Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Quyển 5 - Chương 191: Đại Kết Cục (Hạ) (14)

Cẩm Tố Lưu Niên

11/11/2018

Tim Cận Tử Kỳ cũng ngày một đập nhanh hơn, giọng điệu lại nhàn nhạt: “Tống Chi Nhậm, tôi muốn biết Tống Chi Nhậm có phải do anh giết không. Mặc dù nói là Minh Tuệ, nhưng tôi không tin, nếu cô ta giết người thì không thể nào mà vẫn bình tĩnh đi xử lý hậu sự.”

“Nhưng nếu không phải là cô ta, thì các người thông đồng với nhau từ lúc nào, tại sao cô ta lại tình nguyện giúp anh nhận tội giết người này? Chẳng lẽ là vì đứa con gái riêng của chị cô ta sao?”

Hàn Mẫn Tranh mỉm cười: “Cô không phải đã hiểu đại khái rồi sao? Còn muốn hỏi tôi…Cô cho rằng như vậy thì có thể kéo dài được thời gian sao? Cận Tử Kỳ, cô quá mức tự cho là đúng, như vậy không hay đâu.”

“Nhưng nhìn cô sốt ruột ham học hỏi như vậy, tôi có thể nói cho cô biết -- không sai, ngày ấy, sau khi Minh Tuệ ngộ thương Tống Chi Nhậm, tôi đã đi tới phòng của ông ta, vốn tôi có chuyện muốn hỏi ông ta, kết quả lại bị tôi nhìn thấy tập tài liệu trên máy fax. Thì ra ông ta lại tìm người điều tra tôi. Tôi cũng không biết mình đã bị lộ ở đâu. Ông ta mời rất nhiều thám tử tư đi điều tra, thăm dò tình huống của tôi tại nhà họ Hàn.”

“Những tài liệu điều tra kia viết hết sức rõ ràng, rằng tôi là đứa trẻ được nhà họ Hàn nhận nuôi. Kế hoạch của tôi còn chưa được thực hiện, làm sao có thể vừa mới bắt đầu mà lập tức thất bại thảm hại được. Lúc tôi cầm tập tài liệu kia đi, Tống Chi Nhậm vẫn chưa chết, còn đang hấp hối, cũng không còn khác với chết là bao. Ông ta muốn tôi cứu, nhưng tôi không cứu, tôi lạnh lùng nhìn ông tắt thở rồi mới xử lý hiện trường và rời khỏi, đồng thời đi tới phòng giám sát nghĩ cách làm hỏng camera ở một góc khuất.”

“Còn về phần giúp Minh Tuệ, cũng chỉ là thần xui quỷ khiến, tôi từ phòng giám sát cầm thắt lưng đi ra thì đúng lúc gặp được cô ta.”

Trong lòng Cận Tử Kỳ bỗng rùng mình một cái: “Để Minh Tuệ không đem những chuyện đã chứng kiến nói ra, cái giá cao đưa ra chính là anh giúp cô ta chăm sóc cho đứa con của chị gái cô ta, đúng không? Cho nên trong phòng thẩm vấn cô ta chỉ mặt gọi tên muốn gặp anh thôi.”

Hàn Mẫn Tranh gật đầu: “Tôi đáp ứng ít nhất là đảm bảo được cuộc sống cho đứa con của chị gái cô ta. Cho dù sau này tôi có thể đoạt được Tống thị thì cũng sẽ để cho đứa bé ấy một con đường sống. Quả là nỗi lòng của người làm cha mẹ, hơn nữa việc Minh Tuệ ngộ thương Tống Chi Nhậm dẫn đến cái chết vẫn rành rành ra đó, cho dù có khai ra tôi thì tôi cũng có thể nói rằng lúc tôi đến, Tống Chi Nhậm đã chết rồi, không có nhân chứng, ai có thể làm gì tôi?”

Hai người một hỏi một đáp, Thanh Kiều đưa lưng về phía Hàn Mẫn Tranh bất động, trên mặt tái nhợt, có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Lúc này Cận Tử Kỳ lái sang chuyện khác: “Vậy lần trước, tôi bị bắt cóc cũng là do anh và Jane thông đồng với nhau đúng không?”

Cả người Thanh Kiều cứng đờ, Hàn Mẫn Tranh liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không ngờ tới rằng Thanh Kiều cũng ở trên xe.”

Cận Tử Kỳ còn đang muốn hỏi tiếp, Hàn Mẫn Tranh đã đưa tay ra, ôm lấy bả vai của Thanh Kiều, nói: “Dừng lại ở đây thôi, cô dọa cô ấy sợ rồi.”

Trong lòng Cận Tử Kỳ bỗng nhiên trầm xuống.

Anh ta bảo chỉ nói đến đây thôi.

Toàn bộ không khí trong căn phòng một lần nữa đóng băng lại.

Hàn Mẫn Tranh giơ súng nhắm vào Thanh Kiều, Thanh Kiều lại giống như một con rối, chậm rãi giơ súng lên với Cận Tử Kỳ.

Trong lòng Cận Tử Kỳ tất cả ý niệm trong đầu vụt lên nhanh như ánh sáng.

Cô gắng gượng đè nén lại sự sợ hãi và hốt hoảng như thủy triều, nắm chặt lòng bàn tay, cứ thế đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Thanh Kiều.

“Nổ súng đi, Thanh Kiều.” Giọng cô nhẹ nhàng: “Anh ta nói đúng, đây là lựa chọn duy nhất của em. Chị sẽ không trách em đâu.”

Sắc mặt của Thanh Kiều cứng ngắc, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Chị họ, chị không trách em sao?”

Cận Tử Kỳ hít một hơi thật sâu: “Chị không trách em, nổ súng đi.”

Đêm khuya thanh vắng, bên ngoài biệt thự chỉ có tiếng dế ở trong bụi cỏ kêu to.

Hàn Mẫn Tranh giơ súng, bờ môi cũng có chút tái nhợt, nhếch miệng nói: “Thanh Kiều, nghĩ xong chưa?”

Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều đều im lặng nhìn nhau.

Cận Tử Kỳ nhìn thấy đôi mắt đầy đau khổ của Thanh Kiều, Hàn Mẫn Tranh ở phía sau đang cúi đầu ho khan không hề nhìn qua.

Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng hướng về phía cô khẽ lắc đầu.

Trong mắt Thanh Kiều bỗng nhiên hiện lên một tia đoạn tuyệt, chợt xoay người, hướng Hàn Mẫn Tranh nhấn cò súng xuống.

“Anh chết đi…”

Thế nhưng, trong biệt thự lại không hề vang lên tiếng súng.

Trong lòng Cận Tử Kỳ bỗng nhiên trầm xuống, toàn thân Thanh Kiều cứng đờ lại, Hàn Mẫn Tranh từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt âm u nhìn Thanh Kiều.

Thời gian như đang dừng lại tại đây.

Khẩu súng mà Hàn Mẫn Tranh đưa cho Ngu Thanh Kiều không có đạn.

Ngu Thanh Kiều kịp thời phản ứng lại, liền giơ tay nắm súng đánh về phía Hàn Mẫn Tranh.

Nhưng thân thể của cô vẫn còn rất yếu, đánh không nổi, để ngồi được trên xe lăn mà không ngã xuống cũng là tất cả nhờ ý chí kiên cường. Nên để đánh Hàn Mẫn Tranh chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, không hề có chút sức lực nào.

Nét mặt của Hàn Mẫn Tranh lại không hề có sự ngạc nhiên, từ từ ngẩng đầu, nhìn bộ dạng mềm yếu vô lực của Thanh Kiều, khóe miệng giống như nhếch lên cười.

Nhưng, trong mắt anh ta lại có sự tuyệt vọng, phẫn nộ và còn có bi thương.

Anh ta giơ tay, nhanh chóng giữ chặt cánh tay của Thanh Kiều, vặn một cái, cướp lấy khẩu súng của cô.

“Thanh Kiều!” Cả chân và tay của Cận Tử Kỳ đều bị trói chặt, muốn cứu Thanh Kiều cũng không thể.

Má của Thanh Kiều bị giáng xuống một cái tát, làn da trắng nõn mịn màng lập tức sưng đỏ lên.

Hàn Mẫn Tranh kéo cô vào lòng, một tay vòng lấy cổ cô khiến hô hấp của cô có chút khó khăn, một tay cầm súng chỉa về phía đầu cô. Trong giọng nói hàm ẩn vô tận đau đớn và hận thù: “Đây là tình yêu của em sao? Tình yêu mà em dành cho tôi chính là để tôi chết sao? Thì ra những lời nói ngọt ngào kia chỉ là để dỗ ngọt tôi, haha…Em thực sự cho rằng tôi không dám giết em sao? Không dám sao?!”



Khuôn mặt Thanh Kiều tái nhợt, cười lạnh, nước mặt lại trào ra: “Yêu? Hàn Mẫn Tranh, anh còn dám nói với tôi chữ yêu này nữa sao? Anh vì quyền thế mà có thể ruồng bỏ tất cả, tôi thì lại không thể làm một người máu lạnh vô tình như anh được. Anh có gan thì hãy nổ súng mà bắn chết tôi đi! Là tôi mắt mù mới đi yêu một kẻ mặt người dạ thú như anh.”

“Mặt người dạ thú? Không phải cô cũng thích một người mặt người dạ thú trước kia sao?” Hàn Mẫn Tranh cười nhạo mà nắm lấy cằm của Thanh Kiều lên: “Tôi còn phải cảm ơn cô, nếu không có cô thì chị họ cô và Tống Kỳ Diễn cũng sẽ không tín nhiệm tôi đến như vậy.”

Hàn Mẫn Tranh vỗ vỗ vào mặt của Thanh Kiều: “Trong số những người phụ nữ mà tôi từng chơi đùa qua, thì cô thực sự cũng chỉ có thể coi là tư sắc bình thường, thế nhưng, cô rất ngốc. Cô xem, Bạch Tang Tang đã nhiều lần nhắc nhở cô rồi nhưng cô đều không tin, còn mỏi mắt trông mong mà kề cận tôi không tha."

“Anh câm miệng lại, anh câm miệng lại cho tôi! Hàn Mẫn Tranh, anh không phải là người, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh!”

Thanh Kiều khóc nức nở, tâm trạng mất kiểm soát, ở trong ngực Hàn Mẫn Tranh vừa đánh vừa cắn, nhưng anh ta vẫn không buông cô ra.

Cận Tử Kỳ chỉ nhìn mà huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, theo đó hai người họ cứ dây dưa gắt gao với nhau.

Thực ra, vừa nãy qua cuộc trò chuyện giữa anh ta và Thanh Kiều, cô cũng đại khái đoán ra được.

Nếu Hàn Mẫn Tranh thực sự yêu Thanh Kiều, thì tuyệt đối sẽ không để hai tay cô nhuốm máu tươi.

Anh ta đưa súng cho cô ấy, bức cô ấy nổ súng cũng chỉ là muốn thử tình cảm mà Thanh Kiều dành cho anh ta mà thôi, muốn biết trải qua bao nhiêu chuyện như thế thì Thanh Kiều có còn thực sự yêu anh như những gì cô đã nói hay không.

Mà lúc Thanh Kiều giơ súng lên, cô cũng đoán ra được cô ấy sẽ xoay người đánh về Hàn Mẫn Tranh.

Vì thế cô mới nhân lúc Hàn Mẫn Tranh không để ý mà lắc đầu, để cô ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Tình huống hiện tại…

Hàn Mẫn Tranh hiển nhiên đã bị chọc giận rồi, anh ta biết rõ rằng bản thân không thể sống được nữa, lại vừa tận mắt chứng kiến nhìn thấy Thanh Kiều “phản bội” mình. Anh ta nhất định sẽ hận đến nỗi giết Thanh Kiều, khiến cho cô ấy chết cùng anh ta.

Sắc mặt âm u của Hàn Mẫn Tranh dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt không còn sự vui vẻ mà là một mảng lạnh như băng.

Anh ta bỏ súng qua một bên, coi như không có ai mà ôm lấy eo Thanh Kiều, yêu thương cúi đầu hôn lên khoé môi của cô.

Thanh Kiều nghiêng đầu muốn tránh, thì bị anh ta giữ chặt đầu lại, không thể cử động được.

“Được, nếu đã là như vậy thì chúng ta sẽ cũng nhau chết là được rồi.”

Giọng nói của Hàn Mẫn Tranh vô cùng ấm áp, khóe mắt lại ngấn lệ.

“Anh sẽ giết cô ta trước, tránh để cô ta làm vướng mắt cho gia đình ba người chúng ta.”

Nói xong anh ta liền giơ súng lên, họng súng đen ngòm ngắm chuẩn vào Cận Tử Kỳ, trong mắt lóe lên sự kiên quyết.

“Đừng!” Thanh Kiều hoảng loạn gào lên, vịn vào cánh tay anh ta: “Đừng làm tổn thương chị họ của tôi.”

Trên khuôn mặt của Hàn Mẫn Tranh hiện lên ý cười: “Vì thế em nhẫn tâm mà làm tổn thương tôi sao?”

Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, trái tim trùng xuống, chìm vào hố sâu tuyệt vọng không thấy đáy.

——————

“Boss, anh xác định phu nhân và cô Kiều ở đâu sao?”

Tống Kỳ Diễn chăm chú lái xe, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng dưới ánh đèn đêm trở nên lạnh lẽo một cách quỷ dị.

Phía sau xe họ, chính là xe cảnh sát bám theo thật chặt.

“Cậu ta nhất định đã đưa Thanh Kiều tới đó.”

“Bởi vì… nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất?” Trâu Hướng kích động bổ sung.

Tống Kỳ Diễn mím chặt môi: “Bởi vì đó là nơi mà cậu ta chuẩn bị cho người con gái mà cậu ta yêu.”

Vì thế cho nên Hàn Mẫn Tranh nhất định sẽ ở đó, biệt thự ngoại ô mà lúc trước anh ta đã sát hại Jane.

——— ———

Trong căn biệt thự tĩnh mịch, là âm thanh của nòng súng đang trượt.

Cận Tử Kỳ nhìn vào miệng súng màu đen kia, ngay đến cả bản thân cô còn không ngờ tới rằng cô lại có thể bình tĩnh đến mức độ đáng sợ đến như vậy.

Cô không hề khóc lóc, kêu la lại khiến cho Hàn Mẫn Tranh hứng thú mà cười rộ lên, trong mắt hiện lên sát ý, Thanh Kiều lại đột nhiên lên tiếng: “Không phải anh nói là muốn báo thù giúp tôi sao? Vậy có phải là trước khi giết chị họ tôi thì nên giết Johnny trước không?”

Động tác đang muốn nổ súng của Hàn Mẫn Tranh bỗng dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn vành mắt đang đỏ hoe của Thanh Kiều: “Em chắc chắn?”

Thanh Kiều nhìn Cận Tử Kỳ, gật đầu: “Tôi chắc chắn.”

Hàn Mẫn Tranh bỏ súng xuống, cũng lập tức buông Thanh Kiều ra, đứng dậy đi đến một phòng chứa đồ dưới chân cầu thang.

Két một tiếng, cửa phòng chứa đồ mở ra.

Johnny bị cởi sạch đồ còn tay thì bị trói ngược ở trên ghế dựa, tuỳ tuỳ tiện tiện mà ngồi ở bên trong.



Sợi dây thừng thô cứng quấn chặt trên người khiến cả người gã ta hằn lên vệt đỏ, miệng gã ta bị nhét một chiếc khăn lông, nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh xuất hiện ở trước mặt mình, đôi mắt vốn mơ mơ màng màng tan rã lập tức tập trung hơn, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ và xấu hổ.

"Ưm ưm ... Ưm ưm ..."

Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều nhìn thấy bộ dạng trần như nhộng của Johnny đều giật mình, sau đó cùng quay đầu đi.

“Tôi vốn định đưa hai người đi trước rồi mới xử lý anh ta, nhưng nếu Thanh Kiều muốn thì tôi xử lý anh ta trước.”

Không hiểu vì sao, thời điểm anh ta nói câu này, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, cả người run rẩy.

Khóe mắt của Cận Tử Kỳ nhìn qua, liền nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh thong thả ung dung mà đeo lên trên tay cái bao tay cao su hơi mỏng.

Anh ta lấy từ trong một cái túi vài viên gì đó nho nhỏ màu đen, còn có mấy sợi dây nhỏ ra.

Sau đó, Hàn Mẫn Tranh đi đến trước mặt Johnny cúi người xuống, bắt đầu hành động.

Theo động tác mỗi lúc càng mạnh hơn của anh ta, vẻ mặt Johnny càng ngày càng vặn vẹo, đầu tuôn đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, thân thể bị trói trên ghế dựa bắt đầu liều mạng mà giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng "Ưm ưm", trên cổ gân xanh chuyển động dữ dội.

Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn buồn nôn này.

“Thanh Kiều, em thích cho bộ phận nào của anh ta bị nổ trước?”

Giọng điệu đầy thờ ơ của Hàn Mẫn Thanh vang lên, hiển nhiên, anh ta đã xử lý Johnny xong.

Thanh Kiều và Cận Tử Kỳ từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Johnny, cả hai không khỏi buồn nôn một trận.

Tuy Thanh Kiều cũng căm hận loại người cầm thú như Johnny, nhưng cô thực sự không nghĩ tới sẽ sử dụng cách thức như vậy để đối phó gã ta.

Đối với một người đàn ông mà nói, điều khiến họ cảm thấy khuất nhục nhất chính là không thể giao hợp.

Thế nhưng điều mà Hàn Mẫn Tranh đang làm sẽ khiến cho Johnny cả đời này không còn làm một người đàn ông được nữa.

Giữa hai chân của Johnny bị treo lấy một vật gì đó tròn tròn màu đen, chính là vật mà vừa rồi Hàn Mẫn Tranh lấy ra từ trong cái túi. Mà trong bàn tay mang bao tay của anh ta lại đang nắm một sợi dây nối liền với thứ đó.

“Tao đặc biệt chuẩn bị quả lựu đạn này cho mày, thấy thế nào?”

Johnny đầm đìa mồ hôi, bị dọa đến cả người run rẩy, phẫn nộ trong mắt đã bị sự hoảng sợ thay thế.

Gã nhìn về phía Hàn Mẫn Tranh cầu khẩn, Hàn Mẫn Tranh giật lấy khăn lông trong miệng gã ta ra, Johnny còn chưa kịp nói gì thì đã bị Hàn Mẫn Tranh nhét một quả lựu đạn vào trong miệng gã: “Ba quả, chọn đi, muốn nổ chỗ nào trước?”

Vẫn còn có một quả?

Cận Tử Kỳ theo bản năng nhìn về phía sau của Johnny, chẳng lẽ ...

Johnny giãy dụa càng dữ dội hơn, vẫn kêu

ưm ưm, trừng mắt nhìn Hàn Mẫn Tranh, đôi mắt dường như muốn bắt anh ta mà xơi tái.

"Biến thái ... Biến thái ..." Thanh Kiều tự lẩm bẩm, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Hàn Mẫn Tranh thưởng thức sắc mặt khó coi của Thanh Kiều, hình như có chút sung sướng.

"Nếu mày không chọn, vậy tao chọn giúp mày."

Lúc Hàn Mẫn Tranh giật sợi dây ở phía sau Johnny xuống, Cận Tử Kỳ nắm chặt hai mắt lại.

Toàn bộ căn phòng chứa đồ như một cái bình bắp rang, một tiếng nổ “bùm” phát ra cực lớn, khiến cho không ít tro bụi rơi xuống.

Trong biệt thự tràn ngập mùi máu tươi, ngay lúc này Cận Tử Kỳ không nhịn được cúi đầu muốn nôn mửa.

Thanh Kiều cũng chẳng tốt hơn là mấy, vốn trước đó còn đang bịt lấy tai Tống Tiểu Bảo, lúc này cũng đang cúi đầu mà nôn theo.

Còn Johnny không thở nổi được một hơi, hai mắt trợn trắng, cả người rơi vào hôn mê.

Trên chiếc ghế mà gã ta đang ngồi, máu tươi theo dọc một góc ghế cũng không ngừng chảy xuống.

Trên sàn nhà máu bắn tung toé thật lòe loẹt.

“Vậy bây giờ sẽ đến phiên người nào đây?”

Hàn Mẫn Tranh cởi bỏ găng tay, dùng khăn gấm lau lau ngón tay của mình, ngẩng đầu nhìn về phía Cận Tử Kỳ và Thanh Kiều.

Thanh Kiều nhịn cơn buồn nôn, hít một hơi thật sâu, nhìn Hàn Mẫn Tranh chằm chằm: “Anh chẳng qua chỉ là muốn tìm một người chết cùng anh, tha cho những người khác đi, tôi sẽ chết cùng anh. Không phải là anh nói yêu tôi sao?”

“Thanh Kiều!” Cận Tử Kỳ nhìn khuôn mặt kiên quyết của Thanh Kiều, lòng đau như cắt.

Một lát sau, Hàn Mẫn Tranh mới ngẩng đầu, ngước nhìn Thanh Kiều, vẻ mặt sóng nước chẳng xao.

“Em thật sự đồng ý chết cùng tôi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook