Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 5 - Chương 189: Đại Kết Cục (Hạ) (12)
Cẩm Tố Lưu Niên
28/10/2018
Tống Kỳ Diễn nói không sai, ngày hôm sau cảnh sát liền lập chuyên án bắt Hàn Mẫn Tranh.
Trên báo, Hàn Mẫn Tranh ăn mặc chỉnh tề, mặc dù đeo còng tay nhưng không hề ảnh hưởng một chút nào tới vẻ ngoài lịch lãm và lạnh nhạt của anh ta. Mặc dù đối diện với ống kính nhưng anh ta lại không hề mang lại một chút cảm giác nào của tên tội phạm khao khát được chuộc tội.
“Cứ như vậy mà kết thúc sao?”
Cận Tử Kỳ vẫn không dám tin, sự việc lại kết thúc một cách nhanh chóng đến như vậy.
Tống Kỳ Diễn lại một lần nữa trở thành chủ tịch Tống thị, chẳng qua chỉ là chuyện trong một đêm.
“Đừng nghĩ nhiều quá, kết cục như vậy là tốt nhất rồi.”
Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ vai của Cận Tử Kỳ: “Như vậy đối với Thanh Kiều mà nói thì sẽ bớt đi một chút dày vò.”
Thanh Kiều vẫn nằm trong viện, mặc dù đã tỉnh lại một lần, nhưng đầu óc không tỉnh táo mà lại ngủ thiếp đi. Còn về những chuyện xảy ra với Johnny, cô ấy không muốn nhắc đến, nhưng bác sĩ kiểm tra cũng có nói cô ấy không bị xâm hại.
Kết quả kiểm tra này đều khiến cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vì để đảm bảo cho cơ thể của Thanh Kiều không gặp trở ngại nào, bác sĩ cũng kiến nghị nên ở lại bệnh viện một thời gian ngắn.
Cận Tử Kỳ không nhịn được lại ngáp một cái, ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết nhìn cô không khỏi có chút kỳ lạ.
“Mẹ sao vậy?” Cận Tử Kỳ hoang mang cúi đầu thân thể mình.
Tô Ngưng Tuyết đánh giá Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải: “Mẹ thấy mấy ngày nay tinh thần con không tốt cho lắm.”
“Có thể là do quá mệt mỏi ạ.”
Thời gian gần đây, cô vẫn luôn bận rộn nghĩ cách làm sao để đối phó với Hàn Mẫn Tranh và Jane, nên không có nghỉ ngơi tốt.
“Chu kỳ tháng này của con tới chưa?”
Tô Ngưng Tuyết vừa hỏi, Cận Tử Kỳ ngay lập tức liền đoán ra được ý tứ của bà, hai má không khỏi đỏ ửng lên.
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, sao mà có thể…”
“Con cùng Kỳ Diễn...có tránh thai không?”
Tránh thai?
Cận Tử Kỳ sững sờ, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì mới nhận ra: Có chuyện lớn rồi!
Cô vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa, đi tới hiệu thuốc gần nhất mua một que thử thai về, trốn trong nhà vệ sinh một hồi lâu mới chậm rãi bần thần bước ra, que thử thai trong tay hiện rõ hai vạch.
Buổi tối, Tống Kỳ Diễn trở về thì thấy Cận Tử Kỳ mặc đồ ngủ đứng chần chừ ở cửa.
“Sao lại đứng ở đây?” Hắn lập tức đi tới nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gò má có chút đỏ ửng, từ trong túi áo lấy ra một vật hình que nhét vào trong tay hắn.
“Lại có rồi.”
Tống Kỳ Diễn sững sờ, rất nhanh liền hiểu ra, cảm giác mệt mỏi lập tức tan thành mây khói.
——— ———
“Có rồi?”
Cửa biệt thự rộng lớn, ánh đèn ấm áp yên tĩnh.
Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, dường như vẫn chưa tin nên vẫn phải mở miệng hỏi nhiều lần để xác nhận lại.
Cận Tử Kỳ gật đầu, bị hỏi khiến cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng, nhanh chóng quay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa.
“Đã đi bệnh viện xác nhận lại chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ dùng que thử thai, chắc khoảng chín mươi phần trăm rồi!”
Tống Kỳ Diễn lại kéo tay của cô một cách kích động kéo ra ngoài: “Vẫn nên đi bệnh viện xác nhận thì tốt hơn.”
“Bệnh viện giờ này đã tan làm rồi.” Cận Tử Kỳ nói.
“Không sao.” Tống Kỳ Diễn không thể che giấu đi được sự vui mừng sung sướng của mình, tung tăng như chim sẻ: “Chúng ta có thể khám cấp cứu.”
“...”
——— ———
Cận Tử Kỳ nhanh chóng được xác định mang thai lần thứ ba, một lần nữa trở thành đối tượng cần được bảo vệ quan trọng trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cố ý cho mời hai vệ sĩ đến, ngày ngày bảo vệ cho Cận Tử Kỳ.
Mà vụ án Hàn Mẫn Tranh lỡ tay giết người trong vòng một tháng cũng đã mở phiên tòa.
Mặc dù nói là lỡ tay nhưng lúc đó tại hiện trường cũng chỉ có mình Johnny làm chứng.
Johnny vẫn luôn muốn báo thù cho em gái, vẫn luôn khẳng định rằng Hàn Mẫn Tranh là cố ý giết người, hơn nữa còn có gia tộc Rocher ở phía sau tạo áp lực. Hàn Mẫn Tranh cuối cùng bị phán tù chung thân, chọn ngày áp giải đến nhà giam của thành phố.
Lúc thẩm phán kết án, trong lòng Cận Tử Kỳ vẫn có chút không thoải mái. Không biết là bởi vì Hàn Mẫn Tranh từng là người đàn ông mà Thanh Kiều yêu nhất hay vì là người mà cô từng tin cậy nhất, hoặc chỉ vì anh ta là em trai của Kỳ Diễn.
——— ————
Thời gian đầu mang thai, Cận Tử Kỳ cũng không ở trong nhà tĩnh dưỡng, mà đến Cận thị làm một số công việc đơn giản.
Lúc tan làm, sẽ có vệ sĩ cùng đi cô tới cửa hàng bánh ngọt mua cho Cận Mỗ Mỗ một ít đồ ngọt.
Khi đi ngang qua một trung tâm mua sắm, cô nhìn thấy ở lối vào, trong tủ một cửa hàng có treo quần áo bà bầu, trong lòng không khỏi khẽ động.
Quần áo khi mang bầu Tống Tiểu Bảo cũng đều đã lỗi thời rồi, cô nên mua thêm một vài bộ mới về.
Nhân viên bán hàng tỉ mỉ hướng dẫn cho Cận Tử Kỳ, cuối cùng cầm hai bộ quần áo mốt mới nhất đưa cho Cận Tử Kỳ tới phòng thay đồ để thử.
Người vệ sĩ không có theo vào nhưng đứng ở cửa đợi.
“Phu nhân, tôi đi ra kho xem có còn cái nào phù hợp với ngài không?”
Cận Tử Kỳ gật đầu.
Tiếng bước chân của nhân viên bán hàng xa dần, Cận Tử Kỳ đi vào phòng thử đồ.
Cách phòng thử đồ bên này là một chiếc rèm dày.
Cận Tử Kỳ phát hiện bộ quần áo bầu vừa cầm vào không đúng số, vừa định gọi nhân viên bán hàng đổi giúp mình một bộ khác..
Chợt nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới từ bên ngoài rèm cửa.
Tiếng bước chân này không giống với nhân viên bán hàng cũng không giống của vệ sĩ, Cận Tử Kỳ nhìn xuyên qua khe hở của tấm rèm nhìn ra bên ngoài.
Phía dưới tấm rèm xuất hiện một đôi giày da đen bóng, ở một góc rèm hiện ra bộ âu phục màu đen, cùng với một bàn tay trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng. Cánh nmột tấm rèm ở cửa phòng thử đồ của cô, hắn lẳng lặng đứng đấy.
Trong lòng Cận Tử Kỳ hơi sợ hãi, lập tức cao giọng gọi “Tiểu Chu.”
“Phu nhân, có gì cần sai bảo sao?”
Giọng nói của Tiểu Chu lập tức vang lên, tiếng bước chân “thình thịch” tiến vào, cách tấm rèm vải: “Phu nhân?”
Cận Tử Kỳ lúc này mới kéo rèm vải lên, lướt qua khuôn mặt đầy lo lắng của Tiểu Châu nhìn về phía sau anh ta.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng ở đó, đang cúi đầu nhìn đồng hồ, giữa hai hàng lông mày có một chút lo lắng, sau đó tấm rèm phòng thử đồ bên cạnh Cận Tử Kỳ được kéo ra, một người phụ nữ mang thai với cái bụng ưỡn cao đang cầm quần áo đi ra từ phòng thử đồ.
“Ra rồi à? Thế nào, quần áo có vừa không?”
Người đàn ông đi tới đỡ lấy người phụ nữ mang thai, hai người vừa nói vừa cười đi tới quầy thu ngân.
Cận Tử Kỳ thở phào một hơi, chân vẫn còn có chút mềm nhũn, một phen sợ hãi.
Có lẽ đã từng gặp phải chuyện của Phương Tình Vân, nên với những loại tình huống như vậy khiến cô có chút giật mình.
Từ cửa hàng đi ra, Cận Tử Kỳ đi tới hiệu bánh mua ít bánh ngọt, sau đó mới về nhà.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết: “Mẹ đã về nhà rồi, trên đường thấy có đồ trẻ em thích hợp với Tiểu Bảo nên đã mua rồi.”
Nhắc đến đứa con trai đã sáu tháng tuổi, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi mềm xuống.
“Vậy đợi con về thì cho Tiểu Bảo mặc để con xem thử!”
Tâm trạng của Tô Ngưng Tuyết cũng không tệ: “Con đi tới đâu rồi?”
Cận Tử Kỳ quan sát con đường vòng quanh núi: “Con đã ở dưới chân núi rồi, sắp về tới nhà rồi mẹ!”
“Vậy được rồi, mẹ đi xem Tiểu Bảo trước, con đi đường cẩn thận.”
“Vâng.” Cận Từ Kỳ cười đáp lại.
——— —————
Xe đi vào trong ga ra của Tống trạch, Cận Từ Kỳ vừa xuống xe đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Trước kia xảy ra bao nhiêu chuyện kinh hồn bạt vía. Cho nên Tống Kỳ Diễn mỗi một tiếng đồng hồ đều xác nhận sự bình an của Cận Tử Kỳ.
“Về nhà rồi hả?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của hắn vang lên.
“Vâng.”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị về nhà, khoảng bốn mươi phút sau sẽ về tới nhà.”
“Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối chờ anh. Cận Tử Kỳ nói.”
-----
Cận Tử Kỳ cất điện thoại, một người giúp việc giúp cô cầm đồ ngọt đi lên lầu tìm Tô Ngưng Tuyết.
Mở cửa ra, đầu tiên nhìn thấy chính là quần áo trẻ em mà Tô Ngưng Tuyết nói đã mua cho Tống Tiểu Bảo trong điện thoại, đặt ngay ngắn ở bên giường.
Áo khoác của Tô Ngưng Tuyết treo ở trên giá áo, trên bàn sách hình như vẫn còn có một quyển sách vừa mở ra, trong phòng ngủ không có người, chỉ có trong phòng tắm khép hờ cửa truyền đến tiếng nước chảy tí tách, dường như ai đó đang rửa mặt.
Cận Tử Kỳ nói với người giúp việc: "Cô đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Người giúp việc gật đầu một cái, bày đồ ngọt lên trên bàn, sau đó ra khỏi cửa.
Cận Tử Kỳ cũng cởi bỏ áo khoác, tháo bỏ dây buộc tóc trên mái tóc dài xuống, ngồi trước bàn lật xem vài trang sách.
Ánh nắng cuối thu từ lớp rèm cửa ngoài sân thượng chiếu vào khiến cho nền nhà và đồ vật trong phòng đều được phủ lên một lớp màu vàng kim sáng óng.
Cận Tử Kỳ ngửi mùi thơm của đồ ngọt, đang muốn lật qua một tờ, bỗng dưng động tác dừng lại.
Hình như có điểm gì đó không bình thường ..
Quá yên tĩnh, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, lại không có âm thanh hoạt động của ai.
Cận Tử Kỳ chậm rãi đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng tắm, lúc đi gần tới cửa phòng ngủ bước chân dần chậm lại.
Đuôi khóe mắt liếc thấy sau cánh cửa phòng tắm hình như có vật gì đó ...
Cận Tử Kỳ khẽ đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy có một đôi chân không mang dép lê, chính là chân của phụ nữ.
Cô hoảng sợ toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng sinh ra lo lắng, dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra, cảnh tượng trước mắt làm cho cô phải bụm miệng --
Tô Ngưng Tuyết im lặng co rúc ở trên mặt đất, giống như đang ngủ say.
Trên búi tóc đen, lại có một vũng máu, đang từ từ không ngừng lan rộng.
Hô hấp của Cận Tử Kỳ có chút dồn dập, khóe mắt đau đến mức tựa như muốn nứt ra.
"Mẹ!"
Cô nâng Tô Ngưng Tuyết dậy, muốn kêu người vào hỗ trợ, nhưng một giây sau thì im bặt lại.
Một bóng người cao lớn từ phía sau bao phủ lấy cô, đôi chân mang vớ đen xuất hiện ở bên cạnh cô.
Hàn Mẫn Tranh dựa ở bên cửa, trong tay ôm Tống Tiểu Bảo với cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm núm vú cao su.
Anh ta nhìn cô mà mỉm cười: "Con của cô thật sự ngoan."
Tống Tiểu Bảo ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh, mặc bộ quần áo liền thân màu vàng nhạt. Trên ót chỉ có vài cọng tóc, đôi mắt to đen đảo tròn, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ lập tức cười toe toét với Cận Tử Kỳ, hoàn toàn không hề hay biết mình đang gặp phải tình cảnh nguy hiểm.
——— ———
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn không biết tại sao Hàn Mẫn Tranh vào Tống Trạch được, trong lòng có sợ hãi cũng có kinh ngạc.
“Thấy tôi ở đây có phải rất kỳ quái đúng không?
Cận Tử Kỳ: “Anh ở nơi này đã nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc với địa hình và cấu trúc của toàn bộ biệt thự Tống trạch.”
Nói đến đây, Cận Tử Kỳ dừng lại một chút, "Sợ rằng trong nhà cũng có người của anh chứ gì?"
Hàn Mẫn Tranh không phủ nhận: “Điều này không quan trọng, cô biết rõ tôi tới là để làm cái gì.”
“Tôi có thể đi theo anh, nhưng anh phải thả mẹ và con trai tôi ra.”
“Cô cảm thấy cô có đủ tư cách để cò kè mặc cả với tôi sao?”
Sắc mặt Hàn Mẫn Tranh có chút trầm xuống, cười lạnh, sờ lên cái đầu không có bao nhiêu tóc của Tống Tiểu Bảo đang được ôm trong ngực.
"Tốt thôi, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận là được, không đến nửa tiếng nữa, Kỳ Diễn sẽ trở về."
"Tôi có thể thả một người, tự cô chọn đi."
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết hôn mê bất tỉnh, lại ngẩng đầu nhìn lên thấy Tống Tiểu Bảo bị Hàn Mẫn Tranh ôm lấy.
Trên báo, Hàn Mẫn Tranh ăn mặc chỉnh tề, mặc dù đeo còng tay nhưng không hề ảnh hưởng một chút nào tới vẻ ngoài lịch lãm và lạnh nhạt của anh ta. Mặc dù đối diện với ống kính nhưng anh ta lại không hề mang lại một chút cảm giác nào của tên tội phạm khao khát được chuộc tội.
“Cứ như vậy mà kết thúc sao?”
Cận Tử Kỳ vẫn không dám tin, sự việc lại kết thúc một cách nhanh chóng đến như vậy.
Tống Kỳ Diễn lại một lần nữa trở thành chủ tịch Tống thị, chẳng qua chỉ là chuyện trong một đêm.
“Đừng nghĩ nhiều quá, kết cục như vậy là tốt nhất rồi.”
Tô Ngưng Tuyết vỗ vỗ vai của Cận Tử Kỳ: “Như vậy đối với Thanh Kiều mà nói thì sẽ bớt đi một chút dày vò.”
Thanh Kiều vẫn nằm trong viện, mặc dù đã tỉnh lại một lần, nhưng đầu óc không tỉnh táo mà lại ngủ thiếp đi. Còn về những chuyện xảy ra với Johnny, cô ấy không muốn nhắc đến, nhưng bác sĩ kiểm tra cũng có nói cô ấy không bị xâm hại.
Kết quả kiểm tra này đều khiến cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vì để đảm bảo cho cơ thể của Thanh Kiều không gặp trở ngại nào, bác sĩ cũng kiến nghị nên ở lại bệnh viện một thời gian ngắn.
Cận Tử Kỳ không nhịn được lại ngáp một cái, ánh mắt của Tô Ngưng Tuyết nhìn cô không khỏi có chút kỳ lạ.
“Mẹ sao vậy?” Cận Tử Kỳ hoang mang cúi đầu thân thể mình.
Tô Ngưng Tuyết đánh giá Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải: “Mẹ thấy mấy ngày nay tinh thần con không tốt cho lắm.”
“Có thể là do quá mệt mỏi ạ.”
Thời gian gần đây, cô vẫn luôn bận rộn nghĩ cách làm sao để đối phó với Hàn Mẫn Tranh và Jane, nên không có nghỉ ngơi tốt.
“Chu kỳ tháng này của con tới chưa?”
Tô Ngưng Tuyết vừa hỏi, Cận Tử Kỳ ngay lập tức liền đoán ra được ý tứ của bà, hai má không khỏi đỏ ửng lên.
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, sao mà có thể…”
“Con cùng Kỳ Diễn...có tránh thai không?”
Tránh thai?
Cận Tử Kỳ sững sờ, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại thì mới nhận ra: Có chuyện lớn rồi!
Cô vội vàng cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa, đi tới hiệu thuốc gần nhất mua một que thử thai về, trốn trong nhà vệ sinh một hồi lâu mới chậm rãi bần thần bước ra, que thử thai trong tay hiện rõ hai vạch.
Buổi tối, Tống Kỳ Diễn trở về thì thấy Cận Tử Kỳ mặc đồ ngủ đứng chần chừ ở cửa.
“Sao lại đứng ở đây?” Hắn lập tức đi tới nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô.
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gò má có chút đỏ ửng, từ trong túi áo lấy ra một vật hình que nhét vào trong tay hắn.
“Lại có rồi.”
Tống Kỳ Diễn sững sờ, rất nhanh liền hiểu ra, cảm giác mệt mỏi lập tức tan thành mây khói.
——— ———
“Có rồi?”
Cửa biệt thự rộng lớn, ánh đèn ấm áp yên tĩnh.
Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ, dường như vẫn chưa tin nên vẫn phải mở miệng hỏi nhiều lần để xác nhận lại.
Cận Tử Kỳ gật đầu, bị hỏi khiến cho cô cảm thấy có chút thẹn thùng, nhanh chóng quay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa.
“Đã đi bệnh viện xác nhận lại chưa?”
“Vẫn chưa, chỉ dùng que thử thai, chắc khoảng chín mươi phần trăm rồi!”
Tống Kỳ Diễn lại kéo tay của cô một cách kích động kéo ra ngoài: “Vẫn nên đi bệnh viện xác nhận thì tốt hơn.”
“Bệnh viện giờ này đã tan làm rồi.” Cận Tử Kỳ nói.
“Không sao.” Tống Kỳ Diễn không thể che giấu đi được sự vui mừng sung sướng của mình, tung tăng như chim sẻ: “Chúng ta có thể khám cấp cứu.”
“...”
——— ———
Cận Tử Kỳ nhanh chóng được xác định mang thai lần thứ ba, một lần nữa trở thành đối tượng cần được bảo vệ quan trọng trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cố ý cho mời hai vệ sĩ đến, ngày ngày bảo vệ cho Cận Tử Kỳ.
Mà vụ án Hàn Mẫn Tranh lỡ tay giết người trong vòng một tháng cũng đã mở phiên tòa.
Mặc dù nói là lỡ tay nhưng lúc đó tại hiện trường cũng chỉ có mình Johnny làm chứng.
Johnny vẫn luôn muốn báo thù cho em gái, vẫn luôn khẳng định rằng Hàn Mẫn Tranh là cố ý giết người, hơn nữa còn có gia tộc Rocher ở phía sau tạo áp lực. Hàn Mẫn Tranh cuối cùng bị phán tù chung thân, chọn ngày áp giải đến nhà giam của thành phố.
Lúc thẩm phán kết án, trong lòng Cận Tử Kỳ vẫn có chút không thoải mái. Không biết là bởi vì Hàn Mẫn Tranh từng là người đàn ông mà Thanh Kiều yêu nhất hay vì là người mà cô từng tin cậy nhất, hoặc chỉ vì anh ta là em trai của Kỳ Diễn.
——— ————
Thời gian đầu mang thai, Cận Tử Kỳ cũng không ở trong nhà tĩnh dưỡng, mà đến Cận thị làm một số công việc đơn giản.
Lúc tan làm, sẽ có vệ sĩ cùng đi cô tới cửa hàng bánh ngọt mua cho Cận Mỗ Mỗ một ít đồ ngọt.
Khi đi ngang qua một trung tâm mua sắm, cô nhìn thấy ở lối vào, trong tủ một cửa hàng có treo quần áo bà bầu, trong lòng không khỏi khẽ động.
Quần áo khi mang bầu Tống Tiểu Bảo cũng đều đã lỗi thời rồi, cô nên mua thêm một vài bộ mới về.
Nhân viên bán hàng tỉ mỉ hướng dẫn cho Cận Tử Kỳ, cuối cùng cầm hai bộ quần áo mốt mới nhất đưa cho Cận Tử Kỳ tới phòng thay đồ để thử.
Người vệ sĩ không có theo vào nhưng đứng ở cửa đợi.
“Phu nhân, tôi đi ra kho xem có còn cái nào phù hợp với ngài không?”
Cận Tử Kỳ gật đầu.
Tiếng bước chân của nhân viên bán hàng xa dần, Cận Tử Kỳ đi vào phòng thử đồ.
Cách phòng thử đồ bên này là một chiếc rèm dày.
Cận Tử Kỳ phát hiện bộ quần áo bầu vừa cầm vào không đúng số, vừa định gọi nhân viên bán hàng đổi giúp mình một bộ khác..
Chợt nghe thấy một tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới từ bên ngoài rèm cửa.
Tiếng bước chân này không giống với nhân viên bán hàng cũng không giống của vệ sĩ, Cận Tử Kỳ nhìn xuyên qua khe hở của tấm rèm nhìn ra bên ngoài.
Phía dưới tấm rèm xuất hiện một đôi giày da đen bóng, ở một góc rèm hiện ra bộ âu phục màu đen, cùng với một bàn tay trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng. Cánh nmột tấm rèm ở cửa phòng thử đồ của cô, hắn lẳng lặng đứng đấy.
Trong lòng Cận Tử Kỳ hơi sợ hãi, lập tức cao giọng gọi “Tiểu Chu.”
“Phu nhân, có gì cần sai bảo sao?”
Giọng nói của Tiểu Chu lập tức vang lên, tiếng bước chân “thình thịch” tiến vào, cách tấm rèm vải: “Phu nhân?”
Cận Tử Kỳ lúc này mới kéo rèm vải lên, lướt qua khuôn mặt đầy lo lắng của Tiểu Châu nhìn về phía sau anh ta.
Một người đàn ông mặc âu phục màu đen đứng ở đó, đang cúi đầu nhìn đồng hồ, giữa hai hàng lông mày có một chút lo lắng, sau đó tấm rèm phòng thử đồ bên cạnh Cận Tử Kỳ được kéo ra, một người phụ nữ mang thai với cái bụng ưỡn cao đang cầm quần áo đi ra từ phòng thử đồ.
“Ra rồi à? Thế nào, quần áo có vừa không?”
Người đàn ông đi tới đỡ lấy người phụ nữ mang thai, hai người vừa nói vừa cười đi tới quầy thu ngân.
Cận Tử Kỳ thở phào một hơi, chân vẫn còn có chút mềm nhũn, một phen sợ hãi.
Có lẽ đã từng gặp phải chuyện của Phương Tình Vân, nên với những loại tình huống như vậy khiến cô có chút giật mình.
Từ cửa hàng đi ra, Cận Tử Kỳ đi tới hiệu bánh mua ít bánh ngọt, sau đó mới về nhà.
Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Tuyết: “Mẹ đã về nhà rồi, trên đường thấy có đồ trẻ em thích hợp với Tiểu Bảo nên đã mua rồi.”
Nhắc đến đứa con trai đã sáu tháng tuổi, trong lòng Cận Tử Kỳ không khỏi mềm xuống.
“Vậy đợi con về thì cho Tiểu Bảo mặc để con xem thử!”
Tâm trạng của Tô Ngưng Tuyết cũng không tệ: “Con đi tới đâu rồi?”
Cận Tử Kỳ quan sát con đường vòng quanh núi: “Con đã ở dưới chân núi rồi, sắp về tới nhà rồi mẹ!”
“Vậy được rồi, mẹ đi xem Tiểu Bảo trước, con đi đường cẩn thận.”
“Vâng.” Cận Từ Kỳ cười đáp lại.
——— —————
Xe đi vào trong ga ra của Tống trạch, Cận Từ Kỳ vừa xuống xe đã lập tức nhận được điện thoại của Tống Kỳ Diễn.
Trước kia xảy ra bao nhiêu chuyện kinh hồn bạt vía. Cho nên Tống Kỳ Diễn mỗi một tiếng đồng hồ đều xác nhận sự bình an của Cận Tử Kỳ.
“Về nhà rồi hả?” Giọng nói dịu dàng trầm thấp của hắn vang lên.
“Vâng.”
“Anh vừa họp xong, chuẩn bị về nhà, khoảng bốn mươi phút sau sẽ về tới nhà.”
“Vậy em bảo người giúp việc chuẩn bị cơm tối chờ anh. Cận Tử Kỳ nói.”
-----
Cận Tử Kỳ cất điện thoại, một người giúp việc giúp cô cầm đồ ngọt đi lên lầu tìm Tô Ngưng Tuyết.
Mở cửa ra, đầu tiên nhìn thấy chính là quần áo trẻ em mà Tô Ngưng Tuyết nói đã mua cho Tống Tiểu Bảo trong điện thoại, đặt ngay ngắn ở bên giường.
Áo khoác của Tô Ngưng Tuyết treo ở trên giá áo, trên bàn sách hình như vẫn còn có một quyển sách vừa mở ra, trong phòng ngủ không có người, chỉ có trong phòng tắm khép hờ cửa truyền đến tiếng nước chảy tí tách, dường như ai đó đang rửa mặt.
Cận Tử Kỳ nói với người giúp việc: "Cô đi xuống nghỉ ngơi trước đi."
Người giúp việc gật đầu một cái, bày đồ ngọt lên trên bàn, sau đó ra khỏi cửa.
Cận Tử Kỳ cũng cởi bỏ áo khoác, tháo bỏ dây buộc tóc trên mái tóc dài xuống, ngồi trước bàn lật xem vài trang sách.
Ánh nắng cuối thu từ lớp rèm cửa ngoài sân thượng chiếu vào khiến cho nền nhà và đồ vật trong phòng đều được phủ lên một lớp màu vàng kim sáng óng.
Cận Tử Kỳ ngửi mùi thơm của đồ ngọt, đang muốn lật qua một tờ, bỗng dưng động tác dừng lại.
Hình như có điểm gì đó không bình thường ..
Quá yên tĩnh, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, lại không có âm thanh hoạt động của ai.
Cận Tử Kỳ chậm rãi đứng dậy, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng tắm, lúc đi gần tới cửa phòng ngủ bước chân dần chậm lại.
Đuôi khóe mắt liếc thấy sau cánh cửa phòng tắm hình như có vật gì đó ...
Cận Tử Kỳ khẽ đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy có một đôi chân không mang dép lê, chính là chân của phụ nữ.
Cô hoảng sợ toát cả mồ hôi lạnh, trong lòng sinh ra lo lắng, dùng sức đẩy cửa phòng tắm ra, cảnh tượng trước mắt làm cho cô phải bụm miệng --
Tô Ngưng Tuyết im lặng co rúc ở trên mặt đất, giống như đang ngủ say.
Trên búi tóc đen, lại có một vũng máu, đang từ từ không ngừng lan rộng.
Hô hấp của Cận Tử Kỳ có chút dồn dập, khóe mắt đau đến mức tựa như muốn nứt ra.
"Mẹ!"
Cô nâng Tô Ngưng Tuyết dậy, muốn kêu người vào hỗ trợ, nhưng một giây sau thì im bặt lại.
Một bóng người cao lớn từ phía sau bao phủ lấy cô, đôi chân mang vớ đen xuất hiện ở bên cạnh cô.
Hàn Mẫn Tranh dựa ở bên cửa, trong tay ôm Tống Tiểu Bảo với cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm núm vú cao su.
Anh ta nhìn cô mà mỉm cười: "Con của cô thật sự ngoan."
Tống Tiểu Bảo ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh, mặc bộ quần áo liền thân màu vàng nhạt. Trên ót chỉ có vài cọng tóc, đôi mắt to đen đảo tròn, sau khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ lập tức cười toe toét với Cận Tử Kỳ, hoàn toàn không hề hay biết mình đang gặp phải tình cảnh nguy hiểm.
——— ———
Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn không biết tại sao Hàn Mẫn Tranh vào Tống Trạch được, trong lòng có sợ hãi cũng có kinh ngạc.
“Thấy tôi ở đây có phải rất kỳ quái đúng không?
Cận Tử Kỳ: “Anh ở nơi này đã nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc với địa hình và cấu trúc của toàn bộ biệt thự Tống trạch.”
Nói đến đây, Cận Tử Kỳ dừng lại một chút, "Sợ rằng trong nhà cũng có người của anh chứ gì?"
Hàn Mẫn Tranh không phủ nhận: “Điều này không quan trọng, cô biết rõ tôi tới là để làm cái gì.”
“Tôi có thể đi theo anh, nhưng anh phải thả mẹ và con trai tôi ra.”
“Cô cảm thấy cô có đủ tư cách để cò kè mặc cả với tôi sao?”
Sắc mặt Hàn Mẫn Tranh có chút trầm xuống, cười lạnh, sờ lên cái đầu không có bao nhiêu tóc của Tống Tiểu Bảo đang được ôm trong ngực.
"Tốt thôi, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận là được, không đến nửa tiếng nữa, Kỳ Diễn sẽ trở về."
"Tôi có thể thả một người, tự cô chọn đi."
Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết hôn mê bất tỉnh, lại ngẩng đầu nhìn lên thấy Tống Tiểu Bảo bị Hàn Mẫn Tranh ôm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.