Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

Chương 5

Cổ Ngọc Văn Hương

31/03/2017

Tám năm trước, kinh thành.

Tô Nghi tắm rửa ở trong hồ nước xong đi lên, tiện tay cầm quần áo bẩn không chịu nổi của mình mặc vào, từ bên hồ chạy ra ngoài. Gần đây Hoàng cung *đại hưng thổ mộc, hắn theo lệnh triệu tập mà đến chỗ *lâm viên này làm khuân vác, ban ngày lao động, nhá nhem tối thì vụng trộm tắm rửa ở trong hồ này. Nơi này địa điểm vắng lặng, không dễ bị người phát hiện, cùng lắm cũng chỉ là bị muỗi đốt vài nhát.

(đại hưng thổ mộc: khởi công xây dựng công trình bằng gỗ quy mô lớn)

Tô Nghi vừa rồi chẳng qua chỉ là trêu chọc y, thiếu niên này nhìn qua đã biết vẫn chưa có bao nhiêu tự tin, toán mệnh là một chuyện, đi về phía Đông Nam thế nhưng lại là quyết định của chính hắn, cho dù có chết thật cũng sẽ không oán trách thiếu niên này. Thế nhưng thấy y lương tâm bất an tặng mình phù bình an như vậy, lại sợ mình nhìn ra y chột dạ, Tô Nghi thấy cũng có chút buồn cười.

Hắn cho rằng cái phù này cùng lắm là đồ chơi làm an lòng người, một đồng có thể mua một cái, cũng yên tâm thoải mái nhận lấy: “Đa tạ ngươi, nếu tương lai ta có thành tựu, nếu có may mắn gặp lại ngươi, nhất định sẽ báo đáp. Hôm nay ngươi tặng ta một đồng, tương lai ta trả ngươi một vạn.”

Thiếu niên thoáng chốc bối rối. Đạo phù này là do quốc sư tự tay chế ra, cho dù không dựa vào danh tiếng của sư phụ thì cũng đáng giá hai trăm ba trăm đồng, ca ca này khẩu xuất cuồng ngôn, chẳng lẽ tương lai muốn táng gia bại sản hay sao? Y ngẩn người suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đầu óc lại chuyển, ca ca này nói là nói mà thôi, sao mình lại tưởng thật chứ.

Tô Nghi lại hỏi: “Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi —— ”

Lời vừa nói được một nửa, đột nhiên từ cửa nhỏ trong vườn có một thiếu niên mặc áo trắng đi tới, niên kỷ tương tự Tô Nghi, quần áo giống thiếu niên trật chân, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Tuyên Minh, sư phụ tìm ngươi.”



Tô Nghi thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Đây là sư huynh ta Phong Dương.” Thiếu niên lặng lẽ đáp một tiếng, vội vàng cà nhắc chân đi về phía Phong Dương.

Tô Nghi lại nói: “Ngươi tên là Tuyên Minh? Sau này ta đi đâu tìm ngươi?”

Thiếu niên quay đầu lại cười nói: “Sau này sẽ còn gặp lại. Ta là Tuyên Minh, *Minh trong minh lượng, tương lai ta với sư huynh ta đều sẽ danh dương thiên hạ đấy, ngươi nhất định có thể tìm thấy ta.”

(minh trong minh lượng: sáng trong sáng ngời)

Tô Nghi sững sờ trong chốc lát, thầm nghĩ thiếu niên này cũng thật là nói khoác mà không biết ngượng, nói ra lời này mà mặt không đỏ thở không gấp. Chỉ có điều loại hùng tâm tráng chí này thật ra rất hợp khẩu vị của hắn, Tô Nghi nhìn thiếu niên theo Phong Dương rời đi, chỉ cười không nói.

Ngày hôm sau hắn rời Kinh Thành đi về phía Đông Nam, dọc đường nhiễm ôn dịch thiếu chút nữa mất mạng, cũng không biết có phải vận khí quá tốt hay là Địa phủ cũng ngại hắn phiền toái, đi một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi lại bình phục. Hắn lang thang hai ba năm, cuối cùng gia nhập quân khởi nghĩa trên núi Lục Lâm, bởi vì đánh giặc dũng mãnh, lại là người khôn ngoan có tâm nhãn, cuối cùng trở thành huynh đệ tâm phúc bên người Lưu Tú.

Thế nhưng chờ đợi đã lâu, danh dương thiên hạ lại chỉ có Phong Dương, thế nhưng chưa từng nghe qua Tuyên Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook