Chương 19
Chấp Thông Nhất Căn
07/08/2021
Đêm hôm đó mắt cá chân của Quý Minh Châu vẫn hơi đau, có sưng một chút nhưng nhờ dùng bình xịt lạnh nên cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, không biết Quý Thiếu Ngôn nghe tin ở đâu mà một mực nghĩ cô bị "què", nhất định phải cho thím Lý tới chăm sóc.
Ở Bách Duyệt cũng chán, thím Lý có tới cũng sợ thím ấy không sống nổi. Mà cô không phải là bị thương nặng, vậy nên Quý Minh Châu liền dứt khoát từ chối, liên tục nhấn mạnh rằng cô vẫn ổn, lúc đó Quý Thiếu Ngôn mới buông tha cô.
...
Ở bên nhà họ Quý, sau khi Quý Thiếu Ngôn cúp điện thoại, ông nói với thím Lý, "Thím Lý, thím không cần đi nữa đâu, Minh Châu bảo là không có việc gì."
Thím Lý đang bận rộn, nghe đến đây ngẩng đầu lên, "Tiểu thư chắc chắn không sao chứ?"
"Cứ theo ý của nó, bên kia có Giang Tịch nên không lo." Quý Thiếu Ngôn ngồi trên sofa, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.
Thím Lý nghe xong mới gật đầu, "Vậy là tốt rồi, nhưng mà lúc nào tôi có thời gian rảnh thì vẫn nên qua đó một chuyến, tiểu thư từ hồi về nước cũng không ở nhà nhiều, tôi có chút không yên tâm, nên muốn đến xem cô bé ở đó có ổn không mới bớt lo được."
Thím Lý đã làm giúp việc cho nhà họ Quý từ thế hệ của Quý Thiếu Ngôn, có lẽ là vì nhà họ Quý ít người nên bà và gia đình họ luôn hòa thuận với nhau, qua nhiều năm ở chung như vậy cũng coi như người thân trong nhà.
Hồi Quý Minh Châu còn nhỏ, nếu Quý Thiếu Ngôn quá bận thì bà là người trông nom cô.
Cho nên có thể nói, quá trình trưởng thành của Quý Minh Châu đều do một tay thím Lý chăm sóc.
Quý Thiếu Ngôn đáp lại, "Con bé tinh ranh như vậy, không để bản thân chịu oan ức đâu. Tôi không phản đối, nếu thím muốn tới thì cứ nói với con bé."
Thím Lý thở dài một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Quý Thiếu Ngôn đặt văn kiện trên tay vào bì hồ sơ, mang lên tầng.
Bên chiếc cầu thang xoắn ốc, không biết Thư Ngọc Hoa đã đứng ở đó nhìn bao lâu.
Quý Thiếu Ngôn còn chưa đến gần, bà đã thì thào lên tiếng, "Thiếu Ngôn, anh về sao không nói với em một tiếng?"
Quý Thiếu Ngôn ngẩng đầu nhìn bà với vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi về nhà tôi còn phải báo cho người khác à."
"Anh vừa nhắc tới chuyện của Minh Châu, chắc em cũng nên qua đó xem sao?" Thư Ngọc Hoa không bị lời nói của ông ảnh hưởng, trực tiếp chuyển chủ đề, vẻ mặt như một vũng nước đọng, không chút dao động.
"Cô không cần phải lo cho con bé."
Người đàn ông dáng người thon dài, khi đi ngang qua bà có mùi thuốc lá thoang thoảng rất quyến rũ.
Mùi hương này xộc thẳng vào mũi, khiến Thư Ngọc Hoa nhớ tới hình ảnh trên mạng hôm trước.
Quý Thiếu Ngôn đi dự tiệc, vây quanh đều là những diễn viên nữ trẻ và xinh đẹp, vô cùng thân thiết.
Khói thuốc lơ lửng trên không trung, khuôn mặt tuấn tú của Quý Thiếu Ngôn bị chụp lại, khóe miệng nở nụ cười.
Đầu ngón tay ông cầm điếu thuốc, toát ra một vẻ lười biếng nhưng khiến người khác phải say đắm.
Thư Ngọc Hoa nắm chặt vạt áo trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng ổn định giọng nói, "Thiếu Ngôn... ngày đó anh đi tới Thành Bắc*?"
*Thành Bắc: Phía bắc thành phố.
"Cả đêm anh cũng không về... anh ngủ ở đâu?" Thư Ngọc Hoa không muốn hỏi, nhưng đã nhắc đến làm bà không thể kiềm chế được mình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thấy bất lực nhưng lại bị cảm giác cam tâm tình nguyện giằng xé. Dù đã qua nhiều năm nhưng khi nhìn thấy ông, cảm xúc này cứ cuồn cuộn trào dâng.
Nghe bà nói xong, Quý Thiếu Ngôn dường như mỉm cười, bước chân dừng lại, hướng về phía bà, hơi nhíu mày, "Cô đang tra tung tích của tôi sao?"
"... Không phải, em chỉ lướt thấy tin của anh thôi. Anh ra ngoài như vậy em không để ý, nhưng mà tin đăng lên như vậy... người trong nhà đều đã xem hết rồi, họ đều gọi cho em hỏi chuyện gì đã xảy ra."
Ý của Thư Ngọc Hoa là hy vọng Quý Thiếu Ngôn có thể cho bà một chút thể diện bên ngoài.
Những cái báo mạng kia ông chỉ cần động một đầu ngón tay cũng có thể giải quyết, nhưng Quý Thiếu Ngôn không làm.
"Chuyện gì xảy ra." Quý Thiếu Ngôn lặp lại lời nói của bà rồi tiến lại gần.
"Chuyện gì xảy ra thì cô phải là người biết rõ nhất, không phải sao?" Quý Thiếu Ngôn đi tới, cúi đầu nhìn bà, "Thư Ngọc Hoa, bước chân vào nhà họ Quý thì cứ ngồi yên đấy mà đợi."
"Muốn kiểm soát tôi." Quý Thiếu Ngôn cố ý dừng lại, giọng điệu ngả ngớn, ánh mắt ông lướt qua ngực bà, sau đó nói, "Có lẽ là phải —— lớn hơn một chút."
Mặt Thư Ngọc Hoa lúc trắng lúc hồng, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.
Nhưng ông đối với người trước đó rõ ràng không phải như vậy.
Quý Thiếu Ngôn phớt lờ phản ứng của Thư Ngọc Hoa, nói xong liền ung dung đi tới phòng làm việc, còn chưa đến nơi người đằng sau đã run rẩy nói, "... Có phải anh không tin em không? Em đã cho anh xem, cũng nói rồi, không thể tìm được bất kỳ manh mối nào! Sao anh vẫn không từ bỏ nó đi?!"
Tuy nhiên những lời bà nói không khơi dậy được bất kỳ phản ứng nào từ Quý Thiếu Ngôn, chỉ để lại một tiếng đóng cửa ngăn cách hai người.
Thư Ngọc Hoa chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, một tia ghen tuông không ngừng xông thẳng lên đầu.
...
Kể từ lần "phòng tắm" đó, mặc dù Giang Tịch ở công ty, nhưng chuyện trong nhà anh đều biết tuốt.
Quản đông quản tây, còn quan tâm đến cả việc Quý Minh Châu đi tắm mất bao lâu.
Anh không nói rằng cô không được phép ra ngoài, nhưng lại âm thầm để Tomi quan sát cô, báo cáo mọi động thái của cô.
Quý Minh Châu cũng thử nói tiếng Anh, trải nghiệm một chút cảm giác kiểm soát công nghệ cao cấp, để nó cúi đầu trước cô, nhưng cái con robot nhỏ đó không nghe lời tí nào, chỉ lo bắt lỗi cô.
Nó sung sướng bao nhiêu thì cô bất lực bấy nhiêu. Về sau Quý Minh Châu còn bật mode bán manh dễ thương lẫn mode bà chủ thô bạo nhưng cũng không có tác dụng gì, con robot đó còn không thèm quan tâm đến cô.
Chờ đến khi nó hết pin, Quý Minh Châu mới được thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng được ra ngoài hóng gió, Quý Minh Châu về phòng thay quần áo rồi ra cửa, nhưng ngay khi chân cô vừa bước ra ngoài, Giang Tịch đã nhắn tin đến.
Giang thích ăn đấm: Cô ra ngoài?
Quý Minh Châu:... Anh có thiên nhãn* à...
*Thiên Nhãn có nghĩa là "mắt của Trời". Thông thường biểu tượng này tượng trưng cho Thượng đế toàn năng, thấu rõ tất cả những hành vi của con người.
Giang thích ăn đấm: Không cần chân nữa?
Quý Minh Châu: Đã nói với anh là không sao rồi mà.
Giang thích ăn đấm: Cẩn thận một chút.
Nhìn xem, nhìn xem, cái giọng điệu kiêu ngạo này.
Thi thoảng Giang Tịch với Quý Thiếu Ngôn đúng là một chín một mười.
Ngay khi Quý Minh Châu tự hỏi liệu ở nhà có thiên nhãn không thì Giang Tịch lại nhắn tin đến ——
Giang thích ăn đấm: Cô đi đâu.
Quý Minh Châu: Đi bộ loanh quanh thôi.
Giang thích ăn đấm: Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.
Quý Minh Châu:?
Giang thích ăn đấm: Buổi tối xong việc ở đây thì tôi qua đón cô.
Quý Minh Châu: Anh chắc chưa? Cái cây nào đó lần trước còn chưa chặt đi đâu [ngạo mạn.jpg]
Giang thích ăn đấm: Lần này sẽ không như thế.
Quý Minh Châu còn chưa kịp trả lời, Giang Tịch đã nhắn tiếp ——
"Tôi không muốn biệt danh của mình có chữ "Chó" trong đó nữa"
"..."
Anh chỉ nghe thấy cô lỡ mồm nói có một lần mà nhớ đến tận bây giờ.
Quý Minh Châu im lặng một lúc rồi gửi tin nhắn ——
"Được rồi, để tôi đi bộ loanh quanh công ty anh, rồi anh đưa tôi về."
Dù thế nào thì cô chỉ muốn đi dạo thôi, lớp yoga chưa bắt đầu, tóm lại là muốn hít thở không khí để xả stress.
Giang thích ăn đấm: Tôi không ở công ty, đang ở phía bắc bàn chuyện công việc.
Giang thích ăn đấm: Để bác Lâm đón cô nhé?
Quý Minh Châu: Không cần đâu.
Quý Minh Châu: Phiền lắm, anh cứ làm việc của mình đi, tối tôi tự về được.
Đã bảo là muốn đi bộ, nếu mà để bác Lâm đón rồi lát nữa Giang Tịch chở về Bách Duyệt thì cô thà ở nhà nằm ngủ còn hơn.
Quý Minh Châu đợi vài giây, bên kia cuối cùng cũng phản hồi.
Giang thích ăn đấm: Ừ.
Lúc Quý Minh Châu ra cửa còn tiện tay cầm theo máy ảnh, đi loanh quanh có cảnh đẹp thì chụp.
Ở Ngân Thành, men theo bờ biển phía nam của thành phố, có những con đường nhựa lớn và rừng cây lá kim, phía bắc thành phố thì có con đường với những rặng cây si dài xanh ngát ở hai bên, tỏa bóng mát xuống mặt đường.
Vừa vào đông thời tiết đã rét đậm, vì ở gần biển nên từng đợt gió lướt qua đều lạnh thấu xương. Quý Minh Châu nghĩ đến đây, bước chân dường như không có mục đích, cô đảo mắt một vòng, lập tức có hướng đi.
Bên phía bắc có nhiều cây xanh, đến mùa bạch quả rụng, phong đỏ đổi màu hẳn là rất đẹp.
Quý Minh Châu quyết định làm một chuyến du lịch quanh thành phố bằng xe buýt hai tầng, rất nhiều du khách nước ngoài cũng lên chuyến đi này để ngắm cảnh.
Có nhiều tuyến đường, phổ biến nhất là tuyến đường vòng quanh thành phố, Quý Minh Châu chọn một chuyến đi từ trung tâm tới phía bắc, lúc về cô cũng không phải tốn sức nữa.
Vì mùa đông nên không ai lên tầng hai để ngồi, mặc dù có áo khoác nhưng chẳng ai dại mà lên hứng gió cả.
Dưới tầng một cũng không có nhiều người, Quý Minh Châu chọn một chỗ cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy rõ toàn cảnh.
Xe buýt tham quan chạy không được bao lâu liền tiến vào quận phía bắc.
Những tòa nhà cao tầng ở đây không so được với phía nam thành phố, hầu hết đều mang dáng vẻ cũ kỹ của Ngân Thành thế kỉ trước.
Quý Minh Châu ngắm nghía một lát rồi lấy máy ảnh ra chỉnh tiêu cự, đặt trước mặt vừa nhìn xung quanh vừa quay.
Càng đi về phía bắc, cảm giác lá rụng như những con mưa càng rõ ràng, bầu trời từ từ tối sầm lại, từng viên gạch ngói bên đường hiện lên vô cùng đẹp.
Xe buýt chậm rãi đỗ vào điểm dừng, Quý Minh Châu nhìn hỉnh ảnh đang hiện lên trên camera, bỗng dưng ngừng lại.
Khung cảnh trên màn hình hiện ra một người đàn ông cao ráo đứng bên con đường nhựa.
Bóng dáng, mỗi bước di chuyển và chiếc xe sang trọng đắt tiền bên cạnh anh đều rất quen thuộc.
Anh đứng cạnh cửa xe và có một người phụ nữ nữa cũng đứng đó.
Hai người dường như đang trò chuyện.
Lúc này xe buýt lại từ từ nổ máy, chạy về phía trước.
Quý Minh Châu định thần lại, hai bóng người đó dần dần lùi về sau cho đến khi biến mất khỏi khung hình.
Cô tắt nút ghi hình đi, mở lại video đó xem.
Video vừa được quay nên chỉ cần tua về một đoạn là có thể thấy lại khung cảnh hồi nãy.
Quý Minh Châu tập trung nhìn vào, phát hiện người đang nói chuyện cùng Giang Tịch, là Triệu Lan.
Sáng sớm hôm sau, không biết Quý Thiếu Ngôn nghe tin ở đâu mà một mực nghĩ cô bị "què", nhất định phải cho thím Lý tới chăm sóc.
Ở Bách Duyệt cũng chán, thím Lý có tới cũng sợ thím ấy không sống nổi. Mà cô không phải là bị thương nặng, vậy nên Quý Minh Châu liền dứt khoát từ chối, liên tục nhấn mạnh rằng cô vẫn ổn, lúc đó Quý Thiếu Ngôn mới buông tha cô.
...
Ở bên nhà họ Quý, sau khi Quý Thiếu Ngôn cúp điện thoại, ông nói với thím Lý, "Thím Lý, thím không cần đi nữa đâu, Minh Châu bảo là không có việc gì."
Thím Lý đang bận rộn, nghe đến đây ngẩng đầu lên, "Tiểu thư chắc chắn không sao chứ?"
"Cứ theo ý của nó, bên kia có Giang Tịch nên không lo." Quý Thiếu Ngôn ngồi trên sofa, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.
Thím Lý nghe xong mới gật đầu, "Vậy là tốt rồi, nhưng mà lúc nào tôi có thời gian rảnh thì vẫn nên qua đó một chuyến, tiểu thư từ hồi về nước cũng không ở nhà nhiều, tôi có chút không yên tâm, nên muốn đến xem cô bé ở đó có ổn không mới bớt lo được."
Thím Lý đã làm giúp việc cho nhà họ Quý từ thế hệ của Quý Thiếu Ngôn, có lẽ là vì nhà họ Quý ít người nên bà và gia đình họ luôn hòa thuận với nhau, qua nhiều năm ở chung như vậy cũng coi như người thân trong nhà.
Hồi Quý Minh Châu còn nhỏ, nếu Quý Thiếu Ngôn quá bận thì bà là người trông nom cô.
Cho nên có thể nói, quá trình trưởng thành của Quý Minh Châu đều do một tay thím Lý chăm sóc.
Quý Thiếu Ngôn đáp lại, "Con bé tinh ranh như vậy, không để bản thân chịu oan ức đâu. Tôi không phản đối, nếu thím muốn tới thì cứ nói với con bé."
Thím Lý thở dài một tiếng rồi tiếp tục làm việc.
Quý Thiếu Ngôn đặt văn kiện trên tay vào bì hồ sơ, mang lên tầng.
Bên chiếc cầu thang xoắn ốc, không biết Thư Ngọc Hoa đã đứng ở đó nhìn bao lâu.
Quý Thiếu Ngôn còn chưa đến gần, bà đã thì thào lên tiếng, "Thiếu Ngôn, anh về sao không nói với em một tiếng?"
Quý Thiếu Ngôn ngẩng đầu nhìn bà với vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi về nhà tôi còn phải báo cho người khác à."
"Anh vừa nhắc tới chuyện của Minh Châu, chắc em cũng nên qua đó xem sao?" Thư Ngọc Hoa không bị lời nói của ông ảnh hưởng, trực tiếp chuyển chủ đề, vẻ mặt như một vũng nước đọng, không chút dao động.
"Cô không cần phải lo cho con bé."
Người đàn ông dáng người thon dài, khi đi ngang qua bà có mùi thuốc lá thoang thoảng rất quyến rũ.
Mùi hương này xộc thẳng vào mũi, khiến Thư Ngọc Hoa nhớ tới hình ảnh trên mạng hôm trước.
Quý Thiếu Ngôn đi dự tiệc, vây quanh đều là những diễn viên nữ trẻ và xinh đẹp, vô cùng thân thiết.
Khói thuốc lơ lửng trên không trung, khuôn mặt tuấn tú của Quý Thiếu Ngôn bị chụp lại, khóe miệng nở nụ cười.
Đầu ngón tay ông cầm điếu thuốc, toát ra một vẻ lười biếng nhưng khiến người khác phải say đắm.
Thư Ngọc Hoa nắm chặt vạt áo trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, cố gắng ổn định giọng nói, "Thiếu Ngôn... ngày đó anh đi tới Thành Bắc*?"
*Thành Bắc: Phía bắc thành phố.
"Cả đêm anh cũng không về... anh ngủ ở đâu?" Thư Ngọc Hoa không muốn hỏi, nhưng đã nhắc đến làm bà không thể kiềm chế được mình.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng thấy bất lực nhưng lại bị cảm giác cam tâm tình nguyện giằng xé. Dù đã qua nhiều năm nhưng khi nhìn thấy ông, cảm xúc này cứ cuồn cuộn trào dâng.
Nghe bà nói xong, Quý Thiếu Ngôn dường như mỉm cười, bước chân dừng lại, hướng về phía bà, hơi nhíu mày, "Cô đang tra tung tích của tôi sao?"
"... Không phải, em chỉ lướt thấy tin của anh thôi. Anh ra ngoài như vậy em không để ý, nhưng mà tin đăng lên như vậy... người trong nhà đều đã xem hết rồi, họ đều gọi cho em hỏi chuyện gì đã xảy ra."
Ý của Thư Ngọc Hoa là hy vọng Quý Thiếu Ngôn có thể cho bà một chút thể diện bên ngoài.
Những cái báo mạng kia ông chỉ cần động một đầu ngón tay cũng có thể giải quyết, nhưng Quý Thiếu Ngôn không làm.
"Chuyện gì xảy ra." Quý Thiếu Ngôn lặp lại lời nói của bà rồi tiến lại gần.
"Chuyện gì xảy ra thì cô phải là người biết rõ nhất, không phải sao?" Quý Thiếu Ngôn đi tới, cúi đầu nhìn bà, "Thư Ngọc Hoa, bước chân vào nhà họ Quý thì cứ ngồi yên đấy mà đợi."
"Muốn kiểm soát tôi." Quý Thiếu Ngôn cố ý dừng lại, giọng điệu ngả ngớn, ánh mắt ông lướt qua ngực bà, sau đó nói, "Có lẽ là phải —— lớn hơn một chút."
