Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ
Chương 229: Trở về cùng tạp gia đi
Khuynh Tâm Nhĩ Nha
29/01/2024
Hoàng Đế thứ ba chính mình thả chạy, vậy mà lại chạy đến Đại Hạ, hơn nữa còn được phong làm Công tước!
Không cần nghĩ nhiều, hắn khẳng định đã bỏ ra cái giá khiến cho Đại Hạ khó có thể cự tuyệt!
Bằng không, Đại Hạ làm sao cam lòng phong tước?
Nói cách khác, hắn lại ném mất một khoản bảo tàng, để cho Đại Hạ kiếm được của hời!
Đây đã là lần thứ ba!
Lần thứ ba nha!
Nhìn người khác kiếm tiền còn khó chịu hơn cả việc mình thua thiệt tiền!
Giờ phút này, hắn thật sự rất muốn giết người! 'Thật muốn phát tiết!
"Aaal1I"
"Tướng quân, có người bái kiến..."
Triệu tướng quân gào thét: "Đừng làm phiền ta, ai tới cũng không gặp!"
"Làm sao vậy, ta đến rồi, Triệu tướng quân cũng không gặp sao? Xem ra thân phận tạp gia thấp kém, không lọt pháp nhãn Triệu tướng quân nhai”
Một thanh âm có chút âm nhu, lập lờ, chợt xa chợt gần truyền tới.
Triệu tướng quân cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, kinh hãi thất sắc: "Hoàng công công, sao ngài lại tới đây?"
Người đến là một lão thái giám sắc mặt tái nhợt, tóc hoa râm, người này không chỉ là một vị cao thủ cấp Tiên Thiên, đồng thời còn là người mà bệ hạ hắn tín nhiệm nhất.
"Vì sao tạp gia tới đây, Triệu tướng quân còn không rõ sao?"
Trong nháy mắt, Hoàng công công đã vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng, đi tới trước mặt Triệu tướng quân, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Triệu tướng quân, bệ hạ lệnh ngươi dẫn binh tấn công Thương, An, Bằng tam quốc, đúng là ngươi đánh tới rồi, thế nhưng lại tổn thất bốn mươi vạn binh mã, hơn nữa cái gì cũng không lấy được, đã phụ lòng tin của bệ hạ đối với ngươi!"
"Bây giờ bệ hạ vô cùng tức giận, văn võ cả triều đối với ngươi vô cùng bất mãn, cho nên đặc biệt lệnh cho tạp gia tới đây dẫn ngươi về nhận tội! Triệu tướng quân, thu dọn đồ đạc, trở về cùng tạp gia đi!"
Trong lòng Triệu tướng quân tràn đây đắng chát: "Được, Hoàng công công, lão phu sẽ theo ngươi trở về! Chỉ là nơi này..."
"Nơi này tự nhiên sẽ có những người khác phụ trách, không nhọc Triệu tướng quân phí tâm!"
Vì vậy, Triệu tướng quân cáo biệt nơi thương tâm này, trở về nhận tội.
Triệu tướng quân bị điều đi, bốn mươi vạn binh mã Đại Nguyệt cũng xong, không có lực lượng thủ vệ, vì vậy Lâm Bắc Phàm ra lệnh cho An Lộc Sơn đẩy quốc cảnh Đại Hạ về phía trước hơn hai trăm dặm, diện tích lãnh thổ ước chừng khuếch trương ra phía ngoài hai mươi vạn dặm vuông.
Sau đó tiếp tục sai người khai hoang làm ruộng, lợi dụng đất đai.
Mà lúc này, Diệu Thủ Không Không dẫn theo bốn đại sư rèn đúc đến bái kiến Lâm Bắc Phàm.
"Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Các vị đại sư, không cần đa lễ! Các ngươi đường xa mà đến, phân ưu giải nạn giúp trãm, trẫm vô cùng vui vẻ! Bất luận có thành hay không, trẫm đều sẽ có một phần hậu lễ dâng lên!"
Không cần nghĩ nhiều, hắn khẳng định đã bỏ ra cái giá khiến cho Đại Hạ khó có thể cự tuyệt!
Bằng không, Đại Hạ làm sao cam lòng phong tước?
Nói cách khác, hắn lại ném mất một khoản bảo tàng, để cho Đại Hạ kiếm được của hời!
Đây đã là lần thứ ba!
Lần thứ ba nha!
Nhìn người khác kiếm tiền còn khó chịu hơn cả việc mình thua thiệt tiền!
Giờ phút này, hắn thật sự rất muốn giết người! 'Thật muốn phát tiết!
"Aaal1I"
"Tướng quân, có người bái kiến..."
Triệu tướng quân gào thét: "Đừng làm phiền ta, ai tới cũng không gặp!"
"Làm sao vậy, ta đến rồi, Triệu tướng quân cũng không gặp sao? Xem ra thân phận tạp gia thấp kém, không lọt pháp nhãn Triệu tướng quân nhai”
Một thanh âm có chút âm nhu, lập lờ, chợt xa chợt gần truyền tới.
Triệu tướng quân cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, kinh hãi thất sắc: "Hoàng công công, sao ngài lại tới đây?"
Người đến là một lão thái giám sắc mặt tái nhợt, tóc hoa râm, người này không chỉ là một vị cao thủ cấp Tiên Thiên, đồng thời còn là người mà bệ hạ hắn tín nhiệm nhất.
"Vì sao tạp gia tới đây, Triệu tướng quân còn không rõ sao?"
Trong nháy mắt, Hoàng công công đã vượt qua khoảng cách hơn trăm trượng, đi tới trước mặt Triệu tướng quân, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Triệu tướng quân, bệ hạ lệnh ngươi dẫn binh tấn công Thương, An, Bằng tam quốc, đúng là ngươi đánh tới rồi, thế nhưng lại tổn thất bốn mươi vạn binh mã, hơn nữa cái gì cũng không lấy được, đã phụ lòng tin của bệ hạ đối với ngươi!"
"Bây giờ bệ hạ vô cùng tức giận, văn võ cả triều đối với ngươi vô cùng bất mãn, cho nên đặc biệt lệnh cho tạp gia tới đây dẫn ngươi về nhận tội! Triệu tướng quân, thu dọn đồ đạc, trở về cùng tạp gia đi!"
Trong lòng Triệu tướng quân tràn đây đắng chát: "Được, Hoàng công công, lão phu sẽ theo ngươi trở về! Chỉ là nơi này..."
"Nơi này tự nhiên sẽ có những người khác phụ trách, không nhọc Triệu tướng quân phí tâm!"
Vì vậy, Triệu tướng quân cáo biệt nơi thương tâm này, trở về nhận tội.
Triệu tướng quân bị điều đi, bốn mươi vạn binh mã Đại Nguyệt cũng xong, không có lực lượng thủ vệ, vì vậy Lâm Bắc Phàm ra lệnh cho An Lộc Sơn đẩy quốc cảnh Đại Hạ về phía trước hơn hai trăm dặm, diện tích lãnh thổ ước chừng khuếch trương ra phía ngoài hai mươi vạn dặm vuông.
Sau đó tiếp tục sai người khai hoang làm ruộng, lợi dụng đất đai.
Mà lúc này, Diệu Thủ Không Không dẫn theo bốn đại sư rèn đúc đến bái kiến Lâm Bắc Phàm.
"Bái kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Các vị đại sư, không cần đa lễ! Các ngươi đường xa mà đến, phân ưu giải nạn giúp trãm, trẫm vô cùng vui vẻ! Bất luận có thành hay không, trẫm đều sẽ có một phần hậu lễ dâng lên!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.