Hôn Sau Mê Luyến

Chương 35:

Quân Lai

05/10/2023

Mở mắt ra lần nữa,anh đã không còn nằm bên cạnh.

Tang Nguyệt từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào biết Tần Thịnh đang ở phòng tắm rửa mặt, xem ra anh cũng vừa mới dậy.

Tang Nguyệt duỗi tay cầm lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường xem giờ, đã hơn mười một giờ, cư nhiên ngủ lâu như vậy.

Tang Nguyệt không lề mề nữa, xốc chăn xuống giường.

Váy ngủ trên người bị chà đạp một đêm, khóa phía sau lưng bị kéo xuống tới tận bên hông, đai thắt bên tay phải rũ xuống đến dưới nách.

Khi Tần Thịnh từ phòng tắm ra liền thấy Tang Nguyệt đứng ở mép giường kéo thắt đai lên.

Anh đi đến bên người nàng,túm mái tóc dài của cô lại, ngón tay thon dài kéo dây váy lên đến bả vai trắng tuyết, vừa lúc dừng ở một cái dấu hôn đỏ tươi.

Ánh mắt dừng ở chỗ đó, ngón tay lạnh lẽo mới vừa dính nước trượt xuống phía dưới, chuyển qua bên hông cô, nắm cái khóa kéo nho nhỏ chậm rãi kéo về phía trước.

Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, ngón tay anh cứ chạm vào làn da dọc theo sống lưng cô.

Bả vai mảnh khảnh Tang Nguyệt bất giác run rẩy, quay đầu lại nhìn anh.

Anh nắm cằm cô, cúi đầu ngậm lấy môi cô, tiến quân thần tốc, câu lấy đầu lưỡi, hôn nồng nhiệt.

Này không phải một nụ hôn ôn nhu, trong lòng anh còn tức giận, trong lòng cực không thoải mái, vào lúc anh cảm thấy tình cảm hai người tốt nhất,cô lại nói không yêu anh.

Một lát sau,anh buông môi cô ra, tay ôm lấy eo cô, rũ mắt, ánh mắt sâu kín nhìn cô.

Tang Nguyệt thở không xong,ngoảnh mặt sang một bên, không nhìn ánh mắt u oán kia của anh,cô không chịu nổi ánh mắt ấy, luôn cảm thấy chột dạ, như là cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh.

Cô cũng không có cái gì sai.

Cô chỉ là không yêu anh thôi, trừ bỏ việc này thì anh muốn lấy gì cứ lấy.

Tình yêu căn bản không phải thứ gì quan trọng,anh chỉ là luôn sống trong tình yêu thương, nhất thời không thể chấp nhận có người không yêu anh mà thôi.

Hai người cứ giằng co như vậy, trong phòng bỗng vang lên một tiếng chuông điện thoại, đánh vỡ sự yên tĩnh.

Tang Nguyệt quét mắt về phía tủ đầu giường, là điện thoại của Tần Thịnh.

“Di động anh kêu kìa.” Tang Nguyệt nhắc nhở anh.

Tần Thịnh ừ một tiếng, liếc mắt qua màn hình di động, là Quý Tụng gọi đến.

Đêm qua, Quý Tụng đã gọi cho anh hai cuộc, lúc ấy anh đang lên giường với Tang Nguyệt nên không nghe.

Anh cầm lấy di động, ấn bắt máy.

Tang Nguyệt nhân cơ hội đến phòng tắm rửa mặt.

“Alo, Thịnh ca.”Phía đầu bên kia truyền đến thanh âm cà lơ phất phơ của Quý Tụng, trêu chọc anh, “Tối hôm qua gọi cho anh hai lần cũng không chịu bắt máy đến bây giờ cũng chưa gọi lại cho em, không phải còn đang ngủ ở trên giường chưa dậy đấy chứ?”

Ngữ khí Tần Thịnh bình thản, “Có chuyện gì thì nói nhanh.”

Quý Tụng nghe ngữ khí của anh có vẻ không quá cao hứng, buồn bực hỏi “Làm sao vậy, lần trước không phải tình cảm của anh với chị dâu khá tốt sao? Hôm nay thứ bảy mà anh không ở cùng chị dâu à?”

Hiện tại Tần Thịnh không muốn người khác nhắc đến chuyện tình cảm của anh với Tang Nguyệt, sẽ biến hành động show ân ái lúc trước của anh trở thành một trò ngốc nghếch.

Tần Thịnh: “Còn dong dài nữa thì cúp đây.”

Quý Tụng nhanh chóng nói: “Ấy đừng cúp vội,em có chuyện quan trọng cần nói, anh có biết Trịnh Lang bị tai nạn xe cộ không?”

Sắc mặt Tần Thịnh khẽ biến đổi, “Chuyện khi nào?”

Quý Tụng nghe ngữ khí anh khẩn trương hơn, nói: “Ngày hôm qua,anh đừng có gấp, cậu ta không chết,chỉ là bị thương, cũng đừng nói với ba nuôi mẹ nuôi, miễn cho chú Trịnh với dì Tô biết lại lo lắng, em giờ không ở Nam Thành, tạm thời chưa thể qua xem, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới tới được,anh đến bệnh viện xem cậu ta rốt cuộc bị thương như thế nào, Khuynh Khuynh tối hôm qua ở bệnh viện chăm sóc cậu ta cả một đêm, em ấy là con gái lại đi chăm sóc một thằng to xác không có tiện, anh qua đấy xem để Khuynh Khuynh đi về.”



Tần Thịnh nói: “Được, ở bệnh viện nào?”

Quý Tụng nói cho anh địa chỉ bệnh viện với số phòng.

Tần Thịnh cúp máy, đi đến bên cạnh cửa phòng tắm, Tang Nguyệt mới vừa đánh răng xong, còn chưa có rửa mặt, nhìn thấy anh qua gương, quay đầu lại nhìn anh.

Tần Thịnh với Trịnh Lang cùng nhau lớn lên từ nhỏ, không chỉ có quan hệ hai người bọn họ tốt mà quan hệ của trưởng bối hai nhà còn tốt hơn, tai nạn xe cộ có thể bị nặng cũng có thể chỉ nhẹ nhưng Quý Tụng ở trong điện thoại không nói đến, lo cho thương tích của Trịnh Lang nên thần sắc Tần Thịnh không tốt lắm, “Anh đi ra ngoài một chuyến.”

Này đã là giờ ăn trưa rồi mà anh lại phải đi ra ngoài.

Tang Nguyệt hỏi: “Không ăn xong cơm trưa hẵng đi sao?”

Tần Thịnh: “Không ăn.”

Anh quay đầu, đi nhanh ra phía ngoài, phía sau truyền đến tiếng của Tang Nguyệt, “Anh vẫn còn đang giận đấy à?”

“Anh không giận,anh chỉ là không rõ......”

Tần Thịnh dừng một chút, nhớ tới này không phải lúc nhắc đến chuyện tình cảm rối rắm của anh với Tang Nguyệt, Trịnh Lang còn đang nằm trong bệnh viện.

Anh xoay người, giải thích: “Quý Tụng vừa mới gọi điện thoại đến cho anh, nói Trịnh Lang gặp tai nạn xe cộ, không biết bị thương thế nào, anh đi bệnh viện nhìn cậu ấy.”

Tang Nguyệt phản ứng lại đây,anh đột nhiên phải đi không phải giận dỗi mà là muốn đến bệnh viện xem Trịnh Lang, có chút xấu hổ, gục đầu xuống, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy anh đi nhanh đi.”

Cô không đi theo anh nữa, Trịnh Lang là anh họ Trịnh Giới,anh ấy bị tai nạn xe cộ, Trịnh Giới khả năng sẽ đến bệnh viện, cha mẹ Trịnh Giới cũng có thể ở đấy, cô qua đấy khả năng sẽ gặp phải.

Tần Thịnh ừ một tiếng, không nói thêm cái gì nữa, xoay người đi xuống tầng đến bệnh viện.

Tang Nguyệt rửa mặt xong, thay quần áo rồi xuống lầu, nghe thấy dì Điền đứng ở trong phòng khách thở ngắn than dài.

“Dì Điền, làm sao vậy?” Tang Nguyệt đi qua hỏi.

Dì Điền thật cẩn thận quan sát sắc mặt cô, nói: “Tần tổng mỗi ngày thật quá vất vả, tối hôm qua vừa mới về, một bữa cơm cũng chưa ăn đã lại có việc phải đi ra ngoài, hôm nay là thứ bảy, hai người có phải có mâu thuẫn cãi vã gì không thế?”

Bà thấy sắc mặt Tần Thịnh lúc rời đi không tốt lắm, không nhịn được hỏi ra miệng.

Lúc trước bà hoài nghi là Tần Thịnh thường xuyên đi công tác không về nhà, Tang Nguyệt một mình ở nhà cô đơn tịch mịch có thể sẽ tìm người ở bên ngoài, tối hôm qua Tần Thịnh trở về, hai người không xuống nhà ăn sáng, ở trên tầng cả một buổi sáng,bà còn thầm thấy may mắn, hầm canh bổ cho hai người, nghĩ hai vợ chồng ở bên nhau, tình cảm sẽ tốt lên.

Kết quả Tần Thịnh cơm trưa cũng chưa ăn,đi chạy đi ra ngoài,giờ bà lo lắng hai vợ chồng có chút bấy đồng, cãi nhau.

“Không có mâu thuẫn gì ạ, anh đi ra ngoài có việc, một người bạn thân của anh ấy nằm viện, hình như cũng hơi nghiêm trọng, anh qua nhìn xem.”

Dì Điền vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, càng lo lắng nói: “Bạn nào?”

Bạn bè thân thiết của Tần Thịnh bà đều biết, thường xuyên đến nhà làm khách.

Tang Nguyệt nói không rõ, “Con cũng không rõ lắm, Tần Thịnh chỉ nói mỗi thế với con, anh ấy rất sốt ruột, chờ anh ấy trở về hỏi lại.”

Tang Nguyệt không quá rõ về thương tích của Trịnh Lang, với người có thân phận như Trịnh Lang, ở trong công ty có vai trò hết sức quan trọng, tai nạn xe cộ là chuyện lớn như vậy ở sau lưng nói bậy không tốt lắm.

Tần Thịnh từ trong nhà đi, đánh xe đến bệnh viện Trịnh Lang nắm.

Cậu ta ở phòng bệnh VIP, lúc Tần Thịnh đến, trên hành lang có vệ sĩ đứng canh, trợ lí của Trịnh Lang ở trong phòng khách phòng VIP nhìn, canh giữ rất nghiêm ngặt, nhưng hiển nhiên, Tần Thịnh không phải người trong danh sách bị cản lại.

Anh đi thẳng một đường đến cửa phòng bệnh, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Trịnh Lang một chân bó thạch cao treo lên, hai cánh tay cũng bị bọc dày như gói bánh chưng, Quý Khuynh ngồi ở mép giường cúi đầu hôn môi cậu ta, trong tay còn cầm cái hộp cơm.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Quý Khuynh sợ tới mức ngồi bật dậy, quay đầu lại nhìn thấy Tần Thịnh đứng ở bên cạnh cửa, cả mặt đỏ bừng hết cả lên, cúi đầu, quên cả chào hỏi.

Trịnh Lang dựa ở trên giường bệnh, ngả ngớn, cười nói: “Thịnh ca tới rồi, tới không đúng lúc gì cả.”

Quý Khuynh tu quẫn trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, “Câm miệng.”

Tần Thịnh nhìn qua nhìn lại giữa Trịnh Lang với Quý Khuynh, vài giây sau, anh đã xác nhận người ngồi ở trước giường Trịnh Lang xác thật là Quý Khuynh, hơn nữa bọn họ vừa mới đang hôn môi.Tuy rằng không biết Trịnh Lang với Quý Khuynh ở bên nhau khi nào, tên vương bát đản Trịnh Lang này đã bắt cóc Quý Khuynh như thế nào, nhưng anh vẫn là yên lặng duỗi tay đóng cửa.

“Thịnh ca.” Trước khi cửa phòng đóng lại, Quý Khuynh phản ứng lại, hậu tri hậu giác giải thích, “Em chỉ đút cơm cho anh ấy thôi, cánh tay anh ấy bị thương,không thể ăn cơm, em......”



Quý Khuynh giải thích vài câu, ở dưới ánh mắt như đã nhìn thấu hết tất thảy của Tần Thịnh, cảm giác cho dù mình có giải thích như thế nào cũng không thể giải thích được vì sao lại đút cơm bằng miệng, đem hộp cơm ném lên tủ đầu giường, giơ tay che gương mặt nóng rực của mình lại, cắm đầu chạy ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại có Tần Thịnh với Trịnh Lang, Tần Thịnh đã bình tĩnh lại sau khi thấy cảnh đấy, đi đến trước giường bệnh của Trịnh Lang, nhìn kĩ Trịnh Lang từ đầu đến chân một lượt, nhíu mày, thẩm vấn: “Chuyện mày cùng Quý Khuynh là từ khi nào?”

Trịnh Lang: “Anh không phải nên hỏi em bị thương như nào sao?”

Tần Thịnh cười lạnh một tiếng, “Mày còn có thể ở trong phòng bệnh chiếm tiện nghi của Quý Khuynh, khẳng định chưa chết được.”

Trịnh Lang sách một tiếng, “Sao lại nói là em chiếm tiện nghi Quý Khuynh,anh không thấy em nằm ở chỗ này, động cũng không động được à, là Quý Khuynh chủ động.”

Nói xong cười một tiếng, ngữ khí mang theo chút khoe mẽ, “Quý Khuynh đút em ăn cơm,em nói khó chịu ăn không vô, em ấy vì để em dễ chịu hơn chút, chủ động hôn em.”

Mày Tần Thịnh nhăn đến càng sâu, dư quang thoáng nhìn qua hộp cơm với bát cơm còn chưa động miếng nào trên tủ, ngồi vào mép giường, bưng bát trên tủ đầu giường lên, dùng cái thìa múc một muỗng canh, đưa tới bên môi Trịnh Lang, lạnh lùng nói: “Uống.”

Trịnh Lang cười duỗi tay nhận lấy cái bát trong tay anh qua, “Được rồi được rồi, sao em lại có thể để anh hầu hạ chứ, để anh đút ăn khiếp đến hoảng.”

Mày Tần Thịnh nhíu lại, “Tay mày cử động được?”

Trịnh Lang quơ quơ cánh tay, không chút để ý nói: “Có thể a, không chỉ có cánh tay cử động được mà chân cũng có thể động, chỉ bị thương ngoài da, vết thương nghiêm trọng nhất đều ở trên mặt, không có gì trở ngại, không cần lo lắng.”

Tần Thịnh nhìn trên trán còn không có vết thương nào to bằng móng tay cái, rất nhanh đã hiểu được Trịnh Lang là cố ý bán thảm trước mặt Quý Khuynh, hung hăng răn dạy cậu ta, “Mày thật là bỉ ổi.”

Trịnh Lang cười nói: “Sao lại có thể nói em bỉ ổi chứ, Quý Khuynh thích em, chỉ là khẩu thị tâm phi không chịu thừa nhận,em giả vở để em ấy nhận ra tình cảm của mình thì sao chứ?”

Tần Thịnh trầm mặc một lát, nói: “Việc này nếu để chú Quý với Quý Tụng biết, cái chân đang treo này của mày, giả gãy cũng biến thành gãy thật.”

“Cho nên người xuất hiện ở chỗ này, nhìn thấy em với em ấy hôn môi là anh, không phải Quý Tụng.”

Trịnh Lang buồn bực nói: “Anh nói xem, sao chú Quý với Quý Tụng cứ đề phòng em như đề phòng cướp thế nhỉ,yêu em thì làm sao chứ?”

Tần Thịnh lạnh lùng nói: “Ông nội mày cưới đến tận 8 bà vợ, ở bên ngoài nuôi vô số tiểu tình nhân, bảy người chú của mày ai cũng cưới đến bốn năm người vợ, phụ nữ bao nuôi bên ngoài ngón tay hơn nữa ngón chân đều đếm không hết, anh em họ nhà mày mỗi người ai cũng thay bạn gái như thay áo,gia phong nhà mày không tốt, toàn là tra nam vô dụng,làm gì có người phụ nữ trong sạch nào dám gả đến nhà mày, mày còn không biết xấu hổ hỏi làm sao vậy, mày lừa chú Quý với Quý Tụng dụ dỗ Quý Khuynh,cái chân này của mày sớm muộn gì cũng phải gãy một lần.”

Trịnh Lang: “Đó là ông nội với chú của em, ba em không phải chỉ cưới mình mẹ em, chung tình với một người duy nhất sao, em cũng giống ba em, cả đời cũng chỉ yêu mỗi mình Quý Khuynh.”

Tần Thịnh nói: “Giải thích với tao vô dụng, mày đến giải thích với chú Quý và Quý Tụng ấy.”

Trịnh Lang nói: “Em với Quý Khuynh là lưỡng tình tương duyệt, kể cả có bị chú Quý đánh gãy chân, em cũng đã quyết định phải cưới Quý Khuynh rồi.”

“Nếu mày và Quý Khuynh là lưỡng tình tương duyệt,sao mày còn phải giả vờ bị tàn phế lừa em ấy?”

(lưỡng tình tương duyệt: cả hai bên cùng yêu nhau)

“Ai, Thịnh ca,anh nói chuyện chú ý chút a, cái gì gọi là tàn phế, em chỉ là đóng giả chứ em không có phế thật.”

Trịnh Lang giơ tay sờ bờ môi Quý Khuynh mới vừa hôn qua, nói: “Quý Khuynh chính là cả ngày bị ba với anh trai em ấy tẩy não, nói đàn ông nhà em đều là kẻ đào hoa, không thể gả, nhưng em và em ấy là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, trong lòng em ấy sớm đã có em, chỉ là không dám thừa nhận, em ấy cũng không nhận ra em trong lòng em ấy quan trọng như nào, chứ nghe thấy em bị thương, em ấy liền luống cuống, phụ nữ là như vậy, thích khẩu thị tâm phi.”

Là như thế này sao?

Tần Thịnh mím môi, như suy tư gì.

“Thịnh ca, anh suy nghĩ cái gì đấy?”

Tần Thịnh hoàn hồn, hỏi: “Mày với Quý Khuynh đã xác nhận quan hệ chưa?”

“Tạm thời còn chưa có.” Trịnh Lang ăn ngay nói thật: “Nhưng mà hẳn là sẽ nhanh thôi, này không phải là do anh xuất hiện không đúng thời điểm sao.”

Tần Thịnh hừ lạnh một tiếng, vạch trần cậu ta, “Không phải do tao xuất hiện không đúng thời điểm, là mày cố ý hôn Quý Khuynh vào lúc tao đến, để tao bắt gặp được, có tao làm nhân chứng, Quý Khuynh sẽ không thể coi như chưa từng xảy ra việc này, em ấy sẽ lo lắng tao sẽ đem chuyện này nói cho ba mẹ em ấy, mà mày sẽ nhân cơ hội này bảo em ấy chủ động thẳng thắn nói với ba mẹ trước khi sự tình bại lộ, thành công chuyển chính thức.”

Ngoài cửa có vệ sĩ đứng canh, ngoài phòng bệnh có trợ lý nhìn, anh có thể đúng lúc thấy Trịnh Lang với Quý Khuynh đang hôn môi, chỉ có thể là do Trịnh Lang cố ý.

Trịnh Lang cười uống lên một ngụm canh, không tỏ ý kiến.

Tần Thịnh lại lần nữa mắng anh ta, “Bỉ ổi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sau Mê Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook