Chương 41
thanhtamwookienguyen
25/11/2016
Nghe câu nói đó của anh làm mình ngượng đến đỏ cả mắt, lưng túng không biết làm gì mình bối rối cầm dĩa đã ăn xong của anh đem bỏ vào máy rửa, nhanh tay dọn mấy thứ mà mình bày ra lúc nãy.
Khi mọi thứ đã gọn gàng trở lại mi đang định quay sang xem anh ăn chưa để dọn nốt luôn thì từ sau lưng một vòng tay lớn, ấm áp vòng qua eo không mấy thon gọn của mình rồi xiếc chặc lại. Mình do bị bất ngờ không biết nói gì
- anh...anh làm gì vậy?
- không có gì. Chỉ một chút thôi
Mình cũng để yên cho anh ôm như vậy một lúc sau anh mới lại lên tiếng
- bảo bối. Anh yêu em. Lâu lắm rồi em không nói câu đó với anh
- em....em cũng yêu anh
- ngoan lắm.
- anh buông ra được chưa? Em phải dọn dẹp nữa, buồn ngủ rồi
- uhm. Từ từ nghe anh nói đã
- anh nói đi
- sáng mai anh phải sang Iraq một tháng
- sao vậy? Một tháng lận?
- có một số việc quan trọng cần anh sang đó giải quyết
- nhưng một tháng có phải quá lâu không?
- anh cũng không muốn, nhưng hết cách rồi. Em ở nhà phải ngoan không được quậy phá, đi đâu phải báo quản gia dẫn Hani theo nữa, ăn uống đầy đủ, ngủ sớm không được thức quá khuya.... Anh sẽ kiểm tra đó
- em đi cùng không được sao?
- tuyệt đối không được. Sẽ nguy hiểm
- nhưng.....
- không nói nữa anh đã quyết định rồi
- biết rồi
Mình phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn không muốn cãi lại anh
- vậy mới ngoan- lúc này anh không ôm mình nữa mà xoay người mình lại đối mặt với anh. Lúc này mắt mình đã đỏ hết rồi, còn có nước nữa
Anh nhìn mình với ánh mắt triều mến, đưa tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống má của mình nói
- bảo bối của anh thiệt ngốc. Anh đi làm rồi sẽ về chứ có đi luôn đâu mà khóc. Hứa với anh không được khóc vì bất cứ ai kể cả anh. Anh không cho phép em được rơi nước mắt
- uhm.... Hứa
- ngoan. Khi về anh sẽ mua quà cho em. Thôi đi ngủ đi khuya lắm rồi
- để em dọn xong chén dĩa đã
- để anh làm
- vậy em đợi anh
Mình và anh đều trao cho nhau nụ cười ấm áp, cùng quay lại bàn ăn, mình thì ngồi xuống đợi anh. Còn anh thì thu dọn phần chén dĩa còn lại đem đi về sinh.
Hôm nay đi chơi nguyên ngày nên mình cũng buồn ngủ lắm rồi bây giờ cũng trễ nữa nên con mắt mình không chống đỡ nỗi cũng là điều hiển nhiên. Và mình trong chốc lát đã rơi vào giấc ngủ êm đềm mà không hay biết
Trong cơn ngủ mơ màng mình cảm nhận được có người nhấc bổng mình lên và bước đi. Mình cảm nhận được vòng tay ấm áp vô cùng và mình biết đó chắc chắn là anh nên cũng yên tâm, tay mình vô thức vòng qua cổ, đầu rút vào bờ ngực vững chãi của anh mà đi vào giấc ngủ không mộng mị.
Sáng hôm sau mình thức dậy bởi tiếng gõ cửa bên ngoài
- phu nhân, đã đến giờ đi học rồi
Mình mơ màng đáp lại
- cháu biết rồi
Rồi mình thức dậy hẳn khi nhớ ra hôm qua anh nói là sáng nay sẽ đi công tác, mình xác định đồng hồ, bây giờ là 8h30 chắc anh chưa đi đâu. Thế là mình quyết định chuẩn bị thật nhanh để còn xuống nhà tạm biệt anh nữa. Nhờ suy nghĩ đó mà mình đã chuẩn bị cho bản thân thật nhanh lẹ chứ không như mọi hôm- như ốc sên
Mình nhanh chóng đi xuống nhà, chạy vào phòng ăn nhưng không thấy anh đâu, phòng khách cũng không . Mình lại chạy lên phòng anh, cả thư phòng nữa nhưng tất cả đều trống rỗng.
Mình lủi thủi quay lại phòng ăn vừa đúng lúc bác quản gia bước vào
- Phong đâu rồi bác?
- ngài ấy đi từ sáng sớm rồi ạ. Phu nhân không biết sao?
- vậy sao? Cháu không biết anh ấy lại đi sớm như vậy
Mình nói với giọng hụt hững, sau bác quản gia lại nói
- ngài ấy bảo tôi nói lại với phu nhân là ngày mai mời phu nhân đến nhà chính gặp lão gia và phu nhân
- ba mẹ của anh ây?
- dạ phải
- nhưng lý do là gì bác có biết không?
-chuyện đó tôi không biết. Hay phu nhân đợi đầu giờ chiều gọi hỏi ngài ấy đi
- cháu biết rồi
Mình nãy đến giờ vẫn cảm thấy hụt hẫng buồn buồn sao ấy khi không thể tạm biết anh trước khi anh đi một tháng trời
Mình lủi thủi ngồi vào bàn ăn sáng một mình, thường ngày luôn có anh ăn cũng bây giờ cảm thấy trống trãi quá, cảm thấy muốn khóc luôn rồi nè
Không được, mình không thể cứ để như vậy được, phải nhanh chóng đi khỏi đây làm gì đó cho quên chuyện buồn. Nếu cứ ngồi đây như vậy chắc mình khóc thiệt quá
Sau một hồi suy nghĩ nên làm gì thì mình quyết định gọi cho con bạn Lưu Nhã Vy
- Vy. Tao đang buồn lắm đây. Mày đang ở đâu vậy? Gặp tao được không
- tao đang ở công ty SC nơi anh Vương làm việc. Bây giờ tao sắp tham dự một buổi họp ra mắt quan trọng nên không thể đi được. Hay mày đến đây đi, đợi xong việc rồi mình đi đâu đó cho mi giải toả nỗi buồn
- được rồi. Mày cứ làm việc đi tao đến trương điểm danh rồi qua mày
Mình nhanh chóng chuẩn bị tươm tất leo lên xe đã được chuẩn bị sẵn chạy đến trường đại học danh tiếng mà mình đang theo học. Ở đây rất ' thoáng' nên không quản việc sinh viên có tham dự lớp hay không mà chỉ cần có mặt điểm danh và hiểu bài học là được. Mọi bữa mình không bao giờ dám nghỉ học như vậy nhưng hôm nay tại anh mà buồn qua nên mình đành làm vâyh thôi, chứ tâm trạng vậy có học cũng không vô chữ nào
Sau khi hoàn tất điểm danh thì mình lên xe đến công ty SC, một công ty của Mĩ với quy mô không nhỏ, không kém gì Triệu thị cả.
Khi mọi thứ đã gọn gàng trở lại mi đang định quay sang xem anh ăn chưa để dọn nốt luôn thì từ sau lưng một vòng tay lớn, ấm áp vòng qua eo không mấy thon gọn của mình rồi xiếc chặc lại. Mình do bị bất ngờ không biết nói gì
- anh...anh làm gì vậy?
- không có gì. Chỉ một chút thôi
Mình cũng để yên cho anh ôm như vậy một lúc sau anh mới lại lên tiếng
- bảo bối. Anh yêu em. Lâu lắm rồi em không nói câu đó với anh
- em....em cũng yêu anh
- ngoan lắm.
- anh buông ra được chưa? Em phải dọn dẹp nữa, buồn ngủ rồi
- uhm. Từ từ nghe anh nói đã
- anh nói đi
- sáng mai anh phải sang Iraq một tháng
- sao vậy? Một tháng lận?
- có một số việc quan trọng cần anh sang đó giải quyết
- nhưng một tháng có phải quá lâu không?
- anh cũng không muốn, nhưng hết cách rồi. Em ở nhà phải ngoan không được quậy phá, đi đâu phải báo quản gia dẫn Hani theo nữa, ăn uống đầy đủ, ngủ sớm không được thức quá khuya.... Anh sẽ kiểm tra đó
- em đi cùng không được sao?
- tuyệt đối không được. Sẽ nguy hiểm
- nhưng.....
- không nói nữa anh đã quyết định rồi
- biết rồi
Mình phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn không muốn cãi lại anh
- vậy mới ngoan- lúc này anh không ôm mình nữa mà xoay người mình lại đối mặt với anh. Lúc này mắt mình đã đỏ hết rồi, còn có nước nữa
Anh nhìn mình với ánh mắt triều mến, đưa tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống má của mình nói
- bảo bối của anh thiệt ngốc. Anh đi làm rồi sẽ về chứ có đi luôn đâu mà khóc. Hứa với anh không được khóc vì bất cứ ai kể cả anh. Anh không cho phép em được rơi nước mắt
- uhm.... Hứa
- ngoan. Khi về anh sẽ mua quà cho em. Thôi đi ngủ đi khuya lắm rồi
- để em dọn xong chén dĩa đã
- để anh làm
- vậy em đợi anh
Mình và anh đều trao cho nhau nụ cười ấm áp, cùng quay lại bàn ăn, mình thì ngồi xuống đợi anh. Còn anh thì thu dọn phần chén dĩa còn lại đem đi về sinh.
Hôm nay đi chơi nguyên ngày nên mình cũng buồn ngủ lắm rồi bây giờ cũng trễ nữa nên con mắt mình không chống đỡ nỗi cũng là điều hiển nhiên. Và mình trong chốc lát đã rơi vào giấc ngủ êm đềm mà không hay biết
Trong cơn ngủ mơ màng mình cảm nhận được có người nhấc bổng mình lên và bước đi. Mình cảm nhận được vòng tay ấm áp vô cùng và mình biết đó chắc chắn là anh nên cũng yên tâm, tay mình vô thức vòng qua cổ, đầu rút vào bờ ngực vững chãi của anh mà đi vào giấc ngủ không mộng mị.
Sáng hôm sau mình thức dậy bởi tiếng gõ cửa bên ngoài
- phu nhân, đã đến giờ đi học rồi
Mình mơ màng đáp lại
- cháu biết rồi
Rồi mình thức dậy hẳn khi nhớ ra hôm qua anh nói là sáng nay sẽ đi công tác, mình xác định đồng hồ, bây giờ là 8h30 chắc anh chưa đi đâu. Thế là mình quyết định chuẩn bị thật nhanh để còn xuống nhà tạm biệt anh nữa. Nhờ suy nghĩ đó mà mình đã chuẩn bị cho bản thân thật nhanh lẹ chứ không như mọi hôm- như ốc sên
Mình nhanh chóng đi xuống nhà, chạy vào phòng ăn nhưng không thấy anh đâu, phòng khách cũng không . Mình lại chạy lên phòng anh, cả thư phòng nữa nhưng tất cả đều trống rỗng.
Mình lủi thủi quay lại phòng ăn vừa đúng lúc bác quản gia bước vào
- Phong đâu rồi bác?
- ngài ấy đi từ sáng sớm rồi ạ. Phu nhân không biết sao?
- vậy sao? Cháu không biết anh ấy lại đi sớm như vậy
Mình nói với giọng hụt hững, sau bác quản gia lại nói
- ngài ấy bảo tôi nói lại với phu nhân là ngày mai mời phu nhân đến nhà chính gặp lão gia và phu nhân
- ba mẹ của anh ây?
- dạ phải
- nhưng lý do là gì bác có biết không?
-chuyện đó tôi không biết. Hay phu nhân đợi đầu giờ chiều gọi hỏi ngài ấy đi
- cháu biết rồi
Mình nãy đến giờ vẫn cảm thấy hụt hẫng buồn buồn sao ấy khi không thể tạm biết anh trước khi anh đi một tháng trời
Mình lủi thủi ngồi vào bàn ăn sáng một mình, thường ngày luôn có anh ăn cũng bây giờ cảm thấy trống trãi quá, cảm thấy muốn khóc luôn rồi nè
Không được, mình không thể cứ để như vậy được, phải nhanh chóng đi khỏi đây làm gì đó cho quên chuyện buồn. Nếu cứ ngồi đây như vậy chắc mình khóc thiệt quá
Sau một hồi suy nghĩ nên làm gì thì mình quyết định gọi cho con bạn Lưu Nhã Vy
- Vy. Tao đang buồn lắm đây. Mày đang ở đâu vậy? Gặp tao được không
- tao đang ở công ty SC nơi anh Vương làm việc. Bây giờ tao sắp tham dự một buổi họp ra mắt quan trọng nên không thể đi được. Hay mày đến đây đi, đợi xong việc rồi mình đi đâu đó cho mi giải toả nỗi buồn
- được rồi. Mày cứ làm việc đi tao đến trương điểm danh rồi qua mày
Mình nhanh chóng chuẩn bị tươm tất leo lên xe đã được chuẩn bị sẵn chạy đến trường đại học danh tiếng mà mình đang theo học. Ở đây rất ' thoáng' nên không quản việc sinh viên có tham dự lớp hay không mà chỉ cần có mặt điểm danh và hiểu bài học là được. Mọi bữa mình không bao giờ dám nghỉ học như vậy nhưng hôm nay tại anh mà buồn qua nên mình đành làm vâyh thôi, chứ tâm trạng vậy có học cũng không vô chữ nào
Sau khi hoàn tất điểm danh thì mình lên xe đến công ty SC, một công ty của Mĩ với quy mô không nhỏ, không kém gì Triệu thị cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.