Chương 31: Chương 32
thanhtamwookienguyen
28/10/2016
Sau khi định hình lại thì mình mới đẩy anh ra nói
- anh làm gì vậy?
- tôi chỉ kéo em lại thôi mà, đó là do rm không chịu đứng vững
- nhưng sao anh không né ra còn lợi dụng hôn tôi nữa
- nên nhớ là em ở trên đó nhak
- tôi .... Tôi ...
- em làm sao?
- không nói nữa. Tôi đi tìm bác sĩ
Lúc đó anh mới buông mình ra để mi đi tìm bác sĩ
Sau khi được bác sĩ cũng là bạn anh ta khám qua thì nói
- cậu cũng hay lắm, bị thương như vậy mà giở mới tỉnh
- cậu nói thế là sao?
Mình tò mò hỏi
- thì là...
Anh ta chưa kịp trả lời đã bị giọng anh cắt ngang
- là cái gì? Cậu mau đi làm việc , còn nói bậy bạ đừng trách tôi
Trần Hiểu Lâm có vẻ sợ sệt nhưng vẫn hiên ngang nói
- làm gì ghê vậy? Coi chừng tôi tính sổ với cậu
- đi đi
Cậu ta đi ra khỏi phòng mình mới hỏi
- cậu ta nói vậy là sao? Có ý gì hả? Anh tỉnh lại như vậy là trễ sao?
- em đừng quan tâm
- huzz. Không nói cũng được nhưng anh phải nói lý do vì sao lại bị tai nạn như vậy?
- bị ngừoi khác ám sát
- cái gì? Ám sát? Anh gây thù chuốc oán gì với ai mà bị ám sát như vậy?
-đã nói là em không cần quan tâm. Cứ để tự tôi giải quyết
- vậy anh tự lo cho mình đi. Tôi đi về!
Mình bực tức nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Nhưng
- tôi cho em đi sao? Sao lúc nào cũng vội vàng. Quay lại đây
Mình uất ức quay lại, anh ta lại nhẹ nhàng nói
- có một số chuyện chưa thể nói với em lúc này được . Đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng chuyện tôi nói thích em từ 2 năm trước đến giờ chưa thay đổi nên em không cần lo
- nhưng chuyện đó la chuyện gì mới được ?
- về thân thế nhưng lúc này em biết sẽ rất nguy hiểm nên chỉ có thể chọn phương án này. Khi mọi chuyện ổn định tôi sẽ tự động nói với em
Nghe anh ta nói vậy thì mình biết là không thể cạy thêm thông tin gì từ anh nên đành thôi
- anh muốn ăn gì không? Để tôi nói bác Lương kêu người làm cho anh
- gì cũng được. Nhưng tôi muốn đó là do em nấu
- vậy được. Tôi đi về nhà nấu
- uhm
Mình ngay lập tức đi xe về nhà tự tay chuẩn bị ít cháo dinh dưỡng, thêm một ít trái cây lạnh
Sau đó tranh thủ lên phòng tắm rữa thay đồ rồi lại lật đật chạy vào bệnh viện. Chỉ như vậy mà đã mất gần 3 tiếng đồng hồ.
Mình xuống bếp múc cháo ra hộp định lấy trái cây trong tủ lạnh ra nhưng... Không thấy chúng đâu cả hỏi bác Lương thì bác ấy không biết, mọi ngươi cũng không biết . Mình đành phải gọt lại nên thời gian sẽ kéo dài hơn một chút, mình gọi điện nói với anh
-alo
- có chuyện gì?
- có chuyện xảy ra tôi sẽ đến trễ hơn 1 đến 2 tiếng. Anh không sao chứ?
- tôi không sao
Nghe vậy mình yên tâm chuẩn bị lại mớ trái cây rồi đem bỏ vào tủ lạnh
Mình lại quay đi hâm lại cháo, không ngờ mọi thứ rất nhanh đã xong. Chưa đầy một tiếng mình đã rời khỏi nhà đến bệnh viện. Khi đến khu phòng anh mình không thấy ai đứng đó canh chừng cả, chắc anh bảo họ về nghĩ rồi. Lại gần hơn nữa trước cửa phòng anh thấy cửa đóng không kín còn chừa ra khe hở. Đáng ra chuyện đó không có gì đặc biệt đến khi mình nghe giọng anh đầy tức giận vọng ra bên ngoài
- ngươi nói như vậy là thế nào? Đến lúc này chưa tìm ra ai đứng sau vụ việc. Ngươi có biết mình sẽ lãnh hậu quả gì không?
