Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 3 - Chương 14: Cận Tử Kỳ, Tôi Đã Trở Về!
Cẩm Tố Lưu Niên
04/04/2014
Editor: tamthuonglac
Cây dù che phủ đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, căng ra cho cô một góc an bình và yên tĩnh.
Cô khẽ nâng cằm lên, dọc theo chiếc dù một giọt mưa đọng trên khoé mắt, cảm giác lành lạnh.
Theo độ cong mí mắt chậm rãi lướt qua bên gò má, dồn lại chạy vào trong mái tóc dài phía sau cổ.
Trong phút chốc nhịp tim dồn dập xúc động, khi cô thấy rõ khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi sau lưng vì mình mà bung dù.
Mái tóc màu hạt dẻ, ngũ quan anh tuấn trắng ngần, đôi con ngươi mắt màu nâu thẩm thấu sự ung dung nổi bật ánh sáng bén nhọn.
Ngón tay thon dài, nắm cái cán dù, giữa tiếng mưa rơi tí ta tí tách, lẳng lặng đứng ở bên trong đó.
Chiếc đèn lồng giấy Tuyên Thành bên ngoài cửa hàng tiện lợi phỏng theo kiểu cổ, luồng ánh sáng u u ám ám cắt ghép nên một hình bóng.
Cảm giác rất không chân thật, tốc độ phát hình chầm chậm phảng phất như một bộ phim điện ảnh cũ xưa.
Bối cảnh bên trong tăm tối u buồn, màn mưa liên miên không dứt, dòng người lặng lẽ mênh mông, im lặng không có tiếng đối thoại.
Cộng thêm một khúc đàn vi-ô-lông-xen trầm lắng.
Trừ điều đó ra, không còn tình tiết đáng nói.
Cận Tử Kỳ đứng bên ngoài cạnh mái hiên, đối mặt với bóng trắng tịch mịch mà tao nhã , cảm thấy nó cũng bị ánh sáng xuyên thấu.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng vì sao có loại cảm giác đã từng quen biết.
Nhưng, lại là từng gặp qua ở nơi nào?
Tầm mắt người đàn ông hơi chếch đi, dừng ở giọt mưa trên khoé mắt cô.
Anh ta giơ giơ chiếc ô ra bên ngoài, đủ để đặt vào đỉnh đầu của cô, mà bản thân anh, thì hoàn toàn phơi ở dưới mái hiên.
Dường như thời điểm anh ta đứng yên ở đầu bên kia, như một nụ hoa lặng im trên cây.
Anh hơi cúi thấp đầu, tầm mắt xuyên qua cô, mỗi một khắc, thậm chí Cận Tử Kỳ cảm thấy rằng, đã xuyên qua linh hồn của cô.
—— linh hồn của cô không khỏi bỗng chốc rung động, sau đó quy về trống trải.
Cận Tử Kỳ kéo ra một nụ cười cảm kích yếu ớt, nhất thời nhưng thật đẹp, lại chỉ giới hạn là lễ phép cảm ơn.
Ánh mắt người đàn ông từ đầu đến cuối đều bình tĩnh như mặt hồ, nhưng lại sâu thẳm không thấy rõ anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Ven đường truyền đến tiếng xe, Cận Tử Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, khi nhìn thấy một chiếc xe taxi, lập tức lần nữa giơ túi xách lên đỉnh đầu, cô không chút do dự đã chạy đi ra.
Không kịp nói lời cảm ơn với người đàn ông tốt bụng này, đội mưa ngăn xe taxi lại sau đó mở cửa xe ra muốn ngồi vào.
Chỉ là nhân dịp lên trên xe, Cận Tử Kỳ dừng một chút, vẫn là quay đầu nhìn lại cửa hàng tiện lợi.
Chẳng qua mái hiên trống rỗng, sớm đã không thấy bóng cao to màu trắng như tuyết.
——lẽ nào đi rồi sao?
Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhanh chóng xẹt qua cửa sổ thủy tinh cửa hàng tiện lợi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Cận Tử Kỳ bởi vì rét lạnh mà run rẩy, dưới sự thúc giục của tài xế bước lên xe.
Buồng xe ấm áp ngăn cách màn mưa tầm tã bên ngoài.
Cận Tử Kỳ tựa vào lưng ghế chỗ ngồi phía sau, huyệt thái dương mơ hồ đau nhói.
Cô nhẹ nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình dứt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang kia.
Ở cửa ra vào cửa hàng tiện lợi, xe có rèm che vốn dừng ở ven đường đã nhanh chạy đến, xuất hiện một người đàn ông đứng vững vàng ở sau xe.
Một chiếc xe Chrysler màu đen xa hoa chậm rãi dừng lại bên cạnh anh ta, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở vội vàng xuống xe, bung một chiếc dù đi đến bên cạnh người đàn ông.
"Tần tổng, đến thời gian đi gặp mặt ngài Sato công ty cổ phần Trial."
Tầm mắt của anh vẫn nhìn qua phương hướng xe taxi kia đi xa, cây dù trong tay từ từ rũ xuống.
Khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Chỉ là một người, lẳng lặng, quên mất thời gian bình thường, đứng dưới mái hiên mưa rơi tí tách.
——Cận Tử Kỳ, tôi đã trở về.
----------------
Tống Kỳ Diễn sau khi để Cận Tử Kỳ xuống ở ven đường, vô cùng khẩn cấp tựa như chạy đi về công ty.
Vừa mở cửa phòng làm việc ra, thì nhìn thấy Tống Chi Nhậm đứng ở bên cửa sổ.
Chống một cây quải trượng, sắc mặt có chút ảm đạm, không còn khí thế hăng hái trước kia nữa, thậm chí như mang theo chút sầu lo.
Tống Kỳ Diễn đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn thẳng ông vài giây.
Tống Chi Nhậm gần như cả ngày đều ở đây tìm hắn, vừa điện thoại vừa phái người, bất quá hắn không thèm để ý thôi.
Hiện tại, chỉ sợ là lão già đã không nén được tức giận, mới có thể tự mình tìm tới cửa.
Thậm chí không sợ thiệt thòi ôm cây đợi thỏ mà chờ.
"Chuyện đã làm xong?"
Tống Chi Nhậm chống quải trượng từ từ đi đến bên cạnh bàn làm việc, hô hấp hơi mạnh.
Nhưng còn có thể đứng ở chỗ này, chứng tỏ ông vẫn chưa đến mức lập tức ngã xuống.
Tống Kỳ Diễn không trả lời câu hỏi, chỉ lãnh đạm mà nhìn sang Tống Chi Nhậm ngồi xuống ghế xoay của mình.
Phòng làm việc bài trí đồ dùng cũng như Hàn Mẫn Tranh, một gương mặt bình thản, thuần thục rót ly cà phê đưa đến bên cạnh bàn.
Sau đó, nhanh chóng và lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Tống Chi Nhậm vươn tay muốn bưng cà phê lên, lại đột nhiên bị một cánh tay dài đưa qua giành trước một bước.
Tống Kỳ Diễn bưng cà phê ở trước mặt ông , sau đó từ từ đưa đến bên miệng uống một ngụm.
"Hiện tại ngay cả cà phê cũng muốn so đo sao?" Giọng nói của lão già không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.
Tống Kỳ Diễn xem thường ngồi xuống đối diện Tống Chi Nhậm, ưu nhã vén hai chân.
Tay phải nhẹ nhàng vừa nhấc, tách cà phê kia bị tuỳ tiện gác lại trên mặt bàn.
"Đây là phòng làm việc của tôi, mặc dù chỉ là cái chức vụ nhàn hạ, nhưng mà không phải là chỗ có thể không mời mà tự vào."
Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng hai mắt Tống Chi Nhậm : "Tới tìm tôi làm gì?"
"Con thật sự muốn kết hôn? Cùng ai, nha đầu Cận gia sao?"
Tống Chi Nhậm cầm trong tay chiếc nhẫn, không phải là hắn giấu ở trong ngăn kéo sao?
"Ông——" Tống Kỳ Diễn tức giận một phen đoạt lấy, "Ai cho phép ông lật loạn đồ đạc của tôi ?"
Tống Chi Nhậm không những không để ý hắn vô lễ, ngược lại gật đầu cười cười, "Không hổ là con trai của ta."
Tống Kỳ Diễn xem xét chiếc nhẫn bên trong xong, sau đó cẩn thận cất kỹ, liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậm giễu cợt, "Cái này với có phải con trai của ông hay không có quan hệ gì."
Tống Chi Nhậm từ từ thu lại nụ cười, sau đó biến thành một loại ý cười khác rất có thâm ý.
"Cả ngày vây quanh đảo quanh một người đàn bà, ngoại trừ cái này thì con không thể làm cái gì khác à?"
"Với ông không có cùng chung đề tài." Đặt xuống một câu nói tổng kết, Tống Kỳ Diễn lập tức đứng dậy muốn đi.
Không quên trước khi rời đi móc ra chiếc nhẫn lại tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tống Chi Nhậm nhìn sang bộ dạng không có tiền đồ này của hắn, nhưng lại mím môi mỉm cười, "Nghe nói con hôm nay ra ra vào vào công ty rất nhiều lần, một khi đã như vậy, thì dứt khoát đợi ở bên cạnh Tiểu Kỳ là được rồi, tại sao còn chạy về?"
"Tiểu Kỳ là để ông gọi sao!" Bản thân Tống Kỳ Diễn không chút nào che giấu bất mãn của mình.
Tống Chi Nhậm cười khẽ lắc đầu, chống quải trượng đứng lên, "Keo kiệt, mang thù, nham hiểm, xảo trá, điển hình là tâm lý tiểu nhân, con như vậy làm sao lại là con trai của ta?"
"Tiểu nhân?" Khóe miệng Tống Kỳ Diễn giương lên, "Chuẩn xác hơn mà nói, phải là người ngang ngược có dã tâm."
Tống Chi Nhậm nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hơi có vẻ trầm mặc một lúc, "Xem ra da cũng đủ dày."
Nói xong ông lấy ra một hộp quà nhỏ từ trong túi tiền, đặt vào bên cạnh bàn.
"Đây là chiếc nhẫn qua nhiều thế hệ Lam gia truyền xuống, mẹ của con từng nói qua muốn để lại cho con dâu của bà."
Trên mặt Tống Chi Nhậm cảm xúc thoáng dao động, nhưng lập tức đã bị ông cố đè xuống, ông nhìn sang Tống Kỳ Diễn ngắm nhìn cái lễ hộp kia, "Cầm đi cho nha đầu Cận gia kia đi."
Hai bên tóc mai của Tống Chi Nhậm sớm đã hoa râm, nơi khóe mắt là nếp nhăn thật sâu.
Không khí cả phòng làm việc bao phủ một cổ áp suất thấp, ông không tiếp tục lên tiếng, chống quải trượng chậm rãi đi ra ngoài.
Cả người Cận Tử Kỳ ướt đầm dề trở lại Phong Kỳ, may mắn trong phòng làm việc có chuẩn bị quần áo dự phòng, mới tránh khỏi cảm cúm.
Chỉ là nghĩ tới Tống Kỳ Diễn ném mình ở ven đường, mặc dù bình tĩnh như cô, cũng có chút buồn buồn không vui.
Người phụ nữ, dù sao vẫn hi vọng người đàn ông của mình có thể săn sóc chu đáo chiếu cố mình tốt.
Buổi chiều, Cận Tử Kỳ sau khi chần chừ, vẫn là lấy di động nhắn cho Doãn Lịch một tin nhắn.
[A Lịch, ngày hôm nay em đã kết hôn, chúc phúc em đi]
Thật lâu sau, điện thoại di động cũng không có phản ứng, im lặng nằm ở trên bàn làm việc.
Cận Tử Kỳ tựa người vào ghế, xem ra tin tức này xác thực làm người ta chấn động, ngay cả Doãn Lịch cũng choáng váng rồi sao?
Vậy nếu tối nay đem quyển sổ màu đỏ đặt trước mặt cha mẹ, sẽ phải gà chó không yên như thế nào?
Đến lúc Cận Tử Kỳ hết bận bịu với phần bảng báo cáo lấy về từ trong tay Tống Kỳ Diễn, thì nhận được điện thoại của Doãn Lịch.
"Tại sao nhanh như vậy đã nhận?" Giọng nói Doãn Lịch có chút ngạc nhiên.
Cận Tử Kỳ khép lại cặp văn kiện, hiếm khí thanh thản dễ chịu ngồi ở trên vị trí, "Vậy nếu không, em cúp máy cho anh gọi lại?"
Cũng chỉ có ở trước mặt Doãn Lịch, cô mới dám không kiêng nể gì như vậy.
Bất quá bây giờ, lại thêm một người đàn ông khác.
Nghe được Cận Tử Kỳ lĩnh hội mà hỏi lại, Doãn Lịch lập tức trả lời một câu: "Oan gia!"
Nắm cổ họng, luồng âm thanh chói tai kia không khác gì ca diễn hí kịch.
Trông thấy một người tác phong nhanh nhẹn như vậy, phần đó cũng chỉ có làm cho người ta trào máu.
Nhưng bộ dáng của Cận Tử Kỳ là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, trong ống nghe truyền đến tiếng báo cáo cứng nhắc, Doãn Lịch hơi có vẻ không kiên nhẫn mà qua loa vài câu, hàng lông mày đen xinh đẹp của cô hơi cứng lại, không khỏi kinh ngạc hỏi, "A Lịch, mỗi ngày anh thua lỗ bao nhiêu tiền?
Doãn Lịch vẫn chưa bước vào làm việc trong công ty của gia tộc, mà tự mình mở ra quán rượu ở thành phố này.
Chỉ số tăng trưởng doanh thu buôn bán trình ra bị thất bại, cần Doãn Quốc Bình mỗi tháng xuất vốn tài trợ.
Đối mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện nghi vấn, Doãn Lịch hiển nhiên tốt bụng thích ứng: "Mười lăm phần trăm."
"Nếu như vậy, còn không bằng đóng nó lại coi như là tiết kiệm khoản tiền." Cận Tử Kỳ cho ra đề xuất của mình.
Doãn Lịch dừng lại một chút, xuy rồi một tiếng trong giọng nói của mình bày tỏ vui vẻ: "Sau đó giống như em, học quản trị kinh doanh, thi cái MBA, sau này chuẩn bị trông coi xí nghiệp của gia tộc?"
Cận Tử Kỳ cười cười, "Bao giờ cũng phải đi về ."
"Vậy cũng phải tuyên truyền giới thiệu trước khi anh vùng vẫy giãy chết một chút."
Trong tận xương cốt, ai không thích tự do chứ?
Chỉ là, người như bọn họ, lại có cái tự do gì đáng nói đây?
Từ khi sinh ra đã bị giao phó sứ mạng của gia tộc, có đôi khi, thậm chí ngay cả hôn nhân cũng thân bất do kỷ.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sang bầu trời trời quang mây tạnh, nghe được giọng nói Doãn Lịch, "Người kia là Tống Kỳ Diễn?"
"Ừ." Cận Tử Kỳ mím chặt đôi môi, đối với Doãn Lịch, không muốn giấu giếm cái gì.
Trong ống nghe là tiếng thở dài của Doãn Lịch , "Đối với cuộc hôn nhân này, em khẳng định không thành vấn đề sao?"
"Đối với hiện tại của em mà nói, cũng xem như là lựa chọn tốt nhất."
Doãn Lịch đột nhiên không nói gì nữa, sau một lát truyền đến tiếng cười của anh, "Vậy hôm nào đến Tống gia tìm thú vui đi."
Cận Tử Kỳ khẽ cười trả lời bác bỏ, "Anh cho rằng Tống gia kia là chỗ nào nào hả?"
Nhưng giọng nói của Doãn Lịch lại nghiêm túc đáp: "Thì lên sàn diễn Kim Chi Dục Nghiệt* phiên bản hiện đại."
(*): phim Thâm Cung Nội Chiến
Từ từ ngừng cười, Cận Tử Kỳ nghiêm túc phát ra lời mời, "A Lịch, khi nào thì đi ra ngoài ăn cơm với nhau đi."
Doãn Lịch vô cùng kinh ngạc, "Chẳng lẽ Tống Kỳ Diễn với em lĩnh chứng còn không dự định tổ chức hôn lễ?"
"Không có chú ý nhiều như vậy, đối với em mà nói, có hôn lễ hay không đều như nhau."
Tính tình Cận Tử Kỳ thích tĩnh, những năm này tình cảnh lại quen qua loa lấy lệ mà ứng phó, hiển nhiên cũng không muốn khoa trương lãng phí.
"Vậy phía Tô Hành Phong, không thành vấn đề sao?"
Doãn Lịch lại nổi lên một đề tài khác, anh lo lắng sợ rằng sự tồn tại của Tô Hành Phong như vậy, đối với hôn nhân của cô và Tống Kỳ Diễn hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút ảnh hưởng tiêu cực?
Cận Tử Kỳ lắc đầu, "Anh ta là anh ta, em là em, vốn là không liên quan gì, hiện tại cũng thành mợ của anh ta."
Nghe thấy hai chữ cữu mụ (mợ), theo đó tâm trạng của Doãn Lịch cũng thế, không khỏi mà kích động hứng thú.
"Nói đến chuyện này, hôn lễ các người ngày đó mời rượu, em ngay trước mặt tất cả tân khách gọi anh ta một tiếng ‘cháu trai ngoan ’, nếu không những kìm nén bực bội trong mấy năm qua không có cách nào xuất ra."
Cũng chỉ có Doãn Lịch người như vậy, mới có thể nghĩ ra ám chiêu như thế này.
Nhưng rất nhanh Cận Tử Kỳ đã phát hiện, Tống Kỳ Diễn có thể còn có thủ đoạn so với đây càng thất đức.
"Nghĩ muốn quà tặng hôn lễ gì, nói đi." Giọng điệu Doãn Lịch xa xỉ hào phóng.
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt mỉm cười, sau cơn mưa ánh mặt trời soi rọi ở phía sau cô, mang theo một chút ánh sáng vàng, như một sự sống không vấy nhiễm bụi bặm, "Pha chế một loại rượu cốc-tai tặng cho chúng em đi, Mr.Jackie."
------------------
Hết giờ làm Cận Tử Kỳ đi ra cửa chính công ty, thù nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang dựa trên cửa xe.
Tây trang thẳng thớm, dáng vẻ chỉnh chu, khóe miệng còn lộ ý cười vui vẻ.
Từ bên người cô các nữ công nhân viên lướt qua nhẹ nhàng cảm thán: "Trời ơi soái ca kìa, có muốn đi lên bắt chuyện xin số hay không?"
"Sẽ cho sao? Nếu là cự tuyệt tôi càng thêm xấu hổ!"
"Sợ cái gì, không thử một chút xem làm sao biết mình là ngựa hay là con la!"
Chung quanh giựt giây không hề dừng lại, mà một nữ nhân viên trẻ tuổi trang điểm tịnh lệ thật bắt đầu chộn rộn.
Chẳng qua là, không đợi cô bước ra một bước, chợt một giọng nữ lạnh nhạt vang lên ở sau lưng các cô, "Lisa, thì ra là cô ở nơi này."
Nữ nhân viên được gọi là Lisa chính là cô gái tăng lên can đảm muốn đi quyến rũ Tống Kỳ Diễn .
Cô ấy theo tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng thẳng cạnh cửa, hầu như lập tức liền cúi đầu xuống: "Cận sản xuất."
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, mặt lãnh đạm mà giao phó: "Sáng hôm nay bảng báo cáo cô giao cho tôi có vấn đề nghiêm trọng, tôi hi vọng tám giờ tối ở trên máy fax có thể nhìn thấy bảng báo cáo mới."
Nói xong, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Lisa, đã ưu nhã lướt người qua.
Vừa rồi đi theo nữ nhân viên đùa bỡn tất cả đều cúi đầu nhường đường, không dám làm lần nữa.
Đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ rời đi, nhân viên Giáp kích động kéo ống tay áo Lisa, "Nhanh lên một chút, soái ca kia chắc là muốn đi! Nếu không nắm chặt cơ hội sẽ phải bỏ lỡ!"
Lisa lại hất cánh tay của cô ta ra, xách theo túi trực lập tức đi vào trong công ty, "Là nên nhanh lên một chút, khoảng cách tám giờ chỉ còn ba tiếng rưỡi, nếu không ngày mai tôi sẽ phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo rồi!"
Nhân viên Giáp còn muốn nói điều gì, nhân viên Ất bên cạnh lại vỗ vỗ vai của cô, "Làm sao?"
Nhân viên Ất chỉ chỉ vị trí soái ca mới vừa rồi các cô nhìn, nhân viên Giáp tò mò nhìn qua, sắc mặt chợt biến.
Bởi vì, phương hướng Cận sản xuất đi tới chính là chỗ xe có rèm che của soái ca!
Không qua một phút, điện thoại di động của từng người cũng không hẹn mà cùng vang lên, điện tới đều là cấp trên của mình.
Hai người sau khi bắt đầu nhận điện thoại không thể tin được mà đồng thời kêu lên ra tiếng, "Cái gì? Làm thêm giờ? !"
Cận Tử Kỳ không biến sắc xong chuyện đem điện thoại di động thả lại trong túi xách .
Nghe được tiếng cả kinh thở than đau khổ sau lưng, cô bất quá khẽ nhướng hàng lông mày đen xinh đẹp.
Khi đi đến chỗ Tống Kỳ Diễn, không nhịn được mà cẩn thận quan sát cái người đàn ông cả ngày trêu ong ghẹo bướm này.
Rất nhanh ánh mắt đã bị khối bạch kim Rolex chen lẫn trên cổ tay hắn hấp dẫn.
Hẳn là giá trị mười mấy vạn nha.
Đột nhiên cô biết vì sao những tiểu cô nương trẻ tuổi kia như ong bướm dập dờn muốn bổ nhào về phía hắn.
Chẳng qua là, lúc nào thì, Cận Tử Kỳ lại cũng bắt đầu để ý những thứ này?
Bất quá suy nghĩ một chút cô làm vậy cũng không sai.
Bọn họ là vợ chồng, mặc dù tạm thời không tập trung tinh thần làm được trăm phần trăm, nhưng tối thiểu, nên cho hai bên là duy nhất.
Khi Tống Kỳ Diễn chào đón, Cận Tử Kỳ lập tức nhanh chóng tản ra tất cả mạch suy nghĩ phức tạp.
"Tại sao chậm như vậy. . . . . ." Hắn nói lảm nhảm lầu bầu một câu.
—— muốn duy trì sự hòa thuận trong một gia đình, tuyệt đối cần phải hiểu lẫn nhau.
Cận Tử Kỳ đang muốn hé miệng giải thích một chút lý do mình tới trễ, hắn lại lướt thẳng qua cô, nhận lấy điểm tâm trong tay nhân viên cửa hàng chạy xe điện cấp tốc dừng sát ở sau lưng cô đưa đến.
Sau đó lê nhẹ bước chân từ từ đi tới.
Cận Tử Kỳ cảm thấy mình có một giây đồng hồ bị bỏ quên, không phải là cảm giác tốt.
Chẳng qua là, cô khi nào thì bắt đầu cũng hi vọng mình trở thành tiêu điểm chính được quan tâm chăm sóc, đã không thể nào kiểm chứng.
Hắn nhíu chân mày nhìn cô trong chốc lát.
Vừa bắt đầu còn có một chút ngượng ngùng như vậy, nhưng khi phát hiện hắn phần lớn thời gian đều đang nhìn lên ngó chừng tóc của cô, ngoại trừ bị nhìn chòng chọc thật cực khổ, không còn tiếp tục những ý nghĩ khác.
Rốt cục, hắn đến gần, đem hộp điểm tâm kia đặt vào trong tay của cô.
Là bởi vì cô tan ca trễ cho nên mua điểm tâm bên ngoài cho cô ăn sao?
Cận Tử Kỳ cảm thấy nơi trái tim không khỏi bị đụng phải một cái, ánh mắt trong phút chốc hoảng động, cúi đầu nhìn sang điểm tâm trong tay còn nóng hổi, có thể loáng thoáng ngửi thấy được hương thơm mê người.
"Về nhà đi." Hắn nắm bàn tay nhàn rỗi kia của cô.
Cảm xúc thô ráp bao bọc mu bàn tay mềm mại của cô, khoé môi Cận Tử Kỳ thoáng cong lên không thể nhận ra.
—— an tâm mà đem tay của mình giao cho hắn.
Trên ngón áp út đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, cúi đầu xuống đập vào mắt chính là một chiếc nhẫn.
Vòng bạc, phía trên được khảm một viên đá màu đỏ gạch, có lẽ nên nói đó là một viên Hồng Bảo Thạch (Ruby).
Có một chút mài mòn, nhìn qua đã có nhiều niên đại.
Khi đeo vào ngón tay hơi có cảm giác mát lạnh, giống như đồ bạc trong đất phủ đầy bụi đang hút thu nhiệt lượng.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất cũ kỹ, bây giờ e rằng đã không tìm được dấu vết bên trong cửa hàng châu báu.
Nhưng mà, khi nhìn đến chỉ trong khoảnh khắc kia lòng Cận Tử Kỳ lại ngọt ngào đến chua xót.
Cô cũng không ngờ tới cái người đàn ông này thỉnh thoảng thần kinh nhìn như có chút cuồng phong đánh tới nhưng lại sẽ chuẩn bị cái này.
Mặc dù cô trước kia ở trong lòng cũng từng âm thầm mong đợi qua.
Cuộc hôn nhân này không có khô khan buồn tẻ như trong dự đoán của cô, thỉnh thoảng còn có thể đến một hai kinh hỉ như vậy.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, vẻ mặt khó dò.
Tống Kỳ Diễn lại có chút hơi ngượng ngùng, "Nếu không thích thì nói, nơi này còn có một chiếc nhẫn kim cương."
Nói xong, thì luống cuống tay chân muốn lấy ra trong túi quần, sợ cô đối với chiếc nhẫn đá quý kia không hài lòng, trong cơn tức giận sẽ xoay người rời đi, vội vàng giải thích, "Cái này là chiếc nhẫn kim cương một vị công chúa hoàng thất Thụy Sĩ quyên tặng ra ngoài trong một buổi đấu giá."
"Em rất thích." Cận Tử Kỳ lại đột nhiên phát biểu quan điểm của mình, bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm chiếc nhẫn hơi chậm lại, "Em thích màu đỏ, màu đỏ thích hơn."
Gương mặt của cô bắt đầu có chút nóng lên, cúi đầu, lòng ngón tay vuốt ve viên Hồng Bảo Thạch kia.
Cho dù trên mặt cô vẫn duy trì thần sắc nghiêm cẩn, nhưng bên tai hồng hồng lại tiết lộ lòng của cô.
Thật sự thì cũng sớm đã qua cái tuổi nên xấu hổ.
Cô hai mươi tám tuổi, hắn ba mươi bốn tuổi, giữa bọn họ, không cần phải như vậy...
Nhưng mà trong lòng, cuối cùng làm sao cũng không che giấu được phần rung động trong đáy lòng.
Dư quang khoé mắt thoáng lưu chuyển, nhìn thấy dáng vẻ Tống Kỳ Diễn đứng ở một bên âm thầm mỉm cười, trong lòng theo đó cũng không thể nén lại vui mừng.
Hắn thân sĩ mà thay cô mở cửa xe, lại cẩn thận mà che chở cô ngồi vào xe.
Cả hai, một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay. Không khỏi khẩn trương.
Xe nhẹ nhàng chuyển động, vững vàng xuất phát ở trên vòng tròn quốc lộ.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang cây cảnh ngoài xe lao vùn vụt lui về phía sau, lòng vốn hoang mang bất an cũng theo đó dịu đi.
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống mới của cô coi như là kéo màn ra sao?
Cô không chỉ là tiểu thư Cận gia, là mẹ của đứa bé, còn là ——
Vợ của người đàn ông này.
-----------
Cận gia.
"Chuyện đại khái chính là ý tứ này."
Tống Chi Nhậm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, nói một tràng lời nói về sau tổng kết một câu.
Mà ngồi đối diện với ông là vợ chồng Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết khuôn mặt đã sớm chìm xuống xanh mét.
Cho nên những năm này mới náo loạn chuyển biến lớn như vậy !
Cái gì xâm hại tình dục, cái gì không biết cha là ai, toàn bộ đều là vô nghĩa!
Hiện tại cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tống Kỳ Diễn giống như thuốc cao bôi trên da chó dán dính Cận Tử Kỳ không thả.
Ở nơi này là vừa gặp đã yêu, căn bản chính là sớm có dự mưu, hẳn là mưu tính bốn năm!
Ngay cả đứa nhỏ cũng lớn như vậy!
Nhưng mà làm cho Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết không cách nào tiếp nhận là, vì cái gì Tống Kỳ Diễn bốn năm sau mới xuất hiện?
Nếu như hắn cũng chịu trách nhiệm mà nói, bốn năm trước khi Cận Tử Kỳ vừa xảy ra tai nạn xe cộ hắn nên đứng ra thừa nhận.
Mà không phải hiện tại lại đến bù đắp cứu vãn.
Dĩ nhiên, vợ chồng Cận gia bây giờ là nghĩ như vậy, muốn Tống Kỳ Diễn thực sự vào bốn năm trước đứng ra, chỉ sợ chờ đợi không phải là bọn họ tiếp nhận hắn, mà là một tờ giấy gọi tòa án!
Tống Chi Nhậm chống quải trượng, quan sát thần sắc thay đổi trong nháy mắt trên hai gương mặt, trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi biết các người trong phút chốc e rằng không tiếp nhận nổi sự thật này, thật sự thì chính ta đến bây giờ trong lòng vẫn còn khiếp sợ, ngày hôm qua cũng là một đêm không ngủ."
Tống Chi Nhậm cố gắng đem mình cùng thuộc về phe cánh với vợ chồng Cận gia, mà không phải phía đối lập bọn họ coi như kẻ thù.
"Tên tiểu tử xấu xa kia làm ra chuyện như vậy ta vốn nên mang nó theo chịu đòn nhận tội , chỉ bất quá tâm tâm niệm niệm của nó đều là Kỳ nha đầu, ngay cả một bóng người cũng không xuất hiện, ta chỉ ưỡn cái mặt già này tới cửa nói xin lỗi."
Nghe được Tống Chi Nhậm nói năng tạ lỗi, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết càng chìm vài phần.
—— hiện tại Kỳ nha đầu? Trước đó còn không phải là lão ruồng bỏ con gái nhà của chúng tôi sao?
Lão bây giờ biết chân tướng rồi, vội vàng nịnh hót suy nghĩ muốn nhận cháu trai trở về, cũng không nhìn một chút chúng tôi có nguyện ý hay không để cho chỗ con trai ông làm con rễ Cận gia!
Nhớ tới sáng nay Tống Kỳ Diễn đi theo Cận Tử Kỳ từ trong phòng đi ra, cộng thêm bảo mẫu sau khi đi thu dọn phòng đi ra muốn nói lại thôi với ánh mắt mập mờ, Tô Ngưng Tuyết cho dù ngốc nữa cũng đoán được cái nguyên do.
Một dòng khí tức giận ngăn ở ngực cả ngày như thế nào cũng phát tiết không được, hết lần này tới lần khác lão già đáng chết này còn muốn đưa tới cửa, vậy thì đừng trách bà không khách khí.
Tô Ngưng Tuyết sửa sang lại vẻ mặt của mình, hướng Tống Chi Nhậm cười một tiếng, giọng nói thản nhiên, "Tống lão nói lời này chính là khách khí, ngài có lỗi gì, lệnh công tử có lỗi gì."
Sắc mặt Tống Chi Nhậm cứng đờ, Tô Ngưng Tuyết lại vẫn đang tiếp tục: "Lỗi thì lỗi ở Tử Kỳ chúng tôi không biết phân biệt muốn trèo cao Tống gia, bất quá Tống lão yên tâm, chúng tôi sẽ nghiêm cấm Tử Kỳ và lệnh công tử đoạn tuyệt lui tới, về phần đứa nhỏ, nếu như Tử Kỳ sau này kết hôn không có tiện mang đứa nhỏ qua, tôi sẽ đem nó nuôi dưỡng lớn lên thật tốt, dù sao nó cũng họ Cận."
—— dù sao nó cũng họ Cận? Làm sao có thể họ Cận, đứa bé kia rõ ràng họ Tống!
Hai tay Tống Chi Nhậm nắm quải trượng khẽ phát run, không phải bởi vì sợ hãi, mà là hơi thở bị kìm nén!
Một người cho tới bây giờ cũng là nhân vật la lối om sòm, hôm nay ngồi ở chỗ này bị người ta châm chọc khiêu khích, dù là người nào trong lòng cũng không có tư vị.
Nhưng ai bảo ban đầu mình làm khó dễ vợ chồng Cận gia như vậy, bọn họ bây giờ bất quá là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Cắn cắn một ngụm cái răng lão của mình, Tống Chi Nhậm âm thầm cho mình nổi giận, ta nhẫn, vì cháu nội ta nhẫn!
Tống Chi Nhậm bồi đến một nụ cười, "Ngưng Tuyết, ta biết trong lòng cô đối với ta có câu oán hận, nhưng chúng ta đang ở loại gia tộc này, có một số việc lại không thể không cần quan tâm. . . . . ."
"Tống lão nói rất đúng, cho nên Tử Kỳ chúng tôi cũng đúng là không dám đi trèo cao cửa chính Tống gia."
Tống Chi Nhậm bị một câu nói phản bác của Tô Ngưng Tuyết nhất thời phải bế tắc, sắc mặt cũng là năm màu rực rỡ.
Một bên Cận Chiêu Đông thấy Tô Ngưng Tuyết khí thế bức người, trách mắng Tống Chi Nhậm suýt phải không ngóc đầu lên được, trong lòng cũng thoải mái, trước đó ở chỗ Tống gia bị oán khí cũng không ít.
Cận Chiêu Đông vội ho một tiếng, nói xen vào, "Tống lão a, không phải chúng tôi không biết đối nhân xử thế, phàm là người nào tự mình biết mình cũng nên hiểu rõ, cửa chính Tống gia thế gia vọng tộc như vậy ở thành phố này cũng chỉ thiên kim như Bạch gia mới có thể xứng."
Sống lưng Tống Chi Nhậm cứng còng, không nghĩ tới tin tức tối hôm qua Bạch Tang Tang tới nhà ăn cơm truyền đi nhanh như vậy.
Hiện tại, Cận Chiêu Đông đây là đang đâm cột sống ông a!
Thẹn trong lòng Tống Chi Nhậm chỉ có thể nhất nhất đáp lại, nhân tiện một lần kiểm điểm mình, "Hết thảy lỗi đều tại ta cái lão già hồ đồ này, làm chút chuyện hết sức hồ đồ, làm chậm trễ tình cảm người trẻ tuổi."
Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ăn ý ngó mặt đi nhìn nơi khác, giả bộ không nghe thấy ông bùi ngùi.
Tô Ngưng Tuyết thậm chí còn ngoắc vẫy tay bảo mẫu đi ngang qua dặn dò, "Tống lão đến đây, cô đi ngâm một bình trà xuân tới đây, cũng đừng cầm nhầm, là lon trà hai ngày trước A Lịch đưa tới."
Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Tống Chi Nhậm hơi khó coi, Tô Ngưng Tuyết vẫn còn muốn"Hảo tâm" mà giải thích: "Lão Tam Doãn gia Tống lão cũng nghe nói qua chứ? Đứa bé kia ngược lại hiếu thuận, thỉnh thoảng tặng chút trà tới đây cho chúng tôi, nhất là những năm này, vẫn cùng Tử Kỳ chắn gió che mưa, thấy thế vợ chồng chúng tôi cũng cảm động."
Tống Chi Nhậm khó khăn lắm gật đầu phụ họa, "Đứa bé Doãn gia kia đúng là tuấn tú lịch sự." Nhưng trong lòng cũng đau khổ không thôi.
—— các người đã xem thường bắt ép ta đi, các người không phải là muốn xuất ra một hơi sao?
Tô Ngưng Tuyết nhướng mày, cầm lấy trà bảo mẫu bưng đến, nhấp một miếng, lại ngẩng đầu, thấy Tống Chi Nhậm nhìn chằm chằm chén trà lại không uống cười nói, "Trà này không tệ, tôi nghe nói Tống lão xưa nay yêu trà, cũng có thể nếm thử một chút."
Tống Chi Nhậm không muốn cùng Tô Ngưng Tuyết quanh co lòng vòng, vị phu nhân này ở trên thương trường chính là một nữ cường nhân số một, thủ đoạn không thua gì bất kỳ một người đàn ông nào, bắt đầu tổn hại đến người khác cũng là từng bước từng bước.
"Ta hiện đã bảy mươi tuổi, cũng là người đạp một chân vào trong quan tài, mọi thứ mùi vị ngọt bùi cay đắng nào chưa từng hưởng qua, hiện tại đã lui về, còn có thể mưu toan cái gì đây?"
Nhận ra được trên mặt Tô Ngưng Tuyết trong phút chốc lộ vẻ xúc động, Tống Chi Nhậm không ngừng cố gắng, "Không phải là cho con cháu vây quanh đầu gối, mấy đời đồng đường vô cùng náo nhiệt sao? Lão tới nhận cháu trai, bảy mươi tuổi mới có thể có một đứa cháu trai, vẫn còn phải lưu lạc ở bên ngoài, ngay cả mặt mũi chưa gặp được mấy lần không nói, càng đừng nhắc tới cháu trai có thể dựa vào trong ngực ta, ngọt ngào nhỏ nhẹ mà gọi ông nội. . . . . ."
"Muốn thể nghiệm niềm vui ngậm kẹo đùa cháu ấm áp, cũng có lỗi sao? Một người già sắp nằm vào quan tài, nguyện vọng nho nhỏ như vậy chẳng lẽ các người đều muốn ngăn trở sao?"
Tống Chi Nhậm nói xong trong đôi mắt già nua lóe lên lệ quang, thái độ thù địch sắc bén rét lạnh chung quanh Tô Ngưng Tuyết cũng có chút vụt tắt.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết cũng không định lúc này chịu thua.
Nếu như tác thành nguyện vọng ấy, Tử Kỳ làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn cô đi sâu vào đầm rồng hang hổ Tống gia như vậy sao?
Đã có con cọp mẹ Tống Nhiễm Cầm kia cũng có thể khiến nhà cửa huyên náo gà bay chó sủa, huống chi ngày sau còn có một Kiều Niệm Chiêu!
Nhớ đến Kiều Niệm Chiêu, màu mắt Tô Ngưng Tuyết lạnh dần, bàn tay nắm quai tách trà từ từ buộc chặt.
"Tống lão muốn gặp đứa nhỏ cũng không phải là không được, sau này mỗi tuần mang đứa nhỏ ra ngoài đi dạo tôi vẫn không phản đối ."
Vốn là nghe được nửa câu đầu hai mắt Tống Chi Nhậm tỏa sáng, đang nghe lời nói nửa câu sau khao khát lại bị đánh nát tàn nhẫn, vậy nói cùng chưa nói như nhau thôi, lời nói vô ích!
Tống Chi Nhậm chuẩn bị một loạt câu chữ đang muốn mở miệng, thì ở cửa mơ hồ truyền đến giọng trẻ con trong trẻo.
Nhất thời, Tống Chi Nhậm đã không thể kềm chế được cảm xúc kích động bỗng nhiên đứng dậy, chống quải trượng đưa cổ ra bên ngoài nhìn.
"Mỗ Mỗ tiểu thiếu gia, chậm một chút, dì Hồng không đuổi kịp!"
"Dì Hồng lớn tuổi, chạy không nhanh, phải uống nhiều Đầu Bạch Kim nga!"
Cửa biệt thự, Cận Mỗ Mỗ mặc một bộ quần áo xanh đỏ phối hợp jacket, càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật càng trắng noãn động lòng người, quần jean xanh đậm cùng giày da đầu hổ, phía sau là một cái ba lô nhỏ nhỏ hình phim hoạt hoạ.
Vừa đi vào bên trong phòng nhảy lên vừa không ngừng quay đầu hướng ra ngoài cửa kêu, "Dì Hồng nhanh lên một chút, chậm nữa Mỗ Mỗ phải đóng cửa nga!" Nói xong, thật sự vui vẻ chạy tới đẩy cửa chính muốn đóng lại.
"Mỗ Mỗ thiếu gia, chậm một chút, chậm một chút..." Dì Hồng thở hồng hộc đẩy cửa, luôn miệng xin khoan dung.
Mỗ Mỗ cười to khanh khách, một đôi mắt hắc bồ đào trong suốt to tròn lóe ra ánh sáng gian xảo, vừa quay đầu nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết trong phòng khách, lập tức vui mừng gọi "Bà ngoại" chạy tới.
Người tròn vo, thân mình mang mùi sữa thơm mát chạy tới, Tống Chi Nhậm muốn đưa tay ra đón, Mỗ Mỗ cũng đã lướt qua ông nhào thẳng vào trong ngực Tô Ngưng Tuyết .
"Bà ngoại, bà hôm nay sớm như vậy đã trở về rồi nha!" Hé ra cái miệng nhỏ nhắn ngọt khiến ánh mắt Tô Ngưng Tuyết lập tức hiền từ.
Tô Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn hai mắt Tống Chi Nhậm đều muốn xuyên thấu, cuối cùng không nhẫn tâm để cho một ông cụ khó chịu, ôm Mỗ Mỗ xoay người nó hướng về phía Tống Chi Nhậm, dịu dàng cho biết, "Mỗ Mỗ nhìn xem, ai tới rồi?"
"A? Là ông cố a? Ông cố đến gặp Mỗ Mỗ sao?"
Giọng trẻ con vừa ngọt lại mềm, mắt to xinh đẹp vụt sáng trong veo thấy đáy, Mỗ Mỗ nghẹo đầu nghịch ngợm mà nhìn Tống Chi Nhậm đang xúc động, toét miệng cười một tiếng, chỉ vào ánh mắt Tống Chi Nhậm lệ quang nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào ngây thơ: "Ông cố xấu hổ xấu hổ, người lớn như vậy lại vẫn khóc!"
Tống Chi Nhậm thấy Mỗ Mỗ quan tâm mình, rốt cuộc kiềm chế không được sâu trong đáy lòng bắn ra tình cảm mãnh liệt, đi phía trước một phen đoạt lấy Mỗ Mỗ từ trong ngực Tô Ngưng Tuyết, thân thể già nua lảo đảo hai cái.
Đôi cánh tay từ đầu đến cuối lại ôm Mỗ Mỗ thật chặt đặt ở trước ngực, vừa thương vừa yêu vuốt ve cháu nội trong ngực, ngay cả quải trượng khi nào rơi xuống sàn nhà cũng không biết, chỉ là đôi môi không ngừng run run.
"Ông cố người làm sao thế? Có phải ở đâu đau nhức hay không, Mỗ Mỗ thổi cho ông một chút!"
Ngước lên cái đầu nhỏ, mang một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé, cầm lấy mặt Tống Chi Nhậm, chu cái môi tinh bột, phồng má thổi phù phù vào mắt Tống Chi Nhậm, "Mỗ Mỗ thổi một chút thì tốt rồi, không khóc không khóc."
Trái tim Tống Chi Nhậm run lẩy bẩy, nâng thân thể nhỏ béo ụt ịt của Mỗ Mỗ ngồi ở trên đùi của mình, hơi thở dài, giơ tay lên không ngừng vuốt ve đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ, "Ngoan ngoãn ——"
Mỗ Mỗ chợt cầm lấy bàn tay già nua của Tống Chi Nhậm tiếng nói thúc giục, "Ông cố hôm nay tại sao không có mang nhẫn nữa?"
Vừa nghe lời này cũng biết tiểu tử kia muốn quà tặng.
Tống Chi Nhậm cười hơ hớ từ trong túi của mình móc ra một miếng khoá trường mệnh làm bằng vàng ròng, treo trên cổ Cận Mỗ Mỗ, lấy lòng giống như hỏi thăm, "Cái này thích không?"
Khóa Trường Mệnh
Mỗ Mỗ cầm lấy khóa trường mệnh hướng về phía đèn thủy tinh chiếu chiếu, lại gác qua bên khoé miệng cắn cắn, vẻ mặt động tác quen thuộc làm cho trái tim Tống Chi Nhậm run lên, cũng là tham tiền như vậy.....
Mỗ Mỗ cất xong khóa trường mệnh, ở trong ngực Tống Chi Nhậm động vài cái, liền bắt đầu hành động làm bé cưng ngoan ngoãn.
Ngược lại Tống Chi Nhậm tự mình nhớ ra cái gì đó, cúi đầu ôn nhu hỏi: "Đúng rồi, lần trước ông tặng chiếc nhẫn cho con đâu? Có phải vứt bỏ rồi không?"
Đầu Mỗ Mỗ lay động giống như trống lắc, "Mới không có, Mỗ Mỗ giấu khá tốt!" Nói xong, thân thể nhỏ mập mạp uốn éo từ trong ngực Tống Chi Nhậm đi xuống, rất là vui vẻ mà chạy tới phía sau ghế sofa Tô Ngưng Tuyết đang ngồi.
Dưới ánh mắt mong chờ của Tống Chi Nhậm, Mỗ Mỗ một lần nữa đi ra, còn tự mình từ phía sau kéo một con vật vàng nhạt đi ra giơ lên trước mặt Tống Chi Nhậm, "Đã cất giấu ở nơi này đây!"
Tống Chi Nhậm nhìn thấy nhẫn ngọc được đeo trên cổ gà, thiếu chút nữa không phun ra một búng máu, đây chính là chiếc nhẫn giá trị xa xỉ số lượng hạn chế, toàn cầu cũng chỉ có vài cái như vậy, làm sao lại thành dây đeo cho gà rồi? !
"Đừng. . . . . . Ông cố không cao hứng sao?"
Mỗ Mỗ lôi dây thừng cột gà cắn đầu ngón tay sợ hãi mà nhìn khóe mắt Tống Chi Nhậm co rút mãnh liệt.
Tống Chi Nhậm nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn Mỗ Mỗ hé ra ý sợ hãi, vội vàng thay một nụ cười, cố làm ra vẻ vô sự mà cười nói: "Ông làm sao sẽ sinh tức giận với Mỗ Mỗ, đến, đến vào ngồi trong lòng ông."
Nói, lại triển khai hai tay, nóng lòng mong muốn bế đứa cháu nội khôn ngoan thông minh như vậy bước đi.
Cái môi phấn nộn của Cận Mỗ Mỗ mếu máo, gương mặt phấn điêu ngọc mài tinh xảo thuận tiện suy sụp.
Chớp mắt tủi thân hơi nước mịt mờ, cắn đầu ngón tay, nét mặt lã chã chực khóc.
"Ông cố tức giận, Mỗ Mỗ biết rõ, ông cố giận Mỗ Mỗ đem chiếc nhẫn cho chít chít đeo."
Tống Chi Nhậm vừa nghe đứa nhỏ này muốn xa lánh mình, đâu còn ngồi được, "Ông cố thật không có tức giận. . . . . ."
"Vậy ông ôm chít chít một chút!" Một con gà nhỏ lông vàng đã bị bưng đến trước mặt Tống Chi Nhậm.
Lòng Tống Chi Nhậm đột nhiên sinh lên một loại cảm giác mắc lừa, nhưng đối với khuôn mặt tươi cười khả ái đáng yêu tinh khiết, làm sao cự tuyệt được, chỉ có thể nhắm mắt nhận lấy con gà con kia.
Tống Chi Nhậm mặc dù còn tấm bé lúc xuất thân không tốt, hàng ngày ở đồng ruộng nuôi chút gia cầm gì gì đó.
Nhưng mấy thập niên sống an nhàn trong nhung lụa để cho ông đối với những thứ gia cầm này cũng là kính nhi viễn chi, hiện tại ôm một cái là lông tơ toàn thân cũng run rẩy dựng đứng lên, nhưng ngại vì đôi mắt trong suốt phát sáng kia, không thể không làm đủ trò hề.
"Đây là con gà con Mỗ Mỗ nuôi sao? Thật đáng yêu, mấy tuổi nha?"
Mỗ Mỗ lập tức vui mừng toét miệng, nhanh nhẹn bò lên trên ghế sofa, đạp rớt giày da đầu hổ, khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa, thân thể nhỏ thò ra cầm lấy một cái tay Tống Chi Nhậm đặt lên trên lông gà.
"Nếu sờ chít chít như vậy mới vui vẻ, biết không, bộ dáng như vậy, ông sờ, Mỗ Mỗ nhìn xem."
Sắc mặt Tống Chi Nhậm có chút cứng ngắc, khi hai móng chân con gà con ở trong lòng bàn tay của ông nhảy lên lung tung, nhưng vì không để cho đứa nhỏ thất vọng, nên nín thở lại vuốt ve từng chút từng chút một xuống lông gà.
Ngồi ở đó vừa uống trà Tô Ngưng Tuyết đột nhiên nhíu chặt lông mày, cái mũi ngửi ngửi, "Mùi gì vậy?"
Cận Chiêu Đông bị Tô Ngưng Tuyết vừa nói như thế, cũng phát hiện quanh quẩn trong phòng khách một cỗ mùi là lạ, còn rất gay mũi .
Hai bàn tay nhỏ bé vốn nâng má ngồi ở trên ghế sofa Mỗ Mỗ chợt ai nha một tiếng, "Chít chít kéo bánh rồi!"
Cái trán Tống Chi Nhậm hiện đầy hắc tuyến, cúi đầu xuống một luồng mùi thìa là càng lúc càng phát ra nồng đậm, con gà nhỏ lông vàng kia sau khi làm trò quái đản đã từ lòng bàn tay của ông nhảy xuống bỏ trốn mất dạng.
Mà lòng bàn tay ông vốn sạch sẽ, dưới đèn thủy tinh sáng ngời, là một đống phân gà vàng rực——
-------------
Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn về đến nhà, thì nhìn thấy mọi người tập trung ở trong phòng khách.
Cận Tử Kỳ trước khi vào cửa, lại lấy ra quyển sổ màu đỏ trong túi xách nhìn mấy lần.
Như bừng tỉnh mộng, hết thảy đều tới quá đột ngột.
Cô nhìn ảnh chụp trên giấy hôn thú, lại quay đầu nhìn một chút người đàn ông đứng ở bên cạnh mình.
Tống Kỳ Diễn so với Cận Tử Kỳ bình tĩnh hơn, nắm cả đầu vai của cô bước đi vào phòng khách, không quên lễ phép khi thấy trưởng bối ngồi ở đó gọi từng tiếng: "Cha, ba, mẹ."
Tống Chi Nhậm hiếm khi đối với Tống Kỳ Diễn hài lòng, lúc này cũng mỉm cười gật đầu, không tệ, ban đầu phải giữ vai trò chủ đạo.
Cận Chiêu Đông cầm lấy chén trà uống, không đáp lại một tiếng "Ba" này.
—— bát tự vẫn chưa thèm đoái hoài, gọi bừa bãi gì đấy?!
Tô Ngưng Tuyết thì nhíu lông mày lập tức không để ý đến Tống Kỳ Diễn mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ, cảm thấy dáng vẻ con gái muốn nói cái gì rồi lại không nói, dịu dàng mà hỏi thăm, "Tử Kỳ, sao thế?"
"Mẹ. . . . . ." Cận Tử Kỳ hít sâu một cái, quyết định nên thẳng thắn, "Con có chuyện muốn nói với mẹ và ba."
"Có lời gì, cứ việc nói thẳng đi." Tô Ngưng Tuyết nói xong miệng khẽ nhấp trà xuân, "Nói đi."
"Đến lúc mẹ uống xong trà rồi hãy nói." Nếu không sợ mẹ phun ra ngoài.
Lời nói nửa câu sau Cận Tử Kỳ nghẹn ở cổ họng.
Tô Ngưng Tuyết thấy dáng vẻ cô thần bí như vậy, đề phòng mà liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, "Trà này mẹ uống không được nữa, có chuyện con cứ việc nói thẳng đi, không cần ấp a ấp úng."
Cận Tử Kỳ dưới tình hình đã chuẩn bị tư tưởng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tô Ngưng Tuyết, gằn từng chữ một, "Chúng con đã kết hôn."
Trong khoảnh khắc, cả phòng khách lọt vào trong một mảnh tĩnh mịch.
Rất lâu sau đó sau, Tô Ngưng Tuyết dẫn đầu cười một tiếng, cầm lấy trà lại uống một ngụm, chẳng qua đã không biết là mùi vị gì, tự mình trấn an, "Đứa nhỏ này nói càn cái gì, chuyện kết hôn tại sao có thể nói giỡn bậy bạ."
Chẳng qua là lời này bà vừa mở miệng, một quyển sổ màu đỏ lập tức được đưa tới trước mặt bà.
Nụ cười trên mặt Tô Ngưng Tuyết càng thưa thớt, cho đến khi biến mất vô tung ảnh, cầm lấy giấy hôn thú mở ra khép lại mở ra khép lại qua lại mấy lần, nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong hầu như muốn đào ra một cái hố.
"Mẹ ——" Cận Tử Kỳ thử thăm dò mà gọi một tiếng.
"Từ từ, đợi một chút." Tô Ngưng Tuyết lại từ trên ghế sofa đứng dậy, vẻ mặt có chút mờ mịt, cứng ngắc đi đến trước cửa sổ phòng khách, duy trì trạng thái pho tượng.
Ba mươi giây sau, khi tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong cái tin tức khiếp sợ này, Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên xoay người lại, cầm lấy cây chổi đặt tại góc cửa sổ xông thẳng lại.
Hiếm khi thấy bất chấp hình tượng phu nhân, nổi giận đùng đùng hô to một tiếng: "Tiểu tử vô liêm sỉ, tao ngày hôm nay không đánh chết mày tao uổng làm người!"
Cây dù che phủ đỉnh đầu Cận Tử Kỳ, căng ra cho cô một góc an bình và yên tĩnh.
Cô khẽ nâng cằm lên, dọc theo chiếc dù một giọt mưa đọng trên khoé mắt, cảm giác lành lạnh.
Theo độ cong mí mắt chậm rãi lướt qua bên gò má, dồn lại chạy vào trong mái tóc dài phía sau cổ.
Trong phút chốc nhịp tim dồn dập xúc động, khi cô thấy rõ khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi sau lưng vì mình mà bung dù.
Mái tóc màu hạt dẻ, ngũ quan anh tuấn trắng ngần, đôi con ngươi mắt màu nâu thẩm thấu sự ung dung nổi bật ánh sáng bén nhọn.
Ngón tay thon dài, nắm cái cán dù, giữa tiếng mưa rơi tí ta tí tách, lẳng lặng đứng ở bên trong đó.
Chiếc đèn lồng giấy Tuyên Thành bên ngoài cửa hàng tiện lợi phỏng theo kiểu cổ, luồng ánh sáng u u ám ám cắt ghép nên một hình bóng.
Cảm giác rất không chân thật, tốc độ phát hình chầm chậm phảng phất như một bộ phim điện ảnh cũ xưa.
Bối cảnh bên trong tăm tối u buồn, màn mưa liên miên không dứt, dòng người lặng lẽ mênh mông, im lặng không có tiếng đối thoại.
Cộng thêm một khúc đàn vi-ô-lông-xen trầm lắng.
Trừ điều đó ra, không còn tình tiết đáng nói.
Cận Tử Kỳ đứng bên ngoài cạnh mái hiên, đối mặt với bóng trắng tịch mịch mà tao nhã , cảm thấy nó cũng bị ánh sáng xuyên thấu.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng vì sao có loại cảm giác đã từng quen biết.
Nhưng, lại là từng gặp qua ở nơi nào?
Tầm mắt người đàn ông hơi chếch đi, dừng ở giọt mưa trên khoé mắt cô.
Anh ta giơ giơ chiếc ô ra bên ngoài, đủ để đặt vào đỉnh đầu của cô, mà bản thân anh, thì hoàn toàn phơi ở dưới mái hiên.
Dường như thời điểm anh ta đứng yên ở đầu bên kia, như một nụ hoa lặng im trên cây.
Anh hơi cúi thấp đầu, tầm mắt xuyên qua cô, mỗi một khắc, thậm chí Cận Tử Kỳ cảm thấy rằng, đã xuyên qua linh hồn của cô.
—— linh hồn của cô không khỏi bỗng chốc rung động, sau đó quy về trống trải.
Cận Tử Kỳ kéo ra một nụ cười cảm kích yếu ớt, nhất thời nhưng thật đẹp, lại chỉ giới hạn là lễ phép cảm ơn.
Ánh mắt người đàn ông từ đầu đến cuối đều bình tĩnh như mặt hồ, nhưng lại sâu thẳm không thấy rõ anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Ven đường truyền đến tiếng xe, Cận Tử Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, khi nhìn thấy một chiếc xe taxi, lập tức lần nữa giơ túi xách lên đỉnh đầu, cô không chút do dự đã chạy đi ra.
Không kịp nói lời cảm ơn với người đàn ông tốt bụng này, đội mưa ngăn xe taxi lại sau đó mở cửa xe ra muốn ngồi vào.
Chỉ là nhân dịp lên trên xe, Cận Tử Kỳ dừng một chút, vẫn là quay đầu nhìn lại cửa hàng tiện lợi.
Chẳng qua mái hiên trống rỗng, sớm đã không thấy bóng cao to màu trắng như tuyết.
——lẽ nào đi rồi sao?
Tầm mắt Cận Tử Kỳ nhanh chóng xẹt qua cửa sổ thủy tinh cửa hàng tiện lợi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Cận Tử Kỳ bởi vì rét lạnh mà run rẩy, dưới sự thúc giục của tài xế bước lên xe.
Buồng xe ấm áp ngăn cách màn mưa tầm tã bên ngoài.
Cận Tử Kỳ tựa vào lưng ghế chỗ ngồi phía sau, huyệt thái dương mơ hồ đau nhói.
Cô nhẹ nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình dứt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang kia.
Ở cửa ra vào cửa hàng tiện lợi, xe có rèm che vốn dừng ở ven đường đã nhanh chạy đến, xuất hiện một người đàn ông đứng vững vàng ở sau xe.
Một chiếc xe Chrysler màu đen xa hoa chậm rãi dừng lại bên cạnh anh ta, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc trang phục công sở vội vàng xuống xe, bung một chiếc dù đi đến bên cạnh người đàn ông.
"Tần tổng, đến thời gian đi gặp mặt ngài Sato công ty cổ phần Trial."
Tầm mắt của anh vẫn nhìn qua phương hướng xe taxi kia đi xa, cây dù trong tay từ từ rũ xuống.
Khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Chỉ là một người, lẳng lặng, quên mất thời gian bình thường, đứng dưới mái hiên mưa rơi tí tách.
——Cận Tử Kỳ, tôi đã trở về.
----------------
Tống Kỳ Diễn sau khi để Cận Tử Kỳ xuống ở ven đường, vô cùng khẩn cấp tựa như chạy đi về công ty.
Vừa mở cửa phòng làm việc ra, thì nhìn thấy Tống Chi Nhậm đứng ở bên cửa sổ.
Chống một cây quải trượng, sắc mặt có chút ảm đạm, không còn khí thế hăng hái trước kia nữa, thậm chí như mang theo chút sầu lo.
Tống Kỳ Diễn đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn thẳng ông vài giây.
Tống Chi Nhậm gần như cả ngày đều ở đây tìm hắn, vừa điện thoại vừa phái người, bất quá hắn không thèm để ý thôi.
Hiện tại, chỉ sợ là lão già đã không nén được tức giận, mới có thể tự mình tìm tới cửa.
Thậm chí không sợ thiệt thòi ôm cây đợi thỏ mà chờ.
"Chuyện đã làm xong?"
Tống Chi Nhậm chống quải trượng từ từ đi đến bên cạnh bàn làm việc, hô hấp hơi mạnh.
Nhưng còn có thể đứng ở chỗ này, chứng tỏ ông vẫn chưa đến mức lập tức ngã xuống.
Tống Kỳ Diễn không trả lời câu hỏi, chỉ lãnh đạm mà nhìn sang Tống Chi Nhậm ngồi xuống ghế xoay của mình.
Phòng làm việc bài trí đồ dùng cũng như Hàn Mẫn Tranh, một gương mặt bình thản, thuần thục rót ly cà phê đưa đến bên cạnh bàn.
Sau đó, nhanh chóng và lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng làm việc.
Tống Chi Nhậm vươn tay muốn bưng cà phê lên, lại đột nhiên bị một cánh tay dài đưa qua giành trước một bước.
Tống Kỳ Diễn bưng cà phê ở trước mặt ông , sau đó từ từ đưa đến bên miệng uống một ngụm.
"Hiện tại ngay cả cà phê cũng muốn so đo sao?" Giọng nói của lão già không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.
Tống Kỳ Diễn xem thường ngồi xuống đối diện Tống Chi Nhậm, ưu nhã vén hai chân.
Tay phải nhẹ nhàng vừa nhấc, tách cà phê kia bị tuỳ tiện gác lại trên mặt bàn.
"Đây là phòng làm việc của tôi, mặc dù chỉ là cái chức vụ nhàn hạ, nhưng mà không phải là chỗ có thể không mời mà tự vào."
Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng hai mắt Tống Chi Nhậm : "Tới tìm tôi làm gì?"
"Con thật sự muốn kết hôn? Cùng ai, nha đầu Cận gia sao?"
Tống Chi Nhậm cầm trong tay chiếc nhẫn, không phải là hắn giấu ở trong ngăn kéo sao?
"Ông——" Tống Kỳ Diễn tức giận một phen đoạt lấy, "Ai cho phép ông lật loạn đồ đạc của tôi ?"
Tống Chi Nhậm không những không để ý hắn vô lễ, ngược lại gật đầu cười cười, "Không hổ là con trai của ta."
Tống Kỳ Diễn xem xét chiếc nhẫn bên trong xong, sau đó cẩn thận cất kỹ, liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậm giễu cợt, "Cái này với có phải con trai của ông hay không có quan hệ gì."
Tống Chi Nhậm từ từ thu lại nụ cười, sau đó biến thành một loại ý cười khác rất có thâm ý.
"Cả ngày vây quanh đảo quanh một người đàn bà, ngoại trừ cái này thì con không thể làm cái gì khác à?"
"Với ông không có cùng chung đề tài." Đặt xuống một câu nói tổng kết, Tống Kỳ Diễn lập tức đứng dậy muốn đi.
Không quên trước khi rời đi móc ra chiếc nhẫn lại tỉ mỉ nhìn qua nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tống Chi Nhậm nhìn sang bộ dạng không có tiền đồ này của hắn, nhưng lại mím môi mỉm cười, "Nghe nói con hôm nay ra ra vào vào công ty rất nhiều lần, một khi đã như vậy, thì dứt khoát đợi ở bên cạnh Tiểu Kỳ là được rồi, tại sao còn chạy về?"
"Tiểu Kỳ là để ông gọi sao!" Bản thân Tống Kỳ Diễn không chút nào che giấu bất mãn của mình.
Tống Chi Nhậm cười khẽ lắc đầu, chống quải trượng đứng lên, "Keo kiệt, mang thù, nham hiểm, xảo trá, điển hình là tâm lý tiểu nhân, con như vậy làm sao lại là con trai của ta?"
"Tiểu nhân?" Khóe miệng Tống Kỳ Diễn giương lên, "Chuẩn xác hơn mà nói, phải là người ngang ngược có dã tâm."
Tống Chi Nhậm nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hơi có vẻ trầm mặc một lúc, "Xem ra da cũng đủ dày."
Nói xong ông lấy ra một hộp quà nhỏ từ trong túi tiền, đặt vào bên cạnh bàn.
"Đây là chiếc nhẫn qua nhiều thế hệ Lam gia truyền xuống, mẹ của con từng nói qua muốn để lại cho con dâu của bà."
Trên mặt Tống Chi Nhậm cảm xúc thoáng dao động, nhưng lập tức đã bị ông cố đè xuống, ông nhìn sang Tống Kỳ Diễn ngắm nhìn cái lễ hộp kia, "Cầm đi cho nha đầu Cận gia kia đi."
Hai bên tóc mai của Tống Chi Nhậm sớm đã hoa râm, nơi khóe mắt là nếp nhăn thật sâu.
Không khí cả phòng làm việc bao phủ một cổ áp suất thấp, ông không tiếp tục lên tiếng, chống quải trượng chậm rãi đi ra ngoài.
Cả người Cận Tử Kỳ ướt đầm dề trở lại Phong Kỳ, may mắn trong phòng làm việc có chuẩn bị quần áo dự phòng, mới tránh khỏi cảm cúm.
Chỉ là nghĩ tới Tống Kỳ Diễn ném mình ở ven đường, mặc dù bình tĩnh như cô, cũng có chút buồn buồn không vui.
Người phụ nữ, dù sao vẫn hi vọng người đàn ông của mình có thể săn sóc chu đáo chiếu cố mình tốt.
Buổi chiều, Cận Tử Kỳ sau khi chần chừ, vẫn là lấy di động nhắn cho Doãn Lịch một tin nhắn.
[A Lịch, ngày hôm nay em đã kết hôn, chúc phúc em đi]
Thật lâu sau, điện thoại di động cũng không có phản ứng, im lặng nằm ở trên bàn làm việc.
Cận Tử Kỳ tựa người vào ghế, xem ra tin tức này xác thực làm người ta chấn động, ngay cả Doãn Lịch cũng choáng váng rồi sao?
Vậy nếu tối nay đem quyển sổ màu đỏ đặt trước mặt cha mẹ, sẽ phải gà chó không yên như thế nào?
Đến lúc Cận Tử Kỳ hết bận bịu với phần bảng báo cáo lấy về từ trong tay Tống Kỳ Diễn, thì nhận được điện thoại của Doãn Lịch.
"Tại sao nhanh như vậy đã nhận?" Giọng nói Doãn Lịch có chút ngạc nhiên.
Cận Tử Kỳ khép lại cặp văn kiện, hiếm khí thanh thản dễ chịu ngồi ở trên vị trí, "Vậy nếu không, em cúp máy cho anh gọi lại?"
Cũng chỉ có ở trước mặt Doãn Lịch, cô mới dám không kiêng nể gì như vậy.
Bất quá bây giờ, lại thêm một người đàn ông khác.
Nghe được Cận Tử Kỳ lĩnh hội mà hỏi lại, Doãn Lịch lập tức trả lời một câu: "Oan gia!"
Nắm cổ họng, luồng âm thanh chói tai kia không khác gì ca diễn hí kịch.
Trông thấy một người tác phong nhanh nhẹn như vậy, phần đó cũng chỉ có làm cho người ta trào máu.
Nhưng bộ dáng của Cận Tử Kỳ là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, trong ống nghe truyền đến tiếng báo cáo cứng nhắc, Doãn Lịch hơi có vẻ không kiên nhẫn mà qua loa vài câu, hàng lông mày đen xinh đẹp của cô hơi cứng lại, không khỏi kinh ngạc hỏi, "A Lịch, mỗi ngày anh thua lỗ bao nhiêu tiền?
Doãn Lịch vẫn chưa bước vào làm việc trong công ty của gia tộc, mà tự mình mở ra quán rượu ở thành phố này.
Chỉ số tăng trưởng doanh thu buôn bán trình ra bị thất bại, cần Doãn Quốc Bình mỗi tháng xuất vốn tài trợ.
Đối mặt Cận Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện nghi vấn, Doãn Lịch hiển nhiên tốt bụng thích ứng: "Mười lăm phần trăm."
"Nếu như vậy, còn không bằng đóng nó lại coi như là tiết kiệm khoản tiền." Cận Tử Kỳ cho ra đề xuất của mình.
Doãn Lịch dừng lại một chút, xuy rồi một tiếng trong giọng nói của mình bày tỏ vui vẻ: "Sau đó giống như em, học quản trị kinh doanh, thi cái MBA, sau này chuẩn bị trông coi xí nghiệp của gia tộc?"
Cận Tử Kỳ cười cười, "Bao giờ cũng phải đi về ."
"Vậy cũng phải tuyên truyền giới thiệu trước khi anh vùng vẫy giãy chết một chút."
Trong tận xương cốt, ai không thích tự do chứ?
Chỉ là, người như bọn họ, lại có cái tự do gì đáng nói đây?
Từ khi sinh ra đã bị giao phó sứ mạng của gia tộc, có đôi khi, thậm chí ngay cả hôn nhân cũng thân bất do kỷ.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn sang bầu trời trời quang mây tạnh, nghe được giọng nói Doãn Lịch, "Người kia là Tống Kỳ Diễn?"
"Ừ." Cận Tử Kỳ mím chặt đôi môi, đối với Doãn Lịch, không muốn giấu giếm cái gì.
Trong ống nghe là tiếng thở dài của Doãn Lịch , "Đối với cuộc hôn nhân này, em khẳng định không thành vấn đề sao?"
"Đối với hiện tại của em mà nói, cũng xem như là lựa chọn tốt nhất."
Doãn Lịch đột nhiên không nói gì nữa, sau một lát truyền đến tiếng cười của anh, "Vậy hôm nào đến Tống gia tìm thú vui đi."
Cận Tử Kỳ khẽ cười trả lời bác bỏ, "Anh cho rằng Tống gia kia là chỗ nào nào hả?"
Nhưng giọng nói của Doãn Lịch lại nghiêm túc đáp: "Thì lên sàn diễn Kim Chi Dục Nghiệt* phiên bản hiện đại."
(*): phim Thâm Cung Nội Chiến
Từ từ ngừng cười, Cận Tử Kỳ nghiêm túc phát ra lời mời, "A Lịch, khi nào thì đi ra ngoài ăn cơm với nhau đi."
Doãn Lịch vô cùng kinh ngạc, "Chẳng lẽ Tống Kỳ Diễn với em lĩnh chứng còn không dự định tổ chức hôn lễ?"
"Không có chú ý nhiều như vậy, đối với em mà nói, có hôn lễ hay không đều như nhau."
Tính tình Cận Tử Kỳ thích tĩnh, những năm này tình cảnh lại quen qua loa lấy lệ mà ứng phó, hiển nhiên cũng không muốn khoa trương lãng phí.
"Vậy phía Tô Hành Phong, không thành vấn đề sao?"
Doãn Lịch lại nổi lên một đề tài khác, anh lo lắng sợ rằng sự tồn tại của Tô Hành Phong như vậy, đối với hôn nhân của cô và Tống Kỳ Diễn hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút ảnh hưởng tiêu cực?
Cận Tử Kỳ lắc đầu, "Anh ta là anh ta, em là em, vốn là không liên quan gì, hiện tại cũng thành mợ của anh ta."
Nghe thấy hai chữ cữu mụ (mợ), theo đó tâm trạng của Doãn Lịch cũng thế, không khỏi mà kích động hứng thú.
"Nói đến chuyện này, hôn lễ các người ngày đó mời rượu, em ngay trước mặt tất cả tân khách gọi anh ta một tiếng ‘cháu trai ngoan ’, nếu không những kìm nén bực bội trong mấy năm qua không có cách nào xuất ra."
Cũng chỉ có Doãn Lịch người như vậy, mới có thể nghĩ ra ám chiêu như thế này.
Nhưng rất nhanh Cận Tử Kỳ đã phát hiện, Tống Kỳ Diễn có thể còn có thủ đoạn so với đây càng thất đức.
"Nghĩ muốn quà tặng hôn lễ gì, nói đi." Giọng điệu Doãn Lịch xa xỉ hào phóng.
Cận Tử Kỳ nghiêng mắt mỉm cười, sau cơn mưa ánh mặt trời soi rọi ở phía sau cô, mang theo một chút ánh sáng vàng, như một sự sống không vấy nhiễm bụi bặm, "Pha chế một loại rượu cốc-tai tặng cho chúng em đi, Mr.Jackie."
------------------
Hết giờ làm Cận Tử Kỳ đi ra cửa chính công ty, thù nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đang dựa trên cửa xe.
Tây trang thẳng thớm, dáng vẻ chỉnh chu, khóe miệng còn lộ ý cười vui vẻ.
Từ bên người cô các nữ công nhân viên lướt qua nhẹ nhàng cảm thán: "Trời ơi soái ca kìa, có muốn đi lên bắt chuyện xin số hay không?"
"Sẽ cho sao? Nếu là cự tuyệt tôi càng thêm xấu hổ!"
"Sợ cái gì, không thử một chút xem làm sao biết mình là ngựa hay là con la!"
Chung quanh giựt giây không hề dừng lại, mà một nữ nhân viên trẻ tuổi trang điểm tịnh lệ thật bắt đầu chộn rộn.
Chẳng qua là, không đợi cô bước ra một bước, chợt một giọng nữ lạnh nhạt vang lên ở sau lưng các cô, "Lisa, thì ra là cô ở nơi này."
Nữ nhân viên được gọi là Lisa chính là cô gái tăng lên can đảm muốn đi quyến rũ Tống Kỳ Diễn .
Cô ấy theo tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ đứng thẳng cạnh cửa, hầu như lập tức liền cúi đầu xuống: "Cận sản xuất."
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, mặt lãnh đạm mà giao phó: "Sáng hôm nay bảng báo cáo cô giao cho tôi có vấn đề nghiêm trọng, tôi hi vọng tám giờ tối ở trên máy fax có thể nhìn thấy bảng báo cáo mới."
Nói xong, không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Lisa, đã ưu nhã lướt người qua.
Vừa rồi đi theo nữ nhân viên đùa bỡn tất cả đều cúi đầu nhường đường, không dám làm lần nữa.
Đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ rời đi, nhân viên Giáp kích động kéo ống tay áo Lisa, "Nhanh lên một chút, soái ca kia chắc là muốn đi! Nếu không nắm chặt cơ hội sẽ phải bỏ lỡ!"
Lisa lại hất cánh tay của cô ta ra, xách theo túi trực lập tức đi vào trong công ty, "Là nên nhanh lên một chút, khoảng cách tám giờ chỉ còn ba tiếng rưỡi, nếu không ngày mai tôi sẽ phải thu dọn đồ đạc cuốn xéo rồi!"
Nhân viên Giáp còn muốn nói điều gì, nhân viên Ất bên cạnh lại vỗ vỗ vai của cô, "Làm sao?"
Nhân viên Ất chỉ chỉ vị trí soái ca mới vừa rồi các cô nhìn, nhân viên Giáp tò mò nhìn qua, sắc mặt chợt biến.
Bởi vì, phương hướng Cận sản xuất đi tới chính là chỗ xe có rèm che của soái ca!
Không qua một phút, điện thoại di động của từng người cũng không hẹn mà cùng vang lên, điện tới đều là cấp trên của mình.
Hai người sau khi bắt đầu nhận điện thoại không thể tin được mà đồng thời kêu lên ra tiếng, "Cái gì? Làm thêm giờ? !"
Cận Tử Kỳ không biến sắc xong chuyện đem điện thoại di động thả lại trong túi xách .
Nghe được tiếng cả kinh thở than đau khổ sau lưng, cô bất quá khẽ nhướng hàng lông mày đen xinh đẹp.
Khi đi đến chỗ Tống Kỳ Diễn, không nhịn được mà cẩn thận quan sát cái người đàn ông cả ngày trêu ong ghẹo bướm này.
Rất nhanh ánh mắt đã bị khối bạch kim Rolex chen lẫn trên cổ tay hắn hấp dẫn.
Hẳn là giá trị mười mấy vạn nha.
Đột nhiên cô biết vì sao những tiểu cô nương trẻ tuổi kia như ong bướm dập dờn muốn bổ nhào về phía hắn.
Chẳng qua là, lúc nào thì, Cận Tử Kỳ lại cũng bắt đầu để ý những thứ này?
Bất quá suy nghĩ một chút cô làm vậy cũng không sai.
Bọn họ là vợ chồng, mặc dù tạm thời không tập trung tinh thần làm được trăm phần trăm, nhưng tối thiểu, nên cho hai bên là duy nhất.
Khi Tống Kỳ Diễn chào đón, Cận Tử Kỳ lập tức nhanh chóng tản ra tất cả mạch suy nghĩ phức tạp.
"Tại sao chậm như vậy. . . . . ." Hắn nói lảm nhảm lầu bầu một câu.
—— muốn duy trì sự hòa thuận trong một gia đình, tuyệt đối cần phải hiểu lẫn nhau.
Cận Tử Kỳ đang muốn hé miệng giải thích một chút lý do mình tới trễ, hắn lại lướt thẳng qua cô, nhận lấy điểm tâm trong tay nhân viên cửa hàng chạy xe điện cấp tốc dừng sát ở sau lưng cô đưa đến.
Sau đó lê nhẹ bước chân từ từ đi tới.
Cận Tử Kỳ cảm thấy mình có một giây đồng hồ bị bỏ quên, không phải là cảm giác tốt.
Chẳng qua là, cô khi nào thì bắt đầu cũng hi vọng mình trở thành tiêu điểm chính được quan tâm chăm sóc, đã không thể nào kiểm chứng.
Hắn nhíu chân mày nhìn cô trong chốc lát.
Vừa bắt đầu còn có một chút ngượng ngùng như vậy, nhưng khi phát hiện hắn phần lớn thời gian đều đang nhìn lên ngó chừng tóc của cô, ngoại trừ bị nhìn chòng chọc thật cực khổ, không còn tiếp tục những ý nghĩ khác.
Rốt cục, hắn đến gần, đem hộp điểm tâm kia đặt vào trong tay của cô.
Là bởi vì cô tan ca trễ cho nên mua điểm tâm bên ngoài cho cô ăn sao?
Cận Tử Kỳ cảm thấy nơi trái tim không khỏi bị đụng phải một cái, ánh mắt trong phút chốc hoảng động, cúi đầu nhìn sang điểm tâm trong tay còn nóng hổi, có thể loáng thoáng ngửi thấy được hương thơm mê người.
"Về nhà đi." Hắn nắm bàn tay nhàn rỗi kia của cô.
Cảm xúc thô ráp bao bọc mu bàn tay mềm mại của cô, khoé môi Cận Tử Kỳ thoáng cong lên không thể nhận ra.
—— an tâm mà đem tay của mình giao cho hắn.
Trên ngón áp út đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, cúi đầu xuống đập vào mắt chính là một chiếc nhẫn.
Vòng bạc, phía trên được khảm một viên đá màu đỏ gạch, có lẽ nên nói đó là một viên Hồng Bảo Thạch (Ruby).
Có một chút mài mòn, nhìn qua đã có nhiều niên đại.
Khi đeo vào ngón tay hơi có cảm giác mát lạnh, giống như đồ bạc trong đất phủ đầy bụi đang hút thu nhiệt lượng.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất cũ kỹ, bây giờ e rằng đã không tìm được dấu vết bên trong cửa hàng châu báu.
Nhưng mà, khi nhìn đến chỉ trong khoảnh khắc kia lòng Cận Tử Kỳ lại ngọt ngào đến chua xót.
Cô cũng không ngờ tới cái người đàn ông này thỉnh thoảng thần kinh nhìn như có chút cuồng phong đánh tới nhưng lại sẽ chuẩn bị cái này.
Mặc dù cô trước kia ở trong lòng cũng từng âm thầm mong đợi qua.
Cuộc hôn nhân này không có khô khan buồn tẻ như trong dự đoán của cô, thỉnh thoảng còn có thể đến một hai kinh hỉ như vậy.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn liếc mắt một cái, vẻ mặt khó dò.
Tống Kỳ Diễn lại có chút hơi ngượng ngùng, "Nếu không thích thì nói, nơi này còn có một chiếc nhẫn kim cương."
Nói xong, thì luống cuống tay chân muốn lấy ra trong túi quần, sợ cô đối với chiếc nhẫn đá quý kia không hài lòng, trong cơn tức giận sẽ xoay người rời đi, vội vàng giải thích, "Cái này là chiếc nhẫn kim cương một vị công chúa hoàng thất Thụy Sĩ quyên tặng ra ngoài trong một buổi đấu giá."
"Em rất thích." Cận Tử Kỳ lại đột nhiên phát biểu quan điểm của mình, bàn tay Tống Kỳ Diễn cầm chiếc nhẫn hơi chậm lại, "Em thích màu đỏ, màu đỏ thích hơn."
Gương mặt của cô bắt đầu có chút nóng lên, cúi đầu, lòng ngón tay vuốt ve viên Hồng Bảo Thạch kia.
Cho dù trên mặt cô vẫn duy trì thần sắc nghiêm cẩn, nhưng bên tai hồng hồng lại tiết lộ lòng của cô.
Thật sự thì cũng sớm đã qua cái tuổi nên xấu hổ.
Cô hai mươi tám tuổi, hắn ba mươi bốn tuổi, giữa bọn họ, không cần phải như vậy...
Nhưng mà trong lòng, cuối cùng làm sao cũng không che giấu được phần rung động trong đáy lòng.
Dư quang khoé mắt thoáng lưu chuyển, nhìn thấy dáng vẻ Tống Kỳ Diễn đứng ở một bên âm thầm mỉm cười, trong lòng theo đó cũng không thể nén lại vui mừng.
Hắn thân sĩ mà thay cô mở cửa xe, lại cẩn thận mà che chở cô ngồi vào xe.
Cả hai, một lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay. Không khỏi khẩn trương.
Xe nhẹ nhàng chuyển động, vững vàng xuất phát ở trên vòng tròn quốc lộ.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang cây cảnh ngoài xe lao vùn vụt lui về phía sau, lòng vốn hoang mang bất an cũng theo đó dịu đi.
Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống mới của cô coi như là kéo màn ra sao?
Cô không chỉ là tiểu thư Cận gia, là mẹ của đứa bé, còn là ——
Vợ của người đàn ông này.
-----------
Cận gia.
"Chuyện đại khái chính là ý tứ này."
Tống Chi Nhậm ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, nói một tràng lời nói về sau tổng kết một câu.
Mà ngồi đối diện với ông là vợ chồng Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết khuôn mặt đã sớm chìm xuống xanh mét.
Cho nên những năm này mới náo loạn chuyển biến lớn như vậy !
Cái gì xâm hại tình dục, cái gì không biết cha là ai, toàn bộ đều là vô nghĩa!
Hiện tại cuối cùng hiểu rõ nguyên nhân tại sao Tống Kỳ Diễn giống như thuốc cao bôi trên da chó dán dính Cận Tử Kỳ không thả.
Ở nơi này là vừa gặp đã yêu, căn bản chính là sớm có dự mưu, hẳn là mưu tính bốn năm!
Ngay cả đứa nhỏ cũng lớn như vậy!
Nhưng mà làm cho Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết không cách nào tiếp nhận là, vì cái gì Tống Kỳ Diễn bốn năm sau mới xuất hiện?
Nếu như hắn cũng chịu trách nhiệm mà nói, bốn năm trước khi Cận Tử Kỳ vừa xảy ra tai nạn xe cộ hắn nên đứng ra thừa nhận.
Mà không phải hiện tại lại đến bù đắp cứu vãn.
Dĩ nhiên, vợ chồng Cận gia bây giờ là nghĩ như vậy, muốn Tống Kỳ Diễn thực sự vào bốn năm trước đứng ra, chỉ sợ chờ đợi không phải là bọn họ tiếp nhận hắn, mà là một tờ giấy gọi tòa án!
Tống Chi Nhậm chống quải trượng, quan sát thần sắc thay đổi trong nháy mắt trên hai gương mặt, trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Tôi biết các người trong phút chốc e rằng không tiếp nhận nổi sự thật này, thật sự thì chính ta đến bây giờ trong lòng vẫn còn khiếp sợ, ngày hôm qua cũng là một đêm không ngủ."
Tống Chi Nhậm cố gắng đem mình cùng thuộc về phe cánh với vợ chồng Cận gia, mà không phải phía đối lập bọn họ coi như kẻ thù.
"Tên tiểu tử xấu xa kia làm ra chuyện như vậy ta vốn nên mang nó theo chịu đòn nhận tội , chỉ bất quá tâm tâm niệm niệm của nó đều là Kỳ nha đầu, ngay cả một bóng người cũng không xuất hiện, ta chỉ ưỡn cái mặt già này tới cửa nói xin lỗi."
Nghe được Tống Chi Nhậm nói năng tạ lỗi, sắc mặt Tô Ngưng Tuyết càng chìm vài phần.
—— hiện tại Kỳ nha đầu? Trước đó còn không phải là lão ruồng bỏ con gái nhà của chúng tôi sao?
Lão bây giờ biết chân tướng rồi, vội vàng nịnh hót suy nghĩ muốn nhận cháu trai trở về, cũng không nhìn một chút chúng tôi có nguyện ý hay không để cho chỗ con trai ông làm con rễ Cận gia!
Nhớ tới sáng nay Tống Kỳ Diễn đi theo Cận Tử Kỳ từ trong phòng đi ra, cộng thêm bảo mẫu sau khi đi thu dọn phòng đi ra muốn nói lại thôi với ánh mắt mập mờ, Tô Ngưng Tuyết cho dù ngốc nữa cũng đoán được cái nguyên do.
Một dòng khí tức giận ngăn ở ngực cả ngày như thế nào cũng phát tiết không được, hết lần này tới lần khác lão già đáng chết này còn muốn đưa tới cửa, vậy thì đừng trách bà không khách khí.
Tô Ngưng Tuyết sửa sang lại vẻ mặt của mình, hướng Tống Chi Nhậm cười một tiếng, giọng nói thản nhiên, "Tống lão nói lời này chính là khách khí, ngài có lỗi gì, lệnh công tử có lỗi gì."
Sắc mặt Tống Chi Nhậm cứng đờ, Tô Ngưng Tuyết lại vẫn đang tiếp tục: "Lỗi thì lỗi ở Tử Kỳ chúng tôi không biết phân biệt muốn trèo cao Tống gia, bất quá Tống lão yên tâm, chúng tôi sẽ nghiêm cấm Tử Kỳ và lệnh công tử đoạn tuyệt lui tới, về phần đứa nhỏ, nếu như Tử Kỳ sau này kết hôn không có tiện mang đứa nhỏ qua, tôi sẽ đem nó nuôi dưỡng lớn lên thật tốt, dù sao nó cũng họ Cận."
—— dù sao nó cũng họ Cận? Làm sao có thể họ Cận, đứa bé kia rõ ràng họ Tống!
Hai tay Tống Chi Nhậm nắm quải trượng khẽ phát run, không phải bởi vì sợ hãi, mà là hơi thở bị kìm nén!
Một người cho tới bây giờ cũng là nhân vật la lối om sòm, hôm nay ngồi ở chỗ này bị người ta châm chọc khiêu khích, dù là người nào trong lòng cũng không có tư vị.
Nhưng ai bảo ban đầu mình làm khó dễ vợ chồng Cận gia như vậy, bọn họ bây giờ bất quá là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Cắn cắn một ngụm cái răng lão của mình, Tống Chi Nhậm âm thầm cho mình nổi giận, ta nhẫn, vì cháu nội ta nhẫn!
Tống Chi Nhậm bồi đến một nụ cười, "Ngưng Tuyết, ta biết trong lòng cô đối với ta có câu oán hận, nhưng chúng ta đang ở loại gia tộc này, có một số việc lại không thể không cần quan tâm. . . . . ."
"Tống lão nói rất đúng, cho nên Tử Kỳ chúng tôi cũng đúng là không dám đi trèo cao cửa chính Tống gia."
Tống Chi Nhậm bị một câu nói phản bác của Tô Ngưng Tuyết nhất thời phải bế tắc, sắc mặt cũng là năm màu rực rỡ.
Một bên Cận Chiêu Đông thấy Tô Ngưng Tuyết khí thế bức người, trách mắng Tống Chi Nhậm suýt phải không ngóc đầu lên được, trong lòng cũng thoải mái, trước đó ở chỗ Tống gia bị oán khí cũng không ít.
Cận Chiêu Đông vội ho một tiếng, nói xen vào, "Tống lão a, không phải chúng tôi không biết đối nhân xử thế, phàm là người nào tự mình biết mình cũng nên hiểu rõ, cửa chính Tống gia thế gia vọng tộc như vậy ở thành phố này cũng chỉ thiên kim như Bạch gia mới có thể xứng."
Sống lưng Tống Chi Nhậm cứng còng, không nghĩ tới tin tức tối hôm qua Bạch Tang Tang tới nhà ăn cơm truyền đi nhanh như vậy.
Hiện tại, Cận Chiêu Đông đây là đang đâm cột sống ông a!
Thẹn trong lòng Tống Chi Nhậm chỉ có thể nhất nhất đáp lại, nhân tiện một lần kiểm điểm mình, "Hết thảy lỗi đều tại ta cái lão già hồ đồ này, làm chút chuyện hết sức hồ đồ, làm chậm trễ tình cảm người trẻ tuổi."
Cận Chiêu Đông và Tô Ngưng Tuyết ăn ý ngó mặt đi nhìn nơi khác, giả bộ không nghe thấy ông bùi ngùi.
Tô Ngưng Tuyết thậm chí còn ngoắc vẫy tay bảo mẫu đi ngang qua dặn dò, "Tống lão đến đây, cô đi ngâm một bình trà xuân tới đây, cũng đừng cầm nhầm, là lon trà hai ngày trước A Lịch đưa tới."
Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt Tống Chi Nhậm hơi khó coi, Tô Ngưng Tuyết vẫn còn muốn"Hảo tâm" mà giải thích: "Lão Tam Doãn gia Tống lão cũng nghe nói qua chứ? Đứa bé kia ngược lại hiếu thuận, thỉnh thoảng tặng chút trà tới đây cho chúng tôi, nhất là những năm này, vẫn cùng Tử Kỳ chắn gió che mưa, thấy thế vợ chồng chúng tôi cũng cảm động."
Tống Chi Nhậm khó khăn lắm gật đầu phụ họa, "Đứa bé Doãn gia kia đúng là tuấn tú lịch sự." Nhưng trong lòng cũng đau khổ không thôi.
—— các người đã xem thường bắt ép ta đi, các người không phải là muốn xuất ra một hơi sao?
Tô Ngưng Tuyết nhướng mày, cầm lấy trà bảo mẫu bưng đến, nhấp một miếng, lại ngẩng đầu, thấy Tống Chi Nhậm nhìn chằm chằm chén trà lại không uống cười nói, "Trà này không tệ, tôi nghe nói Tống lão xưa nay yêu trà, cũng có thể nếm thử một chút."
Tống Chi Nhậm không muốn cùng Tô Ngưng Tuyết quanh co lòng vòng, vị phu nhân này ở trên thương trường chính là một nữ cường nhân số một, thủ đoạn không thua gì bất kỳ một người đàn ông nào, bắt đầu tổn hại đến người khác cũng là từng bước từng bước.
"Ta hiện đã bảy mươi tuổi, cũng là người đạp một chân vào trong quan tài, mọi thứ mùi vị ngọt bùi cay đắng nào chưa từng hưởng qua, hiện tại đã lui về, còn có thể mưu toan cái gì đây?"
Nhận ra được trên mặt Tô Ngưng Tuyết trong phút chốc lộ vẻ xúc động, Tống Chi Nhậm không ngừng cố gắng, "Không phải là cho con cháu vây quanh đầu gối, mấy đời đồng đường vô cùng náo nhiệt sao? Lão tới nhận cháu trai, bảy mươi tuổi mới có thể có một đứa cháu trai, vẫn còn phải lưu lạc ở bên ngoài, ngay cả mặt mũi chưa gặp được mấy lần không nói, càng đừng nhắc tới cháu trai có thể dựa vào trong ngực ta, ngọt ngào nhỏ nhẹ mà gọi ông nội. . . . . ."
"Muốn thể nghiệm niềm vui ngậm kẹo đùa cháu ấm áp, cũng có lỗi sao? Một người già sắp nằm vào quan tài, nguyện vọng nho nhỏ như vậy chẳng lẽ các người đều muốn ngăn trở sao?"
Tống Chi Nhậm nói xong trong đôi mắt già nua lóe lên lệ quang, thái độ thù địch sắc bén rét lạnh chung quanh Tô Ngưng Tuyết cũng có chút vụt tắt.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết cũng không định lúc này chịu thua.
Nếu như tác thành nguyện vọng ấy, Tử Kỳ làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn cô đi sâu vào đầm rồng hang hổ Tống gia như vậy sao?
Đã có con cọp mẹ Tống Nhiễm Cầm kia cũng có thể khiến nhà cửa huyên náo gà bay chó sủa, huống chi ngày sau còn có một Kiều Niệm Chiêu!
Nhớ đến Kiều Niệm Chiêu, màu mắt Tô Ngưng Tuyết lạnh dần, bàn tay nắm quai tách trà từ từ buộc chặt.
"Tống lão muốn gặp đứa nhỏ cũng không phải là không được, sau này mỗi tuần mang đứa nhỏ ra ngoài đi dạo tôi vẫn không phản đối ."
Vốn là nghe được nửa câu đầu hai mắt Tống Chi Nhậm tỏa sáng, đang nghe lời nói nửa câu sau khao khát lại bị đánh nát tàn nhẫn, vậy nói cùng chưa nói như nhau thôi, lời nói vô ích!
Tống Chi Nhậm chuẩn bị một loạt câu chữ đang muốn mở miệng, thì ở cửa mơ hồ truyền đến giọng trẻ con trong trẻo.
Nhất thời, Tống Chi Nhậm đã không thể kềm chế được cảm xúc kích động bỗng nhiên đứng dậy, chống quải trượng đưa cổ ra bên ngoài nhìn.
"Mỗ Mỗ tiểu thiếu gia, chậm một chút, dì Hồng không đuổi kịp!"
"Dì Hồng lớn tuổi, chạy không nhanh, phải uống nhiều Đầu Bạch Kim nga!"
Cửa biệt thự, Cận Mỗ Mỗ mặc một bộ quần áo xanh đỏ phối hợp jacket, càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn nổi bật càng trắng noãn động lòng người, quần jean xanh đậm cùng giày da đầu hổ, phía sau là một cái ba lô nhỏ nhỏ hình phim hoạt hoạ.
Vừa đi vào bên trong phòng nhảy lên vừa không ngừng quay đầu hướng ra ngoài cửa kêu, "Dì Hồng nhanh lên một chút, chậm nữa Mỗ Mỗ phải đóng cửa nga!" Nói xong, thật sự vui vẻ chạy tới đẩy cửa chính muốn đóng lại.
"Mỗ Mỗ thiếu gia, chậm một chút, chậm một chút..." Dì Hồng thở hồng hộc đẩy cửa, luôn miệng xin khoan dung.
Mỗ Mỗ cười to khanh khách, một đôi mắt hắc bồ đào trong suốt to tròn lóe ra ánh sáng gian xảo, vừa quay đầu nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết trong phòng khách, lập tức vui mừng gọi "Bà ngoại" chạy tới.
Người tròn vo, thân mình mang mùi sữa thơm mát chạy tới, Tống Chi Nhậm muốn đưa tay ra đón, Mỗ Mỗ cũng đã lướt qua ông nhào thẳng vào trong ngực Tô Ngưng Tuyết .
"Bà ngoại, bà hôm nay sớm như vậy đã trở về rồi nha!" Hé ra cái miệng nhỏ nhắn ngọt khiến ánh mắt Tô Ngưng Tuyết lập tức hiền từ.
Tô Ngưng Tuyết liếc mắt nhìn hai mắt Tống Chi Nhậm đều muốn xuyên thấu, cuối cùng không nhẫn tâm để cho một ông cụ khó chịu, ôm Mỗ Mỗ xoay người nó hướng về phía Tống Chi Nhậm, dịu dàng cho biết, "Mỗ Mỗ nhìn xem, ai tới rồi?"
"A? Là ông cố a? Ông cố đến gặp Mỗ Mỗ sao?"
Giọng trẻ con vừa ngọt lại mềm, mắt to xinh đẹp vụt sáng trong veo thấy đáy, Mỗ Mỗ nghẹo đầu nghịch ngợm mà nhìn Tống Chi Nhậm đang xúc động, toét miệng cười một tiếng, chỉ vào ánh mắt Tống Chi Nhậm lệ quang nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào ngây thơ: "Ông cố xấu hổ xấu hổ, người lớn như vậy lại vẫn khóc!"
Tống Chi Nhậm thấy Mỗ Mỗ quan tâm mình, rốt cuộc kiềm chế không được sâu trong đáy lòng bắn ra tình cảm mãnh liệt, đi phía trước một phen đoạt lấy Mỗ Mỗ từ trong ngực Tô Ngưng Tuyết, thân thể già nua lảo đảo hai cái.
Đôi cánh tay từ đầu đến cuối lại ôm Mỗ Mỗ thật chặt đặt ở trước ngực, vừa thương vừa yêu vuốt ve cháu nội trong ngực, ngay cả quải trượng khi nào rơi xuống sàn nhà cũng không biết, chỉ là đôi môi không ngừng run run.
"Ông cố người làm sao thế? Có phải ở đâu đau nhức hay không, Mỗ Mỗ thổi cho ông một chút!"
Ngước lên cái đầu nhỏ, mang một đôi bàn tay mềm mại nhỏ bé, cầm lấy mặt Tống Chi Nhậm, chu cái môi tinh bột, phồng má thổi phù phù vào mắt Tống Chi Nhậm, "Mỗ Mỗ thổi một chút thì tốt rồi, không khóc không khóc."
Trái tim Tống Chi Nhậm run lẩy bẩy, nâng thân thể nhỏ béo ụt ịt của Mỗ Mỗ ngồi ở trên đùi của mình, hơi thở dài, giơ tay lên không ngừng vuốt ve đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ, "Ngoan ngoãn ——"
Mỗ Mỗ chợt cầm lấy bàn tay già nua của Tống Chi Nhậm tiếng nói thúc giục, "Ông cố hôm nay tại sao không có mang nhẫn nữa?"
Vừa nghe lời này cũng biết tiểu tử kia muốn quà tặng.
Tống Chi Nhậm cười hơ hớ từ trong túi của mình móc ra một miếng khoá trường mệnh làm bằng vàng ròng, treo trên cổ Cận Mỗ Mỗ, lấy lòng giống như hỏi thăm, "Cái này thích không?"
Khóa Trường Mệnh
Mỗ Mỗ cầm lấy khóa trường mệnh hướng về phía đèn thủy tinh chiếu chiếu, lại gác qua bên khoé miệng cắn cắn, vẻ mặt động tác quen thuộc làm cho trái tim Tống Chi Nhậm run lên, cũng là tham tiền như vậy.....
Mỗ Mỗ cất xong khóa trường mệnh, ở trong ngực Tống Chi Nhậm động vài cái, liền bắt đầu hành động làm bé cưng ngoan ngoãn.
Ngược lại Tống Chi Nhậm tự mình nhớ ra cái gì đó, cúi đầu ôn nhu hỏi: "Đúng rồi, lần trước ông tặng chiếc nhẫn cho con đâu? Có phải vứt bỏ rồi không?"
Đầu Mỗ Mỗ lay động giống như trống lắc, "Mới không có, Mỗ Mỗ giấu khá tốt!" Nói xong, thân thể nhỏ mập mạp uốn éo từ trong ngực Tống Chi Nhậm đi xuống, rất là vui vẻ mà chạy tới phía sau ghế sofa Tô Ngưng Tuyết đang ngồi.
Dưới ánh mắt mong chờ của Tống Chi Nhậm, Mỗ Mỗ một lần nữa đi ra, còn tự mình từ phía sau kéo một con vật vàng nhạt đi ra giơ lên trước mặt Tống Chi Nhậm, "Đã cất giấu ở nơi này đây!"
Tống Chi Nhậm nhìn thấy nhẫn ngọc được đeo trên cổ gà, thiếu chút nữa không phun ra một búng máu, đây chính là chiếc nhẫn giá trị xa xỉ số lượng hạn chế, toàn cầu cũng chỉ có vài cái như vậy, làm sao lại thành dây đeo cho gà rồi? !
"Đừng. . . . . . Ông cố không cao hứng sao?"
Mỗ Mỗ lôi dây thừng cột gà cắn đầu ngón tay sợ hãi mà nhìn khóe mắt Tống Chi Nhậm co rút mãnh liệt.
Tống Chi Nhậm nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn Mỗ Mỗ hé ra ý sợ hãi, vội vàng thay một nụ cười, cố làm ra vẻ vô sự mà cười nói: "Ông làm sao sẽ sinh tức giận với Mỗ Mỗ, đến, đến vào ngồi trong lòng ông."
Nói, lại triển khai hai tay, nóng lòng mong muốn bế đứa cháu nội khôn ngoan thông minh như vậy bước đi.
Cái môi phấn nộn của Cận Mỗ Mỗ mếu máo, gương mặt phấn điêu ngọc mài tinh xảo thuận tiện suy sụp.
Chớp mắt tủi thân hơi nước mịt mờ, cắn đầu ngón tay, nét mặt lã chã chực khóc.
"Ông cố tức giận, Mỗ Mỗ biết rõ, ông cố giận Mỗ Mỗ đem chiếc nhẫn cho chít chít đeo."
Tống Chi Nhậm vừa nghe đứa nhỏ này muốn xa lánh mình, đâu còn ngồi được, "Ông cố thật không có tức giận. . . . . ."
"Vậy ông ôm chít chít một chút!" Một con gà nhỏ lông vàng đã bị bưng đến trước mặt Tống Chi Nhậm.
Lòng Tống Chi Nhậm đột nhiên sinh lên một loại cảm giác mắc lừa, nhưng đối với khuôn mặt tươi cười khả ái đáng yêu tinh khiết, làm sao cự tuyệt được, chỉ có thể nhắm mắt nhận lấy con gà con kia.
Tống Chi Nhậm mặc dù còn tấm bé lúc xuất thân không tốt, hàng ngày ở đồng ruộng nuôi chút gia cầm gì gì đó.
Nhưng mấy thập niên sống an nhàn trong nhung lụa để cho ông đối với những thứ gia cầm này cũng là kính nhi viễn chi, hiện tại ôm một cái là lông tơ toàn thân cũng run rẩy dựng đứng lên, nhưng ngại vì đôi mắt trong suốt phát sáng kia, không thể không làm đủ trò hề.
"Đây là con gà con Mỗ Mỗ nuôi sao? Thật đáng yêu, mấy tuổi nha?"
Mỗ Mỗ lập tức vui mừng toét miệng, nhanh nhẹn bò lên trên ghế sofa, đạp rớt giày da đầu hổ, khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa, thân thể nhỏ thò ra cầm lấy một cái tay Tống Chi Nhậm đặt lên trên lông gà.
"Nếu sờ chít chít như vậy mới vui vẻ, biết không, bộ dáng như vậy, ông sờ, Mỗ Mỗ nhìn xem."
Sắc mặt Tống Chi Nhậm có chút cứng ngắc, khi hai móng chân con gà con ở trong lòng bàn tay của ông nhảy lên lung tung, nhưng vì không để cho đứa nhỏ thất vọng, nên nín thở lại vuốt ve từng chút từng chút một xuống lông gà.
Ngồi ở đó vừa uống trà Tô Ngưng Tuyết đột nhiên nhíu chặt lông mày, cái mũi ngửi ngửi, "Mùi gì vậy?"
Cận Chiêu Đông bị Tô Ngưng Tuyết vừa nói như thế, cũng phát hiện quanh quẩn trong phòng khách một cỗ mùi là lạ, còn rất gay mũi .
Hai bàn tay nhỏ bé vốn nâng má ngồi ở trên ghế sofa Mỗ Mỗ chợt ai nha một tiếng, "Chít chít kéo bánh rồi!"
Cái trán Tống Chi Nhậm hiện đầy hắc tuyến, cúi đầu xuống một luồng mùi thìa là càng lúc càng phát ra nồng đậm, con gà nhỏ lông vàng kia sau khi làm trò quái đản đã từ lòng bàn tay của ông nhảy xuống bỏ trốn mất dạng.
Mà lòng bàn tay ông vốn sạch sẽ, dưới đèn thủy tinh sáng ngời, là một đống phân gà vàng rực——
-------------
Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn về đến nhà, thì nhìn thấy mọi người tập trung ở trong phòng khách.
Cận Tử Kỳ trước khi vào cửa, lại lấy ra quyển sổ màu đỏ trong túi xách nhìn mấy lần.
Như bừng tỉnh mộng, hết thảy đều tới quá đột ngột.
Cô nhìn ảnh chụp trên giấy hôn thú, lại quay đầu nhìn một chút người đàn ông đứng ở bên cạnh mình.
Tống Kỳ Diễn so với Cận Tử Kỳ bình tĩnh hơn, nắm cả đầu vai của cô bước đi vào phòng khách, không quên lễ phép khi thấy trưởng bối ngồi ở đó gọi từng tiếng: "Cha, ba, mẹ."
Tống Chi Nhậm hiếm khi đối với Tống Kỳ Diễn hài lòng, lúc này cũng mỉm cười gật đầu, không tệ, ban đầu phải giữ vai trò chủ đạo.
Cận Chiêu Đông cầm lấy chén trà uống, không đáp lại một tiếng "Ba" này.
—— bát tự vẫn chưa thèm đoái hoài, gọi bừa bãi gì đấy?!
Tô Ngưng Tuyết thì nhíu lông mày lập tức không để ý đến Tống Kỳ Diễn mà nhìn về phía Cận Tử Kỳ, cảm thấy dáng vẻ con gái muốn nói cái gì rồi lại không nói, dịu dàng mà hỏi thăm, "Tử Kỳ, sao thế?"
"Mẹ. . . . . ." Cận Tử Kỳ hít sâu một cái, quyết định nên thẳng thắn, "Con có chuyện muốn nói với mẹ và ba."
"Có lời gì, cứ việc nói thẳng đi." Tô Ngưng Tuyết nói xong miệng khẽ nhấp trà xuân, "Nói đi."
"Đến lúc mẹ uống xong trà rồi hãy nói." Nếu không sợ mẹ phun ra ngoài.
Lời nói nửa câu sau Cận Tử Kỳ nghẹn ở cổ họng.
Tô Ngưng Tuyết thấy dáng vẻ cô thần bí như vậy, đề phòng mà liếc mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, "Trà này mẹ uống không được nữa, có chuyện con cứ việc nói thẳng đi, không cần ấp a ấp úng."
Cận Tử Kỳ dưới tình hình đã chuẩn bị tư tưởng, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Tô Ngưng Tuyết, gằn từng chữ một, "Chúng con đã kết hôn."
Trong khoảnh khắc, cả phòng khách lọt vào trong một mảnh tĩnh mịch.
Rất lâu sau đó sau, Tô Ngưng Tuyết dẫn đầu cười một tiếng, cầm lấy trà lại uống một ngụm, chẳng qua đã không biết là mùi vị gì, tự mình trấn an, "Đứa nhỏ này nói càn cái gì, chuyện kết hôn tại sao có thể nói giỡn bậy bạ."
Chẳng qua là lời này bà vừa mở miệng, một quyển sổ màu đỏ lập tức được đưa tới trước mặt bà.
Nụ cười trên mặt Tô Ngưng Tuyết càng thưa thớt, cho đến khi biến mất vô tung ảnh, cầm lấy giấy hôn thú mở ra khép lại mở ra khép lại qua lại mấy lần, nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong hầu như muốn đào ra một cái hố.
"Mẹ ——" Cận Tử Kỳ thử thăm dò mà gọi một tiếng.
"Từ từ, đợi một chút." Tô Ngưng Tuyết lại từ trên ghế sofa đứng dậy, vẻ mặt có chút mờ mịt, cứng ngắc đi đến trước cửa sổ phòng khách, duy trì trạng thái pho tượng.
Ba mươi giây sau, khi tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong cái tin tức khiếp sợ này, Tô Ngưng Tuyết lại đột nhiên xoay người lại, cầm lấy cây chổi đặt tại góc cửa sổ xông thẳng lại.
Hiếm khi thấy bất chấp hình tượng phu nhân, nổi giận đùng đùng hô to một tiếng: "Tiểu tử vô liêm sỉ, tao ngày hôm nay không đánh chết mày tao uổng làm người!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.