nhìn ngắm gương mặt người yêu, mà không cần phải nói câu nào cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc.
An Hy và Lưu Viễn vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ mà không hề biết đây là lần cuối cùng hai người họ được nghe, và nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đối phương.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lưu Viễn hôn nhẹ lên màn hình để tạm biệt cô gái cậu ngày đêm mong nhớ.
Vì cả ngày ngồi nói chuyện với cô nên bây giờ cậu chàng có chút đói bụng, vội mặc thêm áo khoác rồi chạy xuống cửa hàng tiện lợi gần khu chung cư mua chút đồ ăn đêm.
Lưu Viễn mua xong vừa bước ra khỏi cửa thì một tên cướp chạy vượt qua mặt cậu. Hắn ta trên tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu rồi bán sống bán chết mà cắm đầu chạy về phía trước, một người phụ nữ khoảng chừng 27 tuổi với bộ váy sang chảnh, nhan sắc có chút xinh đẹp vội vội vàng vàng mà chảy đuổi theo phía sau hắn.
- Có ai không!? Cướp! Cướp!!! Giúp tôi với!!!
Thấy vậy Lưu Viễn nhanh chân đuổi theo tên cướp giành lại túi xách cho người phụ nữ rồi dạy dỗ tên kia một trận ra trò. Cậu cười rồi trả lại cho cô ta.
Của cô đây! Ban đêm đừng ra đường một mình, nguy hiểm lắm đấy!A.. A. Cảm...Cảm ơn cậu..Thấy chiếc nhan sắc anh tú có chút lưu manh lẫn yêu nghiệt của cậu, mái tóc xanh đen cùng đôi đồng tử màu biển đã khiến cô ta trót rơi vào lưới tình không hề giăng sẵn này. Cô ta nhìn Lưu Viễn đến thẫn thờ, ánh mắt tràn đầy sự mê muội.
À.. Nếu không có gì nữa, tôi về nhé! Đi đường cẩn thận!Này chờ đã! Cậu.Cho tôi số điện thoại có được không? Có gì tôi mời cậu ăn cơm vì đã giúp đỡ tôi!Thật sự không cần đâu! Đó là việc nên làm thôi...Không sao mà!!! Đi nha...Cho tôi số của cậu đi!Ừ...Thì...Đi mà xin cậu đó! Tôi chỉ muốn trả ơn thôi!Vậy là kể từ lúc cậu cho bà ta số điện thoại, bi kịch và nỗi ám ảnh mà cả đời này cậu không tài nào quên được đã chính thức bắt đầu.
Viễn Viễn ơi ~~~ Cậu có yêu tôi không?~ Tôi yêu cậu~ Vô cùng yêu cậu~Làm ơn...Làm ơn...Đừng làm vậy nữa..Tôi xin cô!Gì chứ~ Sao lại xua đuổi người ta vậy kìa!? Cậu thích mà ngại có đúng không hỏ~Xin đấy! Tôi đã có người yêu rồi!!! Xin cô đừng bám lấy tôi nữa!!!!Thì sao???? Cô ta có ở bên cạnh cậu không? Hay người bên cậu là tôi??? Cô ta bám lấy cậu.....Tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải tự nguyện giao cậu cho tôi~ Cậu là của tôi! Của tôi thôi Lưu Viễn à~ Cậu sẽ không bao giờ thoát khói tôi đâu!!!
Cậu hoảng sợ mà cứp máy, tay chân run rẩy co rúm người lại. Sự tức giận lẫn sợ hãi bao trùm cả căn phòng, nó khiến Lưu Viền khó chịu và mệt mỏi đến nghẹt thở. Cả mấy tuần nay cậu bị cô ta làm phiền đến nối không tài nào chợp mắt được dù chỉ 5 phút. Mỗi lần gọi đến là một số điện thoại khác nhau, điều đó khiến cậu không biết là ai gọi đến mà liên tục bắt máy trong nỗi lo lắng. (1
Cô ta làm phiền đến cậu bằng những cuộc gọi tra tấn tinh thần và những lần bám đuôi theo dõi, khiến cậu ấy càng lúc càng bất an. Tinh thần, thể chất của cậu gần như bị ả ta rút cạn đến cùng kiệt. Ngồi gục đầu xuống gối,
Lưu Viễn run rẩy mấp máy môi:
- Đáng sợ...Đáng sợ. Quá!! Ả ta.....Sẽ làm gì cô ấy?....Ả đàn bà điên đó...Sẽ làm gì khi mình bước chân ra khỏi nhà đây chứ!!?? (1
Tinh thần của Lưu Viễn bây giờ dường như đang rất hỗn loạn, nhìn ra cửa sổ cũng khiến cậu sợ hãi, sợ mụ ta sẽ lén nhìn khi cậu không cảnh giác. Căn chung cư an toàn giờ đây lại trở thành nỗi bấc an và lo sợ của Lưu Viễn.
Chỉ mới nghỉ ngơi được 15 phút, một cuộc gọi đã hiển thị trên màn hình điện thoại. Chỉ vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại thôi cũng khiến tâm trí Lưu Viễn hoảng loạn. Không dám bắt máy, nhìn kĩ thì mới thấy tên gọi nhớ là "Viên đường nhỏ". Vui mừng cậu vội vàng cầm lấy điện thoại.
Alo! Cậu có rảnh không! Bốn tiểu thư nhớ cậu!!!Tiểu...Tiểu Hy à...Oi!? Tớ đây, tớ đây! Cậu.Bị làm sao thế?? Giọng run quá! Ai bắt nạt cậu đúng không???Không! Không không...Tớ ổn mà không có ai bắt nạt tớ cả! Hy Hy biết mà, tớ... Đâu phải kẻ yếu đuối để người ta bắt nạt chứ đúng không? Chỉ là..Tớ nhớ cậu quá nên sụt sịt một..Chút thôi.....Nào nào...Tớ ở đây rồi! Ở đây với cậu rồi! Không sao...Không sao nữa nhé!Ư...Dạ...Cô biết cậu không hề ổn, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra với con mèo đội lốt hồ ly kia. Nhưng vì không ở bên nên cô cũng không rõ lý do người yêu mình khóc thút thít với giọng nói run rẩy như vậy. Chỉ có thể an ủi cậu bằng lời nói qua chiếc điện thoại để khiến cậu ấy an tâm đôi phần.
Yêu xa, chẳng thể nào ôm lấy người ấy để vỗ về, chẳng thể nào nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của họ mà an ủi, lúc nào gọi đến cũng luôn thấy dáng vẻ tuyệt vời nhất của họ, cười thật tươi và luôn bảo mình ổn. Và chưa bao giờ họ để lộ sự yếu đuối vì sợ người họ yêu lo lắng.
Có lẽ..Yêu xa, con người ta đã đánh mất vài nốt nhạc trong khuôn nhạc của người yêu.
Cuộc gọi kết thúc, Cậu cho dù có lưu luyến đến thế nào thì cũng chẳng thể gọi mãi cho cô. Lưu Viễn sợ rằng nếu nói chuyện với người ấy quá lâu, cậu nhất định sẽ bộc lộ hết sự yếu đuối. Sợ rằng khi có cô an ủi, cậu sẽ khóc, sẽ chẳng thể nào mạnh mẽ trước người yêu. Vậy nên tên ngốc đó đã vờ như có việc bận mà cúp máy.
Cũng vì sự ngu ngốc này, cậu và An Hy thời gian tới sẽ chẳng còn liên lạc.
Suốt mấy ngày liền ả ta cứ liên tục gọi đến làm phiền Lưu Viễn, tặng quà chất cả đống trong nhà. Cậu sợ hãi đến nổi không nhấc được điện thoại, ra khỏi nhà cũng chả an tâm. Cứ bị tra tấn đến vậy cậu chẳng tài nào sống yên ổn. Lưu Viễn run rẩy mà tháo sim, tắt nguồn điện thoại. Trốn trong nhà cả mấy tuần liền. Cho dù có nhớ cô, cho dù có nhớ điến phát điên, Lưu Viễn cũng không dám mở máy. Sợ rằng bà cô đó sẽ định vị được vị trí của người cậu yêu rồi làm hại cô ấy. Ngồi thẫn thờ trong góc nhà, Lưu Viễn dường như mất hết ý chí sống, cơ thể suy kiệt tàn tạ đến đáng thương.
Bên phía An Hy, không có giây phút nào cô nhưng nhớ về cậu. Gọi điện bao nhiêu cuộc vẫn không hề bắt máy, dù tin nhắn có ngập tràn màn hình điện thoại vẫn chẳng chút hồi âm. Gọi trăm, ngàn cuộc vẫn chả có ai bên đầu dây kia nhấc máy. Cô dần dần suy sụp, lo lắng đến nổi hôm nào cũng chỉ khóa chặt cửa phòng, nằm trên giường ôm con vịt bông cậu gắp tặng rồi khóc nức nở.
Mọi chuyện dường như đang trở nên bế tắc!
Một hôm bố cậu cùng hai cận vệ đến thăm nhà Lưu Viễn, cầm trên tay bó hoa xin lỗi và cũng tiện ăn tối cùng con trai. Bố cậu bây giờ chẳng còn cái chức danh Sói Bạc, cũng chẳng còn vô số đàn em dưới trướng. Mà giờ đây ông đã ở ẩn và rửa tay gác kiếm, trở thành một người bình thường thì mới có can đảm đứng trước mặt con trai.
Mở cửa nhà, nhìn thấy cảnh vật tối om. Cậu con trai yêu quý lại nằm dài trên sàn bất động. Quà chất đống đến chật kín cả nhà, thấy vậy bố cậu liền lao đến ôm lấy Lưu Viễn.
- Tiểu Viễn!!! Con làm sao thế!??? Mau tỉnh dậy đi con! Bố đây...Bố đây rồi!
Đưa cậu đến bệnh viện, Thiên Khải cử người điều tra kẻ đã khiến con trai ông thân tàn ma dại đến bước này. Rồi tống ả ta vào bệnh viện tâm thần để người khác hành hạ ả khủng khiếp hơn những gì mụ ta làm với con ông.
