Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên
Chương 3
Cổ Ngọc Văn Hương
31/03/2017
Sau ngày hôm đó, liên tiếp hơn nửa tháng Tuyên Minh không gặp lại nam tử kia.
Giản Bình trong đêm thỉnh thoảng bị Phong Dương quấn thân, Tuyên Minh giật mình tỉnh giấc cứu hắn, khuyên bảo nhiều lần, Giản Bình vẫn như trước không chịu đáp ứng diệt hồn phách Phong Dương. Tuyên Minh bức bách hắn đến mức nóng nảy, Giản Bình sẽ rơi nước mắt: “Là ta có lỗi với hắn.”
“Lúc trước sư phụ đem tất cả sở học truyền cho ta cũng là vì không còn cách nào.” Tuyên Minh nhẫn nại khuyên bảo, “Kết cục của Phong Dương là do hắn gieo gió gặt bão, ta chỉ còn lại một mình sư phụ là người thân, sư phụ nhất định phải nghĩ đến tấm lòng của đồ đệ, nhất định không được suy nghĩ luẩn quẩn.”
Nước mắt Giản Bình rơi xuống: “Ta biết.”
Trước kia khi Giản Bình bị Phong Dương giam giữ cơ thể đã đổ bệnh, lại nhiều lần bị kinh hãi trong đêm, thân thể càng ngày càng kém. Tuyên Minh bận rộn vì Giản Bình tìm đại phu chữa bệnh, dược đã uống rất nhiều, thế nhưng vẫn không nhìn ra chút khởi sắc nào. Tuyên Minh mơ hồ cảm thấy, chuyện sợ rằng không còn dễ khống chế.
Một ngày sáng sớm đầu tháng ba, Tuyên Minh thấy xa xa có một nam tử cưỡi tuấn mã, mang theo mấy tùy tùng dừng tại trước tiệm của mình. Thân ảnh kia thật sự có chút quen thuộc, Noãn Yên la ầm lên: “Lại là hắn, lại là cái người lần trước ức hiếp người tiên sinh kia!”
Tuyên Minh khẽ nhíu mày, nam nhân này vừa xuất hiện liền sinh ra mấy chuyện phiền toái, chỉ sợ lại muốn gây thị phi. Quả nhiên, chỉ thấy nam tử kia không biết đang nói gì đó, người xung quanh liền vô cùng phấn khởi chạy đến trước mặt tùy tùng của hắn lĩnh tiền.
Tuyên Minh dáng vẻ bình thản đứng trước mặt nam nhân, rất cung kính nói: “Công tử gia sản thật là nhiều, tại hạ bội phục.”
Nam tử lật người xuống ngựa, cười đến mức giống một tên phá gia chi tử ăn no không có việc gì làm, mắt đào hoa khẽ chuyển: “Gần đây công sự làm cho người ta phiền lòng, lại nhớ tới tiệm của tiên sinh, muốn tranh thủ thời gian tới đây. Tiên sinh lần trước thật có bản lĩnh, hầu hạ ta đến toàn thân khoan khoái dễ chịu, bây giờ nhớ tới thật là hoài niệm.”
Noãn Yên ở bên cạnh đã quýnh đến độ ngấn nước mắt: “Tiên sinh, tiên sinh ngươi đừng đi vào theo hắn!”
Tuyên Minh hận không thể đánh tên hỗn đản hả hê khi thấy người gặp họa này một trận. Hắn hao hết tâm tư bôi đen thanh danh chính mình như vậy, nhìn Noãn Yên tâm địa đơn thuần vì mình mà cuống cuồng, cảm thấy rất hứng thú sao?
Nam tử kia lại cười lớn, ám muội ôm eo Tuyên Minh: “Tiên sinh không mời ta vào?”
Tuyên Minh quay má trái bị thương của mình cho hắn nhìn, điềm tĩnh nói: “Sở thích của công tử cũng thật đặc biệt, chỉ có điều gần đây tại hạ thu tiền xem quẻ so với trước kia cao hơn một chút, sợ là công tử phải tốn kém rồi.”
Nam tử thấp giọng cười lớn, tâm tình dường như cực kỳ vui vẻ: “Ngươi nói con số, đợi chút nữa ta gọi người đưa tới cho ngươi.”
Quan hệ giữa Tuyên Minh với nam nhân này cũng kỳ quái, người này ở bên ngoài ưa thích đùa giỡn bôi đen y, càng hủy đi trong sạch của y lại càng cao hứng, lúc vào trong phòng rồi lại rất hiểu ý không quấy rầy.
Trong phòng có ghế nằm dài, người này vừa đến liền nằm xuống ngủ.
Tuyên Minh thầm nghĩ trong nhà ngươi giường cũng không có hay sao, phải tiêu tiền chạy tới chỗ này của ta ngủ? Y thu tiền lại không cần phải làm gì, đương nhiên sẽ không ngốc mà đi phàn nàn, thời gian người này nhắm mắt dưỡng thần, Tuyên Minh sẽ tự mình viết sách, đọc sách, tranh thủ thời gian rảnh rỗi.
Không cẩn thận nằm sấp ngủ gật ở trên bàn, lúc tỉnh lại thì thấy nam nhân kia đã tỉnh, đang đứng ở bên cạnh y xem thứ y vừa viết xong, khóe miệng câu lên, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Tuyên Minh nhíu mày: “Công tử thích sách ta viết?”
“Viết cũng không tệ lắm, chỉ có điều ngươi kinh nghiệm không nhiều, tuy rằng miêu tả sự tình rõ ràng, thế nhưng vẫn chưa thấu triệt đạo lý.” Nam nhân khom người xuống, “Chỗ này ngươi viết đồ đệ sau khi chết, oan hồn quấn lấy sư phụ, cũng không phải chỉ bởi tình sư đồ.”
Tuyên Minh cúi đầu xuống: “Chẳng lẽ còn có tình ái sao?”
“Cũng không phải, chính là chấp niệm.” Nam tử quay đầu nhìn hắn, “Sư phụ này nhất định có chuyện giấu diếm không nói, thậm chí là đến nỗi khó có thể mở miệng. Nếu như hắn quả thật có tư tình với đồ đệ này, chỉ e đã sớm tự tử mà chết rồi. Việc này sợ là sư phụ làm chuyện gì có lỗi hoặc là đồng ý lời hứa nào đó mà đã không thực hiện.”
Tuyên Minh ngây người một chút, cúi đầu không nói lời nào.
Nam tử lại cười nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”
Nam tử hơi hơi nhướn mày: “Mới mười chín? Nhìn khẩu khí ngươi nói chuyện giống như hai tư hai lăm.”
Tuyên Minh nhàn nhạt nói: “Ta * thiếu niên lão thành.”
(ý chỉ người đã trải qua rất nhiều chuyện, lĩnh ngộ nhiều đạo lý)
Nam tử cười nói: “Không phải là chưa già đã yếu chứ.”
Tuyên Minh đột nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Còn ngươi, ngươi bao nhiêu?”
“Ngươi đoán.”
“Hai mươi bảy?”
“Lại đoán.”
“Hai mươi tám?”
“Giảm một chút.”
“Hai mươi sáu?”
“Nhỏ chút nữa.”
“Hai mươi tư?”
“Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Tuyên Minh: “…”
Nam tử cười nằm ngửa trên ghế dài, thanh âm bỗng nhiên lại có chút không đứng đắn: “Ngươi làm sao mới mười chín? Nghĩ đến liền có cảm giác khiến cho người ta muốn yêu thương.”
Tuyên Minh: “…”
Chớp mắt bóng đêm lại kéo tới, hôm nay tựa hồ trôi qua có chút nhanh. Thời điểm nam nhân kia đi ra, Tuyên Minh đứng ở cửa ra vào, Noãn Yên đã sớm không nhịn được nhào tới, ở trong ngực y khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Tiên sinh, tiên sinh chịu ủy khuất, đều là Noãn Yên vô dụng, ô ô ô… Noãn Yên không thể bảo hộ tiên sinh…”
Tuyên Minh nói: “Ta chuyện gì cũng không có, ngươi không cần khóc.”
Noãn Yên siết siết nắm tay, nước mắt như sợi dây bị đứt rớt xuống: “Tiên sinh vì kiếm tiền chịu ủy khuất…”
Tuyên Minh thấy không có cách nào khuyên bảo, đành phải lừa gạt nói: “Ta vì kiếm tiền làm những sự tình này, nói ra khó nghe, sau này đừng nói ra trước mặt người khác, có biết không?”Noãn Yên lau nước mắt gật đầu: “Biết ạ, nói ra mất mặt, một chữ cũng không nói.”
Nam nhân quay đầu nhìn Tuyên Minh, giữa lông mày đều là vui vẻ, tựa hồ sắp nhịn không được cười ra tiếng. Tuyên Minh quét mắt trừng hắn một cái, ý là ngươi đã hài lòng chưa, còn không đi?
Nam nhân mặt mày hớn hở lên ngựa, trước khi đi quay đầu hướng về phía Tuyên Minh nói: “Hôm nay tiên sinh khoản đãi chu đáo, đủ cho ta trở về mười ngày nửa tháng, cảm kích khôn cùng, đến lúc đó lại tới quấy rầy.”
Càng quen biết nam nhân này, mặc dù Tuyên Minh tính ra hắn không có ác ý nhưng cũng không nhịn được cảm thấy có chút cổ quái.
Hôm nay Tuyên Minh ngồi ở mép giường, từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho sư phụ trong chăn gầy như que củi. Giản Bình run run nâng tay, vuốt hai gò má gầy gò của Tuyên Minh, vết chai dày trên tay khiến Tuyên Minh cảm giác hơi châm chích: “Khổ cực ngươi.”
Bên mắt không mù của Tuyên Minh có chút xót, bình tĩnh nói: “Sư phụ đừng bận tâm, đệ tử không khổ cực.”
Giản Bình lại đỏ vành mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ lại lâm vào trong hồi ức: “Phong Dương thuở nhỏ tính tình lãnh đạm, ngươi trái lại nhu thuận, nhưng bây giờ mặt lãnh tâm cũng lạnh.”
Tuyên Minh không nói gì, chỉ nhấc chăn đắp lên cho Giản Bình, nói: “Sư phụ ngủ tiếp đi, ta cùng Noãn Yên đi ra tiệm.”
Giản Bình mấy ngày qua ban đêm ngủ không ngon, mắt thường xuyên đau đớn rơi lệ, thời điểm tiết trời không tốt toàn thân sẽ đau đớn, đều là do trước kia bị Phong Dương giam trong thủy lao nên đổ bệnh. Dương thọ của Giản Bình vốn hơn trăm, bởi vì giúp Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh mà hao tổn ba mươi năm, còn bảy mươi năm dương thọ. Năm nay là đại kiếp nạn của hắn, nếu như không qua được cửa ải Phong Dương này, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được mạng của hắn.
Thiên mệnh ít ỏi, nhưng là do con người tạo nên, nếu như Giản Bình không muốn sống, cho dù có trên trăm năm dương thọ cũng vô dụng.
Đến bây giờ Tuyên Minh cũng không tin giữa hai người có tư tình, Giản Bình làm người cứng nhắc thủ lễ, lại có khoảng cách sư đồ không thể vượt qua kia, cho dù thật sự có tình cảm không đúng luân lý, theo tính cách của hắn cũng chỉ có thể giấu ở đáy lòng.
Chuyện cho tới bây giờ, không phải tất cả đều có thể do y khống chế, sư phụ có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, Tuyên Minh hoàn toàn không giúp được gì.
Ngược lại nam tử kia đã thành khách quen của tiệm toán mệnh, chẳng những mười ngày nửa tháng tới một lần, thỉnh thoảng lúc đi ngang qua cũng sẽ không mời mà tới vào cửa chỉ trỏ, quấy rối y một phen.
Hôm nay Tuyên Minh đang xem quẻ cho một phu nhân trung niên khóc sướt mướt, nam tử kia một thân y phục xanh đậm, mặt mày tươi tỉnh đi tới, cũng không đợi Tuyên Minh mời, tự động ngồi xuống bên cạnh.
Tuyên Minh giương mắt nhìn, thấy bộ dạng khoe khoang phong lưu kia của hắn liền cảm thấy hắn muốn bị thao, cúi đầu không hiểu vì sao lại nghĩ, nếu như mình không bị què chân, thân thể không tốt ——
“Tiên sinh, con của ta bây giờ thế nào?” Trong mắt phu nhân ngấn lệ.
Tuyên Minh lập tức hồi phục tinh thần, nâng tay tung đồng tiền, lặp đi lặp lại sáu lần, nhìn quẻ tượng bên trong khay ngọc nói: “Lệnh lang ở trong quân vô sự, thân thể khoẻ mạnh, phu nhân không cần lo lắng.”
Phu nhân vội vàng thiên ân vạn tạ rời đi.
Noãn Yên vội vàng đi ra ngoài gào to: “Vị kế tiếp, vị kế tiếp xin mời tiến vào —— ”
“Rầm” một tiếng, cửa phía sau bất ngờ không kịp đề phòng đóng lại. Noãn Yên đứng ở cửa ra vào ngơ ngác một chút, tức giận hét lớn: “Ngươi mở cửa, mau mở cửa, đừng ăn hiếp tiên sinh!” Lời còn chưa dứt, thanh âm rồi lại dần dần biến xa, giống như là bị người ôm rời đi.
Nam tử như không có việc gì cười ngồi ở trên ghế nằm: “Ta muốn chợp mắt ở đây.”
Tuyên Minh thu lại khay ngọc và tiền đồng, biểu lộ trên mặt không chút nhúc nhích: “Bên ngoài không ít người đang chờ coi bói, nếu công tử muốn ngủ ở đây, cũng phải đi ra ngoài xếp hàng.”
Nam tử kia giống như không nghe thấy, hướng về phía cửa ra vào hô một tiếng: “Ta có việc gấp tìm tiên sinh toán mệnh, người ở chỗ này mỗi người đưa một điếu tiền, để bọn họ một canh giờ sau lại đến.”
Nói xong không quan tâm nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tuyên Minh: “…”
Nam nhân ngủ cũng không ngủ cho cẩn thận, không bao lâu lại nửa ngồi dậy, cười nói: “Ngươi mỗi ngày ngoại trừ toán mệnh chính là chăm sóc sư phụ, cùng lắm chỉ là viết sách, cũng không ra ngoài đi dạo, không khó chịu sao?”
“Không khó chịu.” Tuyên Minh cúi đầu viết.
“Lần này viết cái gì?” Nam nhân đứng dậy đi đến bên cạnh y, khom người xuống, tiện tay vén tóc Tuyên Minh.
Tuyên Minh có phần không được tự nhiên, âm thầm ngồi xa một chút, che thẻ tre lại: “Cái này không thể nhìn.”
“Hửm? Liên quan đến chuyện riêng của ngươi?” Mắt đào hoa cong lên.
Tuyên Minh không trả lời, chỉ ngồi thẳng nói: “Nếu ngươi không muốn ngủ, ta gọi người ở bên ngoài vào xem bói.”
Nam nhân nhìn y một cái, quay về ghế nằm lại.
Tuyên Minh xem sách, chờ đến khi hắn tỉnh dậy mới tiễn hắn ra cửa: “Tới bây giờ ta vẫn không biết tục danh của công tử, có phải cứ muốn tiếp tục như vậy hay không?”
Thật ra y cũng không để ý, chỉ có điều y ở trong thành nghe ngóng qua người này, mọi người chỉ biết là hắn là từ nơi khác đến, tựa hồ có chút bối cảnh, rồi lại không mấy ai biết rõ lai lịch của hắn.
Nam nhân này không nói cho y, y đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ là trong lòng quả thật có chút bất an.
Nam nhân yên tĩnh trong chốc lát, nói: “*Phong ấp của ta không phải ở đây.”
(Phong ấp là lãnh địa do hoàng thượng ban cho công thần)
Nếu như nói đến phong ấp, người này không khỏi là một vương hầu *tướng tướng, Tuyên Minh khẽ gật đầu: “Nên gọi công tử là Hầu gia?”
(tướng tướng 将相, “将” là tướng trong tướng soái, “相” là tướng trong tể tướng, thừa tướng)
Nam nhân nhíu nhíu mày, cười nói: “Tiên sinh đối xử với mọi người thật sự là có chút xa cách, ta cũng không ngại công tử trực tiếp gọi tên tự của ta.”
“Công tử tự là ——?”
Tay của nam nhân sờ lên vết sẹo trên má trái Tuyên Minh, nhẹ giọng cười nói: “Phu trong phu tử, quân trong vương quân.” (phu quân à anh =)))
Tuyên Minh cười cười: “Công tử thật là có tài.”
Nam nhân nghe vậy khóe miệng càng thêm cong, giữa lông mày đều là vui vẻ, nói: “May mà ngươi thân có tàn tật, có phải ta nên cám ơn người lúc trước đã tra tấn ngươi không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hai người đồng thời đột biến, nam tử mặt đầy hối hận, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ thấy Tuyên Minh yên tĩnh trong chốc lát, chậm rãi nói: “Công tử đi thong thả không tiễn.”
Giản Bình trong đêm thỉnh thoảng bị Phong Dương quấn thân, Tuyên Minh giật mình tỉnh giấc cứu hắn, khuyên bảo nhiều lần, Giản Bình vẫn như trước không chịu đáp ứng diệt hồn phách Phong Dương. Tuyên Minh bức bách hắn đến mức nóng nảy, Giản Bình sẽ rơi nước mắt: “Là ta có lỗi với hắn.”
“Lúc trước sư phụ đem tất cả sở học truyền cho ta cũng là vì không còn cách nào.” Tuyên Minh nhẫn nại khuyên bảo, “Kết cục của Phong Dương là do hắn gieo gió gặt bão, ta chỉ còn lại một mình sư phụ là người thân, sư phụ nhất định phải nghĩ đến tấm lòng của đồ đệ, nhất định không được suy nghĩ luẩn quẩn.”
Nước mắt Giản Bình rơi xuống: “Ta biết.”
Trước kia khi Giản Bình bị Phong Dương giam giữ cơ thể đã đổ bệnh, lại nhiều lần bị kinh hãi trong đêm, thân thể càng ngày càng kém. Tuyên Minh bận rộn vì Giản Bình tìm đại phu chữa bệnh, dược đã uống rất nhiều, thế nhưng vẫn không nhìn ra chút khởi sắc nào. Tuyên Minh mơ hồ cảm thấy, chuyện sợ rằng không còn dễ khống chế.
Một ngày sáng sớm đầu tháng ba, Tuyên Minh thấy xa xa có một nam tử cưỡi tuấn mã, mang theo mấy tùy tùng dừng tại trước tiệm của mình. Thân ảnh kia thật sự có chút quen thuộc, Noãn Yên la ầm lên: “Lại là hắn, lại là cái người lần trước ức hiếp người tiên sinh kia!”
Tuyên Minh khẽ nhíu mày, nam nhân này vừa xuất hiện liền sinh ra mấy chuyện phiền toái, chỉ sợ lại muốn gây thị phi. Quả nhiên, chỉ thấy nam tử kia không biết đang nói gì đó, người xung quanh liền vô cùng phấn khởi chạy đến trước mặt tùy tùng của hắn lĩnh tiền.
Tuyên Minh dáng vẻ bình thản đứng trước mặt nam nhân, rất cung kính nói: “Công tử gia sản thật là nhiều, tại hạ bội phục.”
Nam tử lật người xuống ngựa, cười đến mức giống một tên phá gia chi tử ăn no không có việc gì làm, mắt đào hoa khẽ chuyển: “Gần đây công sự làm cho người ta phiền lòng, lại nhớ tới tiệm của tiên sinh, muốn tranh thủ thời gian tới đây. Tiên sinh lần trước thật có bản lĩnh, hầu hạ ta đến toàn thân khoan khoái dễ chịu, bây giờ nhớ tới thật là hoài niệm.”
Noãn Yên ở bên cạnh đã quýnh đến độ ngấn nước mắt: “Tiên sinh, tiên sinh ngươi đừng đi vào theo hắn!”
Tuyên Minh hận không thể đánh tên hỗn đản hả hê khi thấy người gặp họa này một trận. Hắn hao hết tâm tư bôi đen thanh danh chính mình như vậy, nhìn Noãn Yên tâm địa đơn thuần vì mình mà cuống cuồng, cảm thấy rất hứng thú sao?
Nam tử kia lại cười lớn, ám muội ôm eo Tuyên Minh: “Tiên sinh không mời ta vào?”
Tuyên Minh quay má trái bị thương của mình cho hắn nhìn, điềm tĩnh nói: “Sở thích của công tử cũng thật đặc biệt, chỉ có điều gần đây tại hạ thu tiền xem quẻ so với trước kia cao hơn một chút, sợ là công tử phải tốn kém rồi.”
Nam tử thấp giọng cười lớn, tâm tình dường như cực kỳ vui vẻ: “Ngươi nói con số, đợi chút nữa ta gọi người đưa tới cho ngươi.”
Quan hệ giữa Tuyên Minh với nam nhân này cũng kỳ quái, người này ở bên ngoài ưa thích đùa giỡn bôi đen y, càng hủy đi trong sạch của y lại càng cao hứng, lúc vào trong phòng rồi lại rất hiểu ý không quấy rầy.