Mặt Thư Ngọc Hoa lúc trắng lúc hồng, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận.
Nhưng ông đối với người trước đó rõ ràng không phải như vậy.
Quý Thiếu Ngôn phớt lờ phản ứng của Thư Ngọc Hoa, nói xong liền ung dung đi tới phòng làm việc, còn chưa đến nơi người đằng sau đã run rẩy nói, "... Có phải anh không tin em không? Em đã cho anh xem, cũng nói rồi, không thể tìm được bất kỳ manh mối nào! Sao anh vẫn không từ bỏ nó đi?!"
Tuy nhiên những lời bà nói không khơi dậy được bất kỳ phản ứng nào từ Quý Thiếu Ngôn, chỉ để lại một tiếng đóng cửa ngăn cách hai người.
Thư Ngọc Hoa chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, một tia ghen tuông không ngừng xông thẳng lên đầu.
...
Kể từ lần "phòng tắm" đó, mặc dù Giang Tịch ở công ty, nhưng chuyện trong nhà anh đều biết tuốt.
Quản đông quản tây, còn quan tâm đến cả việc Quý Minh Châu đi tắm mất bao lâu.
Anh không nói rằng cô không được phép ra ngoài, nhưng lại âm thầm để Tomi quan sát cô, báo cáo mọi động thái của cô.
Quý Minh Châu cũng thử nói tiếng Anh, trải nghiệm một chút cảm giác kiểm soát công nghệ cao cấp, để nó cúi đầu trước cô, nhưng cái con robot nhỏ đó không nghe lời tí nào, chỉ lo bắt lỗi cô.
Nó sung sướng bao nhiêu thì cô bất lực bấy nhiêu. Về sau Quý Minh Châu còn bật mode bán manh dễ thương lẫn mode bà chủ thô bạo nhưng cũng không có tác dụng gì, con robot đó còn không thèm quan tâm đến cô.
Chờ đến khi nó hết pin, Quý Minh Châu mới được thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng được ra ngoài hóng gió, Quý Minh Châu về phòng thay quần áo rồi ra cửa, nhưng ngay khi chân cô vừa bước ra ngoài, Giang Tịch đã nhắn tin đến.
Giang thích ăn đấm: Cô ra ngoài?
Quý Minh Châu:... Anh có thiên nhãn* à...
*Thiên Nhãn có nghĩa là "mắt của Trời". Thông thường biểu tượng này tượng trưng cho Thượng đế toàn năng, thấu rõ tất cả những hành vi của con người.
Giang thích ăn đấm: Không cần chân nữa?
Quý Minh Châu: Đã nói với anh là không sao rồi mà.
Giang thích ăn đấm: Cẩn thận một chút.
Nhìn xem, nhìn xem, cái giọng điệu kiêu ngạo này.
Thi thoảng Giang Tịch với Quý Thiếu Ngôn đúng là một chín một mười.
Ngay khi Quý Minh Châu tự hỏi liệu ở nhà có thiên nhãn không thì Giang Tịch lại nhắn tin đến ——
Giang thích ăn đấm: Cô đi đâu.
Quý Minh Châu: Đi bộ loanh quanh thôi.
Giang thích ăn đấm: Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.
Quý Minh Châu:?
Giang thích ăn đấm: Buổi tối xong việc ở đây thì tôi qua đón cô.
Quý Minh Châu: Anh chắc chưa? Cái cây nào đó lần trước còn chưa chặt đi đâu [ngạo mạn.jpg]
Giang thích ăn đấm: Lần này sẽ không như thế.
Quý Minh Châu còn chưa kịp trả lời, Giang Tịch đã nhắn tiếp ——
"Tôi không muốn biệt danh của mình có chữ "Chó" trong đó nữa"
"..."
Anh chỉ nghe thấy cô lỡ mồm nói có một lần mà nhớ đến tận bây giờ.
Quý Minh Châu im lặng một lúc rồi gửi tin nhắn ——
"Được rồi, để tôi đi bộ loanh quanh công ty anh, rồi anh đưa tôi về."
Dù thế nào thì cô chỉ muốn đi dạo thôi, lớp yoga chưa bắt đầu, tóm lại là muốn hít thở không khí để xả stress.
Giang thích ăn đấm: Tôi không ở công ty, đang ở phía bắc bàn chuyện công việc.
Giang thích ăn đấm: Để bác Lâm đón cô nhé?
Quý Minh Châu: Không cần đâu.
Quý Minh Châu: Phiền lắm, anh cứ làm việc của mình đi, tối tôi tự về được.
Đã bảo là muốn đi bộ, nếu mà để bác Lâm đón rồi lát nữa Giang Tịch chở về Bách Duyệt thì cô thà ở nhà nằm ngủ còn hơn.
Quý Minh Châu đợi vài giây, bên kia cuối cùng cũng phản hồi.
Giang thích ăn đấm: Ừ.
Lúc Quý Minh Châu ra cửa còn tiện tay cầm theo máy ảnh, đi loanh quanh có cảnh đẹp thì chụp.
Ở Ngân Thành, men theo bờ biển phía nam của thành phố, có những con đường nhựa lớn và rừng cây lá kim, phía bắc thành phố thì có con đường với những rặng cây si dài xanh ngát ở hai bên, tỏa bóng mát xuống mặt đường.
Vừa vào đông thời tiết đã rét đậm, vì ở gần biển nên từng đợt gió lướt qua đều lạnh thấu xương. Quý Minh Châu nghĩ đến đây, bước chân dường như không có mục đích, cô đảo mắt một vòng, lập tức có hướng đi.
Bên phía bắc có nhiều cây xanh, đến mùa bạch quả rụng, phong đỏ đổi màu hẳn là rất đẹp.
Quý Minh Châu quyết định làm một chuyến du lịch quanh thành phố bằng xe buýt hai tầng, rất nhiều du khách nước ngoài cũng lên chuyến đi này để ngắm cảnh.
Có nhiều tuyến đường, phổ biến nhất là tuyến đường vòng quanh thành phố, Quý Minh Châu chọn một chuyến đi từ trung tâm tới phía bắc, lúc về cô cũng không phải tốn sức nữa.
Vì mùa đông nên không ai lên tầng hai để ngồi, mặc dù có áo khoác nhưng chẳng ai dại mà lên hứng gió cả.
Dưới tầng một cũng không có nhiều người, Quý Minh Châu chọn một chỗ cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài có thể thấy rõ toàn cảnh.
Xe buýt tham quan chạy không được bao lâu liền tiến vào quận phía bắc.
Những tòa nhà cao tầng ở đây không so được với phía nam thành phố, hầu hết đều mang dáng vẻ cũ kỹ của Ngân Thành thế kỉ trước.
Quý Minh Châu ngắm nghía một lát rồi lấy máy ảnh ra chỉnh tiêu cự, đặt trước mặt vừa nhìn xung quanh vừa quay.
Càng đi về phía bắc, cảm giác lá rụng như những con mưa càng rõ ràng, bầu trời từ từ tối sầm lại, từng viên gạch ngói bên đường hiện lên vô cùng đẹp.
Xe buýt chậm rãi đỗ vào điểm dừng, Quý Minh Châu nhìn hỉnh ảnh đang hiện lên trên camera, bỗng dưng ngừng lại.
Khung cảnh trên màn hình hiện ra một người đàn ông cao ráo đứng bên con đường nhựa.
Bóng dáng, mỗi bước di chuyển và chiếc xe sang trọng đắt tiền bên cạnh anh đều rất quen thuộc.
Anh đứng cạnh cửa xe và có một người phụ nữ nữa cũng đứng đó.
Hai người dường như đang trò chuyện.
Lúc này xe buýt lại từ từ nổ máy, chạy về phía trước.
Quý Minh Châu định thần lại, hai bóng người đó dần dần lùi về sau cho đến khi biến mất khỏi khung hình.
Cô tắt nút ghi hình đi, mở lại video đó xem.
Video vừa được quay nên chỉ cần tua về một đoạn là có thể thấy lại khung cảnh hồi nãy.
Quý Minh Châu tập trung nhìn vào, phát hiện người đang nói chuyện cùng Giang Tịch, là Triệu Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.