Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 174: Đại Boss phía sau màn (14)

Cẩm Tố Lưu Niên

29/08/2018

Cận Tử Kỳ đứng trong đám người rộn ràng, cứ như vậy yên lặng đứng ở nơi đó, bên tai quanh quẩn mãi không đi chính là câu nói kia của Thanh Kiều, cô ấy nói Hàn Mẫn Tranh chính là đứa con riêng mà trước khi chết Tống Chi Nhậm vẫn tìm.

Cô cảm thấy ông trời mở ra một trò đùa lớn với cô.

Chồng của cô đã qua đời, sau đó người trợ lý mà chồng của cô tin cậy nhảy ra nói là con trai của cha chồng cô!

Tình tiết cẩu huyết giống như phim truyền hình trên TV, hiện tại là con riêng cướp quyền kế thừa đây sao?

Tần Viễn đi tới, "Em làm sao vậy?"

"Tôi đi toilet." Cận Tử Kỳ xoay người rời đi.

"Anh đi qua đó cùng em, dù sao cách giờ lên máy bay cũng chỉ thêm một lát nữa."

Tần Viễn mơ hồ cảm thấy bất thường, lại không nói thành lời kỳ lạ ở chỗ nào, nên lôi kéo cánh tay của Cận Tử Kỳ nói.

"Không cần, anh ở đây chờ tôi là được rồi, tôi lập tức trở ra."

Cận Tử Kỳ đẩy bàn tay của Tần Viễn ra, đi thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó bổ nhào tới trước bồn rửa mặt, vặn mở vòi nước.

Cô vốc nước lạnh giội lên trên mặt, nước lạnh khiến mỗi một lỗ chân lông đều lạnh đến mức rùng mình.

Thần trí vốn rối loạn cũng từ từ thức tỉnh.

Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh ...

Cận Tử Kỳ lẩm nhẩm cái tên này, trước đó cô cũng hiếu kỳ tại sao anh ta phải làm như vậy, hiện tại....

Hàn Mẫn Tranh cũng không phải là vong ân phụ nghĩa, anh ta là đến báo thù, có lẽ lúc ban đầu anh ta muốn đối phó chỉ có Tống Chi Nhậm, nhưng Tống Kỳ Diễn xuất hiện làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh ta, cho nên Tống Kỳ Diễn phải biến mất ...

Thật ra đã có rất nhiều chi tiết đều chứng minh Hàn Mẫn Tranh chính là người con riêng đó.

Lúc ở sân bay đưa Thanh Kiều về Paris, Hàn Mẫn Tranh cúi người xuống lộ ra vết sẹo ở phần gáy, đây không phải là do anh ta ham chơi bị cột xà nện xuống bị thương, đó là vết thương do trong trận động đất anh ta bị chôn dưới đống đổ nát để lại.

Một buổi tối muộn cô đi đến phòng tìm Hàn Mẫn Tranh, tấm hình kia cũng không phải anh ta điều tra Tần Viễn mà lấy được, mà chính là bản thân của anh ta, vì để tránh cho cô hoài nghi, anh ta mới không thể không nói đó là ảnh gia đình của Tần Viễn, mà bà Tần và mẹ của anh ta là chị em song sinh khiến cho cô gần như không có hoài nghi liền dễ tin lời của anh ta nói.

Lại nhớ đến mấy ngày trước đây ở bên ngoài nhà tang lễ, Kiều Hân Hủy nói Hàn Mẫn Tranh không phải con ruột của nhà họ Hàn, mà là được nhận nuôi, thì càng có thể nói rõ thân thế Hàn Mẫn Tranh mập mờ, một câu của Thanh Kiều làm cho cô đẩy ra được tầng tầng mây mù.

