Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ
Chương 227: Không có kho bạc
Khuynh Tâm Nhĩ Nha
28/01/2024
Triệu tướng quân kêu lên sợ hãi, sau đó nhanh như chớp phóng tới quốc khố.
Phát hiện bên trong trống trơn, ngay cả một khối bạc vụn cũng tìm không ra.
Sau đó ngựa không ngừng vó phóng tới phủ nội vụ, phát hiện bên trong cũng trống trơn, chỉ còn lại một ít bàn ghế không đáng tiền.
Triệu tướng quân giận dữ: "Ai làm thế? Con mẹ nó rốt cuộc là ai làm?”
Tổn thất bốn mươi vạn đại quân, lại thả cho Hoàng Đế Bằng quốc chạy mất, hiện tại hắn phải dựa vào. những vàng bạc châu báu này để giảm bớt tội của mình, kết quả hiện tại lại mất đi, đây không phải là muốn lấy mạng của hắn sao?
"Tất cả quan viên Bằng quốc đều áp giải lên cho lão. phu!"
Sau thời gian một nén nhang, các quan viên Bằng quốc đều bị áp giải lên, quỳ rạp trên mặt đất kêu rên.
"Tướng quân, tha mạng!" "Tướng quân, chúng ta đều vô tội!"
"Cho chúng ta một con đường sống đi!"
Triệu tướng quân mặt không biểu cảm nói: "Hiện tại tâm tình lão phu vô cùng không tốt, hi vọng các ngươi có thể phối hợp cho tốt. Ta hỏi các ngươi một câu, trả lời tốt, sẽ tha cho ngươi một mạng, trả lời không tốt, đầu người sẽ rơi xuống đất!"
Đám lão quan này phảng phất thấy được hi vọng, vội la lên: "Tướng quân xin hỏi, chúng ta nhất định sẽ biết gì nói nấy, nói hết không giấu diếm!"
"Được, vậy lão phu sẽ hỏi!" Triệu tướng quân cúi đầu xuống: "Quốc khố cùng với vàng bạc châu báu phủ nội vụ, hiện tại đi đâu rồi? Hy vọng các ngươi thành thật trả lời!"
Một viên quan già bối rối nói: "Quốc khố cùng với vàng bạc châu báu phủ nội vụ vẫn để ở nơi đó, nếu không thì còn có thể giấu ở nơi nào?”
Triệu tướng quân mặt không biểu cảm rút ra một cây đao, nhanh chóng chém xuống.
Một tiếng phốc vang lên, đầu của vị lão quan kia rơi xuống đất, máu tươi phun ra.
"A"
Các quan viên xung quanh đều giật nảy mình, sợ hãi lui về phía sau vài bước.
"Đáp án này ta rất không hài lòng, các ngươi trả lời tiếp đi!"
Triệu tướng quân tay giơ lên thanh đao máu me đầm đìa, chỉ về một vị quan già khác, nói: "Hiện tại đến phiên ngươi, nói đi, những kho bạc kia giấu ở nơi nào!"
Mặt mũi đối phương trắng bệch, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống: "Ta ta không biết đâu.” Lại phụt một tiếng, người thứ hai rơi đầu.
"A"
Mọi người lại kêu lên sợ hãi lần nữa.
"Đến phiên ngươi, mau nói đáp án ngươi đã biết!"
Triệu tướng quân lại chất vấn người thứ ba.
"Nhưng ta... Ta thật sự không biết đâu... Xin tướng quân thứ tội..."
Lại phốc một tiếng, đầu người thứ ba rơi xuống.
Cứ như vậy, chém liên tục mười mấy cái đầu, Triệu tướng quân vẫn không có được đáp án chính mình mong muốn, nổi giận: "Được! Các ngươi từng người... cần tiền mà không muốn sống! Mau nói, các ngươi giấu bạc đi đâu?"
Đám quan viên sợ hãi: "Tướng quân, không phải chúng ta làm, chúng ta thật sự không có kho bạc!"
Phát hiện bên trong trống trơn, ngay cả một khối bạc vụn cũng tìm không ra.
Sau đó ngựa không ngừng vó phóng tới phủ nội vụ, phát hiện bên trong cũng trống trơn, chỉ còn lại một ít bàn ghế không đáng tiền.
Triệu tướng quân giận dữ: "Ai làm thế? Con mẹ nó rốt cuộc là ai làm?”
Tổn thất bốn mươi vạn đại quân, lại thả cho Hoàng Đế Bằng quốc chạy mất, hiện tại hắn phải dựa vào. những vàng bạc châu báu này để giảm bớt tội của mình, kết quả hiện tại lại mất đi, đây không phải là muốn lấy mạng của hắn sao?
"Tất cả quan viên Bằng quốc đều áp giải lên cho lão. phu!"
Sau thời gian một nén nhang, các quan viên Bằng quốc đều bị áp giải lên, quỳ rạp trên mặt đất kêu rên.
"Tướng quân, tha mạng!" "Tướng quân, chúng ta đều vô tội!"
"Cho chúng ta một con đường sống đi!"
Triệu tướng quân mặt không biểu cảm nói: "Hiện tại tâm tình lão phu vô cùng không tốt, hi vọng các ngươi có thể phối hợp cho tốt. Ta hỏi các ngươi một câu, trả lời tốt, sẽ tha cho ngươi một mạng, trả lời không tốt, đầu người sẽ rơi xuống đất!"
Đám lão quan này phảng phất thấy được hi vọng, vội la lên: "Tướng quân xin hỏi, chúng ta nhất định sẽ biết gì nói nấy, nói hết không giấu diếm!"
"Được, vậy lão phu sẽ hỏi!" Triệu tướng quân cúi đầu xuống: "Quốc khố cùng với vàng bạc châu báu phủ nội vụ, hiện tại đi đâu rồi? Hy vọng các ngươi thành thật trả lời!"
Một viên quan già bối rối nói: "Quốc khố cùng với vàng bạc châu báu phủ nội vụ vẫn để ở nơi đó, nếu không thì còn có thể giấu ở nơi nào?”
Triệu tướng quân mặt không biểu cảm rút ra một cây đao, nhanh chóng chém xuống.
Một tiếng phốc vang lên, đầu của vị lão quan kia rơi xuống đất, máu tươi phun ra.
"A"
Các quan viên xung quanh đều giật nảy mình, sợ hãi lui về phía sau vài bước.
"Đáp án này ta rất không hài lòng, các ngươi trả lời tiếp đi!"
Triệu tướng quân tay giơ lên thanh đao máu me đầm đìa, chỉ về một vị quan già khác, nói: "Hiện tại đến phiên ngươi, nói đi, những kho bạc kia giấu ở nơi nào!"
Mặt mũi đối phương trắng bệch, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống: "Ta ta không biết đâu.” Lại phụt một tiếng, người thứ hai rơi đầu.
"A"
Mọi người lại kêu lên sợ hãi lần nữa.
"Đến phiên ngươi, mau nói đáp án ngươi đã biết!"
Triệu tướng quân lại chất vấn người thứ ba.
"Nhưng ta... Ta thật sự không biết đâu... Xin tướng quân thứ tội..."
Lại phốc một tiếng, đầu người thứ ba rơi xuống.
Cứ như vậy, chém liên tục mười mấy cái đầu, Triệu tướng quân vẫn không có được đáp án chính mình mong muốn, nổi giận: "Được! Các ngươi từng người... cần tiền mà không muốn sống! Mau nói, các ngươi giấu bạc đi đâu?"
Đám quan viên sợ hãi: "Tướng quân, không phải chúng ta làm, chúng ta thật sự không có kho bạc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.