Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
Quyển 3 - Chương 37: Hôn lễ long trọng (Hạ)
Cẩm Tố Lưu Niên
09/06/2014
Editor: Tâm Thường Lạc
Tài xế dẫn đầu xuống xe rồi cung kính mở cửa xe.
Giày da linh vương kiểu nam bước xuống đất, ngay sau đó rơi vào trong ống kính máy quay phim chính là thân hình cao ngất của chú rể.
Cả người mặc lễ phục thẳng thớm màu đen, đưa cả dáng người hắn trở nên hoàn mỹ.
Trên trán vài sợi tóc rơi ra hơi lộn xộn rũ xuống trán, ưu nhã mà tùy ý, cả người phong thái khí phách, dường như vốn dĩ là tự nhiên.
Tốc độ nhấn phím chụp ảnh càng lúc càng nhanh, cả một dải ánh đèn lóe sáng liên tiếp.
Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhưng vẫn là xoay người đưa tay phải ra, dừng lại ở bên trong cửa xe đang mở rộng.
Khi bàn tay mang bao tay voan mỏng đặt vào lòng bàn tay của hắn, những ống kính lập tức bắt được nụ cười thản nhiên bên khóe miệng hắn.
Khi Cận Tử Kỳ ở trong cửa xe được mở ra thì nhìn thấy phóng viên ở hai bên, người sau chen lấn người trước, ngày trước cũng đã nhìn thấy quen cảnh nghệ sĩ giải trí dưới trướng công ty bị truyền thông vây khốn đuổi theo, cũng có ngày mình gặp phải, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Cô nhìn thấy bàn tay của Tống Kỳ Diễn đang chờ ở nơi đó, chần chờ một giây, ngay sau đó đưa tay đặt vào.
Giày cao gót bước xuống mặt đất rắn chắc, Cận Tử Kỳ từ trong xe bước ra lập tức bị bao phủ ở giữa một loạt ánh đèn loang loáng.
"Rắc rắc" , "Rắc rắc" , "Rắc rắc" . . . . . .
Ánh sáng chói mắt khiến cho cô hầu như không mở mắt được, không chịu nổi phải lấy tay chắn lại, thân thể lui về phía sau nửa bước nhưng lại được một bàn tay ôm lấy kéo qua, ngẩng đầu lên thấy là gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn đang mỉm cười.
"Hiện tại đổi ý không còn kịp rồi!" Lời còn chưa dứt, hắn đã một tay bế lấy cô lên.
Hai bên vang lên tiếng ngạc nhiên thú vị và ngợi ca, Cận Tử Kỳ vòng qua cổ hắn, lúc này không khỏi bị động tác đó hù được.
Hơi ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt cô chính là ý cười từ khóe miệng hắn lan tràn tới đáy mắt, không cách nào che giấu sự phấn chấn vui mừng.
Hắn ôm cô thật chặt, bước đi trong giữa hai hàng vệ sĩ mở lối về phía cửa chính của Thịnh Thế Hào Đình.
Hai bên phóng viên càng thêm kích thích, vừa đuổi theo vừa dồn sức bấm máy chụp hình, miệng kêu to: "Nhìn bên này!"
Không hề nghi ngờ, tờ báo ngày mai sẽ mô tả ào ạt bởi một màn được chứng kiến tận mắt của ngày hôm nay đây.
Tình cảnh náo động, chú rể che chở bảo vệ cô dâu trong vòng tay, cô dâu mới thì núp trong lòng của chú rể, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng là đang nở nụ cười hạnh phúc, trong lúc đó khi ngẩng đầu lên vô cùng xinh đẹp, quý khí bức người.
Đây không thể nghi ngờ là một đôi làm người ta hâm mộ nhất năm nay, được xem là một đôi tình nhân đẹp đôi môn đăng hộ đối.
Còn có phóng viên kênh Tin tức tài chính và kinh tế đến ngay hiện trường bắt đầu đưa tin, dõng dạc miêu tả hình ảnh ở ngay cửa.
Trong một đêm, thành phố này không biết sẽ có bao nhiêu cô gái chưa lập gia đình hoặc là mới ra trường, sẽ hướng vị tiểu thư Cận gia này làm chuẩn, hi vọng có một ngày cũng có thể bay lên ngọn cây, như diều gặp gió.
Thế nhưng mọi loại lời đồn đãi kích động lòng người ở bên ngoài, tất cả đều đã bị cửa chính của Thịnh Thế Hào Đình ngăn cách ra ngoài.
Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn một đường bế thẳng lên gian phòng cao nhất của khách sạn, không giống như không khí huyên náo rộn ràng ở bên ngoài, bên trong là một phong thái an tĩnh dịu êm, mở ra trên giường đôi lớn thật to được trải đầy cánh hoa hồng.
"Có cảm thấy mệt hay không?"
Tống Kỳ Diễn ngồi xổm ở trước mặt cô, hắn kéo bàn tay cô đặt ở bên khóe miệng hôn một cái, nhưng sau đó lại không buông ra.
Ngược lại ngẩng đầu lên hỏi thăm cô: "Có khẩn trương lắm không?"
Cận Tử Kỳ ngồi ở bên mép giường đôi, nhìn sang người đàn ông nửa quỳ nửa ngồi, lặng lẽ lắc đầu, khóe môi mím nhẹ cười yếu ớt.
Hắn lại đột nhiên nhấc vạt áo cưới của cô lên, trong lúc cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, hắn đã cởi bỏ đôi giày cao gót quá cao của cô ra.
Lòng bàn tay ấm nóng áp lên lòng bàn chân đã lạnh như băng, ngón chân của Cận Tử Kỳ không tự chủ mà co quắp lên.
"Quả nhiên lạnh giống như anh tưởng tượng." Hắn ngẩng đầu, trên mặt rõ ràng hiện lên "Đúng là như thế."
Cận Tử Kỳ muốn rút chân của mình về, hắn lại không cho, tiếp tục tháo nút áo Âu phục, rồi đem đôi chân lạnh ngắt của cô ủ vào bên trong, "Như vậy sẽ tốt hơn một chút rồi."
Hai tay của Cận Tử Kỳ chống đỡ ở phía sau không khỏi bấu chặt tấm ga giường độn bông mềm mại ở phía dưới, lại một lần nữa không có chí khí mà đỏ mặt chịu thua, khẽ cắn làn môi dưới, nhìn sang dưới vầng trán đầy đặn của hắn, hàng lông mi đen dầy thật đẹp mắt.
Một hồi lâu sau, rốt cục hắn mới ngẩng đầu, trong con ngươi đen thâm thuý phát ra ánh sáng nhu hoà lóng lánh, càng rung động lòng người.
"Tiểu Kỳ, dường như anh có chút khẩn trương." Hắn cười nhạt một tiếng, trong giọng nói lại thật sự có chút ngập ngừng không chắc chắn.
Cô nghe thấy thế mà ngẩn ra, nhìn sang gương mặt hắn đầy vẻ cố gắng khắc chế cảm xúc thấp thỏm không yên.
Cô không biết mình làm thế nào mà lướt xuống đất, lụa trắng thật mỏng phủ kín đầy đất, hai chân thon gầy của cô giống như đuôi cá Mỹ Nhân Ngư uốn lượn trên thảm trải sàn, xinh đẹp mà yên tĩnh.
Hai tay của cô nâng đôi bàn tay của hắn lên, đôi mắt được vẽ bóng mắt màu vàng nhạt hơi rũ thấp xuống, sau một hồi im lặng, giọng nói nhẹ như cánh ve của cô vang lên: "Em nguyện sống cùng với anh."
Một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
Rơi vào trên mu bàn tay của hắn.
Thậm chí phát ra âm thanh rõ ràng.
"Tách!"
Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ nghe được tiếng nước mắt, thì ra chúng cũng có âm thanh.
Cô thoáng tò mò theo dõi giọt nước loang ra trên mu bàn tay của hắn, sau đó ngước mắt nhìn hắn chăm chú, giữa mày mắt đều là ý cười lóe ra vầng sáng lóng lánh, "Anh đã nghe chưa?"
Tống Kỳ Diễn nhìn sang khóe mắt cô còn sót lại chút nước lấp lánh, giơ tay lên dùng lòng ngón tay lau đi một góc nhỏ còn ướt.
Đáy mắt tràn đầy tia sáng của sự vui mừng và hạnh phúc, bàn tay của hắn chuyển qua ra sau gáy của cô, cẩn thận mà tiến gần lại, hôn mổ xuống làn môi của cô, "Nghe được, hơn nữa rất vui vẻ."
Khóe miệng Cận Tử Kỳ không thể kiềm chế mà giương lên, còn muốn nói điều gì, đầu lại bị ôm qua một bên.
Có chút sững sờ mà trợn tròn đôi mắt đẹp, hắn thì thong thả ung dung mà hôn bổ sung lại nụ hôn gấp gáp vừa rồi.
Có khách mời mới vừa đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào chúc mừng, nhìn thấy bên trong có đôi nam nữ đang quấn quít nên phải dừng bước.
Đứa trẻ nhỏ níu lấy khe cửa rình xem bị người lớn che mắt rồi kéo đi, còn những người lớn thì nhìn nhau, hiểu ý mà cười cười.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại nhẹ nhàng, thanh tịnh giống như chưa bao giờ có người đến.
Đang lúc hai người khó tách khó chia, khi thiếu chút nữa ngã lên giường, ở cửa chợt loé lên ánh đèn.
Tống Kỳ Diễn có tính cảnh giác khá cao lập tức đem Cận Tử Kỳ kéo vào trong ngực, lấy tay che mặt của cô.
Cận Tử Kỳ cũng bởi vì biến cố bất thình lình không thể kiềm chế mà đầu vai run rẩy.
Còn Tống Kỳ Diễn sau khi bố trí cho cô ổn định ở bên cửa sổ, đã nhanh chân đứng dậy phóng tới cửa, một phen bắt được phóng viên đang trà trộn vào, "Ai cho phép anh đi vào chụp hình?" Giọng nói âm u lạnh lẽo nghiêm nghị.
Phóng viên bị vẻ mặt sa sầm đen như Bao Công của hắn dọa cho sợ đến mức không biết nói những gì, chẳng qua là ôm chặt máy chụp hình trong tay.
Chân mày của Tống Kỳ Diễn vừa nhíu, thì phát hiện trên cánh tay của mình có một bàn tay trắng nõn nhưng có lực mạnh mẽ.
Xoay người nhìn, là một dáng người cao gầy, nhìn qua cao quý lạnh lùng thanh xuân, chính là Lục Cảnh Hoằng.
Anh đối với Tống Kỳ Diễn cười nhàn nhạt một tiếng, sau đó lại nhẹ thổi bông tuyết bên người xuống, "Nể mặt một lần đi."
Cơn giận của Tống Kỳ Diễn không giảm, nhưng vẫn là nể tình mà thả tay ra.
Phóng viên theo lời nộp cuộn phim lên trên, ngay sau đó vừa bò vừa chạy không còn bóng dáng, chỉ sợ tên bạo chúa này đổi ý.
Tống Kỳ Diễn quay qua nhìn người đàn ông trước mắt, cái người này gần như có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung, "Cậu đến từ lúc nào?"
Lục Cảnh Hoằng mấp máy môi mỏng, tầm mắt lại gửi vào phòng rửa tay cách đó không xa, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Vừa đến, Tiểu Noãn đang thay tã cho đứa nhỏ."
Tống Kỳ Diễn rất ít thấy trên mặt tên quái nhân có cái biệt hiệu "Băng sơn mỹ nhân" này có nụ cười rạng rỡ như vậy.
"Cô dâu có ở bên trong không?" Lục Cảnh Hoằng đi đến gian phòng sau lưng Tống Kỳ Diễn nhìn lướt qua, "Cận Tử Kỳ?"
Nói xong, anh ta lập tức kéo ra chiếc khăn lụa bên trong túi áo trang trí trên Âu phục của Tống Kỳ Diễn, thanh thản mà lau hai tay.
"Cậu ——" Tống Kỳ Diễn lập tức đoạt lại, đây chính là Tiểu Kỳ tự tay chọn cho hắn nha.
Hành động ngây thơ hẹp hòi như vậy, khiến cho Lục Cảnh Hoằng cười to, và so với hình tượng nói năng thận trọng nghiêm túc ngày trước thật không khớp.
Anh thở dài, vô hạn cảm khái: "Rốt cục vẫn phải để cho cậu lấy được." Liếc nhìn mảnh khăn lụa kia.
Tống Kỳ Diễn cẩn thận mà gấp gọn khăn lụa bỏ vào trong túi áo trên ngực, cười đắc ý như gió xuân phơi phới : "So ra vẫn kém cậu."
Nụ cười của Lục Cảnh Hoằng dừng lại, sau đó biến thành một kiểu cười khác rất có nội hàm, "Tôi nghe nói cô dâu và Tần Viễn có chút đi lại với nhau, có thể từ trong tay hắn ta ôm được mỹ nhân về, tôi ngược lại thật sự rất bội phục cậu."
"Ít ở chỗ này cùng tôi nghiền ngẫm bới móc từng chữ một đi!"
Lục Cảnh Hoằng mỉm cười, "Tôi như thế nào quên trình độ Trung văn của cậu trước giờ chỉ quanh quẩn không tiến lên gần được với mức tiêu chuẩn."
"Cậu muốn cười nhạo tôi sao?" Giọng nói bắt đầu bất thiện.
Lục Cảnh Hoằng cười lắc đầu, theo dõi hắn, "Cậu để một mình Tử Kỳ nhét vào bên trong không có chuyện gì sao?"
"Tử Kỳ là để cậu gọi sao?" Tống Kỳ Diễn bất mãn hết sức.
"Hắc! Ban đầu tại sao cậu gọi là Tiểu Noãn ?"
Tống Kỳ Diễn nhìn qua bộ dạng tiểu nhân gian trá đắc chí của anh, thở dài, nhận thua.
Khi Lục Cảnh Hoằng hướng sang hành lang thì cười một cái thật nhẹ, đến gần bên tai của hắn, "Để cho cậu cùng chị dâu gặp mặt bà xã và con gái của tôi!" Trong giọng nói không cách nào che giấu sự khoe khoang.
Tống Kỳ Diễn xuy một tiếng, vừa định phản bác, chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ đầy vui sướng của Mỗ Mỗ: "Baba, baba!"
Ý niệm trong đầu thoáng chuyển, hàng lông mày thanh tú khẽ nhướng, rất nể tình mà gật đầu một cái: "Được thôi."
Cậu có bà xã con gái, tôi cũng có bà xã con trai, còn là một đứa con trai xinh đẹp đến mức làm cho người ta chảy nước miếng.
Mang theo loại tâm lý ganh đua so sánh này, Tống Kỳ Diễn đem Cận Mỗ Mỗ đang chạy tới giơ lên, nặng nề hôn xuống một cái, chọc cho Cận Mỗ Mỗ cười khanh khách, sau đó đối với Lục Cảnh Hoằng nói: "Cùng nhau vào đi thôi."
. . . . . .
Cận Tử Kỳ lần đầu tiên gặp Lục Cảnh Hoằng, có điểm tuyệt đẹp, chưa từng nghĩ đến đàn ông lại cũng có thể có bộ dạng tinh xảo như vậy.
Nhưng vừa tiếp xúc khuôn mặt mẹ kế của Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ lập tức vừa chào hỏi khách sáo vừa đi qua ôm Mỗ Mỗ ngồi vào một bên.
Bọn họ nói chuyện phiếm nội dung rất rộng, trên căn bản là tư duy toát ra rất nhanh.
Trong chốc lát chuyển hướng qua nơi này, trong chốc lát lại chuyển hướng sang nơi khác.
Lục Cảnh Hoằng không quá thích nói chuyện phiếm, tương đối ít lời, mà Tống Kỳ Diễn chỉ khi nói đến nông nghiệp thì khi đó miệng lưỡi mới lưu loát.
Cho nên đề tài vừa loạn vừa hỗn tạp, thường thường nói không đến nơi đến chốn.
Cận Tử Kỳ ở một bên nghe được mà đầu óc choáng váng, hai người kia nói chuyện đến về sau lại trực tiếp ở nơi này phát ra một tràng bão táp Anh ngữ.
Cô thật tò mò bọn họ tại sao có thể kéo dài cuộc đối thoại đầu voi đuôi chuột như vậy?
Đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị chuông cửa ấn vang, cảm giác rất nhẹ nhàng, xuất phát từ tay của một người phụ nữ.
"Là Tiểu Noãn đến đây." Lục Cảnh Hoằng nói xong liền đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, ánh vào trong tầm mắt mọi người chính là Tô Noãn đang bế một đứa bé, mang trên mặt nụ cười đơn thuần lương thiện, trong đôi mắt phượng sâu thẳm trắng trong thuần khiết làm cho gương mặt tăng thêm mấy phần phong tình.
Vốn yên lặng ngồi ở bên giường thả rơi hai cái chân ngắn nhỏ, Cận Mỗ Mỗ đột nhiên trượt xuống phía dưới, ngã lăn quay ở trên thảm trải sàn.
"Phịch" một tiếng, cũng thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng.
Cận Tử Kỳ hơi cúi đầu, lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ quỳ rạp trên mặt đất như kiểu chó bới mà không nhúc nhích, lo lắng nó ngã đụng vào đầu nên choáng váng, vội vàng ngồi xổm xuống muốn đi ôm nó ngồi dậy xem xét tình trạng thương tích.
Há liệu Cận Mỗ Mỗ như con cá chạch trượt khỏi hai tay của cô, nhanh như chớp đứng lên, sau đó vui vẻ chạy đến cửa, một phen ôm lấy chiếc chân mảnh khảnh của Tô Noãn, giơ lên khuôn mặt như hoa miệng cười toe toét: "Chào dì!"
Tô Noãn lúc này được xưng hô như vậy mà phải ngẩn người, ngay sau đó liền đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: "Chào cháu!"
"Dì ơi, bế em gái mệt không?" Cận Mỗ Mỗ nghiêng đầu chớp mắt to.
"Cũng được, em gái không nặng." Tô Noãn nhắc tới con gái của mình thì đường nét trên mặt lập tức nhu hoà.
Lục Cảnh Hoằng ôm vai Tô Noãn qua, "Qua bên ghế sofa kia ngồi đi."
Tô Noãn gật đầu, lại phát hiện ống quần bị người níu lại không nhúc nhích được, "Dì, đi qua giường bên kia đi, em gái có thể buồn ngủ rồi, em gái nếu là nằm ở ghế sofa đó sẽ bị ngã."
Cận Mỗ Mỗ mang vẻ mặt nhiệt tình sốt sắng, "Mỗ Mỗ giúp dì chăm sóc em gái là được rồi!"
Cận Tử Kỳ kinh ngạc với việc Cận Mỗ Mỗ nhiệt tình hiếu khách, theo ánh mắt của Mỗ Mỗ mà nhìn lên, thì nhìn thấy Tiểu công chúa Lục gia trong lòng Tô Noãn, là một bé cưng xinh xắn giống như tiểu thiên sứ.
Mặc một bộ váy liền áo nhỏ, nửa người trên màu đen thân váy màu đỏ, nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Khoảnh khắc ấy Tiểu công chúa Lục gia đang đảo tròn mắt, cúi đầu nhìn Mỗ Mỗ phát ra âm thanh "Ngô" một tiếng, nhẹ nhàng, ngọt ngào ngây thơ , Cận Tử Kỳ không nhịn được ca ngợi, "Cục cưng thật xinh đẹp."
Tô Noãn đối với Cận Tử Kỳ cười cười, mà Cận Mỗ Mỗ đang chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Tiểu công chúa Lục gia giống như cô bé cũng đang tò mò mà nhìn nó, một dải nước miếng từ khoé miệng đang hé mở chảy ra nhỏ giọt lên trên bộ quần áo Âu phục nhỏ.
Tống Kỳ Diễn cảm giác mình chưa từng thất bại qua như vậy, tự mình vẫn lấy con trai làm kiêu ngạo lại bị con gái nhà người ta quyến rũ mất hồn, chính ở chỗ này kéo níu lấy chân mẹ của người ta đến chảy nước miếng.
"Con gái của tôi xinh đẹp chứ?" Lục Cảnh Hoằng đột nhiên quay đầu đối với hắn cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Điển hình ** hành vi khiêu khích khoe khoang không che giấu!
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến mà dời mắt đi chỗ khác, nhưng bên kia con trai mình lại quát to một tiếng vang dội: "Xinh đẹp!"
Nói xong, một phen lau mất nước miếng trên cằm, hai mắt lại dính trên người tiểu công chúa Lục gia không rời bỏ.
Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy có chút lúng túng, tiểu tử này đừng nói là vừa ý Tiểu công chúa nhà người ta rồi chứ?
Nhưng mà năm nay tuổi tác cũng có phần quá nhỏ nha.
Tài xế dẫn đầu xuống xe rồi cung kính mở cửa xe.
Giày da linh vương kiểu nam bước xuống đất, ngay sau đó rơi vào trong ống kính máy quay phim chính là thân hình cao ngất của chú rể.
Cả người mặc lễ phục thẳng thớm màu đen, đưa cả dáng người hắn trở nên hoàn mỹ.
Trên trán vài sợi tóc rơi ra hơi lộn xộn rũ xuống trán, ưu nhã mà tùy ý, cả người phong thái khí phách, dường như vốn dĩ là tự nhiên.
Tốc độ nhấn phím chụp ảnh càng lúc càng nhanh, cả một dải ánh đèn lóe sáng liên tiếp.
Tống Kỳ Diễn nhướng mày, nhưng vẫn là xoay người đưa tay phải ra, dừng lại ở bên trong cửa xe đang mở rộng.
Khi bàn tay mang bao tay voan mỏng đặt vào lòng bàn tay của hắn, những ống kính lập tức bắt được nụ cười thản nhiên bên khóe miệng hắn.
Khi Cận Tử Kỳ ở trong cửa xe được mở ra thì nhìn thấy phóng viên ở hai bên, người sau chen lấn người trước, ngày trước cũng đã nhìn thấy quen cảnh nghệ sĩ giải trí dưới trướng công ty bị truyền thông vây khốn đuổi theo, cũng có ngày mình gặp phải, nhưng vẫn có chút khẩn trương.
Cô nhìn thấy bàn tay của Tống Kỳ Diễn đang chờ ở nơi đó, chần chờ một giây, ngay sau đó đưa tay đặt vào.
Giày cao gót bước xuống mặt đất rắn chắc, Cận Tử Kỳ từ trong xe bước ra lập tức bị bao phủ ở giữa một loạt ánh đèn loang loáng.
"Rắc rắc" , "Rắc rắc" , "Rắc rắc" . . . . . .
Ánh sáng chói mắt khiến cho cô hầu như không mở mắt được, không chịu nổi phải lấy tay chắn lại, thân thể lui về phía sau nửa bước nhưng lại được một bàn tay ôm lấy kéo qua, ngẩng đầu lên thấy là gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn đang mỉm cười.
"Hiện tại đổi ý không còn kịp rồi!" Lời còn chưa dứt, hắn đã một tay bế lấy cô lên.
Hai bên vang lên tiếng ngạc nhiên thú vị và ngợi ca, Cận Tử Kỳ vòng qua cổ hắn, lúc này không khỏi bị động tác đó hù được.
Hơi ngửa đầu, lọt vào trong tầm mắt cô chính là ý cười từ khóe miệng hắn lan tràn tới đáy mắt, không cách nào che giấu sự phấn chấn vui mừng.
Hắn ôm cô thật chặt, bước đi trong giữa hai hàng vệ sĩ mở lối về phía cửa chính của Thịnh Thế Hào Đình.
Hai bên phóng viên càng thêm kích thích, vừa đuổi theo vừa dồn sức bấm máy chụp hình, miệng kêu to: "Nhìn bên này!"
Không hề nghi ngờ, tờ báo ngày mai sẽ mô tả ào ạt bởi một màn được chứng kiến tận mắt của ngày hôm nay đây.
Tình cảnh náo động, chú rể che chở bảo vệ cô dâu trong vòng tay, cô dâu mới thì núp trong lòng của chú rể, ánh mắt dịu dàng, rõ ràng là đang nở nụ cười hạnh phúc, trong lúc đó khi ngẩng đầu lên vô cùng xinh đẹp, quý khí bức người.
Đây không thể nghi ngờ là một đôi làm người ta hâm mộ nhất năm nay, được xem là một đôi tình nhân đẹp đôi môn đăng hộ đối.
Còn có phóng viên kênh Tin tức tài chính và kinh tế đến ngay hiện trường bắt đầu đưa tin, dõng dạc miêu tả hình ảnh ở ngay cửa.
Trong một đêm, thành phố này không biết sẽ có bao nhiêu cô gái chưa lập gia đình hoặc là mới ra trường, sẽ hướng vị tiểu thư Cận gia này làm chuẩn, hi vọng có một ngày cũng có thể bay lên ngọn cây, như diều gặp gió.
Thế nhưng mọi loại lời đồn đãi kích động lòng người ở bên ngoài, tất cả đều đã bị cửa chính của Thịnh Thế Hào Đình ngăn cách ra ngoài.
Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn một đường bế thẳng lên gian phòng cao nhất của khách sạn, không giống như không khí huyên náo rộn ràng ở bên ngoài, bên trong là một phong thái an tĩnh dịu êm, mở ra trên giường đôi lớn thật to được trải đầy cánh hoa hồng.
"Có cảm thấy mệt hay không?"
Tống Kỳ Diễn ngồi xổm ở trước mặt cô, hắn kéo bàn tay cô đặt ở bên khóe miệng hôn một cái, nhưng sau đó lại không buông ra.
Ngược lại ngẩng đầu lên hỏi thăm cô: "Có khẩn trương lắm không?"
Cận Tử Kỳ ngồi ở bên mép giường đôi, nhìn sang người đàn ông nửa quỳ nửa ngồi, lặng lẽ lắc đầu, khóe môi mím nhẹ cười yếu ớt.
Hắn lại đột nhiên nhấc vạt áo cưới của cô lên, trong lúc cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, hắn đã cởi bỏ đôi giày cao gót quá cao của cô ra.
Lòng bàn tay ấm nóng áp lên lòng bàn chân đã lạnh như băng, ngón chân của Cận Tử Kỳ không tự chủ mà co quắp lên.
"Quả nhiên lạnh giống như anh tưởng tượng." Hắn ngẩng đầu, trên mặt rõ ràng hiện lên "Đúng là như thế."
Cận Tử Kỳ muốn rút chân của mình về, hắn lại không cho, tiếp tục tháo nút áo Âu phục, rồi đem đôi chân lạnh ngắt của cô ủ vào bên trong, "Như vậy sẽ tốt hơn một chút rồi."
Hai tay của Cận Tử Kỳ chống đỡ ở phía sau không khỏi bấu chặt tấm ga giường độn bông mềm mại ở phía dưới, lại một lần nữa không có chí khí mà đỏ mặt chịu thua, khẽ cắn làn môi dưới, nhìn sang dưới vầng trán đầy đặn của hắn, hàng lông mi đen dầy thật đẹp mắt.
Một hồi lâu sau, rốt cục hắn mới ngẩng đầu, trong con ngươi đen thâm thuý phát ra ánh sáng nhu hoà lóng lánh, càng rung động lòng người.
"Tiểu Kỳ, dường như anh có chút khẩn trương." Hắn cười nhạt một tiếng, trong giọng nói lại thật sự có chút ngập ngừng không chắc chắn.
Cô nghe thấy thế mà ngẩn ra, nhìn sang gương mặt hắn đầy vẻ cố gắng khắc chế cảm xúc thấp thỏm không yên.
Cô không biết mình làm thế nào mà lướt xuống đất, lụa trắng thật mỏng phủ kín đầy đất, hai chân thon gầy của cô giống như đuôi cá Mỹ Nhân Ngư uốn lượn trên thảm trải sàn, xinh đẹp mà yên tĩnh.
Hai tay của cô nâng đôi bàn tay của hắn lên, đôi mắt được vẽ bóng mắt màu vàng nhạt hơi rũ thấp xuống, sau một hồi im lặng, giọng nói nhẹ như cánh ve của cô vang lên: "Em nguyện sống cùng với anh."
Một giọt nước mắt chợt rơi xuống.
Rơi vào trên mu bàn tay của hắn.
Thậm chí phát ra âm thanh rõ ràng.
"Tách!"
Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ nghe được tiếng nước mắt, thì ra chúng cũng có âm thanh.
Cô thoáng tò mò theo dõi giọt nước loang ra trên mu bàn tay của hắn, sau đó ngước mắt nhìn hắn chăm chú, giữa mày mắt đều là ý cười lóe ra vầng sáng lóng lánh, "Anh đã nghe chưa?"
Tống Kỳ Diễn nhìn sang khóe mắt cô còn sót lại chút nước lấp lánh, giơ tay lên dùng lòng ngón tay lau đi một góc nhỏ còn ướt.
Đáy mắt tràn đầy tia sáng của sự vui mừng và hạnh phúc, bàn tay của hắn chuyển qua ra sau gáy của cô, cẩn thận mà tiến gần lại, hôn mổ xuống làn môi của cô, "Nghe được, hơn nữa rất vui vẻ."
Khóe miệng Cận Tử Kỳ không thể kiềm chế mà giương lên, còn muốn nói điều gì, đầu lại bị ôm qua một bên.
Có chút sững sờ mà trợn tròn đôi mắt đẹp, hắn thì thong thả ung dung mà hôn bổ sung lại nụ hôn gấp gáp vừa rồi.
Có khách mời mới vừa đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào chúc mừng, nhìn thấy bên trong có đôi nam nữ đang quấn quít nên phải dừng bước.
Đứa trẻ nhỏ níu lấy khe cửa rình xem bị người lớn che mắt rồi kéo đi, còn những người lớn thì nhìn nhau, hiểu ý mà cười cười.
Cửa phòng một lần nữa được đóng lại nhẹ nhàng, thanh tịnh giống như chưa bao giờ có người đến.
Đang lúc hai người khó tách khó chia, khi thiếu chút nữa ngã lên giường, ở cửa chợt loé lên ánh đèn.
Tống Kỳ Diễn có tính cảnh giác khá cao lập tức đem Cận Tử Kỳ kéo vào trong ngực, lấy tay che mặt của cô.
Cận Tử Kỳ cũng bởi vì biến cố bất thình lình không thể kiềm chế mà đầu vai run rẩy.
Còn Tống Kỳ Diễn sau khi bố trí cho cô ổn định ở bên cửa sổ, đã nhanh chân đứng dậy phóng tới cửa, một phen bắt được phóng viên đang trà trộn vào, "Ai cho phép anh đi vào chụp hình?" Giọng nói âm u lạnh lẽo nghiêm nghị.
Phóng viên bị vẻ mặt sa sầm đen như Bao Công của hắn dọa cho sợ đến mức không biết nói những gì, chẳng qua là ôm chặt máy chụp hình trong tay.
Chân mày của Tống Kỳ Diễn vừa nhíu, thì phát hiện trên cánh tay của mình có một bàn tay trắng nõn nhưng có lực mạnh mẽ.
Xoay người nhìn, là một dáng người cao gầy, nhìn qua cao quý lạnh lùng thanh xuân, chính là Lục Cảnh Hoằng.
Anh đối với Tống Kỳ Diễn cười nhàn nhạt một tiếng, sau đó lại nhẹ thổi bông tuyết bên người xuống, "Nể mặt một lần đi."
Cơn giận của Tống Kỳ Diễn không giảm, nhưng vẫn là nể tình mà thả tay ra.
Phóng viên theo lời nộp cuộn phim lên trên, ngay sau đó vừa bò vừa chạy không còn bóng dáng, chỉ sợ tên bạo chúa này đổi ý.
Tống Kỳ Diễn quay qua nhìn người đàn ông trước mắt, cái người này gần như có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung, "Cậu đến từ lúc nào?"
Lục Cảnh Hoằng mấp máy môi mỏng, tầm mắt lại gửi vào phòng rửa tay cách đó không xa, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Vừa đến, Tiểu Noãn đang thay tã cho đứa nhỏ."
Tống Kỳ Diễn rất ít thấy trên mặt tên quái nhân có cái biệt hiệu "Băng sơn mỹ nhân" này có nụ cười rạng rỡ như vậy.
"Cô dâu có ở bên trong không?" Lục Cảnh Hoằng đi đến gian phòng sau lưng Tống Kỳ Diễn nhìn lướt qua, "Cận Tử Kỳ?"
Nói xong, anh ta lập tức kéo ra chiếc khăn lụa bên trong túi áo trang trí trên Âu phục của Tống Kỳ Diễn, thanh thản mà lau hai tay.
"Cậu ——" Tống Kỳ Diễn lập tức đoạt lại, đây chính là Tiểu Kỳ tự tay chọn cho hắn nha.
Hành động ngây thơ hẹp hòi như vậy, khiến cho Lục Cảnh Hoằng cười to, và so với hình tượng nói năng thận trọng nghiêm túc ngày trước thật không khớp.
Anh thở dài, vô hạn cảm khái: "Rốt cục vẫn phải để cho cậu lấy được." Liếc nhìn mảnh khăn lụa kia.
Tống Kỳ Diễn cẩn thận mà gấp gọn khăn lụa bỏ vào trong túi áo trên ngực, cười đắc ý như gió xuân phơi phới : "So ra vẫn kém cậu."
Nụ cười của Lục Cảnh Hoằng dừng lại, sau đó biến thành một kiểu cười khác rất có nội hàm, "Tôi nghe nói cô dâu và Tần Viễn có chút đi lại với nhau, có thể từ trong tay hắn ta ôm được mỹ nhân về, tôi ngược lại thật sự rất bội phục cậu."
"Ít ở chỗ này cùng tôi nghiền ngẫm bới móc từng chữ một đi!"
Lục Cảnh Hoằng mỉm cười, "Tôi như thế nào quên trình độ Trung văn của cậu trước giờ chỉ quanh quẩn không tiến lên gần được với mức tiêu chuẩn."
"Cậu muốn cười nhạo tôi sao?" Giọng nói bắt đầu bất thiện.
Lục Cảnh Hoằng cười lắc đầu, theo dõi hắn, "Cậu để một mình Tử Kỳ nhét vào bên trong không có chuyện gì sao?"
"Tử Kỳ là để cậu gọi sao?" Tống Kỳ Diễn bất mãn hết sức.
"Hắc! Ban đầu tại sao cậu gọi là Tiểu Noãn ?"
Tống Kỳ Diễn nhìn qua bộ dạng tiểu nhân gian trá đắc chí của anh, thở dài, nhận thua.
Khi Lục Cảnh Hoằng hướng sang hành lang thì cười một cái thật nhẹ, đến gần bên tai của hắn, "Để cho cậu cùng chị dâu gặp mặt bà xã và con gái của tôi!" Trong giọng nói không cách nào che giấu sự khoe khoang.
Tống Kỳ Diễn xuy một tiếng, vừa định phản bác, chợt nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ đầy vui sướng của Mỗ Mỗ: "Baba, baba!"
Ý niệm trong đầu thoáng chuyển, hàng lông mày thanh tú khẽ nhướng, rất nể tình mà gật đầu một cái: "Được thôi."
Cậu có bà xã con gái, tôi cũng có bà xã con trai, còn là một đứa con trai xinh đẹp đến mức làm cho người ta chảy nước miếng.
Mang theo loại tâm lý ganh đua so sánh này, Tống Kỳ Diễn đem Cận Mỗ Mỗ đang chạy tới giơ lên, nặng nề hôn xuống một cái, chọc cho Cận Mỗ Mỗ cười khanh khách, sau đó đối với Lục Cảnh Hoằng nói: "Cùng nhau vào đi thôi."
. . . . . .
Cận Tử Kỳ lần đầu tiên gặp Lục Cảnh Hoằng, có điểm tuyệt đẹp, chưa từng nghĩ đến đàn ông lại cũng có thể có bộ dạng tinh xảo như vậy.
Nhưng vừa tiếp xúc khuôn mặt mẹ kế của Tống Kỳ Diễn, Cận Tử Kỳ lập tức vừa chào hỏi khách sáo vừa đi qua ôm Mỗ Mỗ ngồi vào một bên.
Bọn họ nói chuyện phiếm nội dung rất rộng, trên căn bản là tư duy toát ra rất nhanh.
Trong chốc lát chuyển hướng qua nơi này, trong chốc lát lại chuyển hướng sang nơi khác.
Lục Cảnh Hoằng không quá thích nói chuyện phiếm, tương đối ít lời, mà Tống Kỳ Diễn chỉ khi nói đến nông nghiệp thì khi đó miệng lưỡi mới lưu loát.
Cho nên đề tài vừa loạn vừa hỗn tạp, thường thường nói không đến nơi đến chốn.
Cận Tử Kỳ ở một bên nghe được mà đầu óc choáng váng, hai người kia nói chuyện đến về sau lại trực tiếp ở nơi này phát ra một tràng bão táp Anh ngữ.
Cô thật tò mò bọn họ tại sao có thể kéo dài cuộc đối thoại đầu voi đuôi chuột như vậy?
Đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị chuông cửa ấn vang, cảm giác rất nhẹ nhàng, xuất phát từ tay của một người phụ nữ.
"Là Tiểu Noãn đến đây." Lục Cảnh Hoằng nói xong liền đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, ánh vào trong tầm mắt mọi người chính là Tô Noãn đang bế một đứa bé, mang trên mặt nụ cười đơn thuần lương thiện, trong đôi mắt phượng sâu thẳm trắng trong thuần khiết làm cho gương mặt tăng thêm mấy phần phong tình.
Vốn yên lặng ngồi ở bên giường thả rơi hai cái chân ngắn nhỏ, Cận Mỗ Mỗ đột nhiên trượt xuống phía dưới, ngã lăn quay ở trên thảm trải sàn.
"Phịch" một tiếng, cũng thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng.
Cận Tử Kỳ hơi cúi đầu, lập tức nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ quỳ rạp trên mặt đất như kiểu chó bới mà không nhúc nhích, lo lắng nó ngã đụng vào đầu nên choáng váng, vội vàng ngồi xổm xuống muốn đi ôm nó ngồi dậy xem xét tình trạng thương tích.
Há liệu Cận Mỗ Mỗ như con cá chạch trượt khỏi hai tay của cô, nhanh như chớp đứng lên, sau đó vui vẻ chạy đến cửa, một phen ôm lấy chiếc chân mảnh khảnh của Tô Noãn, giơ lên khuôn mặt như hoa miệng cười toe toét: "Chào dì!"
Tô Noãn lúc này được xưng hô như vậy mà phải ngẩn người, ngay sau đó liền đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: "Chào cháu!"
"Dì ơi, bế em gái mệt không?" Cận Mỗ Mỗ nghiêng đầu chớp mắt to.
"Cũng được, em gái không nặng." Tô Noãn nhắc tới con gái của mình thì đường nét trên mặt lập tức nhu hoà.
Lục Cảnh Hoằng ôm vai Tô Noãn qua, "Qua bên ghế sofa kia ngồi đi."
Tô Noãn gật đầu, lại phát hiện ống quần bị người níu lại không nhúc nhích được, "Dì, đi qua giường bên kia đi, em gái có thể buồn ngủ rồi, em gái nếu là nằm ở ghế sofa đó sẽ bị ngã."
Cận Mỗ Mỗ mang vẻ mặt nhiệt tình sốt sắng, "Mỗ Mỗ giúp dì chăm sóc em gái là được rồi!"
Cận Tử Kỳ kinh ngạc với việc Cận Mỗ Mỗ nhiệt tình hiếu khách, theo ánh mắt của Mỗ Mỗ mà nhìn lên, thì nhìn thấy Tiểu công chúa Lục gia trong lòng Tô Noãn, là một bé cưng xinh xắn giống như tiểu thiên sứ.
Mặc một bộ váy liền áo nhỏ, nửa người trên màu đen thân váy màu đỏ, nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Khoảnh khắc ấy Tiểu công chúa Lục gia đang đảo tròn mắt, cúi đầu nhìn Mỗ Mỗ phát ra âm thanh "Ngô" một tiếng, nhẹ nhàng, ngọt ngào ngây thơ , Cận Tử Kỳ không nhịn được ca ngợi, "Cục cưng thật xinh đẹp."
Tô Noãn đối với Cận Tử Kỳ cười cười, mà Cận Mỗ Mỗ đang chỉ ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Tiểu công chúa Lục gia giống như cô bé cũng đang tò mò mà nhìn nó, một dải nước miếng từ khoé miệng đang hé mở chảy ra nhỏ giọt lên trên bộ quần áo Âu phục nhỏ.
Tống Kỳ Diễn cảm giác mình chưa từng thất bại qua như vậy, tự mình vẫn lấy con trai làm kiêu ngạo lại bị con gái nhà người ta quyến rũ mất hồn, chính ở chỗ này kéo níu lấy chân mẹ của người ta đến chảy nước miếng.
"Con gái của tôi xinh đẹp chứ?" Lục Cảnh Hoằng đột nhiên quay đầu đối với hắn cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Điển hình ** hành vi khiêu khích khoe khoang không che giấu!
Tống Kỳ Diễn từ chối cho ý kiến mà dời mắt đi chỗ khác, nhưng bên kia con trai mình lại quát to một tiếng vang dội: "Xinh đẹp!"
Nói xong, một phen lau mất nước miếng trên cằm, hai mắt lại dính trên người tiểu công chúa Lục gia không rời bỏ.
Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy có chút lúng túng, tiểu tử này đừng nói là vừa ý Tiểu công chúa nhà người ta rồi chứ?
Nhưng mà năm nay tuổi tác cũng có phần quá nhỏ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.