Hàn Mẫn Tranh thật sự rất thông minh, lúc nào anh ta cũng dùng lời lẽ nói dối tất cả mọi người, anh ta cũng không có nói ai là đứa con riêng đó, nhưng mà ngay lúc ấy chỉ hướng mũi nhọn về phía Tần Viễn, sau khi biết được không phải Tần Viễn, tất cả mọi người cho rằng người con riêng kia đã chết rồi.

Trong gương là khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước, trái tim không biết là bởi vì hốt hoảng hay căng thẳng mà không ngừng nhảy thình thịch.

"Tiểu thư, cô ổn chứ?" Bên cạnh, có nữ du khách quan tâm nên hỏi thăm Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ rút ra khăn lau từ trong hộp giấy, chậm rãi lau đi nước đọng trên mặt.

Cô quay sang cười với nữ du khách, "Tôi không sao." Nói xong, hai mắt đỏ lên đẩy cửa đi ra ngoài.

——— ——————

Trong phi trường có mở máy sưởi, Cận Tử Kỳ lại cảm thấy hô hấp của mình có chút không thở được.

"Cho qua cho qua..."

Có hành khách kéo theo vali vội vàng đi qua để tranh thủ chuyến bay.

Bờ vai của Cận Tử Kỳ bị va chạm, cô đang mất hồn mất vía còn bị xông tới, mất thăng bằng, liền ngã ngồi trên mặt đất.

Đầu gối đập xuống mặt đá cẩm thạch, phát ra tiếng kêu răng rắc, đau đến mức đáy mắt cô ửng nước.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Hành khách phát hiện mình đụng trúng người, vội dừng lại đỡ Cận Tử Kỳ lên, nhưng vẻ mặt đầy nôn nóng, "Xin lỗi tiểu thư, tôi vội lên máy bay quá, nếu không tôi đưa địa chỉ liên lạc cho cô biết ..."

"Tôi không sao." Cận Tử Kỳ lắc đầu, lại lơ đãng bị một bóng người cách đó không xa trong đám người thu hút ánh mắt.

Bóng hình quen thuộc đó, như là đã sáp nhập vào trong máu của cô, trừ hắn ra còn có thể là ai?

Cận Tử Kỳ hốt hoảng mà quay đầu nhìn lại, thì chỉ thấy một bóng dáng cao ngất mặc áo lông màu đen quay lưng đi trong đám người.

"Tiểu thư, tiểu thư? Cô thật sự ngã bị thương rồi, chúng ta lập tức đi đến phòng y tế của sân bay ... Ơ kìa, tiểu thư?"

Hành khách nọ thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên đẩy mình ra mà xông vào trong đám người, hướng về phía bóng dáng của cô la lên.

"Kỳ Diễn ... Kỳ Diễn!"



Cận Tử Kỳ vội vàng muốn đẩy mấy du khách đang chặn đường mình ra, lại phát hiện mình nửa bước khó đi, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng cao lớn kia từ từ đi về phía cửa chính của sân bay, cô sốt ruột đến hai tay run run: "Kỳ Diễn!"

Khi Cận Tử Kỳ chạy ra cửa chính, nhìn khắp mọi nơi, lập tức nhìn thấy bóng người kia ngồi vào trong một chiếc xe Audi ở phía trước.

Cô nhìn khắp trái phải, ngăn lại một chiếc taxi, ngồi vào liền chỉ lên chiếc xe Audi với vẻ mặt đầy lo lắng nói: "Please! Please! Help me to follow the car!" (Làm ơn!Làm ơn! Đuổi theo chiếc xe đó giúp tôi!)

Tài xế sửng sốt, hiển nhiên bao nhiêu năm qua đón khách, cũng chưa từng thấy được nữ du khách nào có sắc mặt kích động dọa người như vậy, nhưng vẫn là lập tức nhấn chân ga đuổi theo, cùng chiếc xe Audi kia duy trì một khoảng cách nhất định.

Trong túi xách điện thoại di động phát ra tiếng ông ông, Cận Tử Kỳ lại một lòng nghĩ tới Tống Kỳ Diễn nên không có nghe thấy.

Xe Audi vượt qua vài ngã tư đường, chạy đi một đoạn đường thật xa, mới dừng lại trước một câu lạc bộ nguy nga lộng lẫy.

Xe taxi chậm rãi dừng lại ở một nơi cách câu lạc bộ đó khoảng hơn một trăm mét.

"Xin lỗi tiểu thư, câu lạc bộ này có quy định, xe taxi không thể chạy qua."

Cận Tử Kỳ cũng không làm khó ông ta, trả tiền xong lập tức đẩy cửa đi xuống, hướng tới cửa câu lạc bộ đó chạy chậm tới.

Lúc cô xuống xe, thật ra đã nhìn thấy ngay bóng người rất giống Tống Kỳ Diễn kia cũng đã được người giữ cửa đón tiếp xuống xe, sau đó cùng hai người đàn ông từ xe khác ăn mặc xa xỉ nói vài câu với nhau rồi đi vào câu lạc bộ.

Cận Tử Kỳ vừa chạy tới gần, đã bị bảo vệ hai bên cánh cửa xoay tròn sang trọng ngăn lại, "Xin lỗi, không phải hội viên không thể vào bên trong."

Chưa kịp bình phục lại hô hấp, Cận Tử Kỳ cứ nhìn chằm chặp vào trong cánh cửa xoay tròn.

"Tôi ... Tôi tìm người, tìm mấy người đàn ông mới vừa rồi đi vào trong đây!"

Gã đàn ông khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn lẫn nhau, lại không hề nhúch nhích.

Lúc này điện thoại di động lại vang lên, Cận Tử Kỳ lập tức bắt máy ngay, đầu bên kia chính là giọng nói đầy lo lắng của Tần Viễn.

"Tiểu Kỳ, em đi đâu rồi? Trong nhà vệ sinh căn bản không có bóng dáng của em đâu!"

"Hình như tôi nhìn thấy Kỳ Diễn rồi."

Cận Tử Kỳ cầm điện thoại di động, ánh mắt lại nhìn vào trong câu lạc bộ.

Tần Viễn im lặng vài giây, trực tiếp hỏi: "Địa chỉ, anh lập tức chạy qua đó."

Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn bảng tên cực lớn của câu lạc bộ, báo cho Tần Viễn biết.

"Chờ anh đến." Nói xong, Tần Viễn liền cúp điện thoại.

Ở cửa nhân viên bảo vệ canh phòng nghiêm ngặt, Cận Tử Kỳ đi tới lui mấy vòng, liền trở thành đối tượng quan trọng để bọn họ theo dõi.

Trời chiều lúc hai ba giờ là lúc ánh nắng mặt trời lên cao, cũng là thời điểm độc nhất trong một ngày.

Mặt đất xi măng nhè nhẹ bốc hơi nóng, trên trán của Cận Tử Kỳ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, cô chú ý đến những người từ bên trong đi ra, đều là những người ăn vận quần áo gọn gàng đẹp đẽ, có người mang bộ mặt hớn hở mà đi vào, có người vẻ mặt lại rầu rĩ ủ rũ mà đi ra.

"Vừa thấy không? Người đàn ông đó thua đến trong người không còn đồng nào rồi mà vẫn còn dám cá độ! Thật đúng là không muốn sống nữa, dám vay tiền với mấy người ở đây, tôi thấy nhất định là anh ta ở nơi khác đến, nếu không sao có thể liều lĩnh như vậy?"

"Tôi thấy hình như anh ta là con lai, e rằng trong nhà có chút tiền, nếu không cũng không dám bạo tay với những ông chủ lớn kia mạnh như vậy, bất quá bây giờ ... Ha ha, thiếu nhiều như vậy không phải chỉ là chuyện đứt một hai đầu ngón tay thôi đâu!"

Có hai người đàn ông từ trong câu lạc bộ đi ra, trò chuyện vô cùng hăng say, thế cho nên không phát hiện có một phụ nữ đang nhìn đám người bọn họ.

"Tôi thấy hai người bạn của anh ta đều đã hoảng hồn, chẳng phải vì muốn giúp anh ta thu xếp cũng bị đánh gục sao?"

"Hình như người đàn ông bị bọn họ bắt đi gọi là Frank, tôi cũng chưa bao giờ gặp anh ta ở trên địa bàn này, thật ra dáng vẻ của anh ta cũng không giống dân cờ bạc, không biết sao hôm nay lại tới nơi này, cũng coi như anh ta xui xẻo...".

Nhịp tim của Cận Tử Kỳ không ngừng tăng nhanh, cô cũng bất chấp mọi thứ, tiến lên chặn hai người đàn ông trước mặt.

"Xin hỏi, người đàn ông gọi là Frank mà các anh mới vừa nói tới có phải có dáng vẻ như vậy không?"

Cận Tử Kỳ lấy ví tiền của mình ra, chỉ vào ảnh của Tống Kỳ Diễn bên trong bức ảnh gia đình mà hỏi họ.

Nhưng hai người Đức kia đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó trả lời: "Đúng gọi là Frank, nhưng dáng vẻ trông như thế nào chúng tôi cũng chưa nhìn thấy rõ, lúc ấy người vây xem cũng hơi nhiều, chúng tôi chỉ đứng bên ngoài nhìn xem, thì nhìn thấy trong câu lạc bộ những người phụ trách xử lý mấy kẻ không có tiền trả nợ đánh bạc kéo theo một người toàn thân bê bết máu vào trong hành lang đi tới bộ phận nhân sự của họ."

Mồ hôi nóng thấm ướt tóc mai của Cận Tử Kỳ, môi của cô tái nhợt không còn chút sắc.

Hai người Đức kia khó hiểu khi thấy vẻ mặt cô đột nhiên trở nên khó coi như vậy, sợ có chuyện rắc rối, nói xong cũng lẻn đi.

Cận Tử Kỳ đứng ở dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy từng trận choáng váng đánh úp tới, trước mắt là từng mảng sắc hoa xoay tròn.

"Tiểu Kỳ, em vẫn còn ở đó sao? Phía bên anh đang kẹt xe, có thể sẽ lâu chút."

Cận Tử Kỳ mở trừng hai mắt, một giọt mồ hôi rơi vào trong vành mắt, mặn mặn, làm cho cô không mở mắt được.



Hai người Đức kia không nhìn ra người đàn ông bị bắt có phải là Tống Kỳ Diễn trong tấm ảnh hay không, nhưng bọn họ nói người đàn ông đó gọi là "Frank", Cận Tử Kỳ không khỏi nghĩ đến bóng lưng người đàn ông vừa rồi đi vào cậu lạc bộ vô cùng giống Tống Kỳ Diễn.

Người đàn ông đó có thể là Tống Kỳ Diễn, nhưng cũng có thể không phải.

Cô không tin Tống Kỳ Diễn sẽ ở bên trong sòng bạc chơi cờ bạc chả ra gì, nhưng cũng không thể xác định trăm phần trăm không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Tựa như cô cho rằng Tống Kỳ Diễn sẽ an toàn về nhà, nhưng trước một ngày gặp lại nhau hắn lại gặp phải tai nạn nổ xe gas.

Huống hồ nơi này không phải Trung Quốc Đại Lục, người của xã hội đen trà trộn trong tay đều có súng, ra tay càng thêm không kiêng nể ai.

Nếu người đàn ông đó đúng thật là Tống Kỳ Diễn mà nói, như vậy hiện tại ở chỗ này hắn phải chịu sự hành hạ chỉ sợ là không còn như con người, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi một tay, một chân thậm chí là một cái mạng!

Cô đã bỏ lỡ hắn một lần rồi, lần này nếu như lại xoay người, sau này vẫn còn có cơ hội hay không?

Cận Tử Kỳ móc ra một đồng xu, khép mắt lại, tung lên rồi lấy tay tiếp được, sau đó mở ra.

Cô ngước nhìn đồng xu dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng lấp lánh, hít sâu một hơi: "Tần Viễn, tôi không đợi được nữa rồi."

Mặt chữ hướng lên trên, cô sẽ xoay người rời đi; mặt bông hoa hướng lên trên, cô lập tức đi vào tìm hắn.

Mà Cận Tử Kỳ ném ra chính là....

Mặt bông hoa hướng lên trên.

——— ———————

Bên kia, trong một căn phòng ở biệt thự khu vực ngoại thành Berlin.

Cửa chính bỗng nhiên bị phá ra cái “Rầm”, một người đàn ông lảo đảo đi vào, mặt mũi tràn đầy vẻ luống cuống.

"Lão đại đâu rồi? Lão đại đang ở đâu?"

Anh ta bắt lấy đồng bọn đang canh gác ở trong phòng khách, vì gấp gáp trở về mà trên trán mồ hôi chảy xuống ào ào.

"Lão đại ở trong phòng trên lầu, sao mày vội vội vàng vàng thế, xảy ra chuyện gì?"

Anh ta khoát khoát tay, chưa kịp trả lời đồng bọn, liền ba chân bốn cẳng xông lên lầu hai.

——— ———————

Trong phòng ngủ, nhân viên y sĩ đang thay thuốc cho Tống Kỳ Diễn, "Lần sau không nên lộn xộn nữa, nếu không sẽ không lành lại được."

Lương Nhất Thần dựa vào ở bên giường, trêu ghẹo: "Mỹ nhân ở trong ngực, làm thế nào ôm ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chứ?"

Tống Kỳ Diễn khẽ mỉm cười, không phủ nhận, hắn ngước mắt nhìn về phía Lương Nhất Thần.

"Phái người đi đưa cô ấy rồi sao?"

"Đương nhiên, chuyện cậu nhờ vả làm sao tôi dám qua loa cẩu thả..."

Lương Nhất Thần đang muốn khoe khoang một phen, cửa phòng ngủ đã bị một người liều lĩnh đẩy ra.

"Lão đại đã xảy ra chuyện ..."

"Chuyện gì mà vụng về hấp tấp như vậy, phép tắc đều đã đi đâu rồi?"

Lương Nhất Thần nhíu mày lạnh giọng răn dạy, ngay sau đó anh ta phát hiện có gì đó bất thường, liền quan sát đánh giá tên thuộc hạ đó.

"Tao nói này...Không phải tao phái mày đi đưa người rồi sao, sao thế, lên máy bay chưa?"

"Vốn dĩ sắp lên, kết quả ... Vị tiểu thư kia đột nhiên chạy ra sân bay, còn đuổi theo một chiếc xe Audi đi đến câu lạc bộ giải trí lớn nhất Berlin, cô ấy vẫn còn quanh quẩn một chỗ ở trước lối vào, em cảm thấy tình huống bất thường nên trở về báo cáo lại!"

Câu lạc bộ giải trí lớn nhất Berlin, không phải là chỗ tụ tập hắc bang lớn nhất Berlin sao?

Sắc mặt của Lương Nhất Thần đột biến, "Mày không biết gọi điện thoại sao? Không trông nom người cho thật kỹ về đây làm cái gì?"

Tên thuộc hạ đứng đó không biết phải làm sao, cũng nhận ra mình phạm vào sai lầm lớn.

Sau đó, bên người của anh ta nhoáng qua một bóng người, mở cửa lao ra, mà trên sofa đã không còn bóng dáng của Tống Kỳ Diễn.

"Còn không mang theo súng!"

Lương Nhất Thần muốn chửi ầm lên, từ trong ngăn kéo cầm lấy súng liền bước nhanh đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook