Chương 22:
Quân Lai
02/10/2023
Hai người cùng ra cửa, khi đi đến thang máy, Tần Thịnh đột nhiên mở miệng, “Buổi tối em có phải tăng ca không?”
“Em cũng không chắc nữa,nếu như có việc đột suất thì em làm thêm.”
Tần Thịnh: “Ân.”
Anh chỉ muốn hỏi cái này?
Tang Nguyệt khẽ nâng cằm, nhìn về phía anh, nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây công việc em không bận lắm, buổi tối tạm thời chưa có sắp xếp việc gì, nếu anh có dự định gì,em có thể không tăng ca.”
Tần Thịnh: “Dương Duy mua hai cái vé xem phim, cậu ấy không rảnh để đi xem nên đưa cho anh.”
Dương Duy là ai?
Tần Thịnh bổ sung: “Trợ lý của anh.”
Đậu má, trợ lý mua vé xem phim nhưng không rảnh đi xem nên liền đưa cho ông chủ, đây là cái chiến sĩ thi đua gì vậy, ông chủ đã tan làm mà anh ấy còn phải làm việc.
Tang Nguyệt hỏi: “Tối nay suất chiếu mấy giờ vậy?”
Tần Thịnh: “7 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi.”
Tang Nguyệt gật đầu: “Được,anh gửi địa chỉ rạp phim cho em đi, buổi tối em đến rạp chiếu phim chờ anh.”
Tần Thịnh: “Không cần.”
Không cần?
Ánh mắt Tang Nguyệt khẽ nhúc nhích, không rõ nguyên do nhìn anh.
Anh hỏi cô buổi tối có tăng ca không, nói anh có hai vé xem phim, không phải là muốn đi xem phim với cô sao?
Cô đồng ý, nói chờ anh ở rạp chiếu phim,anh nói không cần.Chẳng lẽ anh muốn đưa cho có hai cái vé đấy, bảo cô đi tìm người khác xem cùng, anh không đi?
“Trước khi em tan làm thì nhắn tin cho anh, anh qua đón em.”
Nga,hoá ra là muốn đến công ty đón cô.
“Không cần phiền phức như vậy,em có lái xe đến công ty mà.”
Anh đến đón cô thì cô phải vứt xe lại công ty.
Tần Thịnh nói: “Chốc nữa bảo tài xế đưa em đi.”
Tang Nguyệt: “Anh thì sao?”
“Anh tự mình lái xe đến công ty.”
Xem ra anh đã lên kế hoạch sẵn rồi.
“Được, khi nào em xong việc sẽ nhắn anh.”
“Vị trí ngồi chính giữa được không?”Anh hôm qua xem ảnh cô đăng lên vòng bạn bè, vị trí ngồi là khu chính giữa.
Tang Nguyệt gật đầu, “Được.”
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Anh đến đón cô, khẳng định là muốn cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Tang Nguyệt nói: “Gì cũng được.”
Thang máy xuống đến tầng một, hai người từ thang máy đi ra, tài xế đã chờ Tần Thịnh ở bên cửa xe, mở cửa xe cho Tần Thịnh.
Tần Thịnh phân phó tài xế, “Cậu đưa phu nhân đi đi.”
Tài xế: “Vâng, Tần tổng.”
Tang Nguyệt đưa chìa khóa xe cho tài xế, tài xế còn chưa duỗi tay ra nhận thì đã bị Tần Thịnh cầm lấy.
Tang Nguyệt sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
Tần Thịnh đứng ở bên ghế sau xe, giơ tay giữ phía trên cửa xe, “Em ngồi chiếc này đi đi,anh lái xe em.”
Cô đã từng nói cô thích chiếc xe này.
Tang Nguyệt không lái xe, ngồi chiếc nào cũng giống nhau, anh đã sắp xếp như vậy thì cô cũng nghe theo.
Ngồi trên xe, Tần Thịnh đứng ở bên ngoài đóng cửa xe lại, Tang Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng,hạ cửa sổ xe xuống,thò đầu ra gọi anh, “Tần Thịnh.”
Tần Thịnh quay đầu lại,quay về bên xe, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tang Nguyệt châm chước dùng từ, “Hôm nay đi xem phim, rạp chiếu phim có rất nhiều cặp tình nhân,bạn trai với chồng người ta toàn là tặng hoa,anh đừng mua túi,mua hoa tặng em đi.”
Tiền tiết kiệm của cô thật sự gánh không nổi việc anh mua túi xách xa xỉ như mua củ cải thế này.
Anh tặng hoa cho cô thì còn đỡ, hai người ra ngoài xem phim,anh tặng hoa cho cô,cô cũng có thể không cần đáp lễ.
