Chương 6: Bí mật sợi dây chuyền
N Nghịch Ngợm
31/12/2013
Hôm nay là
ngày thứ 6 kể từ hôm nó bị tai nạn, vẫn chư có dấu hiệu nó sẽ tỉnh lại.Từ hôm hắn
quyết định sẽ cưới và chăm sóc cho nó dù nó có tỉnh lại hay không thì hắn cũng
tránh gặp mặt Gia Nghi. Hắn không muốn làm Gia Nghi tổn thương, nhưng chuyện gì
đến rồi cũng phải đến. Hắn vừa mở cửa định bước vào thì đã thấy Gia Nghi ở
trong từ lúc nào. Trên tay nhỏ Nghi là sợi dây chuyền, hai mắt nhỏ đã ngấn lệ.
Thấy hắn nhỏ liền chạy lại và ôm chầm lấy hắn.
- Anh, em nhớ anh nhiều lắm
-...
Hắn lặng im không nói gì cả. Đây là lần đầu tiên nhỏ Nghi ôm hắn, kể cả hôn hắn và nhỏ Nghi vẫn chưa có chỉ dừng lại ở nắm tay vì khi nào cũng có nó đi theo nhỏ Nghi. Hắn đã cố tình tránh mặt Nghi nhưng giờ thì nhỏ Nghi đang ở ngay trước mặt hắn. Thật sự là giờ hắn không biết phải làm sao để nói chuyện đó ra mà không làm nhỏ Nghi đau khổ. Thấy hắn im lặng không nói Nghi liền lên tiếng:
- Em nói em nhớ anh mà sao anh không có phản ứng gì là sao? Đây là lần đầu tiên em thấy nhớ anh kinh khủng và cũng là lần đầu tiên em ôm người em yêu. Vậy mà anh không phản ứng gì là sao?
- À, tại anh hơi ngạc nhiên đó mà... anh...
- Anh muốn nói gì? Hình như dạo này anh tránh mặt em thì phải?
- Anh... anh...Có chuyện này muốn nói, mình ra ngoài nói chuyện được không?_ Cuối cùng thì hắn cũng quyết định nói cho nhỏ Nghi về quyết định của hắn. Nói rồi nhỏ Nghi theo hắn ra ngoài hành lang.
- Có chuyện gì muốn nói với em hả?
- Mình... Chia tay đi! Anh sẽ lấy vũ Dương và chăm sóc cho cô ấy dù cô ấy có tỉnh lại hay không.
- Chia... chia tay??? Sao anh lại muốn như vậy? em... đã làm gì sai... anh hãy nói đi?_ Nhỏ Nghi như muốn òa khóc khi chính miệng hắn nói chia tay.
- Anh... xin lỗi! Nhưng mình hãy chia tay đi, lỗi không phải tại em. Anh... Không còn yêu em nữa!
- Anh nói dối, rõ ràng anh còn yêu em mà. Tại sao anh lấy Vũ Dương mà không lấy em? Người anh yêu là em mà!
- Anh đã yêu người con gái khác rồi. Mong em sớm tìm được người tốt hơn anh_ nói rồi hắn quay lưng bỏ đi nhưng nhỏ Nghi chạy theo chặn hắn lại.
- Anh đứng lại. Em không tin.Nói rõ ràng mọi chuyện đi_ Vừa nói mà hai hàng nước mắt đã chảy ướt đẫm khuôn mặt thanh tú của Nghi.
- Được rồi! Anh sẽ nói. Người anh yêu là... Dương, giờ anh đi đươc rồi phải không?
Nhỏ Nghi như nghe sét đánh ngang tai, tại sao hắn lại có thể như vậy chứ. Chẳng lẽ tình cảm trước tới giờ chỉ là giả dối, hắn đùa giỡn tình cảm của nhỏ? Tại sao hắn lại yêu nó mà không yêu nhỏ? Đầu óc Nghi như quay mòng mòng với một đống câu hỏi. Hắn vừa bước được ba bước thì khựng lai vì câu hỏi của Nghi.
- Vậy từ trước tới giờ tình cảm anh dành cho em là thật hay chỉ là đùa giỡn? Anh yêu Dương từ khi nào?
- Là thật, nhưng giờ tình cảm đó đã hết rồi. Anh cũng không biết anh đã yêu cô ấy từ khi nào nữa, giờ anh chỉ biết chắc rằng anh đang rất yêu cô ấy!_ Hắn cũng không ngờ mình có thể nói như vậy, hắn chỉ định nói xong câu chia tay rồi quay mặt đi vì không muốn thấy Gia Nghi khóc.
Sau câu nói đó của hắn thì không thấy Nghi đâu nữa. Hắn cảm thấy lòng bồn chồn khó tả, hình như sắp có chuyện không lành xảy ra. Hắn liền chạy đi tìm nhỏ Nghi, có một suy nghĩ luôn hối thúc hắn chạy đến phòng nó đang nằm. Vừa lúc đó hắn đã nghe thấy những lời nhỏ Nghi nói.
- Vũ Dương... tại mày... tại mày mà Triệu Bảo đã nói chia tay với tao. Mày cố ý tặng tao sợi dây chuyền này để chia rẽ tao và anh ấy phải không? Đừng tưởng tao không biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì. Tao sẽ không để mất Triệu Bảo đâu...
Hắn đứng ở ngoài đã nghe thấy những lời Nghi nói.
1 năm trước...
- Tặng sinh nhật mày nè!_ Nó vừa nói vừa rút ra một hộp quà nhỏ
- Tao mở ra nha!_ Nói rồi nhỏ Nghi mở hộp quà ra
- Đẹp quá!_ Tong hộp quà là một sợi dây chuyền cặp. Mặt của sợi dây chuyền là hình hoa tuyết đươc chạm khắc rất tinh xảo.
- Mày biết ý nghĩa của sợi dây chuyền này không? Nếu như hai người là định mệnh của nhau thì khi đeo sợi dây này sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi, còn nếu không phải thì hai người đó sẽ sớm chia tay. Tao hy vọng mày và Triệu Bảo sẽ mãi được hạnh phúc bên nhau vì tao tin mày và anh ấy là một cặp. Hihi
- Cảm ơn món quà của mày nha_ Nói rồi nhỏ Nghi ôm nó 1 cái...
Hắn nhớ lại khi nhỏ Nghi đưa sợi dây chuyền mặt hoa tuyết cho hắn nhỏ có nói lại ý nghĩa mà nó đã nói cho Nghi nghe. Hắn cũng không tin là sợi dây chuyền lại có sức mạnh đó. Chẳng lẽ Nghi yêu hắn đến nỗi mù quáng và luôn nghi ngờ tất cả những người xung quanh như vậy? kể cả Vũ Dương? Đang suy nghĩ miên man thì...
Píp... píp... píp...p...p...
Những tiếng píp kéo dài làm hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ trong đầu. Hắn vội vàng chạy vào phòng thì đã thấy ống thở của nó đã bị rút ra. Hắn bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa. Nghi đã rút ông thở của nó. Nhanh như cắt hắn chạy lại bấm vào nút đỏ khẩn cấp. Hăn lôi nhỏ Nghi ra ngoài hành lang, dí sát người nhỏ vào tường gắn giọng và nói:
- Em làm trò gì thế hả? Tại sao em lại làm vậy với Dương? Vì em mà cô ấy như thế sao em có thể lấy oán báo ân vậy?
- Vì anh... vì anh yêu nó. Em không cần nó cứu em, là tại nó. Lấy oán báo ân à? nó cướp anh từ tay em thì đó là sự trừng phạt đó...
Trong lúc đó tại phòng nó, màn hình hiện một đường thẳng chạy dài. Một đoàn người với vẻ mặt gấp gáp chạy xồng xộc vào phòng nó. Sau khi nói chuyện và đưa Gia Nghi về nhà, hắn vội trở lại bệnh viện. Vừa tới nơi thì hắn thấy một vị bác sĩ bước từ phòng nó nằm ra.
- Bác sĩ, có cứu được cô ấy không? cô ấy có sao không?_ Hắn chỉ nhận được cái lắc đầu của bác sĩ. Hắn như người mất hồn khi nhìn thấy nó.
- Chúng tôi đã cố hết sức nhưng có lẽ cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa...
- Anh, em nhớ anh nhiều lắm
-...
Hắn lặng im không nói gì cả. Đây là lần đầu tiên nhỏ Nghi ôm hắn, kể cả hôn hắn và nhỏ Nghi vẫn chưa có chỉ dừng lại ở nắm tay vì khi nào cũng có nó đi theo nhỏ Nghi. Hắn đã cố tình tránh mặt Nghi nhưng giờ thì nhỏ Nghi đang ở ngay trước mặt hắn. Thật sự là giờ hắn không biết phải làm sao để nói chuyện đó ra mà không làm nhỏ Nghi đau khổ. Thấy hắn im lặng không nói Nghi liền lên tiếng:
- Em nói em nhớ anh mà sao anh không có phản ứng gì là sao? Đây là lần đầu tiên em thấy nhớ anh kinh khủng và cũng là lần đầu tiên em ôm người em yêu. Vậy mà anh không phản ứng gì là sao?
- À, tại anh hơi ngạc nhiên đó mà... anh...
- Anh muốn nói gì? Hình như dạo này anh tránh mặt em thì phải?
- Anh... anh...Có chuyện này muốn nói, mình ra ngoài nói chuyện được không?_ Cuối cùng thì hắn cũng quyết định nói cho nhỏ Nghi về quyết định của hắn. Nói rồi nhỏ Nghi theo hắn ra ngoài hành lang.
- Có chuyện gì muốn nói với em hả?
- Mình... Chia tay đi! Anh sẽ lấy vũ Dương và chăm sóc cho cô ấy dù cô ấy có tỉnh lại hay không.
- Chia... chia tay??? Sao anh lại muốn như vậy? em... đã làm gì sai... anh hãy nói đi?_ Nhỏ Nghi như muốn òa khóc khi chính miệng hắn nói chia tay.
- Anh... xin lỗi! Nhưng mình hãy chia tay đi, lỗi không phải tại em. Anh... Không còn yêu em nữa!
- Anh nói dối, rõ ràng anh còn yêu em mà. Tại sao anh lấy Vũ Dương mà không lấy em? Người anh yêu là em mà!
- Anh đã yêu người con gái khác rồi. Mong em sớm tìm được người tốt hơn anh_ nói rồi hắn quay lưng bỏ đi nhưng nhỏ Nghi chạy theo chặn hắn lại.
- Anh đứng lại. Em không tin.Nói rõ ràng mọi chuyện đi_ Vừa nói mà hai hàng nước mắt đã chảy ướt đẫm khuôn mặt thanh tú của Nghi.
- Được rồi! Anh sẽ nói. Người anh yêu là... Dương, giờ anh đi đươc rồi phải không?
Nhỏ Nghi như nghe sét đánh ngang tai, tại sao hắn lại có thể như vậy chứ. Chẳng lẽ tình cảm trước tới giờ chỉ là giả dối, hắn đùa giỡn tình cảm của nhỏ? Tại sao hắn lại yêu nó mà không yêu nhỏ? Đầu óc Nghi như quay mòng mòng với một đống câu hỏi. Hắn vừa bước được ba bước thì khựng lai vì câu hỏi của Nghi.
- Vậy từ trước tới giờ tình cảm anh dành cho em là thật hay chỉ là đùa giỡn? Anh yêu Dương từ khi nào?
- Là thật, nhưng giờ tình cảm đó đã hết rồi. Anh cũng không biết anh đã yêu cô ấy từ khi nào nữa, giờ anh chỉ biết chắc rằng anh đang rất yêu cô ấy!_ Hắn cũng không ngờ mình có thể nói như vậy, hắn chỉ định nói xong câu chia tay rồi quay mặt đi vì không muốn thấy Gia Nghi khóc.
Sau câu nói đó của hắn thì không thấy Nghi đâu nữa. Hắn cảm thấy lòng bồn chồn khó tả, hình như sắp có chuyện không lành xảy ra. Hắn liền chạy đi tìm nhỏ Nghi, có một suy nghĩ luôn hối thúc hắn chạy đến phòng nó đang nằm. Vừa lúc đó hắn đã nghe thấy những lời nhỏ Nghi nói.
- Vũ Dương... tại mày... tại mày mà Triệu Bảo đã nói chia tay với tao. Mày cố ý tặng tao sợi dây chuyền này để chia rẽ tao và anh ấy phải không? Đừng tưởng tao không biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì. Tao sẽ không để mất Triệu Bảo đâu...
Hắn đứng ở ngoài đã nghe thấy những lời Nghi nói.
1 năm trước...
- Tặng sinh nhật mày nè!_ Nó vừa nói vừa rút ra một hộp quà nhỏ
- Tao mở ra nha!_ Nói rồi nhỏ Nghi mở hộp quà ra
- Đẹp quá!_ Tong hộp quà là một sợi dây chuyền cặp. Mặt của sợi dây chuyền là hình hoa tuyết đươc chạm khắc rất tinh xảo.
- Mày biết ý nghĩa của sợi dây chuyền này không? Nếu như hai người là định mệnh của nhau thì khi đeo sợi dây này sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi, còn nếu không phải thì hai người đó sẽ sớm chia tay. Tao hy vọng mày và Triệu Bảo sẽ mãi được hạnh phúc bên nhau vì tao tin mày và anh ấy là một cặp. Hihi
- Cảm ơn món quà của mày nha_ Nói rồi nhỏ Nghi ôm nó 1 cái...
Hắn nhớ lại khi nhỏ Nghi đưa sợi dây chuyền mặt hoa tuyết cho hắn nhỏ có nói lại ý nghĩa mà nó đã nói cho Nghi nghe. Hắn cũng không tin là sợi dây chuyền lại có sức mạnh đó. Chẳng lẽ Nghi yêu hắn đến nỗi mù quáng và luôn nghi ngờ tất cả những người xung quanh như vậy? kể cả Vũ Dương? Đang suy nghĩ miên man thì...
Píp... píp... píp...p...p...
Những tiếng píp kéo dài làm hắn giật mình thoát khỏi suy nghĩ trong đầu. Hắn vội vàng chạy vào phòng thì đã thấy ống thở của nó đã bị rút ra. Hắn bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa. Nghi đã rút ông thở của nó. Nhanh như cắt hắn chạy lại bấm vào nút đỏ khẩn cấp. Hăn lôi nhỏ Nghi ra ngoài hành lang, dí sát người nhỏ vào tường gắn giọng và nói:
- Em làm trò gì thế hả? Tại sao em lại làm vậy với Dương? Vì em mà cô ấy như thế sao em có thể lấy oán báo ân vậy?
- Vì anh... vì anh yêu nó. Em không cần nó cứu em, là tại nó. Lấy oán báo ân à? nó cướp anh từ tay em thì đó là sự trừng phạt đó...
Trong lúc đó tại phòng nó, màn hình hiện một đường thẳng chạy dài. Một đoàn người với vẻ mặt gấp gáp chạy xồng xộc vào phòng nó. Sau khi nói chuyện và đưa Gia Nghi về nhà, hắn vội trở lại bệnh viện. Vừa tới nơi thì hắn thấy một vị bác sĩ bước từ phòng nó nằm ra.
- Bác sĩ, có cứu được cô ấy không? cô ấy có sao không?_ Hắn chỉ nhận được cái lắc đầu của bác sĩ. Hắn như người mất hồn khi nhìn thấy nó.
- Chúng tôi đã cố hết sức nhưng có lẽ cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.