Hôn Phu Đáng Ghét

Chương 8: Tình cờ gặp gỡ

N Nghịch Ngợm

31/12/2013

Sau khi làm thủ tục xong nó liền đi dạo một vòng xung quanh trường. Nó rất thích đi dạo trong khuôn viên trường vì trường có thiết kế rất đẹp, trong khuôn viên trồng rất nhiều hoa. Đang thản nhiên đi bộ thì thấy một đám đông trước mặt, dù có bản tính tò mò nhưng nó cũng chẳng bận tâm để ý. Càng lúc càng thấy ồn và hình như đám đông càng lúc càng tới gần. Nó vẫn mặc kệ và đi tiếp, thư thả hồn trên mây. Chẳng biết tai bay vạ gió thế nào có một gã con trai va phải nó làm nó mất thăng bằng ngã nhào xuống, nhưng trong cái xui còn có cái xui hơn là tên con trai kia nằm đè lên nó. Quá bất ngờ nên nó và tên kia cứ 4 mắt nhìn nhau không chớp, 30s sau thì cả hai như đã ngộ ra một triết lý liền vội vàng ngồi dậy (ngộ đạo).

- Xin lỗi, bạn có sao không?_ tên kia chìa tay ra để kéo nó dậy. Nó liền nắm lấy tay hắn.

- Ây da, đau quá. Có chứ sao không, trầy hết tay tôi rồi nè. Hu hu… (chưa gì mà đã mè nheo mít ướt).

- Để tôi đưa bạn lên phòng y tế băng lại nha

- Thôi! Không cần đâu, tôi tự đi được. Mà làm gì mà chạy ghê thế???

- À, nhắc mới nhớ… thôi chết rồi, chạy mau!_ từ đằng xa có một đám con gái đang tiến đến chỗ nó và tên kia.

Nó chưa kịp hiểu gì thì tên kia đã nắm tay nó lôi đi. Vừa đau tay lại vừa mệt vì chạy theo tên này làm mặt nó tái mét không còn tý máu. Chạy được một lúc không còn thấy đám con gái đằng sau nữa tên kia mới dừng lại.

Hộc… hộc… hộc…

Nó thở ra tiếng làm tên kia quay lại nhìn không chớp mắt:

- Con gái gì mới chạy có tí mà thở ghê thế???

- Hờ… tui là… con gái… chứ có phải con trai… như mấy người đâu! Tự nhiên kéo người ta chạy cho đã rồi chê là sao?

- Hỳ, xin lỗi! Mình không cố ý, chỉ tại cuống quá mất khôn. Hên là chạy thoát, hú hồn. Ngày nào cũng thế này mệt chết được. Đẹp trai cũng là một cái tội…

- Đẹp trai…??? Hơ…_ Nói nãy giờ nó không chú ý kỹ tới khuôn mặt tên kia. Nó ngẩng lên nhìn thì chạm ngay ánh mắt hắn. Nó nhìn chăm chăm hắn mà không chớp mắt.

- Đúng là mình quá đẹp trai mà, haha…_ hắn cười một cách ngạo nghễ làm nó như mới tỉnh mộng.

- Gì?... Miệng nó như không khép lại được khi hắn khẳng định lại lần 2_ Thôi đi bạn à, bạn cũng bình thường thôi.

- Thế sao bạn nhìn tôi đắm đuối vậy?

- À, tôi thấy tiếc cho đám con gái kia vì cuồng mộ một kẻ bị hoang tưởng! Haha

- Bạn… thật là tức chết mà!

Nói nãy giờ mà quên mất cái tay bị trầy xước, giờ nó mới cảm thấy rát. Mặt nó xị lại một đống vì đau quá, tên kia liền cầm tay nó lên xem xét.

-Thôi không nói nữa. Lên phòng y tế với mình!

Nó và gã tới phòng y tế nhưng chẳng có ai ở đó cả. Gã liền kéo nó xuống căn tin trường và mua đồ y tế băng lại vết thương cho nó.

- Trời, bạn làm cái trò gì thế này???



- Đẹp không?_ Gã nở nụ cười thản nhiên ngây thơ như con nai tơ (nai tơ tới nỗi dẵm chít bác thợ săn). Thành quả của gã sau một hồi băng bó cái tay tội nghiệp của nó nhìn như một đống bùi nhùi, kinh khủng hơn cả nó tự băng cho nó.

- Hờ, nó đẹp tới nỗi tôi không muốn bước chân ra khỏi cái căn tin này vì nó… bựa quá!

- Ực!..._ Đó là âm thanh kìm nén sự bức xúc của gã

- À quên, nãy giờ chưa hỏi tên? Tên gì thế?

- Bảo Duy, còn bạn?

- Vũ Dương. Băng bó xong là hết chuyện rồi, thôi bye Duy nha, có duyên gặp lại!

….

· Nhân vật mới: Hoàng Bảo Duy (18t): nhân vật mới này thua 3 nhân vật cũ 1t. Duy là con trai của một tập đoàn xây dựng có tiếng trong nước, gia đình rất giàu và có thế lực sau nhà hắn. Bề ngoài đẹp trai như thiên sứ, trên khuôn mặt đẹp nhất là đôi mắt (đôi mắt đẹp là lắm em chết rồi chứ đừng nói là đẹp như thiên sứ ^^). Tính tình của anh nỳ rồi sau sẽ biết!

-Vũ Dương!... Một cô gái thú vị đấy, hy vọng là có duyên_ Nó là người đầu tiên không khen ngợi dung nhan của Duy, không chết mê chết mệt hắn như những người hắn gặp (mô tip cũ nhưng nó vẫn phổ biến).

Buổi tối tại nhà hắn:

-Tay con bị làm sao vậy Dương?

-Con bị té, không sao đâu bác!

-Hình như nó bị sưng vù lên hay sao ấy?_ Ba hắn nói

-Dạ không phải đâu bác, tại người băng bó hơi bị hậu đậu không lành nghề nên nó ra thế này ạ!

-Người hậu đậu nên bạn bè cũng toàn những người như thế_ Hắn nói một câu tỉnh bơ làm nó nuốt không trôi cơm.

-Khụ… khụ…_ Nó bị sặc cơm

-Bảo! Con ăn nói với vợ như thế à?

-Khụ… khụ…_ lần này là hắn bị sặc.



Sau bữa tối nó xin phép lên phòng nghỉ sớm. Sau khi tắm rửa xong nó lấy bong gạc ra băng bó lại vết thương. Hắn đi ngang qua phòng thấy cửa phòng nó khép hờ, liếc mắt nhìn vô thì thấy nó đang căm cụi băng bó vết thương một cách khổ sở. Hắn đẩy nhẹ cửa phòng bước vào.

-Cô đang làm gì thế?_ Nó giật mình quay lại

-Sao lúc nào anh cũng vào phòng mà không gõ cửa vậy? Muốn tôi giật mình chết sao? Tôi làm gì kệ tôi

-Cô thật là… đưa tay đây! Tôi băng bó lại cho_ hắn nói vậy nhưng nó ngại nên không đưa tay ra. Hắn liền lôi tay nó ra xem.



- Cô làm gì mà ra nông nổi này vậy?

- Sáng tôi bị một tên mắc bệnh hoang tưởng va phải, hắn băng bó lại cho tôi như lúc nãy anh thấy đó.

- Thì ra là vậy, người hậu đậu gặp kẻ hậu đậu suy ra phá hoại. Hahaha…

- Anh… thật chẳng có điểm nào ưa được. Giống y chang kẻ sáng nay… hừ!

-…

Sáng, từng tia nắng xuyên qua tấm rèm chiếu vào phòng nó. Nó vẫn nằm ngủ, hôm nay là ngày học đầu tiên của nó ở lớp mới.

-Vũ… D… ư… ơ…n… g… cô lại nướng nữa hả?_ Hắn ngán ngẩm khi lại thấy một cái tướng ngủ kỳ cục nữa. Lần này hắn đề phòng không dám tới gần nó nữa, không lại oan mạng. Nhưng gọi mãi không thấy nó tỉnh, hắn quyết định liều mạng thêm một lần nữa. Hắn tiến lại gần và thủ thế, nhưng lịch sử thì không lặp lại lần 2. Vừa tiến lại gần thì bất ngờ nó quàng tay qua ôm lấy hắn như ôm gấu bông, bị nó ôm nên hắn mất thăng bằng té nhào xuống nệm. Nhận ra rằng mình đang trong tình thế không biết phải giải thích thế nào làm mặt hắn đỏ như gấc. Bây giờ mặt hắn kề mặt sát mặt nó, từng hơi thở của nó phả vào mặt hắn làm hắn cảm thấy người nóng bừng. Hắn còn nghe thấy tim mình đập rất nhanh, thật khó tả. Hắn nhìn chăm chăm vào mặt nó, mặt nó baby tới nỗi hắn muốn nhéo cho một phát. Bất ngờ nó mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau không chớp.

1s…

2s…

…5s, á… á… á…_ Hắn phản ứng rất nhanh, lấy tay bịt miệng nó lại. Nó không mở mồm ra được, nó giãy giụa để hắn bỏ tay ra. Hắn không chịu nổi nữa đành lên tiếng.

-Cô nằm im đi tôi sẽ bỏ tay ra, tôi không muốn mọi người hiểu lầm đâu. Tôi sẽ giải thích…. Nghe hắn nói xong nó liền gật đầu, hắn buông tay ra.

- Anh… là… đồ… dê… xồm…_ Nó hét toáng lên. Hắn cũng đành bó tay.

-Là tại cô chứ tại ai! Tôi lên gọi cô dậy, gọi khàn cổ mà cô ngủ như chết ấy. Ai mà làm gì cô chắc cô cũng không biết. Nãy cô ôm lấy tôi chứ tôi không có ý đồ xấu gì hết…

- Tôi? Tôi ôm anh sao?_ Nó tròn mắt ngạc nhiên, nghe xong nó cảm tưởng như cả tảng đá đè lên đầu.

- Vậy là tôi không có dê xồm mà là cô. Giờ thì hiểu chưa?

-…_ Nó cứng họng không thể nói được gì cả.

Sau khi nó vệ sinh cá nhân xong, nó xuống phòng ăn. Ba hắn và hắn đã ngồi chờ sẵn, nó cảm thấy bối rối. Đây là ngày thứ 2 nó ở nhà hắn, mới có hai ngày mà sáng ra đã ồn ào nhờ nó. Nó cảm thấy rất bất tiện và ngại với ba hắn. Chưa chắc nó và hắn sẽ lấy nhau mà đã xảy ra những chuyện kinh khủng (với nó là như thế) như thế này thì hại thanh danh quá. Chuyện nó về ở cùng nhà với hắn vẫn chưa ai biết cả.

-Mới buổi sáng mà hai đứa lại có chuyện à?

-Cháu xin lỗi, không có gì to tát đâu bác_ Nói xong nó cúi gằm mặt xuống vì nó thấy xấu hổ, ngại vì có hắn ở đây nữa. Hắn cũng không nói gì cả.

-Có lẽ nên tổ chức đám cưới sớm cho hai đứa là được rồi, đúng không? Haha_ Ba hắn nói đùa.

-Thưa bác, cháu… cháu…

-Thưa ba, chúng con đi học đây. Có lẽ trễ rồi ạ, phải không “em”?_ Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn cắt lời nó và lôi nó đi xềnh xệch không để nó nói hết câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Phu Đáng Ghét

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook