Chương 3: Hiểu lầm
N Nghịch Ngợm
31/12/2013
Nó liền vội
vã xuống hồ bơi của trường, nó đã thấy Gia Nghi đứng đợi nó ở đó. Trên tay Gia
Nghi là một tờ báo đã nhăn nhúm, Nghi vứt tờ báo vào mặt nó.
- Mày nói mày và Triệu Bảo không có chuyện gì đây hả?
Nó liền nhặt tờ báo lên xem, nhìn vào dòng chữ trên tờ báo nó như muốn rụng rời chân tay.
- Thật sự là tao và Triệu Bảo không có gì mà. Mày nghe tao giải thích đã
- Tao không muốn nghe, sự thật rành rành đó mày còn nói gì nữa! Tao không ngờ mày là người như thế.
Nó tiến lại gần định giải thích cho Nghi hiểu nhưng nhỏ không chịu nghe và bịt lỗ tai lại.
- Mày hiểu lầm rồi, đó là bố mẹ tao muốn như vậy. Tao cũng đâu muốn thế đâu
- Hiểu lầm ư? Thế mà tao hỏi thì mày nói không có gì, giờ thì hai người sắp đám cưới? Mày có còn coi tao là bạn không? Không ngờ mày đâm lén tao. Gỉa bộ ghét Triệu Bảo rồi tiếp cận anh ấy. Tao thật ngu ngốc nên tin nhầm mày.
- Không phải, không phải mà...
Từ đằng xa hắn đang đi tới, Gia Nghi thấy vậy liền tỏ ra như đang giằng co với nó rồi tuột tay té xuống hồ. Nó hốt hoảng, tại sao lại như thế này.
- Cứu, cứu tôi với,...
Triệu Bảo đã chứng kiến cảnh đó, hắn chạy tới đẩy nó ra và nhảy xuống cứu Gia Nghi. Sau khi hai người đã lên được bờ nó liền chạy đến bên Gia Nghi
- Mày có sao không? Tao không cố ý, tao...
- Tao... không ngờ... mày lại như thế...- Gia Nghi khóc nấc lên
- Tôi không ngờ cô lại là người xấu xa như thế. Tôi đã chứng kiến tất cả rồi, thật sai lầm khi quan tâm tới một người không đáng như cô. Tôi khinh
- Thật sự là hiểu lầm mà. Tôi không có...
Nói rồi hắn bế sốc Gia Nghi lên và bỏ mặc nó lại. Lúc này nó mới thấy hai dòng nước mắt mặn đắng chảy xuống khóe môi. Gia Nghi đã hiểu lầm nó, giờ lại tới Triệu Bảo. Nó cảm thấy cô đơn và đau lòng.
Thì ra ba mẹ nó đã cho đăng bài báo thông báo về đám cưới của nó và hắn, công sức nhịn ăn tuyệt thực của nó đổ sông đổ bể hết rồi. Trong lúc nó và Gia Nghi đang nói chuyện thì hắn lên phòng y tế không thấy nó thì vội chạy đi kiếm nó và tình cờ thấy cảnh vừa rồi.
Nó về nhà với một tâm trạng hết sức tồi tệ. Đến chiều nó quyết định gọi điện cho nhỏ Nghi để nói rõ tất cả, nhưng Gia Nghi không bắt máy. Nó quyết định tới tận nhà để tìm Gia Nghi. Nó bấm chuông mà không thấy ai ra mở cửa, nó lại gọi cho Gia Nghi nhưng không ai bắt máy. Nó quyết định chờ tới khi nào Gia Nghi ra gặp nó thì thôi.
Mây đen bắt đầu vây quanh bầu trời, trời đen và tối lại hẳn như chuẩn bị mưa. Gió rít từng cơn báo hiệu một trận mưa rất to, nó cảm thấy lạnh buốt tay và chân nhưng vẫn đứng đợi.
Rào... rào...Trời bắt đầu đổ mưa. Người nó ướt như chuột lột, co ro cúm rúm nép vào cửa nhà Gia Nghi. Thấy điện phòng Gia Nghi tắt rồi nó mới đi về. Đã 11h mà trời vẫn mưa rả rích, nó lê cái xác không còn tý sinh lực nào về nhà. Do ngâm nước mưa lâu nên đêm nó lên cơn sốt.
Sáng dậy thấy đầu đau nhức, người khó chịu nhưng nó vẫn đủ sức quyết tâm đi học. Tới lớp hắn không thèm nhìn nó lấy 1 lần. Nó vẫn không từ bỏ kế hoạch giải thích cho Gia Nghi hiểu mọi chuyện. Cuối cùng Gia Nghi cũng đã nhắn tin lại cho nó và hẹn ra nói chuyện. Gần cuối tiết nó xin thầy ra khỏi lớp, lúc này hắn mới để ý. Sắc mặt nó không được tốt, có vẻ như đang sốt. Lòng hắn cảm thấy bồn chồn khó tả, hình như sắp có chuyện không lành xảy ra.
Hiện tại nó và Gia Nghi đang ngồi ở quán nước cạnh trường.
- Từ bây giờ tao và mày không còn là bạn bè nữa, tao trả mày cái này
- Tại sao mày lại như thế hả Nghi? Cái này tao tặng mày thì mày cứ giữ đi, sao mày tuyệt tình thế?
- Tao không muốn giữ những thứ của một kẻ giả dối. Bây giờ tao không muốn nghe gì nữa
Nó giữ tay Nghi lại nhưng Nghi hất ra rồi bỏ đi, nó liền bám theo Nghi.
Ngồi suy nghĩ mãi hắn quyết định đi theo nó. Thấy nó và Gia Nghi ra khỏi quán, hắn liền bám theo. Bây giờ tâm trạng Gia Nghi rất rối bời, không biết liệu mình có quá ích kỉ không?
Vừa đi vừa mãi suy nghĩ nên Gia Nghi băng qua đường mà không nhìn đèn. Nó bám theo sau đã nhìn thấy Gia Nghi đang gặp nguy hiểm.
Nhanh nhứ cắt nó lao tới và đẩy Nghi sang một bên.
K...é....e.....t, Rầm. Một âm thanh chói tai vang lên
- Mày nói mày và Triệu Bảo không có chuyện gì đây hả?
Nó liền nhặt tờ báo lên xem, nhìn vào dòng chữ trên tờ báo nó như muốn rụng rời chân tay.
- Thật sự là tao và Triệu Bảo không có gì mà. Mày nghe tao giải thích đã
- Tao không muốn nghe, sự thật rành rành đó mày còn nói gì nữa! Tao không ngờ mày là người như thế.
Nó tiến lại gần định giải thích cho Nghi hiểu nhưng nhỏ không chịu nghe và bịt lỗ tai lại.
- Mày hiểu lầm rồi, đó là bố mẹ tao muốn như vậy. Tao cũng đâu muốn thế đâu
- Hiểu lầm ư? Thế mà tao hỏi thì mày nói không có gì, giờ thì hai người sắp đám cưới? Mày có còn coi tao là bạn không? Không ngờ mày đâm lén tao. Gỉa bộ ghét Triệu Bảo rồi tiếp cận anh ấy. Tao thật ngu ngốc nên tin nhầm mày.
- Không phải, không phải mà...
Từ đằng xa hắn đang đi tới, Gia Nghi thấy vậy liền tỏ ra như đang giằng co với nó rồi tuột tay té xuống hồ. Nó hốt hoảng, tại sao lại như thế này.
- Cứu, cứu tôi với,...
Triệu Bảo đã chứng kiến cảnh đó, hắn chạy tới đẩy nó ra và nhảy xuống cứu Gia Nghi. Sau khi hai người đã lên được bờ nó liền chạy đến bên Gia Nghi
- Mày có sao không? Tao không cố ý, tao...
- Tao... không ngờ... mày lại như thế...- Gia Nghi khóc nấc lên
- Tôi không ngờ cô lại là người xấu xa như thế. Tôi đã chứng kiến tất cả rồi, thật sai lầm khi quan tâm tới một người không đáng như cô. Tôi khinh
- Thật sự là hiểu lầm mà. Tôi không có...
Nói rồi hắn bế sốc Gia Nghi lên và bỏ mặc nó lại. Lúc này nó mới thấy hai dòng nước mắt mặn đắng chảy xuống khóe môi. Gia Nghi đã hiểu lầm nó, giờ lại tới Triệu Bảo. Nó cảm thấy cô đơn và đau lòng.
Thì ra ba mẹ nó đã cho đăng bài báo thông báo về đám cưới của nó và hắn, công sức nhịn ăn tuyệt thực của nó đổ sông đổ bể hết rồi. Trong lúc nó và Gia Nghi đang nói chuyện thì hắn lên phòng y tế không thấy nó thì vội chạy đi kiếm nó và tình cờ thấy cảnh vừa rồi.
Nó về nhà với một tâm trạng hết sức tồi tệ. Đến chiều nó quyết định gọi điện cho nhỏ Nghi để nói rõ tất cả, nhưng Gia Nghi không bắt máy. Nó quyết định tới tận nhà để tìm Gia Nghi. Nó bấm chuông mà không thấy ai ra mở cửa, nó lại gọi cho Gia Nghi nhưng không ai bắt máy. Nó quyết định chờ tới khi nào Gia Nghi ra gặp nó thì thôi.
Mây đen bắt đầu vây quanh bầu trời, trời đen và tối lại hẳn như chuẩn bị mưa. Gió rít từng cơn báo hiệu một trận mưa rất to, nó cảm thấy lạnh buốt tay và chân nhưng vẫn đứng đợi.
Rào... rào...Trời bắt đầu đổ mưa. Người nó ướt như chuột lột, co ro cúm rúm nép vào cửa nhà Gia Nghi. Thấy điện phòng Gia Nghi tắt rồi nó mới đi về. Đã 11h mà trời vẫn mưa rả rích, nó lê cái xác không còn tý sinh lực nào về nhà. Do ngâm nước mưa lâu nên đêm nó lên cơn sốt.
Sáng dậy thấy đầu đau nhức, người khó chịu nhưng nó vẫn đủ sức quyết tâm đi học. Tới lớp hắn không thèm nhìn nó lấy 1 lần. Nó vẫn không từ bỏ kế hoạch giải thích cho Gia Nghi hiểu mọi chuyện. Cuối cùng Gia Nghi cũng đã nhắn tin lại cho nó và hẹn ra nói chuyện. Gần cuối tiết nó xin thầy ra khỏi lớp, lúc này hắn mới để ý. Sắc mặt nó không được tốt, có vẻ như đang sốt. Lòng hắn cảm thấy bồn chồn khó tả, hình như sắp có chuyện không lành xảy ra.
Hiện tại nó và Gia Nghi đang ngồi ở quán nước cạnh trường.
- Từ bây giờ tao và mày không còn là bạn bè nữa, tao trả mày cái này
- Tại sao mày lại như thế hả Nghi? Cái này tao tặng mày thì mày cứ giữ đi, sao mày tuyệt tình thế?
- Tao không muốn giữ những thứ của một kẻ giả dối. Bây giờ tao không muốn nghe gì nữa
Nó giữ tay Nghi lại nhưng Nghi hất ra rồi bỏ đi, nó liền bám theo Nghi.
Ngồi suy nghĩ mãi hắn quyết định đi theo nó. Thấy nó và Gia Nghi ra khỏi quán, hắn liền bám theo. Bây giờ tâm trạng Gia Nghi rất rối bời, không biết liệu mình có quá ích kỉ không?
Vừa đi vừa mãi suy nghĩ nên Gia Nghi băng qua đường mà không nhìn đèn. Nó bám theo sau đã nhìn thấy Gia Nghi đang gặp nguy hiểm.
Nhanh nhứ cắt nó lao tới và đẩy Nghi sang một bên.
K...é....e.....t, Rầm. Một âm thanh chói tai vang lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.