Chương 10: Ghen???
N Nghịch Ngợm
31/12/2013
Sau cuộc
điện thoại hắn đi xuống phòng khách ngồi chờ nó. Hắn cảm thấy sốt
ruột khi phải ngồi chờ như thế này. Giờ đầu hắn tràn ngập suy nghĩ
mà toàn là liên quan tới nó. Cứ nghĩ tới nó đi cùng một thằng nào
đó là hắn cảm thấy rất khó chịu. Nó mà về thì thế nào hắn cũng
cho nó biết tay. Đang suy nghĩ thì chuông cửa vang lên phá tan suy nghĩ
của hắn, hắn liền bước ra mở cửa.
“Nhà của cô ta đây sao? Nó thật to và tráng lệ, nhìn sơ qua thì chắc nhà cô ta cũng có địa vị”. Cánh cổng vừa mở ra, một người con trai với vẻ bề ngoài lạnh lùng mang một nét đượm buồn bước ra. Tự nhiên Duy cảm thấy chột dạ, cảm thấy mình thua thiệt hơn người con trai kia. “Liệu đây có phải là anh trai nó không nhỉ?”. Vừa mở cửa ra thì thấy Duy bế nó làm hắn như muốn bốc hỏa. Tại sao nó có thể ngủ ngon lành trong vòng tay của gã con trai kia làm hắn cảm thấy rất khó chịu nhưng hắn vẫn giữ thấy độ bình thản như không có chuyện gì.
- Chào anh! Đây có phải là nhà của Vũ Dương không?
- Phải, cô ấy bị làm sao vậy?
- À, lỗi tại tôi nên cô ấy như vậy. Anh mau đưa cô ấy về phòng nghỉ đi!_ Sau câu nói của Duy hắn bế nó và cảm ơn rồi đi vào.
Thấy nó ngủ ngon lành hắn cũng không nỡ đánh thức nó vì nhìn mặt nó có vẻ rất mệt mỏi. Hắn gần như quên luôn sự khó chịu lúc nãy. Hắn bế nó lên phòng và nhẹ nhàng đặt nó xuống giường rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cả đêm hắn cứ trằn trọc không ngủ được vì mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh Duy bế nó thì hắn như muốn sôi sục lên.
Sáng hôm sau nó thức dậy nhưng vẫn cảm thấy hơi mệt. Nó nhớ là tối qua Duy đưa nó về nhưng không biết ai đưa nó lên phòng, suy nghĩ một hồi nó vẫn không nghĩ ra ai đưa nó vào phòng. Làm vệ sinh cá nhân xong nó bước xuống phòng khách thì thấy hắn đang đọc báo. Nó ngồi đối diện hắn nhưng hắn không thèm để ý hay có phản ứng gì cả, y như nó không tồn tại. Nó cố nhìn biểu hiện nét mặt hắn đằng sau tờ báo nhưng hắn chẳng có biểu hiện gì cả. Thấy hắn không có vẻ gì là giận dữ nên nó cứ tưởng hắn không biết hôm qua nó nói dối, nhưng nó vẫn thắc mắc là ai đưa nó về phòng. Thấy sắc mặt hắn có vẻ bình thường nên nó cũng chẳng buồn hỏi hay suy nghĩ thêm. Nó quyết định quay về phòng thay đồ để đi shopping vì hôm nay là chủ nhật. Sau khi nó bỏ lên phòng hắn nhíu mày một cái rồi đặt tờ báo xuống, rõ ràng hắn biết là nó có hóng hớt xem thái độ của hắn thế nào nhưng hắn làm ngơ như không biết. Tưởng nó nhớ hôm qua nó đã làm gì nhưng đằng này nó vô tư vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra làm hắn hết kìm nén nổi cơn tức. Tự nhiên hắn cảm thấy rất giận trước hành động của nó, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại như thế.
Nó thay đồ xong hí hửng bước xuống phòng khách nhưng chưa kịp đi ra khỏi cửa thì hắn chặn nó lại. Nó ngước lên nhìn vào mặt hắn thì thấy một màu đen u ám như đêm 30 khiến nó hơi sợ hãi. Giọng nói như gằn của hắn làm tim nó nhảy múa loạn xạ.
- Vũ D… ư… ơ… n… g…. Cô định đi đâu?
- Tôi đi shopping!_ Nó trả lời mà trong lòng đầy run sợ, chẳng lẽ tối qua nó đã làm gì sai với hắn??? Hay là hắn phát hiện ra nó nói dối? Bất giác nó lùi lại một bước, thấy nó lùi lại thì hắn lại tiến thêm một bước. Nó lùi 3 bước thì hắn tiến thêm 3 bước khiến nó càng hoang mang hơn, nó lấy tay đẩy hắn ra xa.
- Anh làm cái trò gì thế?
- Tôi mới là người nên hỏi câu đó mới đúng. Tôi đã làm gì cô đâu mà cô cứ lùi lại thế?
- Tại anh cứ tiến lại chứ bộ!
- Thì tại cô lùi nên tôi phải tiến tới_ Hắn có ý muốn giỡn cợt nó nhưng sắc mặt không hề thay đổi.
- Thế anh hỏi tôi đi đâu là có chuyện gì?
- Tối qua tại sao cô lại nói dối?
- Tôi… nói dối…?_ Nó giật mình khi hắn hỏi như thế nhưng vẫn cố chối.
- Hôm qua cả ngày cô không về nhà, tôi gọi thì không bắt máy. Cô có biết là cô làm cho nhiều người lo lắng lắm không? Đã vậy lại còn nói là đi chơi với mấy đứa con gái cùng lớp. Rốt cuộc thì cô đi với 1 thằng con trai, cô giải thích thế nào đây?
- Tôi… tôi… tôi đi chơi với ai là quyền của tôi, anh có quyền gì mà tra hỏi tôi. Ừ thì tôi xin lỗi chuyện hôm qua đi chơi mà không nói với anh trước. Vậy đã được chưa?
- Chưa, cô nên biết mình là ai, nên và không nên làm gì chứ?
- Tôi biết! Tôi là Vũ Dương, người thừa kế công ty Vũ Thị. Có thế thôi
- Hình như cô quên mất một điều thì phải… Cô làm tôi nổi cáu rồi đấy_ Nói tới đây hắn càng thêm tức giận khi nghe thấy những lời nó vừa phát ra.
- Quên gì?_ Nó nói mà hai mắt nó mở ra tròn xoe ngơ ngác như không biết gì hết.
- Cô… là vợ chưa cưới của tôi, đáng lẽ cô phải biết điều đó mà tránh xa những gã con trai khác chứ?
- Chắc gì tôi đã là vợ chưa cưới của anh? Chuyện đó sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu. Tôi sẽ nói rõ tất cả với ba anh và ba mẹ tôi, giờ là thế kỷ hai mấy rồi đâu phải cha mẹ đặt đâu là con ngồi đó chứ. Và một điều nữa là anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh. Anh cũng không muốn lấy một người mà mình không yêu phải không? Tôi sẽ vun đắp cho anh và Nghi.
- Lại Gia Nghi. Cô không nên lo cho cô ta nữa, cô nên nghĩ cho bản thân mình đi. Cô không nghĩ cho cô nhưng cô cũng phải nghĩ tới ba mệ cô chứ, cô làm vậy thì còn gì là sĩ diện hai gia đình nữa.
- Vậy anh cũng chỉ vì sĩ diện mới lấy tôi à?
- Không! Bây giờ tôi không cho cô đi đâu hết_ Nói rồi hắn nắm lấy cổ tay rồi lôi nó lên phòng.
- Anh buông tôi ra…_ Hắn kéo tay nó vào phòng nó rồi đẩy nó xuống giường và đóng sập cửa lại. Nó thì hoảng sợ không biết hắn định làm gì nó nữa.
- Cô có muốn biết tại sao tôi cản không cho cô gặp Gia Nghi và không muốn cô nhắc tới cô ta không?
- Làm sao tôi biết được anh và nó có chuyện gì chứ, tôi hỏi mà anh có nói đâu.
- Được. Tôi sẽ nói cho cô biết cô ta đã làm gì với cô…
-…
Sau khi hắn nói hết mọi chuyện trong thời gian nó hôn mê thì hắn bỏ ra ngoài. Nghe xong những gì hắn nói nó thật không tin là Gia Nghi là người như thế. Nó quyết định gọi cho Gia Nghi để xác minh sự thật, nào ngờ những điều hắn nói là đúng. Gia Nghi nói chuyện với nó một cách lạnh lùng và cay nghiệt. Nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt nó, chẳng lẽ nó đặt lòng tin nhầm người? Nghi và nó thân nhau từ hồi học cấp 2, chẳng lẽ bao lâu như vậy mà Nghi không hiểu nó. Hắn cũng có một phần lỗi là lấy nó ra làm bia đỡ đạn trốn tránh Gia Nghi, từ muốn bù đắp lỗi sai thành ra lại hại nó. Càng nghĩ nó càng giận và căm ghét bản thân mình và căm ghét cả hắn. Tình yêu đã biến Gia Nghi từ một cô gái hiền lành thành một con người tàn nhẫn, mù quáng không phân biệt trắng đen. Giá như không có chuyện nó và hắn kết hôn thì đâu ra nông nỗi này. Nó biết giờ có nói hay làm gì thì cũng không cứu vớt được gì. Hiện giờ nó cảm tưởng như nó đã đi vào đường cụt và bế tắc không có lối ra. Thì ra hắn cũng như nó mà thôi, bế tắc nên đành buông xuôi. Với nó bây giờ thì tình yêu và tình bạn đều là con số 0.
Nó và hắn cùng ăn cơm nhưng không ai nói với nhau câu nào cả. Hôm nay ba hắn không có ở nhà vì ông ta bận công tác ở Mỹ từ tối hôm qua. Ăn xong là nó lên phòng liền, nó không dám và cũng không muốn đối mặt với hắn. Nằm dài trên giường nhưng đầu nó không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nó đang cố suy nghĩ để tìm ra cách giải quyết mọi chuyện ổn thỏa nhất. Chuyện của Gia nghi và hắn thì gương bể khó mà lành, trừ phi nó và hắn hủy hôn ước. Nhưng chuyện đó lại liên quan đến danh dự hai gia đình, liệu hủy hôn có gây ra sứt mẻ gì thì ba mẹ nó là người gánh chịu. Đường nào cũng là ngõ cụt, nên chọn gia đình hay bạn bè đây???
Suy nghĩ tới khuya mà vẫn chưa có cách giải quyết khiến nó càng sầu não, nhìn ra cửa sổ một màu đen lạnh lẽo khiến nó càng buồn hơn. Nằm mãi mà không ngủ được nó đành đi xuống bếp tìm rượu giải sầu. Vừa xuống bếp nó đã thấy hắn cùng ngồi ở đấy, bên cạnh là 2 chai rượu đã cạn và hắn đang uống tiếp chai thứ 3. Nó bước tới thì thấy hắn vẫn chưa say, mặt hắn lạnh lùng không chút biểu cảm nào cả.
- Khuya rồi sao anh còn ngồi đây uống rượu?
- Buồn, không ngủ được… còn cô thì sao?
- Cũng như anh thôi, không ngờ lại đồng chí hướng vậy… hajz!
- Ý cô cũng là không ngủ được và xuống đây mượn rượu giải sầu?_ Nói rồi hắn cười khẩy.
- Ừm, uống một mình thì càng buồn thêm. Tiện thể anh cũng ngồi sẵn ở đây thì cùng uống cho vui vậy_ Nói rồi nó vơ lấy chai rượu hắn đang uống dở rồi rót vào ly. Cả 2 ngồi uống hết hai chai mà chẳng nói lời nào, nhưng lúc này cũng là lúc nó và hắn ngà ngà say.
- Tôi thật sự xin lỗi cô…, mọi chuyện đều do tôi mà ra…
- Anh cũng biết… là mình sai sao?... Mà cũng chẳng trách anh được, …mọi chuyện cũng đều có nguyên do của nó. Mà chuyện đã xảy ra rồi… thì giờ phải tìm cách giải quyết chứ…
- Nếu có thì tôi và cô giờ đâu …có như thế này…
- Tôi muốn biết… anh có yêu Nghi thật lòng không?... Tại sao anh không thể bỏ qua chuyện đó…. mà làm lành với Nghi đi?
- Cô có biết tại sao tôi yêu Nghi không?... Tôi yêu cố ấy vì sự trong sáng, thánh thiện của cô ấy…. Nhưng sự trong sáng đó giờ đã bị vấy bẩn… bởi ghen tuông mù quáng rồi…
- Ờ, tại sao anh lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn để trốn tránh Nghi?
- Tôi có hơi ân hận vì lỡ trách lầm cô, đúng là tôi có hèn nhát khi lấy cô ra làm bia đỡ đạn. Và một điều nữa là tôi không hề ghét cô,…
-…
“Nhà của cô ta đây sao? Nó thật to và tráng lệ, nhìn sơ qua thì chắc nhà cô ta cũng có địa vị”. Cánh cổng vừa mở ra, một người con trai với vẻ bề ngoài lạnh lùng mang một nét đượm buồn bước ra. Tự nhiên Duy cảm thấy chột dạ, cảm thấy mình thua thiệt hơn người con trai kia. “Liệu đây có phải là anh trai nó không nhỉ?”. Vừa mở cửa ra thì thấy Duy bế nó làm hắn như muốn bốc hỏa. Tại sao nó có thể ngủ ngon lành trong vòng tay của gã con trai kia làm hắn cảm thấy rất khó chịu nhưng hắn vẫn giữ thấy độ bình thản như không có chuyện gì.
- Chào anh! Đây có phải là nhà của Vũ Dương không?
- Phải, cô ấy bị làm sao vậy?
- À, lỗi tại tôi nên cô ấy như vậy. Anh mau đưa cô ấy về phòng nghỉ đi!_ Sau câu nói của Duy hắn bế nó và cảm ơn rồi đi vào.
Thấy nó ngủ ngon lành hắn cũng không nỡ đánh thức nó vì nhìn mặt nó có vẻ rất mệt mỏi. Hắn gần như quên luôn sự khó chịu lúc nãy. Hắn bế nó lên phòng và nhẹ nhàng đặt nó xuống giường rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cả đêm hắn cứ trằn trọc không ngủ được vì mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh Duy bế nó thì hắn như muốn sôi sục lên.
Sáng hôm sau nó thức dậy nhưng vẫn cảm thấy hơi mệt. Nó nhớ là tối qua Duy đưa nó về nhưng không biết ai đưa nó lên phòng, suy nghĩ một hồi nó vẫn không nghĩ ra ai đưa nó vào phòng. Làm vệ sinh cá nhân xong nó bước xuống phòng khách thì thấy hắn đang đọc báo. Nó ngồi đối diện hắn nhưng hắn không thèm để ý hay có phản ứng gì cả, y như nó không tồn tại. Nó cố nhìn biểu hiện nét mặt hắn đằng sau tờ báo nhưng hắn chẳng có biểu hiện gì cả. Thấy hắn không có vẻ gì là giận dữ nên nó cứ tưởng hắn không biết hôm qua nó nói dối, nhưng nó vẫn thắc mắc là ai đưa nó về phòng. Thấy sắc mặt hắn có vẻ bình thường nên nó cũng chẳng buồn hỏi hay suy nghĩ thêm. Nó quyết định quay về phòng thay đồ để đi shopping vì hôm nay là chủ nhật. Sau khi nó bỏ lên phòng hắn nhíu mày một cái rồi đặt tờ báo xuống, rõ ràng hắn biết là nó có hóng hớt xem thái độ của hắn thế nào nhưng hắn làm ngơ như không biết. Tưởng nó nhớ hôm qua nó đã làm gì nhưng đằng này nó vô tư vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra làm hắn hết kìm nén nổi cơn tức. Tự nhiên hắn cảm thấy rất giận trước hành động của nó, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại như thế.
Nó thay đồ xong hí hửng bước xuống phòng khách nhưng chưa kịp đi ra khỏi cửa thì hắn chặn nó lại. Nó ngước lên nhìn vào mặt hắn thì thấy một màu đen u ám như đêm 30 khiến nó hơi sợ hãi. Giọng nói như gằn của hắn làm tim nó nhảy múa loạn xạ.
- Vũ D… ư… ơ… n… g…. Cô định đi đâu?
- Tôi đi shopping!_ Nó trả lời mà trong lòng đầy run sợ, chẳng lẽ tối qua nó đã làm gì sai với hắn??? Hay là hắn phát hiện ra nó nói dối? Bất giác nó lùi lại một bước, thấy nó lùi lại thì hắn lại tiến thêm một bước. Nó lùi 3 bước thì hắn tiến thêm 3 bước khiến nó càng hoang mang hơn, nó lấy tay đẩy hắn ra xa.
- Anh làm cái trò gì thế?
- Tôi mới là người nên hỏi câu đó mới đúng. Tôi đã làm gì cô đâu mà cô cứ lùi lại thế?
- Tại anh cứ tiến lại chứ bộ!
- Thì tại cô lùi nên tôi phải tiến tới_ Hắn có ý muốn giỡn cợt nó nhưng sắc mặt không hề thay đổi.
- Thế anh hỏi tôi đi đâu là có chuyện gì?
- Tối qua tại sao cô lại nói dối?
- Tôi… nói dối…?_ Nó giật mình khi hắn hỏi như thế nhưng vẫn cố chối.
- Hôm qua cả ngày cô không về nhà, tôi gọi thì không bắt máy. Cô có biết là cô làm cho nhiều người lo lắng lắm không? Đã vậy lại còn nói là đi chơi với mấy đứa con gái cùng lớp. Rốt cuộc thì cô đi với 1 thằng con trai, cô giải thích thế nào đây?
- Tôi… tôi… tôi đi chơi với ai là quyền của tôi, anh có quyền gì mà tra hỏi tôi. Ừ thì tôi xin lỗi chuyện hôm qua đi chơi mà không nói với anh trước. Vậy đã được chưa?
- Chưa, cô nên biết mình là ai, nên và không nên làm gì chứ?
- Tôi biết! Tôi là Vũ Dương, người thừa kế công ty Vũ Thị. Có thế thôi
- Hình như cô quên mất một điều thì phải… Cô làm tôi nổi cáu rồi đấy_ Nói tới đây hắn càng thêm tức giận khi nghe thấy những lời nó vừa phát ra.
- Quên gì?_ Nó nói mà hai mắt nó mở ra tròn xoe ngơ ngác như không biết gì hết.
- Cô… là vợ chưa cưới của tôi, đáng lẽ cô phải biết điều đó mà tránh xa những gã con trai khác chứ?
- Chắc gì tôi đã là vợ chưa cưới của anh? Chuyện đó sẽ không bao giờ thành hiện thực đâu. Tôi sẽ nói rõ tất cả với ba anh và ba mẹ tôi, giờ là thế kỷ hai mấy rồi đâu phải cha mẹ đặt đâu là con ngồi đó chứ. Và một điều nữa là anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh. Anh cũng không muốn lấy một người mà mình không yêu phải không? Tôi sẽ vun đắp cho anh và Nghi.
- Lại Gia Nghi. Cô không nên lo cho cô ta nữa, cô nên nghĩ cho bản thân mình đi. Cô không nghĩ cho cô nhưng cô cũng phải nghĩ tới ba mệ cô chứ, cô làm vậy thì còn gì là sĩ diện hai gia đình nữa.
- Vậy anh cũng chỉ vì sĩ diện mới lấy tôi à?
- Không! Bây giờ tôi không cho cô đi đâu hết_ Nói rồi hắn nắm lấy cổ tay rồi lôi nó lên phòng.
- Anh buông tôi ra…_ Hắn kéo tay nó vào phòng nó rồi đẩy nó xuống giường và đóng sập cửa lại. Nó thì hoảng sợ không biết hắn định làm gì nó nữa.
- Cô có muốn biết tại sao tôi cản không cho cô gặp Gia Nghi và không muốn cô nhắc tới cô ta không?
- Làm sao tôi biết được anh và nó có chuyện gì chứ, tôi hỏi mà anh có nói đâu.
- Được. Tôi sẽ nói cho cô biết cô ta đã làm gì với cô…
-…
Sau khi hắn nói hết mọi chuyện trong thời gian nó hôn mê thì hắn bỏ ra ngoài. Nghe xong những gì hắn nói nó thật không tin là Gia Nghi là người như thế. Nó quyết định gọi cho Gia Nghi để xác minh sự thật, nào ngờ những điều hắn nói là đúng. Gia Nghi nói chuyện với nó một cách lạnh lùng và cay nghiệt. Nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt nó, chẳng lẽ nó đặt lòng tin nhầm người? Nghi và nó thân nhau từ hồi học cấp 2, chẳng lẽ bao lâu như vậy mà Nghi không hiểu nó. Hắn cũng có một phần lỗi là lấy nó ra làm bia đỡ đạn trốn tránh Gia Nghi, từ muốn bù đắp lỗi sai thành ra lại hại nó. Càng nghĩ nó càng giận và căm ghét bản thân mình và căm ghét cả hắn. Tình yêu đã biến Gia Nghi từ một cô gái hiền lành thành một con người tàn nhẫn, mù quáng không phân biệt trắng đen. Giá như không có chuyện nó và hắn kết hôn thì đâu ra nông nỗi này. Nó biết giờ có nói hay làm gì thì cũng không cứu vớt được gì. Hiện giờ nó cảm tưởng như nó đã đi vào đường cụt và bế tắc không có lối ra. Thì ra hắn cũng như nó mà thôi, bế tắc nên đành buông xuôi. Với nó bây giờ thì tình yêu và tình bạn đều là con số 0.
Nó và hắn cùng ăn cơm nhưng không ai nói với nhau câu nào cả. Hôm nay ba hắn không có ở nhà vì ông ta bận công tác ở Mỹ từ tối hôm qua. Ăn xong là nó lên phòng liền, nó không dám và cũng không muốn đối mặt với hắn. Nằm dài trên giường nhưng đầu nó không ngừng suy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, nó đang cố suy nghĩ để tìm ra cách giải quyết mọi chuyện ổn thỏa nhất. Chuyện của Gia nghi và hắn thì gương bể khó mà lành, trừ phi nó và hắn hủy hôn ước. Nhưng chuyện đó lại liên quan đến danh dự hai gia đình, liệu hủy hôn có gây ra sứt mẻ gì thì ba mẹ nó là người gánh chịu. Đường nào cũng là ngõ cụt, nên chọn gia đình hay bạn bè đây???
Suy nghĩ tới khuya mà vẫn chưa có cách giải quyết khiến nó càng sầu não, nhìn ra cửa sổ một màu đen lạnh lẽo khiến nó càng buồn hơn. Nằm mãi mà không ngủ được nó đành đi xuống bếp tìm rượu giải sầu. Vừa xuống bếp nó đã thấy hắn cùng ngồi ở đấy, bên cạnh là 2 chai rượu đã cạn và hắn đang uống tiếp chai thứ 3. Nó bước tới thì thấy hắn vẫn chưa say, mặt hắn lạnh lùng không chút biểu cảm nào cả.
- Khuya rồi sao anh còn ngồi đây uống rượu?
- Buồn, không ngủ được… còn cô thì sao?
- Cũng như anh thôi, không ngờ lại đồng chí hướng vậy… hajz!
- Ý cô cũng là không ngủ được và xuống đây mượn rượu giải sầu?_ Nói rồi hắn cười khẩy.
- Ừm, uống một mình thì càng buồn thêm. Tiện thể anh cũng ngồi sẵn ở đây thì cùng uống cho vui vậy_ Nói rồi nó vơ lấy chai rượu hắn đang uống dở rồi rót vào ly. Cả 2 ngồi uống hết hai chai mà chẳng nói lời nào, nhưng lúc này cũng là lúc nó và hắn ngà ngà say.
- Tôi thật sự xin lỗi cô…, mọi chuyện đều do tôi mà ra…
- Anh cũng biết… là mình sai sao?... Mà cũng chẳng trách anh được, …mọi chuyện cũng đều có nguyên do của nó. Mà chuyện đã xảy ra rồi… thì giờ phải tìm cách giải quyết chứ…
- Nếu có thì tôi và cô giờ đâu …có như thế này…
- Tôi muốn biết… anh có yêu Nghi thật lòng không?... Tại sao anh không thể bỏ qua chuyện đó…. mà làm lành với Nghi đi?
- Cô có biết tại sao tôi yêu Nghi không?... Tôi yêu cố ấy vì sự trong sáng, thánh thiện của cô ấy…. Nhưng sự trong sáng đó giờ đã bị vấy bẩn… bởi ghen tuông mù quáng rồi…
- Ờ, tại sao anh lại lấy tôi ra làm bia đỡ đạn để trốn tránh Nghi?
- Tôi có hơi ân hận vì lỡ trách lầm cô, đúng là tôi có hèn nhát khi lấy cô ra làm bia đỡ đạn. Và một điều nữa là tôi không hề ghét cô,…
-…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.