Chương 41: Chuyện của em chỉ là làm bảo mẫu
Mèo Mù Mắt Đen
06/08/2022
“Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi ạ. Mời thiếu gia xuống ăn sáng.”
Tiếng của Ngô quản gia vang lên, Bối Di bỗng thở phào một tiếng.
“Được rồi.”
Quân Dư Thần nói vọng ra, sau đó vươn tay kéo mạnh eo cô vào lòng.
“Em thở phào cái gì? Sợ bị Ngô quản gia nhìn thấy hay sao?”
Bối Di lập tức liếc mắt nhìn về hướng khác, miệng nhỏ theo thói quen nói dối:
“Không có.”
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó khoé môi khẽ cong lên cười:
“Em có lo cũng chẳng có ích gì, ở đây ai cũng biết mối quan hệ giữa hai chúng ta là như thế nào rồi.”
“Mối quan hệ gì?” Bối Di nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Quân Dư Thần ghé sát vào tai cô, hơi thở ái muội nói:
“Còn là quan hệ gì nữa? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại còn ngủ chung với nhau, không phát sinh quan hệ gì thì trẻ con cũng không tin.”
Bối Di đỏ mặt, lùi lại, lắp ba lắp bắp:
“Hôm qua tôi nhớ là mình ngủ với Tiểu Duệ cơ mà?”
“Là tôi bế em vào đây đấy.” Anh thích thú nhìn nét ngượng ngùng trên khuôn mặt cô.
Nếu không phải vì nợ tiền của anh thì cô đã mắng vào mặt anh rồi, người đàn ông này hết bắt cô làm thư ký bây giờ đến việc cô ngủ ở đâu cũng không thoát được khỏi tay anh.
Không được! Không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra như thế này được!
“Quân tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
“Về chuyện ở chung phòng, tôi nghĩ là tôi không thể ở chung với anh được đâu. Bởi vì buổi tối khi đi ngủ tôi hay đè lên người khác lắm.”
Quân Dư Thần nhướn mày, bình thản đáp:
“Không sao, tôi cảm thấy không hề có vấn đề gì cả.”
Bối Di gượng cười, vẫn cố tìm cách:
“Nhưng như thế sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh đấy, Quân tổng.”
“Tôi không lo, em lo cái gì?” Quân Dư Thần bình thản đáp lại một câu.
Bối Di nhất thời câm nín không nói nên lời, cô quýnh quáng đành phải lấy một lí do.
“Quân tổng, tôi còn có một tính xấu nữa, đó là đánh rắm khi ngủ đấy.”
Thấy anh im lặng, Bối Di được đà tiến tới:
“Quân tổng, vậy nên tôi chuyển vào phòng khác ngủ nhé?”
Cô chắc mẩm lần này anh sẽ chẳng có lý do nào để từ chối nữa. Nhưng vui không được bao lâu thì Quân Dư Thần đã lên tiếng:
“Không cần, tôi có thể chịu đựng được.”
“Cái gì?” Bối Di há hốc mồm:
“Quân tổng, tôi không nói đùa đâu.”
“Tôi cũng không đùa.” Anh vuốt ve gò má phấn của cô, nở một nụ cười rất tươi.
Sống lưng cô lập tức lạnh toát, da gà nổi hết cả lên. Bối Di không ngờ gu của anh mặn thế, đến chuyện này còn có thể chấp nhận được, vậy thì cô không còn cơ hội nào để thoát khỏi chuyện này hay sao?
Quân Dư Thần nhìn đồng hồ, liền đi vào nhà tắm chỉnh trang lại vẻ ngoài, không quên nói với cô:
“Em thay đồ đi, sau đó ăn sáng rồi đến công ty cùng với tôi.”
Bối Di thay đồ xong, khoảng chừng mười phút sau Quân Dư Thần đi ra, tóc tai đã được vuốt keo gọn gàng, gương mặt điển trai không tì vết. Quần áo trên người không một nếp nhăn, đi tới trước mặt cô gõ nhẹ một cái vào trán.
“Ngây ra đó làm cái gì? Không phải là nhìn tôi đẹp trai quá đấy chứ?”
Cô hất tay anh ra, phồng má đáp:
“Còn lâu.”
Quân Dư Thần cũng chẳng chấp nhặt gì cô, ôm eo cô cùng đi xuống lầu.
Ngô quản gia lập tức bảo người hầu dọn đồ ăn lên, bữa sáng theo kiểu Pháp vừa đảm bảo dinh dưỡng, vừa tốt cho sức khoẻ.
Trước đây cô nhớ mình chỉ ăn bánh mì hay mì tôm qua ngày, có hôm còn nhịn đói để dành tiền cho Trình Mục Dương. Đến cả thời gian mang thai cô bị nghén chẳng ăn được gì, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Quân Duệ đã có mặt ở bàn ăn, vừa nhìn thấy Bối Di đã không nhịn được mà nhào vào lòng cô, cất tiếng gọi:
“Mami!”
“Tiểu Duệ.”
Bối Di sực tỉnh khỏi ký ức, mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu.
Quân Duệ dụi dụi đầu vào lòng cô vô cùng thân mật. Bỗng nhiên cổ áo bị một người túm lấy, nhấc trở về trên ghế ngồi.
“Mau ăn sáng đi còn đến trường.”
Cậu không dám phản kháng lại lời của anh, vẻ mặt buồn bã cúi đầu ăn sáng, Bối Di để ý giữa hai người có một bức tường ngăn cách lẫn nhau. Tối hôm qua cô đã thử hỏi Quân Duệ, cậu bé thừa nhận rằng anh ít khi có những hành động thể hiện tình cảm với cậu. Có lẽ đối với Quân Dư Thần, cảm giác trách nhiệm nhiều hơn là tình cảm.
Bối Di rất quý mến Tiểu Duệ, vì thế cô mong rằng cậu sẽ được hưởng tình cảm từ người cha. Muốn thế thì cô phải biết được cảm xúc trong lòng Quân Dư Thần đối với chuyện này là như thế nào?
“Từ nãy đến giờ hình như em đang suy nghĩ điều gì đó?”
Quân Dư Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Thư ký Đổng vô tình liếc nhìn cô. Bối Di lắc đầu:
“Không, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh mà thôi.”
“Là chuyện gì?”
Anh chống một tay lên cằm, ánh mắt chăm chú nhìn cô không chớp, Bối Di như bị cuốn sâu vào, cô lại lảng tránh ánh mắt anh.
“Anh…và Quân Duệ dường như không thân thiết lắm?”
Dứt lời, cô liền chăm chú quan sát vẻ mặt của anh. Lông mày Quân Dư Thần động nhẹ, hờ hững trả lời:
“Sao em lại hỏi thế?”
“Bởi vì…”
Bối Di chưa kịp nói, anh đã ngắt lời:
“Bối Di, chuyện của em là làm bảo mẫu, chứ không phải là chuyện khác.”
Cô sững người, đây là một lời cảnh báo sao?
Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính xe ô tô, bầu không khí lập tức chìm vào trầm mặc và lạnh lẽo….
Tiếng của Ngô quản gia vang lên, Bối Di bỗng thở phào một tiếng.
“Được rồi.”
Quân Dư Thần nói vọng ra, sau đó vươn tay kéo mạnh eo cô vào lòng.
“Em thở phào cái gì? Sợ bị Ngô quản gia nhìn thấy hay sao?”
Bối Di lập tức liếc mắt nhìn về hướng khác, miệng nhỏ theo thói quen nói dối:
“Không có.”
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn cô từ đầu đến chân, sau đó khoé môi khẽ cong lên cười:
“Em có lo cũng chẳng có ích gì, ở đây ai cũng biết mối quan hệ giữa hai chúng ta là như thế nào rồi.”
“Mối quan hệ gì?” Bối Di nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác.
Quân Dư Thần ghé sát vào tai cô, hơi thở ái muội nói:
“Còn là quan hệ gì nữa? Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại còn ngủ chung với nhau, không phát sinh quan hệ gì thì trẻ con cũng không tin.”
Bối Di đỏ mặt, lùi lại, lắp ba lắp bắp:
“Hôm qua tôi nhớ là mình ngủ với Tiểu Duệ cơ mà?”
“Là tôi bế em vào đây đấy.” Anh thích thú nhìn nét ngượng ngùng trên khuôn mặt cô.
Nếu không phải vì nợ tiền của anh thì cô đã mắng vào mặt anh rồi, người đàn ông này hết bắt cô làm thư ký bây giờ đến việc cô ngủ ở đâu cũng không thoát được khỏi tay anh.
Không được! Không thể để tình trạng này tiếp tục xảy ra như thế này được!
“Quân tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Em nói đi.”
“Về chuyện ở chung phòng, tôi nghĩ là tôi không thể ở chung với anh được đâu. Bởi vì buổi tối khi đi ngủ tôi hay đè lên người khác lắm.”
Quân Dư Thần nhướn mày, bình thản đáp:
“Không sao, tôi cảm thấy không hề có vấn đề gì cả.”
Bối Di gượng cười, vẫn cố tìm cách:
“Nhưng như thế sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh đấy, Quân tổng.”
“Tôi không lo, em lo cái gì?” Quân Dư Thần bình thản đáp lại một câu.
Bối Di nhất thời câm nín không nói nên lời, cô quýnh quáng đành phải lấy một lí do.
“Quân tổng, tôi còn có một tính xấu nữa, đó là đánh rắm khi ngủ đấy.”
Thấy anh im lặng, Bối Di được đà tiến tới:
“Quân tổng, vậy nên tôi chuyển vào phòng khác ngủ nhé?”
Cô chắc mẩm lần này anh sẽ chẳng có lý do nào để từ chối nữa. Nhưng vui không được bao lâu thì Quân Dư Thần đã lên tiếng:
“Không cần, tôi có thể chịu đựng được.”
“Cái gì?” Bối Di há hốc mồm:
“Quân tổng, tôi không nói đùa đâu.”
“Tôi cũng không đùa.” Anh vuốt ve gò má phấn của cô, nở một nụ cười rất tươi.
Sống lưng cô lập tức lạnh toát, da gà nổi hết cả lên. Bối Di không ngờ gu của anh mặn thế, đến chuyện này còn có thể chấp nhận được, vậy thì cô không còn cơ hội nào để thoát khỏi chuyện này hay sao?
Quân Dư Thần nhìn đồng hồ, liền đi vào nhà tắm chỉnh trang lại vẻ ngoài, không quên nói với cô:
“Em thay đồ đi, sau đó ăn sáng rồi đến công ty cùng với tôi.”
Bối Di thay đồ xong, khoảng chừng mười phút sau Quân Dư Thần đi ra, tóc tai đã được vuốt keo gọn gàng, gương mặt điển trai không tì vết. Quần áo trên người không một nếp nhăn, đi tới trước mặt cô gõ nhẹ một cái vào trán.
“Ngây ra đó làm cái gì? Không phải là nhìn tôi đẹp trai quá đấy chứ?”
Cô hất tay anh ra, phồng má đáp:
“Còn lâu.”
Quân Dư Thần cũng chẳng chấp nhặt gì cô, ôm eo cô cùng đi xuống lầu.
Ngô quản gia lập tức bảo người hầu dọn đồ ăn lên, bữa sáng theo kiểu Pháp vừa đảm bảo dinh dưỡng, vừa tốt cho sức khoẻ.
Trước đây cô nhớ mình chỉ ăn bánh mì hay mì tôm qua ngày, có hôm còn nhịn đói để dành tiền cho Trình Mục Dương. Đến cả thời gian mang thai cô bị nghén chẳng ăn được gì, anh ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Quân Duệ đã có mặt ở bàn ăn, vừa nhìn thấy Bối Di đã không nhịn được mà nhào vào lòng cô, cất tiếng gọi:
“Mami!”
“Tiểu Duệ.”
Bối Di sực tỉnh khỏi ký ức, mỉm cười dịu dàng xoa đầu cậu.
Quân Duệ dụi dụi đầu vào lòng cô vô cùng thân mật. Bỗng nhiên cổ áo bị một người túm lấy, nhấc trở về trên ghế ngồi.
“Mau ăn sáng đi còn đến trường.”
Cậu không dám phản kháng lại lời của anh, vẻ mặt buồn bã cúi đầu ăn sáng, Bối Di để ý giữa hai người có một bức tường ngăn cách lẫn nhau. Tối hôm qua cô đã thử hỏi Quân Duệ, cậu bé thừa nhận rằng anh ít khi có những hành động thể hiện tình cảm với cậu. Có lẽ đối với Quân Dư Thần, cảm giác trách nhiệm nhiều hơn là tình cảm.
Bối Di rất quý mến Tiểu Duệ, vì thế cô mong rằng cậu sẽ được hưởng tình cảm từ người cha. Muốn thế thì cô phải biết được cảm xúc trong lòng Quân Dư Thần đối với chuyện này là như thế nào?
“Từ nãy đến giờ hình như em đang suy nghĩ điều gì đó?”
Quân Dư Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
Thư ký Đổng vô tình liếc nhìn cô. Bối Di lắc đầu:
“Không, tôi chỉ đang nghĩ linh tinh mà thôi.”
“Là chuyện gì?”
Anh chống một tay lên cằm, ánh mắt chăm chú nhìn cô không chớp, Bối Di như bị cuốn sâu vào, cô lại lảng tránh ánh mắt anh.
“Anh…và Quân Duệ dường như không thân thiết lắm?”
Dứt lời, cô liền chăm chú quan sát vẻ mặt của anh. Lông mày Quân Dư Thần động nhẹ, hờ hững trả lời:
“Sao em lại hỏi thế?”
“Bởi vì…”
Bối Di chưa kịp nói, anh đã ngắt lời:
“Bối Di, chuyện của em là làm bảo mẫu, chứ không phải là chuyện khác.”
Cô sững người, đây là một lời cảnh báo sao?
Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính xe ô tô, bầu không khí lập tức chìm vào trầm mặc và lạnh lẽo….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.