Hôn Phu Đáng Ghét

Chương 1: Sét đánh ngang tai

N Nghịch Ngợm

31/12/2013

Trường Đại Học Kiến Trúc X do tập đoàn K xây dựng nhằm đào tạo nhân tài cho tập đoàn và cung cấp nhân sự cho các công ty khác. Học sinh theo học trường này đều là con nhà khá giả trở lên và học lực cũng thuộc loại giỏi mới vào được.

Tại căn-tin trường, do là buổi sáng nên cũng ít người. Có 2 người con gái đang ngồi ờ cái bàn gần cửa sổ nhìn ra vườn hoa của trường, đó là nó và nhỏ Nghi.

- Chiều nay mày rảnh không?

- Mày hỏi có chuyện gì không?

- Thì rủ mày đi xem phim rùi ăn kem chứ gì đâu!

- Ờ, đúng là lâu rùi chưa xem phim và ăn kem. Vậy mấy giờ?

- 5h. Có cả Bảo đi nữa. Hi hi

- Sặc! lại có cái thằng cha đó à?_ Nó đang uống sữa nghe xong câu đó suýt nữa thì sặc sữa.

- Mày làm gì mà phản ứng ghê vậy? Honey của tao đi cùng mày không vui à?

- Mày không thấy mỗi lần có hắn đi cùng mất cả vui à? Không có hắn mày không chịu nổi à? _ Nó nói với giọng châm chọc. Mà đúng thiệt, lần nào có mặt hắn là cũng cãi nhau ỏm tỏi, chém gió thành bão luôn. Mặt nhỏ Nghi đỏ ửng lên khi nghe nó nói trúng tim đen.

- Ừ! thì sao? tao không chịu được đó. Ruốt cuộc mày có đi hay không?

- Không!

- Này thì... không này...!!! _ Nhỏ Nghi bắt đầu cù lét nó khiến nó cười lăn lộn ra cả nước mắt.

- Á á á... Nhột, đừng chọc lét nữa, nhột. Hihi...haha...huhu... Thôi tao đầu hàng.

- Đầu hàng là chịu đi phải không? hehe. Nghi cười gian

- Ừ thì đi, híc _ Nó đồng ý nhưng mặt nhăn như khỉ, không di thì chắc bị cù dứt dây thần kinh mất, híc.

Sau đó 2 đứa về lớp, nó học lớp A, nhỏ Nghi học lớp B. Nó ngồi xuống cái bàn cuối lớp cạnh cửa sổ và nhìn ra khuôn viên trường và bắt đầu suy nghĩ. Không biết chiều nay có nên đi không nữa, lần nào Nghi và Bảo hẹn hò đi chơi cũng có mặt nó hết. Thật tình nó như kẻ thứ 3 nhảy vô phá ngang cuộc hẹn hò của 2 người đó vậy, nó đâu có muốn đâu. Chỉ tại nhỏ Nghi mắc cỡ nên cứ lôi nó đi, thành ra nó bị tên Bảo coi là kỳ đà cản mũi. Mà tên Bảo cũng rất đáng ghét nữa, người gì đâu mà kiêu ngạo lúc nào mặt cũng vênh lên trời. Ghét không chịu được! Đã vậy lại còn chung lớp nữa, ngày nào cũng nghe nhỏ Nghi nhắc tới tên hắn, đi chơi cũng thấy cái bản mặt khó ưa đó. Đời đúng là bể khổ mà. Nó vừa suy nghĩ vừa lắc đầu.

Từ ngoài lớp bỗng có tiếng ồn ào, nó không buồn ngó xem thì cũng biết nguyên nhân rồi nó làm ngơ và tiếp tục suy nghĩ. Bảo bước vào lớp với quần áo xộc xệch, mồ hôi đổ nhễ nhại. Hắn chỉnh lại quần áo gọn gàng, vuốt lại tóc. Nhìn xuống cuối lớp thấy nó đang nhìn ra khuôn viên với những hành động tự kỉ, hắn liền nảy ra 1 ý định.

Hắn nhẹ nhàng đi tới, thế mà nó vẫn không phát hiện ra có người đi tới.