- mong ngài tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ cố gắng làm sáng tỏ mọi việc trong hôm nay
Một giọng khác nữa vang lên nghe rất quen hình như là của Trần Hiểu Lâm cười nhạo nhiều hơn là sợ sệt như người lúc nãy
- bộ phận trinh sát của Hắc Long Bang không ngờ kém cõi như vậy. Tôi nghĩ cậu nên xem lại bộ phận nhân sự, đổi mới nhân viên
- cậu im đi. Còn ngươi mau làm việc đến ngày mai không xong thì đến phòng' tử thần' nhận phạt
- tôi đi ngay
Vừa lúc đó cánh cửa nơi mình đang nhìn lén bị mở ra đột ngột làm mình chưa kịp chuẩn bị đã vướng phải tình huống xấu hổ thế này
- cô là ai? Dám ở đây nghe lén?
Người đàn ông to lớn đứng trước mặt mình lớn tiếng nói. Mình cong đang không biết trả lời thế nào thì may là anh nói
- im mồm. Phu nhân Lâm Bối Nhi . Mau tránh đường
- phu nhân mong tha lỗi
Anh ta lập tức cúi gập người nói làm cơn ngại của mình laih bộc phát
- không sao. Anh mau đi đi
- cảm ơn phu nhân
Anh ta rối rít cảm ơn rồi mau chóng rời đi
Mình vào phòng liền nghe anh nói
- sao lại đến sớm hơn? Em ở đó bao lâu rồi?
- từ lúc anh quát mắng người kia. Mà sao anh lại có liên quan đến Hắc Long Bang? Đó hình như là băng nhóm mafia mà. Có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi nữa hôm nay sẵn anh giải thích hết cho tôi đi
- em đang ra lệnh cho tôi sao?
- tôi không ra lệnh mà đang yêu cầu
Lúc này Trần Hiểu Lâm cảm thấy không khí trong phòng nóng hổi sờ sẽ bắn sang mình nên chuồn lẹ
- tôi có ca phẫu thuật. Đi trước đâu. Hai người từ từ nói chuyện
Anh ta đi ra ngoài còn khép cả cửa lại, thấy anh ta đi rồi anh lại thở hắt nhẹ giọng lại nói
- em đến đây ngồi đi rồi tôi nói
Mình ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, để thức ăn lên bàn ngay ngắn lắng nghe tin động trời từ anh
- chuyện tôi giấu em từ trước đến nay là. Tôi là bang chủ của băng đảng mafia Hắc Long Bang, mọi người chỉ được gọi tôi là ngài hoặc ngài Ren. Ngoài ra không có ngoại lệ
- vậy... Vậy anh làm chuyện phi pháp sao?
- không hẳn là phi pháp. Không qua nguy hiểm nên em không cần qua lo
- vậy anh bị thương như vậy là do bị kẻ thù ám sát sao?
- phải
- vậy mà anh dám nói là không nguy hiểm sao? Còn giấu tôi bao lâu nay. Anh muốn xem tôi là con ngốc đến khi nào? Tôi đã 18 tuổi rồi đó
- 18 tuổi?!
- uhm
Mình gật đầu hãnh diện nói
- 18 , vẫn còn nhỏ lắm không nên biết quá nhiều. Sẽ nguy hiểm
- vậy nên anh mới giấu tôi
- phải . Nhưng dù sao em đã biết vậy đợi mốt tôi sẽ huấn luyện em
- huấn luyện? Huấn luyện cái gì?
- những thứ cần cho em để bảo về chính mình khi không có tôi ở bên
- nhưng anh chưa khoẻ.
- không sao tôi khoe rồi
- mới tỉnh dậy mà khoẻ?
- tôi tỉnh lại từ ngày thứ hai rồi
- cái gi??? Vậy là anh lừa tôi bao lâu. Có biết tôi cực khổ thế nào không ? Quá lắm rồi
Chuyện này mình hết sức tức giận nên bỏ lại anh ở đó chạy ra ngoài không để ý nữa.
- anh làm gì vậy?
- tôi chỉ kéo em lại thôi mà, đó là do rm không chịu đứng vững
- nhưng sao anh không né ra còn lợi dụng hôn tôi nữa
- nên nhớ là em ở trên đó nhak
- tôi .... Tôi ...
- em làm sao?
- không nói nữa. Tôi đi tìm bác sĩ
Lúc đó anh mới buông mình ra để mi đi tìm bác sĩ
Sau khi được bác sĩ cũng là bạn anh ta khám qua thì nói
- cậu cũng hay lắm, bị thương như vậy mà giở mới tỉnh
- cậu nói thế là sao?
Mình tò mò hỏi
- thì là...
Anh ta chưa kịp trả lời đã bị giọng anh cắt ngang
- là cái gì? Cậu mau đi làm việc , còn nói bậy bạ đừng trách tôi
Trần Hiểu Lâm có vẻ sợ sệt nhưng vẫn hiên ngang nói
- làm gì ghê vậy? Coi chừng tôi tính sổ với cậu
- đi đi
Cậu ta đi ra khỏi phòng mình mới hỏi
- cậu ta nói vậy là sao? Có ý gì hả? Anh tỉnh lại như vậy là trễ sao?
- em đừng quan tâm
- huzz. Không nói cũng được nhưng anh phải nói lý do vì sao lại bị tai nạn như vậy?
- bị ngừoi khác ám sát
- cái gì? Ám sát? Anh gây thù chuốc oán gì với ai mà bị ám sát như vậy?
-đã nói là em không cần quan tâm. Cứ để tự tôi giải quyết
- vậy anh tự lo cho mình đi. Tôi đi về!
Mình bực tức nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng. Nhưng
- tôi cho em đi sao? Sao lúc nào cũng vội vàng. Quay lại đây
Mình uất ức quay lại, anh ta lại nhẹ nhàng nói
- có một số chuyện chưa thể nói với em lúc này được . Đợi thêm một thời gian nữa. Nhưng chuyện tôi nói thích em từ 2 năm trước đến giờ chưa thay đổi nên em không cần lo
- nhưng chuyện đó la chuyện gì mới được ?
- về thân thế nhưng lúc này em biết sẽ rất nguy hiểm nên chỉ có thể chọn phương án này. Khi mọi chuyện ổn định tôi sẽ tự động nói với em
Nghe anh ta nói vậy thì mình biết là không thể cạy thêm thông tin gì từ anh nên đành thôi
- anh muốn ăn gì không? Để tôi nói bác Lương kêu người làm cho anh
- gì cũng được. Nhưng tôi muốn đó là do em nấu
- vậy được. Tôi đi về nhà nấu
- uhm
Mình ngay lập tức đi xe về nhà tự tay chuẩn bị ít cháo dinh dưỡng, thêm một ít trái cây lạnh
Sau đó tranh thủ lên phòng tắm rữa thay đồ rồi lại lật đật chạy vào bệnh viện. Chỉ như vậy mà đã mất gần 3 tiếng đồng hồ.
Mình xuống bếp múc cháo ra hộp định lấy trái cây trong tủ lạnh ra nhưng... Không thấy chúng đâu cả hỏi bác Lương thì bác ấy không biết, mọi ngươi cũng không biết . Mình đành phải gọt lại nên thời gian sẽ kéo dài hơn một chút, mình gọi điện nói với anh
-alo
- có chuyện gì?
- có chuyện xảy ra tôi sẽ đến trễ hơn 1 đến 2 tiếng. Anh không sao chứ?
- tôi không sao
Nghe vậy mình yên tâm chuẩn bị lại mớ trái cây rồi đem bỏ vào tủ lạnh
Mình lại quay đi hâm lại cháo, không ngờ mọi thứ rất nhanh đã xong. Chưa đầy một tiếng mình đã rời khỏi nhà đến bệnh viện. Khi đến khu phòng anh mình không thấy ai đứng đó canh chừng cả, chắc anh bảo họ về nghĩ rồi. Lại gần hơn nữa trước cửa phòng anh thấy cửa đóng không kín còn chừa ra khe hở. Đáng ra chuyện đó không có gì đặc biệt đến khi mình nghe giọng anh đầy tức giận vọng ra bên ngoài
- ngươi nói như vậy là thế nào? Đến lúc này chưa tìm ra ai đứng sau vụ việc. Ngươi có biết mình sẽ lãnh hậu quả gì không?
- mong ngài tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ cố gắng làm sáng tỏ mọi việc trong hôm nay
Một giọng khác nữa vang lên nghe rất quen hình như là của Trần Hiểu Lâm cười nhạo nhiều hơn là sợ sệt như người lúc nãy
- bộ phận trinh sát của Hắc Long Bang không ngờ kém cõi như vậy. Tôi nghĩ cậu nên xem lại bộ phận nhân sự, đổi mới nhân viên
- cậu im đi. Còn ngươi mau làm việc đến ngày mai không xong thì đến phòng' tử thần' nhận phạt
- tôi đi ngay
Vừa lúc đó cánh cửa nơi mình đang nhìn lén bị mở ra đột ngột làm mình chưa kịp chuẩn bị đã vướng phải tình huống xấu hổ thế này
- cô là ai? Dám ở đây nghe lén?
Người đàn ông to lớn đứng trước mặt mình lớn tiếng nói. Mình cong đang không biết trả lời thế nào thì may là anh nói
- im mồm. Phu nhân Lâm Bối Nhi . Mau tránh đường
- phu nhân mong tha lỗi
Anh ta lập tức cúi gập người nói làm cơn ngại của mình laih bộc phát
- không sao. Anh mau đi đi
- cảm ơn phu nhân
Anh ta rối rít cảm ơn rồi mau chóng rời đi
Mình vào phòng liền nghe anh nói
- sao lại đến sớm hơn? Em ở đó bao lâu rồi?
- từ lúc anh quát mắng người kia. Mà sao anh lại có liên quan đến Hắc Long Bang? Đó hình như là băng nhóm mafia mà. Có rất nhiều thứ tôi muốn hỏi nữa hôm nay sẵn anh giải thích hết cho tôi đi
- em đang ra lệnh cho tôi sao?
- tôi không ra lệnh mà đang yêu cầu
Lúc này Trần Hiểu Lâm cảm thấy không khí trong phòng nóng hổi sờ sẽ bắn sang mình nên chuồn lẹ
- tôi có ca phẫu thuật. Đi trước đâu. Hai người từ từ nói chuyện
Anh ta đi ra ngoài còn khép cả cửa lại, thấy anh ta đi rồi anh lại thở hắt nhẹ giọng lại nói
- em đến đây ngồi đi rồi tôi nói
Mình ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, để thức ăn lên bàn ngay ngắn lắng nghe tin động trời từ anh
- chuyện tôi giấu em từ trước đến nay là. Tôi là bang chủ của băng đảng mafia Hắc Long Bang, mọi người chỉ được gọi tôi là ngài hoặc ngài Ren. Ngoài ra không có ngoại lệ
- vậy... Vậy anh làm chuyện phi pháp sao?
- không hẳn là phi pháp. Không qua nguy hiểm nên em không cần qua lo
- vậy anh bị thương như vậy là do bị kẻ thù ám sát sao?
- phải
- vậy mà anh dám nói là không nguy hiểm sao? Còn giấu tôi bao lâu nay. Anh muốn xem tôi là con ngốc đến khi nào? Tôi đã 18 tuổi rồi đó
- 18 tuổi?!
- uhm
Mình gật đầu hãnh diện nói
- 18 , vẫn còn nhỏ lắm không nên biết quá nhiều. Sẽ nguy hiểm
- vậy nên anh mới giấu tôi
- phải . Nhưng dù sao em đã biết vậy đợi mốt tôi sẽ huấn luyện em
- huấn luyện? Huấn luyện cái gì?
- những thứ cần cho em để bảo về chính mình khi không có tôi ở bên
- nhưng anh chưa khoẻ.
- không sao tôi khoe rồi
- mới tỉnh dậy mà khoẻ?
- tôi tỉnh lại từ ngày thứ hai rồi
- cái gi??? Vậy là anh lừa tôi bao lâu. Có biết tôi cực khổ thế nào không ? Quá lắm rồi
Chuyện này mình hết sức tức giận nên bỏ lại anh ở đó chạy ra ngoài không để ý nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.