Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 27: 【017】Ăn cơm trả tiền, đạo lý hiển nhiên! (2)
Cẩm Tố Lưu Niên
30/05/2016
"Làm thế nào không
biết thẹn mà để cho Tử Kỳ tốn kém, đều là người trong nhà mà." Lâm Ngọc
Chi vội vàng khách sáo, lời tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt lại không lừa được người, ánh sáng bén nhọn tham lam lấp lánh lóe lên.
Tôn Lan Phương mặc dù nói là để cho Cận Tử Kỳ tặng đại lễ cho Kiều Niệm Chiêu ở trong hôn lễ, nhưng cũng không chỉ nhà họ Cận sau lưng Cận Tử Kỳ, tất cả mọi người đều rõ, chồng của cô là Tống Kỳ Diễn, họ Tống, dựa vào là chỗ ngồi núi vàng Tống thị này.
Cận Tử Kỳ không nói tiếp để biểu đạt ý kiến của mình, Tống Kỳ Diễn cũng chỉ là cười, ngón tay thon dài như có như không gõ xuống cạnh bàn, trong lúc nhất thời, không khí cả bàn trở nên quỷ dị lúng túng.
"Khụ, cô à, xem cô nói kìa, cũng đã hù dọa con cháu thành cái dạng gì rồi!"
Cuối cùng vẫn là Tôn Danh Dương đánh vỡ cục diện bế tắc, ông ta cẩn thận từng li từng tí quan sát thần sắc của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, mặc dù ông ta là trưởng bối, nhưng tuyệt đối trước mặt tiền tài quyền thế, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu làm thiếp.
Tôn Lan Phương mất hứng trợn mắt nhìn Tôn Danh Dương liếc mắt một cái, hơi ngẩng cao quai hàm, khóe mắt nhìn Cận Tử Kỳ, dùng giọng nói mang theo dạy bảo nói: "Tử Kỳ, cô nói xem, yêu cầu của ta đây có quá phận không?"
Nếu như Tôn Lan Phương là từ nhỏ ở cùng cô đến lớn, có lẽ Cận Tử Kỳ còn có thể kính bà mấy phần, nhưng trên thực tế, Tôn Lan Phương không chỉ là sau khi tái giá lại ưỡn nghiêm mặt vào ở nhà họ Cận, khi còn bé cũng không thấy đối xử với mình thật tốt.
Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ cũng đổi lại vẻ mặt vui vẻ, gật gật đầu: "Niệm Chiêu nói thế nào cũng là con gái cha tôi nhận nuôi, bây giờ từ nhà họ Cận gả đi ra ngoài, phần lễ này, vẫn không thể tiết kiệm."
Nụ cười của Lâm Ngọc Chi lập tức cứng ngắc, khóe miệng giật giật, quay qua nhìn về phía Tôn Danh Dương, hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng có chút sợ hãi, làm thế nào thành con gái nuôi rồi, không phải nói là con gái ruột sao?
Con gái ruột thịt còn có thể phân chia gia sản, về phần con gái nuôi. . . . . . Thì khác xa!
Nhà họ Tôn bọn họ cưới vợ cũng không phải là vì để cho trong nhà có thêm miệng cơm. . . . . .
Tôn Danh Dương lại xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tôn Lan Phương, ánh mắt rất trách móc, không phải cô nói Kiều Niệm Chiêu là con gái Cận Chiêu Đông sao, làm thế nào đến trong miệng Cận Tử Kỳ là con gái nuôi không được bao nhiêu tiền rồi?
Tôn Lan Phương hiển nhiên tiếp thu được ánh mắt oán giận đến từ bốn phương tám hướng, trong lòng có chút giận, tuy nhiên bà biết chút chuyện của Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, đâu nào để cho Cận Tử Kỳ ba phải như vậy?
Bà cụ nặng nề ho một tiếng, để cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người bà.
Bà vẫn như cũ liếc xéo Cận Tử Kỳ: "Tôi biết, những năm này cô với mẹ cô đối với cha cô có câu oán hận, trong lòng tức giận cũng là bình thường, nhưng dù có bực tức, cũng không thể khiến huyết mạch nhà họ Cận lưu lạc ở bên ngoài."
Tôn Lan Phương chậm rãi nói xong: "Chị em ruột chính là chị em ruột, chẳng lẽ bởi vì chận một hơi thì không phải là chị em nữa?" Nói xong, bưng ly trà, nhấc nắp trà lên thổi thổi lá trà, hớp uống một ngụm.
Bích Loa Xuân thượng hạng, bà ta khẽ gật đầu, lại chậm rãi uống thêm vài ngụm.
Bên kia Cận Tử Kỳ rũ hàng mi cong cong, che đậy cảm xúc ở đáy mắt, cũng không có mở miệng nói tiếp.
Mắt thấy mọi người nhà họ Tôn có chút gấp đến đỏ mắt, Tôn Lan Phương nhướng mày, nha đầu đáng chết, cho là không nói lời nào như vậy là có thể lừa dối vượt qua kiểm tra sao? Thật sự là cùng một đức hạnh với người mẹ không khiến cho người ta vui của nó!
"Niệm Chiêu mặc dù là con mà cha cô chưa cưới đã sinh ra, nhưng cũng là con cái thực thực sự sự của dòng dõi nhà họ Cận chúng ta, đi theo mẹ của nó ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, nó cũng đau khổ, may mắn mẹ nó dạy dỗ nó thật tốt, không có để cho nó lạc lối, ta ở nhà họ Cận mấy ngày nay cũng là ở bên cạnh hiếu thuận, tính tình quả thực tốt. . . . . ."
". . . . . . Cô đây người làm chị gái, mệnh thì tốt rồi, từ nhỏ được cung phụng cẩm y ngọc thực (*), từ nhỏ đến lớn cũng không có người nào dám mặt nặng mặt nhẹ với cô, bây giờ Niệm Chiêu về nhà, không cầu cô xem nó như chị em ruột cùng mẹ sinh ra, nhưng nên chăm sóc chiếu cô đứa em gái này một chút."
(*) Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
"Tôn lão phu nhân, lời này cần phải nói thế nào đây?"
Tống Kỳ Diễn khoác tay lên trên vai Cận Tử Kỳ, vươn ra một cái tay nhẹ nhàng mà quấn lấy một lọn tóc dài của cô.
"Tiểu Kỳ nhà tôi cũng bởi vì không ai cho cô ấy xem qua sắc mặt, cho nên bây giờ, lão thái thái muốn an bài người chuẩn bị sắc mặt cho cô ấy nhìn sao? Hơn nữa, nếu như tôi nhớ không lầm, đây hình như là chuyện nhà họ Cận mà?"
Tôn Lan Phương sửng sốt, câu "Tôn lão phu nhân" kia như quạt bàn tay ở trên mặt bà, sau đó lời nói này là có ý gì chứ? Là đang ám phúng bà là người ngoài mà xen vào việc của người khác sao? Còn là ngay trước mặt người nhà họ Tôn!
Quả nhiên, ánh mắt đám người nhà họ Tôn nhìn về phía mình đều quái dị lên, cũng không còn cung kính như trước đó, thậm chí còn có nghi ngờ, nghi ngờ địa vị của bà hôm nay ở nhà họ Cận, còn xen lẫn mấy phần khinh thường.
Sắc mặt Tôn Lan Phương nhất thời xanh rồi lại trắng, nhìn Tống Kỳ Diễn hồn nhiên không biết mình nói có cái gì quá đáng, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, để ly trà trong tay lên trên bàn xuống thật mạnh.
"Bộp ——"
Chẳng qua là bà ta còn chưa được làm khó dễ, bên kia Tống Kỳ Diễn lại nhớ ra cái gì đó, chợt vỗ vỗ trán của mình: "Lúc này cơm ăn cũng sắp xong rồi, nhìn tôi xem, thế nhưng quên chút đồ ngọt rồi."
Một câu nói không liên quan, cũng là phai đi không khí giương cung bạt kiếm rồi.
Tôn Danh Dương biết Tống Kỳ Diễn không muốn tiếp tục tán gẫu, người cả bàn trừ Tôn Lan Phương bất cứ lúc nào cũng đều chú ý sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, thấy hắn đổi chủ đề, cũng đều theo đó rối rít phụ họa: "Thời gian trôi qua thật sự nhanh quá."
Tôn Lan Phương nhìn tất cả mọi người dù sáng dù tối vẫn lấy lòng Tống Kỳ Diễn, một hơi quẹo ngoặt không phải nhẹ.
Tống Kỳ Diễn lập tức cầm lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới chỉ chỉ, gọi chính là xoài tuyết cáp lộ, khi nhân viên phục vụ hỏi mấy phần, chân mày hắn cũng không nhăn một cái, thuận tiện còn hỏi các vị có muốn gọi điểm tâm gì khác ăn hay không.
Người nhà họ Tôn nhìn Tống Kỳ Diễn khách khí như vậy, không khỏi đối với Tôn Lan Phương lại khinh bỉ thêm mấy phần.
Nhất là Tôn Danh Dương, vô tình hay cố ý lướt qua Tôn Lan Phương mấy lần đang ở chỗ này mặt trầm xuống, đối với bà ta càng lúc càng nhìn không vừa mắt, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi: bà cô này tuổi càng lớn là càng không biết rõ tình huống rồi! Biết rất rõ ràng nhà họ Tôn bọn họ ở S thành phố buôn bán còn phải dựa vào Tống thị, bà thì ngược lại hay rồi, cậy già lên mặt, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người ta!
Lúc này, Tôn Danh Dương lại nói thầm ở bên tai Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn à, bà cô của tôi ở chỗ này không được minh mẫn lắm, lớn tuổi rồi nên chung quy khi nói chuyện vẫn có chút lú lẫn, cậu cũng đừng để ở trong lòng, so đo với bà ấy không đáng giá!"
Cận Tử Kỳ ngồi kề bên, nhìn thấy Tôn Danh Dương dùng ngón tay chỉ một cái lên đầu của mình, ý chỉ đầu óc Tôn Lan Phương có vấn đề, không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc này người nhà họ Tôn thật đúng là thấy lợi là ham đến có thể tổn hại thân tình rồi!
Thừa dịp lúc đồ ngọt được đưa lên, Tôn Danh Dương trù trừ một lát, cuối cùng không muốn bỏ qua cơ hội này, nói với Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn, tôi nghe nói năm sau Tống thị sẽ có không ít công trình muốn khởi động tại thành phố A."
