Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên
Chương 15
Cổ Ngọc Văn Hương
31/03/2017
Tô Nghi nghe xong trong lòng một trận rung động, đẩy Tuyên Minh ngã xuống, thể trọng không đặt trên người Tuyên Minh mà chỉ chống thân thể cùng y hôn môi.
“So với thích lại càng thích hơn, vậy là rất thích?” Tô Nghi kéo quần áo Tuyên Minh tản ra, phủ ở trên người y ma sát hôn môi, hai tay từ trên đùi vuốt lên, xoa nắn hai cánh mông xích lõa của y.
“Là… Rất thích.” Tuyên Minh bị hắn sờ đến toàn thân run rẩy.
“Nói một chút xem ngươi thích ta như thế nào.”
Tuyên Minh toàn thân ẩm ướt mồ hôi ôm hắn, hai mắt nhắm nghiền, gian nan nói: “Lúc, lúc xem quẻ thường xuyên nghĩ đến, nghĩ đến ngươi từ cửa đi vào.”
“Còn gì nữa?” Tô Nghi tách hai chân Tuyên Minh ra, kéo thắt lưng y dán lên chính mình, vật thô cứng nóng bỏng dán chặt vào nơi riêng tư nghiền mài, hơi thở đột nhiên nóng rất nhiều, giống như lời nói của Tuyên Minh đã hạ xuân dược hắn, gấp đến mức khó lòng dằn nổi mà muốn càng nhiều hơn nữa.
“Lúc, lúc ngươi xuất hiện, trong lòng, trong lòng cao hứng.” Thắt lưng Tuyên Minh bị hắn nâng lơ lửng, nhiệt lưu tràn ngập trong cơ thể kêu gào, không tìm thấy nơi có thể phát tiết, không tự chủ được cũng động vòng eo theo động tác của hắn, ma sát lên nhau.
Hai người không nói thêm gì nữa, đầu lưỡi Tô Nghi dọc theo cằm y trượt xuống, ở trên cổ y hôn môi liếm mút, ngón tay vân vê nam căn của y, sau đó thuận thế đi xuống, móng tay xẹt qua song hoàn mẫn cảm, kích thích Tuyên Minh đến toàn thân run rẩy.
Tô Nghi bỏ ngón tay vào trong miệng liếm, dọc theo khe mông hạ xuống, khẽ nói: “Thả lỏng một chút, ta muốn đi vào.”
“Chúng ta, chúng ta vẫn còn trong nhà Tĩnh Sơn hầu.” Tuyên Minh cùng Tô Nghi qua lại đã lâu như vậy, song vẫn chưa làm đến bước này, hiển nhiên có phần khẩn trương, kích động nói, “Ngươi muốn làm ở trong nhà hắn, làm loại chuyện này?”
Sắc mặt Tô Nghi có chút khó chịu: “Bằng không thì thế nào, không phải tối nay ngươi không muốn đến nhà ta ư?”
Tuyên Minh nói không ra lời, Tô Nghi cúi đầu hôn y, ngón tay dọc theo khe mông trượt xuống, đẩy da thịt mềm mại xung quanh lỗ nhỏ ra, từ từ cắm vào bên trong.
Trong tiểu huyệt một trận đau đớn, thân thể Tuyên Minh có chút cứng ngắc, chịu đựng không lên tiếng.
Tô Nghi cúi đầu nhìn y, một bên nhìn chằm chằm ánh mắt y, một bên đem ngón tay cắm vào càng sâu: “Đau sao?” Tuyên Minh nuốt nước miếng không lên tiếng, hai chân mở lớn, nam căn phía trước vừa rồi bị Tô Nghi mân mê chảy dịch, hậu huyệt cũng tê tê dại dại, có chút hỗn loạn lắc đầu. Tô Nghi mấy ngày nay mỗi ngày đều lo lắng không yên, chỉ sợ Tuyên Minh xảy ra chuyện, lúc này nào còn nhịn được? Hắn thoáng nới lỏng vài cái liền rút ngón tay ra, dương vật cứng rắn nóng bỏng chống trên miệng huyệt, hai tay cầm eo Tuyên Minh nâng lên.
Vật thô cứng từ trên xuống dưới chậm rãi cường ngạnh chen vào, trong tiểu huyệt lập tức một trận đau đớn.
Tuyên Minh không khống chế được lui về phía sau, Tô Nghi ôm thắt lưng y siết chặt: “Đừng nhúc nhích.”
Tuyên Minh liên tiếp mấy ngày tâm trạng bất an, vừa rồi ở trong mật thất lại chịu kinh sợ không nhỏ, lúc này đau đến trước mắt biến thành màu đen, lại cúi đầu không nói lời nào, chỉ thoáng chân mở ra một chút.
Tô Nghi thấy bộ dạng ẩn nhẫn này của y càng thêm động tâm, vật cứng được vách trong ấm áp gắt gao vây quanh, Tô Nghi đầu cúi đầu mút cổ Tuyên Minh, hận không thể lập tức ở bên trong rong ruổi dốc sức làm. Hắn bắt đầu chậm rãi cử động trong huyệt, kéo cằm Tuyên Minh, đầu lưỡi cũng đưa vào trong miệng y.
Dương vật trong hậu huyệt càng lúc càng dùng lực, Tuyên Minh gắng sức nâng hai chân tiếp nhận, rên rỉ ra tiếng: “Tô Nghi, Tô Nghi.”
Hai người mồ hôi lâm ly ôm cùng một chỗ, nơi riêng tư chặt chẽ tương liên, không bao lâu lỗ nhỏ bị cắm đến mềm mại trơn trượt, đau đớn dần dần biến mất. Nam căn từ trên xuống dưới đỉnh lên dương tâm Tuyên Minh, toàn thân Tuyên Minh run rẩy, siết chặt chăn, rên rỉ thở dốc càng lúc càng khó khống chế. Tô Nghi cười chặn lại môi y: “Nhỏ giọng một chút.”
Đâm rút hơn mười thượng trăm hạ, tóc Tuyên Minh tán loạn, thân thể đau mỏi, ý thức cũng không rõ, chỉ nương theo động tác của hắn lay động thân thể. Tô Nghi dụng lực ở trong cơ thể y trừu động, cúi đầu cười rút nam căn ra, quét qua quét lại trên song hoàn của y mấy lần, lúc eo Tuyên Minh buông lỏng rũ xuống, nam căn lại dùng sức cắm một nhát đến cùng. Đau đớn xen lẫn kích thích cùng khoái cảm từ sâu trong cơ thể truyền đến, Tuyên Minh nhịn không được cả người run rẩy, nhẹ giọng kêu tên hắn. Tô Nghi thở dốc nói: “Tiểu qua tử, nơi này về sau đều là của ta.”
Vừa rồi Tuyên Minh chẳng biết đã tiết một lần từ khi nào, lúc này đầu óc có chút mơ hồ, nằm không lên tiếng. Thắt lưng Tô Nghi cử động càng lúc càng mãnh liệt, hắn vớt Tuyên Minh lên, để cho y nằm quỳ trên giường, mặt vùi sâu vào trong chăn, nâng eo Tuyên Minh, tách ra hai chân, chậm rãi đem vật đã nộ trương của mình tiến vào.
Tư thế này đặc biệt khiến người ta dễ dàng đi vào, Tô Nghi khom người xuống quay mặt Tuyên Minh qua, đầu lưỡi ở trong miệng y quấy đảo, cử động thắt lưng không chút kiêng nể va chạm. Tuyên Minh đã sớm chảy nước mắt, chính bản thân y cũng không biết, vách trong tràn vào một trận nhiệt lưu, Tô Nghi cau mày nghiêng người như rót vào, tất cả đều tiết ở trong cơ thể Tuyên Minh.
Một lúc lâu sau, Tô Nghi ngẩng đầu lên, đầu lưỡi quấy đảo cũng thả chậm, ngón tay sờ nam căn bán mềm của Tuyên Minh vuốt ve. Tuyên Minh mệt mỏi dồn dập thở dốc, nửa nằm trên giường quay lưng về phía Tô Nghi, thân thể hơi cong lại.
Không bao lâu, nửa người dưới của y co rút một trận, run rẩy phun ra.
Hô hấp của hai người dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn nhau một chút, thế nhưng trong lúc nhất thời không nói chuyện. Tuyên Minh cúi đầu nửa ngồi dậy, suy nghĩ một chút vẫn không biết nên nói gì, cuối cùng nói: “Hầu gia vất vả rồi.”
Tô Nghi nhíu mày nhìn y, không biết vì sao có chút tức giận, mặt không thay đổi nói: “Không vất vả.”
Tuyên Minh cúi đầu tìm y phục của mình trên giường, Tô Nghi ôm eo y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên người y, lại cúi đầu xuống từng điểm từng điểm hôn lên, không khỏi nở nụ cười: “Về sau mỗi ngày vất vả như vậy cũng không sao.”
Tuyên Minh bị hắn hôn đến cả người nóng lên: “Chúng ta ở trong này gần nửa canh giờ rồi, liệu có người tìm ngươi hay không?”
Tô Nghi trước khi vào phòng đã phân phó tùy tùng, vô luận có chuyện trời gì đi chăng nữa cũng không được phép tiến vào quấy rầy, bây giờ nghe Tuyên Minh hỏi vậy, mặt không đổi sắc nói: “Nên không có chuyện gì, huyện lệnh tài năng xuất chúng, tất nhiên hết thảy đều ở trong tay hắn.” Nói xong lại ôm Tuyên Minh vào lòng, cười nói: “Tối nay theo ta về nhà đi, hửm?”
Tuyên Minh bị hắn ôm loạn hôn loạn sờ, đẩy lại đẩy không ra, kiên trì nói: “Đừng làm rộn, mỗi lần gặp ngươi đều là làm chuyện này, ta còn có chính sự.”
Tô Nghi cười nói: “Ngươi rõ ràng là thích, chỉ có gặp ta mới có thể cao hứng, trên đời này chỉ có ta mỗi ngày thầm nghĩ dỗ ngươi vui vẻ.”
Tuyên Minh nghe xong lẳng lặng không nói gì, cũng không tìm quần áo, Tô Nghi cười đè lên y: “Đúng không? Có phải thấy ta liền cao hứng?”
Hai người ngã xuống giường quấn vào nhau dây dưa, Tô Nghi kìm cổ tay y, ngón tay ở trong hậu huyệt y quấy đảo, nghiêm mặt nói: “Ướt thế này, căn bản chính là còn muốn.”
Tuyên Minh gấp đến độ đổ mồ hôi, tránh lại tránh không ra, không khỏi có chút ngẩn người: “Không thể đứng đắn nói chuyện sao?”
Tô Nghi cười chặn miệng y lại: “Muốn nói chuyện gì? Ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi. Hiện giờ ta muốn nhất chính là ngươi, nghe lời mở chân ra.”
Tuyên Minh nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng, Tô Nghi tách hai chân y ra, vật kia chẳng biết từ lúc nào đã lại cứng lên, để tại miệng huyệt chậm rãi tiến vào. Tuyên Minh vừa rồi sống chết không cần, sau khi vật kia cắm vào lại cũng không phản kháng nữa, chỉ đỏ mặt không nói. Tô Nghi ở trong cơ thể y bắt đầu chậm rãi động, vén phần tóc rối loạn trên trán y: “Thích không? Không thích ta liền đi ra.”
Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đào hoa cười như không cười kia, sắc mặt đỏ hồng cúi đầu không nói, Tô Nghi ôm thắt lưng y hung hăng cắm vào chỗ sâu, đầy mặt cười xấu xa. Lần này lực đạo mười phần, Tuyên Minh nhịn không được rên rỉ một tiếng, ôm cổ hắn không nói gì nữa, hậu huyệt lại từ từ co chặt, không một khe hở kẹp lấy vật cứng của Tô Nghi. Tô Nghi bị y kẹp như vậy, toàn thân đổ mồ hôi, nóng ướt vô cùng, cúi đầu nhìn y nói: “Thật sự là càng ngày càng câu dẫn người.”
Tuyên Minh đỏ mặt không nói gì, Tô Nghi không khách khí nữa, đỡ thắt lưng y bắt đầu ra sức đâm rút.Đang làm được một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng tùy tùng gõ cửa: “Hầu gia, sắp gần một canh giờ. Giản sư phụ đã đi ra từ trong mật thất, truyền lời nói muốn trở về nhà, huyện lệnh cũng đã điều tra xong, muốn cùng hầu gia nghị sự, Noãn Yên cũng đợi trong phòng đã lâu, muốn gặp Tuyên tiên sinh.”