Tần Thịnh: “Em thích hoa sao?”
Tang Nguyệt gật đầu, “Ân, em thích hoa.”
Về sau chỉ cần tặng hoa cho cô thôi, không cần tặng túi nữa đâu, Tang Nguyệt thiệt tình cầu nguyện.
Tần Thịnh gật đầu, “Được.”
Tang Nguyệt vẫn không yên tâm, nghĩ nghĩ, lại dặn dò lần nữa, “Chỉ mua hoa thôi, không cần mua túi đâu đấy.”
Anh lúc trước tặng cô nhiều túi như vậy,giờ cô không thể nói cô không thích túi xách, đả thương thành ý của người ta, chỉ có thể thoả hiệp nói, “Em có hơi khác người ta, em không thích túi từ các nhãn hiệu xa xỉ,giờ trong nhà đều là Hermes,em không thích Hermes lắm, em cũng có nhiều túi rồi, như vậy đi,anh sắp tới đừng mua túi cho em nữa,nếu em lên trên mạng hoặc là đọc tạp chí thấy có cái nào đẹp sẽ gửi ảnh cho anh,anh mua cho em nhé.”
Tần Thịnh: “Được,anh biết rồi.”
Thấy anh đáp ứng, Tang Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần anh không đi mua túi cho mình là được, người như anh, phỏng chừng cũng không có khái niệm gì về tiền, đến lúc đó cô chỉ cần lên trên mạng tìm một cái túi giá chỉ có năm con số gửi anh là được, tiền lương mỗi tháng của cô có thể mua quà đáp lễ cho anh.
Như vậy tiền tiết kiệm của cô cũng được bảo toàn.
——
5 giờ rưỡi chiều, Tang Nguyệt hoàn thành công việc,nhắn tin cho Tần Thịnh: 【Em chuẩn bị tan làm rồi. 】
Tần Thịnh đang xử lí văn kiện, nghe thấy di động phát tiếng thông báo, cầm lên nhìn,trả lời: 【 Chờ anh một lát, hai mươi phút sau đến. 】
Đóng máy tính lại, Tần Thịnh đi từ công ty ra, lái xe đi đón Tang Nguyệt.
Tài xế không qua đây nên anh lái xe của Tang Nguyệt,đi qua cửa hàng hoa gần công ty,anh dừng xe đi lấy hoa.
Hoa là buổi sáng anh đã qua đặt, lần đầu tiên mua hoa, không có kinh nghiệm, không biết chọn loại hoa nào, ngồi ở cửa hàng bán hoa nghe ông chủ cửa hàng phân tích ý nghĩa của các loại hoa thật lâu, cuối cùng chọn một bó hoa bạch quả, ngụ ý khỏe mạnh trường thọ.
Khi Tần Thịnh đến công ty Tang Nguyệt,cô đã đứng ở dưới tầng chờ, xa xa thấy xe mình thì nhấc chân qua đón.
Tần Thịnh chậm rãi dừng xe ở bên cạnh cô, cầm lấy bó hoa đặt ở trên ghế phụ.
Tang Nguyệt mở cửa xe ngồi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bó hoa anh đang ôm trước ngực, một bó hoa rất lớn, dùng giấy gói màu hồng nhạt bọc lấy, xanh um trang trọng,chồi non mơn mởn.
Đẹp thì đẹp thật nhưng loài hoa này......Sao cô chưa từng thấy người đàn ông nào tặng cho vợ hoặc bạn gái.
Đây là loài hoa gì?
Tần Thịnh: “Tặng cho em.”
Tang Nguyệt ôm lấy bó hoa,quét mắt nhìn trong xe một lượt, xác nhận trên xe không có túi mua hàng nào, trên mặt nở nụ cười xán lạn, “Cảm ơn, đây là hoa gì nha, thật đẹp a.”
Tần Thịnh phổ cập khoa học: “Hoa Bạch Quả.”
Tần Thịnh vừa dứt lời, Tang Nguyệt liền thấy được một tấm thẻ nhỏ kẹp trên giấy gói hoa.
Tang Nguyệt rút tấm thẻ ra, nhìn thấy lời giới thiệu về bó hoa Bạch Quả, khóe miệng cứng đờ.
Ý nghĩa hoa Bạch Quả —— khỏe mạnh trường thọ.
Này?
A này?
Đây là nghiêm túc sao?
Lúc anh mua hoa, có nói với ông chủ cửa hàng là bó hoa này tặng bà xã không vậy?