Mọi thứ cũng dần trở về quỹ đạo cũ, nhưng nỗi nhớ An Hy thì ngày một lớn dần lên. Vừa sợ mụ đàn bà điên ấy làm loạn, vừa nhớ cô đến phát điên nhưng Lưu Viễn không thể nào nhấc nổi điện thoại. Và thế cậu dần dần mất hết ý chí. Mấy ngày sau Lưu Viễn cũng từ từ hồi phục, nhưng vì sợ nhớ lại chuyện quá khứ nên cậu ấy không còn dùng sim cũ nữa mà thay vào đó là một chiếc sim điện thoại mới. Vừa hồi phục cậu ta liền hớn hở gọi cho người cậu ta mong nhớ, nhưng chả có ai bắt máy. Bây giờ đến lượt cậu ấy mất liên lạc với An Hy.
Phía An Hy, cô đang nhớ cậu đến phiền não. Đi đường cũng chả mấy cẩn thận, đầu óc chỉ toàn hình bóng của
Lưu Viễn, trong đầu nỗi lo lắng đã tràn ngập tâm trí. Không biết cậu đang làm gì? Có ăn uống đầy đủ không? Có đang ổn không? Mãi suy tư An Hy không hề để ý đến trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, dường như ông trời cũng chẳng đứng về phía cô. An Hy thẫn thờ ướt nhẹp người, mệt mỏi mà sang phía đường bên cạnh trong khi đèn chưa sang tín hiệu đỏ.
Một chiếc xe hơi đang chạy với tốc độ lớn lao thẳng đến phía An Hy khiến cô bừng tĩnh rồi sợ hãi mà lui người ngã về sau. Điện thoại cũng vì thế mà bị nó cán qua, vỡ nát. Ôm lấy chiếc điện thoại bị vỡ, phương thức cuối cùng để cô liên hệ với cậu cũng đã biến mất. An Hy gục xuống đất, ngồi khóc dưới trời mưa lớn mịt trời. Như trút hết uất ức và buồn bã cô khóc cho xõa hết nổi lòng. Nước mưa thấm đẫm hết cơ thể, tiếng mưa hòa cùng dòng nước mắt lẫn tiếng khóc không ngớt kia, trở thành một bản nhạc buồn đau nhói tận tim gan.
- Hức...Hức...Tớ.. Tớ sắp gục ngã rồi!! Tớ không trụ nổi nữa....Hức...Xin cậu..Xin cậu làm ơn, quay về đi!!...Hức Tống Lưu Viễn..em thật sự rất nhớ anh!!... 1
Và thời gian cứ dần trôi, hai người họ chẳng một ai liên lạc được cho người họ yêu.
3 năm sau!
An Hy bây giờ đã 25 tuổi, là một nhà thiết kế tập sự tại công ty thời trang lớn của bố cô.
Hy Hy em xem mẫu áo mới này có cần thêm phụ kiện gì không??Thêm nơ ở đằng sau và tà áo xòe thêm chút nữa ạ!"Đã 3 năm trôi qua kể từ khi chúng tôi không còn liên lạc.
Không biết...Cậu ấy bây giờ thế nào?..Có khỏe mạnh hay không? Ăn uống có đủ bữa không? Ngủ có ngon không?..Và không biết Lưu Viễn...Có còn yêu tôi như lúc ấy hay không?...
Những năm nay...Chưa bao giờ tôi ngưng nghĩ về cậu ấy...".
Tối đến, màn đêm đã bao trùm cả công ty. Bầu trời sao lấp lánh trên kia cũng chả thể nào so sánh được với đôi mắt của người con trai ấy. Trên bàn làm việc, An Hy đang tăng ca đến mệt lã, ánh đèn trên bàn cùng cốc cà phê là điểm tựa duy nhất của cô tại nơi này.
Cũng đã gần 9 giờ tối. An Hy chống cằm, cầm cốc cà phê mà nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nơi bầu trời sao kia tỏa sáng.
- Trời sao hôm nay...Cũng chẳng có gì đẹp!
Thở dài thường thượt, tựa đầu vào cửa rồi có chút nghẹn lòng, An Hy thủ thỉ:
- Dù cho bầu trời đầy sai kia có tỏa sáng lấp lánh đi chăng nữa....Cũng chẳng thể nào so sánh được ánh mắt khi cậu nhìn thấy tớ nhỉ?.... (1
Ở nơi Lưu Viễn sống, bây giờ là ban ngày với cái nắng dịu dàng cùng cơn gió thoang thoảng hất nhẹ mái tóc tựa màu biển ấy. Cũng đã 3 năm trôi qua, anh bây giờ là giám đốc của một công ty tư nhân do anh cố công gầy dựng.
Suốt mấy năm nay anh ta chẳng bao giờ thôi nghĩ về người con gái ấy. Đi trên con đường đầy nắng mai ấm áp của thủ đô Paris, con người này lại đột nhiên thở dài.
- Nắng mai dù có đẹp, có tinh khiết đến thế nào...Cũng chẳng thể nào sánh được với nụ cười của cô ấy!.. Không có em, nắng ở phía anh không còn đẹp nữa....Chẳng còn rực rỡ, cũng chẳng còn chút ấm áp nào.. Ừ ha.....Đúng nhỉ!
Nắng vẫn như vậy...Vẫn tỏa sáng như thế thôi...Nhưng dường như ko có nụ cười ấy...Không có dáng vẻ ấy của em....Nắng ở phía anh chỉ như ánh sáng phát ra từ chiếc bóng đèn vô vị.
"Không có em, nắng mai ở phía anh chẳng còn ấm áp!
Không có anh, bầu trời đầy sao kia cũng chẳng còn lấp lánh!"
Bước vào quán rượu, một người đàn ông người Pháp đứng ở quầy Bar, đang lau những chiếc ly thủy tinh vừa mới được rửa sạch, trông chúng trong trẻo và sáng bóng đến kì lạ. Ông ta nhìn thấy anh, có chút hớn hở như vị khách lâu năm quen biết, nhưng lại bớt chợt thở dài.
Hôm nay vẫn như mọi ngày à? 4'Ừ!Lưu Viễn ngồi ở quầy bar, khuôn mặt tuyệt đẹp cùng nét yêu nghiệt ấy khiến các vị khách xung quanh động lòng.
Hắn ta đúng là mỹ nam!
Lưu Viễn thở dài, nhìn cốc rượu màu vàng óng ánh trước mặt, rút ra điếu thuốc lá, bỏ vào miệng rồi châm lửa.
Nhìn thấy động tác quen thuộc này anh không nhịn được mà cười khổ.
Mấy năm nay không có An Hy, anh đã phải nhờ đến rượu, nhờ vả thuốc lá để giảm bớt nỗi nhớ nhung. Nhưng dường như chẳng khả quan mà còn khiến anh lún sâu vào kí ức của anh và cô. Mà chẳng thể nào thoát ra được.
Ngày nào cũng đến quán bar này giải sầu, có lẽ đã thành một thoái quen của Lưu Viễn.
- Ha~ Cấm cô ấy hút thuốc...Bảo cô ấy là trẻ hư....Nhưng bây giờ, bản thân lại cảm thấy hổ thẹn!...
"Đúng thật là ...Mượn men rượu thổ lộ tình cảm, cuối cùng cũng lại mượn nó để giảm bớt nỗi nhớ nhung"
…
Chuyển vào nhà mới, ngôi nhà có đầy đủ mọi thứ, rất tiện nghi và rộng rãi. Khác hẳn với sự xa hoa lộng lẫy của dinh thự, nó chỉ là một chung cư bình thường và giản dị.
"Nhưng sống một mình thì cũng thật là cô đơn quá rồi!"
Từ hôm nay cậu chủ tạm thời sống ở đây, có việc gì thì cứ liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức có mặt!Được rồi! Được rồi! Các anh mau về đi.Vâng!Cậu trai vui vẻ gọi điện cho bạn gái, hớn hở mà khoe căn chung cư mới của cậu ta. Lưu Viễn nhìn vào camera, nở nụ cười thật tươi với cô gái bên đầu dây điện thoại. Lòng không nhịn được có chút hào hứng.
Hy Hy!!! Nhìn này nhìn này! Ta da~ Cậu thấy thế nào, đẹp lắm có phải không!!!? (Wao!!! Tống ca ca chuyển đến nhà mới rồi sao!? Tại hạ ngưỡng mộ quá đi mất!Hahaa!!! Vì bố tớ có việc bận vậy nên tớ ở riêng cho tiện đi học và làm việc!!! À...Còn...Tiện gọi điện cho người yêu của tớ nữa~Cho...Cho tớ xem qua nhà của cậu đi!An Hy nghe câu nói đó không nhịn được mà cười thầm trong lòng nhưng vẫn ngại ngùng mà cố đánh trống lãng đi việc khác.
- Được được!!! Cho cậu xem, cho cậu xem!!!
Lưu Viễn đi khắp nhà, quay đủ ngóc ngách căn chung cư cậu sống, có cả bếp, phòng ngủ, phòng tắm mọi nơi đều quay cho cô xem. Cảm giác yêu xa tuy rất nhớ nhưng cũng có chút thú vị!
Lưu Viễn nhỏ giọng, nói vào màn hình điện thoại:
- Tớ còn có cái này muốn cho cậu xem!
Mở cửa phòng ngủ của cậu, bước vào là một căn phòng được trang trí theo phong cách tối giản. Nhưng thứ khiến cậu ấy tâm đắc không phải là cách trang trí căn phòng mà là bức ảnh tốt nghiệp của người yêu cậu. Nụ cười tỏa nắng của cô gái ấy nhìn vào là có động lực vui vẻ cả ngày, nhìn vào là muốn yêu, muốn cưng nựng.
Aaa!!!! Đại ca! Cậu..Cậu là kẻ biển thái hả!?? (1)Mang theo ảnh người yêu của tớ cũng gọi là phạm pháp sao~?
- Là. Là một tên biến thái thích xem ảnh thiếu nữ!! C
Cô nhìn cậu với ánh mắt ngờ vực và có chút khinh bỉ. Lưu Viễn không có lá gan so đo với cô, liền qua chủ đề khác ngay.
Lúc tớ mất động lực, mất tinh thần...Ngắm nụ cười của cậu...Lại không hiểu sao có thể làm việc mấy tiếng đồng hồ mà không biết mệt...Cậu thấy thế nào? Thần kì quá có phải không?Tống đại nhân đây là đang nhớ ta đến phát cuồng rồi sao?~Nhớ phát cuồng thì có lẽ là hơi ít rồi! (1)Nhìn gương mặt yêu nghiệt cùng giọng nói cuốn hút của tên hồ ly cô hằng nhung nhớ, tim An Hy không tài nào ngoan ngoãn nghe lời mà cứ đập thình thịch như muốn chạy ra khỏi lồng ngực mà lao đến hun chùn chụt vào màn hình điện thoại. (1
Cậu...Cậu còn bảo ít!?? Thế như nào mới gọi là nhiều chứ!!?Tiểu cô nương nhà cậu muốn biết sao? Vậy thì đưa mặt gần với màn hình một chút!An Hy không chút ngờ vực nghe theo, đưa mặt cô lại gần với màn hình điện thoại. Lưu Viễn nhân cơ hội đó hôn vào camera, lưu manh mà nói với giọng đầy ma mị:
Là nhớ đến nổi tớ chỉ muốn nhảy qua cái màn hình điện thoại này rồi hôn cậu đến nghẹt thở~ (1Cái...Cái đố lưu manh biến thái!!!! (1)Cách một cái màn hình nhưng cậu cũng có thể nghe thấy tiếng con tim của bạn gái mình đang đập liên tục trong lồng ngực. Lưu Viễn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều, cười nhẹ cậu bảo:
Chỉ biến thái với mỗi cậu thôi~ (()Được lắm!!! Cái tên dẻo miệng nhà cậu! Miệng lưỡi chỉ toàn đường mật!Tớ như vậy là từ khi nếm phải mật ngọt của cậu đấy không phải sao?Rồi rồi!! Là cậu thắng! Cậu thắng rồi!!! Tớ không cãi lại nổi cậu!!!Họ vui vẻ trò chuyện đến tối muộn, khi yêu con người ta có thể nằm dài trên giường, nhìn ngắm gương mặt người yêu, mà không cần phải nói câu nào cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc.
An Hy và Lưu Viễn vừa nói chuyện vừa cười đùa vui vẻ mà không hề biết đây là lần cuối cùng hai người họ được nghe, và nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đối phương.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lưu Viễn hôn nhẹ lên màn hình để tạm biệt cô gái cậu ngày đêm mong nhớ.
Vì cả ngày ngồi nói chuyện với cô nên bây giờ cậu chàng có chút đói bụng, vội mặc thêm áo khoác rồi chạy xuống cửa hàng tiện lợi gần khu chung cư mua chút đồ ăn đêm.
Lưu Viễn mua xong vừa bước ra khỏi cửa thì một tên cướp chạy vượt qua mặt cậu. Hắn ta trên tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu rồi bán sống bán chết mà cắm đầu chạy về phía trước, một người phụ nữ khoảng chừng 27 tuổi với bộ váy sang chảnh, nhan sắc có chút xinh đẹp vội vội vàng vàng mà chảy đuổi theo phía sau hắn.
- Có ai không!? Cướp! Cướp!!! Giúp tôi với!!!
Thấy vậy Lưu Viễn nhanh chân đuổi theo tên cướp giành lại túi xách cho người phụ nữ rồi dạy dỗ tên kia một trận ra trò. Cậu cười rồi trả lại cho cô ta.
Của cô đây! Ban đêm đừng ra đường một mình, nguy hiểm lắm đấy!A.. A. Cảm...Cảm ơn cậu..Thấy chiếc nhan sắc anh tú có chút lưu manh lẫn yêu nghiệt của cậu, mái tóc xanh đen cùng đôi đồng tử màu biển đã khiến cô ta trót rơi vào lưới tình không hề giăng sẵn này. Cô ta nhìn Lưu Viễn đến thẫn thờ, ánh mắt tràn đầy sự mê muội.
À.. Nếu không có gì nữa, tôi về nhé! Đi đường cẩn thận!Này chờ đã! Cậu.Cho tôi số điện thoại có được không? Có gì tôi mời cậu ăn cơm vì đã giúp đỡ tôi!Thật sự không cần đâu! Đó là việc nên làm thôi...Không sao mà!!! Đi nha...Cho tôi số của cậu đi!Ừ...Thì...Đi mà xin cậu đó! Tôi chỉ muốn trả ơn thôi!Vậy là kể từ lúc cậu cho bà ta số điện thoại, bi kịch và nỗi ám ảnh mà cả đời này cậu không tài nào quên được đã chính thức bắt đầu.
Viễn Viễn ơi ~~~ Cậu có yêu tôi không?~ Tôi yêu cậu~ Vô cùng yêu cậu~Làm ơn...Làm ơn...Đừng làm vậy nữa..Tôi xin cô!Gì chứ~ Sao lại xua đuổi người ta vậy kìa!? Cậu thích mà ngại có đúng không hỏ~Xin đấy! Tôi đã có người yêu rồi!!! Xin cô đừng bám lấy tôi nữa!!!!Thì sao???? Cô ta có ở bên cạnh cậu không? Hay người bên cậu là tôi??? Cô ta bám lấy cậu.....Tôi nhất định sẽ khiến cô ta phải tự nguyện giao cậu cho tôi~ Cậu là của tôi! Của tôi thôi Lưu Viễn à~ Cậu sẽ không bao giờ thoát khói tôi đâu!!!
Cậu hoảng sợ mà cứp máy, tay chân run rẩy co rúm người lại. Sự tức giận lẫn sợ hãi bao trùm cả căn phòng, nó khiến Lưu Viền khó chịu và mệt mỏi đến nghẹt thở. Cả mấy tuần nay cậu bị cô ta làm phiền đến nối không tài nào chợp mắt được dù chỉ 5 phút. Mỗi lần gọi đến là một số điện thoại khác nhau, điều đó khiến cậu không biết là ai gọi đến mà liên tục bắt máy trong nỗi lo lắng. (1
Cô ta làm phiền đến cậu bằng những cuộc gọi tra tấn tinh thần và những lần bám đuôi theo dõi, khiến cậu ấy càng lúc càng bất an. Tinh thần, thể chất của cậu gần như bị ả ta rút cạn đến cùng kiệt. Ngồi gục đầu xuống gối,
Lưu Viễn run rẩy mấp máy môi:
- Đáng sợ...Đáng sợ. Quá!! Ả ta.....Sẽ làm gì cô ấy?....Ả đàn bà điên đó...Sẽ làm gì khi mình bước chân ra khỏi nhà đây chứ!!?? (1
Tinh thần của Lưu Viễn bây giờ dường như đang rất hỗn loạn, nhìn ra cửa sổ cũng khiến cậu sợ hãi, sợ mụ ta sẽ lén nhìn khi cậu không cảnh giác. Căn chung cư an toàn giờ đây lại trở thành nỗi bấc an và lo sợ của Lưu Viễn.
Chỉ mới nghỉ ngơi được 15 phút, một cuộc gọi đã hiển thị trên màn hình điện thoại. Chỉ vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại thôi cũng khiến tâm trí Lưu Viễn hoảng loạn. Không dám bắt máy, nhìn kĩ thì mới thấy tên gọi nhớ là "Viên đường nhỏ". Vui mừng cậu vội vàng cầm lấy điện thoại.
Alo! Cậu có rảnh không! Bốn tiểu thư nhớ cậu!!!Tiểu...Tiểu Hy à...Oi!? Tớ đây, tớ đây! Cậu.Bị làm sao thế?? Giọng run quá! Ai bắt nạt cậu đúng không???Không! Không không...Tớ ổn mà không có ai bắt nạt tớ cả! Hy Hy biết mà, tớ... Đâu phải kẻ yếu đuối để người ta bắt nạt chứ đúng không? Chỉ là..Tớ nhớ cậu quá nên sụt sịt một..Chút thôi.....Nào nào...Tớ ở đây rồi! Ở đây với cậu rồi! Không sao...Không sao nữa nhé!Ư...Dạ...Cô biết cậu không hề ổn, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra với con mèo đội lốt hồ ly kia. Nhưng vì không ở bên nên cô cũng không rõ lý do người yêu mình khóc thút thít với giọng nói run rẩy như vậy. Chỉ có thể an ủi cậu bằng lời nói qua chiếc điện thoại để khiến cậu ấy an tâm đôi phần.
Yêu xa, chẳng thể nào ôm lấy người ấy để vỗ về, chẳng thể nào nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của họ mà an ủi, lúc nào gọi đến cũng luôn thấy dáng vẻ tuyệt vời nhất của họ, cười thật tươi và luôn bảo mình ổn. Và chưa bao giờ họ để lộ sự yếu đuối vì sợ người họ yêu lo lắng.
Có lẽ..Yêu xa, con người ta đã đánh mất vài nốt nhạc trong khuôn nhạc của người yêu.
Cuộc gọi kết thúc, Cậu cho dù có lưu luyến đến thế nào thì cũng chẳng thể gọi mãi cho cô. Lưu Viễn sợ rằng nếu nói chuyện với người ấy quá lâu, cậu nhất định sẽ bộc lộ hết sự yếu đuối. Sợ rằng khi có cô an ủi, cậu sẽ khóc, sẽ chẳng thể nào mạnh mẽ trước người yêu. Vậy nên tên ngốc đó đã vờ như có việc bận mà cúp máy.
Cũng vì sự ngu ngốc này, cậu và An Hy thời gian tới sẽ chẳng còn liên lạc.
Suốt mấy ngày liền ả ta cứ liên tục gọi đến làm phiền Lưu Viễn, tặng quà chất cả đống trong nhà. Cậu sợ hãi đến nổi không nhấc được điện thoại, ra khỏi nhà cũng chả an tâm. Cứ bị tra tấn đến vậy cậu chẳng tài nào sống yên ổn. Lưu Viễn run rẩy mà tháo sim, tắt nguồn điện thoại. Trốn trong nhà cả mấy tuần liền. Cho dù có nhớ cô, cho dù có nhớ điến phát điên, Lưu Viễn cũng không dám mở máy. Sợ rằng bà cô đó sẽ định vị được vị trí của người cậu yêu rồi làm hại cô ấy. Ngồi thẫn thờ trong góc nhà, Lưu Viễn dường như mất hết ý chí sống, cơ thể suy kiệt tàn tạ đến đáng thương.
Bên phía An Hy, không có giây phút nào cô nhưng nhớ về cậu. Gọi điện bao nhiêu cuộc vẫn không hề bắt máy, dù tin nhắn có ngập tràn màn hình điện thoại vẫn chẳng chút hồi âm. Gọi trăm, ngàn cuộc vẫn chả có ai bên đầu dây kia nhấc máy. Cô dần dần suy sụp, lo lắng đến nổi hôm nào cũng chỉ khóa chặt cửa phòng, nằm trên giường ôm con vịt bông cậu gắp tặng rồi khóc nức nở.
Mọi chuyện dường như đang trở nên bế tắc!
Một hôm bố cậu cùng hai cận vệ đến thăm nhà Lưu Viễn, cầm trên tay bó hoa xin lỗi và cũng tiện ăn tối cùng con trai. Bố cậu bây giờ chẳng còn cái chức danh Sói Bạc, cũng chẳng còn vô số đàn em dưới trướng. Mà giờ đây ông đã ở ẩn và rửa tay gác kiếm, trở thành một người bình thường thì mới có can đảm đứng trước mặt con trai.
Mở cửa nhà, nhìn thấy cảnh vật tối om. Cậu con trai yêu quý lại nằm dài trên sàn bất động. Quà chất đống đến chật kín cả nhà, thấy vậy bố cậu liền lao đến ôm lấy Lưu Viễn.
- Tiểu Viễn!!! Con làm sao thế!??? Mau tỉnh dậy đi con! Bố đây...Bố đây rồi!
Đưa cậu đến bệnh viện, Thiên Khải cử người điều tra kẻ đã khiến con trai ông thân tàn ma dại đến bước này. Rồi tống ả ta vào bệnh viện tâm thần để người khác hành hạ ả khủng khiếp hơn những gì mụ ta làm với con ông.
Mọi thứ cũng dần trở về quỹ đạo cũ, nhưng nỗi nhớ An Hy thì ngày một lớn dần lên. Vừa sợ mụ đàn bà điên ấy làm loạn, vừa nhớ cô đến phát điên nhưng Lưu Viễn không thể nào nhấc nổi điện thoại. Và thế cậu dần dần mất hết ý chí. Mấy ngày sau Lưu Viễn cũng từ từ hồi phục, nhưng vì sợ nhớ lại chuyện quá khứ nên cậu ấy không còn dùng sim cũ nữa mà thay vào đó là một chiếc sim điện thoại mới. Vừa hồi phục cậu ta liền hớn hở gọi cho người cậu ta mong nhớ, nhưng chả có ai bắt máy. Bây giờ đến lượt cậu ấy mất liên lạc với An Hy.
Phía An Hy, cô đang nhớ cậu đến phiền não. Đi đường cũng chả mấy cẩn thận, đầu óc chỉ toàn hình bóng của
Lưu Viễn, trong đầu nỗi lo lắng đã tràn ngập tâm trí. Không biết cậu đang làm gì? Có ăn uống đầy đủ không? Có đang ổn không? Mãi suy tư An Hy không hề để ý đến trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, dường như ông trời cũng chẳng đứng về phía cô. An Hy thẫn thờ ướt nhẹp người, mệt mỏi mà sang phía đường bên cạnh trong khi đèn chưa sang tín hiệu đỏ.
Một chiếc xe hơi đang chạy với tốc độ lớn lao thẳng đến phía An Hy khiến cô bừng tĩnh rồi sợ hãi mà lui người ngã về sau. Điện thoại cũng vì thế mà bị nó cán qua, vỡ nát. Ôm lấy chiếc điện thoại bị vỡ, phương thức cuối cùng để cô liên hệ với cậu cũng đã biến mất. An Hy gục xuống đất, ngồi khóc dưới trời mưa lớn mịt trời. Như trút hết uất ức và buồn bã cô khóc cho xõa hết nổi lòng. Nước mưa thấm đẫm hết cơ thể, tiếng mưa hòa cùng dòng nước mắt lẫn tiếng khóc không ngớt kia, trở thành một bản nhạc buồn đau nhói tận tim gan.
- Hức...Hức...Tớ.. Tớ sắp gục ngã rồi!! Tớ không trụ nổi nữa....Hức...Xin cậu..Xin cậu làm ơn, quay về đi!!...Hức Tống Lưu Viễn..em thật sự rất nhớ anh!!... 1
Và thời gian cứ dần trôi, hai người họ chẳng một ai liên lạc được cho người họ yêu.
3 năm sau!
An Hy bây giờ đã 25 tuổi, là một nhà thiết kế tập sự tại công ty thời trang lớn của bố cô.
Hy Hy em xem mẫu áo mới này có cần thêm phụ kiện gì không??Thêm nơ ở đằng sau và tà áo xòe thêm chút nữa ạ!"Đã 3 năm trôi qua kể từ khi chúng tôi không còn liên lạc.
Không biết...Cậu ấy bây giờ thế nào?..Có khỏe mạnh hay không? Ăn uống có đủ bữa không? Ngủ có ngon không?..Và không biết Lưu Viễn...Có còn yêu tôi như lúc ấy hay không?...
Những năm nay...Chưa bao giờ tôi ngưng nghĩ về cậu ấy...".
Tối đến, màn đêm đã bao trùm cả công ty. Bầu trời sao lấp lánh trên kia cũng chả thể nào so sánh được với đôi mắt của người con trai ấy. Trên bàn làm việc, An Hy đang tăng ca đến mệt lã, ánh đèn trên bàn cùng cốc cà phê là điểm tựa duy nhất của cô tại nơi này.
Cũng đã gần 9 giờ tối. An Hy chống cằm, cầm cốc cà phê mà nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nơi bầu trời sao kia tỏa sáng.
- Trời sao hôm nay...Cũng chẳng có gì đẹp!
Thở dài thường thượt, tựa đầu vào cửa rồi có chút nghẹn lòng, An Hy thủ thỉ:
- Dù cho bầu trời đầy sai kia có tỏa sáng lấp lánh đi chăng nữa....Cũng chẳng thể nào so sánh được ánh mắt khi cậu nhìn thấy tớ nhỉ?.... (1
Ở nơi Lưu Viễn sống, bây giờ là ban ngày với cái nắng dịu dàng cùng cơn gió thoang thoảng hất nhẹ mái tóc tựa màu biển ấy. Cũng đã 3 năm trôi qua, anh bây giờ là giám đốc của một công ty tư nhân do anh cố công gầy dựng.
Suốt mấy năm nay anh ta chẳng bao giờ thôi nghĩ về người con gái ấy. Đi trên con đường đầy nắng mai ấm áp của thủ đô Paris, con người này lại đột nhiên thở dài.
- Nắng mai dù có đẹp, có tinh khiết đến thế nào...Cũng chẳng thể nào sánh được với nụ cười của cô ấy!.. Không có em, nắng ở phía anh không còn đẹp nữa....Chẳng còn rực rỡ, cũng chẳng còn chút ấm áp nào.. Ừ ha.....Đúng nhỉ!
Nắng vẫn như vậy...Vẫn tỏa sáng như thế thôi...Nhưng dường như ko có nụ cười ấy...Không có dáng vẻ ấy của em....Nắng ở phía anh chỉ như ánh sáng phát ra từ chiếc bóng đèn vô vị.
"Không có em, nắng mai ở phía anh chẳng còn ấm áp!
Không có anh, bầu trời đầy sao kia cũng chẳng còn lấp lánh!"
Bước vào quán rượu, một người đàn ông người Pháp đứng ở quầy Bar, đang lau những chiếc ly thủy tinh vừa mới được rửa sạch, trông chúng trong trẻo và sáng bóng đến kì lạ. Ông ta nhìn thấy anh, có chút hớn hở như vị khách lâu năm quen biết, nhưng lại bớt chợt thở dài.
Hôm nay vẫn như mọi ngày à? 4'Ừ!Lưu Viễn ngồi ở quầy bar, khuôn mặt tuyệt đẹp cùng nét yêu nghiệt ấy khiến các vị khách xung quanh động lòng.
Hắn ta đúng là mỹ nam!
Lưu Viễn thở dài, nhìn cốc rượu màu vàng óng ánh trước mặt, rút ra điếu thuốc lá, bỏ vào miệng rồi châm lửa.
Nhìn thấy động tác quen thuộc này anh không nhịn được mà cười khổ.
Mấy năm nay không có An Hy, anh đã phải nhờ đến rượu, nhờ vả thuốc lá để giảm bớt nỗi nhớ nhung. Nhưng dường như chẳng khả quan mà còn khiến anh lún sâu vào kí ức của anh và cô. Mà chẳng thể nào thoát ra được.
Ngày nào cũng đến quán bar này giải sầu, có lẽ đã thành một thoái quen của Lưu Viễn.
- Ha~ Cấm cô ấy hút thuốc...Bảo cô ấy là trẻ hư....Nhưng bây giờ, bản thân lại cảm thấy hổ thẹn!...
"Đúng thật là ...Mượn men rượu thổ lộ tình cảm, cuối cùng cũng lại mượn nó để giảm bớt nỗi nhớ nhung"
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.