Tuyên Minh đang bị Tô Nghi thao đến thở dốc không ngừng, hậu huyệt cũng tích táp, hoảng nói: “Noãn Yên đang chờ ta.”
Tô Nghi lạnh lùng nói: “Khiến hắn đợi, ngươi đau lòng?”
Tuyên Minh thầm nghĩ ngươi so bì với một nam hài mười tuổi cái gì chứ, chịu đựng tức giận co chặt hậu huyệt, ôm cổ hắn tự mình chậm rãi lên xuống phun ra nuốt vào. Tô Nghi nuốt một ngụm nước bọt cúi đầu nhìn y, biểu lộ thờ ơ. Tuyên Minh chủ động phủ môi mình lên, đầu lưỡi quấn lấy hắn, Tô Nghi nhíu nhíu mày, cánh tay ôm lấy thắt lưng y. Bên chân cà nhắc kia có chút vô lực, Tô Nghi một tay nâng chân hắn lên, để cho hắn ở trên người mình khẽ động.
Hậu huyệt càng đưa đẩy càng trơn nhuận, tâm tình Tô Nghi dần dần khôi phục, để Tuyên Minh nằm xuống, một bên hôn y một bên chậm rãi thẳng lưng đưa đẩy. Hai người có chút hôn không nỡ rời, Tuyên Minh không dám nói chuyện bản thân nên đi, chỉ nằm ở trên người hắn tận lực lấy lòng, thân thể dán chặt vào nhau ma sát, nơi riêng tư mồ hôi trơn trượt, cuối cùng hầu hạ hắn tiết một lần.
Bạch trọc dọc theo hai đùi trắng nõn của Tuyên Minh chảy xuống, cảnh tượng kia đúng là rất đẹp mắt. Tô Nghi cười đỉnh lộng thật lâu, tay phủ lên nam căn nhạt màu mềm mềm của Tuyên Minh xoa nắn một lát, dùng chăn lau sạch cho y: “Cảnh trí thật đẹp, nhân gian khó thấy được vài lần.”
Tuyên Minh thản nhiên nói: “Hầu gia thật là có nhã hứng.”
Tô Nghi ôm y vuốt ve thân mật hôn môi hồi lâu, mặc dù trong lòng còn chưa đủ nhưng vẫn đành miễn cưỡng buông y ra: “Đi gặp sư phụ ngươi với Noãn Yên đi.”
Hơn nửa ngày cửa mới mở ra, Tuyên Minh ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa ra vào, tùy tùng cúi đầu nói: “Thuộc hạ trước tiên phái người đưa Tuyên tiên sinh đi gặp Noãn Yên và Giản sư phụ?”
Tô Nghi phủ áo ngoài đi ra, thuận miệng nói: “Ta đi nói chuyện với huyện lệnh, để Tuyên tiên sinh đợi ở cổng một lát, ta tự mình đưa bọn họ trở về.”
“Vâng.”
Tuyên Minh theo tùy tùng đi ra đại môn biệt xá của Tĩnh Sơn hầu, mặc dù đang đêm khuya, thế nhưng đèn đuốc sáng trưng, trên đường đi có không ít người đang đi lại, người của quan phủ tới tới lui lui, hỗn loạn không chịu nổi. Hàn phong lạnh lẽo thổi tới trên mặt, Tuyên Minh bỗng nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Ngoài đại môn đã chuẩn bị tốt xe ngựa và tuấn mã, mấy người tùy tùng đứng trước gió, vẫn không nhúc nhích chờ đợi.
Tuyên Minh thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ta và Hầu gia ở trong viện kia… Còn có ai biết?”
Tùy tùng đi theo Tô Nghi đã lâu, chuyện vừa rồi chỉ làm như không rõ, sắc mặt như thường nói: “Hầu gia làm việc, tiên sinh yên tâm. Vừa rồi tất cả mọi người đều cho rằng tiên sinh một mình nghỉ ngơi trong viện, Hầu gia hồi phủ làm việc, ai cũng không biết.”
Tuyên Minh gật đầu nói: “Đa tạ.”
Đứng ở đại môn chờ một lát, Giản Bình được người đưa đến, trên mặt còn vệt nước mắt, vẻ mặt tiều tụy, thần thái tựa hồ tâm như tro tàn, trong lòng Tuyên Minh thở dài một tiếng, đỡ hắn lên xe ngựa. Lại không bao lâu, Noãn Yên cũng nhu thuận theo sát hạ nhân đi ra, vừa nhìn thấy Tuyên Minh liền nhào tới: “Tiên sinh!”
Tuyên Minh với bé nhiều ngày không gặp, đương nhiên trong lòng rất nhớ, ôm bé sờ đầu trong chốc lát, một lớn một nhỏ ngồi ở trên bậc thềm ngoài cửa. Noãn Yên thấy môi của y sưng đỏ, lập tức trong bụng có điểm kỳ quái, nhưng rồi lập tức thấy tay băng bó của y, vội vàng nâng lên: “Tiên sinh bị thương?”
Tuyên Minh cúi đầu nhìn bé: “Đều là thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Ngươi không bị dọa sợ chứ?”
“Vừa rồi nghe nói Tĩnh Sơn hầu bị lệ quỷ nhập thân, suýt nữa hại chết tiên sinh, ta muốn đi ra ngoài tìm ngươi lại bị người ngăn cản, gấp đến độ khó chịu muốn chết.” Noãn Yên dựa ở trên người Tuyên Minh, thấy vết tích một vòng tím ở trên cổ y lập tức vừa đau lòng vừa tức giận, “Hắn bóp cổ ngươi ư? Còn bóp thành như vậy.”
Tuyên Minh bất động thanh sắc kéo cổ áo, trên mặt mang chút đỏ ửng: “May mà có Triêu Dương hầu cứu chúng ta, bằng không khó mà qua được kiếp này.”
Noãn Yên nghe xong cũng tràn đầy mong đợi nói: “Nghe nói Triêu Dương hầu đang ở ngay đây, đáng tiếc đêm nay ta nghển cổ nhìn hồi lâu nhưng vẫn không thấy.”
Tuyên Minh cười nói: “Thật sao? Đợi chút nữa hắn sẽ đi ra ngoài, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy. Kỳ thật, trước kia ngươi cũng đã gặp…”
Lời còn chưa dứt, sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Tuyên Minh quay đầu nhìn lại, lập tức kéo Noãn Yên đứng lên, thấp giọng nói: “Triêu Dương hầu đã đến, không phải ngươi muốn gặp hắn sao?”
Noãn Yên đã sớm kích động đến mức tim đập thình thịch, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ xuống nhìn mấy người đang bước nhanh đến. Nam nhân đi đầu mặc trang phục, trên người khoác áo choàng đen dài, bước chân vững vàng, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Nghe nói Triêu Dương hầu tuy tuổi còn trẻ nhưng can đảm hơn người, hữu dũng hữu mưu, hơn nữa tướng mạo tuấn dật tiêu sái, trong lòng Noãn Yên từ trước đến nay đem hắn phụng làm anh hùng thần nhân, giờ phút này toàn thân không khỏi phát run, không dám mở miệng lên tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nam nhân trẻ tuổi ở dưới ánh lửa đích xác thân hình cao lớn, dung mạo tuấn dật, rồi lại là một gương mặt rất quen thuộc, mang theo nụ cười giống lưu manh. Hốc mắt Noãn Yên hơi ngậm nước mắt, lau lau mắt xác nhận bản thân không nhìn lầm, trơ mắt nhìn nam nhân kia dừng lại bên người Tuyên Minh.
Nam nhân cười nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi làm đau ngươi sao?” Nói xong liếc Noãn Yên, dùng ngón tay chạm nhẹ lên cằm Tuyên Minh.
Tuyên Minh đương nhiên biết hắn đây là cố ý làm cho Noãn Yên nhìn, thầm nghĩ người này thật là ấu trĩ tới cực điểm, lui về phía sau một bước nói: “Sư phụ còn đang chờ, chúng ta phải trở về.”
Tô Nghi cười nói: “Không đủ ngựa, ngươi theo ta cưỡi chung một con.”
Hắn ôm Tuyên Minh ngồi lên ngựa của mình, để Noãn Yên đi cùng tùy tùng, một đoàn xe ngựa chạy đi trong đêm. Noãn Yên trên đường đi đều đem mặt chôn ở trong ngực tùy tùng không lên tiếng, chỉ là bả vai co rút co rút, một bộ dáng tinh thần sa sút. Tô Nghi cười nói: “Hôm nay hắn làm sao bộ dáng lại thành thế kia, giống như chịu rất nhiều đả kích.”
Tuyên Minh không trả lời, hỏi ngược lại: “Huyện lệnh bên kia sao rồi?”
“Bắt được một môn khách, nguyên bản biết một chút tà môn ma đạo, hiện giờ đã nhận tội sát hại hai mệnh quan triều đình, còn có ý đồ giết ta, nhưng nhất định không thừa nhận đã giết Tĩnh Sơn hầu. Sát hại mệnh quan triều đình đã là tử tội, ngày mai dùng đại hình, dù hắn có nhận thêm tội danh này cũng không có gì khác nhau, sớm muộn cũng sẽ nhận tội. Ta nói với huyện lệnh, mấy ngày trước môn khách này khiến ta phải giả chết, ta vẫn luôn âm thầm điều tra việc này, cũng phát hiện môn khách này có chút không đúng, lo lắng an nguy của Tĩnh Sơn hầu, tối nay mới đến đây thăm dò ý tứ của hắn một chút.”
Tuyên Minh hỏi: “Tĩnh Sơn hầu chết, ngươi lại đúng lúc đến đây, hơn nữa còn là nửa đêm, loại chuyện này huyện lệnh cũng có thể tin sao?”
Tô Nghi cười nói: “Ta chờ đợi thời gian lâu như vậy ở huyện nhỏ này, huyện lệnh cũng biết sự tình có điểm kỳ quặc. Nếu như Tĩnh Sơn hầu không quen biết môn khách gây án, chỉ là một người vô tội, vậy lời giải thích của ta liền miễn cưỡng coi như phù hợp. Nhưng nếu như Tĩnh Sơn hầu biết môn khách gây án, việc này liền có điểm không đúng. Môn khách này không thù không oán với ta, không thù không oán với hai quan viên đã chết, tại sao lại phải giết chúng ta, rõ ràng chính là lệnh của Tĩnh Sơn hầu. Tĩnh Sơn hầu giết hai mệnh quan triều đình này, rất có khả năng là muốn tạo phản, cái chết của hắn tám phần là ta âm thầm trù hoạch, thậm chí là ý chỉ của hoàng thượng. Nếu như Tĩnh Sơn hầu muốn tạo phản, huyện lệnh vội vã thoát thân còn chẳng kịp, nào dám truy rõ căn nguyên. Vì vậy việc này cứ như vậy là được rồi, không ai dám điều tra sâu.”
“Hoàng thượng? Nếu Hoàng thượng biết chân tướng chuyện này, chẳng phải sẽ hoài nghi có vấn đề sao?”
Tô Nghi trầm ngâm một lát, cười nói: “Hoàng Thượng đúng là không dễ gạt, hơn nữa ta cũng muốn diệt tuyệt hậu họa vĩnh viễn, không thể mãi tiếp tục che giấu. Hai ngày nữa ngươi tới nhà ta, chúng ta nói chuyện.”
Tuyên Minh gật gật đầu: “Đa tạ hầu gia vì ta mà nhọc tâm.”
Tuyên Minh không nói chuyện, Tô Nghi dùng áo choàng bọc lấy y, cười đưa tay tham tiến vào trong quần áo Tuyên Minh vuốt ve: “Nhọc tâm cũng không tính là gì, ngươi có ơn tất báo là được.” Nói xong lại kéo thắt lưng Tuyên Minh dán tới, vật kia bắt đầu từ từ cứng rắn, không biết xấu hổ để trên mông Tuyên Minh. Tuyên Minh bị hắn kéo lại hơi khom người, thấp giọng nói: “Ở đây còn có người.”
Noãn Yên ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ cho là Tuyên Minh bị hắn bức hiếp bất đắc dĩ, không khỏi vừa tức vừa giận vừa thương tâm, nước mắt giống như sợi dây bị cắt đứt rớt xuống. Ngựa xóc nảy, Noãn Yên khóc ròng đứt quãng nói: “Trị quân nghiêm ngặt, tác phong chính phái, vì quốc sự chưa từng cưới vợ nạp thiếp… Nói bậy không à, hoàn toàn không giống…”
“So với thích lại càng thích hơn, vậy là rất thích?” Tô Nghi kéo quần áo Tuyên Minh tản ra, phủ ở trên người y ma sát hôn môi, hai tay từ trên đùi vuốt lên, xoa nắn hai cánh mông xích lõa của y.
