Chương 25: Lệnh của thiếu gia
Mèo Mù Mắt Đen
15/07/2022
Yêu cầu?
“Yêu cầu gì?”
Cô linh cảm đó không phải là chuyện tốt lành gì. Quả nhiên đúng như dự đoán, Quân Dư Thần nói:
“Thư ký Đổng, đưa cô ta về biệt thự của tôi.”
“Vâng ạ.”
Bối Di không hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị đưa đi, phản kháng không được đành trưng ra bộ mặt ấm a ấm ức.
Quân Dư Thần về công ty nên không đi cùng với cô, trên xe chỉ có thư ký Đổng và cô, nhìn bề ngoài anh ta có vẻ là một người dễ gần. Bối Di thử tiếp cận anh ta:
“Xin hỏi…anh ấy muốn đưa tôi về biệt thự làm gì vậy?”
Thư ký Đổng lạnh nhạt trả lời:
“Tôi không biết ạ.”
Bối Di đổi cách hỏi:
“Vậy…”
Nhưng chưa kịp nói thì anh ta đã ngắt lời:
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không biết gì cả, xin tiểu thư đừng gây khó dễ cho tôi ạ.”
Dứt lời, anh ta chuyên tâm lái xe, vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết. Bối Di thầm bĩu môi, không nói thêm gì nữa mà tựa đầu vào ghế xe.
Một lúc sau, trước mặt cô hiện lên một cánh cổng bằng sắt được điêu khắc tỉ mỉ, hai bên cổng khắc hình đầu sư tử. Thư ký Đổng bíp còi một tiếng, cánh cổng liền tự động mở ra.
Bối Di ngồi thẳng người lên quan sát, xe ô tô tiến vào một khoảng sân rất rộng, hai bên đều trồng rất nhiêu cây xanh, ở giữa sân có một cái đài phun nước, một bức tượng nữ thần được đặt ở chính giữa mang cảm giác Tây Âu.
Thấy xe của anh tiến vào, quản gia tưởng là Quân Dư Thần đã về bèn tất tả chạy ra đón, người hầu đang làm việc cũng phải chạy ra xếp thành hai hàng dài nghiêm trang, cửa xe vừa mở ra một cái, tất cả mọi người đã đồng loạt cúi chào.
“Mừng thiếu gia đã về!”
Thư ký Đổng cùng Bối Di bước xuống, anh ta nói với Ngô quản gia:
“Quản gia Ngô, thiếu gia không có ở đây, ông không cần phải long trọng thế đâu.”
Ông ta ngẩng đầu lên, vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt.
“Thư ký Đổng, đây là…?”
“Đây là tiểu thư Bối Di, ông cứ chuẩn bị cho cô ấy một bộ váy và trang điểm thật đẹp, tối nay tám giờ cô ấy sẽ đi cùng với thiếu gia.”
“À…vâng…”
Ngô quản gia quay sang Bối Di, ánh mắt đằng sau cặp kính nhìn cô từ đầu đến chân. Thư ký Đổng cũng không còn việc gì nữa nên lái xe đến công ty.
“Mời tiểu thư vào bên trong.”
Ông ta lên tiếng, giọng nói không nặng không nhẹ, có phần lạnh nhạt.
Bối Di chậm chạp đi vào dưới ánh mắt của người hầu trong nhà, cô cảm nhận bọn họ đang dõi theo từng cử chỉ và hành động của cô. Bước vào bên trong, đập vào mắt cô đầu tiên là một bức tranh cỡ lớn được treo ở chính giữa, trong tranh có tất cả sáu người, hai người phụ nữ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi ngồi chính giữa, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, Quân Dư Thần và một cô gái trẻ khác.
Bối Di đưa mắt quan sát xung quanh, chỗ mà cô đang đứng là phòng khách, dưới sàn trải một tấm thảm cỡ lớn, một bộ sô pha bằng lông cừu đặt chính giữa, cộng thêm một số đồ vật trang trí bằng vàng được đặt trên tủ. Cô ngây người ngắm nhìn, bởi vì lần đầu tiên được đặt chân vào một căn nhà sang trọng thế này.
Ngô quản gia thầm đánh giá cô từ nãy đến giờ, nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô ông ta cảm thấy khinh bỉ, thầm nghĩ lại là mấy cô gái ham hư vinh của cậu chủ đây mà, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa một cô gái lạ về nhà nên ông ta không dám hành xử vô lễ.
“Tiểu thư, mời cô đi theo tôi ạ.” Ngô quản gia lạnh nhạt nói.
Bối Di bối rối thu ánh mắt lại rồi đi theo sau ông ta. Cô cảm nhận được Ngô quản gia có thành kiến với mình, chẳng qua ông ta không thể hiện ra mà thôi.
Ông ta đưa cô lên một căn phòng trên tầng hai, bên trong phòng mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp. Ngô quản gia nói:
“Xin tiểu thư chờ một lát, tôi sẽ bảo người hầu đi chuẩn bị quần áo cho tiểu thư.”
“Cảm ơn ông.” Bối Di nở nụ cười.
Ngô quản gia chợt sững người lại, bởi vì nụ cười của cô rất đơn thuần, không giống với trong suy nghĩ của ông ta.
Ông ta đi rồi thì Bối Di mới dám ngồi xuống ghế. Cô lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Ái Ái nhưng cô ta không nghe điện thoại, thế là bèn gửi cho tin nhắn cho cô ta.
Bối Di đứng dậy đi vòng quanh căn phòng quan sát, lướt qua mấy bức tượng khảm vàng, thầm bĩu môi một cái. Cô cứ tưởng Quân Dư Thần không phải là người phù phiếm nhưng hoá ra không phải. Đi tới ban công nhìn ra bên ngoài thấy đài phun nước bên dưới, trông ra xa lại là khu vườn xanh ngắt, Bối Di có chút cảm thán rằng toà biệt thự này quá đẹp và sang trọng. Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:
“Tiểu thư…”
Bối Di đi ra mở cửa, thấy bốn người hầu nữ cầm quần áo và cốp trang điểm tiến vào.
“Tiểu thư, bây giờ tôi sẽ giúp cô tắm ạ.”
“Không cần đâu.”
Bối Di xua tay;
“Tôi tự tắm được rồi.”
Người hầu trưng ra vẻ mặt khó xử:
“Xin tiểu thư đừng làm khó chúng tôi ạ, đây là lệnh của thiếu gia.”
Khoé môi Bối Di liền giật giật mấy cái, lệnh của Quân Dư Thần sao? Anh ta dợ cô chạy trốn hay sao mà phải bảo người hầu tắm cho cô? Hay là anh ta chê cô bẩn?
Đối diện với ánh mắt long lanh như sắp khóc của bọn họ, Bối Di day day thái dương, bất đắc dĩ đáp:
“Được rồi.”
“Yêu cầu gì?”
Cô linh cảm đó không phải là chuyện tốt lành gì. Quả nhiên đúng như dự đoán, Quân Dư Thần nói:
“Thư ký Đổng, đưa cô ta về biệt thự của tôi.”
“Vâng ạ.”
Bối Di không hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị đưa đi, phản kháng không được đành trưng ra bộ mặt ấm a ấm ức.
Quân Dư Thần về công ty nên không đi cùng với cô, trên xe chỉ có thư ký Đổng và cô, nhìn bề ngoài anh ta có vẻ là một người dễ gần. Bối Di thử tiếp cận anh ta:
“Xin hỏi…anh ấy muốn đưa tôi về biệt thự làm gì vậy?”
Thư ký Đổng lạnh nhạt trả lời:
“Tôi không biết ạ.”
Bối Di đổi cách hỏi:
“Vậy…”
Nhưng chưa kịp nói thì anh ta đã ngắt lời:
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không biết gì cả, xin tiểu thư đừng gây khó dễ cho tôi ạ.”
Dứt lời, anh ta chuyên tâm lái xe, vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết. Bối Di thầm bĩu môi, không nói thêm gì nữa mà tựa đầu vào ghế xe.
Một lúc sau, trước mặt cô hiện lên một cánh cổng bằng sắt được điêu khắc tỉ mỉ, hai bên cổng khắc hình đầu sư tử. Thư ký Đổng bíp còi một tiếng, cánh cổng liền tự động mở ra.
Bối Di ngồi thẳng người lên quan sát, xe ô tô tiến vào một khoảng sân rất rộng, hai bên đều trồng rất nhiêu cây xanh, ở giữa sân có một cái đài phun nước, một bức tượng nữ thần được đặt ở chính giữa mang cảm giác Tây Âu.
Thấy xe của anh tiến vào, quản gia tưởng là Quân Dư Thần đã về bèn tất tả chạy ra đón, người hầu đang làm việc cũng phải chạy ra xếp thành hai hàng dài nghiêm trang, cửa xe vừa mở ra một cái, tất cả mọi người đã đồng loạt cúi chào.
“Mừng thiếu gia đã về!”
Thư ký Đổng cùng Bối Di bước xuống, anh ta nói với Ngô quản gia:
“Quản gia Ngô, thiếu gia không có ở đây, ông không cần phải long trọng thế đâu.”
Ông ta ngẩng đầu lên, vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt.
“Thư ký Đổng, đây là…?”
“Đây là tiểu thư Bối Di, ông cứ chuẩn bị cho cô ấy một bộ váy và trang điểm thật đẹp, tối nay tám giờ cô ấy sẽ đi cùng với thiếu gia.”
“À…vâng…”
Ngô quản gia quay sang Bối Di, ánh mắt đằng sau cặp kính nhìn cô từ đầu đến chân. Thư ký Đổng cũng không còn việc gì nữa nên lái xe đến công ty.
“Mời tiểu thư vào bên trong.”
Ông ta lên tiếng, giọng nói không nặng không nhẹ, có phần lạnh nhạt.
Bối Di chậm chạp đi vào dưới ánh mắt của người hầu trong nhà, cô cảm nhận bọn họ đang dõi theo từng cử chỉ và hành động của cô. Bước vào bên trong, đập vào mắt cô đầu tiên là một bức tranh cỡ lớn được treo ở chính giữa, trong tranh có tất cả sáu người, hai người phụ nữ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, một người đàn ông khoảng bảy mươi tuổi ngồi chính giữa, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, Quân Dư Thần và một cô gái trẻ khác.
Bối Di đưa mắt quan sát xung quanh, chỗ mà cô đang đứng là phòng khách, dưới sàn trải một tấm thảm cỡ lớn, một bộ sô pha bằng lông cừu đặt chính giữa, cộng thêm một số đồ vật trang trí bằng vàng được đặt trên tủ. Cô ngây người ngắm nhìn, bởi vì lần đầu tiên được đặt chân vào một căn nhà sang trọng thế này.
Ngô quản gia thầm đánh giá cô từ nãy đến giờ, nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô ông ta cảm thấy khinh bỉ, thầm nghĩ lại là mấy cô gái ham hư vinh của cậu chủ đây mà, nhưng đây là lần đầu tiên anh đưa một cô gái lạ về nhà nên ông ta không dám hành xử vô lễ.
“Tiểu thư, mời cô đi theo tôi ạ.” Ngô quản gia lạnh nhạt nói.
Bối Di bối rối thu ánh mắt lại rồi đi theo sau ông ta. Cô cảm nhận được Ngô quản gia có thành kiến với mình, chẳng qua ông ta không thể hiện ra mà thôi.
Ông ta đưa cô lên một căn phòng trên tầng hai, bên trong phòng mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ và ngăn nắp. Ngô quản gia nói:
“Xin tiểu thư chờ một lát, tôi sẽ bảo người hầu đi chuẩn bị quần áo cho tiểu thư.”
“Cảm ơn ông.” Bối Di nở nụ cười.
Ngô quản gia chợt sững người lại, bởi vì nụ cười của cô rất đơn thuần, không giống với trong suy nghĩ của ông ta.
Ông ta đi rồi thì Bối Di mới dám ngồi xuống ghế. Cô lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Ái Ái nhưng cô ta không nghe điện thoại, thế là bèn gửi cho tin nhắn cho cô ta.
Bối Di đứng dậy đi vòng quanh căn phòng quan sát, lướt qua mấy bức tượng khảm vàng, thầm bĩu môi một cái. Cô cứ tưởng Quân Dư Thần không phải là người phù phiếm nhưng hoá ra không phải. Đi tới ban công nhìn ra bên ngoài thấy đài phun nước bên dưới, trông ra xa lại là khu vườn xanh ngắt, Bối Di có chút cảm thán rằng toà biệt thự này quá đẹp và sang trọng. Đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa:
“Tiểu thư…”
Bối Di đi ra mở cửa, thấy bốn người hầu nữ cầm quần áo và cốp trang điểm tiến vào.
“Tiểu thư, bây giờ tôi sẽ giúp cô tắm ạ.”
“Không cần đâu.”
Bối Di xua tay;
“Tôi tự tắm được rồi.”
Người hầu trưng ra vẻ mặt khó xử:
“Xin tiểu thư đừng làm khó chúng tôi ạ, đây là lệnh của thiếu gia.”
Khoé môi Bối Di liền giật giật mấy cái, lệnh của Quân Dư Thần sao? Anh ta dợ cô chạy trốn hay sao mà phải bảo người hầu tắm cho cô? Hay là anh ta chê cô bẩn?
Đối diện với ánh mắt long lanh như sắp khóc của bọn họ, Bối Di day day thái dương, bất đắc dĩ đáp:
“Được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.