Trong phòng có ghế nằm dài, người này vừa đến liền nằm xuống ngủ.
Tuyên Minh thầm nghĩ trong nhà ngươi giường cũng không có hay sao, phải tiêu tiền chạy tới chỗ này của ta ngủ? Y thu tiền lại không cần phải làm gì, đương nhiên sẽ không ngốc mà đi phàn nàn, thời gian người này nhắm mắt dưỡng thần, Tuyên Minh sẽ tự mình viết sách, đọc sách, tranh thủ thời gian rảnh rỗi.
Không cẩn thận nằm sấp ngủ gật ở trên bàn, lúc tỉnh lại thì thấy nam nhân kia đã tỉnh, đang đứng ở bên cạnh y xem thứ y vừa viết xong, khóe miệng câu lên, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Tuyên Minh nhíu mày: “Công tử thích sách ta viết?”
“Viết cũng không tệ lắm, chỉ có điều ngươi kinh nghiệm không nhiều, tuy rằng miêu tả sự tình rõ ràng, thế nhưng vẫn chưa thấu triệt đạo lý.” Nam nhân khom người xuống, “Chỗ này ngươi viết đồ đệ sau khi chết, oan hồn quấn lấy sư phụ, cũng không phải chỉ bởi tình sư đồ.”
Tuyên Minh cúi đầu xuống: “Chẳng lẽ còn có tình ái sao?”
“Cũng không phải, chính là chấp niệm.” Nam tử quay đầu nhìn hắn, “Sư phụ này nhất định có chuyện giấu diếm không nói, thậm chí là đến nỗi khó có thể mở miệng. Nếu như hắn quả thật có tư tình với đồ đệ này, chỉ e đã sớm tự tử mà chết rồi. Việc này sợ là sư phụ làm chuyện gì có lỗi hoặc là đồng ý lời hứa nào đó mà đã không thực hiện.”
Tuyên Minh ngây người một chút, cúi đầu không nói lời nào.
Nam tử lại cười nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín.”
Nam tử hơi hơi nhướn mày: “Mới mười chín? Nhìn khẩu khí ngươi nói chuyện giống như hai tư hai lăm.”
Tuyên Minh nhàn nhạt nói: “Ta * thiếu niên lão thành.”
(ý chỉ người đã trải qua rất nhiều chuyện, lĩnh ngộ nhiều đạo lý)
Nam tử cười nói: “Không phải là chưa già đã yếu chứ.”
Tuyên Minh đột nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Còn ngươi, ngươi bao nhiêu?”
“Ngươi đoán.”
“Hai mươi bảy?”
“Lại đoán.”
“Hai mươi tám?”
“Giảm một chút.”
“Hai mươi sáu?”
“Nhỏ chút nữa.”
“Hai mươi tư?”
“Kỳ thật ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Tuyên Minh: “…”
Nam tử cười nằm ngửa trên ghế dài, thanh âm bỗng nhiên lại có chút không đứng đắn: “Ngươi làm sao mới mười chín? Nghĩ đến liền có cảm giác khiến cho người ta muốn yêu thương.”
Tuyên Minh: “…”
Chớp mắt bóng đêm lại kéo tới, hôm nay tựa hồ trôi qua có chút nhanh. Thời điểm nam nhân kia đi ra, Tuyên Minh đứng ở cửa ra vào, Noãn Yên đã sớm không nhịn được nhào tới, ở trong ngực y khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Tiên sinh, tiên sinh chịu ủy khuất, đều là Noãn Yên vô dụng, ô ô ô… Noãn Yên không thể bảo hộ tiên sinh…”
Tuyên Minh nói: “Ta chuyện gì cũng không có, ngươi không cần khóc.”
Noãn Yên siết siết nắm tay, nước mắt như sợi dây bị đứt rớt xuống: “Tiên sinh vì kiếm tiền chịu ủy khuất…”
Tuyên Minh thấy không có cách nào khuyên bảo, đành phải lừa gạt nói: “Ta vì kiếm tiền làm những sự tình này, nói ra khó nghe, sau này đừng nói ra trước mặt người khác, có biết không?”Noãn Yên lau nước mắt gật đầu: “Biết ạ, nói ra mất mặt, một chữ cũng không nói.”
Nam nhân quay đầu nhìn Tuyên Minh, giữa lông mày đều là vui vẻ, tựa hồ sắp nhịn không được cười ra tiếng. Tuyên Minh quét mắt trừng hắn một cái, ý là ngươi đã hài lòng chưa, còn không đi?
Nam nhân mặt mày hớn hở lên ngựa, trước khi đi quay đầu hướng về phía Tuyên Minh nói: “Hôm nay tiên sinh khoản đãi chu đáo, đủ cho ta trở về mười ngày nửa tháng, cảm kích khôn cùng, đến lúc đó lại tới quấy rầy.”
Càng quen biết nam nhân này, mặc dù Tuyên Minh tính ra hắn không có ác ý nhưng cũng không nhịn được cảm thấy có chút cổ quái.
Hôm nay Tuyên Minh ngồi ở mép giường, từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho sư phụ trong chăn gầy như que củi. Giản Bình run run nâng tay, vuốt hai gò má gầy gò của Tuyên Minh, vết chai dày trên tay khiến Tuyên Minh cảm giác hơi châm chích: “Khổ cực ngươi.”
Bên mắt không mù của Tuyên Minh có chút xót, bình tĩnh nói: “Sư phụ đừng bận tâm, đệ tử không khổ cực.”
Giản Bình lại đỏ vành mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ lại lâm vào trong hồi ức: “Phong Dương thuở nhỏ tính tình lãnh đạm, ngươi trái lại nhu thuận, nhưng bây giờ mặt lãnh tâm cũng lạnh.”
Tuyên Minh không nói gì, chỉ nhấc chăn đắp lên cho Giản Bình, nói: “Sư phụ ngủ tiếp đi, ta cùng Noãn Yên đi ra tiệm.”
Giản Bình mấy ngày qua ban đêm ngủ không ngon, mắt thường xuyên đau đớn rơi lệ, thời điểm tiết trời không tốt toàn thân sẽ đau đớn, đều là do trước kia bị Phong Dương giam trong thủy lao nên đổ bệnh. Dương thọ của Giản Bình vốn hơn trăm, bởi vì giúp Vương Mãng nghịch thiên cải mệnh mà hao tổn ba mươi năm, còn bảy mươi năm dương thọ. Năm nay là đại kiếp nạn của hắn, nếu như không qua được cửa ải Phong Dương này, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được mạng của hắn.
Thiên mệnh ít ỏi, nhưng là do con người tạo nên, nếu như Giản Bình không muốn sống, cho dù có trên trăm năm dương thọ cũng vô dụng.
Đến bây giờ Tuyên Minh cũng không tin giữa hai người có tư tình, Giản Bình làm người cứng nhắc thủ lễ, lại có khoảng cách sư đồ không thể vượt qua kia, cho dù thật sự có tình cảm không đúng luân lý, theo tính cách của hắn cũng chỉ có thể giấu ở đáy lòng.
Chuyện cho tới bây giờ, không phải tất cả đều có thể do y khống chế, sư phụ có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, Tuyên Minh hoàn toàn không giúp được gì.
Ngược lại nam tử kia đã thành khách quen của tiệm toán mệnh, chẳng những mười ngày nửa tháng tới một lần, thỉnh thoảng lúc đi ngang qua cũng sẽ không mời mà tới vào cửa chỉ trỏ, quấy rối y một phen.
Hôm nay Tuyên Minh đang xem quẻ cho một phu nhân trung niên khóc sướt mướt, nam tử kia một thân y phục xanh đậm, mặt mày tươi tỉnh đi tới, cũng không đợi Tuyên Minh mời, tự động ngồi xuống bên cạnh.
Tuyên Minh giương mắt nhìn, thấy bộ dạng khoe khoang phong lưu kia của hắn liền cảm thấy hắn muốn bị thao, cúi đầu không hiểu vì sao lại nghĩ, nếu như mình không bị què chân, thân thể không tốt ——
“Tiên sinh, con của ta bây giờ thế nào?” Trong mắt phu nhân ngấn lệ.
Tuyên Minh lập tức hồi phục tinh thần, nâng tay tung đồng tiền, lặp đi lặp lại sáu lần, nhìn quẻ tượng bên trong khay ngọc nói: “Lệnh lang ở trong quân vô sự, thân thể khoẻ mạnh, phu nhân không cần lo lắng.”
Phu nhân vội vàng thiên ân vạn tạ rời đi.
Noãn Yên vội vàng đi ra ngoài gào to: “Vị kế tiếp, vị kế tiếp xin mời tiến vào —— ”
“Rầm” một tiếng, cửa phía sau bất ngờ không kịp đề phòng đóng lại. Noãn Yên đứng ở cửa ra vào ngơ ngác một chút, tức giận hét lớn: “Ngươi mở cửa, mau mở cửa, đừng ăn hiếp tiên sinh!” Lời còn chưa dứt, thanh âm rồi lại dần dần biến xa, giống như là bị người ôm rời đi.
Nam tử như không có việc gì cười ngồi ở trên ghế nằm: “Ta muốn chợp mắt ở đây.”
Tuyên Minh thu lại khay ngọc và tiền đồng, biểu lộ trên mặt không chút nhúc nhích: “Bên ngoài không ít người đang chờ coi bói, nếu công tử muốn ngủ ở đây, cũng phải đi ra ngoài xếp hàng.”
Nam tử kia giống như không nghe thấy, hướng về phía cửa ra vào hô một tiếng: “Ta có việc gấp tìm tiên sinh toán mệnh, người ở chỗ này mỗi người đưa một điếu tiền, để bọn họ một canh giờ sau lại đến.”
Nói xong không quan tâm nằm xuống, nhắm mắt lại.
Tuyên Minh: “…”
Nam nhân ngủ cũng không ngủ cho cẩn thận, không bao lâu lại nửa ngồi dậy, cười nói: “Ngươi mỗi ngày ngoại trừ toán mệnh chính là chăm sóc sư phụ, cùng lắm chỉ là viết sách, cũng không ra ngoài đi dạo, không khó chịu sao?”
“Không khó chịu.” Tuyên Minh cúi đầu viết.
“Lần này viết cái gì?” Nam nhân đứng dậy đi đến bên cạnh y, khom người xuống, tiện tay vén tóc Tuyên Minh.
Tuyên Minh có phần không được tự nhiên, âm thầm ngồi xa một chút, che thẻ tre lại: “Cái này không thể nhìn.”
“Hửm? Liên quan đến chuyện riêng của ngươi?” Mắt đào hoa cong lên.
Tuyên Minh không trả lời, chỉ ngồi thẳng nói: “Nếu ngươi không muốn ngủ, ta gọi người ở bên ngoài vào xem bói.”
Nam nhân nhìn y một cái, quay về ghế nằm lại.
Tuyên Minh xem sách, chờ đến khi hắn tỉnh dậy mới tiễn hắn ra cửa: “Tới bây giờ ta vẫn không biết tục danh của công tử, có phải cứ muốn tiếp tục như vậy hay không?”
Thật ra y cũng không để ý, chỉ có điều y ở trong thành nghe ngóng qua người này, mọi người chỉ biết là hắn là từ nơi khác đến, tựa hồ có chút bối cảnh, rồi lại không mấy ai biết rõ lai lịch của hắn.
Nam nhân này không nói cho y, y đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ là trong lòng quả thật có chút bất an.
Nam nhân yên tĩnh trong chốc lát, nói: “*Phong ấp của ta không phải ở đây.”
(Phong ấp là lãnh địa do hoàng thượng ban cho công thần)
Nếu như nói đến phong ấp, người này không khỏi là một vương hầu *tướng tướng, Tuyên Minh khẽ gật đầu: “Nên gọi công tử là Hầu gia?”
(tướng tướng 将相, “将” là tướng trong tướng soái, “相” là tướng trong tể tướng, thừa tướng)
Nam nhân nhíu nhíu mày, cười nói: “Tiên sinh đối xử với mọi người thật sự là có chút xa cách, ta cũng không ngại công tử trực tiếp gọi tên tự của ta.”
“Công tử tự là ——?”
Tay của nam nhân sờ lên vết sẹo trên má trái Tuyên Minh, nhẹ giọng cười nói: “Phu trong phu tử, quân trong vương quân.” (phu quân à anh =)))
Tuyên Minh cười cười: “Công tử thật là có tài.”
Nam nhân nghe vậy khóe miệng càng thêm cong, giữa lông mày đều là vui vẻ, nói: “May mà ngươi thân có tàn tật, có phải ta nên cám ơn người lúc trước đã tra tấn ngươi không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hai người đồng thời đột biến, nam tử mặt đầy hối hận, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ thấy Tuyên Minh yên tĩnh trong chốc lát, chậm rãi nói: “Công tử đi thong thả không tiễn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.