Hôn Phu Của Tôi Nhận Định Sai Đối Tượng Rồi!
Chương 13: Lặng lẽ uống sữa bò, viên ngọc giống mắt mèo.
Học Tiếng Anh Mỗi Ngày
31/08/2021
Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc càng nhìn tách ca cao nóng hổi kia, càng thấy tách cà phê của mình không vừa mắt. Thừa dịp mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ bưng cà phê lên rót toàn bộ vào nửa ly sữa bò còn lại, hỗn hợp cà phê sữa đã bớt đi vị đắng và trở nên ngọt ngào hơn.
Cậu uống thử một ngụm, tuy vẫn chưa đủ ngọt nhưng vị sữa vẫn vừa đủ, Tần Tư Mộc hài lòng cười. Cuối cùng cũng cảm thấy tách cà phê của mình không tệ hơn tách ca cao kia bao nhiêu.
Mới vừa thoả mãn xong, vừa nhấc mắt lên, đã thấy Lý Sơ Hạ ngồi đối diện đang mỉm cười nhìn cậu.
Tần Tư Mộc nuốt nước miếng, không biết Lý Sơ Hạ có nhìn thấy cảnh mình đổ cà phê vào sữa hay không. Nếu anh đã nhìn thấy, vậy mình có cần giải thích không, thật sự cậu rất ghét cà phê, chỉ muốn bỏ sữa vào để cho dễ uống hơn thôi.
Giờ khắc này, Tần Tư Mộc cảm thấy cứ như sau lưng có gai.
Trong lúc Lý Sơ Hạ quay qua bàn bạc chuyện hợp tác với Tần Ngạo, Tần Tư Mộc vội uống hết cà phê sữa, cậu chủ động giúp Mộ An dọn dẹp, cứ như cậu đang chạy trốn vậy.
Năm Tần Tư Mộc học đại học, cậu chỉ mới mười lăm tuổi, người trong nhà đã quyết định đợi Tần Niệm An vào đại học mới tổ chức tiệc ăn mừng luôn một thể. Bởi vì đến lúc đó, hai anh em đã trưởng thành, cũng là thời điểm tốt để Tần gia giới thiệu với các đối tác làm ăn về hai đứa con của họ. Dù sao, bọn họ cũng không thể lỗ mãng giới thiệu con trai cả chỉ mới mười lăm tuổi cho các đối tác làm ăn được. Cho nên, buổi tiệc lần này không chỉ thuộc về Tần Niệm An, cũng là thuộc về Tần Tư Mộc. Chỉ có điều, người mới đậu đại học là Tần Niệm An, nên độ tồn tại của Tần Tư Mộc thấp đi rất nhiều.
Chẳng hạn như buổi tiệc này, người phụ trách là Mộc An đã sắp xếp dựa theo sở thích của Tần Niệm An. Không phải là ông bất công, mà là trong tiềm thức, ông cảm thấy Tần Tư Mộc sẽ không để ý đến buổi tiệc này.
Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến tính cách của hai anh em, thời gian sinh ra chênh lệch khoảng mười phút, nhưng chỉ có Tần Tư Mộc là cực kỳ hiểu chuyện. Còn Tần Niệm An, vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác, rất thích làm nũng với hai người cha của mình. Mà đối với trưởng bối, những đứa trẻ thích làm nũng, chưa trưởng thành là đối tượng cần được quan tâm nhiều hơn.
Tần Tư Mộc hiểu điều này, cậu không có nghĩ nhiều. Trong mắt cậu, em trai sinh sau mười phút cũng là em trai của mình, tất nhiên cần phải được che chở.
Cậu vội vàng phụ Mộ An thay đổi tổ ấm của mình thành một diện mạo khác, Tần Niệm An chỉ mới tỉnh ngủ được một chút, thấy vậy bất ngờ hô to lên. Tiếp theo, cậu nhảy lên người ba ba của mình, đem hết lời khen trên thế giới này ra ca ngợi ba ba của mình.
Bây giờ, Tần Niệm An mới tỉnh ngủ xuống lầu, Lý Sơ Hạ không biết từ đâu ra cầm trên tay một cái túi, như hiến vật quý mà đưa cho Tần Niệm An: "Bạn nhỏ, chúc mừng em đậu đại học!"
Tần Niệm An cũng không khách khí, cười hì hì nhận lấy, phát hiện bên trong là một cặp nút buộc tay áo màu đỏ, cậu thích vô cùng.
"Anh Bình An, anh thật là tinh mắt, cặp nút này rất hợp với phong cách của em!"
"Trông ngố giống cậu sao?" Một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, là Trương Ngải Táp và ba ba của cậu, Lộ Liễu đến. Tần Niệm An không thèm quay đầu lại, mở miệng mắng: "Trương Tiểu Thủy! Có gan nói lại lần nữa xem, xem tôi có đi méc anh của tôi không?!"
Tần Tư Mộc đang ở bên cạnh yên lặng uống trà: "..."
Không cần phải méc, cậu ngồi ở đây đã nghe thấy hết rồi, không chỉ một mình cậu, ba vị phụ huynh còn lại cũng đã nghe hết rồi.
"Hừ! Lớn rồi còn chơi méc anh trai!" Trương Ngải Táp hung dữ trừng Tần Niệm An, vẻ ngoài của anh vốn giống ba ba, cho dù trợn mắt lên cũng không có chút gì là hung dữ. Cho nên, Tần Niệm An cũng trừng lại với anh.
Hai người họ cãi nhau đã hơn chục năm rồi, từ khi biết nói chuyện là đã bắt đầu cãi. Các trưởng bối đã nhìn quen cảnh này nên cũng không trách, bọn họ chỉ ngồi lại với nhau nói chuyện phiếm, Trương Ngải Táp và Tần Niệm An vẫn cãi nhau tới mức mặt đỏ hết cả lên.
Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc thì chỉ ngồi yên lặng uống trà.
Sau thời gian khoảng một chén trà, Trương Ngải Táp và Tần Niệm An đột nhiên không nói gì nữa, mà đồng loạt cúi đầu. Tần Tư Mộc và Lý Sơ Hạ liếc mắt nhìn nhau, cùng lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy hai người đang oanh tạc trong hộp thư của nhóm.
Chắc là do mỏi miệng rồi, mà cả hai thì vẫn chưa chịu thua, nên mới chuyển qua làm một chuyện không giống ai, cãi nhau bằng emoji.
Tần Tư Mộc thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, cậu đang tự hỏi có nên tìm cớ đi ra ngoài hay không. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một vật, một cái hộp màu lam xuất hiện trước mặt cậu.
Mặc dù món quà này không có được bỏ vô túi, nhưng có kèm theo một tấm thiệp nhỏ.
"Mở ra đi." Lý Sơ Hạ cười nói.
Tần Tư Mộc cảm ơn anh, mở hộp ra, cậu nghĩ chắc là cặp nút mà hôm qua bọn họ mua. Nhưng không phải, mà là một viên ngọc màu xanh lam long lanh giống như mắt mèo vậy, Tần Tư Mộc kinh ngạc, cậu mở thiệp ra.
Trên đó viết: Đã thực hiện lời hứa mua viên ngọc giống mắt mèo cho em, nhớ cất kỹ nha.
Tần Tư Mộc càng nhìn tách ca cao nóng hổi kia, càng thấy tách cà phê của mình không vừa mắt. Thừa dịp mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ bưng cà phê lên rót toàn bộ vào nửa ly sữa bò còn lại, hỗn hợp cà phê sữa đã bớt đi vị đắng và trở nên ngọt ngào hơn.
Cậu uống thử một ngụm, tuy vẫn chưa đủ ngọt nhưng vị sữa vẫn vừa đủ, Tần Tư Mộc hài lòng cười. Cuối cùng cũng cảm thấy tách cà phê của mình không tệ hơn tách ca cao kia bao nhiêu.
Mới vừa thoả mãn xong, vừa nhấc mắt lên, đã thấy Lý Sơ Hạ ngồi đối diện đang mỉm cười nhìn cậu.
Tần Tư Mộc nuốt nước miếng, không biết Lý Sơ Hạ có nhìn thấy cảnh mình đổ cà phê vào sữa hay không. Nếu anh đã nhìn thấy, vậy mình có cần giải thích không, thật sự cậu rất ghét cà phê, chỉ muốn bỏ sữa vào để cho dễ uống hơn thôi.
Giờ khắc này, Tần Tư Mộc cảm thấy cứ như sau lưng có gai.
Trong lúc Lý Sơ Hạ quay qua bàn bạc chuyện hợp tác với Tần Ngạo, Tần Tư Mộc vội uống hết cà phê sữa, cậu chủ động giúp Mộ An dọn dẹp, cứ như cậu đang chạy trốn vậy.
Năm Tần Tư Mộc học đại học, cậu chỉ mới mười lăm tuổi, người trong nhà đã quyết định đợi Tần Niệm An vào đại học mới tổ chức tiệc ăn mừng luôn một thể. Bởi vì đến lúc đó, hai anh em đã trưởng thành, cũng là thời điểm tốt để Tần gia giới thiệu với các đối tác làm ăn về hai đứa con của họ. Dù sao, bọn họ cũng không thể lỗ mãng giới thiệu con trai cả chỉ mới mười lăm tuổi cho các đối tác làm ăn được. Cho nên, buổi tiệc lần này không chỉ thuộc về Tần Niệm An, cũng là thuộc về Tần Tư Mộc. Chỉ có điều, người mới đậu đại học là Tần Niệm An, nên độ tồn tại của Tần Tư Mộc thấp đi rất nhiều.
Chẳng hạn như buổi tiệc này, người phụ trách là Mộc An đã sắp xếp dựa theo sở thích của Tần Niệm An. Không phải là ông bất công, mà là trong tiềm thức, ông cảm thấy Tần Tư Mộc sẽ không để ý đến buổi tiệc này.
Thật ra chuyện này cũng có liên quan đến tính cách của hai anh em, thời gian sinh ra chênh lệch khoảng mười phút, nhưng chỉ có Tần Tư Mộc là cực kỳ hiểu chuyện. Còn Tần Niệm An, vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác, rất thích làm nũng với hai người cha của mình. Mà đối với trưởng bối, những đứa trẻ thích làm nũng, chưa trưởng thành là đối tượng cần được quan tâm nhiều hơn.
Tần Tư Mộc hiểu điều này, cậu không có nghĩ nhiều. Trong mắt cậu, em trai sinh sau mười phút cũng là em trai của mình, tất nhiên cần phải được che chở.
Cậu vội vàng phụ Mộ An thay đổi tổ ấm của mình thành một diện mạo khác, Tần Niệm An chỉ mới tỉnh ngủ được một chút, thấy vậy bất ngờ hô to lên. Tiếp theo, cậu nhảy lên người ba ba của mình, đem hết lời khen trên thế giới này ra ca ngợi ba ba của mình.
Bây giờ, Tần Niệm An mới tỉnh ngủ xuống lầu, Lý Sơ Hạ không biết từ đâu ra cầm trên tay một cái túi, như hiến vật quý mà đưa cho Tần Niệm An: "Bạn nhỏ, chúc mừng em đậu đại học!"
Tần Niệm An cũng không khách khí, cười hì hì nhận lấy, phát hiện bên trong là một cặp nút buộc tay áo màu đỏ, cậu thích vô cùng.
"Anh Bình An, anh thật là tinh mắt, cặp nút này rất hợp với phong cách của em!"
"Trông ngố giống cậu sao?" Một tiếng cười sang sảng đột nhiên vang lên ở ngoài cửa, là Trương Ngải Táp và ba ba của cậu, Lộ Liễu đến. Tần Niệm An không thèm quay đầu lại, mở miệng mắng: "Trương Tiểu Thủy! Có gan nói lại lần nữa xem, xem tôi có đi méc anh của tôi không?!"
Tần Tư Mộc đang ở bên cạnh yên lặng uống trà: "..."
Không cần phải méc, cậu ngồi ở đây đã nghe thấy hết rồi, không chỉ một mình cậu, ba vị phụ huynh còn lại cũng đã nghe hết rồi.
"Hừ! Lớn rồi còn chơi méc anh trai!" Trương Ngải Táp hung dữ trừng Tần Niệm An, vẻ ngoài của anh vốn giống ba ba, cho dù trợn mắt lên cũng không có chút gì là hung dữ. Cho nên, Tần Niệm An cũng trừng lại với anh.
Hai người họ cãi nhau đã hơn chục năm rồi, từ khi biết nói chuyện là đã bắt đầu cãi. Các trưởng bối đã nhìn quen cảnh này nên cũng không trách, bọn họ chỉ ngồi lại với nhau nói chuyện phiếm, Trương Ngải Táp và Tần Niệm An vẫn cãi nhau tới mức mặt đỏ hết cả lên.
Lý Sơ Hạ và Tần Tư Mộc thì chỉ ngồi yên lặng uống trà.
Sau thời gian khoảng một chén trà, Trương Ngải Táp và Tần Niệm An đột nhiên không nói gì nữa, mà đồng loạt cúi đầu. Tần Tư Mộc và Lý Sơ Hạ liếc mắt nhìn nhau, cùng lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy hai người đang oanh tạc trong hộp thư của nhóm.
Chắc là do mỏi miệng rồi, mà cả hai thì vẫn chưa chịu thua, nên mới chuyển qua làm một chuyện không giống ai, cãi nhau bằng emoji.
Tần Tư Mộc thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, cậu đang tự hỏi có nên tìm cớ đi ra ngoài hay không. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một vật, một cái hộp màu lam xuất hiện trước mặt cậu.
Mặc dù món quà này không có được bỏ vô túi, nhưng có kèm theo một tấm thiệp nhỏ.
"Mở ra đi." Lý Sơ Hạ cười nói.
Tần Tư Mộc cảm ơn anh, mở hộp ra, cậu nghĩ chắc là cặp nút mà hôm qua bọn họ mua. Nhưng không phải, mà là một viên ngọc màu xanh lam long lanh giống như mắt mèo vậy, Tần Tư Mộc kinh ngạc, cậu mở thiệp ra.
Trên đó viết: Đã thực hiện lời hứa mua viên ngọc giống mắt mèo cho em, nhớ cất kỹ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.