“Là… Rất thích.” Tuyên Minh bị hắn sờ đến toàn thân run rẩy.
“Nói một chút xem ngươi thích ta như thế nào.”
Tuyên Minh toàn thân ẩm ướt mồ hôi ôm hắn, hai mắt nhắm nghiền, gian nan nói: “Lúc, lúc xem quẻ thường xuyên nghĩ đến, nghĩ đến ngươi từ cửa đi vào.”
“Còn gì nữa?” Tô Nghi tách hai chân Tuyên Minh ra, kéo thắt lưng y dán lên chính mình, vật thô cứng nóng bỏng dán chặt vào nơi riêng tư nghiền mài, hơi thở đột nhiên nóng rất nhiều, giống như lời nói của Tuyên Minh đã hạ xuân dược hắn, gấp đến mức khó lòng dằn nổi mà muốn càng nhiều hơn nữa.
“Lúc, lúc ngươi xuất hiện, trong lòng, trong lòng cao hứng.” Thắt lưng Tuyên Minh bị hắn nâng lơ lửng, nhiệt lưu tràn ngập trong cơ thể kêu gào, không tìm thấy nơi có thể phát tiết, không tự chủ được cũng động vòng eo theo động tác của hắn, ma sát lên nhau.
Hai người không nói thêm gì nữa, đầu lưỡi Tô Nghi dọc theo cằm y trượt xuống, ở trên cổ y hôn môi liếm mút, ngón tay vân vê nam căn của y, sau đó thuận thế đi xuống, móng tay xẹt qua song hoàn mẫn cảm, kích thích Tuyên Minh đến toàn thân run rẩy.
Tô Nghi bỏ ngón tay vào trong miệng liếm, dọc theo khe mông hạ xuống, khẽ nói: “Thả lỏng một chút, ta muốn đi vào.”
“Chúng ta, chúng ta vẫn còn trong nhà Tĩnh Sơn hầu.” Tuyên Minh cùng Tô Nghi qua lại đã lâu như vậy, song vẫn chưa làm đến bước này, hiển nhiên có phần khẩn trương, kích động nói, “Ngươi muốn làm ở trong nhà hắn, làm loại chuyện này?”
Sắc mặt Tô Nghi có chút khó chịu: “Bằng không thì thế nào, không phải tối nay ngươi không muốn đến nhà ta ư?”
Tuyên Minh nói không ra lời, Tô Nghi cúi đầu hôn y, ngón tay dọc theo khe mông trượt xuống, đẩy da thịt mềm mại xung quanh lỗ nhỏ ra, từ từ cắm vào bên trong.
Trong tiểu huyệt một trận đau đớn, thân thể Tuyên Minh có chút cứng ngắc, chịu đựng không lên tiếng.
Tô Nghi cúi đầu nhìn y, một bên nhìn chằm chằm ánh mắt y, một bên đem ngón tay cắm vào càng sâu: “Đau sao?” Tuyên Minh nuốt nước miếng không lên tiếng, hai chân mở lớn, nam căn phía trước vừa rồi bị Tô Nghi mân mê chảy dịch, hậu huyệt cũng tê tê dại dại, có chút hỗn loạn lắc đầu. Tô Nghi mấy ngày nay mỗi ngày đều lo lắng không yên, chỉ sợ Tuyên Minh xảy ra chuyện, lúc này nào còn nhịn được? Hắn thoáng nới lỏng vài cái liền rút ngón tay ra, dương vật cứng rắn nóng bỏng chống trên miệng huyệt, hai tay cầm eo Tuyên Minh nâng lên.
Vật thô cứng từ trên xuống dưới chậm rãi cường ngạnh chen vào, trong tiểu huyệt lập tức một trận đau đớn.
Tuyên Minh không khống chế được lui về phía sau, Tô Nghi ôm thắt lưng y siết chặt: “Đừng nhúc nhích.”
Tuyên Minh liên tiếp mấy ngày tâm trạng bất an, vừa rồi ở trong mật thất lại chịu kinh sợ không nhỏ, lúc này đau đến trước mắt biến thành màu đen, lại cúi đầu không nói lời nào, chỉ thoáng chân mở ra một chút.
Tô Nghi thấy bộ dạng ẩn nhẫn này của y càng thêm động tâm, vật cứng được vách trong ấm áp gắt gao vây quanh, Tô Nghi đầu cúi đầu mút cổ Tuyên Minh, hận không thể lập tức ở bên trong rong ruổi dốc sức làm. Hắn bắt đầu chậm rãi cử động trong huyệt, kéo cằm Tuyên Minh, đầu lưỡi cũng đưa vào trong miệng y.
Dương vật trong hậu huyệt càng lúc càng dùng lực, Tuyên Minh gắng sức nâng hai chân tiếp nhận, rên rỉ ra tiếng: “Tô Nghi, Tô Nghi.”
Hai người mồ hôi lâm ly ôm cùng một chỗ, nơi riêng tư chặt chẽ tương liên, không bao lâu lỗ nhỏ bị cắm đến mềm mại trơn trượt, đau đớn dần dần biến mất. Nam căn từ trên xuống dưới đỉnh lên dương tâm Tuyên Minh, toàn thân Tuyên Minh run rẩy, siết chặt chăn, rên rỉ thở dốc càng lúc càng khó khống chế. Tô Nghi cười chặn lại môi y: “Nhỏ giọng một chút.”
Đâm rút hơn mười thượng trăm hạ, tóc Tuyên Minh tán loạn, thân thể đau mỏi, ý thức cũng không rõ, chỉ nương theo động tác của hắn lay động thân thể. Tô Nghi dụng lực ở trong cơ thể y trừu động, cúi đầu cười rút nam căn ra, quét qua quét lại trên song hoàn của y mấy lần, lúc eo Tuyên Minh buông lỏng rũ xuống, nam căn lại dùng sức cắm một nhát đến cùng. Đau đớn xen lẫn kích thích cùng khoái cảm từ sâu trong cơ thể truyền đến, Tuyên Minh nhịn không được cả người run rẩy, nhẹ giọng kêu tên hắn. Tô Nghi thở dốc nói: “Tiểu qua tử, nơi này về sau đều là của ta.”
Vừa rồi Tuyên Minh chẳng biết đã tiết một lần từ khi nào, lúc này đầu óc có chút mơ hồ, nằm không lên tiếng. Thắt lưng Tô Nghi cử động càng lúc càng mãnh liệt, hắn vớt Tuyên Minh lên, để cho y nằm quỳ trên giường, mặt vùi sâu vào trong chăn, nâng eo Tuyên Minh, tách ra hai chân, chậm rãi đem vật đã nộ trương của mình tiến vào.
Tư thế này đặc biệt khiến người ta dễ dàng đi vào, Tô Nghi khom người xuống quay mặt Tuyên Minh qua, đầu lưỡi ở trong miệng y quấy đảo, cử động thắt lưng không chút kiêng nể va chạm. Tuyên Minh đã sớm chảy nước mắt, chính bản thân y cũng không biết, vách trong tràn vào một trận nhiệt lưu, Tô Nghi cau mày nghiêng người như rót vào, tất cả đều tiết ở trong cơ thể Tuyên Minh.
Một lúc lâu sau, Tô Nghi ngẩng đầu lên, đầu lưỡi quấy đảo cũng thả chậm, ngón tay sờ nam căn bán mềm của Tuyên Minh vuốt ve. Tuyên Minh mệt mỏi dồn dập thở dốc, nửa nằm trên giường quay lưng về phía Tô Nghi, thân thể hơi cong lại.
Không bao lâu, nửa người dưới của y co rút một trận, run rẩy phun ra.
Hô hấp của hai người dần dần bình tĩnh trở lại, nhìn nhau một chút, thế nhưng trong lúc nhất thời không nói chuyện. Tuyên Minh cúi đầu nửa ngồi dậy, suy nghĩ một chút vẫn không biết nên nói gì, cuối cùng nói: “Hầu gia vất vả rồi.”
Tô Nghi nhíu mày nhìn y, không biết vì sao có chút tức giận, mặt không thay đổi nói: “Không vất vả.”
Tuyên Minh cúi đầu tìm y phục của mình trên giường, Tô Nghi ôm eo y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên người y, lại cúi đầu xuống từng điểm từng điểm hôn lên, không khỏi nở nụ cười: “Về sau mỗi ngày vất vả như vậy cũng không sao.”
Tuyên Minh bị hắn hôn đến cả người nóng lên: “Chúng ta ở trong này gần nửa canh giờ rồi, liệu có người tìm ngươi hay không?”
Tô Nghi trước khi vào phòng đã phân phó tùy tùng, vô luận có chuyện trời gì đi chăng nữa cũng không được phép tiến vào quấy rầy, bây giờ nghe Tuyên Minh hỏi vậy, mặt không đổi sắc nói: “Nên không có chuyện gì, huyện lệnh tài năng xuất chúng, tất nhiên hết thảy đều ở trong tay hắn.” Nói xong lại ôm Tuyên Minh vào lòng, cười nói: “Tối nay theo ta về nhà đi, hửm?”
Tuyên Minh bị hắn ôm loạn hôn loạn sờ, đẩy lại đẩy không ra, kiên trì nói: “Đừng làm rộn, mỗi lần gặp ngươi đều là làm chuyện này, ta còn có chính sự.”
Tô Nghi cười nói: “Ngươi rõ ràng là thích, chỉ có gặp ta mới có thể cao hứng, trên đời này chỉ có ta mỗi ngày thầm nghĩ dỗ ngươi vui vẻ.”
Tuyên Minh nghe xong lẳng lặng không nói gì, cũng không tìm quần áo, Tô Nghi cười đè lên y: “Đúng không? Có phải thấy ta liền cao hứng?”
Hai người ngã xuống giường quấn vào nhau dây dưa, Tô Nghi kìm cổ tay y, ngón tay ở trong hậu huyệt y quấy đảo, nghiêm mặt nói: “Ướt thế này, căn bản chính là còn muốn.”
Tuyên Minh gấp đến độ đổ mồ hôi, tránh lại tránh không ra, không khỏi có chút ngẩn người: “Không thể đứng đắn nói chuyện sao?”
Tô Nghi cười chặn miệng y lại: “Muốn nói chuyện gì? Ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng ngươi. Hiện giờ ta muốn nhất chính là ngươi, nghe lời mở chân ra.”
Tuyên Minh nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng, Tô Nghi tách hai chân y ra, vật kia chẳng biết từ lúc nào đã lại cứng lên, để tại miệng huyệt chậm rãi tiến vào. Tuyên Minh vừa rồi sống chết không cần, sau khi vật kia cắm vào lại cũng không phản kháng nữa, chỉ đỏ mặt không nói. Tô Nghi ở trong cơ thể y bắt đầu chậm rãi động, vén phần tóc rối loạn trên trán y: “Thích không? Không thích ta liền đi ra.”
Tuyên Minh ngẩng đầu nhìn đôi mắt đào hoa cười như không cười kia, sắc mặt đỏ hồng cúi đầu không nói, Tô Nghi ôm thắt lưng y hung hăng cắm vào chỗ sâu, đầy mặt cười xấu xa. Lần này lực đạo mười phần, Tuyên Minh nhịn không được rên rỉ một tiếng, ôm cổ hắn không nói gì nữa, hậu huyệt lại từ từ co chặt, không một khe hở kẹp lấy vật cứng của Tô Nghi. Tô Nghi bị y kẹp như vậy, toàn thân đổ mồ hôi, nóng ướt vô cùng, cúi đầu nhìn y nói: “Thật sự là càng ngày càng câu dẫn người.”
Tuyên Minh đỏ mặt không nói gì, Tô Nghi không khách khí nữa, đỡ thắt lưng y bắt đầu ra sức đâm rút.Đang làm được một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng tùy tùng gõ cửa: “Hầu gia, sắp gần một canh giờ. Giản sư phụ đã đi ra từ trong mật thất, truyền lời nói muốn trở về nhà, huyện lệnh cũng đã điều tra xong, muốn cùng hầu gia nghị sự, Noãn Yên cũng đợi trong phòng đã lâu, muốn gặp Tuyên tiên sinh.”
Tuyên Minh đang bị Tô Nghi thao đến thở dốc không ngừng, hậu huyệt cũng tích táp, hoảng nói: “Noãn Yên đang chờ ta.”
Tô Nghi lạnh lùng nói: “Khiến hắn đợi, ngươi đau lòng?”
Tuyên Minh thầm nghĩ ngươi so bì với một nam hài mười tuổi cái gì chứ, chịu đựng tức giận co chặt hậu huyệt, ôm cổ hắn tự mình chậm rãi lên xuống phun ra nuốt vào. Tô Nghi nuốt một ngụm nước bọt cúi đầu nhìn y, biểu lộ thờ ơ. Tuyên Minh chủ động phủ môi mình lên, đầu lưỡi quấn lấy hắn, Tô Nghi nhíu nhíu mày, cánh tay ôm lấy thắt lưng y. Bên chân cà nhắc kia có chút vô lực, Tô Nghi một tay nâng chân hắn lên, để cho hắn ở trên người mình khẽ động.
Hậu huyệt càng đưa đẩy càng trơn nhuận, tâm tình Tô Nghi dần dần khôi phục, để Tuyên Minh nằm xuống, một bên hôn y một bên chậm rãi thẳng lưng đưa đẩy. Hai người có chút hôn không nỡ rời, Tuyên Minh không dám nói chuyện bản thân nên đi, chỉ nằm ở trên người hắn tận lực lấy lòng, thân thể dán chặt vào nhau ma sát, nơi riêng tư mồ hôi trơn trượt, cuối cùng hầu hạ hắn tiết một lần.
Bạch trọc dọc theo hai đùi trắng nõn của Tuyên Minh chảy xuống, cảnh tượng kia đúng là rất đẹp mắt. Tô Nghi cười đỉnh lộng thật lâu, tay phủ lên nam căn nhạt màu mềm mềm của Tuyên Minh xoa nắn một lát, dùng chăn lau sạch cho y: “Cảnh trí thật đẹp, nhân gian khó thấy được vài lần.”
Tuyên Minh thản nhiên nói: “Hầu gia thật là có nhã hứng.”
Tô Nghi ôm y vuốt ve thân mật hôn môi hồi lâu, mặc dù trong lòng còn chưa đủ nhưng vẫn đành miễn cưỡng buông y ra: “Đi gặp sư phụ ngươi với Noãn Yên đi.”
Hơn nửa ngày cửa mới mở ra, Tuyên Minh ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa ra vào, tùy tùng cúi đầu nói: “Thuộc hạ trước tiên phái người đưa Tuyên tiên sinh đi gặp Noãn Yên và Giản sư phụ?”
Tô Nghi phủ áo ngoài đi ra, thuận miệng nói: “Ta đi nói chuyện với huyện lệnh, để Tuyên tiên sinh đợi ở cổng một lát, ta tự mình đưa bọn họ trở về.”
“Vâng.”
Tuyên Minh theo tùy tùng đi ra đại môn biệt xá của Tĩnh Sơn hầu, mặc dù đang đêm khuya, thế nhưng đèn đuốc sáng trưng, trên đường đi có không ít người đang đi lại, người của quan phủ tới tới lui lui, hỗn loạn không chịu nổi. Hàn phong lạnh lẽo thổi tới trên mặt, Tuyên Minh bỗng nhiên có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Ngoài đại môn đã chuẩn bị tốt xe ngựa và tuấn mã, mấy người tùy tùng đứng trước gió, vẫn không nhúc nhích chờ đợi.
Tuyên Minh thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ta và Hầu gia ở trong viện kia… Còn có ai biết?”
Tùy tùng đi theo Tô Nghi đã lâu, chuyện vừa rồi chỉ làm như không rõ, sắc mặt như thường nói: “Hầu gia làm việc, tiên sinh yên tâm. Vừa rồi tất cả mọi người đều cho rằng tiên sinh một mình nghỉ ngơi trong viện, Hầu gia hồi phủ làm việc, ai cũng không biết.”
Tuyên Minh gật đầu nói: “Đa tạ.”
Đứng ở đại môn chờ một lát, Giản Bình được người đưa đến, trên mặt còn vệt nước mắt, vẻ mặt tiều tụy, thần thái tựa hồ tâm như tro tàn, trong lòng Tuyên Minh thở dài một tiếng, đỡ hắn lên xe ngựa. Lại không bao lâu, Noãn Yên cũng nhu thuận theo sát hạ nhân đi ra, vừa nhìn thấy Tuyên Minh liền nhào tới: “Tiên sinh!”
Tuyên Minh với bé nhiều ngày không gặp, đương nhiên trong lòng rất nhớ, ôm bé sờ đầu trong chốc lát, một lớn một nhỏ ngồi ở trên bậc thềm ngoài cửa. Noãn Yên thấy môi của y sưng đỏ, lập tức trong bụng có điểm kỳ quái, nhưng rồi lập tức thấy tay băng bó của y, vội vàng nâng lên: “Tiên sinh bị thương?”
Tuyên Minh cúi đầu nhìn bé: “Đều là thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Ngươi không bị dọa sợ chứ?”
“Vừa rồi nghe nói Tĩnh Sơn hầu bị lệ quỷ nhập thân, suýt nữa hại chết tiên sinh, ta muốn đi ra ngoài tìm ngươi lại bị người ngăn cản, gấp đến độ khó chịu muốn chết.” Noãn Yên dựa ở trên người Tuyên Minh, thấy vết tích một vòng tím ở trên cổ y lập tức vừa đau lòng vừa tức giận, “Hắn bóp cổ ngươi ư? Còn bóp thành như vậy.”
Tuyên Minh bất động thanh sắc kéo cổ áo, trên mặt mang chút đỏ ửng: “May mà có Triêu Dương hầu cứu chúng ta, bằng không khó mà qua được kiếp này.”
Noãn Yên nghe xong cũng tràn đầy mong đợi nói: “Nghe nói Triêu Dương hầu đang ở ngay đây, đáng tiếc đêm nay ta nghển cổ nhìn hồi lâu nhưng vẫn không thấy.”
Tuyên Minh cười nói: “Thật sao? Đợi chút nữa hắn sẽ đi ra ngoài, lúc đó ngươi có thể nhìn thấy. Kỳ thật, trước kia ngươi cũng đã gặp…”
Lời còn chưa dứt, sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Tuyên Minh quay đầu nhìn lại, lập tức kéo Noãn Yên đứng lên, thấp giọng nói: “Triêu Dương hầu đã đến, không phải ngươi muốn gặp hắn sao?”
Noãn Yên đã sớm kích động đến mức tim đập thình thịch, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ quỳ xuống nhìn mấy người đang bước nhanh đến. Nam nhân đi đầu mặc trang phục, trên người khoác áo choàng đen dài, bước chân vững vàng, vừa nhìn đã biết là người luyện võ. Nghe nói Triêu Dương hầu tuy tuổi còn trẻ nhưng can đảm hơn người, hữu dũng hữu mưu, hơn nữa tướng mạo tuấn dật tiêu sái, trong lòng Noãn Yên từ trước đến nay đem hắn phụng làm anh hùng thần nhân, giờ phút này toàn thân không khỏi phát run, không dám mở miệng lên tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nam nhân trẻ tuổi ở dưới ánh lửa đích xác thân hình cao lớn, dung mạo tuấn dật, rồi lại là một gương mặt rất quen thuộc, mang theo nụ cười giống lưu manh. Hốc mắt Noãn Yên hơi ngậm nước mắt, lau lau mắt xác nhận bản thân không nhìn lầm, trơ mắt nhìn nam nhân kia dừng lại bên người Tuyên Minh.
Nam nhân cười nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi làm đau ngươi sao?” Nói xong liếc Noãn Yên, dùng ngón tay chạm nhẹ lên cằm Tuyên Minh.
Tuyên Minh đương nhiên biết hắn đây là cố ý làm cho Noãn Yên nhìn, thầm nghĩ người này thật là ấu trĩ tới cực điểm, lui về phía sau một bước nói: “Sư phụ còn đang chờ, chúng ta phải trở về.”
Tô Nghi cười nói: “Không đủ ngựa, ngươi theo ta cưỡi chung một con.”
Hắn ôm Tuyên Minh ngồi lên ngựa của mình, để Noãn Yên đi cùng tùy tùng, một đoàn xe ngựa chạy đi trong đêm. Noãn Yên trên đường đi đều đem mặt chôn ở trong ngực tùy tùng không lên tiếng, chỉ là bả vai co rút co rút, một bộ dáng tinh thần sa sút. Tô Nghi cười nói: “Hôm nay hắn làm sao bộ dáng lại thành thế kia, giống như chịu rất nhiều đả kích.”
Tuyên Minh không trả lời, hỏi ngược lại: “Huyện lệnh bên kia sao rồi?”
“Bắt được một môn khách, nguyên bản biết một chút tà môn ma đạo, hiện giờ đã nhận tội sát hại hai mệnh quan triều đình, còn có ý đồ giết ta, nhưng nhất định không thừa nhận đã giết Tĩnh Sơn hầu. Sát hại mệnh quan triều đình đã là tử tội, ngày mai dùng đại hình, dù hắn có nhận thêm tội danh này cũng không có gì khác nhau, sớm muộn cũng sẽ nhận tội. Ta nói với huyện lệnh, mấy ngày trước môn khách này khiến ta phải giả chết, ta vẫn luôn âm thầm điều tra việc này, cũng phát hiện môn khách này có chút không đúng, lo lắng an nguy của Tĩnh Sơn hầu, tối nay mới đến đây thăm dò ý tứ của hắn một chút.”
Tuyên Minh hỏi: “Tĩnh Sơn hầu chết, ngươi lại đúng lúc đến đây, hơn nữa còn là nửa đêm, loại chuyện này huyện lệnh cũng có thể tin sao?”
Tô Nghi cười nói: “Ta chờ đợi thời gian lâu như vậy ở huyện nhỏ này, huyện lệnh cũng biết sự tình có điểm kỳ quặc. Nếu như Tĩnh Sơn hầu không quen biết môn khách gây án, chỉ là một người vô tội, vậy lời giải thích của ta liền miễn cưỡng coi như phù hợp. Nhưng nếu như Tĩnh Sơn hầu biết môn khách gây án, việc này liền có điểm không đúng. Môn khách này không thù không oán với ta, không thù không oán với hai quan viên đã chết, tại sao lại phải giết chúng ta, rõ ràng chính là lệnh của Tĩnh Sơn hầu. Tĩnh Sơn hầu giết hai mệnh quan triều đình này, rất có khả năng là muốn tạo phản, cái chết của hắn tám phần là ta âm thầm trù hoạch, thậm chí là ý chỉ của hoàng thượng. Nếu như Tĩnh Sơn hầu muốn tạo phản, huyện lệnh vội vã thoát thân còn chẳng kịp, nào dám truy rõ căn nguyên. Vì vậy việc này cứ như vậy là được rồi, không ai dám điều tra sâu.”
“Hoàng thượng? Nếu Hoàng thượng biết chân tướng chuyện này, chẳng phải sẽ hoài nghi có vấn đề sao?”
Tô Nghi trầm ngâm một lát, cười nói: “Hoàng Thượng đúng là không dễ gạt, hơn nữa ta cũng muốn diệt tuyệt hậu họa vĩnh viễn, không thể mãi tiếp tục che giấu. Hai ngày nữa ngươi tới nhà ta, chúng ta nói chuyện.”
Tuyên Minh gật gật đầu: “Đa tạ hầu gia vì ta mà nhọc tâm.”
Tuyên Minh không nói chuyện, Tô Nghi dùng áo choàng bọc lấy y, cười đưa tay tham tiến vào trong quần áo Tuyên Minh vuốt ve: “Nhọc tâm cũng không tính là gì, ngươi có ơn tất báo là được.” Nói xong lại kéo thắt lưng Tuyên Minh dán tới, vật kia bắt đầu từ từ cứng rắn, không biết xấu hổ để trên mông Tuyên Minh. Tuyên Minh bị hắn kéo lại hơi khom người, thấp giọng nói: “Ở đây còn có người.”
Noãn Yên ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ cho là Tuyên Minh bị hắn bức hiếp bất đắc dĩ, không khỏi vừa tức vừa giận vừa thương tâm, nước mắt giống như sợi dây bị cắt đứt rớt xuống. Ngựa xóc nảy, Noãn Yên khóc ròng đứt quãng nói: “Trị quân nghiêm ngặt, tác phong chính phái, vì quốc sự chưa từng cưới vợ nạp thiếp… Nói bậy không à, hoàn toàn không giống…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.