Chương 57
thanhtamwookienguyen
02/04/2017
Anh cứ để mặc mình ôm anh một lúc lâu mà không nói gì, cho đến khi mình buông ra thì mới hỏi
- Em bị làm sao vậy? Tại sao lại lạ như vậy? Có phải em đã gây ra chuyện gì cần anh giải quyết rồi không?
- không phải nha, em rất ngoan đó
- vậy nói anh biết lý do em lại như vậy
- thì chỉ là do muốn cảm ơn anh thôi
- sao lại cảm ơn?
- cảm ơn vì anh đã vì em mà chuẩn bị cho bữa tiệc, đến nỗi bỏ bê công việc mấy ngày hôm nay.
- thật sao? Vậy là em cảm động rồi sao? Như thế.... có phải em đã đồng ý với anh rồi không?
- đồng ý? Đồng ý cái gì?
- em lại quên rồi sao cô ngốc? Chuyện anh nói em đồng ý lấy anh
- không biết. Tới lúc đó mới nói cho anh biết
- được rồi, anh sẽ đợi. Đã ăn tối chưa?
- chưa. Bác Lương đang chuẩn bị chắc sắp xong rồi
- vậy xuống ăn thôi
Anh định để luôn mái tóc ướt mèm xuống nhà, mình liền ngăn lại
- anh định để tóc ướt như thế mà xuống nhà sao?
- không sao, lát nữa sẽ khô thôi, dạ dày của em quan trọng hơn
- không được, như vậy rất dễ cảm lạnh. Anh lại đây rồi xuống
Mình kéo anh ngồi xuống giường rồi chạy đi lấy máy sấy
Mình quay lại với máy sấy trên tay, nhìn thấy anh đang dùng khăn lau tóc. Mình nhanh chóng quỳ lên giường sau lưng anh giúp anh sấy tóc. Trong lúc mình đang làm thì anh nói
- ngày mai bạn em đến nhiều không?
- cũng không nhiều vì anh cũng biết đó giờ em không có nhiều bạn
- không sao. Có nhiều bạn chưa hẳn là tốt, dù ít nhưng thật lòng thì vẫn tốt hơn
- em cũng thấy vậy
- bảo bối, ngày mai ba mẹ em, ba mẹ anh đều đến. Còn có một số đối tác quan trọng anh mời đến. Em sẽ không vì vậy mà không thoải mái chứ?
- không sao. Khách của anh cũng là khách của em, tất nhiên không cảm thấy bất tiện
- vậy tốt. Buổi tiệc diễn ra vào 6h tối, em gọi người tới giúp em chuẩn bị, sáng mai anh có cuộc họp quan trọng không thể bỏ. Anh sẽ quay về nhanh nhất có thể
- không sao. Công việc quan trọng. Xong rồi, chúng ta đi thôi
Lúc này tóc anh đã khô, mình đi cất máy sấy rồi cùng anh xuống nhà. Khi mình và anh xuống đến nhà ăn thì thức ăn đã chuẩn bị hoàn tất, được bày hết ra bàn lớn
Mình cùng anh ăn cơm trong im lặng như thường ngày, đột nhiên anh hỏi
- hôm em bị bắt cóc, có một người đến cứu em trước anh nhưng không thành. Đó là ai vậy? Hình như chưa bao giờ gặp
- à là Hoàng Gia Khương học cùng lớp với em
-Tại sao lại có thể không màng nguy hiểm đến cứu em....
-CÁI GÌ?
-Khoang đã, anh bình tĩnh đi, em chưa nói hết
-nói tiếp đi, nếu không xong thì hắn sẽ biết anh là ai...
-Anh thôi đi. Bình tĩnh. Đúng thật anh ta nói thích em nhưng em đã từ chối thẳng rồi, còn nói rõ em là hôn thê của anh. Anh ta cũng chấp nhận rồi, còn chuyện đến cứu em thì em không rõ vì sao, nhưng chắc là tình cờ thôi
-như thế mà em gọi là tình cờ được à, em có biêt vị trí đó khó tìm thế nào không?
-em biết. Nhưng suy cho cùng đó cũng là việc hiển nhiên khi thấy người khác gặp nguy hiểm, nếu cứu được thì phải cứu. Còn lý do thì không còn quan trọng nữa
-nhưng với anh nó quan trọng
-ANH.....
-Đùa thôi bảo bối, dù sao hắn ta cũng giúp anh cứu em, dù chả được tích sự gì nhưng anh cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ. Ngày mai em nhớ mời hắn đến để anh có dịp cảm ơn
-Thật sao? Anh không tức giận sao?
-Tất nhiên là có chứ, nhưng em vui thì anh cảm thấy không còn gì bằng nữa. Được rồi ăn cơm đi...
Bữa cơm qua đi, một đêm cũng đã qua đi, bây giờ là sáng ngày hôm sau, mình vẫn còn nằm trên giường mặc dù biết mọi người làm trong nhà đều đã từ sớm tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc, nhưng mình không tài nào dậy nỗi. Nguyên nhân là do tối hôm qua đột nhiên sau khi ăn cơm xong, anh lại bắt mình phải mặc thử những gì hôm nay mua được cùng mẹ anh cho anh xem. Mà quần áo hôm qua mua rất nhiều, mình định thử vài bộ cho anh xem thôi nhưng đâu ngờ anh bắt mình thử hết.....làm mình cuối cùng lết về phòng còn không nỗi nữa. Vậy mà sáng nay anh vẫn có thể dậy sớm và đến công ty tham dự cuộc họp, mình thì không tài nào dậy nỗi cho đến khi nghe tiếng gọi của bác quản gia bên ngoài:
- Phu nhân, mẹ và chị gái của người đã đến để giúp chuẩn bị cho bữa tiệc. Phu nhân mau xuống gặp họ được không?
-THẬT SAO?
-Đúng vậy. Nếu người vẫn còn ngủ tôi sẽ sắp xếp cho họ đi nghỉ ngơi rồi gặp phu nhân sau
-Không cần đâu. Bảo họ đợi chút, cháu sẽ xuống ngay
-Tôi biết rồi
Mình vui vẻ thức dậy, tắm rửa thay đồ trong sự gấp gáp không thể thiếu sự vui mừng, mẹ và chị Hân đến rồi sao? Lâu rồi chưa gặp họ, nhớ quá đi
Khi mình xuống đến nhà thì thấy cảnh tượng tấp nập của mọi người lo chuẩn bị cho bữa tiệc, mẹ cùng chị Hân ngồi trên ghế sofa đang nói chuyện gì đó, mình vui mừng đi lại nói
-Mẹ, chị Hân! Hai người đến rồi sao?
-Bối Nhi, lâu rồi không gặp. Con gái con khỏe không?
-con rất khỏe..
Mẹ vui mừng ôm lấy mình vào lòng, tay không ngừng vuốt ve mái tóc dài mượt của mình
-SAo mẹ với chị đến sớm vậy? Phong không nói là tiệc bắt đầu lúc 5h sao?
-nó có nói nhưng sáng nay lại gọi nói là bận họp, không thể ở nhà giúp con chuẩn bị nên nhờ mẹ với Hân Hân đến giúp con chuẩn bị mọi thứ
-Thật sao?
-Đúng vậy, không ngờ Phong nó cũng là người hiểu chuyện như vậy
-được rồi đừng nói nữa, đi chuẩn bị đồ cho em nào. Bây giờ đã là 11h nếu không chuẩn bị sợ sẽ không kịp- chị Hân thấy mình và mẹ nói chuyện không có ý định dừng lại thì lập tức ngăn lại và ép cả hai quay lại chủ đề chính
-Hân Hân nói đúng đó. Bối Nhi quần áo con để đâu, đẫn mẹ đi xem rồi mẹ sẽ lựa đồ cho con, còn sẽ thành công chúa không ai đẹp bằng
-Chúng ta đi
Mình dẫn mẹ và chị Hân lên phòng quần áo của mình, và kết cục là họ bị mình làm cho ngạc nhiên đến đơ luôn
-Bối Nhi, đây là đâu vậy?
-Phòng chứa đồ của em
-từ khi đến đây sống, đò của em đã "đẻ" ra nhiều vậy sao?
-đúng vậy, nhiều tới nỗi mặc không hết nữa, chị xem trong mấy cái tủ là quần áo mua lâu rồi, còn treo bên ngoài kia là hôm qua em mới cùng mẹ anh Phong đi mua. Chị với mẹ đi tham quan rồi lựa giúp em bộ nào thích hợp mặc trong bữa tiệc đi, em cũng không biết phải làm sao. May mà Phong nhờ mẹ với chị tới, chắc không là em bơi trong đống đồ này luôn quá
-Được rồi bắt tay làm thôi.....
Thế là hai nguwoif cứ chạy qua chạy lại, xem hết thứ này đến thứ khác, bắt mình thửu hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng sau 2 tiếng cũng lựa được bộ váy mày tím dài ngang đầu gối mà mình mới mua hôm qua. Tóm lại là mệt hết sức......
- Em bị làm sao vậy? Tại sao lại lạ như vậy? Có phải em đã gây ra chuyện gì cần anh giải quyết rồi không?
- không phải nha, em rất ngoan đó
- vậy nói anh biết lý do em lại như vậy
- thì chỉ là do muốn cảm ơn anh thôi
- sao lại cảm ơn?
- cảm ơn vì anh đã vì em mà chuẩn bị cho bữa tiệc, đến nỗi bỏ bê công việc mấy ngày hôm nay.
- thật sao? Vậy là em cảm động rồi sao? Như thế.... có phải em đã đồng ý với anh rồi không?
- đồng ý? Đồng ý cái gì?
- em lại quên rồi sao cô ngốc? Chuyện anh nói em đồng ý lấy anh
- không biết. Tới lúc đó mới nói cho anh biết
- được rồi, anh sẽ đợi. Đã ăn tối chưa?
- chưa. Bác Lương đang chuẩn bị chắc sắp xong rồi
- vậy xuống ăn thôi
Anh định để luôn mái tóc ướt mèm xuống nhà, mình liền ngăn lại
- anh định để tóc ướt như thế mà xuống nhà sao?
- không sao, lát nữa sẽ khô thôi, dạ dày của em quan trọng hơn
- không được, như vậy rất dễ cảm lạnh. Anh lại đây rồi xuống
Mình kéo anh ngồi xuống giường rồi chạy đi lấy máy sấy
Mình quay lại với máy sấy trên tay, nhìn thấy anh đang dùng khăn lau tóc. Mình nhanh chóng quỳ lên giường sau lưng anh giúp anh sấy tóc. Trong lúc mình đang làm thì anh nói
- ngày mai bạn em đến nhiều không?
- cũng không nhiều vì anh cũng biết đó giờ em không có nhiều bạn
- không sao. Có nhiều bạn chưa hẳn là tốt, dù ít nhưng thật lòng thì vẫn tốt hơn
- em cũng thấy vậy
- bảo bối, ngày mai ba mẹ em, ba mẹ anh đều đến. Còn có một số đối tác quan trọng anh mời đến. Em sẽ không vì vậy mà không thoải mái chứ?
- không sao. Khách của anh cũng là khách của em, tất nhiên không cảm thấy bất tiện
- vậy tốt. Buổi tiệc diễn ra vào 6h tối, em gọi người tới giúp em chuẩn bị, sáng mai anh có cuộc họp quan trọng không thể bỏ. Anh sẽ quay về nhanh nhất có thể
- không sao. Công việc quan trọng. Xong rồi, chúng ta đi thôi
Lúc này tóc anh đã khô, mình đi cất máy sấy rồi cùng anh xuống nhà. Khi mình và anh xuống đến nhà ăn thì thức ăn đã chuẩn bị hoàn tất, được bày hết ra bàn lớn
Mình cùng anh ăn cơm trong im lặng như thường ngày, đột nhiên anh hỏi
- hôm em bị bắt cóc, có một người đến cứu em trước anh nhưng không thành. Đó là ai vậy? Hình như chưa bao giờ gặp
- à là Hoàng Gia Khương học cùng lớp với em
-Tại sao lại có thể không màng nguy hiểm đến cứu em....
-CÁI GÌ?
-Khoang đã, anh bình tĩnh đi, em chưa nói hết
-nói tiếp đi, nếu không xong thì hắn sẽ biết anh là ai...
-Anh thôi đi. Bình tĩnh. Đúng thật anh ta nói thích em nhưng em đã từ chối thẳng rồi, còn nói rõ em là hôn thê của anh. Anh ta cũng chấp nhận rồi, còn chuyện đến cứu em thì em không rõ vì sao, nhưng chắc là tình cờ thôi
-như thế mà em gọi là tình cờ được à, em có biêt vị trí đó khó tìm thế nào không?
-em biết. Nhưng suy cho cùng đó cũng là việc hiển nhiên khi thấy người khác gặp nguy hiểm, nếu cứu được thì phải cứu. Còn lý do thì không còn quan trọng nữa
-nhưng với anh nó quan trọng
-ANH.....
-Đùa thôi bảo bối, dù sao hắn ta cũng giúp anh cứu em, dù chả được tích sự gì nhưng anh cũng phải nói một tiếng cảm ơn chứ. Ngày mai em nhớ mời hắn đến để anh có dịp cảm ơn
-Thật sao? Anh không tức giận sao?
-Tất nhiên là có chứ, nhưng em vui thì anh cảm thấy không còn gì bằng nữa. Được rồi ăn cơm đi...
Bữa cơm qua đi, một đêm cũng đã qua đi, bây giờ là sáng ngày hôm sau, mình vẫn còn nằm trên giường mặc dù biết mọi người làm trong nhà đều đã từ sớm tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc, nhưng mình không tài nào dậy nỗi. Nguyên nhân là do tối hôm qua đột nhiên sau khi ăn cơm xong, anh lại bắt mình phải mặc thử những gì hôm nay mua được cùng mẹ anh cho anh xem. Mà quần áo hôm qua mua rất nhiều, mình định thử vài bộ cho anh xem thôi nhưng đâu ngờ anh bắt mình thử hết.....làm mình cuối cùng lết về phòng còn không nỗi nữa. Vậy mà sáng nay anh vẫn có thể dậy sớm và đến công ty tham dự cuộc họp, mình thì không tài nào dậy nỗi cho đến khi nghe tiếng gọi của bác quản gia bên ngoài:
- Phu nhân, mẹ và chị gái của người đã đến để giúp chuẩn bị cho bữa tiệc. Phu nhân mau xuống gặp họ được không?
-THẬT SAO?
-Đúng vậy. Nếu người vẫn còn ngủ tôi sẽ sắp xếp cho họ đi nghỉ ngơi rồi gặp phu nhân sau
-Không cần đâu. Bảo họ đợi chút, cháu sẽ xuống ngay
-Tôi biết rồi
Mình vui vẻ thức dậy, tắm rửa thay đồ trong sự gấp gáp không thể thiếu sự vui mừng, mẹ và chị Hân đến rồi sao? Lâu rồi chưa gặp họ, nhớ quá đi
Khi mình xuống đến nhà thì thấy cảnh tượng tấp nập của mọi người lo chuẩn bị cho bữa tiệc, mẹ cùng chị Hân ngồi trên ghế sofa đang nói chuyện gì đó, mình vui mừng đi lại nói
-Mẹ, chị Hân! Hai người đến rồi sao?
-Bối Nhi, lâu rồi không gặp. Con gái con khỏe không?
-con rất khỏe..
Mẹ vui mừng ôm lấy mình vào lòng, tay không ngừng vuốt ve mái tóc dài mượt của mình
-SAo mẹ với chị đến sớm vậy? Phong không nói là tiệc bắt đầu lúc 5h sao?
-nó có nói nhưng sáng nay lại gọi nói là bận họp, không thể ở nhà giúp con chuẩn bị nên nhờ mẹ với Hân Hân đến giúp con chuẩn bị mọi thứ
-Thật sao?
-Đúng vậy, không ngờ Phong nó cũng là người hiểu chuyện như vậy
-được rồi đừng nói nữa, đi chuẩn bị đồ cho em nào. Bây giờ đã là 11h nếu không chuẩn bị sợ sẽ không kịp- chị Hân thấy mình và mẹ nói chuyện không có ý định dừng lại thì lập tức ngăn lại và ép cả hai quay lại chủ đề chính
-Hân Hân nói đúng đó. Bối Nhi quần áo con để đâu, đẫn mẹ đi xem rồi mẹ sẽ lựa đồ cho con, còn sẽ thành công chúa không ai đẹp bằng
-Chúng ta đi
Mình dẫn mẹ và chị Hân lên phòng quần áo của mình, và kết cục là họ bị mình làm cho ngạc nhiên đến đơ luôn
-Bối Nhi, đây là đâu vậy?
-Phòng chứa đồ của em
-từ khi đến đây sống, đò của em đã "đẻ" ra nhiều vậy sao?
-đúng vậy, nhiều tới nỗi mặc không hết nữa, chị xem trong mấy cái tủ là quần áo mua lâu rồi, còn treo bên ngoài kia là hôm qua em mới cùng mẹ anh Phong đi mua. Chị với mẹ đi tham quan rồi lựa giúp em bộ nào thích hợp mặc trong bữa tiệc đi, em cũng không biết phải làm sao. May mà Phong nhờ mẹ với chị tới, chắc không là em bơi trong đống đồ này luôn quá
-Được rồi bắt tay làm thôi.....
Thế là hai nguwoif cứ chạy qua chạy lại, xem hết thứ này đến thứ khác, bắt mình thửu hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng sau 2 tiếng cũng lựa được bộ váy mày tím dài ngang đầu gối mà mình mới mua hôm qua. Tóm lại là mệt hết sức......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.