Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ
Chương 211: Sẽ bị người khác chê cười chết mất
Khuynh Tâm Nhĩ Nha
26/01/2024
Nhìn đối phương mặc trang phục tướng quân đi tới với vẻ hiên ngang, chỉ cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.
Hắn không phải là thích sư tỷ như vậy sao?
“Chẳng qua ta nghe nói, ngươi ở trên triều bắt nạt bệ hạ, có phải là có việc như vậy hay không?"
Lông mày Sài Ngọc Tâm dựng thẳng, thoạt nhìn có chút tức giận.
Cửu hoàng tử cảm thấy cực kỳ oan ức! Mình đâu có bắt nạt hắn?
Ngày đầu tới kinh thành, hắn đã bị nhục nhã một phen, phải dập đầu, mất hết mặt mũi!
Đi vào trong triều đình của hắn, còn bị thần tử của hắn chỉnh một trận!
Mình đã tạo nghiệt gì thế này!
"Ta còn nghe nói, ngươi ở trong triều đình thổ lộ với †a, có phải là có chuyện như vậy không?"
Ánh mắt của Sài Ngọc Tâm có chút nguy hiểm.
Cửu hoàng tử bị ánh mắt của đối phương nhìn mà thấy sợ như mình là gà con!
Trước kia khi cùng luyện võ, cũng có không ít người bị nàng cho ăn gậy!
Đối phương động thủ, căn bản mặc kệ thân phận của ngươi ra sao!
Chẳng qua, nếu tâm ý của mình đã lộ ra ngoài ánh sáng, vậy dứt khoát nói ra.
Cửu hoàng tử cả gan nói: "Không sai, quả thực có chuyện như vậy! Kỳ thực, trong lòng bản cung đã sớm ngưỡng mộ sư tỷ ngươi! Đã sớm hạ quyết tâm, không phải sư tỷ không cưới! Không biết tâm ý sư tỷ đối với bản cung như thế nào?"
Sài Ngọc Tâm thở dài một tiếng: "Chúng ta không thể nào!"
"Vì sao lại không thể?" Cửu hoàng tử cuống lên: "Chẳng lẽ là bị hôn quân kia bức hiếp? Sư tỷ, chỉ cần ngươi nói một tiếng, bản cung khẳng định sẽ phái cao thủ cứu ngươi ra!"
"Cái này cũng không phải, nếu hắn dám uy hiếp, ta chắc chắn đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"
Sài Ngọc Tâm giơ nắm đấm nhỏ.
Cửu hoàng tử không hiểu: "Vậy vì sao..."
"Sư đệ ngươi xeml"
Sài Ngọc Tâm chỉ vào tòa nhà lớn bên cạnh: "Đây là nhà của ta, là nơi ta ở từ nhỏ đến lớn! Đây là quốc gia của ta, người nhà của ta đều ở đây!"
"Nếu ta đi theo ngươi là vứt bỏ người thân của mình, vứt bỏ nhà của mình, vứt bỏ đất nước của mình! Là con người đều có tình cảm, ngươi nói xem, ta làm sao cam lòng rời khỏi bọn họ?" Cửu hoàng tử há miệng, không biết nói thế nào.
"Còn có một điểm, ngươi cũng biết, từ nhỏ ta đã có mộng làm tướng quân!"
Ánh mắt Sài Ngọc Tâm sáng bừng lên: "Ta vẫn luôn khao khát lên làm tướng quân, dẫn binh rong ruổi vạn dặm giang sơn, xua đuổi giặc ngoại, đánh ra kỳ tích, lập xuống công lao bất hủ! Nói cho thiên hạ biết, ai nói nữ tử không bằng nam?"
"Nếu ta đi theo ngươi, ngươi có thể giúp ta thực hiện mộng tướng quân không? Ngươi có thể để cho ta dẫn binh rong ruổi sa trường, lập xuống công lao bất hủ không?"
Cửu hoàng tử đắng chát nói: "Bản cung không thể...
Nếu hắn cưới được Sài Ngọc Tâm, như vậy thân phận của Sài Ngọc Tâm chính là vương phi!
Một vương phi đi ra ngoài lĩnh binh đánh giặc, còn ra thể thống gì?
Sẽ bị người khác chê cười chết mất!
Hắn không phải là thích sư tỷ như vậy sao?
“Chẳng qua ta nghe nói, ngươi ở trên triều bắt nạt bệ hạ, có phải là có việc như vậy hay không?"
Lông mày Sài Ngọc Tâm dựng thẳng, thoạt nhìn có chút tức giận.
Cửu hoàng tử cảm thấy cực kỳ oan ức! Mình đâu có bắt nạt hắn?
Ngày đầu tới kinh thành, hắn đã bị nhục nhã một phen, phải dập đầu, mất hết mặt mũi!
Đi vào trong triều đình của hắn, còn bị thần tử của hắn chỉnh một trận!
Mình đã tạo nghiệt gì thế này!
"Ta còn nghe nói, ngươi ở trong triều đình thổ lộ với †a, có phải là có chuyện như vậy không?"
Ánh mắt của Sài Ngọc Tâm có chút nguy hiểm.
Cửu hoàng tử bị ánh mắt của đối phương nhìn mà thấy sợ như mình là gà con!
Trước kia khi cùng luyện võ, cũng có không ít người bị nàng cho ăn gậy!
Đối phương động thủ, căn bản mặc kệ thân phận của ngươi ra sao!
Chẳng qua, nếu tâm ý của mình đã lộ ra ngoài ánh sáng, vậy dứt khoát nói ra.
Cửu hoàng tử cả gan nói: "Không sai, quả thực có chuyện như vậy! Kỳ thực, trong lòng bản cung đã sớm ngưỡng mộ sư tỷ ngươi! Đã sớm hạ quyết tâm, không phải sư tỷ không cưới! Không biết tâm ý sư tỷ đối với bản cung như thế nào?"
Sài Ngọc Tâm thở dài một tiếng: "Chúng ta không thể nào!"
"Vì sao lại không thể?" Cửu hoàng tử cuống lên: "Chẳng lẽ là bị hôn quân kia bức hiếp? Sư tỷ, chỉ cần ngươi nói một tiếng, bản cung khẳng định sẽ phái cao thủ cứu ngươi ra!"
"Cái này cũng không phải, nếu hắn dám uy hiếp, ta chắc chắn đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"
Sài Ngọc Tâm giơ nắm đấm nhỏ.
Cửu hoàng tử không hiểu: "Vậy vì sao..."
"Sư đệ ngươi xeml"
Sài Ngọc Tâm chỉ vào tòa nhà lớn bên cạnh: "Đây là nhà của ta, là nơi ta ở từ nhỏ đến lớn! Đây là quốc gia của ta, người nhà của ta đều ở đây!"
"Nếu ta đi theo ngươi là vứt bỏ người thân của mình, vứt bỏ nhà của mình, vứt bỏ đất nước của mình! Là con người đều có tình cảm, ngươi nói xem, ta làm sao cam lòng rời khỏi bọn họ?" Cửu hoàng tử há miệng, không biết nói thế nào.
"Còn có một điểm, ngươi cũng biết, từ nhỏ ta đã có mộng làm tướng quân!"
Ánh mắt Sài Ngọc Tâm sáng bừng lên: "Ta vẫn luôn khao khát lên làm tướng quân, dẫn binh rong ruổi vạn dặm giang sơn, xua đuổi giặc ngoại, đánh ra kỳ tích, lập xuống công lao bất hủ! Nói cho thiên hạ biết, ai nói nữ tử không bằng nam?"
"Nếu ta đi theo ngươi, ngươi có thể giúp ta thực hiện mộng tướng quân không? Ngươi có thể để cho ta dẫn binh rong ruổi sa trường, lập xuống công lao bất hủ không?"
Cửu hoàng tử đắng chát nói: "Bản cung không thể...
Nếu hắn cưới được Sài Ngọc Tâm, như vậy thân phận của Sài Ngọc Tâm chính là vương phi!
Một vương phi đi ra ngoài lĩnh binh đánh giặc, còn ra thể thống gì?
Sẽ bị người khác chê cười chết mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.