Chương 7: Chương 7
thanhtamwookienguyen
28/10/2016
Sau khi cười thì anh ta nói
-Chưa thấy ai ngốc như em. Đâu phải tôi chỉ cho em mua đồ một lần không đâu mà em làm gì phải gom hết một lần cho mệt vậy? Chỉ cần em muốn lúc nào cũng có thể mua mà
- Uhm hjhj tôi không nghĩ đến
- được rồi giừo đi mua quần áo và trang sức, giày dép nào
Anh ta nói rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa hàng sách đó mình thì chỉ biết lẻo đẽo theo sau anh ta đi lên tầng 10 của toà nhà. Nơi đây toàn bán quần áo không loại gì cũng có nhìn mà muốn hoa cả mắt lên. Anh ta vừa bước vào liền có mấy người nhân viên lại cung kính cúi chào anh chỉ lạnh lùng nói
- những bộ tôi dặn đã chuẩn bị xong chưa?
- thưa ngài đã xong rồi ak
- được rồi dẫn cô ấy đi thử đi
- dạ
Cô nhân viên quay qua mình nói
- thưa tiểu thư mời người đi theo chúng tôi
Mình tất nhiên đi theo họ dẫn mình đến căn phòng lớn trong đó treo đủ thứ quần áo chói mắt trang sức để đầy trong bàn kính, giày cao gót, bata, bốt,... để mấy kệ. Làm mình hết hồn mình phải thử hết mất thứ này seo?? Thật không thể tin được nhưng mà đó là sự thật , họ xem mình là con búp bê cứ thay một bộ lại phối với trang sức khác giầy khác như vậy chưa hết mà còn phải ra cho anh ta nhìn xem vừa mắt không nữa nếu anh ta gật đầu thì lấy bộ đó không thì tiếp tục vào thay bộ khác.
Trời ơi loay hoay hai hai tiếng đồng hồ mà mình thở không ra hơi nữa cuối cùng anh ta cũng kêu dừng lại mừng muốn chết. Nhìn lại thì lấy mấy chục cái áo sơmi, áo phông, áo kiểu tùm lum, còn có quần váy, đặc biệt anh ta còn cho mình thử áo dạ hội nữa loại áo mà mình chưa mặc bao giờ vậy mà lấy quá chừng còn có giày này nọ rồi trang sức nữa
Haizz mệt quá giờ chỉ muốn về nhà đánh một giấc thôi. Anh ta hỏi
-em còn cần mua gì nữa không? giờ tôi dẫn em đi luôn
- còn nhưng mà giờ mệt quá không đi nỗi nữa chỉ muốn về nhà ngủ thôi
- cũng được vậy giờ về nhà còn em muốn mua gì nữa cứ viết hết ra giấy tôi sẽ cho người đi mua giúp em
-Uhm- mình dụi dụi mắt ngáp một cái. Đột nhiên anh ta xoa đầu mình nói
-Ngốc ah giờ về ngủ thôi
Anh ta đột nhiên nhấc bỗng mình lên bước thẳng ra ngoài
- nè anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống người ta nhìn kìa
-Em là hôn thê của tôi, tôi có quyền ôm em họ nhìn gì mặc kệ. Em yên lặng ngủ đi tôi đang tạo cơ hội cho em đó
Trời ơi lão đại ak anh nói gì thế muốn tôi nhục chết ak. Mà giờ muốn làm gì cũng khồng được đành nhắm mắt cho đỡ ngượng dựa sát mặt vào ngực anh ta, che đi khuông mặt của mình. Được một lát thì mình ngủ lúc nào không hay nhưng hơi ấm ôm lấy mình vẫn luôn có cho đến khi mình có cảm giác được đặt xuống giường mình mới chợt tỉnh giấc . Thứ đầu tiên mình thấy là khuông mặt anh tú của anh ta, thấy mình mở mắt ta nhẹ nhàng xoa đầu mình nói
- ngủ đi. Tôi sẽ kêu người sắp xếp đồ đạc cho em
Nghe đến đó mình lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Khi mình thức dậy thì xung quanh tối thui chắc đã trễ rồi lấy điện thoại coi thì đã gần 8h tối. Mình nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm rửa đâu đó mặc chiếc quần bó và áo thun đi xuống dưới nhà. Vừa xuống đến nơi thi thấy bác quản gia đang dọn dẹp đống hồ sơ trên bàn thấy mình ông mỉm cười nói
- phu nhân đã thức dậy. Người đợi một chút tôi sẽ kêu ngừoi dọn thức ăn lên cho người
- dạ được. Nhưng anh ta đâu rồi bác?
-cậu chủ, ngài ấy ra ngoài làm việc rồi ạ. Tối nào ngài ấy cũng đi giải quyết công việc đến khuya mới về có khi không về nữa đến sáng hôm sau mới về nghỉ ngơi chút rồi lại đến công ty
- giải quyết công việc? Vào buổi tối như thế này ư? Đã vậy sáng hôm sau còn phải đi làm công ty chẳng lẽ không có điểm dừng?
-công việc khác nhau mà phu nhân. Thôi thức ăn đã dọn lên rồi người mau đi ăn cho nóng để tôi dọn nốt chỗ này
Nói xong ông lại trở lai với công việc của mình, mình thì đi ăn cơm tối chủ có một mình sao mà thấy cô đơn qua vậy. Nếu ở nhà thì luôn có ba mẹ ăn cùng. Không biết tại buồn quá hay sao mà mình ăn ít hẳn rồi uống ly sữa như đã hứa rồi đi lên phòng học bài vì mai còn có tiết kiểm tra....
-Chưa thấy ai ngốc như em. Đâu phải tôi chỉ cho em mua đồ một lần không đâu mà em làm gì phải gom hết một lần cho mệt vậy? Chỉ cần em muốn lúc nào cũng có thể mua mà
- Uhm hjhj tôi không nghĩ đến
- được rồi giừo đi mua quần áo và trang sức, giày dép nào
Anh ta nói rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa hàng sách đó mình thì chỉ biết lẻo đẽo theo sau anh ta đi lên tầng 10 của toà nhà. Nơi đây toàn bán quần áo không loại gì cũng có nhìn mà muốn hoa cả mắt lên. Anh ta vừa bước vào liền có mấy người nhân viên lại cung kính cúi chào anh chỉ lạnh lùng nói
- những bộ tôi dặn đã chuẩn bị xong chưa?
- thưa ngài đã xong rồi ak
- được rồi dẫn cô ấy đi thử đi
- dạ
Cô nhân viên quay qua mình nói
- thưa tiểu thư mời người đi theo chúng tôi
Mình tất nhiên đi theo họ dẫn mình đến căn phòng lớn trong đó treo đủ thứ quần áo chói mắt trang sức để đầy trong bàn kính, giày cao gót, bata, bốt,... để mấy kệ. Làm mình hết hồn mình phải thử hết mất thứ này seo?? Thật không thể tin được nhưng mà đó là sự thật , họ xem mình là con búp bê cứ thay một bộ lại phối với trang sức khác giầy khác như vậy chưa hết mà còn phải ra cho anh ta nhìn xem vừa mắt không nữa nếu anh ta gật đầu thì lấy bộ đó không thì tiếp tục vào thay bộ khác.
Trời ơi loay hoay hai hai tiếng đồng hồ mà mình thở không ra hơi nữa cuối cùng anh ta cũng kêu dừng lại mừng muốn chết. Nhìn lại thì lấy mấy chục cái áo sơmi, áo phông, áo kiểu tùm lum, còn có quần váy, đặc biệt anh ta còn cho mình thử áo dạ hội nữa loại áo mà mình chưa mặc bao giờ vậy mà lấy quá chừng còn có giày này nọ rồi trang sức nữa
Haizz mệt quá giờ chỉ muốn về nhà đánh một giấc thôi. Anh ta hỏi
-em còn cần mua gì nữa không? giờ tôi dẫn em đi luôn
- còn nhưng mà giờ mệt quá không đi nỗi nữa chỉ muốn về nhà ngủ thôi
- cũng được vậy giờ về nhà còn em muốn mua gì nữa cứ viết hết ra giấy tôi sẽ cho người đi mua giúp em
-Uhm- mình dụi dụi mắt ngáp một cái. Đột nhiên anh ta xoa đầu mình nói
-Ngốc ah giờ về ngủ thôi
Anh ta đột nhiên nhấc bỗng mình lên bước thẳng ra ngoài
- nè anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống người ta nhìn kìa
-Em là hôn thê của tôi, tôi có quyền ôm em họ nhìn gì mặc kệ. Em yên lặng ngủ đi tôi đang tạo cơ hội cho em đó
Trời ơi lão đại ak anh nói gì thế muốn tôi nhục chết ak. Mà giờ muốn làm gì cũng khồng được đành nhắm mắt cho đỡ ngượng dựa sát mặt vào ngực anh ta, che đi khuông mặt của mình. Được một lát thì mình ngủ lúc nào không hay nhưng hơi ấm ôm lấy mình vẫn luôn có cho đến khi mình có cảm giác được đặt xuống giường mình mới chợt tỉnh giấc . Thứ đầu tiên mình thấy là khuông mặt anh tú của anh ta, thấy mình mở mắt ta nhẹ nhàng xoa đầu mình nói
- ngủ đi. Tôi sẽ kêu người sắp xếp đồ đạc cho em
Nghe đến đó mình lại nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Khi mình thức dậy thì xung quanh tối thui chắc đã trễ rồi lấy điện thoại coi thì đã gần 8h tối. Mình nhanh chóng vào nhà vệ sinh tắm rửa đâu đó mặc chiếc quần bó và áo thun đi xuống dưới nhà. Vừa xuống đến nơi thi thấy bác quản gia đang dọn dẹp đống hồ sơ trên bàn thấy mình ông mỉm cười nói
- phu nhân đã thức dậy. Người đợi một chút tôi sẽ kêu ngừoi dọn thức ăn lên cho người
- dạ được. Nhưng anh ta đâu rồi bác?
-cậu chủ, ngài ấy ra ngoài làm việc rồi ạ. Tối nào ngài ấy cũng đi giải quyết công việc đến khuya mới về có khi không về nữa đến sáng hôm sau mới về nghỉ ngơi chút rồi lại đến công ty
- giải quyết công việc? Vào buổi tối như thế này ư? Đã vậy sáng hôm sau còn phải đi làm công ty chẳng lẽ không có điểm dừng?
-công việc khác nhau mà phu nhân. Thôi thức ăn đã dọn lên rồi người mau đi ăn cho nóng để tôi dọn nốt chỗ này
Nói xong ông lại trở lai với công việc của mình, mình thì đi ăn cơm tối chủ có một mình sao mà thấy cô đơn qua vậy. Nếu ở nhà thì luôn có ba mẹ ăn cùng. Không biết tại buồn quá hay sao mà mình ăn ít hẳn rồi uống ly sữa như đã hứa rồi đi lên phòng học bài vì mai còn có tiết kiểm tra....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.