- Hù...!!! hehe

- Á á á..._ Nó giật mình suýt ngả ngửa ra đằng sau, nhìn hành động của nó làm hắn nén cười không được mà tuôn ra 1 tràng cười khiến nó quê đỏ mặt. Vừa tức lại vừa quê vì bị hố.

- Hahaha...

- Hù người ta suýt té còn cười được à? sao mà anh độc ác quá vậy?_ Nó hét lên, mặt đỏ phừng phừng vì thái độ của Bảo, mắt trợn to hết cỡ nhìn tên đáng ghét kia.

- Tôi giúp cô tỉnh mộng mà, sao cô hét to quá vậy??? Mà có anh nào ở ngoài đó hay sao mà cô nhìn ra ngoài đó mơ mộng vậy? Nước miếng chảy ra đầy sàn rùi kìa!

- Hả? _ nó vội lấy tay sờ lên miệng, chẳng thấy tí ke nào. Nó đã bị hắn lừa, lại hố tập 2. Nó tức giận hét vào mặt hắn tiếp.

- Anh là đồ chít bầm. Đồ đáng ghét!

Hắn cười vì thái độ con nít bị lừa của nó. Không ngờ nó dễ bị lừa vậy, thế mà bảo là thông minh á???

- Hahaha. Thế mà tôi cứ tưởng cô thông minh ai dè ngốc thế mà lại vào được trường này? kì lạ thật_ vừa nói hắn vừa sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình ra vẻ suy nghĩ.

- Anh... làm ơn biến giùm cái cho trời nó trong _Nó giận dữ hét lên và đẩy hắn ra khỏi tầm nhìn.

Mọi người trong lớp đã quen với việc sáng nào 2 đứa nó cũng cãi nhau như cơm bữa nên cũng kệ 2 người. Tiếng chuông reng làm gián đoạn cuộc cãi nhau giữa nó và hắn.

Giờ ra chơi nó không xuống căn-tin vì biết thế nào cũng đụng cái mặt tên đáng ghét đó, nhỏ Nghi có nhắn tin kêu nó xuống nhưng nó từ chối để cho hắn và nhỏ Nghi nói chuyện.

Buổi trưa nó về nhà nhưng ba mẹ nó không có ở nhà, lại công việc. Thật sự từ khi nó sinh ra ba mẹ nó không có ngày nào cả nhà ăn cơm cùng nhau, nó rất buồn. Mặc dù nó biết ba mẹ rất thương nó nhưng lại không tạo được cảm giác hạnh phúc an toàn cho nó. Nó ăn xong bữa trưa của mình và leo lên giường nằm. Nó lại bắt đâu suy nghĩ và rồi thiếp đi lúc nào không hay.

4h30 chiều, nó bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

- Mày chuẩn bị đi chưa?

- Hở? Chuẩn bị đi đâu?_ giọng ngái ngủ cộng theo câu hỏi tỉnh queo của no làm nhỏ Nghi phát cáu.



- Thì đi coi phim ăn kem. Mày mới ngủ dậy phải không? mày đúng là đồ con heo mà_ nhỏ nghi quát vào điện thọai làm nó tỉnh ngủ.

- Làm gì mà mày gấp thế? cái gì thì cũng phải từ từ chứ. Chờ tao lát. HeHe

- Mấy giờ rồi mà còn từ từ? tao biết cái tính mày rồi nên tao phải đề phòng chứ. Cho mày 20p, tao chờ mày tại rạp G. Không tới biết tay tao!

-Ừm_ Nó cúp máy và ngáp 1 cái rõ dài.

Nó mở tủ ra và chọn cho mình một cái áo phông có hình con gấu trúc rất dễ thương và một cái quần jean màu xanh dương. Cột lại tóc và ngắm mình trong gương rồi xuống gẩ lấy chiếc xe thể thao màu xanh dương ra đi đến rạp chiếu G.

Trước cửa rạp có 1 đôi nam nữ đang đứng chờ nó, đó là Nghi và Bảo. Nghi vẫy tay gọi nó. Hôm nay Nghi và Bảo mặc áo cặp có hình 2 con heo rất dễ thương, nó thấy mà tủi thân. Không biết mình có vô duyên không nữa, người ta có đôi có cặp, còn mình thì...

Nó liền gạt phăng suy nghĩ khi thấy Nghi cười rất tươi, nó không muốn Nghi biết, nó tự an ủi mình rằng không có ban trai càng tốt, thoải mái tự do. Nó liền mỉm 1 nụ cười và đi tới chỗ cặp đôi kia.

- A, Dương ngốc. Lại gặp nhau nữa rồi?

- What? anh nói ai ngốc??? tôi tên Dương chứ không phải ngốc. Làm ơn gọi cho đúng tên. Anh mới là ngốc á. Bảo ngốc ngốc ngốc..._ vừa nói nó vừa lè lưỡi ra trêu Bảo.

- Cô nói cái gì? dám nói tôi ngốc à?

- Stop! 2 người có thôi đi không. Ồn ào náo nhiệt, 2 người đang họp chợ à?

- Đâu có! Tại anh ta/ cô ta..._ cả 2 đồng thanh thanh minh.

- Thôi được rồi, giờ đi ăn kem rồi xem phim.

Sau khi ngồi ở tiệm kem gần 2 tiếng 3 đứa vào xem phim.

- Mày mua vé xem phim gì vậy?

- Anh Bảo mua á, hỏi ảnh á!

- Anh mua vé phim gì thế?

- Quái vật! Phim kinh dị, hehe_ hắn nở nụ cười tươi rói

- Ặc, anh là 1 kẻ lập dị quái đản! Phim gì không coi lại đi coi 3 cài loại phim thấy ghớm à

- Kệ tôi, cô không xem thì thôi. Tôi đâu mướn cô xem, phải không em?_ hắn quay sang nhìn Nghi với ánh mắt dịu dàng không kém phần quyến rũ.

- Hơ... Phim kinh dị có gì đâu, mày đừng làm quá lên thế. Lỡ mua rồi thì xem đi, có tao đây rồi, mày không phải sợ. Hì..._ Nghi nói mà trong đầu hiện lên cả tá hình kinh dị khiến nhỏ cũng rùng mình nổi da gà. Nhát gan mà còn tỏ ra anh hùng không sợ. Nó thấy vậy cũng biết nhỏ này nhát gan mà còn cố tỏ ra bình thường, bó tay. Nguyên nhân nhỏ Nghi vẫn ngồi đó xem là có tên Bảo đáng ghét kia, đồ con trai quái dị xấu tính. Nó thầm rủa hắn ở trong lòng.

- H ắ t t t... xìiiii! ai chửi mình vậy ta?

- Gây thù chuốc oán bị người ta chửi đáng đời_ Nó mỉa mai Bảo

- Chắc là cô chửi rủa tôi chứ gì?

- Tôi... Tôi đâu có xấu xa vậy_ ặc, trúng tim đen, hắn đi guố` trong bụng mình...???

- Thấy chưa? cô có tật giật mình mới lắp ba lắp bắp vậy

- 2 người có coi phim không vậy? Nhịn hết nổi rùi á nha_ Nghi lên tiếng làm 2 đứa cứng họng luôn.

Coi được nửa chừng thì nó và Nghi hét toáng lên vì ghê sợ với những cảnh máu me, 2 đứa ôm nhau gào to làm mọi người chú ý. Nhiều người không nhịn được cười khiến 2 con nhỏ quê độ, Bảo cũng cười cùng mấy người xung quanh làm nó và Nghi giận tím mặt. Ra khỏi rạp nhỏ Nghi tỏ vẻ mặt giận dỗi với Bảo:

- Anh thật quá đáng

- Ơ anh có làm gì đâu?_ vẻ mặt tội nghiệp

- Phim ghê thấy mồ, nghĩ sao hẹn hò mà coi phim này á? chắc mất ngủ quá. Bắt dền anh đó

- Thế em muốn đền gì?

- Đi mua nước ngọt cho em đi

- Ừm, vậy anh đi mua



Sau khi Bảo đi khuất bóng, Nó liền ghẹo Nghi

- Ai nói là phim kinh dị cũng không có gì ghê mà la toáng lên vậy?

- Ủa? không phải nãy mày cũng la lên hả?

- Tao nói trước không nên coi mà không nghe. Mày trọng tình khinh bạn. Hứ. Nó tỏ vẻ giận dỗi

-Thôi mà! đừng giận tao mà, tội tao

Đúng lúc đó Bảo về thì nghe nó giở chiêu giận dỗi bắt nạt người yêu liền lên tiếng:

- E hèm. Sao cô lại bắt nạt bạn gái tôi? Cô ấy hiền lành dễ thương thế này mà

- Nó hiền lành á? anh có nhầm không vậy?

Thế là cả 2 lại đấu khẩu cho đến lúc lấy xe ra về. Về tới nhà nó liền lao ngay vào phòng tắm tắm rửa cho sạch sẽ. Vừa tắm được một lúc thì ba mẹ nó về.

- Con Dương đâu rồi? Mẹ nó cất tiếng hỏi chị người làm

- Dạ cô ấy đang tắm

- Lúc nào nó tắm xong gọi nó xuống tôi có chuyện cần nói

Nó vừa tắm xong định đặt mình lên giường ngả lưng tí thì chị người làm gõ cửa

Cộc Cộc...

- Thưa cô chủ, bà chủ muốn nói chuyện với cô!

- Ba mẹ tôi về rồi à?

- Dạ

Nó hí hửng đi xuống nhà. Thấy mẹ và ba nó, nó liền chạy tới ôm choàng lấy cổ 2 người.

- Ba mẹ đã về. Con nhớ ba mẹ lắm

- Ừ. Ba mẹ cũng nhớ con lắm. Bây giờ Ba mẹ có chuyện cần nói với con!

- Dạ, ba mẹ có chuyện gì cần nói với con ạ?

- Ba và chủ tịch Triệu đã bàn với nhau và quyết định con và con trai ông ấy sẽ lấy nhau. 2 tuần nữa sẽ tổ́ chức lễ đính hôn, sau đó 1 tuần sẽ làm đám cưới.

- Kết...kết...hôn??? Con...con trai chủ tịch Triệu là.. là... Triệu... Bảo... hả ba?_ Thật sự nó không thể tin vào những gì ba nó nói. Lỗ tai cảm thấy lùng bùng, đầu óc như muốn ngừng hoạt động. Thật là sét đánh giữa trời quang và nó là người bị đánh trúng.

- Ừm! _ Ba nó thản nhiên trả lời mặc kệ sắc mặt nó đang dần biến đổi

- Con chưa muốn lấy chồng! Con còn chưa học xong mà, mà 18 cũng đã lớn đâu. Con không muốn xa ba mẹ. Tại sao lại bắt con lấy chồng??? Con không muốn!_ Nó hét lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nó.

- Con sắp 19 rồi còn gì. Lấy chồng sớm cũng tốt mà, với lại đây cũng là hôn ước đã có từ trước. Con không được quyền quyết định _ Mẹ nó dịu giọng giải thích cho nó, bà ôm nó vào an ủi.

- Tại sao con lại không có quyền quyết định? Con lớn rồi, con muốn tự quyết định đời con. Con không muốn xa ba mẹ và cũng chưa muốn lấy chồng, hu hu...

- Có phải xa ba mẹ mãi mãi đâu, con có thể về thăm ba mẹ bất cứ lúc nào cũng được mà. Hôn ước này do ông nội con và ông nội Triệu Bảo quyết định khi còn sinh thời, con không được làm trái. Nhờ có gia đình Triệu Bảo mà nhà ta được như thế này nên hôn ước của con coi như trả ơn.

- Mẹ nói dối, con không tin... _ nói rồi nó chạy lên phòng và đóng cửa không cho ai vào.

Tại nhà hắn, tình trạng cũng chẳng hơn gì.

- Con không lấy con bé đó đâu, con sẽ lấy người con yêu. Ba đừng ép con

- Con nghĩ mình có thể lấy người con yêu sao? Nếu con không đồng ý hôn sự này thì đứng trách ta không nhẹ tay với nhà Gia Nghi.

- Ba đang đe dọa con phải không?

- Ta không nói xuông đâu_ Nói rồi chủ tịch Triệu bỏ lên phòng

Vậy là ba hắn đã biết hắn yêu Gia Nghi, nếu không đồng ý hôn sự này ba hắn sẽ làm hại gia đình người hắn yêu. Giờ nên làm sao để ba hắn không làm hại Gia Nghi và không phải lấy con bé đáng ghét kia đây??? thế là hắn trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Phu Đáng Ghét

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook