Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 4 - Chương 39: Gà chó không yên
Cẩm Tố Lưu Niên
05/09/2015
Editor: Tâm Thường Lạc
Trong phòng ngủ, Cận Tử Kỳ đang gối đầu ở trên đùi Tống Kỳ Diễn nghiên cứu quyển "Quá trình mang thai".
Một tiếng đồ sứ vỡ vụn mơ hồ truyền đến, rất mơ hồ, nhưng cũng nhất định là có đồ vật này nọ bị đập vỡ.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng thì từ trên ghế sofa ngồi dậy, sửa lại một chút mái tóc dài hơi xốc xếch, nhanh chóng xỏ đôi dép lê đứng lên vừa muốn đi ra, cho là Mỗ Mỗ ham chơi không cẩn thận phá vỡ bình hoa trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cũng hơi chau mày, theo đó đứng dậy, chẳng qua là không chờ bọn họ ra cửa, liền có người giúp việc vô cùng lo lắng mà tới đây gõ cửa: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, lầu dưới đánh nhau!"
Đánh nhau? Cận Tử Kỳ lập tức liền liên tưởng đến Tống Nhiễm Cầm đang gây sóng gió trong phòng khách.
Ở trong nhà này, cũng chỉ có Tống Nhiễm Cầm mới có thể khuấy đảo một đầm nước trong thành một cái đầm nước vẩn đục.
Vẻ mặt của người giúp việc đầy lo sợ bất an: "Đại thiếu gia, cậu đi xuống xem một chút đi, chủ tịch đã ngủ, chúng tôi không dám đi quấy rầy, tuy nhiên. . . . . . Nếu tiếp tục đánh nhau nữa, đồ đạc trong phòng khách đều sẽ bị đập vỡ hết.
Có nghiêm trọng như thế sao?
Cận Tử Kỳ híp híp con ngươi mắt ——
Bạch Tang Tang bụng bự ra rồi còn có thể cùng Tống Nhiễm Cầm đánh nhau như vậy?
"Mới vừa rồi bà chủ nhà họ Bạch đến đây, còn dẫn theo thiếu gia nhà họ Bạch và bạn gái, kết quả cùng Đại tiểu thư một câu không hợp, thì động thủ rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cũng không khuyên được..."
Người giúp việc nói đến cục diện lầu dưới hỗn loạn như vậy, cũng nhức đầu muốn chết, rồi lại không thể làm gì.
Cận Tử Kỳ còn chưa nói gì, sau lưng đã có một cơ thể ấm áp dựa vào, Tống Kỳ Diễn dường như muốn mang hết sức nặng của thân thể mình đè ở trên người của cô, nhưng lại khống chế lực đạo không để cho phụ nữ mang thai như cô phải chịu vất vả.
Cô trở tay bắt lấy cánh tay hắn, có điều ngụ ý mà cười lên: "Tôi nhớ trong phòng khách có không ít đồ cổ đấy!"
Quả nhiên, lời của Cận Tử Kỳ chưa dứt, người giúp việc đã trợn to mắt không cách nào che giấu khủng hoảng, cô thở nhẹ ra một tiếng"Trời ạ" sau đó che miệng mình, sắc mặt cũng từ từ mà tái nhợt.
Rất hiển nhiên, những người giúp việc này đã quên mất những bình hoa đang bị đập trong lúc này có giá trị nghìn vàng.
Tống Kỳ Diễn vừa theo thói quen ôm lấy Cận Tử Kỳ, vừa không có bao nhiêu để ý nhìn sang người giúp việc mà nhắc nhở: "Nếu như tôi nhớ không lầm, đặt ở bên sofa chính là một cái bình hồ lô đỏ bằng sứ Thanh Hoa thời Nguyên..."
Trên trán người làm nữ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, phía sau lưng lại là một trận khô nóng hầm hập, đó là do sợ hãi quá mà tạo thành.
Các cô chịu trách nhiệm quét dọn phòng khách, mặc dù nói khi rớt bể đồ thì các cô sẽ không phải bị bồi thường, nhưng cái công việc này tuyệt đối là không giữ được, nghĩ đến tiền lương nhà họ Tống cho, người làm nữ lập tức không nhịn được mà thấy đau đớn nhức nhối một trận.
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy người làm nữ giống như là hóa đá đứng sững tại chỗ, không khỏi có lòng tốt mà hỏi thăm ——
"Có phải trong ngày thường công việc áp lực quá lớn hay không, làm thế nào sắc mặt lại trắng bệch như vậy?"
"Không có. . . . . . Không có sao." Không có sao mới là lạ!
Người làm nữ cười đến so với khóc còn khó coi hơn, một khắc cũng không dám trì hoãn liền vội vàng muốn chạy xuống lầu bảo vệ cái bình hoa kia.
Ngoài dự đoán, Tống Kỳ Diễn lại lên tiếng kêu cô, "Tôi lời còn chưa nói hết đây!"
Trong lòng người làm nữ như lửa đốt, nhưng cũng không dám vi phạm ý tứ của người đứng thứ hai trong nhà này, chỉ đành phải dừng bước quay đầu lại.
"Đại thiếu gia, cậu còn có chuyện gì phân phó?"
Tống Kỳ Diễn cười từng chút một, "Không có gì, chính là muốn nói cho cô biết, đối với những món đồ sứ cổ kia, phải cầm nhẹ đặt nhẹ. Cô luôn luôn quét dọn ở phòng khách thì phải biết rõ, một cái bình hoa tinh xảo cũng giống như một cô gái đẹp, nếu có một chút xíu nào tỳ vết, giá trị sẽ lập tức bị giảm sút mạnh, thậm chí không đáng một đồng."
Hầu như lời hắn vừa nói xong, ở cửa cầu thang lại vang lên một tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát thật lanh lảnh.
Cả cơ thể của người làm nữ xương cốt đều đã run lên một cái, bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy người làm nữ kia không chút dấu vết đã chuyển chân sang hướng cửa cầu thang, quay ngang qua trách cứ Tống Kỳ Diễn mà liếc xéo hắn một cái, vô hình trung lộ ra một sự mềm mại đầy phong tình, "Nào có nghiêm trọng như anh nói, đừng hù dọa người ta."
Tống Kỳ Diễn ranh mãnh cười một tiếng, sờ sờ sống mũi của mình, vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng cô.
"Lúc này còn có người ngoài ở đây, không thể chừa cho anh chút mặt mũi sao?"
Người làm nữ nhìn sang hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, lại nghe được đối thoại của hai người họ, tâm tình không khỏi chầm chậm trở lại bình thường, lời Cận Tử Kỳ vừa nói ra khiến cho cô không còn sợ hãi như trước đó nữa.
Kết quả, câu nói kế tiếp của Cận Tử Kỳ hoàn toàn treo trái tim cô lơ lửng lên trên trời.
"Mới vừa rồi nghe thấy bình hoa nào đó bị rơi xuống đất, âm thanh chát chúa vang dội, cũng sẽ không phải là đồ dỏm, em đoán, cũng chỉ khoảng mười mấy vạn một cái thôi, cha thật sự có khả năng dự đoán, biết đem đặt ở chỗ tiện bị rớt ngã như vậy."
Mới vừa nói xong, người làm nữ kia đã giống như một cơn gió mạnh mà rời đi, biến mất tại đầu bậc thang.
Tống Kỳ Diễn nghiêng người xuống, nhìn thấy ánh mắt trấn tĩnh trong sáng của Cận Tử Kỳ, nhếch miệng cười lên, cong ngón trỏ lại chà chà lên sống mũi rất thẳng của cô: "Chúng ta thật đúng là ông trời tác hợp cho, trời sinh một đôi!"
Cận Tử Kỳ cũng cười lên, nắm lấy bàn tay hắn đang vuốt ve mặt mình, "Không có ai hư như anh."
Tống Kỳ Diễn chỉ chỉ ánh đèn sáng tỏ ở cửa cầu thang: "Cũng không nên phụ người ta ra sức biểu diễn!"
Cô cười mà không nói, nắm chặt tay của hắn, chợt một cái bóng dáng nho nhỏ không biết từ đâu trong góc chui ra, bàn tay nhỏ đầy thịt bám lên trên vách tường, phồng cái má phấn nộn: "Hai người đang lén lén lút lút làm cái gì vậy?"
Tống Kỳ Diễn đi tới trước mặt Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai múi mông nhỏ, Cận Mỗ Mỗ nhăn nhó liền muốn né tránh, Tống Kỳ Diễn cũng không để ý, đổi sang vuốt cái đầu dưa hấu tròn, "Tìm ông nội chơi đi."
"Ông nội ngủ rồi, còn chơi thế nào nữa?" Mỗ Mỗ nghẹo đầu, chớp mắt to.
"Vậy thì kêu lên đi chứ," Tống Kỳ Diễn lớn tiếng nói chuyện, lộ ra một nụ cười bí hiểm: "Nếu như ông nội không đứng lên, cô của con ở dưới lầu sẽ đập vỡ hết các bình hoa mà có thể đổi được rất nhiều tiền."
Lời vừa nói ra, đúng là so với bất cứ lời dụ dỗ nào cũng hữu hiệu hơn, chỉ thấy Cận Mỗ Mỗ giống như là một con heo con xù lông, thân thể tròn phúng phính nhảy lên vài cái tại chỗ.
Đôi bàn tay trắng mịn nho nhỏ cào cào tóc mình, giống như con thú nhỏ rống lên hai tiếng: "Bà cô đó thật là xấu, Mỗ Mỗ muốn đi nói cho ông nội, muốn ông nội đuổi cô ra ngoài, những bình hoa kia sau này đều là của Mỗ Mỗ!"
Nói xong, xoay người như một làn khói bỏ chạy xa, chạy thẳng tới phòng ngủ của Tống Chi Nhậm mà tố cáo.
Cận Tử Kỳ ôm trán của mình, , đứa nhỏ này. . . . . .
Lại cúi đầu sờ sờ bụng của mình, chỉ hy vọng con sẽ là đứa bé bình thường.......
--- ------ ----
Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn xuống lầu, lập tức nhìn thấy Tô Hành Phong ở bên hành lang.
Dường như tâm tình của anh không chút nào bị ảnh hưởng bởi trận cãi nhau ồn ào trong phòng khách, ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc.
Trong lúc ngẩng đầu, nhìn thấy hai vợ chồng đâm đầu đi tới, sắc mặt chấn động, nhưng cũng không có chào hỏi, vứt điếu thuốc lá trong tay, ở tại chỗ yên lặng vài giây mới lần nữa đẩy cửa phòng khách ở phía trước ra.
Trong lúc chớp nhoáng, một chiếc giày cao gót bay ra, Tô Hành Phong tránh né không kịp, góc độ chính xác mà nện lên trên mặt của anh, trên trán để lại một cục u màu đỏ.
Cận Tử Kỳ không nhịn được cười khẽ ra tiếng, mặc dù cô vẫn khắc chế tự mình nghĩ phải duy trì vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Kỳ Diễn lại không thể chờ đợi mà dắt cô đi tới, trong miệng lại như có chút hả hê mà nói: "Làm thế nào không cẩn thận như vậy? Thật may là có Hành Phong cậu cản trở, bằng không thì đã đập vỡ cái bình sứ Thanh Hoa sau lưng cậu rồi!"
Quả nhiên, trong hành lang, sau lưng Tô Hành Phong, là một cái bình hoa thể tích cực lớn.
Tô Hành Phong nghe Tống Kỳ Diễn giễu cợt, sắc mặt khó coi, nhưng không có phản bác, mà đi vào.
Trong phòng khách đã sớm nháo thành một đoàn, khắp nơi đều là đồ sứ vỡ vụn, Bạch Tang Tang đang ôm bụng đứng ở một bên cách xa chiến trường, Bạch phu nhân mang vẻ mặt hốt hoảng chắn ở trước mặt Bạch Tang Tang, trong miệng không ngừng nói: "Đừng đánh!"
Về phần Tống Nhiễm Cầm và tiểu thái muội kia đang níu chặt tóc của đối phương, ở trên ghế sofa xoay vặn cho thành một đoàn, hai người áo quần xốc xếch, trên mặt tất cả đều là vết đỏ do bị móng tay cào trúng, Tống Nhiễm Cầm thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu đau, tiếng sau cao hơn tiếng trước, mà tiểu thái muội với khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn, trong miệng càng không ngừng hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Tống Nhiễm Cầm.
"Ai bảo mụ già bà dám đánh tôi! Ai bảo bà phách lối, cho mặt mũi mà không muốn, thời điểm lão nương lăn lộn ở trên đường, còn không biết bà ở cái hốc núi kênh rạch nào chăn trâu đấy! Còn dám sĩ diện với tôi!"
"A ——" Da đầu của Tống Nhiễm Cầm bị kéo tới tê dại: "Tiểu tiện nhân, vẫn còn không buông tao ra ra!"
"Tiểu tiện nhân? Mụ già tiện chủng, đến bây giờ miệng vẫn còn không sạch sẽ?"
Theo đó sát chính là tiếng hai bàn tay vang lên "Bốp bốp", lớp phấn trắng trên mặt Tống Nhiễm Cầm rớt xuống ào ào.
"Tôi đoán lúc mẹ bà sinh bà ra, có phải đầu của bà cắm ở cuống rốn rồi hay không? Vì vậy thần kinh của bà cũng bị cắt bỏ cùng cuống rốn? Rõ ràng gương mặt già giống như bánh xoắn, còn dám dùng mỹ phẩm Elizabeth như tôi!"
"Mày mày mày ——" Đỉnh đầu của Tống Nhiễm Cầm bốc lên khói xanh, giận đến hai mắt trợn trắng nhìn thẳng.
Nha đầu đáng chết, mới vừa rồi còn mang bộ dạng ngây thơ Tiểu Bạch, làm thế nào cũng không nghĩ tới lực bộc phát mạnh như vậy!
Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là kéo kéo gương mặt đầy thịt, lại là một trận đau rát nhức nhối.
Bạch phu nhân nhìn thấy chuyện sẽ ồn ào lớn, vội vàng nói với Bạch Lộ Thần vẫn còn đang uống trà: "Lộ Thần, con tìm ở đâu tới người đàn bà chanh chua như vậy, còn không bảo nó dừng tay, con đây là đang làm hại chị gái của con đó biết không?"
Cận Tử Kỳ vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đè ở trên chiếc bụng mượt mà của Tống Nhiễm Cầm, cũng chỉ mười mấy tuổi, thế nhưng dáng vẻ ăn mặc đúng là không sợ trời không sợ đất, ngay cả âm thanh của hai bàn tay cô cũng nghe được rồi.
Nhìn sang Tống Nhiễm Cầm bởi vì tức giận mà ngũ quan vặn vẹo, Cận Tử Kỳ không khỏi mong đợi đến phần sau phát triển tiếp ——
Lần này Tống Nhiễm Cầm là hung hăng mà mất mặt, với tính tình của bà, chỉ sợ cuộc sống sau này của Bạch Tang Tang sẽ không trải qua êm đẹp giống như trước đó nữa, cô tin không lâu sau khi sẽ có tiết mục Bạch Tang Tang cùng mẹ chồng độc ác đối chiến!
Tô Hành Phong nhìn thấy mẹ mình mẹ ăn thua thiệt lớn như vậy, cũng không khỏi tối mặt, lạnh lùng đưa tay kéo tiểu thái muội kia, "Mẹ tôi có làm gì không phải đi nữa, cũng là trưởng bối, cha mẹ cô dạy cô thế nào vậy?"
Tiểu thái muội bị Tô Hành Phong không chút nào thương hương tiếc ngọc kéo ra, dưới chân mất thăng bằng liền muốn ngã nhào, may mắn Bạch Lộ Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, đáy mắt tiểu thái muội lập tức đầy nước mắt.
Cô tủi thân mà đưa lòng bàn tay đỏ bừng của mình đến dưới ánh đèn, chính là bàn tay tát Tống Nhiễm Cầm.
"A Thần, anh xem tay của em. . . . . . Cũng đã sưng lên rồi!"
Bạch Lộ Thần thổi thổi bàn tay của tiểu thái muội, từng chút dịu dàng nói nhỏ nhẹ trấn an: "Tới đây, anh giúp em thổi một chút, sau này thấy vỏ cây già đừng có chụp vào biết không?"
Cơ mặt của Tống Nhiễm Cầm co quắp kịch liệt, sau khi mở miệng gầm thét một tiếng "Mày ——", liền muốn từ trên ghế sofa bò dậy xông về phía Bạch Lộ Thần, lại bị Tô Hành Phong kịp thời kéo giữ.
Tô Hành Phong khó khăn lắm mới từ từ kéo Tống Nhiễm Cầm đi ra, không nhịn được trách cứ: "Mẹ, mẹ yên tĩnh lại được không?"
"Con chê ta gây chuyện?" Tống Nhiễm Cầm không thể tin được mà quay đầu nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tô Hành Phong.
Mà bên này tiểu thái muội đúng lúc phát ra tiếng hờn dỗi ngọt ngào: "Ừ, em biết rồi!"
Tống Nhiễm Cầm lửa giận bộc phát, rống cao một tiếng căm tức, thừa dịp Tô Hành Phong không chú ý, tiện tay vung mạnh cái bình hồ lô đỏ bằng sứ Thanh Hoa ở bên cạnh đập tới phía cái ót của Bạch Lộ Thần.
"Em à!" Bạch Tang Tang kêu lên một tiếng hoang mang nhắc nhở.
Bạch phu nhân muốn chạy tới tiếp lấy cái bình hoa đó nhưng đã không còn kịp rồi. . . . . .
"Xoảng ——" Bình hoa rơi xuống mặt đất, lại một lần nữa hy sinh lừng lẫy.
Bạch Lộ Thần lắc lắc cánh tay mình do ngăn cản mà tê dại, nhe răng trợn mắt, chẳng qua là, hắn vẫn còn chưa phát tác, ở cửa đã vang lên một tiếng rống giận dữ giống như hùng sư gầm thét ——
"Tống Nhiễm Cầm, ta để cho cô ở tạm trong cái nhà này, không phải cho cô đi đến gây thiệt hại cái nhà này !"
Cận Tử Kỳ nghe được tiếng gào thét đầy phẫn nộ quanh quẩn bên cột nhà thật lâu không đi, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, sau đó lại nhìn thấy Tống Chi Nhậm chống quải trượng, một tay dắt Mỗ Mỗ khí thế hung hăng mà đi vào.
Lão nhân gia mặc áo ngủ, bên ngoài thì khoác chiếc áo khoác, nhưng giờ phút này không chút nào cảm giác được sự rét lạnh, chỉ cảm thấy hỏa khí chậm rãi từ dưới đất dâng trào lên, nhất là nhìn thấy dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm ngu xuẩn, càng thêm giận dễ sợ!
Tống Nhiễm Cầm trong lúc nhìn thấy Tống Chi Nhậm chạy tới, đầu óc nhất thời trì trệ, ngơ ngác nhìn Tống Chi Nhậm hổn hển trong chốc lát, đợi lấy lại tinh thần, gương mặt sung huyết đỏ bừng, đột nhiên trốn ra sau lưng Tô Hành Phong.
Khóe miệng của co rúm dữ dội vài cái, cúi đầu nhìn những món đồ cổ bị ném vỡ kia, thế này mới ý thức được họa lớn ập tới!
"Tống lão, chuyện này. . . . . ." Sắc mặt Bạch phu nhân lúng túng, cố gắng tiến lên giải thích.
Tống Chi Nhậm lại khoát khoát tay, ngăn lại lời của bà, nhưng mắt lạnh nhìn chằm chằm Tống Nhiễm Cầm đang rụt cổ.
"Xem ra ta đối với cô còn quá mềm lòng, cô đây là bùn nhão không đỡ nổi tường!"
Tống Nhiễm Cầm để ý nhất chính là câu so sánh "Bùn nhão không đỡ nổi tường" khi bị Tống Chi Nhậm mắng, hết lần này tới lần khác Tống Chi Nhậm còn muốn nắm lấy điểm yếu của bà, trước mặt nhiều người như vậy khiển trách bà!
Lúc này, sắc mặt của bà đã trắng bệch, mà Tô Hành Phong cũng cảm thấy vô cùng mất thể diện, hận chưa từng đi đến cái phòng khách này, cũng như mong người phụ nữ sau lưng này không phải là mẹ của mình!
Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc hồng hộc của Tống Chi Nhậm.
Mỗ Mỗ nhéo nhéo bàn tay Tống Chi Nhậm, "Ông nội, không nên tức giận, dù sao những bình hoa này đặt ở nhà cũng là trang trí hoa thôi ạ, cô cũng là bị chọc tức mới không cẩn thận đập vỡ, thân thể ông nội so với những bình hoa này quan trọng hơn nhiều!"
Tống Chi Nhậm cúi đầu nhìn cháu trai mình nghe lời hiểu chuyện, trái tim cảm thấy mềm mại một hồi, sờ sờ mái tóc mềm mượt của Mỗ Mỗ, giọng nói có chút nghẹn ngào mà cảm khái: "Đứa bé ngoan đứa bé ngoan, ông nội không tức giận. . . . . ."
Cận Tử Kỳ đứng ở một bên nghe được đoạn đối thoại này, cúi đầu lấy tay chặn hai mắt của mình, không để cho ý cười không thích hợp ở đáy mắt bại lộ dưới mắt của mọi người, cái tên tiểu bại hoại này...
Tống Kỳ Diễn dường như phát hiện tâm tình của cô, hắn không để lại dấu vết nhẹ nhàng đụng một cái ở sau lưng cô.
Cận Tử Kỳ trời sinh sợ nhột, thân thể phản ứng theo bản năng trở nên căng thẳng, quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn toét miệng cười với cô lộ ra một hàm răng trắng tinh, hắn ngược lại không e dè việc tâm tình mình rất vui vẻ.
"Cái này gọi là hổ phụ vô khuyển tử, thành ngữ anh mới học, như thế nào?"
Hắn đến gần lỗ tai của cô khẽ nói, làn môi mỏng như có như không lướt qua tai của cô.
Cô khó nhịn mà thấy ngứa một trận, theo bản năng chiếc cổ trắng nõn thon dài rụt một cái, hắn cúi đầu cười lên, sau đó dời đầu của mình đi, nhìn đến đám người ở giữa sân đang giằng co cười một cái đúng mực.
"Cha, hôm nay trời lạnh, ngài vẫn sớm đi trở về phòng, nơi này, thì giao cho con trai xử lý thôi!"
Tống Chi Nhậm mím chặt đôi môi, quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, không lên tiếng, sau một lát, mới nhìn Tống Nhiễm Cầm, giọng nói lạnh lùng: "Cho cô thời gian là một tuần lễ, từ nơi này dọn ra đi, nếu không tôi giúp cô gọi công ty dọn nhà!"
Nói xong, Tống Chi Nhậm căm giận mà chống quải trượng bỏ đi, không quên mang theo người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình, cho dù là ra khỏi phòng khách, còn có thể nghe được giọng nói non nớt đầy quan tâm ——
"Ông nội, Mỗ Mỗ hát cho ông một bài hát nha, như vậy ông cũng sẽ không mất hứng."
Vở diễn giải tán, các diễn viên và khán giả cũng phải lần lượt rời nhà hát.
Tống Nhiễm Cầm sau khi tránh Tống Chi Nhậm, thì vẩy đi lớp sợ hãi vừa rồi, từ phía sau Tô Hành Phong bước ra ngoài, kéo lại quần áo trên người, quay sang Tống Kỳ Diễn hừ lạnh một tiếng, sau đó đoạt lấy giày cao gót trong tay Tô Hành Phong xỏ vào chân, sau đó, bước trên đôi giày cao gót với phong thái đong đưa muốn đi.
"Tống nữ sĩ." Nhưng Tống Kỳ Diễn gọi bà lại từ phía
Sau.
Tống Nhiễm Cẩm không nhịn được quay đầu: “Làm gì!” Ngữ điệu cực kỳ không kiên nhẫn.
Hai tay của Tống Kỳ Diễn khoanh ở trước người, đối với Tống Nhiễm Cẩm ý vị sâu xa mà cười một tiếng, lời nói ra lại cực kỳ khách khí: “Chị cũng không thể đi, chị muốn đi, những bình bình lọ lọ này tôi đi tìm ai tính sổ đây?”
“Oh, lời này của cậu ý là, muốn tôi lấy tiền ra mua những thứ mảnh vụn này sao?”
Tống Nhiễm Cẩm không dám tin mà dựng rau trợn mắt, một tay chỉa thẳng vào những bình hoa vỡ thành mảnh vụn trên đất kia.
“Chẳng thế thì sao?” Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhìn ở trong mắt Tống Nhiễm Cẩm quả thực đáng đánh đòn.
Tống Nhiễm Cẩm dứt khoát cũng là bình nứt không sợ bể: “Ai biết những thứ này không phải là đồ dỏm, đây là nhà của cha tôi, tôi ném vài cái bình thì sao chứ? Hơn nữa, là tôi muốn ném rơi sao? Cậu muốn tiền phải đi theo chân bọn họ mà đòi!”
Dù sao cũng sẽ phải chuyển ra đi ngay, trước lúc này, đánh chết bà cũng không nguyện ý tốn một số tiền lớn như vậy.
Cho nên, Tống Nhiễm Cẩm lập tức liền chỉa mũi nhọn sang hướng đám người nhà họ Bạch.
Bạch phu nhân vừa nghe cũng lập tức mất hứng: “Tô phu nhân, lời này của bà không phải thật là quá đáng sao? Quá trình này chúng tôi đều đã thấy, bình hoa đều qua tay bà mà vỡ nát, bà làm thế nào tốt xấu gì cũng trút lên trên đầu chúng tôi sao?”
“Ai da, Bạch phu nhân!” Tống Nhiễm Cẩm không chịu thua mà làm ầm ĩ lên: “Nếu không phải là con trai của bà mang đến đây cái đứa gây chuyện như vậy, tôi sẽ đập bình hoa sao? Bà không tự mình xét lại mình còn muốn đổ thừa lên trên đầu tôi, có người như bà vậy sao?”
Tô phu nhân! Làm người không thể cậy mạnh không phân rõ phải trái như vậy!” Bạch phu nhân đối với Tống Nhiễm Cẩm rốt cục không thể nhịn được nữa, “Nếu không phải là Tang Tang của chúng tôi sắp cùng Hành Phong kết hôn, tôi không muốn để cho mặt mũi mọi người khó coi, bà cho rằng tôi bây giờ sẽ còn đứng ở chỗ này sao?”
Tống Nhiễm Cẩm cười lạnh: “Bạch phu nhân thật sự nói buồn cười, ngược lại đem trách nhiệm của mình đẩy đi không còn một móng!”
Vẻ mặt Bạch phu nhân chấn động, không nghĩ tới Tống Nhiễm Cẩm da dầy đến nước này, nhất thời cứng họng.
Mà Tống Nhiễm Cẩm thì đuôi mắt nhảy lên, thét lên một tiếng với Tô Hành Phong cách đó không xa: “Con à, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ, ít ở chỗ này cùng tốp người không có tư cách tranh chấp không cần thiết!”
Nói xong, tiếp tục phẩy phẩy hai cánh tay cường tráng, mang khuôn mặt như mèo vội vội vàng vàng bỏ đi.
Sắc mặt của Tô Hành Phong từ đầu đến cuối chưa từng dễ coi, nhưng anh dầu gì cũng còn có chút trách nhiệm của người đàn ông, không giống Tống Nhiễm Cẩm vẫy vẫy tay liền đi như vậy, lúc đi ngang qua Tống Kỳ Diễn thì dừng bước.
“Để cho nhà giám định đồ cổ giám định xem xét rồi tính toán tổn thất, sau đó hãy bảo người giúp việc nói cho tôi biết một tiếng.”
Sau đó mới cất bước rời khỏi phòng khách, nhưng ngay cả dư quang khóe mắt cũng không phân cho Bạch Tang Tang.
Bạch phu nhân nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm vô lại và Tô Hành Phong đối với con gái thờ ơ như vậy thì giận đến không chịu được.
Bạch Tang Tang chẳng qua là ôm hai cánh tay cười lạnh, dường như đã sớm dự đoán được sẽ là cái kết quả như vậy.
Ngược lại, Bạch Lộ Thần chần chờ mà hỏi thăm Bạch Tang Tang: “Chị, chị nhất định phải gả vào cái nhà này sao?”
Bạch phu nhân nặng nề thở phào một cái, nói với Bạch Tang Tang: “Mẹ đi về trước, chuyện này mẹ sẽ nói với ông nội và ba con, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho con.”
Nói xong, lôi Bạch Lộ Thần muốn đi, còn tiểu thái muội vui vẻ theo sát ở sau lưng Bạch Lộ Thần một tấc cũng không rời.
Chỉ là vừa đi được hai bước, liền bị Tống Kỳ Diễn ngăn cản đường.
Bạch phu nhân nhíu chân mày lên: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Kỳ Diễn quay sang người giúp việc đứng cách đó không xa nháy mắt, sau đó nhìn vẻ mặt cảnh giác của Bạch phu nhân mỉm cười: “Chỉ là muốn nói cho Bạch phu nhân, còn có chút sổ sách chưa có kết đây!”
“Cái gì sổ sách?” Bạch phu nhân không hiểu ra sao, nhưng đề phòng cái người đàn ông cười thật âm hiểm trước mắt này.
Tống Kỳ Diễn búng tay một cái, người giúp việc đã đến trước mặt Bạch phu nhân nói rõ: “Bạch phu nhân, mới vừa rồi vị tiểu thư này đánh vỡ một cái ấm pha trà bằng gốm và một cái bình sứ trắng, đại khái giá trị hai mươi bảy hai mươi tám vạn.”
“Có ý gì?” Bạch phu nhân thầm nói không tốt, dưới tay ý thức mà nắm chặt ví tiền của mình.
Cận Tử Kỳ đem động tác nhỏ của Bạch phu nhân thu ở trong mắt, cười khẽ, bàn tay mềm vòng qua cánh tay Tống Kỳ Diễm, nhìn sang Bạch phu nhân: “Bạch phu nhân dầu gì cũng là khách nhà họ Tống, sau này hai nhà chúng ta cũng dính chút thân thích, hai thứ đồ này tính bớt thôi, giá cả thân tính hai mươi vạn thì như thế nào?”
Khéo miệng Bạch phu nhân rụt rụt, hai cái đầu vai khẽ run, hồi lâu giằng co, không thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ thỏa hiệp nữa, bất dắc dĩ, hận hận bỏ lại một câu: “Ngày mai đem giấy tờ gửi đến Bạch thị!”
Nói xong, không bao giờ nguyện ý nán lại cái chỗ xúi quẩy rủi ro này mang theo túi thở phì phì bước đi.
Bạch Lộ Thần tới nhà họ Tống vốn là vì trả đũa Tống Nhiễm Cầm, lúc này ác khí ra khỏi, cũng cảm thấy vô vị, mắt nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đứng sóng vai nhau, vuốt lỗ mũi đuổi theo mẹ mình.
Tiểu thái muội sưng mặt sưng mũi mà vẫn toét miệng, dựng dựng ngón cái với Tống Kỳ Diễn: “Đại ca ca, anh thật sự quá keo kiệt nha!” Nói xong, bất kể hai ánh mắt của Tống Kỳ Diễn rét căm căm, nhấc chân chạy theo sau lưng Bạch Lộ Thần.
Cận Tử Kỳ nghe xong tiểu thái muội đối với Tống Kỳ Diễn tán dương, ngẩng người, không nhịn được cười lên.
Tống Kỳ Diễn ngược lại nghiêm mặt, quay sang Cận Tử Kỳ liếc mắt, nắm gương mặt mềm nhẵn của cô, thở dài: “Có người nào cười như vậy sao?”
Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh gật đầu, “Đúng nha, Aba Cống tiên sinh (Aba Cống: đại danh từ keo kiệt)!”
Bên kia Bạch Tang Tang nhìn hai người kề cận bên nhau vui đùa, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh thê lương, người ta đã mang thai đều có chồng cùng ở bên người, cô có cái gì? Cái gì cũng không có, còn có một đống lớn chuyện sốt ruột!
Không hạnh phúc ngọt ngào của người khác làm nổi bật sự bi thương của mình, Bạch Tang Tanh khẽ nhếch cằm, lấy một loại tư thế kiêu ngạo rời sân, cho dù cả trái tim đã ngàn lở trăm loét, mệt mỏi không chịu nổi.
Cận Tử Kỳ chú ý tới Bạch Tang Tang ảm đạm rời đi, ngưng cùng Tống Kỳ Diễn cười đùa lẫn nhau, liếc mắt nhìn bóng dáng kia khi mang thai hơi có vẻ cồng kềnh, “Có mẹ chồng là Tống Nhiễm Cầm ở đây, cuộc sống sau này của cô ta sẽ không dễ chịu.”
Đây không phải suy đoán, mà là chắc chắn, không ai sẽ thích mẹ chồng thô bạo như vậy!
Tống Kỳ Diễn thở dài mà kéo cô lại: “Một ngày kia, em cũng có thể quan tâm anh như vậy thì tốt rồi.”
Cận Tử Kỳ nghe vậy háy hắn một cái, vén khóe môi lên: “Em không quan tâm anh sao?”
“Chung quy là cảm thấy không đủ!” Một tiếng thở dài, hòa tan vào trong một cái ôm chặt chẽ!
Đêm đã khuya, Cận Tử Kỳ rửa mặt xong ra ngoài, Tống Kỳ Diễn đã nằm ở đầu giường xem bộ sách về mang thai.
Cô vừa muốn lên giường, cửa phòng ngủ lặng lẽ bị mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt gian mày giảo mà đi vào, để trần một đôi chân mập mạp, mặc áo ngủ phim hoạt hoạ.
"Tối nay Mỗ Mỗ lập công lớn, hai người nên làm thế nào thưởng cho Mỗ Mỗ đây?"
Tên nhóc không hề khách khí leo lên trên giường, cái thân thể nhỏ tròn trịa lăn lông lốc chui vào.
Thân thể Tống Kỳ Diễn vốn ấm áp bị dán lên một trận lạnh như băng, nhướng mày, không nhịn được cuộn lại sách trong tay, làm bộ nhẹ nhàng mà gõ lên trên cái đầu dưa hấu tròn: "Về phòng của mình ngủ đi!"
"Không được không được!" Mỗ Mỗ ở trong chăn uốn éo người, đôi tay nắm lấy chăn, lộ ra một đôi mắt gian xảo đen như mực, nhanh như chớp mà chuyển: "Mỗ Mỗ tối nay muốn ngủ cùng Kỳ Kỳ!"
Nói xong, nhích nhích sang bên cạnh Tống Kỳ Diễn, vỗ vỗ chỗ trống rộng rãi kế bên: "Kỳ Kỳ đến đây đi!"
Cận Tử Kỳ bật cười khi nhìn đứa nhỏ nháy mắt ra hiệu, vén chăn lên nằm vào, Mỗ Mỗ lập tức đánh tới, ở trong ngực Cận Tử Kỳ cọ qua cọ lại: "Ôm trong lòng Kỳ Kỳ thật mềm mại, Mỗ Mỗ thích nhất nha!"
Tống Kỳ Diễn không thể làm gì, bị cái tên tiểu bại hoại này cắt đi thuộc địa, nhưng đã quen với thân thể mềm mại thơm tho đó, không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể kéo toàn bộ một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực.
--- ------
Sáng sớm hôm sau ——
"Cận Mỗ Mỗ!"
Tiếng gầm lên giận dữ vang dội cả vùng trời của tòa nhà lầu chính Tống trạch, chấn động cả một đàn chim đông đang đậu trong sân bay tán loạn.
Trong vườn hoa công nhân làm vườn đang cắt tỉa cành lá nghe tiếng ngẩng đầu, người làm nữ trên lầu một đang quét dọn phòng cũng rối rít vì tiếng vang của một gian phòng nào đó trên lầu hai, đầu bếp đang nấu cơm trong phòng bếp cũng hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì.
Cận Tử Kỳ vén chăn lên, nhìn mình trên quần ướt nhẹp một mảng lớn, bất đắc dĩ vô cùng.
Cô cũng còn tàm tạm chút, còn Tống Kỳ Diễn thì ướt ở ngay đáy quần, thoạt đầu liếc mắt một cái, tuyệt đối sẽ cho là, người đàn ông đã qua nhi lập chi niên (bước qua tuổi ba mươi đã lập thân lập nghiệp) như vậy thế nhưng lại còn đái dầm, cũng khó trách cơn tức của hắn lớn như vậy.
Mà đầu sỏ gây nên đang dang rộng thân hình chữ đại, khóe miệng chảy nước miếng, ngáy ò ó o dù sét đánh cũng không sợ hãi.
Tấm ga giường màu xanh da trời đã biến thành màu xanh đậm của đại dương mênh mông.
Ẩm ướt, nong nóng, đây là cảm giác đầu tiên khi sáng sớm Cận Tử Kỳ tỉnh lại.
Sau đó cô đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tống Kỳ Diễn ngủ nhưng chân mày nhíu lại thật sâu, dường như vì phía dưới cảm giác dính ướt, mà nửa người Cận Mỗ Mỗ đều đã đè ở trên người Tống Kỳ Diễn, phía dưới lại chảy nước ào ào.
Không biết tên nhóc nằm mộng thấy cái gì, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng ưm ưm thỏa mãn, sau đó còn say sưa mà vẩy nước đầm đìa do cả một đêm nín tiểu, làm cả cái giường đều thấm ướt!
Cận Tử Kỳ tạm thời không nhìn đến người đàn ông đang níu quần mà bên trán gân xanh đã nhảy lên, ôm Cận Mỗ Mỗ vào trong ngực, lột ra cái quần ướt đẫm kia vứt xuống chân giường, xé chút khăn giấy lau cái mông trần như nhộng.
Cận Mỗ Mỗ vẫn nhắm hai mắt không mở ra, giống như là một con heo con vừa sinh ra, ủi cái mũi ở trong ngực Cận Tử Kỳ cọ lung tung, cuối cùng cọ đến chỗ mềm mại, theo hô hấp phập phồng trên bộ ngực, lập tức cũng không rời đi nữa, phát ra hai tiếng líu ríu, đôi bàn tay đầy thịt cũng muốn sờ sờ đến chỗ đó của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị sờ nên mặt đỏ lên, cái tên vô lại này gần đây càng ngày càng nhích tới gần chữ "Sắc" rồi.
Sau đó, trong ngực trống không, Tống Kỳ Diễn mặt u ám, một tay ôm Cận Mỗ Mỗ lên, Cận Tử Kỳ nhìn bé mập bị treo trên không, lo lắng kêu lên: "Anh làm gì thế!"
"Giúp nó đi tắm!" Tống Kỳ Diễn nói xong cắn răng nghiến lợi, sau đó mang Mỗ Mỗ bỏ đi.
Đi tới nửa đường, Cận Mỗ Mỗ đã tỉnh lại, ngón tay nho nhỏ xoa xoa mắt, sau đó oa oa kêu to lên, còn quơ múa tứ chi, không cẩn thận lại tát một cái vào mặt của Tống Kỳ Diễn.
Mặt màu của Tống Kỳ Diễn đã lạnh xuống, cùng Cận Mỗ Mỗ bốn mắt nhìn nhau, cả người Cận Mỗ Mỗ lạnh run một cái, khóe miệng Tống Kỳ Diễn lại chậm rãi cong lên, thoáng hiện một chút ý cười: "Tới đây, ba tắm cho con!"
Cận Mỗ Mỗ vội vàng quay đầu lại cầu cứu, đáng tiếc, Kỳ Kỳ thân yêu của nó đang cúi đầu lau quần của mình, cuối cùng, khóc không ra nước mắt mà bị một lão nam nhân âm hiểm xảo trá lôi vào phòng tắm. . . . . .
Sáng sớm ở trên bàn ăn, tầm mắt của Cận Mỗ Mỗ khi cùng đối diện với người đàn ông nào đó đang ăn uống thật thong thả ung dung thì thân thể nho nhỏ run một cái, vội vàng nhu thuận mà cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng mà ăn bữa sáng.
Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ đầu tóc như tổ chim đã đi xuống tới, lại nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, không biết lúc này hai cha con đang giở trò gì, hôm nay Mỗ Mỗ đàng hoàng có nề nếp thật không quá bình thường.
Chẳng qua là, còn chưa cho cô cẩn thận tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong này, Tống Kỳ Diễn lại ưu nhã lau khóe miệng một cái, mở miệng: "Gần tối tan việc đi chọn cho mẹ một món quà, dù sao cũng phải dỗ dành mẹ già."
Cận Tử Kỳ gật đầu đáp ứng, dù sao gần đây cô ở Phong Kỳ đi làm trạng thái cũng xem như nửa nghỉ việc, cũng không quan tâm nữa khoáng một người buổi chiều, "Em đã gọi điện thoại về, cơm tối sẽ đến hoa viên Nam Đô ăn."
Bạn nhỏ nào đó mềm mềm yếu yếu mà giơ chiếc đũa của mình lên, "Mỗ Mỗ hôm nay đi đâu ạ?"
Tống Kỳ Diễn hơi nheo mắt lại liếc tới, bạn nhỏ nào đó lập tức tự giác mà trả lời: "Mỗ Mỗ muốn cùng ba ba đến công ty, cho nên Kỳ Kỳ, ăn xong rồi thì đi làm nha, nhớ mua cho bà ngoại một món quà xinh đẹp nha!"
Tống Kỳ Diễn hài lòng nhướng mày lên, đứng dậy đi tới, nâng cái mông nặng trình trịch của Mỗ Mỗ lên, quay sang hôn một cái lên trên khuôn mặt với cái đầu tóc lộn xộn, "Vậy thì tạm biệt Kỳ Kỳ, chúng ta đi làm thôi!"
Cận Mỗ Mỗ hiền như khúc gỗ mà ồ một tiếng, động tác cứng ngắc mà quay sang Cận Tử Kỳ vẫy vẫy tay, "Kỳ Kỳ tạm biệt."
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con biến mất ở cửa, lén lén lút lút, khó khi thấy không chờ cô ăn xong đã bỏ đi, hàng lông mày đen xinh đẹp nhếch nhếch lên, chắc là không có chuyện gì đâu?
Lại ăn hai cái cho có lệ, Cận Tử Kỳ cũng chuẩn bị đi làm, Tống Kỳ Diễn sợ cô lái xe làm cho thần kinh căng thẳng ảnh hưởng thai nhi, mặc dù không tự mình đưa cô cũng sẽ an bài tài xế nhà họ Tống đưa cô đến công ty.
Trên đường Cận Tử Kỳ đi tới nhà để xe, ngẫu nhiên gặp được Bạch Tang Tang, nhưng Bạch Tang Tang đưa lưng về phía cô, đang cầm điện thoại di động ở nơi này khẽ cùng ai gọi điện thoại, nhìn bộ dáng kia, dường như cũng không hy vọng người khác nghe được.
Bất hạnh thay, khoảng cách của Cận Tử Kỳ không xa, không cẩn thận thì nghe được láng máng.
"Tôi thậm chí hoài nghi, có phải Cận Tử Kỳ đã sớm đoán được rồi sẽ có một ngày như thế hay không, ban đầu mới không chút do dự lựa chọn hủy bỏ hôn sự cùng Tô Hành Phong, nếu không cái cục diện rối rắm này chính cô ta phải gánh. . . . . ."
Lúc nghe được tên của mình, Cận Tử Kỳ híp mắt xuống, vốn muốn xoay người rời đi cũng phải ngưng lại.
Bạch Tang Tang cũng không biết có người đứng phía sau mình, ở ngay chỗ này khẽ nói: "Mụ già chết tiệt đó còn muốn tôi phải quỳ xuống với bà ta, tôi sống nhiều năm như vậy đâu nào chịu nổi uất ức như thế? Tôi mặc kể, dù sao muốn tôi ở cùng một chỗ với bà lão cực phẩm như vậy, chính là ép tôi đi chết, tôi chết không sao, ngược lại đứa bé trong bụng này. . . . . ."
Bạch Tang Tang chưa nói thêm, nhưng Cận Tử Kỳ lại nghe ra trong lời nói có ý uy hiếp, dường như bên đầu kia điện thoại đang nói, Bạch Tang Tang vẫn lẳng lặng nghe, đến cuối cùng Bạch Tang Tang có phần không nhịn được, cắt đứt đối phương.
"Bác sĩ nói tình trạng của tôi rất nguy hiểm, nếu như lần này còn sanh non, sau này có thể rất khó mang thai nữa."
Nói đến đoạn sau, dáng vẻ Bạch Tang Tang trở nên giống như đưa đám, trong giọng nói cũng ngầm mang theo hối tiếc.
Cận Tử Kỳ lại bị chữ "Còn" trong lời của cô ấy gây chú ý, cô không khỏi nhìn về phía chiếc bụng nhô cao của Bạch Tang Tang, ở trong đó không phải là đứa bé đầu tiên mà Bạch Tang Tang mang thai sao?
Bên đầu kia điện thoại không biết nói cái gì, cảm xúc của Bạch Tang Tang mới từ từ bình thản, Cận Tử Kỳ cảm thấy tiếp tục nghe nữa cũng không có gì cần thiết, vừa muốn đi, Bạch Tang Tang lại đột nhiên quay người lại.
Hai người mặt đối mặt, cả hai bên đều cùng giật mình, bất quá Cận Tử Kỳ chỉ là thoáng kinh ngạc, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, ngược lại sắc mặt Bạch Tang Tang lộ ra thật đặc sắc, quên cúp điện thoại mà lập tức hỏi thẳng Cận Tử Kỳ một câu: "Cô đã đứng ở phía sau khi nào vậy?"
"Cũng chỉ một lát." Cận Tử Kỳ nói xong lại xoay người đi tới bãi đậu xe.
Bạch Tang Tang cắn cánh môi, tâm hoảng ý loạn một hồi, trong điện thoại di động truyền tới một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cũng không có bao nhiêu tình cảm, sự hoang mang rối loạn của cô chợt tắt, giọng trả lời thật bình tĩnh: "Không có gì, chẳng qua là đi ngang qua ."
Trước khu đối phương muốn cúp điện thoại, Bạch Tang Tang vội vàng nói: "Bất kể anh dùng phương thức gì, cũng phải thay tôi hủy diệt cửa hôn sự này, không như vậy. . . . . . Tôi cũng không sợ đường ai nấy đi, tự anh xem lại mà xử lý đi thôi!"
Không đợi đối phương trả lời, cô đã dứt khoát cúp điện thoại, một trận gió sớm rét lạnh từ phía sau ập tới, Bạch Tang Tang không nhịn được rùng mình, bàn tay cầm điện thoại di động nổi khớp xương xanh trắng thật thảm đạm.
Trong phòng ngủ, Cận Tử Kỳ đang gối đầu ở trên đùi Tống Kỳ Diễn nghiên cứu quyển "Quá trình mang thai".
Một tiếng đồ sứ vỡ vụn mơ hồ truyền đến, rất mơ hồ, nhưng cũng nhất định là có đồ vật này nọ bị đập vỡ.
Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng thì từ trên ghế sofa ngồi dậy, sửa lại một chút mái tóc dài hơi xốc xếch, nhanh chóng xỏ đôi dép lê đứng lên vừa muốn đi ra, cho là Mỗ Mỗ ham chơi không cẩn thận phá vỡ bình hoa trong nhà.
Tống Kỳ Diễn cũng hơi chau mày, theo đó đứng dậy, chẳng qua là không chờ bọn họ ra cửa, liền có người giúp việc vô cùng lo lắng mà tới đây gõ cửa: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, lầu dưới đánh nhau!"
Đánh nhau? Cận Tử Kỳ lập tức liền liên tưởng đến Tống Nhiễm Cầm đang gây sóng gió trong phòng khách.
Ở trong nhà này, cũng chỉ có Tống Nhiễm Cầm mới có thể khuấy đảo một đầm nước trong thành một cái đầm nước vẩn đục.
Vẻ mặt của người giúp việc đầy lo sợ bất an: "Đại thiếu gia, cậu đi xuống xem một chút đi, chủ tịch đã ngủ, chúng tôi không dám đi quấy rầy, tuy nhiên. . . . . . Nếu tiếp tục đánh nhau nữa, đồ đạc trong phòng khách đều sẽ bị đập vỡ hết.
Có nghiêm trọng như thế sao?
Cận Tử Kỳ híp híp con ngươi mắt ——
Bạch Tang Tang bụng bự ra rồi còn có thể cùng Tống Nhiễm Cầm đánh nhau như vậy?
"Mới vừa rồi bà chủ nhà họ Bạch đến đây, còn dẫn theo thiếu gia nhà họ Bạch và bạn gái, kết quả cùng Đại tiểu thư một câu không hợp, thì động thủ rồi, chúng tôi khuyên như thế nào cũng không khuyên được..."
Người giúp việc nói đến cục diện lầu dưới hỗn loạn như vậy, cũng nhức đầu muốn chết, rồi lại không thể làm gì.
Cận Tử Kỳ còn chưa nói gì, sau lưng đã có một cơ thể ấm áp dựa vào, Tống Kỳ Diễn dường như muốn mang hết sức nặng của thân thể mình đè ở trên người của cô, nhưng lại khống chế lực đạo không để cho phụ nữ mang thai như cô phải chịu vất vả.
Cô trở tay bắt lấy cánh tay hắn, có điều ngụ ý mà cười lên: "Tôi nhớ trong phòng khách có không ít đồ cổ đấy!"
Quả nhiên, lời của Cận Tử Kỳ chưa dứt, người giúp việc đã trợn to mắt không cách nào che giấu khủng hoảng, cô thở nhẹ ra một tiếng"Trời ạ" sau đó che miệng mình, sắc mặt cũng từ từ mà tái nhợt.
Rất hiển nhiên, những người giúp việc này đã quên mất những bình hoa đang bị đập trong lúc này có giá trị nghìn vàng.
Tống Kỳ Diễn vừa theo thói quen ôm lấy Cận Tử Kỳ, vừa không có bao nhiêu để ý nhìn sang người giúp việc mà nhắc nhở: "Nếu như tôi nhớ không lầm, đặt ở bên sofa chính là một cái bình hồ lô đỏ bằng sứ Thanh Hoa thời Nguyên..."
Trên trán người làm nữ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, phía sau lưng lại là một trận khô nóng hầm hập, đó là do sợ hãi quá mà tạo thành.
Các cô chịu trách nhiệm quét dọn phòng khách, mặc dù nói khi rớt bể đồ thì các cô sẽ không phải bị bồi thường, nhưng cái công việc này tuyệt đối là không giữ được, nghĩ đến tiền lương nhà họ Tống cho, người làm nữ lập tức không nhịn được mà thấy đau đớn nhức nhối một trận.
Tống Kỳ Diễn nhìn thấy người làm nữ giống như là hóa đá đứng sững tại chỗ, không khỏi có lòng tốt mà hỏi thăm ——
"Có phải trong ngày thường công việc áp lực quá lớn hay không, làm thế nào sắc mặt lại trắng bệch như vậy?"
"Không có. . . . . . Không có sao." Không có sao mới là lạ!
Người làm nữ cười đến so với khóc còn khó coi hơn, một khắc cũng không dám trì hoãn liền vội vàng muốn chạy xuống lầu bảo vệ cái bình hoa kia.
Ngoài dự đoán, Tống Kỳ Diễn lại lên tiếng kêu cô, "Tôi lời còn chưa nói hết đây!"
Trong lòng người làm nữ như lửa đốt, nhưng cũng không dám vi phạm ý tứ của người đứng thứ hai trong nhà này, chỉ đành phải dừng bước quay đầu lại.
"Đại thiếu gia, cậu còn có chuyện gì phân phó?"
Tống Kỳ Diễn cười từng chút một, "Không có gì, chính là muốn nói cho cô biết, đối với những món đồ sứ cổ kia, phải cầm nhẹ đặt nhẹ. Cô luôn luôn quét dọn ở phòng khách thì phải biết rõ, một cái bình hoa tinh xảo cũng giống như một cô gái đẹp, nếu có một chút xíu nào tỳ vết, giá trị sẽ lập tức bị giảm sút mạnh, thậm chí không đáng một đồng."
Hầu như lời hắn vừa nói xong, ở cửa cầu thang lại vang lên một tiếng đồ sứ rơi xuống đất vỡ nát thật lanh lảnh.
Cả cơ thể của người làm nữ xương cốt đều đã run lên một cái, bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy người làm nữ kia không chút dấu vết đã chuyển chân sang hướng cửa cầu thang, quay ngang qua trách cứ Tống Kỳ Diễn mà liếc xéo hắn một cái, vô hình trung lộ ra một sự mềm mại đầy phong tình, "Nào có nghiêm trọng như anh nói, đừng hù dọa người ta."
Tống Kỳ Diễn ranh mãnh cười một tiếng, sờ sờ sống mũi của mình, vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng cô.
"Lúc này còn có người ngoài ở đây, không thể chừa cho anh chút mặt mũi sao?"
Người làm nữ nhìn sang hai người trước mặt liếc mắt đưa tình với nhau, lại nghe được đối thoại của hai người họ, tâm tình không khỏi chầm chậm trở lại bình thường, lời Cận Tử Kỳ vừa nói ra khiến cho cô không còn sợ hãi như trước đó nữa.
Kết quả, câu nói kế tiếp của Cận Tử Kỳ hoàn toàn treo trái tim cô lơ lửng lên trên trời.
"Mới vừa rồi nghe thấy bình hoa nào đó bị rơi xuống đất, âm thanh chát chúa vang dội, cũng sẽ không phải là đồ dỏm, em đoán, cũng chỉ khoảng mười mấy vạn một cái thôi, cha thật sự có khả năng dự đoán, biết đem đặt ở chỗ tiện bị rớt ngã như vậy."
Mới vừa nói xong, người làm nữ kia đã giống như một cơn gió mạnh mà rời đi, biến mất tại đầu bậc thang.
Tống Kỳ Diễn nghiêng người xuống, nhìn thấy ánh mắt trấn tĩnh trong sáng của Cận Tử Kỳ, nhếch miệng cười lên, cong ngón trỏ lại chà chà lên sống mũi rất thẳng của cô: "Chúng ta thật đúng là ông trời tác hợp cho, trời sinh một đôi!"
Cận Tử Kỳ cũng cười lên, nắm lấy bàn tay hắn đang vuốt ve mặt mình, "Không có ai hư như anh."
Tống Kỳ Diễn chỉ chỉ ánh đèn sáng tỏ ở cửa cầu thang: "Cũng không nên phụ người ta ra sức biểu diễn!"
Cô cười mà không nói, nắm chặt tay của hắn, chợt một cái bóng dáng nho nhỏ không biết từ đâu trong góc chui ra, bàn tay nhỏ đầy thịt bám lên trên vách tường, phồng cái má phấn nộn: "Hai người đang lén lén lút lút làm cái gì vậy?"
Tống Kỳ Diễn đi tới trước mặt Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống, vỗ vỗ hai múi mông nhỏ, Cận Mỗ Mỗ nhăn nhó liền muốn né tránh, Tống Kỳ Diễn cũng không để ý, đổi sang vuốt cái đầu dưa hấu tròn, "Tìm ông nội chơi đi."
"Ông nội ngủ rồi, còn chơi thế nào nữa?" Mỗ Mỗ nghẹo đầu, chớp mắt to.
"Vậy thì kêu lên đi chứ," Tống Kỳ Diễn lớn tiếng nói chuyện, lộ ra một nụ cười bí hiểm: "Nếu như ông nội không đứng lên, cô của con ở dưới lầu sẽ đập vỡ hết các bình hoa mà có thể đổi được rất nhiều tiền."
Lời vừa nói ra, đúng là so với bất cứ lời dụ dỗ nào cũng hữu hiệu hơn, chỉ thấy Cận Mỗ Mỗ giống như là một con heo con xù lông, thân thể tròn phúng phính nhảy lên vài cái tại chỗ.
Đôi bàn tay trắng mịn nho nhỏ cào cào tóc mình, giống như con thú nhỏ rống lên hai tiếng: "Bà cô đó thật là xấu, Mỗ Mỗ muốn đi nói cho ông nội, muốn ông nội đuổi cô ra ngoài, những bình hoa kia sau này đều là của Mỗ Mỗ!"
Nói xong, xoay người như một làn khói bỏ chạy xa, chạy thẳng tới phòng ngủ của Tống Chi Nhậm mà tố cáo.
Cận Tử Kỳ ôm trán của mình, , đứa nhỏ này. . . . . .
Lại cúi đầu sờ sờ bụng của mình, chỉ hy vọng con sẽ là đứa bé bình thường.......
--- ------ ----
Đến lúc Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn xuống lầu, lập tức nhìn thấy Tô Hành Phong ở bên hành lang.
Dường như tâm tình của anh không chút nào bị ảnh hưởng bởi trận cãi nhau ồn ào trong phòng khách, ngón tay còn đang kẹp một điếu thuốc.
Trong lúc ngẩng đầu, nhìn thấy hai vợ chồng đâm đầu đi tới, sắc mặt chấn động, nhưng cũng không có chào hỏi, vứt điếu thuốc lá trong tay, ở tại chỗ yên lặng vài giây mới lần nữa đẩy cửa phòng khách ở phía trước ra.
Trong lúc chớp nhoáng, một chiếc giày cao gót bay ra, Tô Hành Phong tránh né không kịp, góc độ chính xác mà nện lên trên mặt của anh, trên trán để lại một cục u màu đỏ.
Cận Tử Kỳ không nhịn được cười khẽ ra tiếng, mặc dù cô vẫn khắc chế tự mình nghĩ phải duy trì vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Kỳ Diễn lại không thể chờ đợi mà dắt cô đi tới, trong miệng lại như có chút hả hê mà nói: "Làm thế nào không cẩn thận như vậy? Thật may là có Hành Phong cậu cản trở, bằng không thì đã đập vỡ cái bình sứ Thanh Hoa sau lưng cậu rồi!"
Quả nhiên, trong hành lang, sau lưng Tô Hành Phong, là một cái bình hoa thể tích cực lớn.
Tô Hành Phong nghe Tống Kỳ Diễn giễu cợt, sắc mặt khó coi, nhưng không có phản bác, mà đi vào.
Trong phòng khách đã sớm nháo thành một đoàn, khắp nơi đều là đồ sứ vỡ vụn, Bạch Tang Tang đang ôm bụng đứng ở một bên cách xa chiến trường, Bạch phu nhân mang vẻ mặt hốt hoảng chắn ở trước mặt Bạch Tang Tang, trong miệng không ngừng nói: "Đừng đánh!"
Về phần Tống Nhiễm Cầm và tiểu thái muội kia đang níu chặt tóc của đối phương, ở trên ghế sofa xoay vặn cho thành một đoàn, hai người áo quần xốc xếch, trên mặt tất cả đều là vết đỏ do bị móng tay cào trúng, Tống Nhiễm Cầm thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu đau, tiếng sau cao hơn tiếng trước, mà tiểu thái muội với khuôn mặt nhỏ nhắn dữ tợn, trong miệng càng không ngừng hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Tống Nhiễm Cầm.
"Ai bảo mụ già bà dám đánh tôi! Ai bảo bà phách lối, cho mặt mũi mà không muốn, thời điểm lão nương lăn lộn ở trên đường, còn không biết bà ở cái hốc núi kênh rạch nào chăn trâu đấy! Còn dám sĩ diện với tôi!"
"A ——" Da đầu của Tống Nhiễm Cầm bị kéo tới tê dại: "Tiểu tiện nhân, vẫn còn không buông tao ra ra!"
"Tiểu tiện nhân? Mụ già tiện chủng, đến bây giờ miệng vẫn còn không sạch sẽ?"
Theo đó sát chính là tiếng hai bàn tay vang lên "Bốp bốp", lớp phấn trắng trên mặt Tống Nhiễm Cầm rớt xuống ào ào.
"Tôi đoán lúc mẹ bà sinh bà ra, có phải đầu của bà cắm ở cuống rốn rồi hay không? Vì vậy thần kinh của bà cũng bị cắt bỏ cùng cuống rốn? Rõ ràng gương mặt già giống như bánh xoắn, còn dám dùng mỹ phẩm Elizabeth như tôi!"
"Mày mày mày ——" Đỉnh đầu của Tống Nhiễm Cầm bốc lên khói xanh, giận đến hai mắt trợn trắng nhìn thẳng.
Nha đầu đáng chết, mới vừa rồi còn mang bộ dạng ngây thơ Tiểu Bạch, làm thế nào cũng không nghĩ tới lực bộc phát mạnh như vậy!
Tống Nhiễm Cầm chẳng qua là kéo kéo gương mặt đầy thịt, lại là một trận đau rát nhức nhối.
Bạch phu nhân nhìn thấy chuyện sẽ ồn ào lớn, vội vàng nói với Bạch Lộ Thần vẫn còn đang uống trà: "Lộ Thần, con tìm ở đâu tới người đàn bà chanh chua như vậy, còn không bảo nó dừng tay, con đây là đang làm hại chị gái của con đó biết không?"
Cận Tử Kỳ vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đè ở trên chiếc bụng mượt mà của Tống Nhiễm Cầm, cũng chỉ mười mấy tuổi, thế nhưng dáng vẻ ăn mặc đúng là không sợ trời không sợ đất, ngay cả âm thanh của hai bàn tay cô cũng nghe được rồi.
Nhìn sang Tống Nhiễm Cầm bởi vì tức giận mà ngũ quan vặn vẹo, Cận Tử Kỳ không khỏi mong đợi đến phần sau phát triển tiếp ——
Lần này Tống Nhiễm Cầm là hung hăng mà mất mặt, với tính tình của bà, chỉ sợ cuộc sống sau này của Bạch Tang Tang sẽ không trải qua êm đẹp giống như trước đó nữa, cô tin không lâu sau khi sẽ có tiết mục Bạch Tang Tang cùng mẹ chồng độc ác đối chiến!
Tô Hành Phong nhìn thấy mẹ mình mẹ ăn thua thiệt lớn như vậy, cũng không khỏi tối mặt, lạnh lùng đưa tay kéo tiểu thái muội kia, "Mẹ tôi có làm gì không phải đi nữa, cũng là trưởng bối, cha mẹ cô dạy cô thế nào vậy?"
Tiểu thái muội bị Tô Hành Phong không chút nào thương hương tiếc ngọc kéo ra, dưới chân mất thăng bằng liền muốn ngã nhào, may mắn Bạch Lộ Thần tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô, đáy mắt tiểu thái muội lập tức đầy nước mắt.
Cô tủi thân mà đưa lòng bàn tay đỏ bừng của mình đến dưới ánh đèn, chính là bàn tay tát Tống Nhiễm Cầm.
"A Thần, anh xem tay của em. . . . . . Cũng đã sưng lên rồi!"
Bạch Lộ Thần thổi thổi bàn tay của tiểu thái muội, từng chút dịu dàng nói nhỏ nhẹ trấn an: "Tới đây, anh giúp em thổi một chút, sau này thấy vỏ cây già đừng có chụp vào biết không?"
Cơ mặt của Tống Nhiễm Cầm co quắp kịch liệt, sau khi mở miệng gầm thét một tiếng "Mày ——", liền muốn từ trên ghế sofa bò dậy xông về phía Bạch Lộ Thần, lại bị Tô Hành Phong kịp thời kéo giữ.
Tô Hành Phong khó khăn lắm mới từ từ kéo Tống Nhiễm Cầm đi ra, không nhịn được trách cứ: "Mẹ, mẹ yên tĩnh lại được không?"
"Con chê ta gây chuyện?" Tống Nhiễm Cầm không thể tin được mà quay đầu nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tô Hành Phong.
Mà bên này tiểu thái muội đúng lúc phát ra tiếng hờn dỗi ngọt ngào: "Ừ, em biết rồi!"
Tống Nhiễm Cầm lửa giận bộc phát, rống cao một tiếng căm tức, thừa dịp Tô Hành Phong không chú ý, tiện tay vung mạnh cái bình hồ lô đỏ bằng sứ Thanh Hoa ở bên cạnh đập tới phía cái ót của Bạch Lộ Thần.
"Em à!" Bạch Tang Tang kêu lên một tiếng hoang mang nhắc nhở.
Bạch phu nhân muốn chạy tới tiếp lấy cái bình hoa đó nhưng đã không còn kịp rồi. . . . . .
"Xoảng ——" Bình hoa rơi xuống mặt đất, lại một lần nữa hy sinh lừng lẫy.
Bạch Lộ Thần lắc lắc cánh tay mình do ngăn cản mà tê dại, nhe răng trợn mắt, chẳng qua là, hắn vẫn còn chưa phát tác, ở cửa đã vang lên một tiếng rống giận dữ giống như hùng sư gầm thét ——
"Tống Nhiễm Cầm, ta để cho cô ở tạm trong cái nhà này, không phải cho cô đi đến gây thiệt hại cái nhà này !"
Cận Tử Kỳ nghe được tiếng gào thét đầy phẫn nộ quanh quẩn bên cột nhà thật lâu không đi, chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, sau đó lại nhìn thấy Tống Chi Nhậm chống quải trượng, một tay dắt Mỗ Mỗ khí thế hung hăng mà đi vào.
Lão nhân gia mặc áo ngủ, bên ngoài thì khoác chiếc áo khoác, nhưng giờ phút này không chút nào cảm giác được sự rét lạnh, chỉ cảm thấy hỏa khí chậm rãi từ dưới đất dâng trào lên, nhất là nhìn thấy dáng vẻ Tống Nhiễm Cầm ngu xuẩn, càng thêm giận dễ sợ!
Tống Nhiễm Cầm trong lúc nhìn thấy Tống Chi Nhậm chạy tới, đầu óc nhất thời trì trệ, ngơ ngác nhìn Tống Chi Nhậm hổn hển trong chốc lát, đợi lấy lại tinh thần, gương mặt sung huyết đỏ bừng, đột nhiên trốn ra sau lưng Tô Hành Phong.
Khóe miệng của co rúm dữ dội vài cái, cúi đầu nhìn những món đồ cổ bị ném vỡ kia, thế này mới ý thức được họa lớn ập tới!
"Tống lão, chuyện này. . . . . ." Sắc mặt Bạch phu nhân lúng túng, cố gắng tiến lên giải thích.
Tống Chi Nhậm lại khoát khoát tay, ngăn lại lời của bà, nhưng mắt lạnh nhìn chằm chằm Tống Nhiễm Cầm đang rụt cổ.
"Xem ra ta đối với cô còn quá mềm lòng, cô đây là bùn nhão không đỡ nổi tường!"
Tống Nhiễm Cầm để ý nhất chính là câu so sánh "Bùn nhão không đỡ nổi tường" khi bị Tống Chi Nhậm mắng, hết lần này tới lần khác Tống Chi Nhậm còn muốn nắm lấy điểm yếu của bà, trước mặt nhiều người như vậy khiển trách bà!
Lúc này, sắc mặt của bà đã trắng bệch, mà Tô Hành Phong cũng cảm thấy vô cùng mất thể diện, hận chưa từng đi đến cái phòng khách này, cũng như mong người phụ nữ sau lưng này không phải là mẹ của mình!
Trong lúc nhất thời, phòng khách an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở dốc hồng hộc của Tống Chi Nhậm.
Mỗ Mỗ nhéo nhéo bàn tay Tống Chi Nhậm, "Ông nội, không nên tức giận, dù sao những bình hoa này đặt ở nhà cũng là trang trí hoa thôi ạ, cô cũng là bị chọc tức mới không cẩn thận đập vỡ, thân thể ông nội so với những bình hoa này quan trọng hơn nhiều!"
Tống Chi Nhậm cúi đầu nhìn cháu trai mình nghe lời hiểu chuyện, trái tim cảm thấy mềm mại một hồi, sờ sờ mái tóc mềm mượt của Mỗ Mỗ, giọng nói có chút nghẹn ngào mà cảm khái: "Đứa bé ngoan đứa bé ngoan, ông nội không tức giận. . . . . ."
Cận Tử Kỳ đứng ở một bên nghe được đoạn đối thoại này, cúi đầu lấy tay chặn hai mắt của mình, không để cho ý cười không thích hợp ở đáy mắt bại lộ dưới mắt của mọi người, cái tên tiểu bại hoại này...
Tống Kỳ Diễn dường như phát hiện tâm tình của cô, hắn không để lại dấu vết nhẹ nhàng đụng một cái ở sau lưng cô.
Cận Tử Kỳ trời sinh sợ nhột, thân thể phản ứng theo bản năng trở nên căng thẳng, quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn toét miệng cười với cô lộ ra một hàm răng trắng tinh, hắn ngược lại không e dè việc tâm tình mình rất vui vẻ.
"Cái này gọi là hổ phụ vô khuyển tử, thành ngữ anh mới học, như thế nào?"
Hắn đến gần lỗ tai của cô khẽ nói, làn môi mỏng như có như không lướt qua tai của cô.
Cô khó nhịn mà thấy ngứa một trận, theo bản năng chiếc cổ trắng nõn thon dài rụt một cái, hắn cúi đầu cười lên, sau đó dời đầu của mình đi, nhìn đến đám người ở giữa sân đang giằng co cười một cái đúng mực.
"Cha, hôm nay trời lạnh, ngài vẫn sớm đi trở về phòng, nơi này, thì giao cho con trai xử lý thôi!"
Tống Chi Nhậm mím chặt đôi môi, quay đầu lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, không lên tiếng, sau một lát, mới nhìn Tống Nhiễm Cầm, giọng nói lạnh lùng: "Cho cô thời gian là một tuần lễ, từ nơi này dọn ra đi, nếu không tôi giúp cô gọi công ty dọn nhà!"
Nói xong, Tống Chi Nhậm căm giận mà chống quải trượng bỏ đi, không quên mang theo người bạn nhỏ Cận Mỗ Mỗ có thể an ủi tâm hồn bị thương của mình, cho dù là ra khỏi phòng khách, còn có thể nghe được giọng nói non nớt đầy quan tâm ——
"Ông nội, Mỗ Mỗ hát cho ông một bài hát nha, như vậy ông cũng sẽ không mất hứng."
Vở diễn giải tán, các diễn viên và khán giả cũng phải lần lượt rời nhà hát.
Tống Nhiễm Cầm sau khi tránh Tống Chi Nhậm, thì vẩy đi lớp sợ hãi vừa rồi, từ phía sau Tô Hành Phong bước ra ngoài, kéo lại quần áo trên người, quay sang Tống Kỳ Diễn hừ lạnh một tiếng, sau đó đoạt lấy giày cao gót trong tay Tô Hành Phong xỏ vào chân, sau đó, bước trên đôi giày cao gót với phong thái đong đưa muốn đi.
"Tống nữ sĩ." Nhưng Tống Kỳ Diễn gọi bà lại từ phía
Sau.
Tống Nhiễm Cẩm không nhịn được quay đầu: “Làm gì!” Ngữ điệu cực kỳ không kiên nhẫn.
Hai tay của Tống Kỳ Diễn khoanh ở trước người, đối với Tống Nhiễm Cẩm ý vị sâu xa mà cười một tiếng, lời nói ra lại cực kỳ khách khí: “Chị cũng không thể đi, chị muốn đi, những bình bình lọ lọ này tôi đi tìm ai tính sổ đây?”
“Oh, lời này của cậu ý là, muốn tôi lấy tiền ra mua những thứ mảnh vụn này sao?”
Tống Nhiễm Cẩm không dám tin mà dựng rau trợn mắt, một tay chỉa thẳng vào những bình hoa vỡ thành mảnh vụn trên đất kia.
“Chẳng thế thì sao?” Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ cười tủm tỉm, nhìn ở trong mắt Tống Nhiễm Cẩm quả thực đáng đánh đòn.
Tống Nhiễm Cẩm dứt khoát cũng là bình nứt không sợ bể: “Ai biết những thứ này không phải là đồ dỏm, đây là nhà của cha tôi, tôi ném vài cái bình thì sao chứ? Hơn nữa, là tôi muốn ném rơi sao? Cậu muốn tiền phải đi theo chân bọn họ mà đòi!”
Dù sao cũng sẽ phải chuyển ra đi ngay, trước lúc này, đánh chết bà cũng không nguyện ý tốn một số tiền lớn như vậy.
Cho nên, Tống Nhiễm Cẩm lập tức liền chỉa mũi nhọn sang hướng đám người nhà họ Bạch.
Bạch phu nhân vừa nghe cũng lập tức mất hứng: “Tô phu nhân, lời này của bà không phải thật là quá đáng sao? Quá trình này chúng tôi đều đã thấy, bình hoa đều qua tay bà mà vỡ nát, bà làm thế nào tốt xấu gì cũng trút lên trên đầu chúng tôi sao?”
“Ai da, Bạch phu nhân!” Tống Nhiễm Cẩm không chịu thua mà làm ầm ĩ lên: “Nếu không phải là con trai của bà mang đến đây cái đứa gây chuyện như vậy, tôi sẽ đập bình hoa sao? Bà không tự mình xét lại mình còn muốn đổ thừa lên trên đầu tôi, có người như bà vậy sao?”
Tô phu nhân! Làm người không thể cậy mạnh không phân rõ phải trái như vậy!” Bạch phu nhân đối với Tống Nhiễm Cẩm rốt cục không thể nhịn được nữa, “Nếu không phải là Tang Tang của chúng tôi sắp cùng Hành Phong kết hôn, tôi không muốn để cho mặt mũi mọi người khó coi, bà cho rằng tôi bây giờ sẽ còn đứng ở chỗ này sao?”
Tống Nhiễm Cẩm cười lạnh: “Bạch phu nhân thật sự nói buồn cười, ngược lại đem trách nhiệm của mình đẩy đi không còn một móng!”
Vẻ mặt Bạch phu nhân chấn động, không nghĩ tới Tống Nhiễm Cẩm da dầy đến nước này, nhất thời cứng họng.
Mà Tống Nhiễm Cẩm thì đuôi mắt nhảy lên, thét lên một tiếng với Tô Hành Phong cách đó không xa: “Con à, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ, ít ở chỗ này cùng tốp người không có tư cách tranh chấp không cần thiết!”
Nói xong, tiếp tục phẩy phẩy hai cánh tay cường tráng, mang khuôn mặt như mèo vội vội vàng vàng bỏ đi.
Sắc mặt của Tô Hành Phong từ đầu đến cuối chưa từng dễ coi, nhưng anh dầu gì cũng còn có chút trách nhiệm của người đàn ông, không giống Tống Nhiễm Cẩm vẫy vẫy tay liền đi như vậy, lúc đi ngang qua Tống Kỳ Diễn thì dừng bước.
“Để cho nhà giám định đồ cổ giám định xem xét rồi tính toán tổn thất, sau đó hãy bảo người giúp việc nói cho tôi biết một tiếng.”
Sau đó mới cất bước rời khỏi phòng khách, nhưng ngay cả dư quang khóe mắt cũng không phân cho Bạch Tang Tang.
Bạch phu nhân nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm vô lại và Tô Hành Phong đối với con gái thờ ơ như vậy thì giận đến không chịu được.
Bạch Tang Tang chẳng qua là ôm hai cánh tay cười lạnh, dường như đã sớm dự đoán được sẽ là cái kết quả như vậy.
Ngược lại, Bạch Lộ Thần chần chờ mà hỏi thăm Bạch Tang Tang: “Chị, chị nhất định phải gả vào cái nhà này sao?”
Bạch phu nhân nặng nề thở phào một cái, nói với Bạch Tang Tang: “Mẹ đi về trước, chuyện này mẹ sẽ nói với ông nội và ba con, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho con.”
Nói xong, lôi Bạch Lộ Thần muốn đi, còn tiểu thái muội vui vẻ theo sát ở sau lưng Bạch Lộ Thần một tấc cũng không rời.
Chỉ là vừa đi được hai bước, liền bị Tống Kỳ Diễn ngăn cản đường.
Bạch phu nhân nhíu chân mày lên: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Kỳ Diễn quay sang người giúp việc đứng cách đó không xa nháy mắt, sau đó nhìn vẻ mặt cảnh giác của Bạch phu nhân mỉm cười: “Chỉ là muốn nói cho Bạch phu nhân, còn có chút sổ sách chưa có kết đây!”
“Cái gì sổ sách?” Bạch phu nhân không hiểu ra sao, nhưng đề phòng cái người đàn ông cười thật âm hiểm trước mắt này.
Tống Kỳ Diễn búng tay một cái, người giúp việc đã đến trước mặt Bạch phu nhân nói rõ: “Bạch phu nhân, mới vừa rồi vị tiểu thư này đánh vỡ một cái ấm pha trà bằng gốm và một cái bình sứ trắng, đại khái giá trị hai mươi bảy hai mươi tám vạn.”
“Có ý gì?” Bạch phu nhân thầm nói không tốt, dưới tay ý thức mà nắm chặt ví tiền của mình.
Cận Tử Kỳ đem động tác nhỏ của Bạch phu nhân thu ở trong mắt, cười khẽ, bàn tay mềm vòng qua cánh tay Tống Kỳ Diễm, nhìn sang Bạch phu nhân: “Bạch phu nhân dầu gì cũng là khách nhà họ Tống, sau này hai nhà chúng ta cũng dính chút thân thích, hai thứ đồ này tính bớt thôi, giá cả thân tính hai mươi vạn thì như thế nào?”
Khéo miệng Bạch phu nhân rụt rụt, hai cái đầu vai khẽ run, hồi lâu giằng co, không thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ thỏa hiệp nữa, bất dắc dĩ, hận hận bỏ lại một câu: “Ngày mai đem giấy tờ gửi đến Bạch thị!”
Nói xong, không bao giờ nguyện ý nán lại cái chỗ xúi quẩy rủi ro này mang theo túi thở phì phì bước đi.
Bạch Lộ Thần tới nhà họ Tống vốn là vì trả đũa Tống Nhiễm Cầm, lúc này ác khí ra khỏi, cũng cảm thấy vô vị, mắt nhìn Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đứng sóng vai nhau, vuốt lỗ mũi đuổi theo mẹ mình.
Tiểu thái muội sưng mặt sưng mũi mà vẫn toét miệng, dựng dựng ngón cái với Tống Kỳ Diễn: “Đại ca ca, anh thật sự quá keo kiệt nha!” Nói xong, bất kể hai ánh mắt của Tống Kỳ Diễn rét căm căm, nhấc chân chạy theo sau lưng Bạch Lộ Thần.
Cận Tử Kỳ nghe xong tiểu thái muội đối với Tống Kỳ Diễn tán dương, ngẩng người, không nhịn được cười lên.
Tống Kỳ Diễn ngược lại nghiêm mặt, quay sang Cận Tử Kỳ liếc mắt, nắm gương mặt mềm nhẵn của cô, thở dài: “Có người nào cười như vậy sao?”
Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh gật đầu, “Đúng nha, Aba Cống tiên sinh (Aba Cống: đại danh từ keo kiệt)!”
Bên kia Bạch Tang Tang nhìn hai người kề cận bên nhau vui đùa, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh thê lương, người ta đã mang thai đều có chồng cùng ở bên người, cô có cái gì? Cái gì cũng không có, còn có một đống lớn chuyện sốt ruột!
Không hạnh phúc ngọt ngào của người khác làm nổi bật sự bi thương của mình, Bạch Tang Tanh khẽ nhếch cằm, lấy một loại tư thế kiêu ngạo rời sân, cho dù cả trái tim đã ngàn lở trăm loét, mệt mỏi không chịu nổi.
Cận Tử Kỳ chú ý tới Bạch Tang Tang ảm đạm rời đi, ngưng cùng Tống Kỳ Diễn cười đùa lẫn nhau, liếc mắt nhìn bóng dáng kia khi mang thai hơi có vẻ cồng kềnh, “Có mẹ chồng là Tống Nhiễm Cầm ở đây, cuộc sống sau này của cô ta sẽ không dễ chịu.”
Đây không phải suy đoán, mà là chắc chắn, không ai sẽ thích mẹ chồng thô bạo như vậy!
Tống Kỳ Diễn thở dài mà kéo cô lại: “Một ngày kia, em cũng có thể quan tâm anh như vậy thì tốt rồi.”
Cận Tử Kỳ nghe vậy háy hắn một cái, vén khóe môi lên: “Em không quan tâm anh sao?”
“Chung quy là cảm thấy không đủ!” Một tiếng thở dài, hòa tan vào trong một cái ôm chặt chẽ!
Đêm đã khuya, Cận Tử Kỳ rửa mặt xong ra ngoài, Tống Kỳ Diễn đã nằm ở đầu giường xem bộ sách về mang thai.
Cô vừa muốn lên giường, cửa phòng ngủ lặng lẽ bị mở ra, sau đó một cái đầu nhỏ hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt gian mày giảo mà đi vào, để trần một đôi chân mập mạp, mặc áo ngủ phim hoạt hoạ.
"Tối nay Mỗ Mỗ lập công lớn, hai người nên làm thế nào thưởng cho Mỗ Mỗ đây?"
Tên nhóc không hề khách khí leo lên trên giường, cái thân thể nhỏ tròn trịa lăn lông lốc chui vào.
Thân thể Tống Kỳ Diễn vốn ấm áp bị dán lên một trận lạnh như băng, nhướng mày, không nhịn được cuộn lại sách trong tay, làm bộ nhẹ nhàng mà gõ lên trên cái đầu dưa hấu tròn: "Về phòng của mình ngủ đi!"
"Không được không được!" Mỗ Mỗ ở trong chăn uốn éo người, đôi tay nắm lấy chăn, lộ ra một đôi mắt gian xảo đen như mực, nhanh như chớp mà chuyển: "Mỗ Mỗ tối nay muốn ngủ cùng Kỳ Kỳ!"
Nói xong, nhích nhích sang bên cạnh Tống Kỳ Diễn, vỗ vỗ chỗ trống rộng rãi kế bên: "Kỳ Kỳ đến đây đi!"
Cận Tử Kỳ bật cười khi nhìn đứa nhỏ nháy mắt ra hiệu, vén chăn lên nằm vào, Mỗ Mỗ lập tức đánh tới, ở trong ngực Cận Tử Kỳ cọ qua cọ lại: "Ôm trong lòng Kỳ Kỳ thật mềm mại, Mỗ Mỗ thích nhất nha!"
Tống Kỳ Diễn không thể làm gì, bị cái tên tiểu bại hoại này cắt đi thuộc địa, nhưng đã quen với thân thể mềm mại thơm tho đó, không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể kéo toàn bộ một lớn một nhỏ ôm vào trong ngực.
--- ------
Sáng sớm hôm sau ——
"Cận Mỗ Mỗ!"
Tiếng gầm lên giận dữ vang dội cả vùng trời của tòa nhà lầu chính Tống trạch, chấn động cả một đàn chim đông đang đậu trong sân bay tán loạn.
Trong vườn hoa công nhân làm vườn đang cắt tỉa cành lá nghe tiếng ngẩng đầu, người làm nữ trên lầu một đang quét dọn phòng cũng rối rít vì tiếng vang của một gian phòng nào đó trên lầu hai, đầu bếp đang nấu cơm trong phòng bếp cũng hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì.
Cận Tử Kỳ vén chăn lên, nhìn mình trên quần ướt nhẹp một mảng lớn, bất đắc dĩ vô cùng.
Cô cũng còn tàm tạm chút, còn Tống Kỳ Diễn thì ướt ở ngay đáy quần, thoạt đầu liếc mắt một cái, tuyệt đối sẽ cho là, người đàn ông đã qua nhi lập chi niên (bước qua tuổi ba mươi đã lập thân lập nghiệp) như vậy thế nhưng lại còn đái dầm, cũng khó trách cơn tức của hắn lớn như vậy.
Mà đầu sỏ gây nên đang dang rộng thân hình chữ đại, khóe miệng chảy nước miếng, ngáy ò ó o dù sét đánh cũng không sợ hãi.
Tấm ga giường màu xanh da trời đã biến thành màu xanh đậm của đại dương mênh mông.
Ẩm ướt, nong nóng, đây là cảm giác đầu tiên khi sáng sớm Cận Tử Kỳ tỉnh lại.
Sau đó cô đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, Tống Kỳ Diễn ngủ nhưng chân mày nhíu lại thật sâu, dường như vì phía dưới cảm giác dính ướt, mà nửa người Cận Mỗ Mỗ đều đã đè ở trên người Tống Kỳ Diễn, phía dưới lại chảy nước ào ào.
Không biết tên nhóc nằm mộng thấy cái gì, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng ưm ưm thỏa mãn, sau đó còn say sưa mà vẩy nước đầm đìa do cả một đêm nín tiểu, làm cả cái giường đều thấm ướt!
Cận Tử Kỳ tạm thời không nhìn đến người đàn ông đang níu quần mà bên trán gân xanh đã nhảy lên, ôm Cận Mỗ Mỗ vào trong ngực, lột ra cái quần ướt đẫm kia vứt xuống chân giường, xé chút khăn giấy lau cái mông trần như nhộng.
Cận Mỗ Mỗ vẫn nhắm hai mắt không mở ra, giống như là một con heo con vừa sinh ra, ủi cái mũi ở trong ngực Cận Tử Kỳ cọ lung tung, cuối cùng cọ đến chỗ mềm mại, theo hô hấp phập phồng trên bộ ngực, lập tức cũng không rời đi nữa, phát ra hai tiếng líu ríu, đôi bàn tay đầy thịt cũng muốn sờ sờ đến chỗ đó của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ bị sờ nên mặt đỏ lên, cái tên vô lại này gần đây càng ngày càng nhích tới gần chữ "Sắc" rồi.
Sau đó, trong ngực trống không, Tống Kỳ Diễn mặt u ám, một tay ôm Cận Mỗ Mỗ lên, Cận Tử Kỳ nhìn bé mập bị treo trên không, lo lắng kêu lên: "Anh làm gì thế!"
"Giúp nó đi tắm!" Tống Kỳ Diễn nói xong cắn răng nghiến lợi, sau đó mang Mỗ Mỗ bỏ đi.
Đi tới nửa đường, Cận Mỗ Mỗ đã tỉnh lại, ngón tay nho nhỏ xoa xoa mắt, sau đó oa oa kêu to lên, còn quơ múa tứ chi, không cẩn thận lại tát một cái vào mặt của Tống Kỳ Diễn.
Mặt màu của Tống Kỳ Diễn đã lạnh xuống, cùng Cận Mỗ Mỗ bốn mắt nhìn nhau, cả người Cận Mỗ Mỗ lạnh run một cái, khóe miệng Tống Kỳ Diễn lại chậm rãi cong lên, thoáng hiện một chút ý cười: "Tới đây, ba tắm cho con!"
Cận Mỗ Mỗ vội vàng quay đầu lại cầu cứu, đáng tiếc, Kỳ Kỳ thân yêu của nó đang cúi đầu lau quần của mình, cuối cùng, khóc không ra nước mắt mà bị một lão nam nhân âm hiểm xảo trá lôi vào phòng tắm. . . . . .
Sáng sớm ở trên bàn ăn, tầm mắt của Cận Mỗ Mỗ khi cùng đối diện với người đàn ông nào đó đang ăn uống thật thong thả ung dung thì thân thể nho nhỏ run một cái, vội vàng nhu thuận mà cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng mà ăn bữa sáng.
Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ đầu tóc như tổ chim đã đi xuống tới, lại nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, không biết lúc này hai cha con đang giở trò gì, hôm nay Mỗ Mỗ đàng hoàng có nề nếp thật không quá bình thường.
Chẳng qua là, còn chưa cho cô cẩn thận tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong này, Tống Kỳ Diễn lại ưu nhã lau khóe miệng một cái, mở miệng: "Gần tối tan việc đi chọn cho mẹ một món quà, dù sao cũng phải dỗ dành mẹ già."
Cận Tử Kỳ gật đầu đáp ứng, dù sao gần đây cô ở Phong Kỳ đi làm trạng thái cũng xem như nửa nghỉ việc, cũng không quan tâm nữa khoáng một người buổi chiều, "Em đã gọi điện thoại về, cơm tối sẽ đến hoa viên Nam Đô ăn."
Bạn nhỏ nào đó mềm mềm yếu yếu mà giơ chiếc đũa của mình lên, "Mỗ Mỗ hôm nay đi đâu ạ?"
Tống Kỳ Diễn hơi nheo mắt lại liếc tới, bạn nhỏ nào đó lập tức tự giác mà trả lời: "Mỗ Mỗ muốn cùng ba ba đến công ty, cho nên Kỳ Kỳ, ăn xong rồi thì đi làm nha, nhớ mua cho bà ngoại một món quà xinh đẹp nha!"
Tống Kỳ Diễn hài lòng nhướng mày lên, đứng dậy đi tới, nâng cái mông nặng trình trịch của Mỗ Mỗ lên, quay sang hôn một cái lên trên khuôn mặt với cái đầu tóc lộn xộn, "Vậy thì tạm biệt Kỳ Kỳ, chúng ta đi làm thôi!"
Cận Mỗ Mỗ hiền như khúc gỗ mà ồ một tiếng, động tác cứng ngắc mà quay sang Cận Tử Kỳ vẫy vẫy tay, "Kỳ Kỳ tạm biệt."
Cận Tử Kỳ nhìn sang hai cha con biến mất ở cửa, lén lén lút lút, khó khi thấy không chờ cô ăn xong đã bỏ đi, hàng lông mày đen xinh đẹp nhếch nhếch lên, chắc là không có chuyện gì đâu?
Lại ăn hai cái cho có lệ, Cận Tử Kỳ cũng chuẩn bị đi làm, Tống Kỳ Diễn sợ cô lái xe làm cho thần kinh căng thẳng ảnh hưởng thai nhi, mặc dù không tự mình đưa cô cũng sẽ an bài tài xế nhà họ Tống đưa cô đến công ty.
Trên đường Cận Tử Kỳ đi tới nhà để xe, ngẫu nhiên gặp được Bạch Tang Tang, nhưng Bạch Tang Tang đưa lưng về phía cô, đang cầm điện thoại di động ở nơi này khẽ cùng ai gọi điện thoại, nhìn bộ dáng kia, dường như cũng không hy vọng người khác nghe được.
Bất hạnh thay, khoảng cách của Cận Tử Kỳ không xa, không cẩn thận thì nghe được láng máng.
"Tôi thậm chí hoài nghi, có phải Cận Tử Kỳ đã sớm đoán được rồi sẽ có một ngày như thế hay không, ban đầu mới không chút do dự lựa chọn hủy bỏ hôn sự cùng Tô Hành Phong, nếu không cái cục diện rối rắm này chính cô ta phải gánh. . . . . ."
Lúc nghe được tên của mình, Cận Tử Kỳ híp mắt xuống, vốn muốn xoay người rời đi cũng phải ngưng lại.
Bạch Tang Tang cũng không biết có người đứng phía sau mình, ở ngay chỗ này khẽ nói: "Mụ già chết tiệt đó còn muốn tôi phải quỳ xuống với bà ta, tôi sống nhiều năm như vậy đâu nào chịu nổi uất ức như thế? Tôi mặc kể, dù sao muốn tôi ở cùng một chỗ với bà lão cực phẩm như vậy, chính là ép tôi đi chết, tôi chết không sao, ngược lại đứa bé trong bụng này. . . . . ."
Bạch Tang Tang chưa nói thêm, nhưng Cận Tử Kỳ lại nghe ra trong lời nói có ý uy hiếp, dường như bên đầu kia điện thoại đang nói, Bạch Tang Tang vẫn lẳng lặng nghe, đến cuối cùng Bạch Tang Tang có phần không nhịn được, cắt đứt đối phương.
"Bác sĩ nói tình trạng của tôi rất nguy hiểm, nếu như lần này còn sanh non, sau này có thể rất khó mang thai nữa."
Nói đến đoạn sau, dáng vẻ Bạch Tang Tang trở nên giống như đưa đám, trong giọng nói cũng ngầm mang theo hối tiếc.
Cận Tử Kỳ lại bị chữ "Còn" trong lời của cô ấy gây chú ý, cô không khỏi nhìn về phía chiếc bụng nhô cao của Bạch Tang Tang, ở trong đó không phải là đứa bé đầu tiên mà Bạch Tang Tang mang thai sao?
Bên đầu kia điện thoại không biết nói cái gì, cảm xúc của Bạch Tang Tang mới từ từ bình thản, Cận Tử Kỳ cảm thấy tiếp tục nghe nữa cũng không có gì cần thiết, vừa muốn đi, Bạch Tang Tang lại đột nhiên quay người lại.
Hai người mặt đối mặt, cả hai bên đều cùng giật mình, bất quá Cận Tử Kỳ chỉ là thoáng kinh ngạc, ngay sau đó lại khôi phục bình thường, ngược lại sắc mặt Bạch Tang Tang lộ ra thật đặc sắc, quên cúp điện thoại mà lập tức hỏi thẳng Cận Tử Kỳ một câu: "Cô đã đứng ở phía sau khi nào vậy?"
"Cũng chỉ một lát." Cận Tử Kỳ nói xong lại xoay người đi tới bãi đậu xe.
Bạch Tang Tang cắn cánh môi, tâm hoảng ý loạn một hồi, trong điện thoại di động truyền tới một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, cũng không có bao nhiêu tình cảm, sự hoang mang rối loạn của cô chợt tắt, giọng trả lời thật bình tĩnh: "Không có gì, chẳng qua là đi ngang qua ."
Trước khu đối phương muốn cúp điện thoại, Bạch Tang Tang vội vàng nói: "Bất kể anh dùng phương thức gì, cũng phải thay tôi hủy diệt cửa hôn sự này, không như vậy. . . . . . Tôi cũng không sợ đường ai nấy đi, tự anh xem lại mà xử lý đi thôi!"
Không đợi đối phương trả lời, cô đã dứt khoát cúp điện thoại, một trận gió sớm rét lạnh từ phía sau ập tới, Bạch Tang Tang không nhịn được rùng mình, bàn tay cầm điện thoại di động nổi khớp xương xanh trắng thật thảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.