Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 3 - Chương 27: Cha Con Quân Nhân Ra Trận
Cẩm Tố Lưu Niên
23/01/2014
Editor: tamthuonglac
Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn, trên mặt hiển nhiên dễ nhận thấy không chút nào nhường nhịn, nhấn rõ từng chữ một: "Tôi, để, ý."
Lầu mười một, nhân viên tra thẻ xong chuẩn bị tan việc, vừa nói vừa cười đi về phía thang máy, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước thang máy, không hẹn mà cùng nhau dừng bước, ánh mắt rối rít hơi mở lớn.
Sau đó có người hiểu chuyện lại càng quay đầu đi lấy mấy tờ báo trước đó chưa có thu dọn.
Nhìn tấm ảnh cực đại của ba người in trên mặt bìa tờ báo kinh tế tài chính, nhìn lại một chút ba người đang giằng co trước mặt, trong lòng một trận nhiệt huyết mênh mông ——
Phong vận, khí tràng, diện mạo, thân cao, đơn giản giống nhau như đúc, phải hay không!
Hiện tại chẳng lẽ là đang trở lại như hiện trường cũ trong truyền thuyết trên trang đầu báo sao?!
Tổng giám đốc Tần thị, thái tử gia Tống thị, cộng thêm một người là đại tiểu thư Cận thị, đây là đang tiến hành cuộc đại chiến tranh đoạt vợ sao?
Có thể được hai đỉnh Kim Tự Tháp cao phú đẹp trai như vậy 'ngươi tranh ta đoạt' chỉ cần là phụ nữ đều tha thiết ước mơ!
Những nữ nhân viên đang tụ tập ở khúc quanh tràn đầy ngưỡng mộ, tâm tình cũng bất đồng.
Cận Tử Kỳ bị kẹp ở giữa hai người đàn ông này sóng gió mãnh liệt, chỉ cảm thấy không khí càng có xu hướng quỷ dị ngưng trọng.
Lực đạo nắm trên cổ tay cô vững chắc không thể phá vỡ.
Cô không nhịn được nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, mới vừa mở miệng nói một câu: "A Diễn. . . . . ."
"Yên lặng!" Tống Kỳ Diễn lập tức quét tới một cái ánh mắt ra lệnh, hiếm khi hắn đối với Cận Tử Kỳ uy vũ bất khuất như vậy.
Cận Tử Kỳ cứng rắn mà bị hắn cắt đứt lời, sau đó lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ nghe lời mà im miệng, càng cảm thấy phải ở trước mặt Tần Viễn bày ra hình tượng người chồng cao lớn của mình.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt không hoảng hốt nhìn về phía Tần Viễn, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi thẳng thắn: "Tần tổng là muốn lấy thân phận gì mượn vợ của tôi dùng? Đúng rồi, Tần tổng nói sai rồi, cô ấy là vợ của tôi, không phải vị hôn thê."
Tần Viễn nghe vậy, ánh sáng lạnh trong mắt thoáng chốc nhanh chóng chớp tắt, khóe mắt liếc qua, Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn nói rõ như vậy không có bất kỳ sự phản đối, ngược lại nhàn nhạt nhìn mình, tựa như đang đợi câu trả lời của mình.
Ánh mắt sâu sắc của hắn đông cứng lại, Tần Viễn nghiêng người đi, hướng về phía Tống Kỳ Diễn, sau một lúc lâu, trên mặt nở lên một nụ cười nhàn nhạt, "Lấy thân phận khách hàng, không biết có được hay không?"
"Khách hàng?" Tống Kỳ Diễn hờ hững cười cười, giơ tay trái của mình lên, lộ ra đồng hồ đeo tay trong ống tay áo: "Năm giờ lẻ hai phút, bây giờ là lúc tan việc, thật là ngại quá, Tần tổng."
Hiện tại cô không còn là Cận sản xuất, chẳng qua là Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ của hắn!
Tống Kỳ Diễn quyết định, từ nay về sau, Tần Viễn người này trực tiếp bị kéo vào bên trong danh sách đen cự tuyệt qua lại!
Trong lòng đau khổ ——
Vớ vẩn! Bảo cậu đã ăn trong bát thì xem trong nồi, về sau chạy trở về căn phòng giam tối đen của cậu đi!
Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn đứng ở trước thang máy giằng co không xong.
Cận Tử Kỳ nhìn trong góc thang máy cách đó không xa càng ngày càng nhiều những đầu lén lén lút lút, phát hiện một nhân viên vừa nhìn xem tờ báo trong tay vừa quan sát ba người bọn họ.
Nhất thời hiểu được, hiện tại điệu bộ này trong phút chốc đã trở lại trạng thái tạo thế chân vạc trong tiệc sinh nhật đêm đó. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, bên trong là các nhân viên từ trên lầu đi xuống, tất cả sững sờ nhìn mặt hai người đàn ông mắt lạnh đối lập nhau trước thang máy, còn có Cận Tử Kỳ đứng ở giữa hai người họ.
Có như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người trong thang máy cảm giác mình đến chỗ hiện trường quay một bộ phim thần tượng nào đó.
—— hình ảnh ba người này đối lập không phải là mấy đoạn hay chiếu đi chiếu lại trong phim thần tượng Hàn Quốc Đài Loan trong kinh điển sao?
Cận Tử Kỳ cũng nhìn thấy mọi người hoảng hốt mà nét mặt hưng phấn, biết nếu họ còn đứng ở chỗ này nữa, ngày mai không biết sẽ bị tốp nhân viên bát quái này phát truyền tin đi đến mức thành bộ dáng gì.
"A Diễn ——" Cận Tử Kỳ khẽ gọi Tống Kỳ Diễn một tiếng, phản ứng theo bản năng đưa tay kéo cánh tay hắn, nhưng không nghĩ đến có một cái tay khác bất thình lình vươn tới, giữ chặt tay của cô.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, mà Tần Viễn không chút nào cảm thấy không được tự nhiên, chẳng qua là đối với cô cười cười, giọng nói ôn hòa: "Nếu như thế, vậy tôi trước hết cáo từ!"
Tống Kỳ Diễn khi nhìn đến Tần Viễn giữ lại tay Cận Tử Kỳ, trong mắt chợt lóe lên sự không hài lòng, tiến lên một bước, không để lại dấu vết ngăn hai người, nhìn qua Tần Viễn mặt không chút thay đổi——
"Nói lời tạm biệt thì cứ nói, động tay động chân thành bộ dáng gì?"
Tần Viễn nhìn dáng vẻ hắn như lâm đại địch, màu con ngươi mắt trầm xuống, Tống Kỳ Diễn cư xử quá mức không đúng? Hay là cậu ta thật sự cũng biết được chút gì?
Trong lòng tính toán, Tần Viễn nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt lại thêm đủ thâm ý, khóe miệng nhếch lên: "Kỳ Diễn, lúc nào có thời gian rãnh rỗi chúng ta đi ra ngoài uống một ly đi."
"Gần đây công việc khá bề bộn." Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt trả lời.
Tần Viễn không cho là đúng cười: "Đúng nha, cậu luôn luôn bận rộn."
Nói xong, Tần Viễn đưa mắt nhảy vào hướng Cận Tử Kỳ: "Tôi rất mong đợi lần hợp tác này, Cận sản xuất, ngày mai gặp nhé!"
"Cái gì hợp tác?" chân mày Tống Kỳ Diễn thu lại, mà Tần Viễn đã xoay người đi vào thang máy.
Hắn hỏi lên vấn đề không được Tần Viễn trả lời, cũng bởi vậy sắc mặt càng thêm âm trầm gấp gáp.
-------------
Trên đường trở về, Tống Kỳ Diễn có chút tức giận, nhưng đối mặt Cận Tử Kỳ bình tĩnh cuối cùng là thiếu kiên nhẫn.
"Cận Tử Kỳ, có phải em đùa giỡn anh hay không hả?"
Cận Tử Kỳ không hiểu quay đầu nhìn hắn: "Cái gì?"
Tống Kỳ Diễn vừa lái xe vừa căm giận bất mãn lướt qua cô liếc mắt một cái: "Không có việc gì sao em tắt máy chơi!"
Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới điện thoại đã bị tắt máy nằm trong túi xách tay của mình .
"Bởi vì cái dạng này cho nên anh mới đến công ty sao?" Cận Tử Kỳ nghẹ giọng hỏi.
Trong lòng lại đối với đáp án của hắn có chút mong đợi, hơn nữa vì vậy mà không khỏi mà cảm thấy vui vẻ.
Tống Kỳ Diễn liếc cô một cái, không trả lời, nhưng lại đem đề tài chuyển hướng về phía Tần Viễn với câu nói vừa rồi kia.
"Tần Viễn mới vừa nói hợp tác là thế nào? Em tại sao ngày mai còn phải gặp cậu ta?"
"Anh ta nhảy vào công ty chúng em làm một bộ phim, có lẽ là cùng làm việc với nhau gần ba tháng, bất quá cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, một người bận rộn như anh ta thì không thể nào mỗi ngày đều đến công ty của chúng em."
"Như thế nào không thể nào? !" Tống Kỳ Diễn đột nhiên đề cao âm lượng làm cho Cận Tử Kỳ cả kinh.
Tống Kỳ Diễn cũng lập tức ý thức được mình thất thố, đằng hắng giọng, nghiêm túc nói: "Loại đàn ông này dễ dàng nhất là lừa gạt phụ nữ, em xem khi lần trước cậu ta kéo đàn nhị hồ——"
"Là đàn violin." Cận Tử Kỳ có lòng tốt nhắc nhở, trong lòng lại cảm thấy hắn là cố ý bôi nhọ Tần Viễn.
Tống Kỳ Diễn lại bởi vậy mà trầm sắc mặt, đem xe dừng lại ở ven đường, nhìn cô không vui nói: "Cận Tử Kỳ, em chẳng lẽ không biết đột nhiên cắt đứt người ta rất không lễ phép sao?"
"Ách. . . . . ." Hắn không phải cũng thường cắt ngang khi cô nói chuyện sao?
"Thôi, không so đo với em nữa."
Tống Kỳ Diễn đại nhân có đại lượng mà liếc cô một cái, sau đó lần nữa khởi động xe.
-----------
Buổi tối ăn cơm xong, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn mang theo Mỗ Mỗ đi đến Tống gia.
Tống Chi Nhậm ở trong điện thoại nghìn dặn dò vạn nhắn nhủ mà yêu cầu mang theo Mỗ Mỗ.
Nhìn ra được ông đối với Mỗ Mỗ yêu thích vượt qua đối với đứa con trai Tống Kỳ Diễn này.
Mà người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ nhớ tới lời Tô Ngưng Tuyết dặn dò trước khi ra cửa, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại mang trăm mối tơ vò, cuối cùng nghiêng đầu hỏi Cận Tử Kỳ đang ôm mình: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ tại sao phải gọi ông cố là ông nội?"
"Bởi vì ông cố là ba ba của ba ba con nha." Cận Tử Kỳ kiên nhẫn trả lời, sờ sờ cái đầu dưa hấu tròn vo.
Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ nhắn liếc nhìn Tống Kỳ Diễn đang lái xe: "Vậy Mỗ Mỗ nhìn thấy dì Chiêu thì gọi là gì?"
Dì Chiêu dĩ nhiên là chỉ Kiều Niệm Chiêu, Mỗ Mỗ những năm này rất ít gọi, nhưng cũng được dặn qua xưng hô như vậy.
"Đương nhiên vẫn gọi là dì Chiêu, như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"
"Vậy Mỗ Mỗ phải gọi A Phong thục thử là cái gì a?" Người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ vạn phần rối ren mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm. A Phong thục thử là cháu trai của thục thử quái dị, tựa như Mỗ Mỗ là cháu của dì Chiêu.
Nhưng mà, bà ngoại nói Mỗ Mỗ là cục cưng của thục thử quái dị, như vậy A Phong thục thử chính là anh trai của Mỗ Mỗ.
Vậy dì của Mỗ Mỗ cùng anh trai Mỗ Mỗ ở chung một chỗ, Mỗ Mỗ nên gọi A Phong thục thử là cái gì đây?
Cận Tử Kỳ bị lượn quanh phải có chút ngất, quan hệ phức tạp như vậy đúng là nhất thời hồi lâu để ý không rõ.
Mà Mỗ Mỗ sau khi suy nghĩ không thông trực tiếp từ bỏ cái vấn đề này, ngược lại bắt đầu ở trong túi xách nhỏ của mình tìm kiếm.
Tiểu tử đem một bức tranh vẽ bằng sáp mầu nâng đến trước mặt Cận Tử Kỳ, cái môi tinh bột cười toe toét nịnh nọt nói: "Hôm nay ở vườn trẻ cô giáo để cho chúng con vẽ tranh, con vẽ Kỳ Kỳ mặc áo cưới nga!"
Cận Tử Kỳ còn chưa kịp xem, đã bị Tống Kỳ Diễn một phen đoạt qua, vừa lái xe vừa liếc nhìn bức tranh vài lần, sau đó lông mày từ từ nhíu lại, "Tại sao không có ba ba vậy?"
"Kỳ Kỳ là cô dâu, Mỗ Mỗ là chú rễ, tại sao phải có ba ba?"
Mỗ Mỗ không một chút nào cảm thấy mình vẽ có cái gì không đúng.
Cận Tử Kỳ từ gương mặt thối của Tống Kỳ Diễn mà nhìn bức tranh vẽ hắn cầm trong tay, thì nhìn thấy trong bức tranh có một căn nhà nhỏ, có một cây đại thụ, có mặt trời, có cỏ mà còn có chít chít, chỉ không có "Ba ba" trong miệng Tống Kỳ Diễn.
"Cô giáo nói Mỗ Mỗ vẽ rất khá, trả lại cho một đóa hoa hồng nhỏ nga!"
Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ giống như đang tranh công, Cận Tử Kỳ không phụ kỳ vọng, sờ sờ đầu của nó: "Mỗ Mỗ thật là lợi hại, sau này nhất định có thể làm tiểu hoạ sĩ!"
Cận Mỗ Mỗ nghe xong thì khanh khách cười ngã vào trong ngực Cận Tử Kỳ, bộ dạng hình ảnh của mẹ hiền con thảo thật tốt đẹp!
Hai mẹ con hoàn toàn bỏ quên một bên người đàn ông nào đó đang cắn răng tức tối mà lái xe !
--------------
Vào cổng nhà chính của Tống gia, ra nghênh tiếp vẫn là vị gọi là quản gia kia.
Cô cung kính hướng Tống Kỳ Diễn cúi mình vái chào: "Đại thiếu gia, lão gia đang tiếp khách, để cho các vị chờ chốc lát."
Cũng có lẽ vì Minh quản gia từng cùng Tống Chi Nhậm cùng nhau hợp mưu với Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn đối với cô cũng không có thái độ tốt, hắn liếc mắt nhìn hành lang sau lưng Minh quản gia, hừ lạnh một tiếng: "Lần này lại kêu ai tới?"
Nói xong, thì một tay ôm lấy Mỗ Mỗ một tay dắt tay Cận Tử Kỳ muốn đi đến phòng tiếp khách cuối hành lang.
"Đại thiếu gia," Minh quản gia rất bình tĩnh ngăn trở đường đi: "Những khách nhân này ngài có thể không vui lòng khi gặp."
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng liếc cô một cái: "Được cô vừa nói như vậy tôi càng thêm hứng thú mà đi đến."
Màu mắt Minh quản gia chợt lóe, nhưng vẫn nghe theo mà nhường đường, tùy cho một nhà ba người tiến về phía phòng khách trước. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Cửa phòng tiếp khách đóng chặt, đứng ở hai bên cửa có hai người làm nữ, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tất cả cung kính chào hỏi.
Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt ra lệnh: "Mở cửa ra."
"Điều này. . . . . ." Người làm nữ khó xử mà nhìn Tống Kỳ Diễn.
"Không mở ra đúng không, vậy tôi dùng chân đá được rồi." Nói xong, Tống Kỳ Diễn thật sự giơ chân lên bắt đầu muốn đạp xuống.
Người làm nữ vội vàng chủ động đẩy cửa ra, nhìn thấy vị Đại thiếu gia này tính khí cực kém không thể ra sức: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia mời vào!"
Cận Tử Kỳ đối với người làm nữ mở cửa ra nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn, lại bị Tống Kỳ Diễn lôi kéo cùng nhau đi vào.
Hầu như mới vừa đi vào, thì thấy được Hàn Mẫn Tranh, anh ta giống như một gốc cây tùng thẳng tắp đứng vững vàng ở nơi này.
Phát hiện một nhà ba người ở cửa, trên mặt trước sau như một không gợn sóng sợ hãi, nhưng đã xoay người dẫn đường.
Bên trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, càng đi vào trong càng có thể nghe được âm nhạc và tiếng nói chuyện truyền tới.
Sau khi rẽ qua một cái cua quẹo, lập tức thấy được Tống Chi Nhậm đang tiếp đãi khách.
Tống Chi Nhậm cùng một vị lão giả khác ngồi chung một chỗ, Tống Nhiễm Cầm ngồi ở bên trái họ, không nhanh không chậm gọt một quả táo, trên mặt nét mặt hồng hào , mà ngồi bên phải là Bạch Tang Tang.
Cận Tử Kỳ liếc mắt một cái thì đã nhận ra vị lão giả kia, cùng Tống Chi Nhậm bằng tuổi nhau, chính là người nắm quyền tiền nhiệm của công ty Bạch gia Bạch Văn Tiến, cũng chính là ông nội của Bạch Tang Tang.
Hôm nay Bạch Văn Tiến đích thân đến Tống gia, chẳng lẽ là muốn vì Bạch Tang Tang mà ra mặt sao? Dư quang nơi khóe mắt Cận Tử Kỳ thoáng chuyển, phát hiện ngồi bên cạnh Bạch Văn Tiến có một cô bé ba bốn tuổi.
Bạch Triển Minh ngoại trừ Bạch Tang Tang trên còn có con trai, cô bé này chỉ sợ là đứa nhỏ của người đó.
"Chúng tôi đã trở lại." Không đợi Hàn Mẫn Tranh đi thông báo, Tống Kỳ Diễn đã thẳng thắn lên tiếng.
Ánh mắt của những người ngồi bên đó đồng loạt hướng sang bên này.
Bạch Tang Tang lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ tay trong tay thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Đặc biệt là khi nhìn đến Cận Mỗ Mỗ ở trong ngực Tống Kỳ Diễn đang cầm con gà con lông vàng lại càng hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi chỗ khác. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Tống Nhiễm Cầm cũng dừng lại động tác trong tay, ngược lại cũng không giống trước kia làm khó dễ như vậy.
Có lẽ là người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, ngay sau đó người thường ngày thấy đáng ghét cũng thuận mắt hơn.
Tống Chi Nhậm và Bạch Văn Tiến dừng nói chuyện với nhau, nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đang đứng, giọng nói cũng bình thản mà phân phó: "Ừ, nếu đã đến đây thì ngồi xuống đi."
Cận Tử Kỳ cũng có thể lý giải thái độ của Tống Chi Nhậm, ngay trước mặt Bạch Văn Tiến mà đối với cô đủ thân thiện như vậy, điều này không phải là sinh sinh kích động Bạch Văn Tiến một cái tát tai sao?
Bạch Văn Tiến cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, lông mày hoa râm giương lên, không nóng không lạnh bỏ ra một câu: "Đã trễ thế này còn đến, chẳng lẽ Cận gia không có dạy bảo Cận tiểu thư chút quy củ này sao?"
Lúc này vừa tiến đến đã áp đảo tinh thần, lão già Bạch gia này xem ra thấy cô thật không vừa mắt a!
Tống Kỳ Diễn đã kéo cô đi tới, nhìn Bạch Văn Tiến nói: "Tiểu Kỳ đã là vợ của tôi, tôi tới Tống gia cô ấy dĩ nhiên cũng phải tới theo, ngược lại Bạch lão và Bạch tiểu thư trễ như thế còn đến, có phải ứng với những lời Bạch lão nói hay không?"
Lời của hắn rất có đạo lý gậy ông đập lưng ông, khiến tất cả mọi người ở đây sắc mặt chợt biến.
"Kỳ Diễn, tại sao nói chuyện với Bạch lão như vậy?" Tống Chi Nhậm trầm thấp khiển trách một tiếng.
"Có thể nói thế nào, tôi cũng không biết mang bà xã và con trai quay về nhà một chuyến còn phải bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, đến tột cùng là các người ỷ vào người đông thế mạnh hay là vốn cũng không muốn chúng tôi tới nơi này?"
Tống Kỳ Diễn bắt bẻ lại không kịp để cho dư thời gian, Tống Chi Nhậm nghe thấy thế bàn tay chống quải trượng run run rẩy rẩy.
Ngược lại Tống Nhiễm Cầm đột nhiên đứng ra quay lại làm người tốt, "Em trai, trong nhà có khách, thì chú ý một chút cho đúng mực, chớ này nọ tựa như thế, để cho Bạch lão nhìn thấy mà cười nhạo!"
"Tô phu nhân quá lời, Bạch lão cũng là người lý lẽ rõ ràng, nếu A Diễn nói lời thích đáng Bạch lão sao lại há có thể so đo."
Cận Tử Kỳ dùng bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân mà bác bỏ lời nói của Tống Nhiễm Cầm, sau đó quay sang nhìn sắc mặt khó chịu của Bạch Văn Tiến.
"Tôi nghĩ Bạch lão cũng không phải là cái loại cậy già lên mặt, kiểu người chẳng phân biệt được thị phi chứ?"
Lời nói này tựa như tán dương nhưng thực sự là chỉ trích, nghe thấy thế Bạch Văn Tiến nặng nề từ trong mũi hừ một tiếng, đối với Tống Chi Nhậm nói: "Tôi thế nhưng không biết Tống lão ông nơi này có con trai và con dâu tương lai mồm miệng lanh lợi như vậy?!"
"Bạch lão quá khen, vợ chồng chúng tôi cũng bất quá là theo đó mà để ý tranh luận, đúng là vạn bất đắc dĩ."
Cận Tử Kỳ mang theo nụ cười nhẹ nhàng nói tiếp, trên gương mặt đầy nếp nhăn của Bạch Văn Tiến run rẩy, đoán chừng là động khí.
Tống Chi Nhậm cũng bị nói mà lúng túng, đảo mắt liếc thấy Mỗ Mỗ đang chơi gà con lông vàng, lập tức vẫy tay gọi: "Mỗ Mỗ, hôm nay trong nhà có em gái đến đây chơi, Mỗ Mỗ cùng em gái chơi một lát có được hay không?"
Coi như khi đề tài liên quan đến trẻ nhỏ, bầu không khí mới hơi có phần hòa hoãn. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Cận Mỗ Mỗ núp ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, nhanh như chớp mắt to nhìn thấy Bạch Phỉ Nhi ngồi ở trên ghế sofa, khinh thường hừ một tiếng, nhưng Tống Kỳ Diễn lại thả nó xuống: "Đi, cùng em gái chơi một lát."
Bạch Phỉ Nhi tóc tết bím, cũng đang núp ở sau lưng ông cố của mình tò mò nhìn sang Cận Mỗ Mỗ, khóe miệng tí tách tí tách dính dính chất lỏng, giống như là đang thèm thuồng "Sắc đẹp" của Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ tâm bất cam tình bất nguyện mà nhăn nhó đi tới, không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, lại phát hiện ba ba vô lương tâm đang mỉm cười mà nhìn mình gật đầu: "Đi đi."
"Tiểu ca ca xin chào!" Bạch Phỉ Nhi nhìn Cận Mỗ Mỗ môi hồng răng trắng, hai mắt chỉ kém không toát ra hình trái tim tình yêu.
Hiển nhiên đối với người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ sinh ra trong truyền thuyết đầy hảo cảm.
Thấy Cận Mỗ Mỗ không để ý tới mình, Bạch Phỉ Nhi vẫn ra sức từ trên ghế sofa bò xuống, bởi vì chân không với tới mặt đất mà phát ra âm thanh ô ô dùng sức, thân thể nho nhỏ chợt tuột xuống.
Bạch Văn Tiến vội vàng đi đỡ bảo bối của mình đang bị vướng, Bạch Phỉ Nhi cũng đã đung đưa thân thể nhỏ nhắn chạy lại chỗ Cận Mỗ Mỗ, cánh tay nho nhỏ ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, một vũng nước miếng thành công rơi trên cánh tay Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ cảm thấy một trận buồn nôn, lại cố nén không có đẩy Bạch Phỉ Nhi ra, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ cười ôn hoà,"Thật ngoan cùng em gái chơi trong chốc lát." Bạch Văn Tiến cũng là lão hồ ly, tựa hồ đã nhận ra cái gì không thích hợp, chính là muốn gọi cháu cố gái của mình về, nhưng Bạch Phỉ Nhi lại hưng phấn mà quơ tròn cánh tay phúng phính bưng lấy mặt Mỗ Mỗ.
"Tiểu ca ca thật là xinh đẹp nga, giống như búp bê, Phỉ Nhi thích anh!"
Tống Kỳ Diễn mắt lạnh nhìn sang Tần Viễn, trên mặt hiển nhiên dễ nhận thấy không chút nào nhường nhịn, nhấn rõ từng chữ một: "Tôi, để, ý."
Lầu mười một, nhân viên tra thẻ xong chuẩn bị tan việc, vừa nói vừa cười đi về phía thang máy, nhưng lúc nhìn thấy cảnh tượng trước thang máy, không hẹn mà cùng nhau dừng bước, ánh mắt rối rít hơi mở lớn.
Sau đó có người hiểu chuyện lại càng quay đầu đi lấy mấy tờ báo trước đó chưa có thu dọn.
Nhìn tấm ảnh cực đại của ba người in trên mặt bìa tờ báo kinh tế tài chính, nhìn lại một chút ba người đang giằng co trước mặt, trong lòng một trận nhiệt huyết mênh mông ——
Phong vận, khí tràng, diện mạo, thân cao, đơn giản giống nhau như đúc, phải hay không!
Hiện tại chẳng lẽ là đang trở lại như hiện trường cũ trong truyền thuyết trên trang đầu báo sao?!
Tổng giám đốc Tần thị, thái tử gia Tống thị, cộng thêm một người là đại tiểu thư Cận thị, đây là đang tiến hành cuộc đại chiến tranh đoạt vợ sao?
Có thể được hai đỉnh Kim Tự Tháp cao phú đẹp trai như vậy 'ngươi tranh ta đoạt' chỉ cần là phụ nữ đều tha thiết ước mơ!
Những nữ nhân viên đang tụ tập ở khúc quanh tràn đầy ngưỡng mộ, tâm tình cũng bất đồng.
Cận Tử Kỳ bị kẹp ở giữa hai người đàn ông này sóng gió mãnh liệt, chỉ cảm thấy không khí càng có xu hướng quỷ dị ngưng trọng.
Lực đạo nắm trên cổ tay cô vững chắc không thể phá vỡ.
Cô không nhịn được nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, mới vừa mở miệng nói một câu: "A Diễn. . . . . ."
"Yên lặng!" Tống Kỳ Diễn lập tức quét tới một cái ánh mắt ra lệnh, hiếm khi hắn đối với Cận Tử Kỳ uy vũ bất khuất như vậy.
Cận Tử Kỳ cứng rắn mà bị hắn cắt đứt lời, sau đó lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Tống Kỳ Diễn thấy Cận Tử Kỳ nghe lời mà im miệng, càng cảm thấy phải ở trước mặt Tần Viễn bày ra hình tượng người chồng cao lớn của mình.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt không hoảng hốt nhìn về phía Tần Viễn, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi thẳng thắn: "Tần tổng là muốn lấy thân phận gì mượn vợ của tôi dùng? Đúng rồi, Tần tổng nói sai rồi, cô ấy là vợ của tôi, không phải vị hôn thê."
Tần Viễn nghe vậy, ánh sáng lạnh trong mắt thoáng chốc nhanh chóng chớp tắt, khóe mắt liếc qua, Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn nói rõ như vậy không có bất kỳ sự phản đối, ngược lại nhàn nhạt nhìn mình, tựa như đang đợi câu trả lời của mình.
Ánh mắt sâu sắc của hắn đông cứng lại, Tần Viễn nghiêng người đi, hướng về phía Tống Kỳ Diễn, sau một lúc lâu, trên mặt nở lên một nụ cười nhàn nhạt, "Lấy thân phận khách hàng, không biết có được hay không?"
"Khách hàng?" Tống Kỳ Diễn hờ hững cười cười, giơ tay trái của mình lên, lộ ra đồng hồ đeo tay trong ống tay áo: "Năm giờ lẻ hai phút, bây giờ là lúc tan việc, thật là ngại quá, Tần tổng."
Hiện tại cô không còn là Cận sản xuất, chẳng qua là Cận Tử Kỳ, Cận Tử Kỳ của hắn!
Tống Kỳ Diễn quyết định, từ nay về sau, Tần Viễn người này trực tiếp bị kéo vào bên trong danh sách đen cự tuyệt qua lại!
Trong lòng đau khổ ——
Vớ vẩn! Bảo cậu đã ăn trong bát thì xem trong nồi, về sau chạy trở về căn phòng giam tối đen của cậu đi!
Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn đứng ở trước thang máy giằng co không xong.
Cận Tử Kỳ nhìn trong góc thang máy cách đó không xa càng ngày càng nhiều những đầu lén lén lút lút, phát hiện một nhân viên vừa nhìn xem tờ báo trong tay vừa quan sát ba người bọn họ.
Nhất thời hiểu được, hiện tại điệu bộ này trong phút chốc đã trở lại trạng thái tạo thế chân vạc trong tiệc sinh nhật đêm đó. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, bên trong là các nhân viên từ trên lầu đi xuống, tất cả sững sờ nhìn mặt hai người đàn ông mắt lạnh đối lập nhau trước thang máy, còn có Cận Tử Kỳ đứng ở giữa hai người họ.
Có như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người trong thang máy cảm giác mình đến chỗ hiện trường quay một bộ phim thần tượng nào đó.
—— hình ảnh ba người này đối lập không phải là mấy đoạn hay chiếu đi chiếu lại trong phim thần tượng Hàn Quốc Đài Loan trong kinh điển sao?
Cận Tử Kỳ cũng nhìn thấy mọi người hoảng hốt mà nét mặt hưng phấn, biết nếu họ còn đứng ở chỗ này nữa, ngày mai không biết sẽ bị tốp nhân viên bát quái này phát truyền tin đi đến mức thành bộ dáng gì.
"A Diễn ——" Cận Tử Kỳ khẽ gọi Tống Kỳ Diễn một tiếng, phản ứng theo bản năng đưa tay kéo cánh tay hắn, nhưng không nghĩ đến có một cái tay khác bất thình lình vươn tới, giữ chặt tay của cô.
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, mà Tần Viễn không chút nào cảm thấy không được tự nhiên, chẳng qua là đối với cô cười cười, giọng nói ôn hòa: "Nếu như thế, vậy tôi trước hết cáo từ!"
Tống Kỳ Diễn khi nhìn đến Tần Viễn giữ lại tay Cận Tử Kỳ, trong mắt chợt lóe lên sự không hài lòng, tiến lên một bước, không để lại dấu vết ngăn hai người, nhìn qua Tần Viễn mặt không chút thay đổi——
"Nói lời tạm biệt thì cứ nói, động tay động chân thành bộ dáng gì?"
Tần Viễn nhìn dáng vẻ hắn như lâm đại địch, màu con ngươi mắt trầm xuống, Tống Kỳ Diễn cư xử quá mức không đúng? Hay là cậu ta thật sự cũng biết được chút gì?
Trong lòng tính toán, Tần Viễn nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ánh mắt lại thêm đủ thâm ý, khóe miệng nhếch lên: "Kỳ Diễn, lúc nào có thời gian rãnh rỗi chúng ta đi ra ngoài uống một ly đi."
"Gần đây công việc khá bề bộn." Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt trả lời.
Tần Viễn không cho là đúng cười: "Đúng nha, cậu luôn luôn bận rộn."
Nói xong, Tần Viễn đưa mắt nhảy vào hướng Cận Tử Kỳ: "Tôi rất mong đợi lần hợp tác này, Cận sản xuất, ngày mai gặp nhé!"
"Cái gì hợp tác?" chân mày Tống Kỳ Diễn thu lại, mà Tần Viễn đã xoay người đi vào thang máy.
Hắn hỏi lên vấn đề không được Tần Viễn trả lời, cũng bởi vậy sắc mặt càng thêm âm trầm gấp gáp.
-------------
Trên đường trở về, Tống Kỳ Diễn có chút tức giận, nhưng đối mặt Cận Tử Kỳ bình tĩnh cuối cùng là thiếu kiên nhẫn.
"Cận Tử Kỳ, có phải em đùa giỡn anh hay không hả?"
Cận Tử Kỳ không hiểu quay đầu nhìn hắn: "Cái gì?"
Tống Kỳ Diễn vừa lái xe vừa căm giận bất mãn lướt qua cô liếc mắt một cái: "Không có việc gì sao em tắt máy chơi!"
Cận Tử Kỳ lúc này mới nhớ tới điện thoại đã bị tắt máy nằm trong túi xách tay của mình .
"Bởi vì cái dạng này cho nên anh mới đến công ty sao?" Cận Tử Kỳ nghẹ giọng hỏi.
Trong lòng lại đối với đáp án của hắn có chút mong đợi, hơn nữa vì vậy mà không khỏi mà cảm thấy vui vẻ.
Tống Kỳ Diễn liếc cô một cái, không trả lời, nhưng lại đem đề tài chuyển hướng về phía Tần Viễn với câu nói vừa rồi kia.
"Tần Viễn mới vừa nói hợp tác là thế nào? Em tại sao ngày mai còn phải gặp cậu ta?"
"Anh ta nhảy vào công ty chúng em làm một bộ phim, có lẽ là cùng làm việc với nhau gần ba tháng, bất quá cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, một người bận rộn như anh ta thì không thể nào mỗi ngày đều đến công ty của chúng em."
"Như thế nào không thể nào? !" Tống Kỳ Diễn đột nhiên đề cao âm lượng làm cho Cận Tử Kỳ cả kinh.
Tống Kỳ Diễn cũng lập tức ý thức được mình thất thố, đằng hắng giọng, nghiêm túc nói: "Loại đàn ông này dễ dàng nhất là lừa gạt phụ nữ, em xem khi lần trước cậu ta kéo đàn nhị hồ——"
"Là đàn violin." Cận Tử Kỳ có lòng tốt nhắc nhở, trong lòng lại cảm thấy hắn là cố ý bôi nhọ Tần Viễn.
Tống Kỳ Diễn lại bởi vậy mà trầm sắc mặt, đem xe dừng lại ở ven đường, nhìn cô không vui nói: "Cận Tử Kỳ, em chẳng lẽ không biết đột nhiên cắt đứt người ta rất không lễ phép sao?"
"Ách. . . . . ." Hắn không phải cũng thường cắt ngang khi cô nói chuyện sao?
"Thôi, không so đo với em nữa."
Tống Kỳ Diễn đại nhân có đại lượng mà liếc cô một cái, sau đó lần nữa khởi động xe.
-----------
Buổi tối ăn cơm xong, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn mang theo Mỗ Mỗ đi đến Tống gia.
Tống Chi Nhậm ở trong điện thoại nghìn dặn dò vạn nhắn nhủ mà yêu cầu mang theo Mỗ Mỗ.
Nhìn ra được ông đối với Mỗ Mỗ yêu thích vượt qua đối với đứa con trai Tống Kỳ Diễn này.
Mà người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ nhớ tới lời Tô Ngưng Tuyết dặn dò trước khi ra cửa, hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại mang trăm mối tơ vò, cuối cùng nghiêng đầu hỏi Cận Tử Kỳ đang ôm mình: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ tại sao phải gọi ông cố là ông nội?"
"Bởi vì ông cố là ba ba của ba ba con nha." Cận Tử Kỳ kiên nhẫn trả lời, sờ sờ cái đầu dưa hấu tròn vo.
Cận Mỗ Mỗ chu cái miệng nhỏ nhắn liếc nhìn Tống Kỳ Diễn đang lái xe: "Vậy Mỗ Mỗ nhìn thấy dì Chiêu thì gọi là gì?"
Dì Chiêu dĩ nhiên là chỉ Kiều Niệm Chiêu, Mỗ Mỗ những năm này rất ít gọi, nhưng cũng được dặn qua xưng hô như vậy.
"Đương nhiên vẫn gọi là dì Chiêu, như thế nào đột nhiên hỏi cái này?"
"Vậy Mỗ Mỗ phải gọi A Phong thục thử là cái gì a?" Người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ vạn phần rối ren mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm. A Phong thục thử là cháu trai của thục thử quái dị, tựa như Mỗ Mỗ là cháu của dì Chiêu.
Nhưng mà, bà ngoại nói Mỗ Mỗ là cục cưng của thục thử quái dị, như vậy A Phong thục thử chính là anh trai của Mỗ Mỗ.
Vậy dì của Mỗ Mỗ cùng anh trai Mỗ Mỗ ở chung một chỗ, Mỗ Mỗ nên gọi A Phong thục thử là cái gì đây?
Cận Tử Kỳ bị lượn quanh phải có chút ngất, quan hệ phức tạp như vậy đúng là nhất thời hồi lâu để ý không rõ.
Mà Mỗ Mỗ sau khi suy nghĩ không thông trực tiếp từ bỏ cái vấn đề này, ngược lại bắt đầu ở trong túi xách nhỏ của mình tìm kiếm.
Tiểu tử đem một bức tranh vẽ bằng sáp mầu nâng đến trước mặt Cận Tử Kỳ, cái môi tinh bột cười toe toét nịnh nọt nói: "Hôm nay ở vườn trẻ cô giáo để cho chúng con vẽ tranh, con vẽ Kỳ Kỳ mặc áo cưới nga!"
Cận Tử Kỳ còn chưa kịp xem, đã bị Tống Kỳ Diễn một phen đoạt qua, vừa lái xe vừa liếc nhìn bức tranh vài lần, sau đó lông mày từ từ nhíu lại, "Tại sao không có ba ba vậy?"
"Kỳ Kỳ là cô dâu, Mỗ Mỗ là chú rễ, tại sao phải có ba ba?"
Mỗ Mỗ không một chút nào cảm thấy mình vẽ có cái gì không đúng.
Cận Tử Kỳ từ gương mặt thối của Tống Kỳ Diễn mà nhìn bức tranh vẽ hắn cầm trong tay, thì nhìn thấy trong bức tranh có một căn nhà nhỏ, có một cây đại thụ, có mặt trời, có cỏ mà còn có chít chít, chỉ không có "Ba ba" trong miệng Tống Kỳ Diễn.
"Cô giáo nói Mỗ Mỗ vẽ rất khá, trả lại cho một đóa hoa hồng nhỏ nga!"
Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ giống như đang tranh công, Cận Tử Kỳ không phụ kỳ vọng, sờ sờ đầu của nó: "Mỗ Mỗ thật là lợi hại, sau này nhất định có thể làm tiểu hoạ sĩ!"
Cận Mỗ Mỗ nghe xong thì khanh khách cười ngã vào trong ngực Cận Tử Kỳ, bộ dạng hình ảnh của mẹ hiền con thảo thật tốt đẹp!
Hai mẹ con hoàn toàn bỏ quên một bên người đàn ông nào đó đang cắn răng tức tối mà lái xe !
--------------
Vào cổng nhà chính của Tống gia, ra nghênh tiếp vẫn là vị gọi là quản gia kia.
Cô cung kính hướng Tống Kỳ Diễn cúi mình vái chào: "Đại thiếu gia, lão gia đang tiếp khách, để cho các vị chờ chốc lát."
Cũng có lẽ vì Minh quản gia từng cùng Tống Chi Nhậm cùng nhau hợp mưu với Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn đối với cô cũng không có thái độ tốt, hắn liếc mắt nhìn hành lang sau lưng Minh quản gia, hừ lạnh một tiếng: "Lần này lại kêu ai tới?"
Nói xong, thì một tay ôm lấy Mỗ Mỗ một tay dắt tay Cận Tử Kỳ muốn đi đến phòng tiếp khách cuối hành lang.
"Đại thiếu gia," Minh quản gia rất bình tĩnh ngăn trở đường đi: "Những khách nhân này ngài có thể không vui lòng khi gặp."
Tống Kỳ Diễn lạnh lùng liếc cô một cái: "Được cô vừa nói như vậy tôi càng thêm hứng thú mà đi đến."
Màu mắt Minh quản gia chợt lóe, nhưng vẫn nghe theo mà nhường đường, tùy cho một nhà ba người tiến về phía phòng khách trước. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Cửa phòng tiếp khách đóng chặt, đứng ở hai bên cửa có hai người làm nữ, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn tất cả cung kính chào hỏi.
Tống Kỳ Diễn chỉ là nhàn nhạt ra lệnh: "Mở cửa ra."
"Điều này. . . . . ." Người làm nữ khó xử mà nhìn Tống Kỳ Diễn.
"Không mở ra đúng không, vậy tôi dùng chân đá được rồi." Nói xong, Tống Kỳ Diễn thật sự giơ chân lên bắt đầu muốn đạp xuống.
Người làm nữ vội vàng chủ động đẩy cửa ra, nhìn thấy vị Đại thiếu gia này tính khí cực kém không thể ra sức: "Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia mời vào!"
Cận Tử Kỳ đối với người làm nữ mở cửa ra nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn, lại bị Tống Kỳ Diễn lôi kéo cùng nhau đi vào.
Hầu như mới vừa đi vào, thì thấy được Hàn Mẫn Tranh, anh ta giống như một gốc cây tùng thẳng tắp đứng vững vàng ở nơi này.
Phát hiện một nhà ba người ở cửa, trên mặt trước sau như một không gợn sóng sợ hãi, nhưng đã xoay người dẫn đường.
Bên trong phòng khách nguy nga lộng lẫy, càng đi vào trong càng có thể nghe được âm nhạc và tiếng nói chuyện truyền tới.
Sau khi rẽ qua một cái cua quẹo, lập tức thấy được Tống Chi Nhậm đang tiếp đãi khách.
Tống Chi Nhậm cùng một vị lão giả khác ngồi chung một chỗ, Tống Nhiễm Cầm ngồi ở bên trái họ, không nhanh không chậm gọt một quả táo, trên mặt nét mặt hồng hào , mà ngồi bên phải là Bạch Tang Tang.
Cận Tử Kỳ liếc mắt một cái thì đã nhận ra vị lão giả kia, cùng Tống Chi Nhậm bằng tuổi nhau, chính là người nắm quyền tiền nhiệm của công ty Bạch gia Bạch Văn Tiến, cũng chính là ông nội của Bạch Tang Tang.
Hôm nay Bạch Văn Tiến đích thân đến Tống gia, chẳng lẽ là muốn vì Bạch Tang Tang mà ra mặt sao? Dư quang nơi khóe mắt Cận Tử Kỳ thoáng chuyển, phát hiện ngồi bên cạnh Bạch Văn Tiến có một cô bé ba bốn tuổi.
Bạch Triển Minh ngoại trừ Bạch Tang Tang trên còn có con trai, cô bé này chỉ sợ là đứa nhỏ của người đó.
"Chúng tôi đã trở lại." Không đợi Hàn Mẫn Tranh đi thông báo, Tống Kỳ Diễn đã thẳng thắn lên tiếng.
Ánh mắt của những người ngồi bên đó đồng loạt hướng sang bên này.
Bạch Tang Tang lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ tay trong tay thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Đặc biệt là khi nhìn đến Cận Mỗ Mỗ ở trong ngực Tống Kỳ Diễn đang cầm con gà con lông vàng lại càng hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi chỗ khác. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Tống Nhiễm Cầm cũng dừng lại động tác trong tay, ngược lại cũng không giống trước kia làm khó dễ như vậy.
Có lẽ là người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, ngay sau đó người thường ngày thấy đáng ghét cũng thuận mắt hơn.
Tống Chi Nhậm và Bạch Văn Tiến dừng nói chuyện với nhau, nhìn về phía Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đang đứng, giọng nói cũng bình thản mà phân phó: "Ừ, nếu đã đến đây thì ngồi xuống đi."
Cận Tử Kỳ cũng có thể lý giải thái độ của Tống Chi Nhậm, ngay trước mặt Bạch Văn Tiến mà đối với cô đủ thân thiện như vậy, điều này không phải là sinh sinh kích động Bạch Văn Tiến một cái tát tai sao?
Bạch Văn Tiến cũng nhìn thấy Cận Tử Kỳ, lông mày hoa râm giương lên, không nóng không lạnh bỏ ra một câu: "Đã trễ thế này còn đến, chẳng lẽ Cận gia không có dạy bảo Cận tiểu thư chút quy củ này sao?"
Lúc này vừa tiến đến đã áp đảo tinh thần, lão già Bạch gia này xem ra thấy cô thật không vừa mắt a!
Tống Kỳ Diễn đã kéo cô đi tới, nhìn Bạch Văn Tiến nói: "Tiểu Kỳ đã là vợ của tôi, tôi tới Tống gia cô ấy dĩ nhiên cũng phải tới theo, ngược lại Bạch lão và Bạch tiểu thư trễ như thế còn đến, có phải ứng với những lời Bạch lão nói hay không?"
Lời của hắn rất có đạo lý gậy ông đập lưng ông, khiến tất cả mọi người ở đây sắc mặt chợt biến.
"Kỳ Diễn, tại sao nói chuyện với Bạch lão như vậy?" Tống Chi Nhậm trầm thấp khiển trách một tiếng.
"Có thể nói thế nào, tôi cũng không biết mang bà xã và con trai quay về nhà một chuyến còn phải bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, đến tột cùng là các người ỷ vào người đông thế mạnh hay là vốn cũng không muốn chúng tôi tới nơi này?"
Tống Kỳ Diễn bắt bẻ lại không kịp để cho dư thời gian, Tống Chi Nhậm nghe thấy thế bàn tay chống quải trượng run run rẩy rẩy.
Ngược lại Tống Nhiễm Cầm đột nhiên đứng ra quay lại làm người tốt, "Em trai, trong nhà có khách, thì chú ý một chút cho đúng mực, chớ này nọ tựa như thế, để cho Bạch lão nhìn thấy mà cười nhạo!"
"Tô phu nhân quá lời, Bạch lão cũng là người lý lẽ rõ ràng, nếu A Diễn nói lời thích đáng Bạch lão sao lại há có thể so đo."
Cận Tử Kỳ dùng bốn lạng đánh bạt cả ngàn cân mà bác bỏ lời nói của Tống Nhiễm Cầm, sau đó quay sang nhìn sắc mặt khó chịu của Bạch Văn Tiến.
"Tôi nghĩ Bạch lão cũng không phải là cái loại cậy già lên mặt, kiểu người chẳng phân biệt được thị phi chứ?"
Lời nói này tựa như tán dương nhưng thực sự là chỉ trích, nghe thấy thế Bạch Văn Tiến nặng nề từ trong mũi hừ một tiếng, đối với Tống Chi Nhậm nói: "Tôi thế nhưng không biết Tống lão ông nơi này có con trai và con dâu tương lai mồm miệng lanh lợi như vậy?!"
"Bạch lão quá khen, vợ chồng chúng tôi cũng bất quá là theo đó mà để ý tranh luận, đúng là vạn bất đắc dĩ."
Cận Tử Kỳ mang theo nụ cười nhẹ nhàng nói tiếp, trên gương mặt đầy nếp nhăn của Bạch Văn Tiến run rẩy, đoán chừng là động khí.
Tống Chi Nhậm cũng bị nói mà lúng túng, đảo mắt liếc thấy Mỗ Mỗ đang chơi gà con lông vàng, lập tức vẫy tay gọi: "Mỗ Mỗ, hôm nay trong nhà có em gái đến đây chơi, Mỗ Mỗ cùng em gái chơi một lát có được hay không?"
Coi như khi đề tài liên quan đến trẻ nhỏ, bầu không khí mới hơi có phần hòa hoãn. Bạn đang xem truyện thuộc diendanlequydon.com edited by tamthuonglac
Cận Mỗ Mỗ núp ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, nhanh như chớp mắt to nhìn thấy Bạch Phỉ Nhi ngồi ở trên ghế sofa, khinh thường hừ một tiếng, nhưng Tống Kỳ Diễn lại thả nó xuống: "Đi, cùng em gái chơi một lát."
Bạch Phỉ Nhi tóc tết bím, cũng đang núp ở sau lưng ông cố của mình tò mò nhìn sang Cận Mỗ Mỗ, khóe miệng tí tách tí tách dính dính chất lỏng, giống như là đang thèm thuồng "Sắc đẹp" của Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ tâm bất cam tình bất nguyện mà nhăn nhó đi tới, không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, lại phát hiện ba ba vô lương tâm đang mỉm cười mà nhìn mình gật đầu: "Đi đi."
"Tiểu ca ca xin chào!" Bạch Phỉ Nhi nhìn Cận Mỗ Mỗ môi hồng răng trắng, hai mắt chỉ kém không toát ra hình trái tim tình yêu.
Hiển nhiên đối với người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ sinh ra trong truyền thuyết đầy hảo cảm.
Thấy Cận Mỗ Mỗ không để ý tới mình, Bạch Phỉ Nhi vẫn ra sức từ trên ghế sofa bò xuống, bởi vì chân không với tới mặt đất mà phát ra âm thanh ô ô dùng sức, thân thể nho nhỏ chợt tuột xuống.
Bạch Văn Tiến vội vàng đi đỡ bảo bối của mình đang bị vướng, Bạch Phỉ Nhi cũng đã đung đưa thân thể nhỏ nhắn chạy lại chỗ Cận Mỗ Mỗ, cánh tay nho nhỏ ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, một vũng nước miếng thành công rơi trên cánh tay Cận Mỗ Mỗ.
Cận Mỗ Mỗ cảm thấy một trận buồn nôn, lại cố nén không có đẩy Bạch Phỉ Nhi ra, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ cười ôn hoà,"Thật ngoan cùng em gái chơi trong chốc lát." Bạch Văn Tiến cũng là lão hồ ly, tựa hồ đã nhận ra cái gì không thích hợp, chính là muốn gọi cháu cố gái của mình về, nhưng Bạch Phỉ Nhi lại hưng phấn mà quơ tròn cánh tay phúng phính bưng lấy mặt Mỗ Mỗ.
"Tiểu ca ca thật là xinh đẹp nga, giống như búp bê, Phỉ Nhi thích anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.