Chương 86: Anh Đang Làm Tôi Sợ
Vãn Thất Thất
02/06/2021
Sau một tiếng tách, đèn ngủ đã được bật lên.
Trước khi Mạc Tâm Nhan kịp nhìn kỹ bóng đen là ai, cô đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Nhan Nhan, đừng sợ, là anh."
Vừa nghe thấy âm thanh này, Mạc Tâm Nhan liền phản xạ có điều kiện giãy dụa, cô dùng sức đẩy thân thể đang ôm ghì lấy mình ra, lạnh lùng hét lên: "Tránh ra, đừng đụng vào tôi!"
Dịch Dương đứng bên giường có chút đau đớn nhìn cô, đối mặt với vẻ chán ghét cùng ánh mắt buồn nôn của cô, anh không có dũng khí tiến lên ôm lấy cô.
Mạc Tâm Nhan cố gắng hết sức để trấn an trái tim đang đập mạnh của cô nhìn anh chán ghét mắng chửi: "Ai cho anh vào, nửa đêm muốn hù chết tôi à, cút khỏi đây."
Dịch Dương đau lòng nhìn cô và nói nhỏ: "Nhan Nhan, đừng làm thế, tôi chỉ muốn gặp em."
Năm năm qua không có cô bên cạnh, mỗi đêm, cả trong giấc mơ, anh đều mơ ước cô sẽ thuộc về mình, nhưng sau cùng, tỉnh mộng mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, cô không ở bên anh, nên cả đêm anh không ngủ đến đây, ở bên giường cô chỉ để nhìn cô, như vậy đối với anh đã là đủ. Bây giờ cuối cùng cô cũng trở về, anh chỉ muốn yên lặng đứng nhìn cô, cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy hơi thở đều đều, biết rằng cô vẫn bình an vô sự, như vậy với anh đã là hạnh phúc.
Mạc Tâm Nhan kinh ngạc nhìn anh, lạnh lùng thét lớn, “Dịch Dương, tôi cho anh một tháng, anh lại muốn hù chết tôi sao?
"Không phải Nhan Nhan..." Dịch Dương cảm thấy lo lắng, vươn tay muốn ôm cô lần nữa. Cô bị đẩy ra một cách lạnh lùng.
Cô chỉ vào cửa phòng và trừng mắt với anh ta bằng giọng điệu lạnh lùng chán ghét gằn từng chữ: "Anh cút cho tôi, anh mau cút cho tôi ..."
"Nhan Nhan ..."
"Cút!"
Dịch Dương mím môi đau buồn liếc nhìn cô một cái, sau đó miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô.
Sau khi anh rời đi, Mạc Tâm Nhan cầm chăn bông và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, đầy tức giận. Đây là loại đàn ông gì, cô thấy thật nực cười. Đứng bên mép giường của người khác giữa đêm có phải là có bệnh hay không.
Ngày hôm sau, sau khi Mạc Tâm Nhan thức dậy, cô luôn đến phòng của Tiểu Bảo và Tiểu Bối.
Tuy nhiên, khi cô vừa mở cửa phòng Tiểu Bối, một tràng cười đột ngột vang lên từ bên trong, cô không khỏi nhíu mày, Tiểu Bảo và Tiểu Bối dường như không có thói quen chơi đùa lúc sáng sớm.
Khi cô mở cửa ra nhìn vào bên trong, khuôn mặt cô chợt chùng xuống, cô nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên chiếc giường công chúa êm ái chơi đùa với nhau, con gái cô cười rất vui vẻ khiến cô tức giận đến mức không biết nói gì.
"A, mẹ ơi ..." Nhìn thấy Mạc Tâm Nhan xuất hiện ở cửa, Tiểu Bối ngừng nô đùa và nhìn Mạc Tâm Nhan cười toe toét.
Vẻ mặt Mạc Tâm Nhan trở nên tối sầm lạnh lùng, cô đi đến mép giường, nhìn người đàn ông khong biết xấu hổ, thờ ơ nói: "Ai cho anh vào? Cút ngay."