Thực sự có người tặng loại hoa này cho bà xã sao? Còn cố ý viết ý nghĩa hoa: khỏe mạnh trường thọ?
Tang Nguyệt trầm mặc một lát, chắc chắn anh thật sự xem cô là vợ mà đối đãi, còn đã bắt đầu chúc cô khỏe mạnh trường thọ, xem ra anh rất tin tưởng vào đoạn hôn nhân này, sẽ cùng cô bạch đầu giai lão.
Tần Thịnh đặt bàn tại một nhà hàng đồ Tây, bầu không khí rất lãng mạn, thích hợp cho đôi vợ chồng hoặc các cặp tình nhân đến dùng bữa.
Đồ ăn trình bày bắt mắt ngon miệng, Tang Nguyệt vốn định uống một ly rượu vang đỏ nhưng nghĩ đến Tần Thịnh còn phải lái xe, không thể uống rượu nên không có nói.
Ăn xong bữa tối, Tần Thịnh lái xe đưa Tang Nguyệt đến rạp chiếu phim, thời gian vừa vặn,phim còn mười phút nữa mới mở màn,đang bắt đầu mở soát vé.
Tang Nguyệt lập tức đi đến cổng soát vé xếp hàng, ở phía trước có một đôi tình nhân ôm một thùng bắp rang bơ trong lòng ngực đút cho nhau ăn.
Tần Thịnh thoáng nhìn qua, hỏi cô, “Ăn bắp rang không?”
Tới rạp chiếu phim xem phim mà không ăn bắp rang bơ thì không có bầu không khí, Tang Nguyệt gật đầu, “Ăn.”
Tần Thịnh đi xếp hàng mua một phần bắp rang.
Phim hôm nay hai người xem đã chiếu một tháng trước,rất được săn đón,nên được chiếu ở rạp thêm một tháng.
Cũng là một phim hài kịch, Tang Nguyệt đã xem đoạn cut ngắn ở trên mạng,phim này làm cô thấy hứng thú hơn là phim hôm qua xem, chỉ là phim ngày hôm qua xem có sự góp mặt của diễn viên mà Nguyễn Anh thích, cho nên hai người mới lựa chọn một phim kia.
Tuy rằng đã chiếu được một tháng, nhưng vẫn rất nhiều người đến xem phim này, vị trí trống trong phòng chiếu không nhiều lắm.
Ngồi ở phía trước bọn họ là một đôi tình nhân trẻ tuổi, mới vừa ngồi xuống đã bắt đầu đùa giỡn thân mật, thẳng đến khi phim mở màn mới trật tự lại.
Tần Thịnh chỉ mua một thùng bắp rang, Tang Nguyệt không thích ăn mảnh một mình, đem bắp rang đặt ở trên tay vịn giữa vị trí hai người,để tiện anh muốn ăn có thề tự lấy.
Nhưng hiển nhiên,loại thực phẩm như bắp rang bơ này không phải thứ anh thích,anh một miếng cũng không ăn, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn ảnh, xem đến cực kì nghiêm túc.
Tang Nguyệt rất thích loại hài kịch nhẹ nhành này, lực chú ý cũng rất nhanh đã bị cốt truyện hấp dẫn.
Mọi người thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng cười,phim mới chiếu được năm phút Tang Nguyệt cũng đã bắt đầu cười, cốt truyện cũng không có gì mới mẻ độc đáo, nhưng thủ pháp quay chụp của đạo diễn cùng diễn xuất rất có cảm xúc, dễ dàng chọc người ta cười.
Loại cốt truyện này với Tần Thịnh mà nói kỳ thật không có gì hấp dẫn, cũng không hiểu người khác cười vì cái gì,anh liếc sang nhìn Tang Nguyệt, thầm ghi nhớ từng chi tiết làm cô cười ra tiếng để khi bọn họ về nhà sẽ bàn luận về cốt truyện.
Phim chiếu được một nửa thì chiếu đến đoạn cut ngắn được lan truyền trên mạng,trong phòng chiếu mọi người thi nhau cười, Tần Thịnh thoáng nhìn qua Tang Nguyệt đang cười đến chảy cả nước mắt dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn về màn chiếu, đang định ghi nhớ chi tiết này thì đôi tình nhân hàng phía trước đột nhiên dựa vào gần nhau.
Tần Thịnh thoáng nhìn, nhanh chóng dời tầm mắt.
Phim chuyển cảnh, đã chiếu qua đoạn gây cười vừa nãy mà đôi tình nhân phía trước vẫn còn ôm nhau, không coi ai ra gì hôn môi, tựa hồ là chàng trai cắn bạn gái một cái,cô gái phát ra một tiếng hừ nhẹ rất nhỏ.
Lực chú ý của Tang Nguyệt cũng bị hai người họ hấp dẫn, ánh mắt từ trên màn ảnh dời về phía đôi yêu nhau kia.
Hầu hết mọi người khi nhìn thấy chuyện xấu hổ này đều sẽ theo bản năng nhìn về phía người quen bên cạnh.Tang Nguyệt nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Thịnh.
Tần Thịnh phát hiện đôi trẻ phía trước quấy rầy đến Tang Nguyệt xem phim, nhíu mày.
Anh không rõ người trẻ tuổi bây giờ đều là làm sao vậy, trước mặt bàn dân thiên hạ, không hề có ý thức, không kiềm chế được dục vọng của mình,gây ảnh hưởng đến người khác,làm người ta mất hứng.
Anh nghiêng người qua, duỗi tay che tầm mắt cô lại, hơn phân nửa người chắn ở trước mặt cô.Tang Nguyệt sửng sốt, lông mi khẽ nâng lên, nhận ra anh đây là không cho mình nhìn đôi tình nhân hàng phía trước hôn môi, không khỏi bật cười, đuôi mắt cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười, đôi mắt sáng ngời tựa như vì sao lấp lánh.
Trong ánh sáng mờ nhạt, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Tần Thịnh cầm lòng không đậu hỏi: “Hôn môi được không?”
Tang Nguyệt đột nhiên không kịp phòng bị,ngẩn mặt ra, hai tròng mắt trợn to lên, hoài nghi mình có phải nghe lầm rồi không.
Hôn môi?
Ở chỗ này?
Tang Nguyệt quan sát mặt anh, xác nhận anh là đang nghiêm túc, lông mi hơi rung rung, ánh sáng nhạt phát ra từ màn chiếu dừng trên khuôn mặt kiều mỹ non mềm của cô, hai má ửng hồng.
Cô đứng ngồi không yên, “Này không ổn lắm đâu,ở đây có nhiều người.”
Sắc mặt anh vẫn như thường, “Người khác cũng đang hôn môi mà.”
Tầm nhìn của Tang Nguyệt bị anh cản trở, không thấy được những người khác,nhưng mà hình như cũng không phải tất cả đều đang hôn môi, chắc chỉ có đôi phía trước mà thôi.
Tang Nguyệt cắn môi, đôi mắt thâm thuý của Tần Thịnh nhìn chằm chằm cô, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy.
Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, hơi rũ lông mi xuống, nhỏ giọng nói: “Hôn môi ở đây người đằng sau sẽ thấy đấy.”
Tần Thịnh cúi đầu, môi áp đến bên tai cô, thì thầm nói: “Muốn đi xuống hàng cuối cùng không?Anh có mua hai vé hàng cuối.”
Anh không biết Tang Nguyệt đi xem phim thích ngồi ở vị trí nào nên mỗi hàng đều mua hai vé.
Tang Nguyệt cảm thấy bên tai nóng lên, hơi thở của anh phả trên da cô làm tim cô loạn nhịp.
Hàng cuối cùng cũng có vé?
Không phải anh nói vé là trợ lý mua, không rảnh đi xem nên mới đưa cho anh sao?
Trợ lý anh đi xem phim, hẳn là sẽ không tùy ý lãng phí tiền mua nhiều vị trí như vậy đi.
Có thể vung tiền như rác như vậy cũng chỉ có kẻ có tiền như anh mới làm ra được.
Cho nên,vé xem phim không phải trợ lí đưa cho anh mà là anh tự mua.
Là anh muốn đi xem phim cùng cô.
Tim Tang Nguyệt đập như trống bỏi, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt anh.
Ánh mắt Tần Thịnh thâm trầm khắc chế, chờ cô đáp lại.
Tang Nguyệt chần chờ một chút, ngón tay bất giác cuốn một sợi tóc, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Không cần đổi vị trí, ở chỗ này luôn đi.”
Bên cạnh đều có người, bọn họ muốn đổi đến hàng cuối cùng,thì phải phiền một loạt người nhường đường cho họ từ chỗ chính giữa này đi ra ngoài, sau đó lại làm phiền người ngồi ở dãy cuối nhường đường cho bọn họ đi về vị trí, làm phiền nhiều người như vậy chỉ là vì đổi vị trí để hôn môi thì đúng là rất điên cuồng.
Tuy rằng ở chỗ này hôn môi, với Tang Nguyệt mà nói, cũng rất điên.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cô sẽ hôn môi cùng một người đàn ông trước mặt nhiều người, thậm chí chạm nhẹ môi cũng chưa nghĩ tới.
