Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ
Chương 146: Những người khác thì sao
Khuynh Tâm Nhĩ Nha
19/01/2024
Bọn họ hùng tâm bừng bừng mà đến, thế nhưng một khắc khi bọn họ bước vào Đại Hạ, đã bị Lâm Bắc Phàm biết được.
Vì hoan nghênh, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông đã đưa tới.
Hai ngày sau, triều đình Đại Hạ. "Hoàng Đế Đại Hạ, chúng ta đã thực hiện lời hứa đưa tiền chuộc, đây là một trăm vạn lượng bạc, mời các ngươi mau thả người!"
Cho dù bây giờ tới giao tiền chuộc, sắc mặt Kim Tiền trưởng lão vẫn kiêu căng như cũ.
Không chỉ vì xưa nay sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng dưỡng ra ngạo khí, còn bởi vì trong mắt hắn, cẩu hoàng đế cùng Đại Hạ trước mắt chuẩn bị xong đời, cho nên không cần để ở trong lòng.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Kim Tiền bang tuân thủ lời hứa, trẫm đương nhiên thả người.” Phất phất tay, thị vệ đại nội đưa ba người ra.
Kim Tiền trưởng lão thấy vậy lập tức kinh hãi tới biến sắc: "Bọn họ làm sao vậy?”
Lập tức tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, càng thêm chấn kinh, tức giận tới mức lửa giận phun trào, ngón tay chỉ vào Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi thật là tâm địa ác độc! Dám cắt đứt kinh mạch cùng xương cốt của bọn họ, phế bỏ võ công của bọn họ"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Vị trưởng lão này nói quá lời, bọn họ tới là để giết trẫm, chẳng lẽ trẫm còn lấy lễ đối đãi sao?"
"Ngươi!"
Kim Tiền trưởng lão á khẩu không trả lời được, chỉ có thể căm tức nhìn Lâm Bắc Phàm.
"Tốt! khoản thù này chúng ta nhớ kỹ, sơn thủy tương phùng, hãy đợi đấy!"
"Kim Tiền trưởng lão phất tay áo, lập tức gọi tùy tùng tới khiêng ba vị trưởng lão đã bị phế
"Chờ một chút!"
Lâm Bắc Phàm kêu lên.
"Đại Hạ hoàng đế, còn có chuyện gì?"
Kim Tiền trưởng lão đè nén phẫn nộ trong lòng, hiện tại lão hận không thể lập tức rời đi, sau đó để bọn Phó bang chủ đại khai sát giới báo thù rửa hận.
"Chúng ta còn một vụ làm ăn phải làm!"
Lâm Bắc Phàm phủi tay: "Mang lên đây!"
Lập tức lại có đại nội thị vệ mang theo bốn người đi tới.
Kim Tiền trưởng lão cúi đầu xem xét, lại lần nữa đại kinh thất sắc: "Phó bang chủ, Vương trưởng lão, Tôn trưởng lão, Lưu trưởng lão, bọn họ sao lại ở chỗ này? Bọn họ bị làm sao vậy?"
Kiểm tra một lần, khiến thân thể sợ tới mức lảo đảo, gần như bất tỉnh.
Bởi vì, bốn người này đều đã bị phế bỏ! Kim Tiền Bang đã tổn thất ba vị trưởng lão, hiện tại lại tổn thất ba vị trưởng lão, còn có một vị Phó bang chủ cấp Cương Khí!
'Tổn thất này quá lớn, hắn cũng không biết trở về bàn giao với bang chủ như thế nào!
Chỉ có phát tiết nộ khí lên người Lâm Bắc Phàm.
"Đại Hạ Hoàng Đế, sao bọn họ lại ở đây, ngươi đã làm gì bọn họ?”
Lâm Bắc Phàm vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói: "Những lời này nên để trẫm hỏi ngươi, sao bọn họ lại ở đây? Bọn họ muốn làm gì? Chuyện của mình làm, chính các ngươi cũng không biết sao?"
Kim Tiền trưởng lão lại lần nữa á khẩu: "Vậy những người khác thì sao?"
"Chết rồi, chết hết, máu cũng đã khô rồi!"
Lâm Bắc Phàm hời hợt nói.
Vì hoan nghênh, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông đã đưa tới.
Hai ngày sau, triều đình Đại Hạ. "Hoàng Đế Đại Hạ, chúng ta đã thực hiện lời hứa đưa tiền chuộc, đây là một trăm vạn lượng bạc, mời các ngươi mau thả người!"
Cho dù bây giờ tới giao tiền chuộc, sắc mặt Kim Tiền trưởng lão vẫn kiêu căng như cũ.
Không chỉ vì xưa nay sống an nhàn sung sướng, cao cao tại thượng dưỡng ra ngạo khí, còn bởi vì trong mắt hắn, cẩu hoàng đế cùng Đại Hạ trước mắt chuẩn bị xong đời, cho nên không cần để ở trong lòng.
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Kim Tiền bang tuân thủ lời hứa, trẫm đương nhiên thả người.” Phất phất tay, thị vệ đại nội đưa ba người ra.
Kim Tiền trưởng lão thấy vậy lập tức kinh hãi tới biến sắc: "Bọn họ làm sao vậy?”
Lập tức tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, càng thêm chấn kinh, tức giận tới mức lửa giận phun trào, ngón tay chỉ vào Lâm Bắc Phàm lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi thật là tâm địa ác độc! Dám cắt đứt kinh mạch cùng xương cốt của bọn họ, phế bỏ võ công của bọn họ"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Vị trưởng lão này nói quá lời, bọn họ tới là để giết trẫm, chẳng lẽ trẫm còn lấy lễ đối đãi sao?"
"Ngươi!"
Kim Tiền trưởng lão á khẩu không trả lời được, chỉ có thể căm tức nhìn Lâm Bắc Phàm.
"Tốt! khoản thù này chúng ta nhớ kỹ, sơn thủy tương phùng, hãy đợi đấy!"
"Kim Tiền trưởng lão phất tay áo, lập tức gọi tùy tùng tới khiêng ba vị trưởng lão đã bị phế
"Chờ một chút!"
Lâm Bắc Phàm kêu lên.
"Đại Hạ hoàng đế, còn có chuyện gì?"
Kim Tiền trưởng lão đè nén phẫn nộ trong lòng, hiện tại lão hận không thể lập tức rời đi, sau đó để bọn Phó bang chủ đại khai sát giới báo thù rửa hận.
"Chúng ta còn một vụ làm ăn phải làm!"
Lâm Bắc Phàm phủi tay: "Mang lên đây!"
Lập tức lại có đại nội thị vệ mang theo bốn người đi tới.
Kim Tiền trưởng lão cúi đầu xem xét, lại lần nữa đại kinh thất sắc: "Phó bang chủ, Vương trưởng lão, Tôn trưởng lão, Lưu trưởng lão, bọn họ sao lại ở chỗ này? Bọn họ bị làm sao vậy?"
Kiểm tra một lần, khiến thân thể sợ tới mức lảo đảo, gần như bất tỉnh.
Bởi vì, bốn người này đều đã bị phế bỏ! Kim Tiền Bang đã tổn thất ba vị trưởng lão, hiện tại lại tổn thất ba vị trưởng lão, còn có một vị Phó bang chủ cấp Cương Khí!
'Tổn thất này quá lớn, hắn cũng không biết trở về bàn giao với bang chủ như thế nào!
Chỉ có phát tiết nộ khí lên người Lâm Bắc Phàm.
"Đại Hạ Hoàng Đế, sao bọn họ lại ở đây, ngươi đã làm gì bọn họ?”
Lâm Bắc Phàm vỗ bàn đứng dậy, cả giận nói: "Những lời này nên để trẫm hỏi ngươi, sao bọn họ lại ở đây? Bọn họ muốn làm gì? Chuyện của mình làm, chính các ngươi cũng không biết sao?"
Kim Tiền trưởng lão lại lần nữa á khẩu: "Vậy những người khác thì sao?"
"Chết rồi, chết hết, máu cũng đã khô rồi!"
Lâm Bắc Phàm hời hợt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.