“Anh chỉ đến để gặp Tiểu Bối.” Dịch Dương ôm lấy Tiểu Bối đau lòng nói, “Anh thấy Tiểu Bối thức dậy sớm mà em vẫn còn đang ngủ. Anh sợ con bé sẽ đánh thức em, vì vậy anh chơi cùng con bé một lúc. . "
"Ha! Sợ con bé đánh thức tôi sao? Hóa ra anh ở đây là vì tôi sao." Mạc Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy mỉa mai.
Phớt lờ sự mỉa mai của cô, Dịch Dương gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy, anh thật sự là bởi vì nghĩ đến em."
“Ha, vậy bây giờ tôi tỉnh rồi, anh có thể trả lại con gái cho tôi không.” Mạc Tâm Nhan tiếp tục khịt mũi lạnh lùng, vươn tay nhấc Tiểu Bối đang nằm trong vòng tay anh.
Dịch Dương cúi mắt xuống, vẻ mặt rất không tình nguyện nhưng cũng không dám ngăn cản cô, chỉ có thể nhìn cô bế Tiểu Bối khỏi vòng tay anh.
Anh đến để dỗ dành và chơi với Tiểu Bối vào sáng sớm, là để khiến cô gái nhỏ này thích anh và chấp nhận anh. Bằng cách này, anh sẽ dễ dàng ssuocwj Mạc Tâm Nhan tha thứ và chấp nhận hơn. Anh và Tiểu Bối vừa chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, nhưng vừa mới thức dậy cô ấy đã không muốn để Tiểu Bối ở lại bên cạnh anh dù chỉ một phút ...
“Mẹ ơi, con vẫn muốn chơi với chú.” Tiểu Bối ô lấy cổ Mạc Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Nghe được điều đó Dịch Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng nhướng mắt lên nhìn Mạc Tâm Nhan, mong cô thả Tiểu Bối xuống ở lại đây cùng anh.
Mạc Tâm Nhan cau mày trừng mắt nhìn Dịch Dương trong mắt đang tràn đầy vui mừng một cách bất đắc dĩ, sau đó nhìn Tiểu Bối nhẹ giọng nói: "Thôi không chơi nữa, mẹ đi đánh răng rửa mặt, bữa sáng thật ngon cho con sau."
“Vậy để anh đi làm bữa sáng.” Mạc Tâm Nhan vừa nói xong, Dịch Dương đã đứng vội vàng nói.
Mạc Tâm Nhan phớt lờ anh, và đi thẳng vào phòng tắm trước ánh mắt của anh.
Nhìn bóng lưng hờ hững của cô, Dịch Dương cong môi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, trong lòng có chút mất mát.
"Chú, lát nữa lại chơi cùng nhau nha."
Vừa bước đến cửa, sau lưng có giọng nói dịu dàng, anh mừng khôn xiết vội quay lại định nói đồng ý, nhưng hình như Mạc Tâm Nhan đã bế Tiểu Bối vào nhà tắm.
Thở dài một tiếng, trong lòng thở dài bước ra khỏi phòng.
Sau khi làm bữa sáng xong, Dịch Dương thấy Mạc Tâm Nhan và lũ trẻ vẫn chưa xuống nên định đi lên gọi họ, nhưng khi anh vừa bước đến đầu cầu thang, anh đã thấy Mạc Tâm Nhan tay ôm đứa trẻ đang đi từ góc cầu thang đi xuống.
Dịch Dương vội vàng nâng khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong,mau qua đây ăn đi."
Mạc Tâm Nhan thậm chí không thèm nhìn anh, sau đó dẫn theo Tiẻu Bảo và Tiểu Bối xuống phòng bếp, đi thẳng đến bàn ăn.
Tiểu Bối vẫn có chút công tâm, thỉnh thoảng lại nhìn anh, điều này khiến trái tim tan vỡ của anh ấm áp hơn rất nhiều.
"Cháu không thích bữa sáng do chú làm."
Mọi người đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên Tiểu Bảo cất giọng giòn giã nói.
Mạc Tâm Nhan nhìn Tiểu Bảo với vẻ mặt hài lòng, sau đó đưa tay ra và xoa đầu cậu bé như một phần thưởng.
Dịch Dương sững sờ ăn điểm tâm, nâng mắt nhìn cậu bé, có chút buồn bực hỏi: "Tại sao?"
Tiểu Bảo chọc lấy thức ăn trong đĩa, trừng mắt nói: "Không có trứng."
“Con không thích ăn trứng.” Sau khi Tiểu Bảo nói xong, Tiểu Bối nhẹ nhàng nói, “Bữa sáng của chú là ngon nhất, bữa sáng của mẹ làm không ngon, mẹ luôn bắt Tiểu Bối ăn trứng. "Ừm ... những quả trứng khủng khiếp quá ..." Tiểu Bối nói và lắc đầu ghét bỏ.
Nghe được những lời của Tiểu Bối, trái tim của Dịch Dương run lên dữ dội, anh nhìn Tiểu Bối và nghiêm túc hỏi: "Tiểu Bối cũng không thích trứng sao?"
"Ừm ..." Tiểu Bảo nặng nề gật đầu và nói với khuôn mặt đau khổ, "Trứng thật không ngon, mẹ luôn bắt Tiểu Bối ăn, mẹ không thương Tiểu Bối ..."
Mạc Tâm Nhan nghe những lời của cô con gái nhỏ, cô rấ tức giận có chút đau lòng. Người mẹ như cô có yêu con bé không? Có trời mới biết cô là người yêu con bé nhất, con gái nhỏ thật vô lương tâm, lại nói rằng cô không quan tâm đến con bé, sau này phải báo cho Tần Hiên biết cô con gái nhỏ này sắp bị người đàn ông vô liêm này thu phục.
Nhìn sắc mặt của Mạc Tâm Nhan dần dần tối sầm lại, Dịch Dương vội vàng sờ đầu Tiểu Bối, nhẹ nhàng nói: “Mẹ thực sự là người yêu Tiểu Bối nhất, bởi vì mẹ biết trứng có rất nhiều chất dinh dưỡng, ăn trứng rất tốt cho sức khỏe. "Có thể cao thêm nữa, cho nên mẹ mới bảo Tiểu Bối ăn. Thực ra, mẹ làm tất cả vì muốn tốt cho Tiểu Bối, có biết chưa?"
“Thật sao?” Tiểu Bối nhìn Mạc Tâm Nhan, hai mắt sáng như quả nho đen, có chút chờ mong.
Mạc Tâm Nhan xoa xoa khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Bối tức giận nói: “Mẹ yêu con nhất, con không cảm nhận được sao?” Sau đó đối với Dịch Dương có chút oán hận. Chính anh đã làm cho con gái cô nghĩ mình không tốt, bây giờ anh còn giả làm người tốt nói cho con gái cô biết mình tốt, thật là không biết xấu hổ.
Góc quần áo của cô đột nhiên bị kéo xuống, cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn, đột nhiên đập vào mắt cô là vẻ mặt đau khổ của Tiểu Bảo.
"Mẹ ơi, mẹ yêu em gái nhất, còn Tiểu Bảo, mẹ không yêu Tiểu Bảo sao?"
Uh ... Mạc Tâm Nhan tâm trạng rối bời khi đối mặt với sự bất công của con trai mình. Hai đứa bé nhỏ cũng biết tranh giành tình yêu thương.
Cô chạm vào đầu anh và nhẹ nhàng nói: "Hai đứa là người mẹ yêu nhất trên đời. Nếu không, tại sao mẹ lại đặt tên con là Tiểu Bảo và Tiểu Bối? Đó là bởi vì hai đứa là của mẹ."
Dịch Dương yên lặng nghe, khóe miệng cong cong, thật sự muốn nói hai cái tên Tiểu Bảo và Tiểu Bối nghe thật xấu, anh xém chút nữa đã thốt ra, nhưng chỉ là không dám.
Sau khi nghe những lời của Mạc Tâm Nhan, Tiểu Bối tiếp tục ăn bữa sáng mà cậu bé không thích lắm.
Sau khi ăn sáng, Dịch Dương nhân cơ hội này ở một mình với Mạc Tâm Nhan, anh nắm lấy cánh tay của Mạc Tâm Nhan và nghiêm túc hỏi: "Tại sao Tiểu Bối lại ghét ăn trứng?"
Mạc Tâm Nhan thiếu kiên nhẫn đẩy tay anh ra, quát: "Tại sao anh cũng không ăn trứng, vậy thì tại sao anh không ăn phân?"
Dịch Dương rũ mắt xuống, lại nói: "Tiểu Bối từ nhỏ không thích ăn trứng, anh từ nhỏ cũng không thích ăn trứng, vậy Tiểu Bối..."
“Anh thật là nực cười.” Mạc Tâm Nhan đột ngột ngắt lời anh, “Anh Dịch, anh có thể đừng nói ra những lời vô nghĩa vậy không? Hôm qua là con trai tôi, còn hôm nay là con gái tôi. Nếu anh thực sự muốn có một đứa con thì hãy đi tìm một người phụ nữ để cô ta sinh con cho anh. Vấn đề là bởi vì anh không ăn trứng, anh liền nói rằng con gái tôi là con của anh. Vậy thì hàng nghìn người trên thế giới không ăn trứng, đều có quan hệ huyết thống sao? Không ngờ lại có người đàn ông không biết xấu hổ như anh”.
Mạc Tâm Nhan khinh thường nói, sau đó liền bước ra sân, cô đang tưới hoa, tưới cây trong thì người đàn ông đã chạy đến túm lấy cánh tay cô.
“Nhan Nhan…” Cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, Dịch Dương nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ muốn biết Tiểu Bảo và Tiểu Bối có phải là con của anh hay không, tại sao em phải làm thế này? Em có biết trong lòng anh thực sự khó chịu không. "
“Anh cảm thấy không thoải mái thì có liên quan gì đến tôi.” Mạc Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, lại thu tay về, bước vào nhà.
Dịch Dương nhìn chăm chú vào bóng lưng lãnh đạm của cô, đột nhiên trầm giọng nói: "Tiểu Bảo lúc nhỏ trông rất giống anh, còn Tiểu Bối cũng không ăn trứng giống anh, Anh không tin bọn nhỏ không có chút quan hệ gì với anh..."
“Anh muốn nói là muốn xét nghiệm quan hệ ca con sao?” Mạc Tâm Nhan đột ngột quay người lại, cười lạnh nhìn anh, “Vậy cũng được, anh làm đi, đúng rồi làm như vậy để khiến anh bỏ cuộc. Anh cứ làm đi, anh có muốn tôi lấy cho anh hai sợi tóc của Tiểu Bảo và Tiểu Bối không. "
Khi Mạc Tâm Nhan nói điều này, trái tim cô ấy đã không ngừng rung rẩy. Cô sợ hãi biết bao khi người đàn ông này sẽ làm xét nghiệm quan hệ cha con với con cô, nhưng nếu cô không kích động anh như thế này, có thể anh thực sự sẽ làm xét nghiệm, lúc đó thì cô thực sự không biết nên làm gì. Người đàn ông này chắc chắn sẽ cướp đứa bé khỏi tay cô bằng mọi cách. Cô thực sự sợ hãi về ngày đó, bây giờ Tiểu Bảo và Tiểu Bối là sinh mệnh của cô.
Dịch Dương nghiêm nghị nhìn cô, buồn bực nói: "Tiểu Bảo và Tiểu Bối thật sự không liên quan gì đến anh?"
Trước khi Mạc Tâm Nhan kịp nhìn kỹ bóng đen là ai, cô đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp.
"Nhan Nhan, đừng sợ, là anh."
Vừa nghe thấy âm thanh này, Mạc Tâm Nhan liền phản xạ có điều kiện giãy dụa, cô dùng sức đẩy thân thể đang ôm ghì lấy mình ra, lạnh lùng hét lên: "Tránh ra, đừng đụng vào tôi!"
Dịch Dương đứng bên giường có chút đau đớn nhìn cô, đối mặt với vẻ chán ghét cùng ánh mắt buồn nôn của cô, anh không có dũng khí tiến lên ôm lấy cô.
Mạc Tâm Nhan cố gắng hết sức để trấn an trái tim đang đập mạnh của cô nhìn anh chán ghét mắng chửi: "Ai cho anh vào, nửa đêm muốn hù chết tôi à, cút khỏi đây."
Dịch Dương đau lòng nhìn cô và nói nhỏ: "Nhan Nhan, đừng làm thế, tôi chỉ muốn gặp em."
Năm năm qua không có cô bên cạnh, mỗi đêm, cả trong giấc mơ, anh đều mơ ước cô sẽ thuộc về mình, nhưng sau cùng, tỉnh mộng mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác, cô không ở bên anh, nên cả đêm anh không ngủ đến đây, ở bên giường cô chỉ để nhìn cô, như vậy đối với anh đã là đủ. Bây giờ cuối cùng cô cũng trở về, anh chỉ muốn yên lặng đứng nhìn cô, cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy hơi thở đều đều, biết rằng cô vẫn bình an vô sự, như vậy với anh đã là hạnh phúc.
Mạc Tâm Nhan kinh ngạc nhìn anh, lạnh lùng thét lớn, “Dịch Dương, tôi cho anh một tháng, anh lại muốn hù chết tôi sao?
"Không phải Nhan Nhan..." Dịch Dương cảm thấy lo lắng, vươn tay muốn ôm cô lần nữa. Cô bị đẩy ra một cách lạnh lùng.
Cô chỉ vào cửa phòng và trừng mắt với anh ta bằng giọng điệu lạnh lùng chán ghét gằn từng chữ: "Anh cút cho tôi, anh mau cút cho tôi ..."
"Nhan Nhan ..."
"Cút!"
Dịch Dương mím môi đau buồn liếc nhìn cô một cái, sau đó miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại cho cô.
Sau khi anh rời đi, Mạc Tâm Nhan cầm chăn bông và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, đầy tức giận. Đây là loại đàn ông gì, cô thấy thật nực cười. Đứng bên mép giường của người khác giữa đêm có phải là có bệnh hay không.
Ngày hôm sau, sau khi Mạc Tâm Nhan thức dậy, cô luôn đến phòng của Tiểu Bảo và Tiểu Bối.
Tuy nhiên, khi cô vừa mở cửa phòng Tiểu Bối, một tràng cười đột ngột vang lên từ bên trong, cô không khỏi nhíu mày, Tiểu Bảo và Tiểu Bối dường như không có thói quen chơi đùa lúc sáng sớm.
Khi cô mở cửa ra nhìn vào bên trong, khuôn mặt cô chợt chùng xuống, cô nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên chiếc giường công chúa êm ái chơi đùa với nhau, con gái cô cười rất vui vẻ khiến cô tức giận đến mức không biết nói gì.
"A, mẹ ơi ..." Nhìn thấy Mạc Tâm Nhan xuất hiện ở cửa, Tiểu Bối ngừng nô đùa và nhìn Mạc Tâm Nhan cười toe toét.
Vẻ mặt Mạc Tâm Nhan trở nên tối sầm lạnh lùng, cô đi đến mép giường, nhìn người đàn ông khong biết xấu hổ, thờ ơ nói: "Ai cho anh vào? Cút ngay."
“Anh chỉ đến để gặp Tiểu Bối.” Dịch Dương ôm lấy Tiểu Bối đau lòng nói, “Anh thấy Tiểu Bối thức dậy sớm mà em vẫn còn đang ngủ. Anh sợ con bé sẽ đánh thức em, vì vậy anh chơi cùng con bé một lúc. . "
"Ha! Sợ con bé đánh thức tôi sao? Hóa ra anh ở đây là vì tôi sao." Mạc Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy mỉa mai.
Phớt lờ sự mỉa mai của cô, Dịch Dương gật đầu nói: "Ừm, đúng vậy, anh thật sự là bởi vì nghĩ đến em."
“Ha, vậy bây giờ tôi tỉnh rồi, anh có thể trả lại con gái cho tôi không.” Mạc Tâm Nhan tiếp tục khịt mũi lạnh lùng, vươn tay nhấc Tiểu Bối đang nằm trong vòng tay anh.
Dịch Dương cúi mắt xuống, vẻ mặt rất không tình nguyện nhưng cũng không dám ngăn cản cô, chỉ có thể nhìn cô bế Tiểu Bối khỏi vòng tay anh.
Anh đến để dỗ dành và chơi với Tiểu Bối vào sáng sớm, là để khiến cô gái nhỏ này thích anh và chấp nhận anh. Bằng cách này, anh sẽ dễ dàng ssuocwj Mạc Tâm Nhan tha thứ và chấp nhận hơn. Anh và Tiểu Bối vừa chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ, nhưng vừa mới thức dậy cô ấy đã không muốn để Tiểu Bối ở lại bên cạnh anh dù chỉ một phút ...
“Mẹ ơi, con vẫn muốn chơi với chú.” Tiểu Bối ô lấy cổ Mạc Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Nghe được điều đó Dịch Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng nhướng mắt lên nhìn Mạc Tâm Nhan, mong cô thả Tiểu Bối xuống ở lại đây cùng anh.
Mạc Tâm Nhan cau mày trừng mắt nhìn Dịch Dương trong mắt đang tràn đầy vui mừng một cách bất đắc dĩ, sau đó nhìn Tiểu Bối nhẹ giọng nói: "Thôi không chơi nữa, mẹ đi đánh răng rửa mặt, bữa sáng thật ngon cho con sau."
“Vậy để anh đi làm bữa sáng.” Mạc Tâm Nhan vừa nói xong, Dịch Dương đã đứng vội vàng nói.
Mạc Tâm Nhan phớt lờ anh, và đi thẳng vào phòng tắm trước ánh mắt của anh.
Nhìn bóng lưng hờ hững của cô, Dịch Dương cong môi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, trong lòng có chút mất mát.
"Chú, lát nữa lại chơi cùng nhau nha."
Vừa bước đến cửa, sau lưng có giọng nói dịu dàng, anh mừng khôn xiết vội quay lại định nói đồng ý, nhưng hình như Mạc Tâm Nhan đã bế Tiểu Bối vào nhà tắm.
Thở dài một tiếng, trong lòng thở dài bước ra khỏi phòng.
Sau khi làm bữa sáng xong, Dịch Dương thấy Mạc Tâm Nhan và lũ trẻ vẫn chưa xuống nên định đi lên gọi họ, nhưng khi anh vừa bước đến đầu cầu thang, anh đã thấy Mạc Tâm Nhan tay ôm đứa trẻ đang đi từ góc cầu thang đi xuống.
Dịch Dương vội vàng nâng khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong,mau qua đây ăn đi."
Mạc Tâm Nhan thậm chí không thèm nhìn anh, sau đó dẫn theo Tiẻu Bảo và Tiểu Bối xuống phòng bếp, đi thẳng đến bàn ăn.
Tiểu Bối vẫn có chút công tâm, thỉnh thoảng lại nhìn anh, điều này khiến trái tim tan vỡ của anh ấm áp hơn rất nhiều.
"Cháu không thích bữa sáng do chú làm."
Mọi người đang yên lặng ăn cơm, đột nhiên Tiểu Bảo cất giọng giòn giã nói.
Mạc Tâm Nhan nhìn Tiểu Bảo với vẻ mặt hài lòng, sau đó đưa tay ra và xoa đầu cậu bé như một phần thưởng.
Dịch Dương sững sờ ăn điểm tâm, nâng mắt nhìn cậu bé, có chút buồn bực hỏi: "Tại sao?"
Tiểu Bảo chọc lấy thức ăn trong đĩa, trừng mắt nói: "Không có trứng."
“Con không thích ăn trứng.” Sau khi Tiểu Bảo nói xong, Tiểu Bối nhẹ nhàng nói, “Bữa sáng của chú là ngon nhất, bữa sáng của mẹ làm không ngon, mẹ luôn bắt Tiểu Bối ăn trứng. "Ừm ... những quả trứng khủng khiếp quá ..." Tiểu Bối nói và lắc đầu ghét bỏ.
Nghe được những lời của Tiểu Bối, trái tim của Dịch Dương run lên dữ dội, anh nhìn Tiểu Bối và nghiêm túc hỏi: "Tiểu Bối cũng không thích trứng sao?"
"Ừm ..." Tiểu Bảo nặng nề gật đầu và nói với khuôn mặt đau khổ, "Trứng thật không ngon, mẹ luôn bắt Tiểu Bối ăn, mẹ không thương Tiểu Bối ..."
Mạc Tâm Nhan nghe những lời của cô con gái nhỏ, cô rấ tức giận có chút đau lòng. Người mẹ như cô có yêu con bé không? Có trời mới biết cô là người yêu con bé nhất, con gái nhỏ thật vô lương tâm, lại nói rằng cô không quan tâm đến con bé, sau này phải báo cho Tần Hiên biết cô con gái nhỏ này sắp bị người đàn ông vô liêm này thu phục.
Nhìn sắc mặt của Mạc Tâm Nhan dần dần tối sầm lại, Dịch Dương vội vàng sờ đầu Tiểu Bối, nhẹ nhàng nói: “Mẹ thực sự là người yêu Tiểu Bối nhất, bởi vì mẹ biết trứng có rất nhiều chất dinh dưỡng, ăn trứng rất tốt cho sức khỏe. "Có thể cao thêm nữa, cho nên mẹ mới bảo Tiểu Bối ăn. Thực ra, mẹ làm tất cả vì muốn tốt cho Tiểu Bối, có biết chưa?"
“Thật sao?” Tiểu Bối nhìn Mạc Tâm Nhan, hai mắt sáng như quả nho đen, có chút chờ mong.
Mạc Tâm Nhan xoa xoa khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Bối tức giận nói: “Mẹ yêu con nhất, con không cảm nhận được sao?” Sau đó đối với Dịch Dương có chút oán hận. Chính anh đã làm cho con gái cô nghĩ mình không tốt, bây giờ anh còn giả làm người tốt nói cho con gái cô biết mình tốt, thật là không biết xấu hổ.
Góc quần áo của cô đột nhiên bị kéo xuống, cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn, đột nhiên đập vào mắt cô là vẻ mặt đau khổ của Tiểu Bảo.
"Mẹ ơi, mẹ yêu em gái nhất, còn Tiểu Bảo, mẹ không yêu Tiểu Bảo sao?"
Uh ... Mạc Tâm Nhan tâm trạng rối bời khi đối mặt với sự bất công của con trai mình. Hai đứa bé nhỏ cũng biết tranh giành tình yêu thương.
Cô chạm vào đầu anh và nhẹ nhàng nói: "Hai đứa là người mẹ yêu nhất trên đời. Nếu không, tại sao mẹ lại đặt tên con là Tiểu Bảo và Tiểu Bối? Đó là bởi vì hai đứa là của mẹ."
Dịch Dương yên lặng nghe, khóe miệng cong cong, thật sự muốn nói hai cái tên Tiểu Bảo và Tiểu Bối nghe thật xấu, anh xém chút nữa đã thốt ra, nhưng chỉ là không dám.
Sau khi nghe những lời của Mạc Tâm Nhan, Tiểu Bối tiếp tục ăn bữa sáng mà cậu bé không thích lắm.
Sau khi ăn sáng, Dịch Dương nhân cơ hội này ở một mình với Mạc Tâm Nhan, anh nắm lấy cánh tay của Mạc Tâm Nhan và nghiêm túc hỏi: "Tại sao Tiểu Bối lại ghét ăn trứng?"
Mạc Tâm Nhan thiếu kiên nhẫn đẩy tay anh ra, quát: "Tại sao anh cũng không ăn trứng, vậy thì tại sao anh không ăn phân?"
Dịch Dương rũ mắt xuống, lại nói: "Tiểu Bối từ nhỏ không thích ăn trứng, anh từ nhỏ cũng không thích ăn trứng, vậy Tiểu Bối..."
“Anh thật là nực cười.” Mạc Tâm Nhan đột ngột ngắt lời anh, “Anh Dịch, anh có thể đừng nói ra những lời vô nghĩa vậy không? Hôm qua là con trai tôi, còn hôm nay là con gái tôi. Nếu anh thực sự muốn có một đứa con thì hãy đi tìm một người phụ nữ để cô ta sinh con cho anh. Vấn đề là bởi vì anh không ăn trứng, anh liền nói rằng con gái tôi là con của anh. Vậy thì hàng nghìn người trên thế giới không ăn trứng, đều có quan hệ huyết thống sao? Không ngờ lại có người đàn ông không biết xấu hổ như anh”.
Mạc Tâm Nhan khinh thường nói, sau đó liền bước ra sân, cô đang tưới hoa, tưới cây trong thì người đàn ông đã chạy đến túm lấy cánh tay cô.
“Nhan Nhan…” Cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, Dịch Dương nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Anh chỉ muốn biết Tiểu Bảo và Tiểu Bối có phải là con của anh hay không, tại sao em phải làm thế này? Em có biết trong lòng anh thực sự khó chịu không. "
“Anh cảm thấy không thoải mái thì có liên quan gì đến tôi.” Mạc Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, lại thu tay về, bước vào nhà.
Dịch Dương nhìn chăm chú vào bóng lưng lãnh đạm của cô, đột nhiên trầm giọng nói: "Tiểu Bảo lúc nhỏ trông rất giống anh, còn Tiểu Bối cũng không ăn trứng giống anh, Anh không tin bọn nhỏ không có chút quan hệ gì với anh..."
“Anh muốn nói là muốn xét nghiệm quan hệ ca con sao?” Mạc Tâm Nhan đột ngột quay người lại, cười lạnh nhìn anh, “Vậy cũng được, anh làm đi, đúng rồi làm như vậy để khiến anh bỏ cuộc. Anh cứ làm đi, anh có muốn tôi lấy cho anh hai sợi tóc của Tiểu Bảo và Tiểu Bối không. "
Khi Mạc Tâm Nhan nói điều này, trái tim cô ấy đã không ngừng rung rẩy. Cô sợ hãi biết bao khi người đàn ông này sẽ làm xét nghiệm quan hệ cha con với con cô, nhưng nếu cô không kích động anh như thế này, có thể anh thực sự sẽ làm xét nghiệm, lúc đó thì cô thực sự không biết nên làm gì. Người đàn ông này chắc chắn sẽ cướp đứa bé khỏi tay cô bằng mọi cách. Cô thực sự sợ hãi về ngày đó, bây giờ Tiểu Bảo và Tiểu Bối là sinh mệnh của cô.
Dịch Dương nghiêm nghị nhìn cô, buồn bực nói: "Tiểu Bảo và Tiểu Bối thật sự không liên quan gì đến anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.