Chương 37:
Quân Lai
05/10/2023
Tang Nguyệt bị ánh mắt này của anh làm trái tim run rẩy, thúc giục, “Nhanh ăn đi.”
Tang Nguyệt đút anh từng muỗng từng muỗng một, cả bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Tần Thịnh tối hôm qua cả một đêm không ngủ, không biết là do tác dụng của thuốc hay là cơ thể quá mỏi mệt, không bao lâu đã mơ màng sắp ngủ.
Tang Nguyệt thấy mắt anh sắp díp lại vào nhau mà còn cố chống cự không ngủ,kéo chăn đắp lên người anh, “Ngủ đi.”
Tần Thịnh thò tay từ trong chăn ra, kéo cổ tay
cô, “Em đừng đi mà.”
Tang Nguyệt ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ đi, em ở đây với anh, không đi đâu cả.”
Cuối cùng cũng dỗ được anh ngủ, Tang Nguyệt ngồi vào sô pha bên cạnh lướt di động, Dương Duy đi vào, trong tay cầm theo một giỏ hoa quả, hỏi Tang Nguyệt, “Phu nhân, ngài có muốn ăn chút trái cây không?”
Tang Nguyệt duỗi tay lấy một quả chuối từ trong giỏ, “Cảm ơn, vất vả cho anh rồi.”
Dương Duy biết cô nói vất vả là chỉ chuyện chăm sóc Tần Thịnh, nói: “Không vất vả, đây là điều tôi nên làm.”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Dương Duy đang đứng, tay mắt lanh lẹ cầm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn tên người gọi đến, đưa cho Tang Nguyệt, “Phu nhân, là phu nhân chủ tịch gọi tới.”
Tang Nguyệt nhận lấy di động, đưa mắt nhìn lên giường bệnh, Tần Thịnh là thật sự mệt mỏi, tiếng chuông kêu to thế mà cũng không có phản ứng gì.
Cuộc gọi từ mẹ Tần Thịnh không thể không nghe, nhưng Tần Thịnh mới vừa ngủ, cũng không thể đánh thức anh dậy, nghĩ nghĩ, Tang Nguyệt cầm lấy di động, đi ra bên ngoài phòng khách bắt máy.
Dương Duy đi theo phía sau cô ra tới, nhắc nhở cô, “Phu nhân, Tần tổng không muốn làm chủ tịch và phu nhân lo lắng.”
Ý ngoài lời, việc Tần Thịnh phát sốt này phải lừa ba mẹ anh.
Tang Nguyệt gật đầu, ấn nghe máy.
“Alo, mẹ.” Tang Nguyệt lên tiếng chào hỏi trước.
Đường Khê nghe thấy giọng cô, nói: “Nguyệt Nguyệt, con với Thịnh Thịnh đang ở cùng nhau sao?”
Tang Nguyệt dạ một tiếng, cười nói: “Phải ạ, hôm nay là cuối tuần, bọn con ở cùng nhau.”
Đường Khê hỏi: “Gần đây công việc có bận rộn không, phải tăng ca nhiều chứ?”
Tang Nguyệt đáp: “Không phải rất bận.”
“Chiều nay hai đứa có về nhà một chuyến được không, mẹ chuẩn bị bữa tối cho hai đứa.”
Tang Nguyệt do dự một lát, rối rắm không biết phải trả lời như nào mới không để lộ chuyện Tần Thịnh bị bệnh.
Dương Duy ở bên cạnh sợ cô ăn ngay nói thật, để Tần đổng với phu nhân chạy qua đây, Tần tổng khẳng định sẽ trách mắng anh không làm ăn được gì, đứng ở bên cạnh chắp tay trước ngực, cầu xin cô nhất định không được nói cho Đường Khê biết Tần Thịnh phát sốt.
Tang Nguyệt đành phải tìm lấy cớ, “Hôm nay Tần Thịnh không quá tiện để về nhà.”
Đường Khê nghe thấy cô ấp a ấp úng, như là xảy ra chuyện gì, lo lắng nói: “Làm sao vậy, Thịnh Thịnh đâu?”
Rốt cuộc thì mỗi người mẹ đều rất mẫn cảm với những chuyện liên quan đến con mình.
Tang Nguyệt nghe ngữ khí bà lo lắng, cũng sợ bà biết Tần Thịnh phát bệnh sẽ thực sốt ruột, làm bộ làm tịch, ấp a ấp úng nói: “Mẹ, Tần Thịnh anh ấy......Anh ấy đang tắm rửa, hiện tại không có tiện nghe điện thoại.”
Giờ mới sáng sớm, mặt trời vừa lên cao, một
người đang ở phòng tắm tắm rửa không thể nghe điện thoại, một người nghe máy ấp a ấp úng nói không có tiện, rất khó để người khác không hoài nghi hai vợ chồng ở bên nhau làm chuyện gì.
Đường Khê ở đầu kia nghe cô nói như vậy, tự nhiên nghe hiểu ám chỉ của cô, không tiếp tục truy vấn, cười nói: “Nếu tuần này không được, vậy thì tuần sau trở về đi.”
Dương Duy không nhịn được mà cảm khái, xem ra không chỉ có Tần tổng có thể làm diễn viên mà phu nhân cũng rất có tiềm năng.
Tang Nguyệt cười cười, “Vâng, bọn con định thứ hai tuần sau về.”
Đường Khê hỏi: “Gần đây có muốn ăn điểm tâm ngọt gì không, mẹ làm rồi bảo người đưa qua cho con.”
Tang Nguyệt nói ngọt: “Mẹ mỗi loại đồ ngọt mẹ làm con đều thích ăn, nhưng mà con gần đây có hơi lên cân, mấy ngày nay muốn tiết chế chút, để con để dành bụng, chờ tuần sau về nhà ăn nhiều một chút.”
“Được, vậy chờ các con về, mẹ sẽ làm cho con.”
Tang Nguyệt: “Cảm ơn mẹ.”
Đường Khê cười, “Cái đứa nhỏ này, còn khách khí với mẹ cái gì, được rồi, cứ như vậy đi, mẹ còn có chút việc, khi nào rảnh nói chuyện tiếp.”
Sợ quấy rầy đến con trai với con dâu, Đường Khê hàn huyên chưa được vài câu, đã tìm cớ cúp máy.
Dập máy xong, Tang Nguyệt về lại trong phòng bệnh tiếp tục nhìn Tần Thịnh.
Không bao lâu, điện thoại Tang Nguyệt lại vang lên, là một khách hàng gọi đến.
Vị khách hàng này yêu cầu rất nhiều, mỗi lần gọi đến đều phải nói rất lâu, Tang Nguyệt bảo Dương Duy ở bên trong trong, cầm di động ra bên ngoài trò chuyện cùng khách hàng.
Tần Thịnh ngủ gần một giờ, khi mở mắt ra, liền cảm giác trên người ra đầy mồ hôi, cơn đau đầu cũng biến mất không còn, toàn thân thoải mái.
Anh tức khắc cảm thấy không ổn, quét mắt nhìn phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy Tang Nguyệt, chân mày cau lại.
Dương Duy thấy anh tỉnh, từ trên sô pha đứng lên, hỏi: “Tần tổng, ngài có khỏe không?”
Tần Thịnh buồn bã nói: “Không ổn lắm, hình như tôi hạ sốt rồi.”
Dương Duy: “......”
“Tang Nguyệt đâu?” Tần Thịnh hỏi Dương Duy.
“Ở bên ngoài nói chuyện điện thoại.”
Dương Duy cầm lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường, đưa cho Tần Thịnh, “Cặp lại nhiệt độ đi, ngài chỉ mới uống một viên thuốc, còn không đến một giờ, hẳn là chưa hạ sốt đâu.”
Tần Thịnh nhận lấy nhiệt kế, kẹp ở dưới nách.
Năm phút sau,anh lấy nhiệt kế ra, giao cho Dương Duy.
Dương Duy giơ nhiệt kế lên nhìn, trong lòng lộp bộp một chút, cúi đầu nhìn về phía Tần Thịnh, “Tần tổng, 36 độ sáu, hạ sốt rồi.”
Tần Thịnh trong lòng chợt lạnh, mắt to trừng mắt nhỏ với Dương Duy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Tang Nguyệt, Tần Thịnh nhanh chóng nằm xuống, đưa mắt ra hiệu cho Dương Duy, “Mau nghĩ cách.”
Dương Duy đau cả đầu, đã hạ sốt rồi, còn bắt anh nghĩ ra biện pháp gì, anh cũng không thể biến thành lửa hâm nóng ông chủ, nhưng thật ra nghe nói rất nhiều người bị sốt sau khi hạ sốt sẽ lại tăng lên, nhưng với sức khoẻ của ông chủ, lăn lộn cả một đêm mới ốm được, uống một viên thuốc chưa đến một tiếng đã hạ sốt, với thể chất này, có lẽ sẽ không bị sốt lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Dương Duy thoáng nhìn qua ly nước ấm trên tủ đầu giường, cái khó ló cái khôn, sờ tay vào, xác nhận nước cũng không phải quá nóng, sẽ không khiến cho nhiệt kế nổ mạnh, thả nhiệt kế thả vào.
Tang Nguyệt đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Dương Duy trong tay cầm nhiệt kế, thái dương ẩn ẩn đổ mồ hôi.
“Cặp nhiệt độ rồi sao?” Tang Nguyệt hỏi.
Dương Duy chột dạ nói: “Cặp rồi.”
Tang Nguyệt: “Có hạ sốt được tí nào không?”
Dương Duy lắp bắp, “Này...... Này, hình như sốt đến......”
Tang Nguyệt đi qua, tự mình lấy nhiệt kế từ trong tay anh ta, trong lòng căng thẳng, “39 độ 6.”
Sốt càng cao.
Tang Nguyệt vội vàng đi đến mép giường, duỗi tay sờ trán anh, cả trán đều là mồ hôi, sốt đã không còn nóng, nhưng Tang Nguyệt đã xem qua nhiệt kế, lo lắng đến rối tung lên, nhất thời cũng không phát hiện anh đã hạ sốt, lo lắng hỏi: “Thế nào a, sao lại càng ngày càng sốt cao thế chứ.”
“Dương Duy.” Tang Nguyệt quay đầu phân phó Dương Duy, “Đi gọi bác sĩ lại đây đi.”
Tần Thịnh nắm lấy tay cô, nghiêng đầu, cọ trán vào lòng bàn tay mềm mại của cô, hạ giọng nói: “Không làm sao đâu, em không cần lo lắng.”
Bác sĩ qua thật lâu, mới không nhanh không chậm đi theo Dương Duy lại đây.
Tang Nguyệt hỏi ông, “Anh ấy đã uống thuốc nhưng lại còn sốt cao hơn trước, bác sĩ kiểm tra cho anh ấy một chút, có phải chỉ là bị sốt bình thường hay còn có vấn đề gì khác nữa không?”
Cô dịch sang bên cạnh chút, nhường vị trí cho bác sĩ.
Bác sĩ cúi người sờ trán Tần Thịnh, bình thản mà nói: “Không cần lo lắng, lúc nhập viện đã kiểm tra rồi, là phát sốt bình thường, không có bệnh trạng gì khác, đã uống thuốc rồi, tạm thời không cần uống thêm, chỉ cần nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Tang Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, “Phiền toái ngài rồi, bác sĩ.”
Bác sĩ gật đầu nói, phiền toái nhưng thật ra không phiền toái, đây đều là trách nhiệm của bác sĩ.
Bác sĩ ném xuống một câu liền đi ra ngoài, Tang Nguyệt ngồi ở trước giường bệnh, nhìn Tần Thịnh, trấn an anh, “Có thể là thuốc còn chưa ngấm, qua thêm một lúc nữa là ổn rồi, anh muốn uống nước không?”
Ly nước trên tủ đầu giường Dương Duy mới vừa nhúng tay với nhiệt kế vào, nghe thấy Tang Nguyệt hỏi Tần Thịnh muốn uống nước hay không, vội vàng cầm lấy cái ly, nói: “Để tôi đi lấy nước.”
Anh ta nhân cơ hội thay một cái cốc nước khác, vừa quay đầu liền thấy ông chủ kéo tay bà chủ cọ cọ thân mật.
Anh ta đặt ly nước xuống, yên lặng không một tiếng động lui ra ngoài.
Tần Thịnh uống nước xong, lại ngủ tiếp.
Tang Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh trông, đến giữa trưa, Dương Duy đi ăn cơm trưa về, đổi cho Tang Nguyệt đi ra ngoài ăn cơm.
Chờ Tang Nguyệt vào phòng ăn bên ngoài, Dương Duy nhanh chóng đem túi chườm nóng đã chuẩn bị trước lấy ra, nhét vào trong chăn Tần Thịnh.
Đến buổi chiều, mỗi lần cặp nhiệt độ cơ thể, Tần Thịnh đều ở trong chăn lặng lẽ đặt nhiệt kế lên túi chườm nóng, mỗi lần cặp nhiệt độ đều lên hơn 39 độ.
Bàn tay anh ôm túi chườm nóng, mỗi lần Tang Nguyệt cầm tay đều nóng bỏng, Tang Nguyệt mới ban đầu cũng không hoài nghi, thẳng đến khi Tang Nguyệt lo lắng anh sốt cao không lùi, nghĩ có thể lau người để hạ nhiệt độ, liền vào phòng tắm lấy chậu nước, nhúng ướt khăn lông, muốn xốc chăn lên lau người cho anh.
Tần Thịnh không phòng bị, trong chăn còn đang che túi chườm nóng, giả vờ bình tĩnh nói: “Không cần,em ngồi bên kia nghỉ ngơi là được rồi.”
Ngữ khí anh bình đạm, nhưng Tang Nguyệt vẫn đã nhận ra điều không thích hợp.
Anh cả ngày nay đều cứ lăn lộn cô, lúc thì muốn ôm một cái, lúc thì muốn hôn hôn,cô chủ động lau mình cho anh, với anh mà nói hiển nhiên là phúc lợi, anh lại giữ chặt chăn không cho cô lau. Bất thường thế chắc chắn có mờ ám.
Tang Nguyệt đứng ở trước giường, trong tay cầm khăn lông ướt, đôi mắt long lanh đào hoa nhìn chằm chằm anh, khóe mắt cong lên cười một cái, “Vẫn là lau một lúc đi, hạ nhiệt độ vật lý rất có hiệu quả.”
Không chờ anh đồng ý, Tang Nguyệt duỗi tay, xốc chăn lên.
Túi chườm nóng ở dưới chăn không có chỗ nào để giấu, đập vào mắt Tang Nguyệt.
Sắc mặt Tần Thịnh cứng đờ, hầu kết lăn lộn lên xuống, chột dạ nhìn cô.
Dương Duy ở bên cạnh thấy chuyện đã bị bại lộ, nhanh chóng ôm nồi, “Phu nhân, đừng trách Tần tổng, túi chườm nóng này là tôi......”
“Đem nhiệt kế qua đây đi.” Tang Nguyệt mặt không đổi sắc, ngắt lời Dương Duy.
Dương Duy đưa mắt nhìn về phía Tần Thịnh.
“Tang Nguyệt.” Tần Thịnh duỗi tay kéo cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Anh đã hết sốt rồi.”
Không chờ Tang Nguyệt hỏi, Tần Thịnh chủ động thẳng thắn.
Nhìn thấy cái túi chườm nóng trên giường kia, Tang Nguyệt còn có cái gì không rõ.
Cô liền nói vì sao mỗi lần sờ trán anh không nóng, mà nhiệt độ trên nhiệt kế lại cao như vậy, hoá ra là ở dưới chăn có giấu túi chườm nóng.
Giữa mùa hè nắng nóng này, giấu túi chườm nóng dưới chăn, cô thật đúng là phục.
“Đi ra ngoài.”
Đây là đang nói Dương Duy.
Dương Duy liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái, cho anh một ánh mắt chúc may mắn, xoay người rời khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tang Nguyệt trong tay còn cầm khăn lông ướt, cô khom người thả khăn vào chậu nước, cầm lấy nhiệt kế bên cạnh, đưa cho Tần Thịnh, nhàn nhạt nói: “Cặp vào.”
Tần Thịnh hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Tang Nguyệt, giờ đã không còn nóng nữa rồi.”
Tang Nguyệt trên mặt không có biểu tình gì, vẫn là cái từ kia, “Cặp.”
Cô cúi người, đem nhiệt kế nhét vào dưới nách qua cổ áo anh, đẩy cánh tay anh, “Kẹp lấy.”
Tần Thịnh hậm hực mà kẹp nhiệt kế, ngồi ở trên giường cặp nhiệt độ cơ thể.
Tang Nguyệt liền đứng ở mép giường nhìn chằm chằm anh.
Tần Thịnh vỗ vỗ mép giường, nói: “Tang Nguyệt, em ngồi xuống đi.”
Tang Nguyệt mím môi, không phản ứng lại anh.
Không khí trong phòng bệnh ngưng đọng lại, hầu kết Tần Thịnh hơi lăn, ở trong đầu suy nghĩ nên xin lỗi như thế nào mới có thể làm Tang Nguyệt không tức giận.
Năm phút sau, Tang Nguyệt duỗi tay về phía anh, “Đưa nhiệt kế ra đây cho em xem.”
Mặt Tần Thịnh cứng lại, đem nhiệt kế lấy ra đưa cho cô.
Tang Nguyệt nhận lấy nhiệt kế, nhìn số nhiệt độ cơ thể, đọc cho anh nghe, “36 độ 5.”
Tần Thịnh ừ một tiếng, trong giọng nói chứa sự nản lòng cùng ảo não.
Tang Nguyệt cảm thấy mình bị anh lừa, hẳn là phải tức giận, nhưng không biết vì cái gì, nhìn bộ dáng hối hận này của anh, bỗng dưng cảm thấy muốn cười.
Tang Nguyệt đút anh từng muỗng từng muỗng một, cả bát cháo rất nhanh đã thấy đáy, Tần Thịnh tối hôm qua cả một đêm không ngủ, không biết là do tác dụng của thuốc hay là cơ thể quá mỏi mệt, không bao lâu đã mơ màng sắp ngủ.
Tang Nguyệt thấy mắt anh sắp díp lại vào nhau mà còn cố chống cự không ngủ,kéo chăn đắp lên người anh, “Ngủ đi.”
Tần Thịnh thò tay từ trong chăn ra, kéo cổ tay
cô, “Em đừng đi mà.”
Tang Nguyệt ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh ngủ đi, em ở đây với anh, không đi đâu cả.”
Cuối cùng cũng dỗ được anh ngủ, Tang Nguyệt ngồi vào sô pha bên cạnh lướt di động, Dương Duy đi vào, trong tay cầm theo một giỏ hoa quả, hỏi Tang Nguyệt, “Phu nhân, ngài có muốn ăn chút trái cây không?”
Tang Nguyệt duỗi tay lấy một quả chuối từ trong giỏ, “Cảm ơn, vất vả cho anh rồi.”
Dương Duy biết cô nói vất vả là chỉ chuyện chăm sóc Tần Thịnh, nói: “Không vất vả, đây là điều tôi nên làm.”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Dương Duy đang đứng, tay mắt lanh lẹ cầm lấy di động trên tủ đầu giường, nhìn tên người gọi đến, đưa cho Tang Nguyệt, “Phu nhân, là phu nhân chủ tịch gọi tới.”
Tang Nguyệt nhận lấy di động, đưa mắt nhìn lên giường bệnh, Tần Thịnh là thật sự mệt mỏi, tiếng chuông kêu to thế mà cũng không có phản ứng gì.
Cuộc gọi từ mẹ Tần Thịnh không thể không nghe, nhưng Tần Thịnh mới vừa ngủ, cũng không thể đánh thức anh dậy, nghĩ nghĩ, Tang Nguyệt cầm lấy di động, đi ra bên ngoài phòng khách bắt máy.
Dương Duy đi theo phía sau cô ra tới, nhắc nhở cô, “Phu nhân, Tần tổng không muốn làm chủ tịch và phu nhân lo lắng.”
Ý ngoài lời, việc Tần Thịnh phát sốt này phải lừa ba mẹ anh.
Tang Nguyệt gật đầu, ấn nghe máy.
“Alo, mẹ.” Tang Nguyệt lên tiếng chào hỏi trước.
Đường Khê nghe thấy giọng cô, nói: “Nguyệt Nguyệt, con với Thịnh Thịnh đang ở cùng nhau sao?”
Tang Nguyệt dạ một tiếng, cười nói: “Phải ạ, hôm nay là cuối tuần, bọn con ở cùng nhau.”
Đường Khê hỏi: “Gần đây công việc có bận rộn không, phải tăng ca nhiều chứ?”
Tang Nguyệt đáp: “Không phải rất bận.”
“Chiều nay hai đứa có về nhà một chuyến được không, mẹ chuẩn bị bữa tối cho hai đứa.”
Tang Nguyệt do dự một lát, rối rắm không biết phải trả lời như nào mới không để lộ chuyện Tần Thịnh bị bệnh.
Dương Duy ở bên cạnh sợ cô ăn ngay nói thật, để Tần đổng với phu nhân chạy qua đây, Tần tổng khẳng định sẽ trách mắng anh không làm ăn được gì, đứng ở bên cạnh chắp tay trước ngực, cầu xin cô nhất định không được nói cho Đường Khê biết Tần Thịnh phát sốt.
Tang Nguyệt đành phải tìm lấy cớ, “Hôm nay Tần Thịnh không quá tiện để về nhà.”
Đường Khê nghe thấy cô ấp a ấp úng, như là xảy ra chuyện gì, lo lắng nói: “Làm sao vậy, Thịnh Thịnh đâu?”
Rốt cuộc thì mỗi người mẹ đều rất mẫn cảm với những chuyện liên quan đến con mình.
Tang Nguyệt nghe ngữ khí bà lo lắng, cũng sợ bà biết Tần Thịnh phát bệnh sẽ thực sốt ruột, làm bộ làm tịch, ấp a ấp úng nói: “Mẹ, Tần Thịnh anh ấy......Anh ấy đang tắm rửa, hiện tại không có tiện nghe điện thoại.”
Giờ mới sáng sớm, mặt trời vừa lên cao, một
người đang ở phòng tắm tắm rửa không thể nghe điện thoại, một người nghe máy ấp a ấp úng nói không có tiện, rất khó để người khác không hoài nghi hai vợ chồng ở bên nhau làm chuyện gì.
Đường Khê ở đầu kia nghe cô nói như vậy, tự nhiên nghe hiểu ám chỉ của cô, không tiếp tục truy vấn, cười nói: “Nếu tuần này không được, vậy thì tuần sau trở về đi.”
Dương Duy không nhịn được mà cảm khái, xem ra không chỉ có Tần tổng có thể làm diễn viên mà phu nhân cũng rất có tiềm năng.
Tang Nguyệt cười cười, “Vâng, bọn con định thứ hai tuần sau về.”
Đường Khê hỏi: “Gần đây có muốn ăn điểm tâm ngọt gì không, mẹ làm rồi bảo người đưa qua cho con.”
Tang Nguyệt nói ngọt: “Mẹ mỗi loại đồ ngọt mẹ làm con đều thích ăn, nhưng mà con gần đây có hơi lên cân, mấy ngày nay muốn tiết chế chút, để con để dành bụng, chờ tuần sau về nhà ăn nhiều một chút.”
“Được, vậy chờ các con về, mẹ sẽ làm cho con.”
Tang Nguyệt: “Cảm ơn mẹ.”
Đường Khê cười, “Cái đứa nhỏ này, còn khách khí với mẹ cái gì, được rồi, cứ như vậy đi, mẹ còn có chút việc, khi nào rảnh nói chuyện tiếp.”
Sợ quấy rầy đến con trai với con dâu, Đường Khê hàn huyên chưa được vài câu, đã tìm cớ cúp máy.
Dập máy xong, Tang Nguyệt về lại trong phòng bệnh tiếp tục nhìn Tần Thịnh.
Không bao lâu, điện thoại Tang Nguyệt lại vang lên, là một khách hàng gọi đến.
Vị khách hàng này yêu cầu rất nhiều, mỗi lần gọi đến đều phải nói rất lâu, Tang Nguyệt bảo Dương Duy ở bên trong trong, cầm di động ra bên ngoài trò chuyện cùng khách hàng.
Tần Thịnh ngủ gần một giờ, khi mở mắt ra, liền cảm giác trên người ra đầy mồ hôi, cơn đau đầu cũng biến mất không còn, toàn thân thoải mái.
Anh tức khắc cảm thấy không ổn, quét mắt nhìn phòng bệnh một vòng, không nhìn thấy Tang Nguyệt, chân mày cau lại.
Dương Duy thấy anh tỉnh, từ trên sô pha đứng lên, hỏi: “Tần tổng, ngài có khỏe không?”
Tần Thịnh buồn bã nói: “Không ổn lắm, hình như tôi hạ sốt rồi.”
Dương Duy: “......”
“Tang Nguyệt đâu?” Tần Thịnh hỏi Dương Duy.
“Ở bên ngoài nói chuyện điện thoại.”
Dương Duy cầm lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường, đưa cho Tần Thịnh, “Cặp lại nhiệt độ đi, ngài chỉ mới uống một viên thuốc, còn không đến một giờ, hẳn là chưa hạ sốt đâu.”
Tần Thịnh nhận lấy nhiệt kế, kẹp ở dưới nách.
Năm phút sau,anh lấy nhiệt kế ra, giao cho Dương Duy.
Dương Duy giơ nhiệt kế lên nhìn, trong lòng lộp bộp một chút, cúi đầu nhìn về phía Tần Thịnh, “Tần tổng, 36 độ sáu, hạ sốt rồi.”
Tần Thịnh trong lòng chợt lạnh, mắt to trừng mắt nhỏ với Dương Duy.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của Tang Nguyệt, Tần Thịnh nhanh chóng nằm xuống, đưa mắt ra hiệu cho Dương Duy, “Mau nghĩ cách.”
Dương Duy đau cả đầu, đã hạ sốt rồi, còn bắt anh nghĩ ra biện pháp gì, anh cũng không thể biến thành lửa hâm nóng ông chủ, nhưng thật ra nghe nói rất nhiều người bị sốt sau khi hạ sốt sẽ lại tăng lên, nhưng với sức khoẻ của ông chủ, lăn lộn cả một đêm mới ốm được, uống một viên thuốc chưa đến một tiếng đã hạ sốt, với thể chất này, có lẽ sẽ không bị sốt lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Dương Duy thoáng nhìn qua ly nước ấm trên tủ đầu giường, cái khó ló cái khôn, sờ tay vào, xác nhận nước cũng không phải quá nóng, sẽ không khiến cho nhiệt kế nổ mạnh, thả nhiệt kế thả vào.
Tang Nguyệt đi vào phòng bệnh, liền nhìn thấy Dương Duy trong tay cầm nhiệt kế, thái dương ẩn ẩn đổ mồ hôi.
“Cặp nhiệt độ rồi sao?” Tang Nguyệt hỏi.
Dương Duy chột dạ nói: “Cặp rồi.”
Tang Nguyệt: “Có hạ sốt được tí nào không?”
Dương Duy lắp bắp, “Này...... Này, hình như sốt đến......”
Tang Nguyệt đi qua, tự mình lấy nhiệt kế từ trong tay anh ta, trong lòng căng thẳng, “39 độ 6.”
Sốt càng cao.
Tang Nguyệt vội vàng đi đến mép giường, duỗi tay sờ trán anh, cả trán đều là mồ hôi, sốt đã không còn nóng, nhưng Tang Nguyệt đã xem qua nhiệt kế, lo lắng đến rối tung lên, nhất thời cũng không phát hiện anh đã hạ sốt, lo lắng hỏi: “Thế nào a, sao lại càng ngày càng sốt cao thế chứ.”
“Dương Duy.” Tang Nguyệt quay đầu phân phó Dương Duy, “Đi gọi bác sĩ lại đây đi.”
Tần Thịnh nắm lấy tay cô, nghiêng đầu, cọ trán vào lòng bàn tay mềm mại của cô, hạ giọng nói: “Không làm sao đâu, em không cần lo lắng.”
Bác sĩ qua thật lâu, mới không nhanh không chậm đi theo Dương Duy lại đây.
Tang Nguyệt hỏi ông, “Anh ấy đã uống thuốc nhưng lại còn sốt cao hơn trước, bác sĩ kiểm tra cho anh ấy một chút, có phải chỉ là bị sốt bình thường hay còn có vấn đề gì khác nữa không?”
Cô dịch sang bên cạnh chút, nhường vị trí cho bác sĩ.
Bác sĩ cúi người sờ trán Tần Thịnh, bình thản mà nói: “Không cần lo lắng, lúc nhập viện đã kiểm tra rồi, là phát sốt bình thường, không có bệnh trạng gì khác, đã uống thuốc rồi, tạm thời không cần uống thêm, chỉ cần nằm yên ở trên giường nghỉ ngơi là tốt rồi.”
Tang Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, “Phiền toái ngài rồi, bác sĩ.”
Bác sĩ gật đầu nói, phiền toái nhưng thật ra không phiền toái, đây đều là trách nhiệm của bác sĩ.
Bác sĩ ném xuống một câu liền đi ra ngoài, Tang Nguyệt ngồi ở trước giường bệnh, nhìn Tần Thịnh, trấn an anh, “Có thể là thuốc còn chưa ngấm, qua thêm một lúc nữa là ổn rồi, anh muốn uống nước không?”
Ly nước trên tủ đầu giường Dương Duy mới vừa nhúng tay với nhiệt kế vào, nghe thấy Tang Nguyệt hỏi Tần Thịnh muốn uống nước hay không, vội vàng cầm lấy cái ly, nói: “Để tôi đi lấy nước.”
Anh ta nhân cơ hội thay một cái cốc nước khác, vừa quay đầu liền thấy ông chủ kéo tay bà chủ cọ cọ thân mật.
Anh ta đặt ly nước xuống, yên lặng không một tiếng động lui ra ngoài.
Tần Thịnh uống nước xong, lại ngủ tiếp.
Tang Nguyệt vẫn luôn ở bên cạnh trông, đến giữa trưa, Dương Duy đi ăn cơm trưa về, đổi cho Tang Nguyệt đi ra ngoài ăn cơm.
Chờ Tang Nguyệt vào phòng ăn bên ngoài, Dương Duy nhanh chóng đem túi chườm nóng đã chuẩn bị trước lấy ra, nhét vào trong chăn Tần Thịnh.
Đến buổi chiều, mỗi lần cặp nhiệt độ cơ thể, Tần Thịnh đều ở trong chăn lặng lẽ đặt nhiệt kế lên túi chườm nóng, mỗi lần cặp nhiệt độ đều lên hơn 39 độ.
Bàn tay anh ôm túi chườm nóng, mỗi lần Tang Nguyệt cầm tay đều nóng bỏng, Tang Nguyệt mới ban đầu cũng không hoài nghi, thẳng đến khi Tang Nguyệt lo lắng anh sốt cao không lùi, nghĩ có thể lau người để hạ nhiệt độ, liền vào phòng tắm lấy chậu nước, nhúng ướt khăn lông, muốn xốc chăn lên lau người cho anh.
Tần Thịnh không phòng bị, trong chăn còn đang che túi chườm nóng, giả vờ bình tĩnh nói: “Không cần,em ngồi bên kia nghỉ ngơi là được rồi.”
Ngữ khí anh bình đạm, nhưng Tang Nguyệt vẫn đã nhận ra điều không thích hợp.
Anh cả ngày nay đều cứ lăn lộn cô, lúc thì muốn ôm một cái, lúc thì muốn hôn hôn,cô chủ động lau mình cho anh, với anh mà nói hiển nhiên là phúc lợi, anh lại giữ chặt chăn không cho cô lau. Bất thường thế chắc chắn có mờ ám.
Tang Nguyệt đứng ở trước giường, trong tay cầm khăn lông ướt, đôi mắt long lanh đào hoa nhìn chằm chằm anh, khóe mắt cong lên cười một cái, “Vẫn là lau một lúc đi, hạ nhiệt độ vật lý rất có hiệu quả.”
Không chờ anh đồng ý, Tang Nguyệt duỗi tay, xốc chăn lên.
Túi chườm nóng ở dưới chăn không có chỗ nào để giấu, đập vào mắt Tang Nguyệt.
Sắc mặt Tần Thịnh cứng đờ, hầu kết lăn lộn lên xuống, chột dạ nhìn cô.
Dương Duy ở bên cạnh thấy chuyện đã bị bại lộ, nhanh chóng ôm nồi, “Phu nhân, đừng trách Tần tổng, túi chườm nóng này là tôi......”
“Đem nhiệt kế qua đây đi.” Tang Nguyệt mặt không đổi sắc, ngắt lời Dương Duy.
Dương Duy đưa mắt nhìn về phía Tần Thịnh.
“Tang Nguyệt.” Tần Thịnh duỗi tay kéo cổ tay cô, nhỏ giọng nói: “Anh đã hết sốt rồi.”
Không chờ Tang Nguyệt hỏi, Tần Thịnh chủ động thẳng thắn.
Nhìn thấy cái túi chườm nóng trên giường kia, Tang Nguyệt còn có cái gì không rõ.
Cô liền nói vì sao mỗi lần sờ trán anh không nóng, mà nhiệt độ trên nhiệt kế lại cao như vậy, hoá ra là ở dưới chăn có giấu túi chườm nóng.
Giữa mùa hè nắng nóng này, giấu túi chườm nóng dưới chăn, cô thật đúng là phục.
“Đi ra ngoài.”
Đây là đang nói Dương Duy.
Dương Duy liếc mắt nhìn Tần Thịnh một cái, cho anh một ánh mắt chúc may mắn, xoay người rời khỏi phòng bệnh, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Tang Nguyệt trong tay còn cầm khăn lông ướt, cô khom người thả khăn vào chậu nước, cầm lấy nhiệt kế bên cạnh, đưa cho Tần Thịnh, nhàn nhạt nói: “Cặp vào.”
Tần Thịnh hít vào một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Tang Nguyệt, giờ đã không còn nóng nữa rồi.”
Tang Nguyệt trên mặt không có biểu tình gì, vẫn là cái từ kia, “Cặp.”
Cô cúi người, đem nhiệt kế nhét vào dưới nách qua cổ áo anh, đẩy cánh tay anh, “Kẹp lấy.”
Tần Thịnh hậm hực mà kẹp nhiệt kế, ngồi ở trên giường cặp nhiệt độ cơ thể.
Tang Nguyệt liền đứng ở mép giường nhìn chằm chằm anh.
Tần Thịnh vỗ vỗ mép giường, nói: “Tang Nguyệt, em ngồi xuống đi.”
Tang Nguyệt mím môi, không phản ứng lại anh.
Không khí trong phòng bệnh ngưng đọng lại, hầu kết Tần Thịnh hơi lăn, ở trong đầu suy nghĩ nên xin lỗi như thế nào mới có thể làm Tang Nguyệt không tức giận.
Năm phút sau, Tang Nguyệt duỗi tay về phía anh, “Đưa nhiệt kế ra đây cho em xem.”
Mặt Tần Thịnh cứng lại, đem nhiệt kế lấy ra đưa cho cô.
Tang Nguyệt nhận lấy nhiệt kế, nhìn số nhiệt độ cơ thể, đọc cho anh nghe, “36 độ 5.”
Tần Thịnh ừ một tiếng, trong giọng nói chứa sự nản lòng cùng ảo não.
Tang Nguyệt cảm thấy mình bị anh lừa, hẳn là phải tức giận, nhưng không biết vì cái gì, nhìn bộ dáng hối hận này của anh, bỗng dưng cảm thấy muốn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.