Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 4 - Chương 54: Chương 45.2 Tối nay, ở lại với em!
Cẩm Tố Lưu Niên
28/12/2015
Editor: Tâm Thường Lạc
Tô Ngưng Tuyết bởi vì hai chữ "Mộng xuân" mà sắc mặt đại biến, có phần thở hổn hển mà nhìn ông, mặt ông lại không đổi sắc, giống như đang cùng bà bàn luận chuyện ăn đĩa cơm chiên trứng có ngon hay không.
"Cái đó thời đại, em có thể để cho tôi một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh cả thể xác lẫn tinh thần ngủ sát cạnh em, là đánh giá thấp sức hấp dẫn của người phụ nữ trong em, hay là đánh giá quá cao sự tự chủ trong người đàn ông như tôi?"
"Kiều Nam anh là một người đàn ông đã năm mươi mấy tuổi rồi, nói ra lời như vậy thì không cảm thấy xấu hổ sao?"
Tô Ngưng Tuyết thẹn quá thành giận, gương mặt cũng nóng bừng đỏ lên, đáy mắt lại thấp thoáng lóe lên ngấn lệ.
"Chẳng lẽ tôi không nói thì có nghĩa là không tồn tại sao? Tô Ngưng Tuyết, em có thể hai mươi mấy năm trái lương tâm lừa mình dối người, tuy nhiên tôi không làm được, đêm hôm đó, thân thể của tôi đau đến không chịu được, tuy nhiên trong lòng cũng rất ngọt ngào, bây giờ, em lại nói cho tôi biết, em căn bản cũng không đáng giá cho tôi quý trọng sao?"
Ông tiến tới gần bà, không lưu lại chút nào tình cảm cho bà, lời nói ra cũng càng ngày càng quá đáng.
Tô Ngưng Tuyết tức tối mà nhìn ông chằm chằm, há miệng muốn biện hộ: "Tôi chỉ muốn . . . . ."
"Em chẳng qua là sinh lòng áy náy, cho nên không muốn tôi bị muỗi độc chích, mới để cho tôi ngủ thẳng bên cạnh em?"
Ông cắt đứt lời của bà, sau đó chậm rãi mà thay bà nói hết.
Bà ngớ ra, sau chốc lát yên lặng, giống như là lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn ông: "Anh vì tôi bỏ đi cơ hội xuất ngoại học lên cao, thời điểm anh gian nan nhất, tôi thế nhưng có thể bởi vì một câu nói của cha cũng không quay đầu lại liền bỏ đi, bây giờ anh thành công, tôi lại ba ba chạy tới dính lấy anh, Kiều Nam, anh hi vọng tôi là một người như vậy sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, thời gian và không gian giống như trong phút chốc dừng lại, tiếng động gì cũng không có.
Chung quanh yên tĩnh đến mức làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Kiều Nam không có gì thay đổi, cả người còn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp, dịu dàng mà lại nhã nhặn, nhưng đôi con ngươi sâu hun hút cũng đã lạnh thấu xương.
"Em lặp lại lần nữa." Mắt ông nháy cũng không nháy nhìn bà, nhàn nhạt nói.
Tô Ngưng Tuyết quay đầu sang chỗ khác, nhìn một mảnh vô biên vô hạn đen như mực.
"Khi đó, anh theo cha con nhà họ Cận đi đến nhà họ Tô, lúc ấy anh thì đứng ở sau lưng cha tôi, nhưng tôi ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không có, sau đó anh bái cha tôi làm thầy, tôi làm thế nào cũng không chú ý tới anh, tôi lúc ấy thậm chí còn hỏi anh đàn ông thích gì, kết quả lại đem đồ anh thích đưa cho Cận Chiêu Đông, anh ta không thích tôi về nhà còn oán giận anh, tuy nhiên tôi chưa từng suy nghĩ qua cảm thụ của anh."
"Nếu như nói những thứ này cũng có thể xem nhẹ, như vậy lần ở nhà ngang, tôi không chào mà đi, cho dù anh có thể không so đo, tôi lại cả đời cũng không tha thứ cho mình được, tôi tự nhận không phải là người có phẩm hạnh cao thượng, nhưng cũng không đến nổi ti tiện vô sỉ như vậy. Anh đi đi, những việc đã trải qua không nên vẫn đè nặng ở trong lòng anh, buông tha cho chính mình thôi."
Tô Ngưng Tuyết nói rõ ràng, từng chữ từng câu nói ra rất chậm, ánh mắt lại không dám nhìn tới ông.
Kiều Nam đối với bà thì không giống vậy, khác hẳn, nhưng bà đã làm những chuyện kia, làm sao có thể nói quên thì quên?
Đồng ý với ông, ngả đầu vào lòng ông, đối với ông mà nói không khỏi quá không công bằng?
Bà có gì tốt, thứ cho ông bất quá là một lần lại một lần tổn thương, đúng là không đáng giá cho ông quý trọng như vậy.
"Vậy có phải em nên giới thiệu cho tôi một đối tượng tốt để kết hôn hay không?"
Hô hấp của Kiều Nam có chút dồn dập, thật sự thì không rõ ràng, nhưng bà lại cảm nhận được. Trong phòng không khí quá mức yên tĩnh, yên đến mức bà cũng có thể nghe được âm thanh lông mi mình nhấp nháy.
"Đó là chuyện của riêng anh." Bà trả lời một cách khó khăn.
Ông lại dựa vào lưng ghế, cười lạnh: "Em bây giờ cũng thật sự phân chia rất rõ ràng. Tô Ngưng Tuyết, ngược lại em nói một chút xem, để coi giá trị bên trong em, có phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể tuỳ tiện ngủ trên giường của em?"
"Kiều Nam, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Trên trán bà gân xanh nổi lên cuồn cuộn, mắt trừng lớn, tức giận mà rống to, ngón tay chỉa thẳng vào cửa.
"Em cũng đã không phải hoàn toàn không quan tâm chuyện như vậy, thế tại sao lại làm bộ như không thèm để ý đến tôi?"
Tô Ngưng Tuyết cầm lên hộp giấy rút bên cạnh bàn, ném qua chỗ ông: "Anh cút. . . . . . Cút. . . . . ."
Nói xong, không để ý tới ông phản ứng thế nào, bà bước đi lung tung mà xông vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm chai nước suối, ngón tay vô lực thử thật lâu mới vặn mở được nắp chai ra, ngẩng đầu lên liều mạng mà rót xuống cổ họng.
Sự lạnh buốt đến đau nhói xuyên qua cổ họng bà chạy thẳng đến vị trí trái tim.
Bà chống hai tay ở trên bàn bếp, chai nước trong tay bị đổ, bắn tung tóe ướt vạt áo bằng lông của bà.
Bà nghe được cửa chống trộm "Tách" một tiếng mở ra, sau đó bị đóng sầm nặng nề.
Trong nhà trọ trống vắng, chỉ còn tiếng đóng cửa vọng về.
Bà buông lỏng tay của mình ra, cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt không ra hình dáng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Người đàn ông này, nhìn qua ôn hòa vô hại, lời nói ra lại ác liệt như vậy!
Tại sao ông ấy có thể nói như vậy? Bà đâu nào tùy tùy tiện tiện cùng đàn ông nằm chung trên một cái giường?
Chỉ có ông ấy, bà. . . . . .
Tuy nhiên, đây không phải là kết quả bà muốn sao?
Buồn bã chia tay như vậy, e rằng ông đối với bà đã cực kỳ thất vọng rồi, sau này sẽ không trở lại.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết không biết tại sao, mạch suy nghĩ trong lòng rối beng phức tạp, cũng không dễ chịu và vui vẻ theo như dự liệu, bà đi ra, nhìn sang trên bàn ăn chén bát ngổn ngang, có phần mất hồn mất vía.
Đến toilet rửa mặt bằng nước lạnh một hồi bà mới khôi phục lại một chút lý trí, rồi chạy đi dọn dẹp bàn ăn, trút tất cả thức ăn vào trong một cái túi, chén dĩa thì đều bỏ vào bồn rửa chén, lại lau bàn ăn sạch sẽ.
Bà tắt hết đèn trong nhà trọ, chỉ để lại trong phòng bếp một ngọn.
Mở cửa sổ ra, ban đêm trong không khí rét lạnh thấu xương, bà không mở nước nóng, lại dùng vòi nước lạnh, thẩn thờ rửa sạch từng cái chén cái đĩa một.
Người đã sống đến năm mươi tuổi, không phải cái gì cũng đều đã nhìn thấu sao? Tại sao còn có thể cố chấp như vậy?
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, cái dĩa trong tay trượt xuống rơi vào nước, leng keng một tiếng, va chạm lên cái dĩa khác.
Bà mặc cho điện thoại di động reo, giống như là đang phân cao thấp với ai, nhất định không nhận.
Qua thật lâu, tiếng chuông mới dừng lại, lúc này bà mới lấy điện thoại ra xem, là Tô Ngưng Thu gọi tới.
Trong lúc nhìn đến số của Ngưng Thu, đáy lòng lặng lẽ sinh ra một tia thất vọng.
Bà tưởng rằng. . . . . .
Khổ sở mà cười một tiếng, Tô Ngưng Tuyết, bà thật coi người ta là loại người trời sanh không tự trọng sao?
Điện thoại di động lần nữa vang lên, bà đã nhận, bên kia truyền đến giọng nói Tô Ngưng Thu kích động chịu đựng khó khăn: "Chị, em bây giờ gọi điện thoại cho chị, sẽ không quấy rầy đến chị chứ?"
"Không có, chị đang rửa chén, có chuyện gì không?"
"Ách, cái đó. . . . . . Em sáng mai trở về, muốn em mang điểm tâm sáng gì tới? Đúng rồi, chị hỏi Kiều Nam thử, anh ta thích ăn cái gì, tránh cho đến lúc đó anh ta không ăn mà đói bụng."
Nghe được tên Kiều Nam, đầu lông mày Tô Ngưng Tuyết khẽ nhướng, lại nhàn nhạt trả lời: "Anh ta không có ở đây."
"Không có ở đó?" Tô Ngưng Thu không khỏi đề cao âm lượng: "Làm sao có thể không có ở đó được?"
"Ngưng Thu, lần sau không nên tùy tiện cho người ngoài chìa khoá trong nhà, nếu không chị thu hồi cái chìa khóa."
Tô Ngưng Thu khô khốc mà cười hai tiếng, nói thầm một câu "Kiều Nam đâu nào là người ngoài chứ" , sau đó mới khoe mã mà đáp lại: "Chị, chị yên tâm, sau này em nhất định cất chìa khóa kỹ càng . . . . . ."
Không muốn thêm nhiều lời, Tô Ngưng Tuyết nói có lệ vài câu thì cúp điện thoại, cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi mà tựa vào bên bàn bếp, rõ ràng là thời khắc nên nhẹ nhõm vui mừng, nhưng bà lại cứ sầu cảm đến không thở nổi.
Ánh trăng như nước, đêm, yên tĩnh đáng sợ.
Bà mang một túi rác lớn rồi đi đến cửa ra vào đổi giày, vừa đẩy cánh cửa chống trộm để đi ra ngoài, bà lơ đãng ngẩng đầu, nhưng mà sau một khắc vì kinh ngạc mà hé mở miệng, cả người cũng giữ tư thế đang mở cửa.
Kiều Nam không biết lúc nào thì đã đứng ngay ngắn ở cửa, một tay ôm một bó hoa trong ngực, có nhiều loại, trên tay kia thì xách theo hành lý, bà hít một hơi thật sâu, lập tức đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.
"Nhìn thấy anh nên kích động như vậy sao?" Rõ ràng là lời trêu ghẹo, lại được ông nói ra rất trịnh trọng.
Bà rút chân của mình về, đứng ở cửa ra vài, dường như không biết làm sao.
"Thật may là tôi quen biết chú trông coi xe dưới lầu, em cũng không có nói cho tôi biết thích gì, tôi chỉ đành lấy mỗi loại một cành, bây giờ vui không?"
Ông chậm rãi đến gần bà, ánh mắt dịu dàng. Từng bước từng bước, rất nhẹ, rất chậm, ưu nhã rồi lại nguy hiểm, càng ngày càng gần, giống như thợ săn đang đến gần con mồi trong lưới hắn.
"Anh ——" không phải đi rồi sao?
Bà nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn ông có chút hoảng sợ, chân cũng không khỏi mà lui về phía sau.
Không biết bây giờ ông ấy lại muốn làm cái gì.
"Tô Ngưng Tuyết." Ngữ điệu của ông đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Chúng ta kết hôn thôi."
Cả người bà đều đã ngây dại.
"Cũng không phải là ý nghĩ nông nỗi, hai mươi tám năm trước tôi đã chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là còn chưa kịp nói, em đã đi. Tôi vẫn cho rằng quá khứ hay hiện tại cùng tương lai không quan trọng, em ly hôn, tôi cũng đã từng cưới một lần, tính ra thật sự thì cũng rất công bằng. Chúng ta cũng đã qua cái tuổi theo đuổi tình yêu oanh oanh liệt liệt và cuộc sống đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên chúng ta kết hôn, tôi nghĩ sẽ không còn có vấn đề người thứ ba, tôi cũng không cần lo lắng mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại, bên tay sờ tới chính là một mảnh ga giường lạnh lẽo."
Trước đó ông cũng có nói muốn kết hôn với bà, nhưng lần đó cũng không trịnh trọng như bây giờ.
Trong lúc nhất thời bà có phần không phản ứng kịp, ở cái tuổi này của bà sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, nhưng duy nhất là chưa từng trải qua việc được một người đàn ông cầm bó hoa lớn cầu hôn, mặc dù, còn là một bó hoa rất khó coi.
Một người đàn ông bình thường khi cầu hôn không phải sẽ nói yêu mình cả đời, sẽ làm mình hạnh phúc vui vẻ đến thời khắc cuối đời, hoặc đơn giản cũng sẽ là: để cho anh đến chăm sóc em được hay không?
Ông thì ngược lại, tiến hành phân tích tình hình một phen, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Làm thế nào một chút lịch sự cũng không có? Không thấy cánh tay của tôi sắp bị gãy rồi à, giúp tôi cầm một cái."
Bà chần chờ một chút, vẫn là đưa tay đón nhận bó hoa, ông lại đưa hành lý vào trong tay của bà.
Sau đó chính ông ôm hoa vào nhà trọ, lần nữa chốt cửa lại mở đèn lên.
Ông lấy bó hoa khô héo vốn là cắm ở trong bình vứt vào trong thùng rác, cắm bó hoa trong tay vào đó, ông muốn vứt bỏ hoa đã khô, bà lại vội vàng ngăn cản ông: "Những thứ này có thể làm hoa khô."
Ánh mắt của ông sáng ngời nhìn bà chằm chằm, sau đó lại lấy những nhành hoa từ trong thùng rác kia ra ngoài.
Bà muốn tới lấy đặt ở trên ban công, ông cầm bó hoa một chút cũng không buông tay, bà ngước mắt nhìn ông, giữa mày mắt ông tràn đầy ý cười dịu dàng ấm áp: "Tôi cho em một giờ suy nghĩ, bây giờ em cho tôi mượn thư phòng."
Nói xong, ông buông bó hoa ra, cầm máy tính xách tay của mình vào thư phòng.
Trước khi đóng cửa thư phòng, ông lại quay đầu đưa mắt nhìn, bà còn cầm bó hoa hướng dương khô quắt, ngồi ở trên ghế sofa, sống lưng rất thẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối, hai mắt nhìn thẳng đến vách tường phía trước.
Thoạt nhìn, chịu đựng hoảng sợ không nhẹ, tuy nhiên, nếu như không ép bà, e rằng là cả đời bà cũng không cho được câu trả lời.
Ý cười bên khoé miệng ông cũng từ từ thu hồi, ông nhẹ thở dài, sờ sờ lồng ngực của mình, tim nhảy bang bang, dường như so với bà cũng không khá hơn chút nào.
Ông không biết nên dùng biện pháp gì ở lại bên cạnh bà, có thể danh chánh ngôn thuận dường như cũng chỉ có hôn nhânkhá hơn chút nào. thôi.
Giữa họ đã từng có quá nhiều trở ngại, Cận Chiêu Đông, nhà họ Tô, nhà họ Cận, bây giờ, có thể ngăn trở họ chỉ có do trái tim Tô Ngưng Tuyết chưa quyết định, ông rốt cuộc không chờ nổi ba mươi năm thứ hai, cho nên chỉ có đánh cuộc một lần.
Nếu như thua, kết quả xấu nhất, là lần nữa bay trở về Ireland, không bao giờ đặt chân đến mảnh đất này nữa.
Ông dựa vào lưng ghế, mở máy tính xách tay ra, màn hình tối đen đột nhiên lóe ra ánh sáng, ông đưa mắt nhìn, một bó hoa Diên Vĩ màu xanh tím xuất hiện ở trên màn hình, ngay sau đó, lại là một bó, tiếp theo một bó. . . . . .
Cho đến khi hoa Diên Vĩ màu tím nở đầy cả màn hình, giống như biển hoa màu tím.
Màu xanh tím chậm rãi biến mất, màn hình màu đen từ từ di chuyển sáng lên, một đóa hoa Diên Vĩ đặc biệt làm bằng ngọc thạch chậm rãi nở rộ, cùng lúc ẩn xuống, trên màn ảnh từ từ xuất hiện cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp
Ông vươn tay, lòng ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua đôi mắt ngọc thạch của cô gái trên màn hình: lần này em có đáp ứng không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên màn hình hình ảnh người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp như ngọc thạch lần nữa tối đi, ánh sáng tắt mất, ông lẳng lặng chờ đợi, giống như chờ đến thiên hoang địa lão.
Hít sâu một cái, ông nắm chặt hai quả đấm, đứng dậy đi tới cửa, từ từ mở cửa ra.
Đi tới bên ngoài phòng khách, ông nhìn thấy tình cảnh bên trong, dở khóc dở cười, lúc ông nơm nớp run run mà ở bên trong, bà lại tựa vào ghế sa lon ngủ, giống như đã sớm quên lời cầu hôn của ông.
"Em đây là đang tránh né câu hỏi sao?" Ông ngồi xổm xuống ở cạnh ghế sofa, nhìn bà mà thở dài.
"Tôi chỉ là có chút mệt mỏi thôi." Bà đột nhiên bất đắc dĩ líu ríu một câu.
"Ngưng Tuyết?" Tim của ông lập tức như lạc mất đi một tần số.
Bà đã từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng trong giống như là ngôi sao trong đêm đông: "Tối nay, ở lại với em."
Kiều Nam đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình đã ươn ướt, ông nhìn sang dáng vẻ bà hơi có vẻ thẹn thùng xấu hổ, khóe miệng nổi lên một độ cong, giọng nói bởi vì kích động mà trầm khàn, cúi đầu kêu tên của bà: "Ngưng Tuyết. . . . . ."
------ lời ngoài mặt ------
Cuối cùng cũng chấm dứt rồi, hài lòng chưa? Còn khóc sao? Dù sao tôi đã nín khóc, tôi cười đắc ý ~
Tiếp theo những chuyện khác phải tới rồi, không biết là bão táp gió xoáy hay là ngọt như mật đây? Vuốt càm nhìn lên bầu trời. . . . . .
HẾT QUYỂN 4
Tô Ngưng Tuyết bởi vì hai chữ "Mộng xuân" mà sắc mặt đại biến, có phần thở hổn hển mà nhìn ông, mặt ông lại không đổi sắc, giống như đang cùng bà bàn luận chuyện ăn đĩa cơm chiên trứng có ngon hay không.
"Cái đó thời đại, em có thể để cho tôi một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh cả thể xác lẫn tinh thần ngủ sát cạnh em, là đánh giá thấp sức hấp dẫn của người phụ nữ trong em, hay là đánh giá quá cao sự tự chủ trong người đàn ông như tôi?"
"Kiều Nam anh là một người đàn ông đã năm mươi mấy tuổi rồi, nói ra lời như vậy thì không cảm thấy xấu hổ sao?"
Tô Ngưng Tuyết thẹn quá thành giận, gương mặt cũng nóng bừng đỏ lên, đáy mắt lại thấp thoáng lóe lên ngấn lệ.
"Chẳng lẽ tôi không nói thì có nghĩa là không tồn tại sao? Tô Ngưng Tuyết, em có thể hai mươi mấy năm trái lương tâm lừa mình dối người, tuy nhiên tôi không làm được, đêm hôm đó, thân thể của tôi đau đến không chịu được, tuy nhiên trong lòng cũng rất ngọt ngào, bây giờ, em lại nói cho tôi biết, em căn bản cũng không đáng giá cho tôi quý trọng sao?"
Ông tiến tới gần bà, không lưu lại chút nào tình cảm cho bà, lời nói ra cũng càng ngày càng quá đáng.
Tô Ngưng Tuyết tức tối mà nhìn ông chằm chằm, há miệng muốn biện hộ: "Tôi chỉ muốn . . . . ."
"Em chẳng qua là sinh lòng áy náy, cho nên không muốn tôi bị muỗi độc chích, mới để cho tôi ngủ thẳng bên cạnh em?"
Ông cắt đứt lời của bà, sau đó chậm rãi mà thay bà nói hết.
Bà ngớ ra, sau chốc lát yên lặng, giống như là lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn ông: "Anh vì tôi bỏ đi cơ hội xuất ngoại học lên cao, thời điểm anh gian nan nhất, tôi thế nhưng có thể bởi vì một câu nói của cha cũng không quay đầu lại liền bỏ đi, bây giờ anh thành công, tôi lại ba ba chạy tới dính lấy anh, Kiều Nam, anh hi vọng tôi là một người như vậy sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, thời gian và không gian giống như trong phút chốc dừng lại, tiếng động gì cũng không có.
Chung quanh yên tĩnh đến mức làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Kiều Nam không có gì thay đổi, cả người còn duy trì tư thế ngồi thẳng tắp, dịu dàng mà lại nhã nhặn, nhưng đôi con ngươi sâu hun hút cũng đã lạnh thấu xương.
"Em lặp lại lần nữa." Mắt ông nháy cũng không nháy nhìn bà, nhàn nhạt nói.
Tô Ngưng Tuyết quay đầu sang chỗ khác, nhìn một mảnh vô biên vô hạn đen như mực.
"Khi đó, anh theo cha con nhà họ Cận đi đến nhà họ Tô, lúc ấy anh thì đứng ở sau lưng cha tôi, nhưng tôi ngay cả liếc mắt nhìn anh một cái cũng không có, sau đó anh bái cha tôi làm thầy, tôi làm thế nào cũng không chú ý tới anh, tôi lúc ấy thậm chí còn hỏi anh đàn ông thích gì, kết quả lại đem đồ anh thích đưa cho Cận Chiêu Đông, anh ta không thích tôi về nhà còn oán giận anh, tuy nhiên tôi chưa từng suy nghĩ qua cảm thụ của anh."
"Nếu như nói những thứ này cũng có thể xem nhẹ, như vậy lần ở nhà ngang, tôi không chào mà đi, cho dù anh có thể không so đo, tôi lại cả đời cũng không tha thứ cho mình được, tôi tự nhận không phải là người có phẩm hạnh cao thượng, nhưng cũng không đến nổi ti tiện vô sỉ như vậy. Anh đi đi, những việc đã trải qua không nên vẫn đè nặng ở trong lòng anh, buông tha cho chính mình thôi."
Tô Ngưng Tuyết nói rõ ràng, từng chữ từng câu nói ra rất chậm, ánh mắt lại không dám nhìn tới ông.
Kiều Nam đối với bà thì không giống vậy, khác hẳn, nhưng bà đã làm những chuyện kia, làm sao có thể nói quên thì quên?
Đồng ý với ông, ngả đầu vào lòng ông, đối với ông mà nói không khỏi quá không công bằng?
Bà có gì tốt, thứ cho ông bất quá là một lần lại một lần tổn thương, đúng là không đáng giá cho ông quý trọng như vậy.
"Vậy có phải em nên giới thiệu cho tôi một đối tượng tốt để kết hôn hay không?"
Hô hấp của Kiều Nam có chút dồn dập, thật sự thì không rõ ràng, nhưng bà lại cảm nhận được. Trong phòng không khí quá mức yên tĩnh, yên đến mức bà cũng có thể nghe được âm thanh lông mi mình nhấp nháy.
"Đó là chuyện của riêng anh." Bà trả lời một cách khó khăn.
Ông lại dựa vào lưng ghế, cười lạnh: "Em bây giờ cũng thật sự phân chia rất rõ ràng. Tô Ngưng Tuyết, ngược lại em nói một chút xem, để coi giá trị bên trong em, có phải bất cứ người đàn ông nào cũng có thể tuỳ tiện ngủ trên giường của em?"
"Kiều Nam, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Trên trán bà gân xanh nổi lên cuồn cuộn, mắt trừng lớn, tức giận mà rống to, ngón tay chỉa thẳng vào cửa.
"Em cũng đã không phải hoàn toàn không quan tâm chuyện như vậy, thế tại sao lại làm bộ như không thèm để ý đến tôi?"
Tô Ngưng Tuyết cầm lên hộp giấy rút bên cạnh bàn, ném qua chỗ ông: "Anh cút. . . . . . Cút. . . . . ."
Nói xong, không để ý tới ông phản ứng thế nào, bà bước đi lung tung mà xông vào phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm chai nước suối, ngón tay vô lực thử thật lâu mới vặn mở được nắp chai ra, ngẩng đầu lên liều mạng mà rót xuống cổ họng.
Sự lạnh buốt đến đau nhói xuyên qua cổ họng bà chạy thẳng đến vị trí trái tim.
Bà chống hai tay ở trên bàn bếp, chai nước trong tay bị đổ, bắn tung tóe ướt vạt áo bằng lông của bà.
Bà nghe được cửa chống trộm "Tách" một tiếng mở ra, sau đó bị đóng sầm nặng nề.
Trong nhà trọ trống vắng, chỉ còn tiếng đóng cửa vọng về.
Bà buông lỏng tay của mình ra, cắn chặt hàm răng, sắc mặt tái nhợt không ra hình dáng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Người đàn ông này, nhìn qua ôn hòa vô hại, lời nói ra lại ác liệt như vậy!
Tại sao ông ấy có thể nói như vậy? Bà đâu nào tùy tùy tiện tiện cùng đàn ông nằm chung trên một cái giường?
Chỉ có ông ấy, bà. . . . . .
Tuy nhiên, đây không phải là kết quả bà muốn sao?
Buồn bã chia tay như vậy, e rằng ông đối với bà đã cực kỳ thất vọng rồi, sau này sẽ không trở lại.
Nhưng Tô Ngưng Tuyết không biết tại sao, mạch suy nghĩ trong lòng rối beng phức tạp, cũng không dễ chịu và vui vẻ theo như dự liệu, bà đi ra, nhìn sang trên bàn ăn chén bát ngổn ngang, có phần mất hồn mất vía.
Đến toilet rửa mặt bằng nước lạnh một hồi bà mới khôi phục lại một chút lý trí, rồi chạy đi dọn dẹp bàn ăn, trút tất cả thức ăn vào trong một cái túi, chén dĩa thì đều bỏ vào bồn rửa chén, lại lau bàn ăn sạch sẽ.
Bà tắt hết đèn trong nhà trọ, chỉ để lại trong phòng bếp một ngọn.
Mở cửa sổ ra, ban đêm trong không khí rét lạnh thấu xương, bà không mở nước nóng, lại dùng vòi nước lạnh, thẩn thờ rửa sạch từng cái chén cái đĩa một.
Người đã sống đến năm mươi tuổi, không phải cái gì cũng đều đã nhìn thấu sao? Tại sao còn có thể cố chấp như vậy?
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, cái dĩa trong tay trượt xuống rơi vào nước, leng keng một tiếng, va chạm lên cái dĩa khác.
Bà mặc cho điện thoại di động reo, giống như là đang phân cao thấp với ai, nhất định không nhận.
Qua thật lâu, tiếng chuông mới dừng lại, lúc này bà mới lấy điện thoại ra xem, là Tô Ngưng Thu gọi tới.
Trong lúc nhìn đến số của Ngưng Thu, đáy lòng lặng lẽ sinh ra một tia thất vọng.
Bà tưởng rằng. . . . . .
Khổ sở mà cười một tiếng, Tô Ngưng Tuyết, bà thật coi người ta là loại người trời sanh không tự trọng sao?
Điện thoại di động lần nữa vang lên, bà đã nhận, bên kia truyền đến giọng nói Tô Ngưng Thu kích động chịu đựng khó khăn: "Chị, em bây giờ gọi điện thoại cho chị, sẽ không quấy rầy đến chị chứ?"
"Không có, chị đang rửa chén, có chuyện gì không?"
"Ách, cái đó. . . . . . Em sáng mai trở về, muốn em mang điểm tâm sáng gì tới? Đúng rồi, chị hỏi Kiều Nam thử, anh ta thích ăn cái gì, tránh cho đến lúc đó anh ta không ăn mà đói bụng."
Nghe được tên Kiều Nam, đầu lông mày Tô Ngưng Tuyết khẽ nhướng, lại nhàn nhạt trả lời: "Anh ta không có ở đây."
"Không có ở đó?" Tô Ngưng Thu không khỏi đề cao âm lượng: "Làm sao có thể không có ở đó được?"
"Ngưng Thu, lần sau không nên tùy tiện cho người ngoài chìa khoá trong nhà, nếu không chị thu hồi cái chìa khóa."
Tô Ngưng Thu khô khốc mà cười hai tiếng, nói thầm một câu "Kiều Nam đâu nào là người ngoài chứ" , sau đó mới khoe mã mà đáp lại: "Chị, chị yên tâm, sau này em nhất định cất chìa khóa kỹ càng . . . . . ."
Không muốn thêm nhiều lời, Tô Ngưng Tuyết nói có lệ vài câu thì cúp điện thoại, cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi mà tựa vào bên bàn bếp, rõ ràng là thời khắc nên nhẹ nhõm vui mừng, nhưng bà lại cứ sầu cảm đến không thở nổi.
Ánh trăng như nước, đêm, yên tĩnh đáng sợ.
Bà mang một túi rác lớn rồi đi đến cửa ra vào đổi giày, vừa đẩy cánh cửa chống trộm để đi ra ngoài, bà lơ đãng ngẩng đầu, nhưng mà sau một khắc vì kinh ngạc mà hé mở miệng, cả người cũng giữ tư thế đang mở cửa.
Kiều Nam không biết lúc nào thì đã đứng ngay ngắn ở cửa, một tay ôm một bó hoa trong ngực, có nhiều loại, trên tay kia thì xách theo hành lý, bà hít một hơi thật sâu, lập tức đã ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.
"Nhìn thấy anh nên kích động như vậy sao?" Rõ ràng là lời trêu ghẹo, lại được ông nói ra rất trịnh trọng.
Bà rút chân của mình về, đứng ở cửa ra vài, dường như không biết làm sao.
"Thật may là tôi quen biết chú trông coi xe dưới lầu, em cũng không có nói cho tôi biết thích gì, tôi chỉ đành lấy mỗi loại một cành, bây giờ vui không?"
Ông chậm rãi đến gần bà, ánh mắt dịu dàng. Từng bước từng bước, rất nhẹ, rất chậm, ưu nhã rồi lại nguy hiểm, càng ngày càng gần, giống như thợ săn đang đến gần con mồi trong lưới hắn.
"Anh ——" không phải đi rồi sao?
Bà nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt nhìn ông có chút hoảng sợ, chân cũng không khỏi mà lui về phía sau.
Không biết bây giờ ông ấy lại muốn làm cái gì.
"Tô Ngưng Tuyết." Ngữ điệu của ông đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, "Chúng ta kết hôn thôi."
Cả người bà đều đã ngây dại.
"Cũng không phải là ý nghĩ nông nỗi, hai mươi tám năm trước tôi đã chuẩn bị xong rồi, chẳng qua là còn chưa kịp nói, em đã đi. Tôi vẫn cho rằng quá khứ hay hiện tại cùng tương lai không quan trọng, em ly hôn, tôi cũng đã từng cưới một lần, tính ra thật sự thì cũng rất công bằng. Chúng ta cũng đã qua cái tuổi theo đuổi tình yêu oanh oanh liệt liệt và cuộc sống đầy tình cảm mãnh liệt, cho nên chúng ta kết hôn, tôi nghĩ sẽ không còn có vấn đề người thứ ba, tôi cũng không cần lo lắng mỗi ngày sáng sớm tỉnh lại, bên tay sờ tới chính là một mảnh ga giường lạnh lẽo."
Trước đó ông cũng có nói muốn kết hôn với bà, nhưng lần đó cũng không trịnh trọng như bây giờ.
Trong lúc nhất thời bà có phần không phản ứng kịp, ở cái tuổi này của bà sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, nhưng duy nhất là chưa từng trải qua việc được một người đàn ông cầm bó hoa lớn cầu hôn, mặc dù, còn là một bó hoa rất khó coi.
Một người đàn ông bình thường khi cầu hôn không phải sẽ nói yêu mình cả đời, sẽ làm mình hạnh phúc vui vẻ đến thời khắc cuối đời, hoặc đơn giản cũng sẽ là: để cho anh đến chăm sóc em được hay không?
Ông thì ngược lại, tiến hành phân tích tình hình một phen, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Làm thế nào một chút lịch sự cũng không có? Không thấy cánh tay của tôi sắp bị gãy rồi à, giúp tôi cầm một cái."
Bà chần chờ một chút, vẫn là đưa tay đón nhận bó hoa, ông lại đưa hành lý vào trong tay của bà.
Sau đó chính ông ôm hoa vào nhà trọ, lần nữa chốt cửa lại mở đèn lên.
Ông lấy bó hoa khô héo vốn là cắm ở trong bình vứt vào trong thùng rác, cắm bó hoa trong tay vào đó, ông muốn vứt bỏ hoa đã khô, bà lại vội vàng ngăn cản ông: "Những thứ này có thể làm hoa khô."
Ánh mắt của ông sáng ngời nhìn bà chằm chằm, sau đó lại lấy những nhành hoa từ trong thùng rác kia ra ngoài.
Bà muốn tới lấy đặt ở trên ban công, ông cầm bó hoa một chút cũng không buông tay, bà ngước mắt nhìn ông, giữa mày mắt ông tràn đầy ý cười dịu dàng ấm áp: "Tôi cho em một giờ suy nghĩ, bây giờ em cho tôi mượn thư phòng."
Nói xong, ông buông bó hoa ra, cầm máy tính xách tay của mình vào thư phòng.
Trước khi đóng cửa thư phòng, ông lại quay đầu đưa mắt nhìn, bà còn cầm bó hoa hướng dương khô quắt, ngồi ở trên ghế sofa, sống lưng rất thẳng, hai tay đặt ở trên đầu gối, hai mắt nhìn thẳng đến vách tường phía trước.
Thoạt nhìn, chịu đựng hoảng sợ không nhẹ, tuy nhiên, nếu như không ép bà, e rằng là cả đời bà cũng không cho được câu trả lời.
Ý cười bên khoé miệng ông cũng từ từ thu hồi, ông nhẹ thở dài, sờ sờ lồng ngực của mình, tim nhảy bang bang, dường như so với bà cũng không khá hơn chút nào.
Ông không biết nên dùng biện pháp gì ở lại bên cạnh bà, có thể danh chánh ngôn thuận dường như cũng chỉ có hôn nhânkhá hơn chút nào. thôi.
Giữa họ đã từng có quá nhiều trở ngại, Cận Chiêu Đông, nhà họ Tô, nhà họ Cận, bây giờ, có thể ngăn trở họ chỉ có do trái tim Tô Ngưng Tuyết chưa quyết định, ông rốt cuộc không chờ nổi ba mươi năm thứ hai, cho nên chỉ có đánh cuộc một lần.
Nếu như thua, kết quả xấu nhất, là lần nữa bay trở về Ireland, không bao giờ đặt chân đến mảnh đất này nữa.
Ông dựa vào lưng ghế, mở máy tính xách tay ra, màn hình tối đen đột nhiên lóe ra ánh sáng, ông đưa mắt nhìn, một bó hoa Diên Vĩ màu xanh tím xuất hiện ở trên màn hình, ngay sau đó, lại là một bó, tiếp theo một bó. . . . . .
Cho đến khi hoa Diên Vĩ màu tím nở đầy cả màn hình, giống như biển hoa màu tím.
Màu xanh tím chậm rãi biến mất, màn hình màu đen từ từ di chuyển sáng lên, một đóa hoa Diên Vĩ đặc biệt làm bằng ngọc thạch chậm rãi nở rộ, cùng lúc ẩn xuống, trên màn ảnh từ từ xuất hiện cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp
Ông vươn tay, lòng ngón tay dịu dàng lướt nhẹ qua đôi mắt ngọc thạch của cô gái trên màn hình: lần này em có đáp ứng không?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên màn hình hình ảnh người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp như ngọc thạch lần nữa tối đi, ánh sáng tắt mất, ông lẳng lặng chờ đợi, giống như chờ đến thiên hoang địa lão.
Hít sâu một cái, ông nắm chặt hai quả đấm, đứng dậy đi tới cửa, từ từ mở cửa ra.
Đi tới bên ngoài phòng khách, ông nhìn thấy tình cảnh bên trong, dở khóc dở cười, lúc ông nơm nớp run run mà ở bên trong, bà lại tựa vào ghế sa lon ngủ, giống như đã sớm quên lời cầu hôn của ông.
"Em đây là đang tránh né câu hỏi sao?" Ông ngồi xổm xuống ở cạnh ghế sofa, nhìn bà mà thở dài.
"Tôi chỉ là có chút mệt mỏi thôi." Bà đột nhiên bất đắc dĩ líu ríu một câu.
"Ngưng Tuyết?" Tim của ông lập tức như lạc mất đi một tần số.
Bà đã từ từ mở mắt ra, con ngươi sáng trong giống như là ngôi sao trong đêm đông: "Tối nay, ở lại với em."
Kiều Nam đột nhiên cảm thấy đôi mắt mình đã ươn ướt, ông nhìn sang dáng vẻ bà hơi có vẻ thẹn thùng xấu hổ, khóe miệng nổi lên một độ cong, giọng nói bởi vì kích động mà trầm khàn, cúi đầu kêu tên của bà: "Ngưng Tuyết. . . . . ."
------ lời ngoài mặt ------
Cuối cùng cũng chấm dứt rồi, hài lòng chưa? Còn khóc sao? Dù sao tôi đã nín khóc, tôi cười đắc ý ~
Tiếp theo những chuyện khác phải tới rồi, không biết là bão táp gió xoáy hay là ngọt như mật đây? Vuốt càm nhìn lên bầu trời. . . . . .
HẾT QUYỂN 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.