Chương 25:
Quân Lai
02/10/2023
Tang Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Có qua có lại đã là thói quen của em rồi,em không muốn nợ đồ người khác.”
Tần Thịnh nhíu mày: “Anh là người khác sao?”
Tang Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, “Anh đương nhiên không phải người khác,anh là tiên sinh nhà em mà.”
Sắc mặt của Tần Thịnh cũng hoà hoãn lại,đặt tờ báo lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu em biết anh là tiên sinh nhà em, vì sao phải dùng thói quen đối đãi người khác áp dụng với anh?”
Tang Nguyệt nghẹn lại, không biết phải giải thích như thế nào.
Tần Thịnh lại cầm lấy tờ báo, ngữ khí không vui lắm, “Anh hy vọng em xem anh là chồng em, mà không phải mối quan hệ hợp tác giống như những người đàn ông khác.”
Quan hệ hợp tác giống những người đàn ông khác?
Anh đang nói đến sư huynh sao?
Này sao lại lôi đến người sư huynh rồi, Tang Nguyệt có chút bất đắc dĩ, “Em đương nhiên coi anh là chồng em rồi.”
Dừng một chút, Tang Nguyệt nhìn về phía phòng bếp một cái, bổ sung: “Nếu em không xem anh là chồng thì đã không hôn anh ở rạp chiếu phim rồi, cũng sẽ không nằm trên cùng một cái giường với anh,để anh lăn lộn đến hơn nửa đêm, eo em giờ sắp gãy luôn rồi.”
Tang Nguyệt càng nói càng ủy khuất, “Em còn chưa bao giờ quan hệ với ai khác, cái đêm ở khách sạn em vẫn còn là thiếu nữ thuần khiết đấy, sao em có thể không coi anh là chồng chứ,anh nói thế làm em đau lòng.”
Tần Thịnh biết cô đang giả vờ, “Này không thể tính gộp làm một.”
“Vì sao không thể nói gộp làm một,làm gì có người nào trên giường tận hứng xuồng giường liền trở mặt.” Tang Nguyệt lý luận, “Vậy nếu anh cảm thấy em không xem anh là chồng,thế từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng ngủ chung một giường nữa, phân giường ngủ đi.”
Tần Thịnh trầm mặc.
Tang Nguyệt đứng lên, nói: “Giờ em liền thu dọn đồ đạc về bên nhà em ở luôn.”
Tang Nguyệt xoay người,giả vờ muốn lên tầng, Tần Thịnh bắt lấy tay cô, hơi dùng lực,kéo cô vào trong lòng ngực mình.
Tang Nguyệt ngã ngồi lên đùi anh, hoảng sợ, sợ dì Điền từ trong phòng bếp đi ra thấy, vội vàng giãy giụa muốn xuống khỏi người anh, tay Tần Thịnh để lên eo cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói: “Đừng nhúc nhích, không phải nói eo đau sao?Anh xoa bóp cho em.”
Tang Nguyệt cự tuyệt, “Em không cần,anh mau buông em ra, Dì Điền thấy bây giờ.”
Tần Thịnh nói: “Có làm sao đâu, chúng ta là vợ chồng mà.”
Tang Nguyệt: “Da mặt em mỏng,anh mau......”
Tang Nguyệt đẩy đẩy bả vai anh, Tần Thịnh buông cô ra, trầm giọng nói: “Chia phòng ngủ không có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, về sau em đừng có nhắc đến loại yêu cầu vô lí này nữa.”
Tang Nguyệt bĩu môi, ủy khuất nói: “Là anh nói em không coi anh là chồng trước.”
Tần Thịnh không muốn tiếp tục tranh luận chuyện này nữa, xin lỗi: “Là anh không đúng, về sau anh sẽ không như vậy.”
Tang Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ nói xin lỗi.
Tần Thịnh nói sang chuyện khác, “Ba mẹ anh muốn gặp em, buổi chiều em có thể theo anh về nhà ba mẹ được không?”
Ba mẹ chồng muốn gặp cô?
Tang Nguyệt có chút khẩn trương, ngồi thẳng người lên, “Được a,em có rảnh, cũng không biết ba mẹ anh thích gì để em đi chuẩn bị quà gặp mặt.”
Tang Nguyệt trưng cầu ý kiến Tần Thịnh.
Tần Thịnh nói: “Anh sẽ chuẩn bị.”
Thật đúng là một ông xã tri kỉ, Tang Nguyệt vô cùng vừa lòng, trong lòng nhịn không được nghĩ, quả nhiên là đàn ông được thỏa mãn trên giường rất dễ nói chuyện.
Ăn cơm xong, Tang Nguyệt lên nhà trang điểm, để đi gặp ba mẹ Tần Thịnh.
Hôm nay cũng không cần tài xế, Tần Thịnh lái xe, xe là của Tang Nguyệt, tối hôm qua đi xem phim về, Tần Thịnh không trả chìa khóa cho Tang Nguyệt, ngoài chiếc Lamborghini kia, gara anh còn có rất nhiều xe khác, mỗi một chiếc đều đắt tiền hơn nhiều chiếc này của Tang Nguyệt, nhưng không biết anh xuất phát từ điều gì mà chọn chiếc không đáng giá này nhất.
Nhớ đến cuộc gọi trước giờ cơm trưa của anh với ba, Tang Nguyệt nghĩ anh có thể là sợ lái siêu xe về sẽ bị ba anh tịch thu cho nên mới lái chiếc không đáng giá tiền.
Xe vững vàng chạy ở trên đường, Tần Thịnh lái xe rất nghiêm túc, mắt nhìn phía trước, không nói câu gì, Tang Nguyệt ngồi ở ghế phụ, trong lòng tập luyện chốc nữa gặp ba mẹ Tần Thịnh thì chào hỏi như nào.
Trước khi kết hôn cũng chưa từng gặp qua, mới tình một đêm đã bắt cóc con trai nhà người ta, môn không đăng hộ không đối, nói thực ra, Tang Nguyệt thật sự lo lắng hai vị trưởng bối sẽ không thích mình.
Nghe thái độ ba anh trò chuyện với anh qua điện thoại, liền biết quan hệ của anh với ba mẹ rất tốt, là được ba mẹ sủng ái lớn lên.
Tang Nguyệt bất giác thở dài.
Đến đoạn đèn đỏ, Tần Thịnh dừng xe, mở miệng nói: “Không cần nghĩ nhiều,ba mẹ đã xem qua ảnh em rồi, bọn họ nói em rất xinh.”
“Ba mẹ khen em xinh đẹp sao?” Tang Nguyệt thụ sủng nhược kinh.
Tần Thịnh ừ một tiếng.
Cũng không biết là khen thật hay là Tần Thịnh thuận miệng dỗ cô nhưng tâm tình Tang Nguyệt thả lỏng không ít.
Xe chậm rãi đi vài khu biệt thự xa hoa, cổng chính Tần gia tự động mở ra, Tần Thịnh trực tiếp lái vào.
Người hầu của Tần gia đứng chờ ở một bên, xe dừng hẳn, tiến lên mở cửa xe cho Tần Thịnh và Tang Nguyệt.
Tần Thịnh bảo người hầu lấy quà từ trong cốp xe ra, nắm tay Tang Nguyệt đi vào bên trong.
Từ lúc bắt đầu xuất phát, Tần Thịnh đã gọi điện qua cho Đường Khê nên cả Đường Khê và Tần Kiêu đều ngồi trên sô pha phòng khách chờ con trai mang con dâu về.
Tang Nguyệt vừa vào cửa, nhìn thấy ba mẹ chồng, liền không tự giác nắm chặt lấy tay Tần Thịnh.
Tần Thịnh dắt cô đi qua chào hỏi, “Ba, mẹ.”
Tang Nguyệt gọi theo, “Ba, mẹ.”
“Tới rồi.” Đường Khê vẫy vẫy tay với Tang Nguyệt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh,nhẹ giọng nói: “Lại đây ngồi đi.”
Tang Nguyệt không nghĩ tới mẹ Tần Thịnh lại ôn nhu như vậy,cô còn tưởng rằng người Tần gia sẽ giống với Tần Thịnh, tính cách lạnh lùng cơ.
Cô buông tay Tần Thịnh ra, ngồi vào bên cạnh Đường Khê.
Đường Khê cười nhìn cô, “Thịnh Thịnh đã cho ba mẹ xem qua ảnh chụp của con, người thật còn đẹp hơn trên ảnh.”
Hoá ra anh nói ba mẹ anh đã xem ảnh,khen cô xinh đẹp không phải là dỗ cô mà là nói thật.
Tang Nguyệt nở nụ cười ngoan ngoãn, nói ngọt: “Một đại mỹ nữ như mẹ khen con xinh, con sẽ kiêu ngạo.”
Đường Khê cười nói: “Con xinh đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn, hẳn là có rất nhiều người khen xinh đi.”
“Xác thật là có rất nhiều, nhưng cũng không làm con vui bằng mẹ.”
Tang Nguyệt quan sát sắc mặt Đường Khê, xác nhận bà là thật sự vừa lòng với mình, không phải là ứng phó khách khí, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Bà rất thân thiện, Tang Nguyệt rất nhanh đã làm quen được với bà, Tần Thịnh bị Tần Kiêu gọi vào thư phòng, hai ba con muốn bàn bạc chuyện công việc, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Khê cùng Tang Nguyệt.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Nguyệt Nguyệt,con với Thịnh Thịnh quen nhau như nào?”
Vấn đề này, Đường Khê đã hỏi qua con trai nhưng không nói.
Tang Nguyệt gặp phải câu hỏi khó trả lời.
Quen nhau như thế nào?
Chuyện này có thể nói thật sao?
Nói quen nhau sau một đêm tình ở khách sạn, phỏng chừng bà sẽ cảm thấy mình là một đứa con gái không đứng đắn đi.
Tang Nguyệt bưng cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, hỏi: “Tần Thịnh không nói cho mẹ biết sao?”
Đường Khê cười, “Nó với ba nó giống nhau, sĩ diện,mẹ đoán, có phải nó theo đuổi con, cho nên mới ngại nói với ba mẹ không?”
Tần Thịnh chưa nói cách hai người quen nhau, vậy là dễ trả lời rồi.
Tang Nguyệt nửa thật nửa giả nói: “Bọn con quen nhau ở khách sạn quốc tế Anh Quan,hôm đó con tham gia yến tiệc, anh ấy cũng đi kí hợp đồng ở đó, con gặp anh ấy trên hành lang khách sạn, liếc mắt một cái liền thấy anh ấy rất đẹp trai,con liền chủ động đến gần,anh ấy rất lạnh lùng, cự tuyệt con rất nhiều lần, cuối cùng bị con cuốn lấy không có cách nào nên mới cùng con, ân......”
Tang Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
Đường Khê cho rằng cô chỉ là muốn xin phương thức liên lạc bị cự tuyệt rất nhiều lần, không có nghĩ nhiều, giải thích thay anh, “Nó hẳn là cũng thích con từ cái nhìn đầu tiên, bằng không nó cũng không cho con cơ hội dây dưa.”
Đường Khê nhảy qua cái đề tài này, hỏi: “Con có muốn vào phòng Thịnh Thịnh nhìn không?”
Tang Nguyệt vui vẻ đáp ứng, “Được a.”
Phòng Tần Thịnh ở trên tầng 3, phòng rất lớn, mặt tường sơn màu lam, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là phòng của bé trai từ nhỏ lớn lên, trên ngăn tủ bày rất nhiều mô hình phi cơ, xếp gỗ Lego được giữ gìn cẩn thận.
Hẳn đều là thứ hồi nhỏ anh rất thích, hoặc là quà người thân quan trọng tặng cho, đến bây giờ cũng chưa vứt đi.
Tang Nguyệt đi theo Đường Khê vào tham quan,trên ngăn tủ đầu giường bày rất nhiều cuốn album, Đường Khê giới thiệu nói: “Đây đều là ảnh từ khi còn nhỏ của Thịnh Thịnh,nó khi còn nhỏ rất thích chụp ảnh, cũng hay pose dáng, mỗi năm đều chụp cho nó vài cuốn album, nhưng mà sau khi nó lớn lên thì không hay cho mẹ chụp nữa.”
Đường Khê thở dài, có chút bất đắc dĩ vì con lớn không nghe lời.
Bà là nhiếp ảnh gia, ảnh Tần Thịnh từ nhỏ đến lớn đều là do bà chụp.
“Con có muốn xem ảnh nó khi còn nhỏ không?” Đường Khê hỏi.
Tang Nguyệt cười, cầm lấy một quyển album, “Con cũng đang muốn xem đây,anh ấy sẽ không giận chứ?”
Đường Khê: “Sẽ không đâu, nó rất dễ tính.”
Tang Nguyệt: “......”
Đây là con hát mẹ khen hay sao?
Đường Khê: “Chúng ta ngồi xem đi.”
Hai người cầm mấy cuốn album ngồi vào sô pha.
Đường Khê vừa xem vừa giới thiệu với Tang Nguyệt, “Đây là nó lúc một tuổi.”
Tang Nguyệt: “Oa,anh ấy khi còn nhỏ đáng yêu quá a.”
“Đây là nó lúc hơn hai tuổi.”
Tang Nguyệt nhìn Tần Thịnh trong ảnh tóc dài rũ đến vai như một bé gái, cười đến chảy cả nước mắt.
“Mái tóc này của anh ấy là như thế nào vậy ạ?”
Đường Khê: “Nó khi còn nhỏ có một khoảng thời gian không muốn cắt tóc,nó cảm thấy tóc càng dài càng đẹp nên cứ để thế đến trường, sau đấy ba nó không chấp nhận được, ông ấy thấy mất mặt nên tự cầm kéo cắt tóc của nó, cắt so le không đồng đều, làm nó giận khóc lớn.”
Tang Nguyệt hưng phấn nói: “Có ảnh lúc anh ấy cắt xong không ạ?”
“Có a, ở đằng sau.” Đường Khê giở mặt sau, dặn dò: “Mấy tấm ảnh con xem này, ngàn vạn không thể nói cho Thịnh Thịnh biết, nó không muốn người khác nhắc đến chuyện hồi nhỏ nó để tóc dài.”
Đường Khê không dặn Tang Nguyệt cũng biết không thể nói, cô với Tần Thịnh còn chưa thân đến mức có thể lấy quá khứ đen của đối phương ra đùa giỡn.
Tần Thịnh có rất nhiều ảnh hồi nhỏ, Tang Nguyệt cùng Đường Khê ở trong phòng đã xem rất lâu, mới giở đến cuốn album năm anh mười tuổi.
“Đây là khi nó lên mười tuổi,cùng Khuynh Khuynh đi tham gia sàn diễn người mẫu nhí, chính là sau khi tham gia buổi diễn này về,nó liền không thích đi tham gia các hoạt động của trẻ con, cũng không thích người khác chụp ảnh cho nó,con biết vì sao không?”
Tang Nguyệt hỏi: “Vì cái gì nha?”
Đường Khê lật một tờ album, nghi hoặc nói: “Soa chỗ này lại thiếu mất một bức ảnh nhỉ,mẹ nhớ rõ tháng trước mẹ xem vẫn còn mà.”
Người làm mẹ thường rất thích xem lại ảnh của con mình, Đường Khê thuộc ảnh của Tần Thịnh như lòng bàn tay.
Tang Nguyệt: “Có thể là lúc lấy ra xem xong để ở đằng sau không?”
Đường Khê gật đầu, “Có khả năng nha,mẹ nhớ rõ tấm ảnh ở đây chụp Thịnh Thịnh, Tụng Tụng, còn có một cô bé rất xinh đẹp không quen biết, Thịnh Thịnh lúc catwalk đi sai lượt, không cẩn thận......”
“Mẹ.”
Tần Thịnh đã bàn xong chuyện với Tần Kiêu, từ bên ngoài đi vào, ngắt lời Đường Khê, “Ba tìm mẹ kìa.”
Đường Khê nghe hiểu ám chỉ của con trai, đây là không muốn nhắc đến chuyện của nó khi còn nhỏ.
Đường Khê chiều theo ý con trai, nói với Tang Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt,để Thịnh Thịnh xem tiếp với con đi, mẹ ra ngoài xem ba con gọi gì.”
Đường Khê đưa cuốn album giao cho Tang Nguyệt, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tang Nguyệt ôm cuốn album Tần Thịnh khi còn nhỏ trên đùi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của Tần Thịnh,bỗng dưng có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Tần Thịnh nhíu mày: “Anh là người khác sao?”
Tang Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, “Anh đương nhiên không phải người khác,anh là tiên sinh nhà em mà.”
Sắc mặt của Tần Thịnh cũng hoà hoãn lại,đặt tờ báo lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu em biết anh là tiên sinh nhà em, vì sao phải dùng thói quen đối đãi người khác áp dụng với anh?”
Tang Nguyệt nghẹn lại, không biết phải giải thích như thế nào.
Tần Thịnh lại cầm lấy tờ báo, ngữ khí không vui lắm, “Anh hy vọng em xem anh là chồng em, mà không phải mối quan hệ hợp tác giống như những người đàn ông khác.”
Quan hệ hợp tác giống những người đàn ông khác?
Anh đang nói đến sư huynh sao?
Này sao lại lôi đến người sư huynh rồi, Tang Nguyệt có chút bất đắc dĩ, “Em đương nhiên coi anh là chồng em rồi.”
Dừng một chút, Tang Nguyệt nhìn về phía phòng bếp một cái, bổ sung: “Nếu em không xem anh là chồng thì đã không hôn anh ở rạp chiếu phim rồi, cũng sẽ không nằm trên cùng một cái giường với anh,để anh lăn lộn đến hơn nửa đêm, eo em giờ sắp gãy luôn rồi.”
Tang Nguyệt càng nói càng ủy khuất, “Em còn chưa bao giờ quan hệ với ai khác, cái đêm ở khách sạn em vẫn còn là thiếu nữ thuần khiết đấy, sao em có thể không coi anh là chồng chứ,anh nói thế làm em đau lòng.”
Tần Thịnh biết cô đang giả vờ, “Này không thể tính gộp làm một.”
“Vì sao không thể nói gộp làm một,làm gì có người nào trên giường tận hứng xuồng giường liền trở mặt.” Tang Nguyệt lý luận, “Vậy nếu anh cảm thấy em không xem anh là chồng,thế từ hôm nay trở đi, chúng ta đừng ngủ chung một giường nữa, phân giường ngủ đi.”
Tần Thịnh trầm mặc.
Tang Nguyệt đứng lên, nói: “Giờ em liền thu dọn đồ đạc về bên nhà em ở luôn.”
Tang Nguyệt xoay người,giả vờ muốn lên tầng, Tần Thịnh bắt lấy tay cô, hơi dùng lực,kéo cô vào trong lòng ngực mình.
Tang Nguyệt ngã ngồi lên đùi anh, hoảng sợ, sợ dì Điền từ trong phòng bếp đi ra thấy, vội vàng giãy giụa muốn xuống khỏi người anh, tay Tần Thịnh để lên eo cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói: “Đừng nhúc nhích, không phải nói eo đau sao?Anh xoa bóp cho em.”
Tang Nguyệt cự tuyệt, “Em không cần,anh mau buông em ra, Dì Điền thấy bây giờ.”
Tần Thịnh nói: “Có làm sao đâu, chúng ta là vợ chồng mà.”
Tang Nguyệt: “Da mặt em mỏng,anh mau......”
Tang Nguyệt đẩy đẩy bả vai anh, Tần Thịnh buông cô ra, trầm giọng nói: “Chia phòng ngủ không có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, về sau em đừng có nhắc đến loại yêu cầu vô lí này nữa.”
Tang Nguyệt bĩu môi, ủy khuất nói: “Là anh nói em không coi anh là chồng trước.”
Tần Thịnh không muốn tiếp tục tranh luận chuyện này nữa, xin lỗi: “Là anh không đúng, về sau anh sẽ không như vậy.”
Tang Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ nói xin lỗi.
Tần Thịnh nói sang chuyện khác, “Ba mẹ anh muốn gặp em, buổi chiều em có thể theo anh về nhà ba mẹ được không?”
Ba mẹ chồng muốn gặp cô?
Tang Nguyệt có chút khẩn trương, ngồi thẳng người lên, “Được a,em có rảnh, cũng không biết ba mẹ anh thích gì để em đi chuẩn bị quà gặp mặt.”
Tang Nguyệt trưng cầu ý kiến Tần Thịnh.
Tần Thịnh nói: “Anh sẽ chuẩn bị.”
Thật đúng là một ông xã tri kỉ, Tang Nguyệt vô cùng vừa lòng, trong lòng nhịn không được nghĩ, quả nhiên là đàn ông được thỏa mãn trên giường rất dễ nói chuyện.
Ăn cơm xong, Tang Nguyệt lên nhà trang điểm, để đi gặp ba mẹ Tần Thịnh.
Hôm nay cũng không cần tài xế, Tần Thịnh lái xe, xe là của Tang Nguyệt, tối hôm qua đi xem phim về, Tần Thịnh không trả chìa khóa cho Tang Nguyệt, ngoài chiếc Lamborghini kia, gara anh còn có rất nhiều xe khác, mỗi một chiếc đều đắt tiền hơn nhiều chiếc này của Tang Nguyệt, nhưng không biết anh xuất phát từ điều gì mà chọn chiếc không đáng giá này nhất.
Nhớ đến cuộc gọi trước giờ cơm trưa của anh với ba, Tang Nguyệt nghĩ anh có thể là sợ lái siêu xe về sẽ bị ba anh tịch thu cho nên mới lái chiếc không đáng giá tiền.
Xe vững vàng chạy ở trên đường, Tần Thịnh lái xe rất nghiêm túc, mắt nhìn phía trước, không nói câu gì, Tang Nguyệt ngồi ở ghế phụ, trong lòng tập luyện chốc nữa gặp ba mẹ Tần Thịnh thì chào hỏi như nào.
Trước khi kết hôn cũng chưa từng gặp qua, mới tình một đêm đã bắt cóc con trai nhà người ta, môn không đăng hộ không đối, nói thực ra, Tang Nguyệt thật sự lo lắng hai vị trưởng bối sẽ không thích mình.
Nghe thái độ ba anh trò chuyện với anh qua điện thoại, liền biết quan hệ của anh với ba mẹ rất tốt, là được ba mẹ sủng ái lớn lên.
Tang Nguyệt bất giác thở dài.
Đến đoạn đèn đỏ, Tần Thịnh dừng xe, mở miệng nói: “Không cần nghĩ nhiều,ba mẹ đã xem qua ảnh em rồi, bọn họ nói em rất xinh.”
“Ba mẹ khen em xinh đẹp sao?” Tang Nguyệt thụ sủng nhược kinh.
Tần Thịnh ừ một tiếng.
Cũng không biết là khen thật hay là Tần Thịnh thuận miệng dỗ cô nhưng tâm tình Tang Nguyệt thả lỏng không ít.
Xe chậm rãi đi vài khu biệt thự xa hoa, cổng chính Tần gia tự động mở ra, Tần Thịnh trực tiếp lái vào.
Người hầu của Tần gia đứng chờ ở một bên, xe dừng hẳn, tiến lên mở cửa xe cho Tần Thịnh và Tang Nguyệt.
Tần Thịnh bảo người hầu lấy quà từ trong cốp xe ra, nắm tay Tang Nguyệt đi vào bên trong.
Từ lúc bắt đầu xuất phát, Tần Thịnh đã gọi điện qua cho Đường Khê nên cả Đường Khê và Tần Kiêu đều ngồi trên sô pha phòng khách chờ con trai mang con dâu về.
Tang Nguyệt vừa vào cửa, nhìn thấy ba mẹ chồng, liền không tự giác nắm chặt lấy tay Tần Thịnh.
Tần Thịnh dắt cô đi qua chào hỏi, “Ba, mẹ.”
Tang Nguyệt gọi theo, “Ba, mẹ.”
“Tới rồi.” Đường Khê vẫy vẫy tay với Tang Nguyệt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh,nhẹ giọng nói: “Lại đây ngồi đi.”
Tang Nguyệt không nghĩ tới mẹ Tần Thịnh lại ôn nhu như vậy,cô còn tưởng rằng người Tần gia sẽ giống với Tần Thịnh, tính cách lạnh lùng cơ.
Cô buông tay Tần Thịnh ra, ngồi vào bên cạnh Đường Khê.
Đường Khê cười nhìn cô, “Thịnh Thịnh đã cho ba mẹ xem qua ảnh chụp của con, người thật còn đẹp hơn trên ảnh.”
Hoá ra anh nói ba mẹ anh đã xem ảnh,khen cô xinh đẹp không phải là dỗ cô mà là nói thật.
Tang Nguyệt nở nụ cười ngoan ngoãn, nói ngọt: “Một đại mỹ nữ như mẹ khen con xinh, con sẽ kiêu ngạo.”
Đường Khê cười nói: “Con xinh đẹp như vậy, từ nhỏ đến lớn, hẳn là có rất nhiều người khen xinh đi.”
“Xác thật là có rất nhiều, nhưng cũng không làm con vui bằng mẹ.”
Tang Nguyệt quan sát sắc mặt Đường Khê, xác nhận bà là thật sự vừa lòng với mình, không phải là ứng phó khách khí, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Bà rất thân thiện, Tang Nguyệt rất nhanh đã làm quen được với bà, Tần Thịnh bị Tần Kiêu gọi vào thư phòng, hai ba con muốn bàn bạc chuyện công việc, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Khê cùng Tang Nguyệt.
Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
“Nguyệt Nguyệt,con với Thịnh Thịnh quen nhau như nào?”
Vấn đề này, Đường Khê đã hỏi qua con trai nhưng không nói.
Tang Nguyệt gặp phải câu hỏi khó trả lời.
Quen nhau như thế nào?
Chuyện này có thể nói thật sao?
Nói quen nhau sau một đêm tình ở khách sạn, phỏng chừng bà sẽ cảm thấy mình là một đứa con gái không đứng đắn đi.
Tang Nguyệt bưng cốc nước trước mặt lên uống một ngụm, hỏi: “Tần Thịnh không nói cho mẹ biết sao?”
Đường Khê cười, “Nó với ba nó giống nhau, sĩ diện,mẹ đoán, có phải nó theo đuổi con, cho nên mới ngại nói với ba mẹ không?”
Tần Thịnh chưa nói cách hai người quen nhau, vậy là dễ trả lời rồi.
Tang Nguyệt nửa thật nửa giả nói: “Bọn con quen nhau ở khách sạn quốc tế Anh Quan,hôm đó con tham gia yến tiệc, anh ấy cũng đi kí hợp đồng ở đó, con gặp anh ấy trên hành lang khách sạn, liếc mắt một cái liền thấy anh ấy rất đẹp trai,con liền chủ động đến gần,anh ấy rất lạnh lùng, cự tuyệt con rất nhiều lần, cuối cùng bị con cuốn lấy không có cách nào nên mới cùng con, ân......”
Tang Nguyệt cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
Đường Khê cho rằng cô chỉ là muốn xin phương thức liên lạc bị cự tuyệt rất nhiều lần, không có nghĩ nhiều, giải thích thay anh, “Nó hẳn là cũng thích con từ cái nhìn đầu tiên, bằng không nó cũng không cho con cơ hội dây dưa.”
Đường Khê nhảy qua cái đề tài này, hỏi: “Con có muốn vào phòng Thịnh Thịnh nhìn không?”
Tang Nguyệt vui vẻ đáp ứng, “Được a.”
Phòng Tần Thịnh ở trên tầng 3, phòng rất lớn, mặt tường sơn màu lam, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là phòng của bé trai từ nhỏ lớn lên, trên ngăn tủ bày rất nhiều mô hình phi cơ, xếp gỗ Lego được giữ gìn cẩn thận.
Hẳn đều là thứ hồi nhỏ anh rất thích, hoặc là quà người thân quan trọng tặng cho, đến bây giờ cũng chưa vứt đi.
Tang Nguyệt đi theo Đường Khê vào tham quan,trên ngăn tủ đầu giường bày rất nhiều cuốn album, Đường Khê giới thiệu nói: “Đây đều là ảnh từ khi còn nhỏ của Thịnh Thịnh,nó khi còn nhỏ rất thích chụp ảnh, cũng hay pose dáng, mỗi năm đều chụp cho nó vài cuốn album, nhưng mà sau khi nó lớn lên thì không hay cho mẹ chụp nữa.”
Đường Khê thở dài, có chút bất đắc dĩ vì con lớn không nghe lời.
Bà là nhiếp ảnh gia, ảnh Tần Thịnh từ nhỏ đến lớn đều là do bà chụp.
“Con có muốn xem ảnh nó khi còn nhỏ không?” Đường Khê hỏi.
Tang Nguyệt cười, cầm lấy một quyển album, “Con cũng đang muốn xem đây,anh ấy sẽ không giận chứ?”
Đường Khê: “Sẽ không đâu, nó rất dễ tính.”
Tang Nguyệt: “......”
Đây là con hát mẹ khen hay sao?
Đường Khê: “Chúng ta ngồi xem đi.”
Hai người cầm mấy cuốn album ngồi vào sô pha.
Đường Khê vừa xem vừa giới thiệu với Tang Nguyệt, “Đây là nó lúc một tuổi.”
Tang Nguyệt: “Oa,anh ấy khi còn nhỏ đáng yêu quá a.”
“Đây là nó lúc hơn hai tuổi.”
Tang Nguyệt nhìn Tần Thịnh trong ảnh tóc dài rũ đến vai như một bé gái, cười đến chảy cả nước mắt.
“Mái tóc này của anh ấy là như thế nào vậy ạ?”
Đường Khê: “Nó khi còn nhỏ có một khoảng thời gian không muốn cắt tóc,nó cảm thấy tóc càng dài càng đẹp nên cứ để thế đến trường, sau đấy ba nó không chấp nhận được, ông ấy thấy mất mặt nên tự cầm kéo cắt tóc của nó, cắt so le không đồng đều, làm nó giận khóc lớn.”
Tang Nguyệt hưng phấn nói: “Có ảnh lúc anh ấy cắt xong không ạ?”
“Có a, ở đằng sau.” Đường Khê giở mặt sau, dặn dò: “Mấy tấm ảnh con xem này, ngàn vạn không thể nói cho Thịnh Thịnh biết, nó không muốn người khác nhắc đến chuyện hồi nhỏ nó để tóc dài.”
Đường Khê không dặn Tang Nguyệt cũng biết không thể nói, cô với Tần Thịnh còn chưa thân đến mức có thể lấy quá khứ đen của đối phương ra đùa giỡn.
Tần Thịnh có rất nhiều ảnh hồi nhỏ, Tang Nguyệt cùng Đường Khê ở trong phòng đã xem rất lâu, mới giở đến cuốn album năm anh mười tuổi.
“Đây là khi nó lên mười tuổi,cùng Khuynh Khuynh đi tham gia sàn diễn người mẫu nhí, chính là sau khi tham gia buổi diễn này về,nó liền không thích đi tham gia các hoạt động của trẻ con, cũng không thích người khác chụp ảnh cho nó,con biết vì sao không?”
Tang Nguyệt hỏi: “Vì cái gì nha?”
Đường Khê lật một tờ album, nghi hoặc nói: “Soa chỗ này lại thiếu mất một bức ảnh nhỉ,mẹ nhớ rõ tháng trước mẹ xem vẫn còn mà.”
Người làm mẹ thường rất thích xem lại ảnh của con mình, Đường Khê thuộc ảnh của Tần Thịnh như lòng bàn tay.
Tang Nguyệt: “Có thể là lúc lấy ra xem xong để ở đằng sau không?”
Đường Khê gật đầu, “Có khả năng nha,mẹ nhớ rõ tấm ảnh ở đây chụp Thịnh Thịnh, Tụng Tụng, còn có một cô bé rất xinh đẹp không quen biết, Thịnh Thịnh lúc catwalk đi sai lượt, không cẩn thận......”
“Mẹ.”
Tần Thịnh đã bàn xong chuyện với Tần Kiêu, từ bên ngoài đi vào, ngắt lời Đường Khê, “Ba tìm mẹ kìa.”
Đường Khê nghe hiểu ám chỉ của con trai, đây là không muốn nhắc đến chuyện của nó khi còn nhỏ.
Đường Khê chiều theo ý con trai, nói với Tang Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt,để Thịnh Thịnh xem tiếp với con đi, mẹ ra ngoài xem ba con gọi gì.”
Đường Khê đưa cuốn album giao cho Tang Nguyệt, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tang Nguyệt ôm cuốn album Tần Thịnh khi còn nhỏ trên đùi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc của Tần Thịnh,bỗng dưng có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.