Cái muỗng trong tay Cận Tử Kỳ chậm lại, rốt cục nói đến chỗ mấu chốt rồi!
"Đúng vậy. Có một khu vườn nghỉ dưỡng cũng đã là một trong những công trình lớn nhất nhì trong mấy năm nay tại thành phố A, cũng mất đi vốn liếng hùng hậu sau lưng Tống thị, không từ mà biệt, chỉ mỗi một phương diện vật liệu xây dựng thôi đã phải tốn hao vài trăm triệu!" Lâm Ngọc Chi tận hết sức lực mà bổ sung thêm, đôi mắt thì nhìn chăm chú sắc mặt của Tống Kỳ Diễn.
"Đây cũng là chuyện gần đây tôi nhức đầu." Tống Kỳ Diễn chẳng những không có phản cảm, còn ngược lại ôm trán, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Các người cũng biết, Tống thị trước đó vẫn luôn là do cha tôi định đoạt, tôi đây là quan mới nhậm chức, muốn đốt một nhóm lửa lại phát hiện củi đều đã bị nắm ở trong tay cha tôi."
"Hả?" Tôn Danh Dương rõ ràng có chút kinh ngạc, cùng một người đàn ông trung niên khác ngồi bên cạnh hai mặt nhìn nhau.
"Tôi bây giờ mặc dù là tổng giám đốc Tống thị, nhưng thực sự rất nhiều việc còn chưa tới phiên tôi nhúng tay. Tính tình của cha tôi, các người có thể không biết, ông ấy ở địa vị cao nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi dưỡng thành một chút tính khí."
Khóe miệng Tôn Danh Dương co quắp vài cái kịch liệt, thì ra ông ta mịt mờ mà nói nửa ngày đều là nói vô ích?
Ông ta nheo mắt lại quan sát Tống Kỳ Diễn, cậu ta thật sự không nắm đại quyền như trong mắt người ngoài sao?
Tống Kỳ Diễn bất đắc dĩ lại buông tiếng thở dài, nhìn như miễn cưỡng mà nâng lên tinh thần, "Không nói những thứ này, tránh cho mọi người ăn cơm mất đi hăng hái, thật vất vả tập hợp ở chung một chỗ, thực là khó có được cơ hội."
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng hắn rã rời mất hết hăng hái kìm nén bực tức, cúi đầu che giấu ý cười, còn không biết trong lòng những người nhà họ Tôn này vốn muốn dựa vào hắn để nắm lấy cuộc làm ăn lớn có bao nhiêu tức tối với bộ dạng bất lực này của hắn!
"Khó trách mọi người ai cũng muốn làm hoàng đế mà!"
Tôn Danh Dương ngượng ngùng mà than một tiếng, cũng cúi đầu ăn đồ ngọt, những người khác cũng buồn bực không lên tiếng mà chôn đầu xuống.
Lúc mọi người cả bàn ăn gần xong, Tống Kỳ Diễn lại mượn cớ đi toilet mà ra ngoài một chuyến.
Mọi người trong bữa ăn đều liếc thấy, Tống Kỳ Diễn là đi ra ngoài tính tiền .
Cận Tử Kỳ nhìn không sót sự hài lòng trong mắt mấy người nhà họ Tôn, cô lại quét mắt nhìn thức ăn đã được ăn không còn dư lại bao nhiêu, bữa cơm này sợ rằng mất không ít tiền, Tống Kỳ Diễn thế nhưng sẽ rộng rãi như vậy, hoàn toàn ngược lại dự đoán của cô.
"Ăn xong rồi?" Tống Kỳ Diễn trở lại thì hỏi cô: "Ăn xong rồi chúng ta trở về thôi."
Cận Tử Kỳ lau lau khóe miệng, lập tức đứng dậy đi theo hắn, Tống Kỳ Diễn thì quay đầu giải thích cùng người nhà họ Tôn: "Mới vừa nhận điện thoại, công ty có chút việc gấp cần tôi trở về xử lý. . . . . ."
Tôn Danh Dương hiểu ý của Tống Kỳ Diễn muốn đi trước, cũng không ngăn trở, ngược lại thông cảm mà nói: "Công việc quan trọng hơn, chúng tôi ngồi một lát nữa, cậu bận rộn thì hãy cùng Tử Kỳ đi trước được rồi."
Những người khác cũng đều nhất nhất phụ họa: "Người trong nhà khách sáo cái gì, bận việc thì đi nhanh đi."
"Nếu như vậy, tôi và Tiểu Kỳ đi trước, sau này có thời gian mọi người gặp lại."
Tống Kỳ Diễn quay sang mọi người cười gật đầu một cái, lại lôi kéo Cận Tử Kỳ đi ra ngoài, trước khi rời đi không quên dặn dò nhân viên phục vụ theo vào: "Pha thêm một ấm Bích Loa Xuân thượng hạng tới đây."
Nhân viên phục vụ nhận lời dặn dò lại đi trở về, nhanh chóng rót một bình trà bưng ra.
Tôn Danh Dương nghe hương trà thấm mũi, sau khi ăn xong thích ý mà tựa lưng vào ghế ngồi, sờ sờ cái bụng mình đã ăn no, quét mắt người vợ bên cạnh đang ung dung ăn đồ ngọt: "Người thừa kế nhà họ Tống quả nhiên có mấy phần khí phách."
Lâm Ngọc Chi để thìa xuống, cũng là mặt mày hớn hở : "Ai nói không phải chứ? Tôi cho rằng người ở địa vị cao, đều dùng lỗ mũi nhìn người, hôm nay thấy vị thiếu gia nhà họ Tống này, không nghĩ tới bình dị gần gũi như vậy."
Bà ta phóng tầm mắt nhìn, một bàn sơn trân hải vị, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng, trước giờ tham gia tiệc cũng không ít, lại có rất ít chủ nhân ra tay hào phóng, không so đo giá cả như vậy!
Tôn Lan Phương cũng là hừ nhẹ một tiếng: "Chúng ta người nào đặt ở bên cạnh nó không phải trưởng bối sao? Bất quá là một bữa cơm, nên là vãn bối như nó mời, có cái gì tốt mà mang ơn đội nghĩa như vậy!"
"Cô, lời này của cô cũng không phải là đạo lý," người đàn ông trung niên ngồi chung một chỗ cùng Tôn Danh Dương nói tiếp, "Nếu cô người không có tái giá, bữa cơm này do cậu ta mời chúng ta cũng ăn được yên tâm thoải mái."
Tôn Lan Phương nghe xong nhất thời tối mặt, đặt ly trà xuống trước bàn: "Danh Hải, lời này của anh có ý gì? Dầu gì tôi cũng là mẹ của Chiêu Đông, mẹ ruột của cha vợ nó, cái quan hệ này đặt ở nơi đó !"
Tôn Danh Dương đứng ra làm người trung gian: "Được rồi được rồi, đều là người trong nhà, Danh Hải chú cũng thật là, làm thế nào nói với cô như vậy?" Nói xong, khóe mắt quét qua Tôn Lan Phương, trong lòng cũng là một trận chán ghét.
Tôn Danh Hải bĩu môi, thật sự cũng không nói thêm lời nào, nhưng không che giấu việc mình đối bà ta khinh miệt.
Tôn Lan Phương nhìn thấy Tôn Danh Hải cam chịu, hừ cười một tiếng, "Danh Hải, không phải ta đây kẻ làm cô giáo huấn anh, một xấp tuổi dầy rồi, nói chuyện cũng phải biết nặng nhẹ, học anh trai của anh nhiều chút!"
Tôn Danh Dương nghe được Tôn Lan Phương hếch mũi lên mặt, cũng có chút không kiên nhẫn, nếu không phải là bà ta còn có chút công dụng, nhà họ Tôn đâu nào còn cho bà lão bất tử này ở chỗ này quơ tay múa chân?
Tôn Danh Dương phiền não thì phiền não, nhưng rõ ràng lúc này không thể cùng Tôn Lan Phương trở mặt, dứt khoát dời đề tài đi, quay sang Tôn Hạo ngồi ở trong góc vẫn trầm mặc không nói mà hỏi: "Đến bệnh viện xem qua Cận đổng sao rồi?"
Tôn Hạo không biết đang suy nghĩ gì, từ bên ngoài sau khi trở lại thì sững sờ thất thần.
Lâm Ngọc Chi có một trái tim Thất Khiếu Linh Lung (*), nhận ra được giữa mày mắt của chồng có mấy phần không nhịn được, vội đẩy con trai: "Ba con nói với con làm thế nào không để ý tới?"
(*)七窍玲珑心: Thất Khiếu Linh Lung Tâm - trái tim bảy lỗ. Trong Phong Thần diễn nghĩa, nhân vật Tỷ Can là người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, tức trái tim 7 lỗ. Người này sau đó bị Đát Kỷ hãm hại, lấy mất trái tim. Kết quả Tỷ Can nhờ có phép của Khương Tử Nha bảo hộ nên moi tim ra không chết. Nhưng trên đường trở về Tỷ Can gặp một phụ nhân bán rau cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: "Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?" Phụ nhân kia đáp: "Người Vô Tâm thì sẽ chết." Nhất thời Tỷ Can hô một tiếng, máu chảy đầm đìa rồi chết.
Về sau câu này chỉ người thông minh tài ba, nói chung là nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Tôn Hạo lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tôn Danh Dương nhíu chặt chân mày, lại nhìn thấy ánh mắt mẹ trách cứ, đoán được Tôn Danh Dương quan tâm là cái gì, lại đáp: "Cận đổng đối với hôn sự đã mở lời."
Tôn Danh Dương đứng dậy đi tới, vỗ vỗ vai Tôn Hạo: "Ừ, bà cô của con trở về nói thêm một chút cũng là được rồi, trọng trách của nhà họ Tôn sau này thì đặt ở trên vai con rồi! A Hạo, cũng đừng làm cho ba thất vọng."
Lâm Ngọc Chi cười khẽ, quyến rũ mà liếc ngang Tôn Danh Dương: "Con của chúng ta anh vẫn chưa yên tâm sao?"
Tôn Danh Dương lúc này mới hài lòng gật đầu, khi nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay: "Tôi xem ra không sai biệt lắm rồi, tất cả mọi người đi thôi, nếu Cận đổng mở lời, vậy bây giờ chúng ta làm cha mẹ thì nên ra mặt nghị hôn!"
Tôn Lan Phương mặc dù nói là để cho Cận Tử Kỳ tặng đại lễ cho Kiều Niệm Chiêu ở trong hôn lễ, nhưng cũng không chỉ nhà họ Cận sau lưng Cận Tử Kỳ, tất cả mọi người đều rõ, chồng của cô là Tống Kỳ Diễn, họ Tống, dựa vào là chỗ ngồi núi vàng Tống thị này.
Cận Tử Kỳ không nói tiếp để biểu đạt ý kiến của mình, Tống Kỳ Diễn cũng chỉ là cười, ngón tay thon dài như có như không gõ xuống cạnh bàn, trong lúc nhất thời, không khí cả bàn trở nên quỷ dị lúng túng.
"Khụ, cô à, xem cô nói kìa, cũng đã hù dọa con cháu thành cái dạng gì rồi!"
Cuối cùng vẫn là Tôn Danh Dương đánh vỡ cục diện bế tắc, ông ta cẩn thận từng li từng tí quan sát thần sắc của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, mặc dù ông ta là trưởng bối, nhưng tuyệt đối trước mặt tiền tài quyền thế, ông ta cũng chỉ có thể cúi đầu làm thiếp.
Tôn Lan Phương mất hứng trợn mắt nhìn Tôn Danh Dương liếc mắt một cái, hơi ngẩng cao quai hàm, khóe mắt nhìn Cận Tử Kỳ, dùng giọng nói mang theo dạy bảo nói: "Tử Kỳ, cô nói xem, yêu cầu của ta đây có quá phận không?"
Nếu như Tôn Lan Phương là từ nhỏ ở cùng cô đến lớn, có lẽ Cận Tử Kỳ còn có thể kính bà mấy phần, nhưng trên thực tế, Tôn Lan Phương không chỉ là sau khi tái giá lại ưỡn nghiêm mặt vào ở nhà họ Cận, khi còn bé cũng không thấy đối xử với mình thật tốt.
Nghĩ như vậy, Cận Tử Kỳ cũng đổi lại vẻ mặt vui vẻ, gật gật đầu: "Niệm Chiêu nói thế nào cũng là con gái cha tôi nhận nuôi, bây giờ từ nhà họ Cận gả đi ra ngoài, phần lễ này, vẫn không thể tiết kiệm."
Nụ cười của Lâm Ngọc Chi lập tức cứng ngắc, khóe miệng giật giật, quay qua nhìn về phía Tôn Danh Dương, hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng có chút sợ hãi, làm thế nào thành con gái nuôi rồi, không phải nói là con gái ruột sao?
Con gái ruột thịt còn có thể phân chia gia sản, về phần con gái nuôi. . . . . . Thì khác xa!
Nhà họ Tôn bọn họ cưới vợ cũng không phải là vì để cho trong nhà có thêm miệng cơm. . . . . .
Tôn Danh Dương lại xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tôn Lan Phương, ánh mắt rất trách móc, không phải cô nói Kiều Niệm Chiêu là con gái Cận Chiêu Đông sao, làm thế nào đến trong miệng Cận Tử Kỳ là con gái nuôi không được bao nhiêu tiền rồi?
Tôn Lan Phương hiển nhiên tiếp thu được ánh mắt oán giận đến từ bốn phương tám hướng, trong lòng có chút giận, tuy nhiên bà biết chút chuyện của Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, đâu nào để cho Cận Tử Kỳ ba phải như vậy?
Bà cụ nặng nề ho một tiếng, để cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người bà.
Bà vẫn như cũ liếc xéo Cận Tử Kỳ: "Tôi biết, những năm này cô với mẹ cô đối với cha cô có câu oán hận, trong lòng tức giận cũng là bình thường, nhưng dù có bực tức, cũng không thể khiến huyết mạch nhà họ Cận lưu lạc ở bên ngoài."
Tôn Lan Phương chậm rãi nói xong: "Chị em ruột chính là chị em ruột, chẳng lẽ bởi vì chận một hơi thì không phải là chị em nữa?" Nói xong, bưng ly trà, nhấc nắp trà lên thổi thổi lá trà, hớp uống một ngụm.
Bích Loa Xuân thượng hạng, bà ta khẽ gật đầu, lại chậm rãi uống thêm vài ngụm.
Bên kia Cận Tử Kỳ rũ hàng mi cong cong, che đậy cảm xúc ở đáy mắt, cũng không có mở miệng nói tiếp.
Mắt thấy mọi người nhà họ Tôn có chút gấp đến đỏ mắt, Tôn Lan Phương nhướng mày, nha đầu đáng chết, cho là không nói lời nào như vậy là có thể lừa dối vượt qua kiểm tra sao? Thật sự là cùng một đức hạnh với người mẹ không khiến cho người ta vui của nó!
"Niệm Chiêu mặc dù là con mà cha cô chưa cưới đã sinh ra, nhưng cũng là con cái thực thực sự sự của dòng dõi nhà họ Cận chúng ta, đi theo mẹ của nó ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, nó cũng đau khổ, may mắn mẹ nó dạy dỗ nó thật tốt, không có để cho nó lạc lối, ta ở nhà họ Cận mấy ngày nay cũng là ở bên cạnh hiếu thuận, tính tình quả thực tốt. . . . . ."
". . . . . . Cô đây người làm chị gái, mệnh thì tốt rồi, từ nhỏ được cung phụng cẩm y ngọc thực (*), từ nhỏ đến lớn cũng không có người nào dám mặt nặng mặt nhẹ với cô, bây giờ Niệm Chiêu về nhà, không cầu cô xem nó như chị em ruột cùng mẹ sinh ra, nhưng nên chăm sóc chiếu cô đứa em gái này một chút."
(*) Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Chỉ cuộc sống giàu sang.
"Tôn lão phu nhân, lời này cần phải nói thế nào đây?"
Tống Kỳ Diễn khoác tay lên trên vai Cận Tử Kỳ, vươn ra một cái tay nhẹ nhàng mà quấn lấy một lọn tóc dài của cô.
"Tiểu Kỳ nhà tôi cũng bởi vì không ai cho cô ấy xem qua sắc mặt, cho nên bây giờ, lão thái thái muốn an bài người chuẩn bị sắc mặt cho cô ấy nhìn sao? Hơn nữa, nếu như tôi nhớ không lầm, đây hình như là chuyện nhà họ Cận mà?"
Tôn Lan Phương sửng sốt, câu "Tôn lão phu nhân" kia như quạt bàn tay ở trên mặt bà, sau đó lời nói này là có ý gì chứ? Là đang ám phúng bà là người ngoài mà xen vào việc của người khác sao? Còn là ngay trước mặt người nhà họ Tôn!
Quả nhiên, ánh mắt đám người nhà họ Tôn nhìn về phía mình đều quái dị lên, cũng không còn cung kính như trước đó, thậm chí còn có nghi ngờ, nghi ngờ địa vị của bà hôm nay ở nhà họ Cận, còn xen lẫn mấy phần khinh thường.
Sắc mặt Tôn Lan Phương nhất thời xanh rồi lại trắng, nhìn Tống Kỳ Diễn hồn nhiên không biết mình nói có cái gì quá đáng, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, để ly trà trong tay lên trên bàn xuống thật mạnh.
"Bộp ——"
Chẳng qua là bà ta còn chưa được làm khó dễ, bên kia Tống Kỳ Diễn lại nhớ ra cái gì đó, chợt vỗ vỗ trán của mình: "Lúc này cơm ăn cũng sắp xong rồi, nhìn tôi xem, thế nhưng quên chút đồ ngọt rồi."
Một câu nói không liên quan, cũng là phai đi không khí giương cung bạt kiếm rồi.
Tôn Danh Dương biết Tống Kỳ Diễn không muốn tiếp tục tán gẫu, người cả bàn trừ Tôn Lan Phương bất cứ lúc nào cũng đều chú ý sắc mặt của Tống Kỳ Diễn, thấy hắn đổi chủ đề, cũng đều theo đó rối rít phụ họa: "Thời gian trôi qua thật sự nhanh quá."
Tôn Lan Phương nhìn tất cả mọi người dù sáng dù tối vẫn lấy lòng Tống Kỳ Diễn, một hơi quẹo ngoặt không phải nhẹ.
Tống Kỳ Diễn lập tức cầm lấy thực đơn nhân viên phục vụ đưa tới chỉ chỉ, gọi chính là xoài tuyết cáp lộ, khi nhân viên phục vụ hỏi mấy phần, chân mày hắn cũng không nhăn một cái, thuận tiện còn hỏi các vị có muốn gọi điểm tâm gì khác ăn hay không.
Người nhà họ Tôn nhìn Tống Kỳ Diễn khách khí như vậy, không khỏi đối với Tôn Lan Phương lại khinh bỉ thêm mấy phần.
Nhất là Tôn Danh Dương, vô tình hay cố ý lướt qua Tôn Lan Phương mấy lần đang ở chỗ này mặt trầm xuống, đối với bà ta càng lúc càng nhìn không vừa mắt, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi: bà cô này tuổi càng lớn là càng không biết rõ tình huống rồi! Biết rất rõ ràng nhà họ Tôn bọn họ ở S thành phố buôn bán còn phải dựa vào Tống thị, bà thì ngược lại hay rồi, cậy già lên mặt, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người ta!
Lúc này, Tôn Danh Dương lại nói thầm ở bên tai Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn à, bà cô của tôi ở chỗ này không được minh mẫn lắm, lớn tuổi rồi nên chung quy khi nói chuyện vẫn có chút lú lẫn, cậu cũng đừng để ở trong lòng, so đo với bà ấy không đáng giá!"
Cận Tử Kỳ ngồi kề bên, nhìn thấy Tôn Danh Dương dùng ngón tay chỉ một cái lên đầu của mình, ý chỉ đầu óc Tôn Lan Phương có vấn đề, không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc này người nhà họ Tôn thật đúng là thấy lợi là ham đến có thể tổn hại thân tình rồi!
Thừa dịp lúc đồ ngọt được đưa lên, Tôn Danh Dương trù trừ một lát, cuối cùng không muốn bỏ qua cơ hội này, nói với Tống Kỳ Diễn: "Kỳ Diễn, tôi nghe nói năm sau Tống thị sẽ có không ít công trình muốn khởi động tại thành phố A."
Cái muỗng trong tay Cận Tử Kỳ chậm lại, rốt cục nói đến chỗ mấu chốt rồi!
"Đúng vậy. Có một khu vườn nghỉ dưỡng cũng đã là một trong những công trình lớn nhất nhì trong mấy năm nay tại thành phố A, cũng mất đi vốn liếng hùng hậu sau lưng Tống thị, không từ mà biệt, chỉ mỗi một phương diện vật liệu xây dựng thôi đã phải tốn hao vài trăm triệu!" Lâm Ngọc Chi tận hết sức lực mà bổ sung thêm, đôi mắt thì nhìn chăm chú sắc mặt của Tống Kỳ Diễn.
"Đây cũng là chuyện gần đây tôi nhức đầu." Tống Kỳ Diễn chẳng những không có phản cảm, còn ngược lại ôm trán, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Các người cũng biết, Tống thị trước đó vẫn luôn là do cha tôi định đoạt, tôi đây là quan mới nhậm chức, muốn đốt một nhóm lửa lại phát hiện củi đều đã bị nắm ở trong tay cha tôi."
"Hả?" Tôn Danh Dương rõ ràng có chút kinh ngạc, cùng một người đàn ông trung niên khác ngồi bên cạnh hai mặt nhìn nhau.
"Tôi bây giờ mặc dù là tổng giám đốc Tống thị, nhưng thực sự rất nhiều việc còn chưa tới phiên tôi nhúng tay. Tính tình của cha tôi, các người có thể không biết, ông ấy ở địa vị cao nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi dưỡng thành một chút tính khí."
Khóe miệng Tôn Danh Dương co quắp vài cái kịch liệt, thì ra ông ta mịt mờ mà nói nửa ngày đều là nói vô ích?
Ông ta nheo mắt lại quan sát Tống Kỳ Diễn, cậu ta thật sự không nắm đại quyền như trong mắt người ngoài sao?
Tống Kỳ Diễn bất đắc dĩ lại buông tiếng thở dài, nhìn như miễn cưỡng mà nâng lên tinh thần, "Không nói những thứ này, tránh cho mọi người ăn cơm mất đi hăng hái, thật vất vả tập hợp ở chung một chỗ, thực là khó có được cơ hội."
Cận Tử Kỳ nhìn bộ dáng hắn rã rời mất hết hăng hái kìm nén bực tức, cúi đầu che giấu ý cười, còn không biết trong lòng những người nhà họ Tôn này vốn muốn dựa vào hắn để nắm lấy cuộc làm ăn lớn có bao nhiêu tức tối với bộ dạng bất lực này của hắn!
"Khó trách mọi người ai cũng muốn làm hoàng đế mà!"
Tôn Danh Dương ngượng ngùng mà than một tiếng, cũng cúi đầu ăn đồ ngọt, những người khác cũng buồn bực không lên tiếng mà chôn đầu xuống.
Lúc mọi người cả bàn ăn gần xong, Tống Kỳ Diễn lại mượn cớ đi toilet mà ra ngoài một chuyến.
Mọi người trong bữa ăn đều liếc thấy, Tống Kỳ Diễn là đi ra ngoài tính tiền .
Cận Tử Kỳ nhìn không sót sự hài lòng trong mắt mấy người nhà họ Tôn, cô lại quét mắt nhìn thức ăn đã được ăn không còn dư lại bao nhiêu, bữa cơm này sợ rằng mất không ít tiền, Tống Kỳ Diễn thế nhưng sẽ rộng rãi như vậy, hoàn toàn ngược lại dự đoán của cô.
"Ăn xong rồi?" Tống Kỳ Diễn trở lại thì hỏi cô: "Ăn xong rồi chúng ta trở về thôi."
Cận Tử Kỳ lau lau khóe miệng, lập tức đứng dậy đi theo hắn, Tống Kỳ Diễn thì quay đầu giải thích cùng người nhà họ Tôn: "Mới vừa nhận điện thoại, công ty có chút việc gấp cần tôi trở về xử lý. . . . . ."
Tôn Danh Dương hiểu ý của Tống Kỳ Diễn muốn đi trước, cũng không ngăn trở, ngược lại thông cảm mà nói: "Công việc quan trọng hơn, chúng tôi ngồi một lát nữa, cậu bận rộn thì hãy cùng Tử Kỳ đi trước được rồi."
Những người khác cũng đều nhất nhất phụ họa: "Người trong nhà khách sáo cái gì, bận việc thì đi nhanh đi."
"Nếu như vậy, tôi và Tiểu Kỳ đi trước, sau này có thời gian mọi người gặp lại."
Tống Kỳ Diễn quay sang mọi người cười gật đầu một cái, lại lôi kéo Cận Tử Kỳ đi ra ngoài, trước khi rời đi không quên dặn dò nhân viên phục vụ theo vào: "Pha thêm một ấm Bích Loa Xuân thượng hạng tới đây."
Nhân viên phục vụ nhận lời dặn dò lại đi trở về, nhanh chóng rót một bình trà bưng ra.
Tôn Danh Dương nghe hương trà thấm mũi, sau khi ăn xong thích ý mà tựa lưng vào ghế ngồi, sờ sờ cái bụng mình đã ăn no, quét mắt người vợ bên cạnh đang ung dung ăn đồ ngọt: "Người thừa kế nhà họ Tống quả nhiên có mấy phần khí phách."
Lâm Ngọc Chi để thìa xuống, cũng là mặt mày hớn hở : "Ai nói không phải chứ? Tôi cho rằng người ở địa vị cao, đều dùng lỗ mũi nhìn người, hôm nay thấy vị thiếu gia nhà họ Tống này, không nghĩ tới bình dị gần gũi như vậy."
Bà ta phóng tầm mắt nhìn, một bàn sơn trân hải vị, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng, trước giờ tham gia tiệc cũng không ít, lại có rất ít chủ nhân ra tay hào phóng, không so đo giá cả như vậy!
Tôn Lan Phương cũng là hừ nhẹ một tiếng: "Chúng ta người nào đặt ở bên cạnh nó không phải trưởng bối sao? Bất quá là một bữa cơm, nên là vãn bối như nó mời, có cái gì tốt mà mang ơn đội nghĩa như vậy!"
"Cô, lời này của cô cũng không phải là đạo lý," người đàn ông trung niên ngồi chung một chỗ cùng Tôn Danh Dương nói tiếp, "Nếu cô người không có tái giá, bữa cơm này do cậu ta mời chúng ta cũng ăn được yên tâm thoải mái."
Tôn Lan Phương nghe xong nhất thời tối mặt, đặt ly trà xuống trước bàn: "Danh Hải, lời này của anh có ý gì? Dầu gì tôi cũng là mẹ của Chiêu Đông, mẹ ruột của cha vợ nó, cái quan hệ này đặt ở nơi đó !"
Tôn Danh Dương đứng ra làm người trung gian: "Được rồi được rồi, đều là người trong nhà, Danh Hải chú cũng thật là, làm thế nào nói với cô như vậy?" Nói xong, khóe mắt quét qua Tôn Lan Phương, trong lòng cũng là một trận chán ghét.
Tôn Danh Hải bĩu môi, thật sự cũng không nói thêm lời nào, nhưng không che giấu việc mình đối bà ta khinh miệt.
Tôn Lan Phương nhìn thấy Tôn Danh Hải cam chịu, hừ cười một tiếng, "Danh Hải, không phải ta đây kẻ làm cô giáo huấn anh, một xấp tuổi dầy rồi, nói chuyện cũng phải biết nặng nhẹ, học anh trai của anh nhiều chút!"
Tôn Danh Dương nghe được Tôn Lan Phương hếch mũi lên mặt, cũng có chút không kiên nhẫn, nếu không phải là bà ta còn có chút công dụng, nhà họ Tôn đâu nào còn cho bà lão bất tử này ở chỗ này quơ tay múa chân?
Tôn Danh Dương phiền não thì phiền não, nhưng rõ ràng lúc này không thể cùng Tôn Lan Phương trở mặt, dứt khoát dời đề tài đi, quay sang Tôn Hạo ngồi ở trong góc vẫn trầm mặc không nói mà hỏi: "Đến bệnh viện xem qua Cận đổng sao rồi?"
Tôn Hạo không biết đang suy nghĩ gì, từ bên ngoài sau khi trở lại thì sững sờ thất thần.
Lâm Ngọc Chi có một trái tim Thất Khiếu Linh Lung (*), nhận ra được giữa mày mắt của chồng có mấy phần không nhịn được, vội đẩy con trai: "Ba con nói với con làm thế nào không để ý tới?"
(*)七窍玲珑心: Thất Khiếu Linh Lung Tâm - trái tim bảy lỗ. Trong Phong Thần diễn nghĩa, nhân vật Tỷ Can là người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, tức trái tim 7 lỗ. Người này sau đó bị Đát Kỷ hãm hại, lấy mất trái tim. Kết quả Tỷ Can nhờ có phép của Khương Tử Nha bảo hộ nên moi tim ra không chết. Nhưng trên đường trở về Tỷ Can gặp một phụ nhân bán rau cải vô tâm, Tỷ Can ghìm ngựa hỏi nàng một câu: "Người nếu là Vô Tâm thì thế nào?" Phụ nhân kia đáp: "Người Vô Tâm thì sẽ chết." Nhất thời Tỷ Can hô một tiếng, máu chảy đầm đìa rồi chết.
Về sau câu này chỉ người thông minh tài ba, nói chung là nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.
Tôn Hạo lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tôn Danh Dương nhíu chặt chân mày, lại nhìn thấy ánh mắt mẹ trách cứ, đoán được Tôn Danh Dương quan tâm là cái gì, lại đáp: "Cận đổng đối với hôn sự đã mở lời."
Tôn Danh Dương đứng dậy đi tới, vỗ vỗ vai Tôn Hạo: "Ừ, bà cô của con trở về nói thêm một chút cũng là được rồi, trọng trách của nhà họ Tôn sau này thì đặt ở trên vai con rồi! A Hạo, cũng đừng làm cho ba thất vọng."
Lâm Ngọc Chi cười khẽ, quyến rũ mà liếc ngang Tôn Danh Dương: "Con của chúng ta anh vẫn chưa yên tâm sao?"
Tôn Danh Dương lúc này mới hài lòng gật đầu, khi nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay: "Tôi xem ra không sai biệt lắm rồi, tất cả mọi người đi thôi, nếu Cận đổng mở lời, vậy bây giờ chúng ta làm cha mẹ thì nên ra mặt nghị hôn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.