“Em cũng không chắc nữa,nếu như có việc đột suất thì em làm thêm.”
Tần Thịnh: “Ân.”
Anh chỉ muốn hỏi cái này?
Tang Nguyệt khẽ nâng cằm, nhìn về phía anh, nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây công việc em không bận lắm, buổi tối tạm thời chưa có sắp xếp việc gì, nếu anh có dự định gì,em có thể không tăng ca.”
Tần Thịnh: “Dương Duy mua hai cái vé xem phim, cậu ấy không rảnh để đi xem nên đưa cho anh.”
Dương Duy là ai?
Tần Thịnh bổ sung: “Trợ lý của anh.”
Đậu má, trợ lý mua vé xem phim nhưng không rảnh đi xem nên liền đưa cho ông chủ, đây là cái chiến sĩ thi đua gì vậy, ông chủ đã tan làm mà anh ấy còn phải làm việc.
Tang Nguyệt hỏi: “Tối nay suất chiếu mấy giờ vậy?”
Tần Thịnh: “7 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi.”
Tang Nguyệt gật đầu: “Được,anh gửi địa chỉ rạp phim cho em đi, buổi tối em đến rạp chiếu phim chờ anh.”
Tần Thịnh: “Không cần.”
Không cần?
Ánh mắt Tang Nguyệt khẽ nhúc nhích, không rõ nguyên do nhìn anh.
Anh hỏi cô buổi tối có tăng ca không, nói anh có hai vé xem phim, không phải là muốn đi xem phim với cô sao?
Cô đồng ý, nói chờ anh ở rạp chiếu phim,anh nói không cần.Chẳng lẽ anh muốn đưa cho có hai cái vé đấy, bảo cô đi tìm người khác xem cùng, anh không đi?
“Trước khi em tan làm thì nhắn tin cho anh, anh qua đón em.”
Nga,hoá ra là muốn đến công ty đón cô.
“Không cần phiền phức như vậy,em có lái xe đến công ty mà.”
Anh đến đón cô thì cô phải vứt xe lại công ty.
Tần Thịnh nói: “Chốc nữa bảo tài xế đưa em đi.”
Tang Nguyệt: “Anh thì sao?”
“Anh tự mình lái xe đến công ty.”
Xem ra anh đã lên kế hoạch sẵn rồi.
“Được, khi nào em xong việc sẽ nhắn anh.”
“Vị trí ngồi chính giữa được không?”Anh hôm qua xem ảnh cô đăng lên vòng bạn bè, vị trí ngồi là khu chính giữa.
Tang Nguyệt gật đầu, “Được.”
“Buổi tối muốn ăn cái gì?” Anh đến đón cô, khẳng định là muốn cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Tang Nguyệt nói: “Gì cũng được.”
Thang máy xuống đến tầng một, hai người từ thang máy đi ra, tài xế đã chờ Tần Thịnh ở bên cửa xe, mở cửa xe cho Tần Thịnh.
Tần Thịnh phân phó tài xế, “Cậu đưa phu nhân đi đi.”
Tài xế: “Vâng, Tần tổng.”
Tang Nguyệt đưa chìa khóa xe cho tài xế, tài xế còn chưa duỗi tay ra nhận thì đã bị Tần Thịnh cầm lấy.
Tang Nguyệt sửng sốt, khó hiểu nhìn anh.
Tần Thịnh đứng ở bên ghế sau xe, giơ tay giữ phía trên cửa xe, “Em ngồi chiếc này đi đi,anh lái xe em.”
Cô đã từng nói cô thích chiếc xe này.
Tang Nguyệt không lái xe, ngồi chiếc nào cũng giống nhau, anh đã sắp xếp như vậy thì cô cũng nghe theo.
Ngồi trên xe, Tần Thịnh đứng ở bên ngoài đóng cửa xe lại, Tang Nguyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng,hạ cửa sổ xe xuống,thò đầu ra gọi anh, “Tần Thịnh.”
Tần Thịnh quay đầu lại,quay về bên xe, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tang Nguyệt châm chước dùng từ, “Hôm nay đi xem phim, rạp chiếu phim có rất nhiều cặp tình nhân,bạn trai với chồng người ta toàn là tặng hoa,anh đừng mua túi,mua hoa tặng em đi.”
Tiền tiết kiệm của cô thật sự gánh không nổi việc anh mua túi xách xa xỉ như mua củ cải thế này.
Anh tặng hoa cho cô thì còn đỡ, hai người ra ngoài xem phim,anh tặng hoa cho cô,cô cũng có thể không cần đáp lễ.
Tần Thịnh: “Em thích hoa sao?”
Tang Nguyệt gật đầu, “Ân, em thích hoa.”
Về sau chỉ cần tặng hoa cho cô thôi, không cần tặng túi nữa đâu, Tang Nguyệt thiệt tình cầu nguyện.
Tần Thịnh gật đầu, “Được.”
Tang Nguyệt vẫn không yên tâm, nghĩ nghĩ, lại dặn dò lần nữa, “Chỉ mua hoa thôi, không cần mua túi đâu đấy.”
Anh lúc trước tặng cô nhiều túi như vậy,giờ cô không thể nói cô không thích túi xách, đả thương thành ý của người ta, chỉ có thể thoả hiệp nói, “Em có hơi khác người ta, em không thích túi từ các nhãn hiệu xa xỉ,giờ trong nhà đều là Hermes,em không thích Hermes lắm, em cũng có nhiều túi rồi, như vậy đi,anh sắp tới đừng mua túi cho em nữa,nếu em lên trên mạng hoặc là đọc tạp chí thấy có cái nào đẹp sẽ gửi ảnh cho anh,anh mua cho em nhé.”
Tần Thịnh: “Được,anh biết rồi.”
Thấy anh đáp ứng, Tang Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần anh không đi mua túi cho mình là được, người như anh, phỏng chừng cũng không có khái niệm gì về tiền, đến lúc đó cô chỉ cần lên trên mạng tìm một cái túi giá chỉ có năm con số gửi anh là được, tiền lương mỗi tháng của cô có thể mua quà đáp lễ cho anh.
Như vậy tiền tiết kiệm của cô cũng được bảo toàn.
——
5 giờ rưỡi chiều, Tang Nguyệt hoàn thành công việc,nhắn tin cho Tần Thịnh: 【Em chuẩn bị tan làm rồi. 】
Tần Thịnh đang xử lí văn kiện, nghe thấy di động phát tiếng thông báo, cầm lên nhìn,trả lời: 【 Chờ anh một lát, hai mươi phút sau đến. 】
Đóng máy tính lại, Tần Thịnh đi từ công ty ra, lái xe đi đón Tang Nguyệt.
Tài xế không qua đây nên anh lái xe của Tang Nguyệt,đi qua cửa hàng hoa gần công ty,anh dừng xe đi lấy hoa.
Hoa là buổi sáng anh đã qua đặt, lần đầu tiên mua hoa, không có kinh nghiệm, không biết chọn loại hoa nào, ngồi ở cửa hàng bán hoa nghe ông chủ cửa hàng phân tích ý nghĩa của các loại hoa thật lâu, cuối cùng chọn một bó hoa bạch quả, ngụ ý khỏe mạnh trường thọ.
Khi Tần Thịnh đến công ty Tang Nguyệt,cô đã đứng ở dưới tầng chờ, xa xa thấy xe mình thì nhấc chân qua đón.
Tần Thịnh chậm rãi dừng xe ở bên cạnh cô, cầm lấy bó hoa đặt ở trên ghế phụ.
Tang Nguyệt mở cửa xe ngồi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bó hoa anh đang ôm trước ngực, một bó hoa rất lớn, dùng giấy gói màu hồng nhạt bọc lấy, xanh um trang trọng,chồi non mơn mởn.
Đẹp thì đẹp thật nhưng loài hoa này......Sao cô chưa từng thấy người đàn ông nào tặng cho vợ hoặc bạn gái.
Đây là loài hoa gì?
Tần Thịnh: “Tặng cho em.”
Tang Nguyệt ôm lấy bó hoa,quét mắt nhìn trong xe một lượt, xác nhận trên xe không có túi mua hàng nào, trên mặt nở nụ cười xán lạn, “Cảm ơn, đây là hoa gì nha, thật đẹp a.”
Tần Thịnh phổ cập khoa học: “Hoa Bạch Quả.”
Tần Thịnh vừa dứt lời, Tang Nguyệt liền thấy được một tấm thẻ nhỏ kẹp trên giấy gói hoa.
Tang Nguyệt rút tấm thẻ ra, nhìn thấy lời giới thiệu về bó hoa Bạch Quả, khóe miệng cứng đờ.
Ý nghĩa hoa Bạch Quả —— khỏe mạnh trường thọ.
Này?
A này?
Đây là nghiêm túc sao?
Lúc anh mua hoa, có nói với ông chủ cửa hàng là bó hoa này tặng bà xã không vậy?
Thực sự có người tặng loại hoa này cho bà xã sao? Còn cố ý viết ý nghĩa hoa: khỏe mạnh trường thọ?
Tang Nguyệt trầm mặc một lát, chắc chắn anh thật sự xem cô là vợ mà đối đãi, còn đã bắt đầu chúc cô khỏe mạnh trường thọ, xem ra anh rất tin tưởng vào đoạn hôn nhân này, sẽ cùng cô bạch đầu giai lão.
Tần Thịnh đặt bàn tại một nhà hàng đồ Tây, bầu không khí rất lãng mạn, thích hợp cho đôi vợ chồng hoặc các cặp tình nhân đến dùng bữa.
Đồ ăn trình bày bắt mắt ngon miệng, Tang Nguyệt vốn định uống một ly rượu vang đỏ nhưng nghĩ đến Tần Thịnh còn phải lái xe, không thể uống rượu nên không có nói.
Ăn xong bữa tối, Tần Thịnh lái xe đưa Tang Nguyệt đến rạp chiếu phim, thời gian vừa vặn,phim còn mười phút nữa mới mở màn,đang bắt đầu mở soát vé.
Tang Nguyệt lập tức đi đến cổng soát vé xếp hàng, ở phía trước có một đôi tình nhân ôm một thùng bắp rang bơ trong lòng ngực đút cho nhau ăn.
Tần Thịnh thoáng nhìn qua, hỏi cô, “Ăn bắp rang không?”
Tới rạp chiếu phim xem phim mà không ăn bắp rang bơ thì không có bầu không khí, Tang Nguyệt gật đầu, “Ăn.”
Tần Thịnh đi xếp hàng mua một phần bắp rang.
Phim hôm nay hai người xem đã chiếu một tháng trước,rất được săn đón,nên được chiếu ở rạp thêm một tháng.
Cũng là một phim hài kịch, Tang Nguyệt đã xem đoạn cut ngắn ở trên mạng,phim này làm cô thấy hứng thú hơn là phim hôm qua xem, chỉ là phim ngày hôm qua xem có sự góp mặt của diễn viên mà Nguyễn Anh thích, cho nên hai người mới lựa chọn một phim kia.
Tuy rằng đã chiếu được một tháng, nhưng vẫn rất nhiều người đến xem phim này, vị trí trống trong phòng chiếu không nhiều lắm.
Ngồi ở phía trước bọn họ là một đôi tình nhân trẻ tuổi, mới vừa ngồi xuống đã bắt đầu đùa giỡn thân mật, thẳng đến khi phim mở màn mới trật tự lại.
Tần Thịnh chỉ mua một thùng bắp rang, Tang Nguyệt không thích ăn mảnh một mình, đem bắp rang đặt ở trên tay vịn giữa vị trí hai người,để tiện anh muốn ăn có thề tự lấy.
Nhưng hiển nhiên,loại thực phẩm như bắp rang bơ này không phải thứ anh thích,anh một miếng cũng không ăn, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn ảnh, xem đến cực kì nghiêm túc.
Tang Nguyệt rất thích loại hài kịch nhẹ nhành này, lực chú ý cũng rất nhanh đã bị cốt truyện hấp dẫn.
Mọi người thỉnh thoảng cũng phát ra tiếng cười,phim mới chiếu được năm phút Tang Nguyệt cũng đã bắt đầu cười, cốt truyện cũng không có gì mới mẻ độc đáo, nhưng thủ pháp quay chụp của đạo diễn cùng diễn xuất rất có cảm xúc, dễ dàng chọc người ta cười.
Loại cốt truyện này với Tần Thịnh mà nói kỳ thật không có gì hấp dẫn, cũng không hiểu người khác cười vì cái gì,anh liếc sang nhìn Tang Nguyệt, thầm ghi nhớ từng chi tiết làm cô cười ra tiếng để khi bọn họ về nhà sẽ bàn luận về cốt truyện.
Phim chiếu được một nửa thì chiếu đến đoạn cut ngắn được lan truyền trên mạng,trong phòng chiếu mọi người thi nhau cười, Tần Thịnh thoáng nhìn qua Tang Nguyệt đang cười đến chảy cả nước mắt dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn về màn chiếu, đang định ghi nhớ chi tiết này thì đôi tình nhân hàng phía trước đột nhiên dựa vào gần nhau.
Tần Thịnh thoáng nhìn, nhanh chóng dời tầm mắt.
Phim chuyển cảnh, đã chiếu qua đoạn gây cười vừa nãy mà đôi tình nhân phía trước vẫn còn ôm nhau, không coi ai ra gì hôn môi, tựa hồ là chàng trai cắn bạn gái một cái,cô gái phát ra một tiếng hừ nhẹ rất nhỏ.
Lực chú ý của Tang Nguyệt cũng bị hai người họ hấp dẫn, ánh mắt từ trên màn ảnh dời về phía đôi yêu nhau kia.
Hầu hết mọi người khi nhìn thấy chuyện xấu hổ này đều sẽ theo bản năng nhìn về phía người quen bên cạnh.Tang Nguyệt nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Thịnh.
Tần Thịnh phát hiện đôi trẻ phía trước quấy rầy đến Tang Nguyệt xem phim, nhíu mày.
Anh không rõ người trẻ tuổi bây giờ đều là làm sao vậy, trước mặt bàn dân thiên hạ, không hề có ý thức, không kiềm chế được dục vọng của mình,gây ảnh hưởng đến người khác,làm người ta mất hứng.
Anh nghiêng người qua, duỗi tay che tầm mắt cô lại, hơn phân nửa người chắn ở trước mặt cô.Tang Nguyệt sửng sốt, lông mi khẽ nâng lên, nhận ra anh đây là không cho mình nhìn đôi tình nhân hàng phía trước hôn môi, không khỏi bật cười, đuôi mắt cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười, đôi mắt sáng ngời tựa như vì sao lấp lánh.
Trong ánh sáng mờ nhạt, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Tần Thịnh cầm lòng không đậu hỏi: “Hôn môi được không?”
Tang Nguyệt đột nhiên không kịp phòng bị,ngẩn mặt ra, hai tròng mắt trợn to lên, hoài nghi mình có phải nghe lầm rồi không.
Hôn môi?
Ở chỗ này?
Tang Nguyệt quan sát mặt anh, xác nhận anh là đang nghiêm túc, lông mi hơi rung rung, ánh sáng nhạt phát ra từ màn chiếu dừng trên khuôn mặt kiều mỹ non mềm của cô, hai má ửng hồng.
Cô đứng ngồi không yên, “Này không ổn lắm đâu,ở đây có nhiều người.”
Sắc mặt anh vẫn như thường, “Người khác cũng đang hôn môi mà.”
Tầm nhìn của Tang Nguyệt bị anh cản trở, không thấy được những người khác,nhưng mà hình như cũng không phải tất cả đều đang hôn môi, chắc chỉ có đôi phía trước mà thôi.
Tang Nguyệt cắn môi, đôi mắt thâm thuý của Tần Thịnh nhìn chằm chằm cô, trong mắt như có ngọn lửa rực cháy.
Tang Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến có chút ngượng ngùng, hơi rũ lông mi xuống, nhỏ giọng nói: “Hôn môi ở đây người đằng sau sẽ thấy đấy.”
Tần Thịnh cúi đầu, môi áp đến bên tai cô, thì thầm nói: “Muốn đi xuống hàng cuối cùng không?Anh có mua hai vé hàng cuối.”
Anh không biết Tang Nguyệt đi xem phim thích ngồi ở vị trí nào nên mỗi hàng đều mua hai vé.
Tang Nguyệt cảm thấy bên tai nóng lên, hơi thở của anh phả trên da cô làm tim cô loạn nhịp.
Hàng cuối cùng cũng có vé?
Không phải anh nói vé là trợ lý mua, không rảnh đi xem nên mới đưa cho anh sao?
Trợ lý anh đi xem phim, hẳn là sẽ không tùy ý lãng phí tiền mua nhiều vị trí như vậy đi.
Có thể vung tiền như rác như vậy cũng chỉ có kẻ có tiền như anh mới làm ra được.
Cho nên,vé xem phim không phải trợ lí đưa cho anh mà là anh tự mua.
Là anh muốn đi xem phim cùng cô.
Tim Tang Nguyệt đập như trống bỏi, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt anh.
Ánh mắt Tần Thịnh thâm trầm khắc chế, chờ cô đáp lại.
Tang Nguyệt chần chờ một chút, ngón tay bất giác cuốn một sợi tóc, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Không cần đổi vị trí, ở chỗ này luôn đi.”
Bên cạnh đều có người, bọn họ muốn đổi đến hàng cuối cùng,thì phải phiền một loạt người nhường đường cho họ từ chỗ chính giữa này đi ra ngoài, sau đó lại làm phiền người ngồi ở dãy cuối nhường đường cho bọn họ đi về vị trí, làm phiền nhiều người như vậy chỉ là vì đổi vị trí để hôn môi thì đúng là rất điên cuồng.
Tuy rằng ở chỗ này hôn môi, với Tang Nguyệt mà nói, cũng rất điên.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày cô sẽ hôn môi cùng một người đàn ông trước mặt nhiều người, thậm chí chạm nhẹ môi cũng chưa nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.