Chương 45
thanhtamwookienguyen
10/12/2016
Nhỏ Vy lại hỏi
- tao hỏi thiệt nha hơn 2 năm nay sống chung nhà mày có phải yêu ổng rồi không?
- nói thiệt tao cũng không biết sao nữa. Bây giờ vẫn chưa có gì xac định rõ ràng
- vậy mày tính sao? Mày có yêu ổng không? Còn ổng có yêu mày không?
- tao... Chắc cũng có. Mà không rõ không biết phải yêu không hay xem như anh trai, bạn bè
- ổng đi lúc sáng đến giờ mày có nhớ không?
- có chút
- lúc biết ổng đi mà không chào được tức không?
- tức muốn chết đi chứ
- vậy lúc ở chung 1 chỗ với ổng có thấy vui không?
- vui!!
- ổng đối vơi mày thế nào? Theo mày nghĩ
- tốt lắm. Tao muốn gì cũng được
- vậy.... Theo kinh nghiệm xương máu của ta ..... Nhà ngươi biết yêu rồi
Mình nghe đến đay đỏ cả mặt vì trước giờ chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về chuyện đó.
- còn nữa. Ổng có nói yêu mày không
- có
- thường xuyên?
- cũng không hẳn. Chắc lúc nào thích thì nói.
-có hay gần gũi quan tâm mày không?
- hình như là có
.......,
Và thế là sau bao nhiêu câu hỏi nhỏ bạn thần thánh Lưu Nhã Vy lại vẫn chốt lại
- chúc mừng hai người đã được thần tình têu bắn trúng rồi. Mau mau đám cưới đi cho tui nhờ
- nói bậy bạ gì vây? Chuyện không đâu
- uhm không dám đâu nha. Tui nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la nha. Mốt mời tui đi đám cưới cô tui xử cô thế nào....
- thôi cho tôi nhờ đi cô
Cứ thế cuộc trò chuyện đi từ chủ đề này đến chủ đề khác mà đến cuối cùng trong tâm trí mình cũng có một kết luận " có lẽ mình thât sự đã yêu anh ấy" . Tuy là vậy nhưng lòng mình còn cân cấn gì đó không rõ.
Mình và Lưu Nhã Vy hết ăn uống rồi đi dạo phố, mua sắm, đúng là một ngày trôi qua rất nhanh, bây giờ đã gần tối rồi mình cũng tạm biệt nhỏ Vy rồi đi về nhà.
Vừa về đến mình gặp bác quản gia, bác ấy nói
- phu nhân đã về
- chào bác
- phu nhân sao hôm nay người về trễ vậy?
- cháu đi chơi với bạn nên về hơi trễ, bác đưng lo
- lúc chiều ngài ấy có gọi về nhưng không có phu nhân ở nhà
- vậy sao? Anh ấy nói gì?
- ngài ấy hỏi phu nhân ăn trưa chưa? Đi đâu? Có buồn không?
- bác trả lời thế nào?
- xin lỗi phu nhân. Tôi không thể nói dối ngài ấy, nên đa nói phu nhân hôm nay nghỉ học rồi đi ra ngoài chưa về
- không sao đâu. Cháu sẽ gọi lại cho anh ấy. Bác không cần xin lỗi cháu, bác chỉ đang lam việc mình nên làm
- cảm ơn phu nhân. Mà người ăn tối chưa?
- cháu chưa ăn
- vậy tôi bảo người dọn bàn cho phu nhân
- cứ từ tù, cháu lên phòng tắm rửa đã
- dạ được
Mình lên phòng, việc đầu tiên làm là không phải đi tắm hay nằm lăn ra giường như mọi khi mà mình lấy điện thoại ra lập tức gọi cho anh. Nhưng không hiều sao không thể gọi được, chắc anh đang bận nên thôi mình cứ tắm rửa, ăn cơm đã. Không hiểu sao từ lúc đó hễ mình làm việc gì thì đều không tập trung được, mà mắt lâu lâu lại cứ hướng đến điện thoại xem xem anh có gọi mà mình không biết hay không.
Nhưng đã gần 11h rồi, mình cũng chuẩn bị đi ngủ mà vẫn không thấy cuộc gọi nào đến cả. Mình ỉu xìu leo lên giường nằm ôm điện thoại mà không tài nào ngù được.
Cuối cùng khi mình liêm diêm muốn ngủ thì điện thoại báo tin nhắn mà mình giật mình thức dậy. Là của Anh" bảo bối ngủ chưa?"
Mình trả lời lại ngay" sắp ngủ rồi"
Mình háo hức chờ tin nhắn của anh nhưng một lúc sau cũng không thấy. Thiệt là muón khoc quá đi đã không gọi thì cũng đừng nhắn tin, nhắn làm chi để người ta monh chờ rồi không trả lời...
Khi mình đang mắng anh trong lòng thì chuông điện thoại reo lên " Phong " khi mình nhận thì nghe tiếng nói
- bảo bối
- Phong sao anh lâu như vậy mới gọi lại ?
- xin lỗi bảo bối tại nghĩ em ngủ rồi nên anh không gọi chỉ nhắn tin xem thử. Khi em trả lời tin nhắn anh đã định gọi ngay cho em nhưng đột nhiên có chuyện phải giải quyết gấp nên anh phải làm ngay
- không sao. Mà giờ này anh còn làm việc sao?
- không làm nữa. Nói chuyện với em xonh sẽ đi tắm rồi ngủ được chưa?
- anh có ăn cơm đúng bữa không vậy?
-không cần lo cho anh. Bảo bối hôm nay em đã làm gì?
- anh đang thử em sao? Hôm nay em không đi học mà đi chơi với Vy, nhưng anh đừng tức giận mai em sẽ đi học bình thường
- được rồi, anh không đê ý đâu, được rồi nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủ. Mỗi ngày anh đều sẽ gọi kiểm tra đấy
- biết rồi. Anh cũng vậy
- uhm ngủ ngon, bảo bối. Anh yêu em
- anh ngủ ngon, em cũng vậy
- cũng vậy là sao?
- em yêu anh. Em cúp máy đây. Buồn ngủ quá
- ngủ đi bảo bối cùa anh
Mình ngượng ngùng nhanh chóng cúp máy, mà không biết tại sao lúc nãy rõ ràng ngủ không được mà giờ chỉ mới nói chuyện với anh xong, cơn buồn ngue của mình đã nhanh chóng kéo đến. Thế là mình nhanh chóng rơi vào giấc ngủ không mộng mị .
À mà mình đã quên nói với anh là mai ở trường có buổi dã ngoại..., thôi ngày mai nói anh sau vậy..,
- tao hỏi thiệt nha hơn 2 năm nay sống chung nhà mày có phải yêu ổng rồi không?
- nói thiệt tao cũng không biết sao nữa. Bây giờ vẫn chưa có gì xac định rõ ràng
- vậy mày tính sao? Mày có yêu ổng không? Còn ổng có yêu mày không?
- tao... Chắc cũng có. Mà không rõ không biết phải yêu không hay xem như anh trai, bạn bè
- ổng đi lúc sáng đến giờ mày có nhớ không?
- có chút
- lúc biết ổng đi mà không chào được tức không?
- tức muốn chết đi chứ
- vậy lúc ở chung 1 chỗ với ổng có thấy vui không?
- vui!!
- ổng đối vơi mày thế nào? Theo mày nghĩ
- tốt lắm. Tao muốn gì cũng được
- vậy.... Theo kinh nghiệm xương máu của ta ..... Nhà ngươi biết yêu rồi
Mình nghe đến đay đỏ cả mặt vì trước giờ chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về chuyện đó.
- còn nữa. Ổng có nói yêu mày không
- có
- thường xuyên?
- cũng không hẳn. Chắc lúc nào thích thì nói.
-có hay gần gũi quan tâm mày không?
- hình như là có
.......,
Và thế là sau bao nhiêu câu hỏi nhỏ bạn thần thánh Lưu Nhã Vy lại vẫn chốt lại
- chúc mừng hai người đã được thần tình têu bắn trúng rồi. Mau mau đám cưới đi cho tui nhờ
- nói bậy bạ gì vây? Chuyện không đâu
- uhm không dám đâu nha. Tui nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la nha. Mốt mời tui đi đám cưới cô tui xử cô thế nào....
- thôi cho tôi nhờ đi cô
Cứ thế cuộc trò chuyện đi từ chủ đề này đến chủ đề khác mà đến cuối cùng trong tâm trí mình cũng có một kết luận " có lẽ mình thât sự đã yêu anh ấy" . Tuy là vậy nhưng lòng mình còn cân cấn gì đó không rõ.
Mình và Lưu Nhã Vy hết ăn uống rồi đi dạo phố, mua sắm, đúng là một ngày trôi qua rất nhanh, bây giờ đã gần tối rồi mình cũng tạm biệt nhỏ Vy rồi đi về nhà.
Vừa về đến mình gặp bác quản gia, bác ấy nói
- phu nhân đã về
- chào bác
- phu nhân sao hôm nay người về trễ vậy?
- cháu đi chơi với bạn nên về hơi trễ, bác đưng lo
- lúc chiều ngài ấy có gọi về nhưng không có phu nhân ở nhà
- vậy sao? Anh ấy nói gì?
- ngài ấy hỏi phu nhân ăn trưa chưa? Đi đâu? Có buồn không?
- bác trả lời thế nào?
- xin lỗi phu nhân. Tôi không thể nói dối ngài ấy, nên đa nói phu nhân hôm nay nghỉ học rồi đi ra ngoài chưa về
- không sao đâu. Cháu sẽ gọi lại cho anh ấy. Bác không cần xin lỗi cháu, bác chỉ đang lam việc mình nên làm
- cảm ơn phu nhân. Mà người ăn tối chưa?
- cháu chưa ăn
- vậy tôi bảo người dọn bàn cho phu nhân
- cứ từ tù, cháu lên phòng tắm rửa đã
- dạ được
Mình lên phòng, việc đầu tiên làm là không phải đi tắm hay nằm lăn ra giường như mọi khi mà mình lấy điện thoại ra lập tức gọi cho anh. Nhưng không hiều sao không thể gọi được, chắc anh đang bận nên thôi mình cứ tắm rửa, ăn cơm đã. Không hiểu sao từ lúc đó hễ mình làm việc gì thì đều không tập trung được, mà mắt lâu lâu lại cứ hướng đến điện thoại xem xem anh có gọi mà mình không biết hay không.
Nhưng đã gần 11h rồi, mình cũng chuẩn bị đi ngủ mà vẫn không thấy cuộc gọi nào đến cả. Mình ỉu xìu leo lên giường nằm ôm điện thoại mà không tài nào ngù được.
Cuối cùng khi mình liêm diêm muốn ngủ thì điện thoại báo tin nhắn mà mình giật mình thức dậy. Là của Anh" bảo bối ngủ chưa?"
Mình trả lời lại ngay" sắp ngủ rồi"
Mình háo hức chờ tin nhắn của anh nhưng một lúc sau cũng không thấy. Thiệt là muón khoc quá đi đã không gọi thì cũng đừng nhắn tin, nhắn làm chi để người ta monh chờ rồi không trả lời...
Khi mình đang mắng anh trong lòng thì chuông điện thoại reo lên " Phong " khi mình nhận thì nghe tiếng nói
- bảo bối
- Phong sao anh lâu như vậy mới gọi lại ?
- xin lỗi bảo bối tại nghĩ em ngủ rồi nên anh không gọi chỉ nhắn tin xem thử. Khi em trả lời tin nhắn anh đã định gọi ngay cho em nhưng đột nhiên có chuyện phải giải quyết gấp nên anh phải làm ngay
- không sao. Mà giờ này anh còn làm việc sao?
- không làm nữa. Nói chuyện với em xonh sẽ đi tắm rồi ngủ được chưa?
- anh có ăn cơm đúng bữa không vậy?
-không cần lo cho anh. Bảo bối hôm nay em đã làm gì?
- anh đang thử em sao? Hôm nay em không đi học mà đi chơi với Vy, nhưng anh đừng tức giận mai em sẽ đi học bình thường
- được rồi, anh không đê ý đâu, được rồi nhớ giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủ. Mỗi ngày anh đều sẽ gọi kiểm tra đấy
- biết rồi. Anh cũng vậy
- uhm ngủ ngon, bảo bối. Anh yêu em
- anh ngủ ngon, em cũng vậy
- cũng vậy là sao?
- em yêu anh. Em cúp máy đây. Buồn ngủ quá
- ngủ đi bảo bối cùa anh
Mình ngượng ngùng nhanh chóng cúp máy, mà không biết tại sao lúc nãy rõ ràng ngủ không được mà giờ chỉ mới nói chuyện với anh xong, cơn buồn ngue của mình đã nhanh chóng kéo đến. Thế là mình nhanh chóng rơi vào giấc ngủ không mộng mị .
À mà mình đã quên nói với anh là mai ở trường có buổi dã ngoại..., thôi ngày mai nói anh sau vậy..,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.